"Có lẽ cậu cần một người tình?"

Lúc này Văn Nhiễm mới thực sự nhận ra, phòng của Hứa Tịch Ngôn nằm ngay dưới tầng của nàng.

Ngôi sao lớn như vậy lại không hề kiêu kỳ, không chọn ở phòng tổng thống lộng lẫy nhất, chỉ sắp xếp phòng tổng thống trên cùng thành phòng dương cầm và phòng tập thể dục, khi nào cần làm việc mới lên đó.

Tuy nhiên khách sạn năm sao lâu đời này có chiều cao trần tầng rất lớn, hai người cùng đứng bên cửa sổ cũng không lãng mạn như trong phim truyền hình, không thể nghe thấy tiếng nói vọng lại, chỉ có tiếng điện lưu nhẹ truyền đến trong điện thoại.

Người khác có thể không nghe ra, nhưng đôi tai nhạy cảm của Văn Nhiễm lại bắt được, khiến giọng Hứa Tịch Ngôn nghe có vẻ hơi hơi máy móc.

Nhưng... vẫn là khác biệt.

Tim Văn Nhiễm bỗng chốc đập nhanh, bắt đầu từ làn khói mỏng bốc lên từ tầng dưới.

Nàng không hề nghe thấy tiếng bật lửa châm thuốc của Hứa Tịch Ngôn, chỉ thấy một làn khói nhạt mờ bốc lên từ dưới tầng, mang theo hương bạc hà mát lạnh, trong làn khói trắng ấy như có chút ánh xanh lấp ló.

Hòa quyện vào hương thơm của hoa mộc lan.

Trong khung cảnh ấy, Hứa Tịch Ngôn rít một hơi thuốc, nhắc nhở nàng qua điện thoại: "Văn Nhiễm."

"Tối qua chúng ta thật sự đã hôn nhau."

Văn Nhiễm gần như có thể hình dung được dáng vẻ cô đang nghiêng người tựa vào bệ cửa sổ hút thuốc, điếu thuốc trắng mảnh dành cho nữ kẹp giữa ngón tay trắng muốt quá mức đẹp đẽ, tay kia cầm điện thoại áp bên tai, hàng mi dày cụp xuống, dáng vẻ lơ đễnh nhìn ra cây mộc lan ngoài cửa sổ.

Cũng có thể cô chẳng nhìn gì cả.

Văn Nhiễm nghe thấy giọng mình rất bình tĩnh đáp: "Ừm."

Hứa Tịch Ngôn lại rít thêm một hơi.

Thính giác của nàng dường như bị phóng đại vô hạn, âm thanh đôi môi mềm khẽ chạm vào nhau vang lên ngay bên tai. Bởi vì nàng mới vừa hôn tối qua, nên biết rõ đôi môi đó mềm mại ẩm ướt đến nhường nào. Người phụ nữ ấy một tay đỡ sau lưng nàng, kéo nàng lại gần, hai thân hình dán sát, nụ hôn càng thêm sâu.

"Vậy nên?" Hứa Tịch Ngôn hỏi, "Chuyện này tính sao đây?"

"Mình..."

"Đợi đã." Hứa Tịch Ngôn chỉ đơn giản nói hai chữ, cuộc gọi liền bị ngắt.

Văn Nhiễm cầm điện thoại đi về bên giường, co một chân ngồi xuống, trong lòng nghĩ: Đợi gì chứ? Nhưng khi bên ngoài truyền đến một tiếng "cốc" thật nhẹ, nàng bỗng phát hiện rằng trong tiềm thức của bản thân vẫn luôn biết: Hứa Tịch Ngôn sẽ lên tìm nàng.

Nàng đặt điện thoại xuống và đứng dậy, đi về phía cửa, mới chợt nhận ra mình vẫn còn đang mặc đồ ngủ.

Vội vàng quay trở lại, lục hành lý lấy ra một bộ đồ sạch sẽ, còn nhớ đóng kỹ hành lý, dù sao bên trong cũng có nội y để thay đổi của nàng.

Khi nàng vội vàng mặc áo lót, khoác áo phông rồi thay quần jeans xong xuôi, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không vang lên thêm lần nào nữa.

Tựa như tiếng "cốc" vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhưng nàng hít sâu một hơi, mở cửa ra.

Người đang lười nhác tựa vào bức tường ốp một nửa gỗ cạnh cánh cửa đúng là Hứa Tịch Ngôn.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Hứa Tịch Ngôn mặc váy trong ngày thường.

Hứa Tịch Ngôn dường như luôn sợ nóng hơn người khác, bên dưới nét mặt lãnh đạm ấy là tài năng và nhiệt huyết bừng bừng như đang bốc cháy. Một ngọn lửa lạnh lẽo thiêu đốt — Cô luôn mang lại cảm giác như thế.

Có lẽ sau khi cô tập thể dục xong đã đi tắm, lúc này để thoải mái, cô mặc một chiếc váy hai dây màu xám đậm gần như đen, càng làm nổi bật gương mặt mộc sạch sẽ. Hai dây áo không quá mảnh, như dải thắt của nữ thần Hy Lạp buộc nơi bờ vai.

Váy rất dài, không phải chất vải mỏng nhẹ, che phủ đến tận mắt cá chân của cô, tương phản như vậy lại càng khiến người ta chú ý đến bờ vai trần tinh tế và gọn gàng của cô.

Cô lười biếng nghiêng đầu nhìn Văn Nhiễm một cái, rồi đứng thẳng dậy, vẻ mặt thêm phần nghiêm túc.

Văn Nhiễm tay đặt lên cánh cửa, nhìn cô.

Hứa Tịch Ngôn khẽ nhếch môi: "Sao thế, sợ có người bất ngờ đi ngang qua nhìn thấy à?"

Văn Nhiễm không lên tiếng.

Sau đó lời cô nói thêm phần nghiêm túc, còn xen lẫn vài phần trang trọng: "Nhưng mình nghĩ, những lời sắp tới chúng ta phải nói, nếu nói qua điện thoại thì rốt cuộc vẫn không đủ chính thức."

"Ai mà nói mấy chuyện này qua điện thoại chứ."

Văn Nhiễm vẫn còn chống tay lên cửa.

Cô khẽ hỏi: "Mình vào được không?"

Thật ra lúc ấy Hứa Tịch Ngôn nghĩ rằng mười phần thì có tám, chín phần Văn Nhiễm sẽ từ chối mình.

Văn Nhiễm trông là người khá kín đáo, thậm chí có hơi nhút nhát, dáng vẻ ngoan ngoãn thể hiện ngay từ mái tóc dài thẳng rũ xuống vai nàng.

Cô luôn có cảm giác, phản xạ của Văn Nhiễm đối với cô là né tránh, mang theo đôi vành tai dễ ửng đỏ đến kỳ lạ mà không rõ lý do.

Không ngờ Văn Nhiễm lại né sang một bên, nói với cô: "Vào đi."

Hứa Tịch Ngôn trái lại thoáng ngạc nhiên, rồi bước theo nàng vào trong.

Cánh cửa có hệ thống trợ lực khép lại chậm rãi sau lưng cô.

Nhìn gương mặt của Văn Nhiễm, người ta sẽ nghĩ rằng phòng nàng chắc chắn sạch sẽ không vương bụi. Nhưng thực ra không phải vậy, điều này Hứa Tịch Ngôn đã phát hiện từ hồi lớp 12, khi cô vô tình vào phòng Văn Nhiễm ngủ một giấc.

Phòng của cô gái ấy dĩ nhiên gọn gàng, nhưng lại rất sinh động.

Bàn học chất đầy tạp chí, có cả 《Xem Phim》mà cô cũng thích và 《Tàu Cao Tốc》mà cô chưa từng đọc. Trên lưng ghế còn vắt quần áo. Giá sách bày đủ thứ đồ thủ công nhỏ nhắn, khung kệ dán sticker không biết từ mấy năm trước.

Phòng khách sạn hiện tại cũng vậy, không gian không lớn nhưng đầy ắp đồ đạc.

Có vali màu xanh dương nhạt đặt nghiêng bên tường. Có hộp dụng cụ mà nàng luôn trân quý. Trên bàn có ấm đun nước, mật ong, và cả món đồ lưu niệm thủ công nàng mua ở Cố Cung lúc ban ngày.

Hứa Tịch Ngôn nhìn Văn Nhiễm ngồi xuống ghế sofa đối diện mình, gương mặt yên lặng.

Cô mở miệng hỏi: "Mình ngồi đâu?"

Văn Nhiễm chỉ lên giường mình.

Hứa Tịch Ngôn hỏi lại: "Tiện không?"

Khi cô hỏi như vậy, Văn Nhiễm nhìn cô thêm một cái, ánh mắt chậm rãi trượt xuống, dừng lại ở đôi môi không tô son của cô tối nay.

Haiz. Hứa Tịch Ngôn khẽ thở dài trong lòng.

Cô ngồi xuống mép giường, một tay chống người rất tùy ý, chiếc điện thoại Văn Nhiễm vừa gọi cho cô vẫn nằm bên cạnh, cùng cô chìm xuống trong lớp đệm lông mềm mại.

Hứa Tịch Ngôn: "Nên mình lên đây là để nói, nụ hôn tối qua, tính thế nào?"

Văn Nhiễm điềm tĩnh hơn cô tưởng rất nhiều: "Mình đã nói ngay từ đầu, không muốn hẹn hò với ngôi sao."

Hứa Tịch Ngôn nhướng nhẹ đuôi mắt: "Vậy sao cậu hôn mình?"

Lúc này có một luồng gió đêm lùa vào, làm rèm mỏng bay phấp phới. Văn Nhiễm đứng dậy, đóng cửa sổ, kéo rèm lại, rồi tựa vào bên cửa sổ, nhìn về phía Hứa Tịch Ngôn.

Ánh mắt nàng dừng lại ở xương quai xanh thẳng tắp của cô.

Dưới lớp váy dây rộng thùng thình, lúc này vòng eo của cô lộ ra vì tư thế ngồi.

Hứa Tịch Ngôn không hiểu vì sao lại bỗng cảm thấy hơi khô miệng.

Văn Nhiễm thu lại ánh mắt, ngẩng lên, cho đến khi nhìn vào đôi đồng tử màu mực của cô.

Hứa Tịch Ngôn có rất nhiều danh hiệu, có người gọi cô là "nữ tư tế", sử dụng phép màu của tám mươi tám phím đàn dương cầm để tôn vinh vẻ đẹp, có người gọi cô là Medusa, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen như ngọc ấn kia là đủ đắm chìm và hóa đá.

Vừa chính vừa tà, đều là cô, đẹp đến mức khiến người khác phải sợ.

Nhưng lúc này Văn Nhiễm nhìn thẳng vào cô, lại không rút lại ánh nhìn, mím đôi môi màu hồng nhạt thanh khiết, rồi mở miệng: "Cô Hứa."

"Có lẽ, cậu cần một người tình?"

******

Không khí trong phòng thoáng chốc đông cứng lại.

Hứa Tịch Ngôn nhìn gương mặt của Văn Nhiễm, hàng mi nàng khẽ hạ xuống rồi lại nâng lên, bình tĩnh nhìn cô.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Văn Nhiễm, cậu không thích mình, nhưng cậu thích cảm giác kích thích, đúng không?"

Một nghề nghiệp bình thường, một vẻ ngoài ngoan ngoãn, một ngày làm việc bình thường từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.

Tại sao lại không thể ẩn giấu một tâm hồn ưa thích sự kích thích?

Lúc ấy Hứa Tịch Ngôn đã nghĩ như vậy, nếu không thì tại sao khi nhìn cô, Văn Nhiễm lại có thể bình thản đến thế.

Cô khẽ cười, đứng dậy, hỏi Văn Nhiễm: "Cậu có biết người tình nghĩa là gì không?"

Văn Nhiễm hỏi lại: "Vậy cậu có biết không?"

Hứa Tịch Ngôn: "Dù gì mình cũng là người trong giới, thấy nhiều rồi."

Cô bước từng bước một về phía Văn Nhiễm.

Trên người Văn Nhiễm là một chiếc áo phông rộng rãi màu xanh dương đã bạc như bị giặt nhiều lần, phối với quần jeans cũng hơi phai màu. Hứa Tịch Ngôn liếc một cái đã nhận ra bộ đồ này là thứ nàng vừa thay khi cô gõ cửa, còn chưa thấm nhiệt cơ thể, cũng chưa ôm sát làn da, cứ như đang nổi bồng bềnh phía trên.

Cô cao hơn Văn Nhiễm nửa cái đầu, chiếc váy dây hở vai càng tôn lên vóc dáng cao gầy của cô. Cô bước tới bên cửa sổ, đứng trước mặt Văn Nhiễm, rất gần, gần đến mức có phần không phải phép.

Cô hơi cúi đầu, hơi thở hai người liền hòa vào nhau.

Có thể thấy Văn Nhiễm có chút không thoải mái, hoặc là đang căng thẳng.

Hứa Tịch Ngôn bỗng rất muốn nhìn thử, xem vành tai bị giấu dưới mái tóc dài suôn mượt của Văn Nhiễm, có còn dễ đỏ lên như hồi cấp ba không.

Cô giơ tay định vén tóc Văn Nhiễm, nhưng lại bị Văn Nhiễm nắm lấy cổ tay, nàng chăm chú nhìn cô.

Cô bỏ ý định, tay buông thõng xuống, tay Văn Nhiễm cũng buông theo, bàn tay cô rơi đúng vào eo Văn Nhiễm, thuận thế ôm lấy eo nàng.

Gầy quá. Đó là cảm giác đầu tiên của Hứa Tịch Ngôn.

Nhưng sự gầy gò ấy lại càng khiến vòng eo mềm mại kia trở nên nổi bật, bên cạnh đó, Hứa Tịch Ngôn đã cảm nhận được hai đường cong chạm vào nhau khi họ hôn nhau đêm qua.

Văn Nhiễm lại chớp chớp lông mi, nhưng lần này, nàng không cản hành động của Hứa Tịch Ngôn nữa.

Hứa Tịch Ngôn kéo eo nàng lại gần, khiến cả hai áp sát hơn, chỉ cần ai run rẩy một chút, chóp mũi cũng sẽ chạm nhau. Hứa Tịch Ngôn không cười, chỉ ôm và nhìn thẳng vào nàng như vậy.

Nàng vô thức giơ tay, nắm lấy cổ tay Hứa Tịch Ngôn, nhưng đó không phải hành động muốn đẩy ra. Nàng điều chỉnh lại nhịp thở, rồi ngước mi lên nhìn cô, biểu cảm trên mặt vẫn rất bình tĩnh.

Hứa Tịch Ngôn hỏi nàng ở khoảng cách gần như thế: "Ý nghĩa của người tình, bây giờ cậu đã hiểu chưa?"

Văn Nhiễm nói: "Mình đã hiểu từ đầu rồi."

Lòng bàn tay nàng có chút mồ hôi, in lên cổ tay Hứa Tịch Ngôn.

Nàng nhìn vào đôi mắt đen của cô, nói: "Hai năm."

Hơi thở Hứa Tịch Ngôn khựng lại một chút.

Văn Nhiễm vẫn bình thản nói: "Hai năm sau, chúng ta chia tay. Mình sẽ không gây rắc rối cho cuộc đời của cậu."

Hứa Tịch Ngôn vẫn ôm eo nàng, tư thế ấy gần như là đang thì thầm tình tứ, như thể chỉ cần hé môi ra là nụ hôn sẽ tới: "Tương tự, mình cũng không được gây rắc rối cho cuộc đời của cậu, đúng không?"

Văn Nhiễm im lặng.

Hứa Tịch Ngôn siết eo nàng: "Nói đi."

Văn Nhiễm lúc này mới khẽ "ừm" một tiếng, không rõ là đáp lại câu nói vừa rồi của Hứa Tịch Ngôn, hay vì bàn tay cô siết vào eo nàng mà phản ứng bật ra.

Hứa Tịch Ngôn tiến sát lại, khẽ nhắm mắt, Văn Nhiễm gần như cảm nhận được luồng gió từ mi cô thổi lên mặt mình.

Hứa Tịch Ngôn buông nàng ra, liếc nhìn, thấy trên bàn trà dưới tivi có một bao Marlboro mà Văn Nhiễm đặt ở đó, cô bước tới, hỏi nàng: "Mình hút một điếu được không?"

Văn Nhiễm nhắc: "Trong phòng có hệ thống báo khói."

"Mình biết." Hứa Tịch Ngôn rút một điếu thuốc, quay lại ngồi xuống mép giường, không châm lửa, chỉ kẹp thuốc trong tay mà chơi đùa.

Văn Nhiễm nhìn cổ tay cô, lúc này mới phát hiện động tác nàng nắm cổ tay cô lúc nãy thật sự rất mạnh, trên làn da trắng muốt đã hằn lên vết đỏ, hình dạng mảnh mai, đó chính là dấu tay của nàng.

Hứa Tịch Ngôn chợt nói: "Mình thật sự thích cậu."

Tim Văn Nhiễm bất chợt đập mạnh.

"Vậy thì," Hứa Tịch Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng: "Tại sao không chịu yêu đương với mình? Những rắc rối mà cậu nói, chưa chắc không thể giải quyết."

"Tại sao nhất định phải yêu đương?" Văn Nhiễm cố giữ nhịp thở ổn định: "Những mối tình trước đây của cậu, có kết quả sao?"

"Cậu nghi ngờ mình không nghiêm túc?" Hứa Tịch Ngôn: "Văn Nhiễm, cậu nói cậu hiểu mình, nhưng trong mắt cậu, mình là loại người như vậy sao?"

Văn Nhiễm khẽ lắc đầu.

"Mình chỉ muốn hỏi, sau khi chia tay với cậu thì sao?" Văn Nhiễm ngập ngừng một chút: "Chúng ta vẫn sẽ làm bạn chứ?"

Hứa Tịch Ngôn ngừng chơi với điếu thuốc, nghiêm túc nhìn nàng: "Tất nhiên mình sẽ làm bạn với cậu."

Văn Nhiễm im lặng hai giây, cong môi, nhẹ nhàng mỉm cười, lông mi hạ xuống.

Nàng cảm thấy bản thân như một con bạc, biết rõ trong tay chẳng có bao nhiêu vốn liếng, vậy mà vẫn bị đẩy lên bàn cược.

Thiên phú dần dần mất đi từ năm mười tuổi đã dạy nàng rằng, càng lật bài sớm thì thua càng thảm.

"Nếu yêu nhau cũng chẳng có kết quả, thì cần gì phải phiền phức như thế? Làm người tình vẫn tốt hơn." Văn Nhiễm tựa vào cửa sổ, gương mặt trông thật ngoan hiền, nhưng nàng thực sự đang thảo luận một chủ đề rất sốc với Hứa Tịch Ngôn.

Hơn nữa, là do nàng chủ động đề xuất.

Hứa Tịch Ngôn: "Vậy là cậu đang thuyết phục mình?"

"Chẳng lẽ cậu chắc chắn yêu mình thì sẽ có kết quả sao?" Giọng Văn Nhiễm vẫn rất bình thản: "Mình nghĩ thật ra cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho một mối quan hệ ổn định, mà mình cũng thật sự thấy, người bình thường yêu người nổi tiếng sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối."

Nàng chăm chú nhìn Hứa Tịch Ngôn và nói: "Cậu có thể suy nghĩ thử."

Hứa Tịch Ngôn: "Cách nói của cậu, giống như đang đưa ra một offer."

Văn Nhiễm gật đầu: "Mình đúng là muốn ký hợp đồng với cậu."

"Hợp đồng gì?"

"Mình sẽ soạn. Trong thời gian chúng ta cùng làm việc, nếu làm người tình sẽ không hay, mình sợ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái công việc. Nên sau khi lần hợp tác hơn một tháng này kết thúc, nếu cậu đồng ý với đề nghị của mình, có thể đến tìm mình."

"Đến lúc đó chúng ta sẽ ký hợp đồng."

Hứa Tịch Ngôn im lặng rất lâu, hỏi: "Nghĩ những điều này từ khi nào?"

"Sau khi hôn."

Dối trá.

Tuy rằng đúng là những điều đó nàng nghĩ ra sau nụ hôn, nhưng nó được xây dựng trên nền tảng của mối tình thầm kín kéo dài gần mười năm.

Hứa Tịch Ngôn đứng dậy, mím môi, bước ra ngoài.

Văn Nhiễm lặng lẽ đi theo sau cô.

Hứa Tịch Ngôn ngoái đầu: "Làm gì?"

"Tiễn cậu."

Văn Nhiễm thực sự tiễn Hứa Tịch Ngôn ra cửa, thậm chí rất bình thản nói với cô một tiếng "tạm biệt", rồi đóng cửa lại.

Ngay lập tức nàng ngồi xụp xuống đất, ôm chặt hai đầu gối, vùi mặt thật sâu vào khuỷu tay mình.

Từ lúc Hứa Tịch Ngôn bước tới, vòng tay qua eo nàng, tim nàng đã như bị một bàn tay to bóp chặt đến sắp nổ tung.

Hoặc có lẽ mọi chuyện không bắt đầu từ lúc ấy, mà là sớm hơn, từ khi hơi thở của Hứa Tịch Ngôn không chút thương tiếc xâm nhập vào căn phòng nàng, trái tim nàng đã đập loạn như sắp đình công.

Nàng gần như không thở được, nếu không phải vì những năm tháng tự hành hạ mình trong mối tình đơn phương kéo dài gần mười năm ấy, thì nàng tuyệt đối không thể nào diễn được vẻ bình tĩnh như thế.

Nàng ngồi xổm ở đó rất lâu, rồi đứng dậy, đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt.

Trước gương, nàng vén tóc lên, để lộ vành tai trắng như sứ bị giấu sau mái tóc dài, giờ đã đỏ bừng như sắp cháy.

Thật ra nàng thậm chí chẳng cần Tống Chỉ Tư phải nói ra những lời kia với nàng.

Nàng nhận ra điều đó sớm hơn cả Tống Chỉ Tư, Hứa Tịch Ngôn của hiện tại, không ai có thể giữ được.

"Đặc biệt", Hứa Tịch Ngôn của hiện tại làm sao thật sự hiểu thấu được từ này. Trên sân khấu tràn ngập ánh sáng, thế giới rộng mở, Hứa Tịch Ngôn đi giữa muôn sắc màu ấy, cô thậm chí chẳng có thời gian và không gian để suy nghĩ xem mình đã thật sự mở lòng hay chưa.

Cô là pháo hoa trên biển. Cô là người khách lữ hành nơi trần thế. Niềm vui và nỗi cô đơn của cô. Vì tất cả những điều này mà cô lướt qua thế giới, thế giới cũng lướt qua cô.

Nhưng làm sao Văn Nhiễm có thể chỉ là người bị cô lướt qua?

Văn Nhiễm cúi đầu nhìn cánh tay mình. Cơn mưa nắng lúc hoàng hôn tuổi mười tám khiến làn da nàng đến giờ vẫn như còn ẩm ướt.

Đây chính là người mà nàng âm thầm yêu gần mười năm.

Là người khiến tim nàng đã đập thình thịch ngay lần đầu gặp gỡ.

Nàng hoàn toàn không thể chịu đựng nổi việc có Hứa Tịch Ngôn rồi lại phải mất đi Hứa Tịch Ngôn. Cho nên bản hợp đồng nàng đề nghị khi nãy, thật sự không phải trò đùa. Nàng muốn ký hợp đồng đó, không phải để trói buộc Hứa Tịch Ngôn, mà là để trói buộc chính mình.

Đợi đến khi nàng không kìm được mà nảy sinh những ảo tưởng không thực tế về Hứa Tịch Ngôn, những ảo tưởng rằng sẽ mãi mãi bên nhau.

Chỉ cần lấy tờ hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng ấy ra xem.

Sẽ nhắc nhở bản thân trước khi bắt đầu cuộc phiêu lưu này, thật ra nàng đã vô cùng tỉnh táo.

******

Sau đó mọi chuyện diễn ra đúng quy trình, hiệu chỉnh đàn, chuẩn bị đón buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn.

Trước khi buổi diễn bắt đầu, Văn Nhiễm kiểm tra lại cây dương cầm lần cuối, rồi khoác lên vai hộp dụng cụ của mình: "Vậy mình đi trước đây."

"Cậu đi đâu?"

Lúc đó Hứa Tịch Ngôn đã thay xong váy nhung đỏ thẫm, đứng dựa bên dương cầm, ánh mắt như vô tình lướt qua những phím đàn đen trắng sáng bóng, nhưng câu hỏi này, rõ ràng là dành cho Văn Nhiễm.

Trần Hi nhìn Văn Nhiễm, rồi lại nhìn Hứa Tịch Ngôn.

Cô đã làm việc với Hứa Tịch Ngôn một thời gian không ngắn, và cô có thể cảm nhận được một cách tinh tế, dường như có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là sai ở đâu.

Văn Nhiễm đeo hộp dụng cụ, bình tĩnh quay đầu lại: "Mình ra chỗ khán giả ngồi."

"Cái gì?" Hứa Tịch Ngôn quay sang hỏi Trần Hi: "Là em đưa vé mời à?"

Cô đã trang điểm hoàn chỉnh, ngũ quan vốn đã đậm đà như rượu vang đỏ, nay dưới ánh đèn sân khấu càng khiến người ta thoát tim, chỉ cần bị cô nhìn một cái, cũng khó lòng chịu nổi.

Không lạ gì khi có người gọi cô là "Medusa", bị đôi mắt ấy nhìn trúng, trái tim liền tê liệt như sắp hóa đá.

Trần Hi lắc đầu: "Em không phát vé mời."

Văn Nhiễm nói: "Mình tự mua."

Nói xong khẽ gật đầu với Hứa Tịch Ngôn, rồi đeo hộp dụng cụ rời đi.

Hứa Tịch Ngôn cong môi cười nhẹ, ánh mắt lại hướng về với những phím đàn dương cầm, đầu ngón tay khẽ chạm lên phím trắng.

Độ chuẩn âm của phím đàn này quả thật lại gặp vấn đề sau khi đến Bắc Thành, rất tinh tế, cô từng lo rằng ngay cả Văn Nhiễm cũng không nhận ra được.

Nhưng Văn Nhiễm đúng là sở hữu một đôi tai rất nhạy.

Đôi tai nhạy cảm ấy mỗi lần nhìn thấy cô hồi lớp 12 là lại đỏ ửng lên.

******

Văn Nhiễm phải vòng từ hậu trường đi ra, đến lối vào của hội trường biểu diễn.

Nàng vẫn đánh giá thấp độ nổi tiếng của Hứa Tịch Ngôn, tưởng rằng giờ này đến xếp hàng đã là sớm, nhưng không ngờ ngước mắt lên đã thấy hàng dài không thấy được điểm cuối.

Xếp hàng để vào, tám giờ rưỡi, dưới ánh sáng rực rỡ của sân khấu, một bóng dáng mảnh mai trong bộ váy nhung đỏ thẫm xuất hiện.

Văn Nhiễm mua vé hơi trễ.

Không những ngồi ở gần cuối, mà vị trí còn rất lệch, lát nữa khi Hứa Tịch Ngôn ngồi vào ghế đàn, nàng chỉ có thể thấy được một bên bóng lưng của cô mà thôi.

Mặc dù vậy, Hứa Tịch Ngôn xuất hiện, cô gái ngồi bên cạnh vì quá kích động mà bật lên tiếng thét ngắn ngủi, rồi lập tức bịt miệng lại.

Như mọi buổi diễn trước, trước tiên Hứa Tịch Ngôn cúi người chào khán giả.

Sau đó thẳng lưng lên.

Một lúc vẫn chưa có hành động gì khác, ánh mắt cô đảo qua hàng ghế khán giả.

Có người hâm mộ lâu năm, người từng xem không biết bao nhiêu video biểu diễn của cô, thì thầm: "Gì thế nhỉ?"

"Lỗi kỹ thuật à?"

Tuy nhiên tình hình này không kéo dài lâu, rất nhanh, Hứa Tịch Ngôn ngồi lại vào ghế đàn, vào tư thế chuẩn bị chơi nhạc.

Các người hâm mộ khác đều cho rằng là do mình hoa mắt, chỉ có tim Văn Nhiễm đập dồn đạp

Không kìm được những suy nghĩ tự phụ——

Ánh mắt khi nãy của Hứa Tịch Ngôn, là đang tìm vị trí của nàng trong khán phòng sao?

Nhưng nàng ngồi lệch như vậy, Hứa Tịch Ngôn làm sao thấy được.

Dù vậy cũng không ảnh hưởng gì đến trạng thái của cô, ngay khi Hứa Tịch Ngôn đánh xuống phím đàn đầu tiên, Văn Nhiễm gần như nghe thấy cả khán phòng đều nín thở.

Nàng nhận ra vị trí của mình thực ra rất tốt.

Không có khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Hứa Tịch Ngôn làm rối loạn thị giác, nàng có thể dồn toàn bộ sự chú ý vào giai điệu của cô. Đã bao lần rồi nhỉ? Từ thời cấp ba, đã bao lần nàng dõi theo bóng lưng của Hứa Tịch Ngôn từ xa như thế này.

Lúc này cũng vậy, Hứa Tịch Ngôn ngồi dưới ánh đèn sân khấu, nàng ngồi nơi khán phòng u tối, nhìn bóng lưng cô.

Thật ra hai chữ "thiên tài" là không cần phải xác minh.

Chỉ cần cô xuất hiện, thiên phú rực rỡ ấy sẽ như một cơn cuồng phong quét sạch qua tai bạn, tim bạn, không còn sót lại gì.

Cách Hứa Tịch Ngôn chơi đàn vô cùng mạnh mẽ, nếu ví như thư pháp thì hẳn cô theo phái cuồng thảo, mang theo khí chất phóng túng không ràng buộc, nên cô luôn mặc lễ phục không tay hở vai, để không bị gò bó khi trình diễn.

Lần này cô chơi bản concerto số một của Tchaikovsky, gần như làm bão tuyết nổi lên bên tai bạn, trong tầm mắt bạn, như thể nước Nga rộng lớn chậm rãi hiện ra trước mắt, nặng nề, sâu thẳm đến thế.

Nếu không phải tự mình nghe tận tai, thật khó tin một cô gái hai mươi mấy tuổi lại có thể điều khiển bản nhạc đến mức này.

Mãi cho đến khi bản nhạc kết thúc, toàn bộ khán giả trong hội trường vẫn chưa hoàn hồn. Không biết ai là người đầu tiên vỗ tay thử, rồi tất cả cùng đồng loạt dùng một tràng pháo tay như bão tuyết, đáp lại cơn bão tuyết mà Hứa Tịch Ngôn vừa gợi lên bên tai họ.

Hứa Tịch Ngôn đứng dậy khỏi ghế đàn, cúi chào rất tiêu chuẩn, cúi quá chín mươi độ, bạn có thể thấy sự tôn trọng của cô dành cho dương cầm và cho tất cả khán giả.

Nhưng khi cô thẳng lưng dậy, bạn vẫn thấy hàng mi dày rũ nhẹ, toát ra một vẻ đẹp tự tại an nhiên, sự ung dung ấy là vì cô luôn biết mình có thể làm được.

Đây là lãnh địa của cô, cô là "nữ tư tế" nắm giữ mật mã thần bí của đất trời.

Văn Nhiễm ngồi bên rìa khán phòng, vỗ tay tâm phục khẩu phục.

Không nói đến chuyện nàng yêu thầm Hứa Tịch Ngôn nhiều năm, chỉ riêng với tư cách một người từng học dương cầm, nàng cũng nên dâng tặng tràng pháo tay này.

Ngay cả ghen tị cũng không có, chỉ có sự khâm phục sâu sắc.

Đồng thời cũng có sự đau lòng, từng học qua dương cầm, trong lòng nàng hiểu rõ, cô là thiên tài thật sự, kho báo mà ông trời đã ban xuống nhân gian.

Câu hát sáo rỗng hay nghe trên phố: Ai có thể dùng tình yêu để chiếm hữu núi Phú Sĩ.

******

Sau đó là party ăn mừng.

Văn Nhiễm tham gia, nhưng không thấy Hứa Tịch Ngôn.

Đợi rất lâu, Hứa Tịch Ngôn vẫn chưa xuất hiện, Văn Nhiễm nhìn đồng hồ, cảm thấy mình cũng ngồi đủ rồi, giờ rời đi cũng không thất lễ.

Lần này party ăn mừng không tổ chức trong quầy bar của khách sạn, mà đặt riêng ở một club bên ngoài. Văn Nhiễm đeo túi, bước ra ngoài, định đến đường lớn bắt xe.

Vừa ra khỏi quán, đã thấy bên cạnh bụi cây trồng trong bồn được lát bằng đá thạch anh, có một người đang thoải mái ngồi đó.

Bộ váy nhung đỏ thẫm đã không còn trên người Hứa Tịch Ngôn, cô đã thay sang áo thun đen và quần công sở đen đơn giản, mang đôi bốt cổ ngắn, ngồi bên cạnh bồn hoa, kẹp một điếu thuốc giữa ngón tay.

Đậu Thần cùng mấy người khác đứng bên cạnh cô, mọi người đang trò chuyện, Hứa Tịch Ngôn nghiêng tai lắng nghe rất chăm chú, nhưng nụ cười lại hơi lơ đãng.

Văn Nhiễm nghĩ: Hứa Tịch Ngôn thật sự có rất nhiều bạn.

Nàng chắc chắn không thể nào làm được chuyện chia tay rồi vẫn làm bạn tốt với Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn đong đưa chân một cách thoải mái, gót giày gõ vào mép tường nhô ra, cô làm động tác ấy lại không hề trẻ con hay ngây ngô, mà tràn đầy quyến rũ.

Đêm tối đến thế, vậy mà cô vẫn lập tức nhìn thấy Văn Nhiễm.

Từ xa, cô gọi lớn: "Văn Nhiễm."

"Cho mượn bật lửa được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện