Hứa Tịch Ngôn khoác áo choàng tắm
Từ sau khi Văn Nhiễm trở về từ Bắc Thành, công việc và cuộc sống của nàng lại trở về quỹ đạo thường ngày.
Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, nàng cảm thấy số lần bản thân nhớ đến Hứa Tịch Ngôn hình như đã ít đi đôi chút.
Chỉ là hôm ấy, bà chủ Hà Vu Già ghé thăm studio, mang theo trà sữa cho mọi người.
"Nhiễm Nhiễm, mau qua đây."
Văn Nhiễm mỉm cười bước tới: "Chị lại mang cho em hai ly nữa hả?"
Hà Vu Già khoác vai nàng: "Tất nhiên rồi. Nói ra thì, cái tên 「Studio Nốt Móc Đơn」 cũng là do em đặt ."
Trịnh Luyến là hiệu chỉnh viên mới vào năm nay, tò mò hỏi: "Sao lại là Nốt Móc Đơn?"
Hà Vu Già hất cằm về phía Văn Nhiễm: "Em hỏi cô ấy đi."
Văn Nhiễm cong môi: "Vì nốt móc đơn là nốt đặc biệt nhất."
Nó chỉ chiếm nửa nhịp.
Không giống nốt nốt tròn hoàn chỉnh, cũng không ngắn gọn như nốt 1/4 nhịp và nốt 1/8 nhịp.
*Chú thích một chút: Nốt móc đơn (eighth note) trong tiếng Trung là 八分音符, nốt 1/8 nhịp là 音符的八分之一拍. Đều có số tám (八), nhưng nốt móc đơn = 1/8 nhịp của nốt tròn = 1/2 nhịp của nốt đen. Còn nốt 1/8 nhịp (hay nốt móc ba) là tính theo nốt đen tức bằng 1/16 nốt tròn.
Nó giống như một vầng trăng khuyết.
Treo lơ lửng giữa không trung, khiến người ta luôn ghi nhớ sự không trọn vẹn của nó.
Giống như Hứa Tịch Ngôn từng xuất hiện trong tuổi thanh xuân của nàng, hai người từng ở rất gần nhau, nhưng nàng chưa bao giờ thật sự chạm tới được Hứa Tịch Ngôn.
Nhìn nốt móc đơn ấy, nàng liền nhớ đến Hứa Tịch Ngôn.
Trịnh Luyến nghe mà mơ hồ: "Thật là nghệ thuật, chỉ với dòng cảm nhận như vậy, thế mà bà chủ cũng dùng à?"
Hà Vu Già cười ha ha: "Tám tám là phát tài mà! Chị thấy con số tám này rất tốt nha!"
Mọi người đều cười rộ lên.
Khu Văn Hóa Sáng Tạo nằm quá xa, mỗi lần Hà Vu Già lái xe đến đây cũng không dễ dàng, nên cô cũng không vội về. Cô kết nối điện thoại với bộ sạc, ngồi lên sofa lười chơi game.
Bỗng bật dậy hét lớn một tiếng: "A!"
Hề Lộ giật mình: "Chị Già sao vậy? Chị bị điện giật hả?"
"Điện giật cái gì! Là Hứa Tịch Ngôn đó! Cô ấy sắp về nước lưu diễn rồi! A a a a!"
"Ai nói vậy?"
"Bạn chị làm trong ngành quản lý nghệ sĩ, nên biết trước thông tin."
"Vậy lúc đó chắc là săn vé điên cuồng luôn? Chị Già, bạn chị giúp tụi em đặt vé được không?"
Lúc đó Văn Nhiễm đang cầm bình tưới nước cho chậu lan thạch hộc trên bàn trà, tay nàng hơi run, vài giọt nước rơi lên mặt bàn, loang thành vòng tròn.
Nàng im lặng xách bình tưới, đi tưới hàng sen đá đặt bên bậu cửa sổ.
Hề Lộ gọi với theo từ sau lưng: "Nhiễm Nhiễm, đến lúc đó cậu có cần bạn chị Già giúp đặt vé không?"
Văn Nhiễm khẽ cụp mắt, chăm chú nhìn những mầm xanh nhỏ mới nhú trên sen đá.
May là ai nấy đều đang hào hứng vì Hứa Tịch Ngôn sắp về nước, không ai để ý đến nàng.
Văn Nhiễm nhìn chằm chằm vào chậu sen đá, nghĩ ngợi: Hứa Tịch Ngôn, cậu thật đáng ghét.
Tại sao đúng lúc mình quyết tâm quên cậu, cậu lại về nước tổ chức lưu diễn.
Nhưng suy nghĩ này thật buồn cười.
Hứa Tịch Ngôn giờ đã nổi tiếng khắp thế giới, sao có thể nhớ tới giai đoạn học tạm cấp ba ở trường Tử Dục chưa tới một năm, từng có một cô gái tên Văn Nhiễm, một cô gái vừa trầm lặng vừa hướng nội? Cơn mưa nắng vào năm mười tám tuổi, đó chỉ là sự rung động trái tim chỉ thuộc về riêng Văn Nhiễm mà thôi.
Tan làm, Hà Vu Già hào phóng nói: "Không ai được gọi xe nha, hôm nay chị chở về."
Dù sao tiền xe tan làm của nhân viên cũng do cô hoàn lại.
Trên xe cô ấy khá ngượng ngùng: "Nhiễm Nhiễm, từ lúc tốt nghiệp tới giờ em đã làm với chị được bao lâu rồi? Bốn năm?"
"Vâng."
"Chị Nhiễm làm bốn năm rồi cơ á." Trịnh Luyến kinh ngạc.
Văn Nhiễm cười: "Bốn năm trong nghề hiệu chỉnh âm thanh, thực ra chẳng đáng nhắc tới."
Ngành này trọng kinh nghiệm, tay nghề ngày càng tinh xảo là thứ được bồi dưỡng dần theo thời gian.
Điều khiến Hà Vu Già thấy áy náy là: "Hồi đó chị chỉ là mạnh miệng, nói rằng chưa tới hai năm chúng ta sẽ chuyển khỏi khu Văn Hóa Sáng Tạo hẻo lánh này. Vậy mà đã bốn năm trôi qua, chị cũng chưa kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta vẫn cứ cắm trại ở đây."
Hề Lộ cười đùa xen vào: "Bà chủ. chị tử tế dữ!"
Văn Nhiễm: "Không sao cả. Môi trường làm việc không quan trọng, sẽ hay hơn nếu năm sau được tăng lương cơ bản."
Mọi người đều bật cười.
Hà Vu Già biết Văn Nhiễm nói đùa. Lúc Văn Nhiễm mới tốt nghiệp và tìm đến cô để xin việc, cô thấy cô gái này có gương mặt xinh đẹp và thanh tú, nhìn thoáng qua có thể thấy được nàng là người điềm tĩnh, thế là không cần thử việc, Văn Nhiễm trực tiếp được nhận.
Tất nhiên, mức lương cũng không cao.
Cô từng nghĩ Văn Nhiễm đến đây là vì không còn sự lựa chọn nào khác. Sau này tán gẫu với hai người bạn trong ngành, mới biết Văn Nhiễm đã vượt qua vòng thử thách ở hai studio khác, nhưng Văn Nhiễm đã từ chối.
Sau đó cô có hỏi Văn Nhiễm lý do.
Văn Nhiễm chỉ nói: "Không cùng chí hướng."
"Tại sao không cùng chí hướng?"
"Họ cứ muốn em hiệu chỉnh nhanh hơn, như vậy mới kịp nhận đơn tiếp theo."
"Ồ hiểu rồi, bởi vì công việc kinh doanh của chị không tốt, không cần phải vội vã cho kịp đơn hàng, không ai hối thúc em đúng không?"
Văn Nhiễm khẽ cười.
Hà Vu Già từng xem Văn Nhiễm hiệu chỉnh đàn, quả thật rất chậm, cũng rất tỉ mỉ, đối đãi với dương cầm như một người bạn cũ, tĩnh tâm lắng nghe từng âm thanh thủ thỉ của dương cầm trong sự bình yên.
Hà Vu Già đưa Văn Nhiễm đến dưới lầu chung cư mà nàng thuê, nàng vẫy tay tạm biệt cô.
Lại một tháng nữa trôi qua, tin Hứa Tịch Ngôn sắp về nước lưu diễn lan tràn khắp nơi.
Các đồng nghiệp trong phòng thu mỗi ngày đều khóc than: "Hu hu hu không mua được vé! Vé chợ đen cũng không có! Bạn bè của chị Già cũng không mua được!"
"Vừa mở bán sau vài giây là cháy vé"
"Rốt cuộc là ai đã mua được vé buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn vậy?!"
Văn Nhiễm luôn tránh đi.
Hề Lộ có lần hỏi nàng: "Cậu không định mua vé sao?"
Văn Nhiễm cười nhạt, lý do đưa ra rất thuyết phục: "Nghèo."
Mức lương vài ngàn tệ, còn phải thuê nhà.
"Ừ cũng đúng." Hề Lộ không phản bác được: "Chỉ nghe nói cậu học dương cầm từ thời tiểu học, tưởng đâu cậu sẽ rất quan tâm đến mấy buổi hòa nhạc đỉnh cao thế này."
Cô lại hỏi Văn Nhiễm: "Giờ cậu còn thường chơi dương cầm không?"
Văn Nhiễm hơi hé miệng: "Cũng ít chơi."
Tối hôm đó sau giờ làm việc, bà Bách định nấu canh giò heo với cải chua, kéo nàng vào bếp phụ giúp.
Sau khi gội đầu tắm rửa trời cũng đã về khuya, nàng trốn về phòng sấy tóc. Máy sấy tóc của nàng cũng màu xanh biển, giống như làn gió biển vờn trên mái tóc dài.
Đợi cả nhà ngủ hết, nàng mới lặng lẽ xuống lầu.
Chiếc dương cầm của nàng vẫn đặt trong phòng khách. Cậu từng định bán đi, nhưng chỉ là một chiếc đàn cũ chẳng đáng giá bao nhiêu. Hai là dịp lễ Tết hay có khách đến, Văn Nhiễm đàn vài bản cũng giúp ông nở mày nở mặt.
Thế là cây đàn vẫn ở đó.
Thật ra Hứa Tịch Ngôn nói đúng, sau khi không còn áp lực thi cử và thi đấu, Văn Nhiễm lại giữ được tình yêu với dương cầm.
Sau khi thi đậu ngành hiệu chỉnh âm thanh, ban đầu nàng vẫn thường đàn vài bản để luyện ngón.
Cậu lúc nào cũng cầm tờ báo ngồi trong phòng khách hừ lạnh một tiếng: "Không chịu thi vào chuyên ngành dương cầm, giờ đàn tới đàn lui làm gì nữa?"
Không thể biến thành nghề nghiệp thì vô dụng.
Không thể kiếm được tiền thì vô dụng.
Văn Nhiễm lặng lẽ đậy nắp dương cầm lại.
Dần dần, nàng ngày càng ít đàn hơn.
Nhưng tối hôm nay, Hề Lộ đã hỏi có muốn mua vé buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn không, nàng mặc chiếc váy ngủ xanh nhạt đã phai màu vì giặt nhiều lần, như biển đã bạc màu, ngồi dưới ánh trăng bên cửa sổ, đối diện cây đàn dương cầm của mình.
Nàng mở nắp đàn.
Không muốn đánh thức người khác, chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay lên phím trắng.
Ting.
Âm thanh không trong trẻo, vang lên rồi tắt lịm.
Nàng vẫn thích dương cầm.
Trước mười tuổi, nàng cũng từng nếm trải cảm giác được gọi là "thiên tài", nhưng giờ đây, giữa nàng và thiên tài thực sự như Hứa Tịch Ngôn, có khác gì khoảng cách rộng lớn giữa núi và biển không?
Văn Nhiễm đậy nắp đàn lại, đứng lên, bước đi nhẹ nhàng trên cầu thang gỗ cũ kỹ cót két
Trở lên lầu đi ngủ.
******
Hôm sau, chủ đề hàng ngày của studio lại là về Hứa Tịch Ngôn.
Trịnh Luyến một tay chống cằm, lướt điện thoại: "Hứa Tịch Ngôn rốt cuộc khi nào mới về nước vậy? Ngày nào cũng có người hâm mộ ra sân bay đón, mà vẫn chưa thấy. Lịch trình của cô ấy bảo mật quá trời luôn."
"Hứa Tịch Ngôn xưa nay vẫn thế." Hề Lộ nói: "Ngoài công việc, cô ấy không thích bị quấy rầy."
"Nói vậy chứ, buổi hòa nhạc cũng sắp đến rồi, địa điểm đầu tiên là Hải Thành, tại sao cô ấy còn chưa về nước chuẩn bị?"
Hề Lộ đùa: "Cô ấy tài năng như vậy, cần gì chuẩn bị chứ?"
"Cũng đúng." Trịnh Luyến thở dài, đưa tay lên trước mặt, nhìn mấy ngón tay của mình: "Đều là tay, chị nói xem sao tay cô ấy lại dài như vậy? Em đoán chắc là ngay cả khi không hề chuẩn bị gì, hôm sau lên sân khấu vẫn khiến cả thế giới kinh ngạc."
Lúc này điện thoại bàn của studio vang lên.
Văn Nhiễm đang muốn tránh khỏi cuộc trò chuyện này của họ, lập tức rời khỏi bàn trà ra nghe điện thoại.
"A lô, xin chào."
"Là Studio Nốt Móc Đơn phải không?" Một giọng nữ già nua, nhưng nghe rất có khí chất.
"Đúng."
"Hiệu chỉnh viên hay làm cho tôi đã bị bệnh rồi, đàn dương cầm của tôi bị lệch tông, chỗ các cô có hiệu chỉnh viên nào có thể đến ngay không?"
"Được ạ." Văn Nhiễm cầm lấy cây bút bi, kéo tờ giấy ghi chú lại: "Địa chỉ của bà ở đâu?"
Người phụ nữ đọc một địa chỉ: "Rất gần, ở sát bên studio của các cô."
Văn Nhiễm khẽ "à" một tiếng.
"Sao vậy?"
"Không có gì ạ, có lẽ tôi đã nghe tiếng đàn dương cầm từ phía bà, rất ấn tượng."
Bên phải con đường là khu Văn Hóa Sáng Tạo, còn bên trái là khu biệt thự với cái tên rất phong cách là "Cố Viên". Nhưng vì quá xa trung tâm, điều kiện cũng không đến mức xuất sắc, nên dù có bán được một ít biệt thự, cũng rất hiếm có ai dọn đến ở.
Quản lý đô thị cũng không theo kịp, nhìn vào toàn là cỏ dại và cỏ lau trắng mọc đầy.
Chỉ có một lần, Văn Nhiễm làm thêm ở studio đến tối muộn, xe công nghệ đặt sau khi tan làm đã nhầm vị trí. Văn Nhiễm sợ rằng nếu bảo tài xế lái xe qua lại càng phiền phức hơn, vì vậy nàng một mình đi bộ qua đường.
Nghe thấy từ một căn biệt thự vọng ra một giai điệu dương cầm.
Giống như ánh trăng, thanh tẩy đôi tai đã bị bụi trần vấy bẩn suốt một ngày.
Giờ đây tiếng dương cầm trong ký ức trùng khớp với âm thanh trong điện thoại, Văn Nhiễm cúp máy, thu dọn hộp dụng cụ, chuẩn bị sang đó.
Đó là một ngày cuối xuân.
Những bông bồ công anh đang bay lơ lửng trong không khí, vạch vôi dành cho người đi bộ sang đường nằm yên tĩnh dưới ánh nắng mặt trời, nàng từ bụi cỏ lau trắng ở cuối con đường bên này, đi đến bụi cỏ lau trắng ở phía bên kia.
Lúc ấy là bốn giờ chiều.
Nàng làm xong thủ tục đăng ký, bước vào khu biệt thự. Những gì nhìn thấy dọc đường đều cho thấy, "Cố Viên" thật sự có tỉ lệ nhà trống rất cao, nếu gặp tình cảnh đêm đen gió lớn mà tới đây, nhiều khả năng sẽ cảm thấy chốn này bị ma ám.
Ấn chuông, nhanh chóng có người ra mở cửa.
Đôi mắt của Văn Nhiễm thoáng ngỡ ngàng.
Chưa từng thấy người lớn tuổi nào có dáng vẻ tự nhiên như vậy, già dặn và tao nhã.
Một mái tóc dài hoa râm với một số lọn tóc uốn xoăn, thả lơi tự nhiên trên vai, không hề nhuộm. Gương mặt ấy rõ ràng không bị tổn hại quá nhiều bởi phẫu thuật thẩm mỹ, đầy những nếp nhăn, nhưng lại vừa phải như gân trên chiếc lá vàng, làm tăng thêm nét quyến rũ cho bà.
Người đó hỏi Văn Nhiễm trước: "Xưng hô thế nào?"
Văn Nhiễm thoáng ngạc nhiên vì được đối xử tử tế.
Làm nghề này được bốn năm, nàng từng gặp không ít tình huống kiểu người ta nhìn nàng từ đầu đến chân rồi buông một câu: "Là hiệu chỉnh viên à? Đàn bên này."
Cách đối xử với người theo kiểu... nói sao nhỉ, chỉ là một cái cờ lê để hiệu chỉnh.
Vì vậy nàng trả lời một cách lịch sự: "Cháu là Văn Nhiễm."
Bà gật đầu: "Tôi là Dịch Thính Trúc."
"Bà Dịch."
"Tôi gọi cháu là Tiểu Văn được không?"
"Dạ được ạ."
"Vậy, mời vào."
Trong căn biệt thự ấy, đồ vật giống như chủ nhân, mọi vách ngăn đều bị dỡ bỏ, không gian rộng rãi đến mức có thể dùng từ "thông thoáng" để hình dung. Ánh mặt trời rọi qua ô cửa kính lớn từ sàn đến trần, phản chiếu những bụi hoa hồng tuyệt đẹp ở bên ngoài.
Một cây dương cầm đặt ngay bên cửa sổ.
Văn Nhiễm lại ngạc nhiên lần nữa.
Đó là một cây dương cầm hiệu Chanel.
Người học dương cầm thường dùng Schiller hoặc Bechstein, đủ đắt, cũng đủ tốt. Khi hai thương hiệu ấy gần như chiếm thế độc quyền, đã ít ai nhớ rằng, Chanel piano mới là công ty dẫn đầu trong lĩnh vực sản xuất đàn dương cầm thủ công, được xưng là "viên ngọc trai trên đầu ngón tay của người thợ".
Vì số lượng sản xuất cực kỳ ít, nên đàn Chanel còn lưu thông hiện nay phần lớn là cổ vật.
Chi phí bảo trì rất cao, càng khiến chẳng ai muốn dùng nữa.
Dịch Thính Trúc nhận thấy ánh nhìn say mê trong mắt nàng: "Cháu có hiểu biết về đàn Chanel à?"
Văn Nhiễm gật đầu.
"Vậy, trước kia cũng học dương cầm?"
Không biết vì sao, đứng trước mặt Dịch Thính Trúc, Văn Nhiễm lại không muốn ẩn mình: "Dạ, có ạ."
"Vậy lát nữa chỉnh xong, chơi một bản nhé."
Văn Nhiễm mỉm cười. Nàng biết nhiều nghệ sĩ dương cầm không thích người khác chạm vào đàn mình, Dịch Thính Trúc lại chẳng câu nệ chút nào.
Tuy vậy nàng vẫn từ chối: "Cháu không luyện tập lâu rồi, sợ phụ lòng cây dương cầm quý thế này."
"Thế... có dám hiệu chỉnh nó không?"
Cô gái trẻ trước mặt trông thì khiêm tốn, trầm tĩnh, thậm chí có phần rụt rè.
Nhưng khi đặt hộp dụng cụ xuống, mỉm cười với bà một cách vững vàng: "Đây chẳng phải là nghề của cháu sao?"
Rất tự tin.
Thật thú vị. Dịch Thính Trúc nghĩ thầm.
Bà hỏi trước: "Cần bao lâu để hoàn tất?"
"Bà cảm thấy phím nào không chuẩn?"
Dịch Thính Trúc ngồi xuống, gõ cho nàng xem.
Văn Nhiễm gật đầu: "Đúng là bị lệch âm."
"Cháu nghe bằng tai trần mà nhận ra à?" Dịch Thính Trúc liếc nàng: "Cháu có đôi tai nhạy đấy."
Tim Văn Nhiễm khẽ nhói lên.
Câu này, Hứa Tịch Ngôn cũng từng nói với nàng.
Nhưng, đừng nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn nữa.
Nàng lễ phép hỏi trước: "Giờ cháu có thể thử đàn không ạ?"
Dịch Thính Trúc gật đầu: "Cứ tự nhiên."
Văn Nhiễm liên tục thử lại vài phím mà nàng cho là có vấn đề, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dịch Thính Trúc bỗng thấy: Cô gái này thật xinh đẹp.
Phải thừa nhận rằng ngoại hình của cô gái này không có gì nổi bật, chỉ có thể mô tả bằng hai từ "thanh tú". Nhưng trên gương mặt nàng có vẻ điềm tĩnh mà người trẻ hiện nay không có, dưới ánh sáng vàng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, hàng mi khẽ lay, như thể thế giới cũng vì nàng mà trở nên yên tĩnh.
Nàng nhìn ra ngoài như thể đang nhìn về một buổi hoàng hôn, những lời trong miệng cũng tương tự: "Cháu hiệu chỉnh hơi chậm, chắc phải đến hoàng hôn mới xong."
Dịch Thính Trúc đáp: "Cháu cứ từ từ, cây dương cầm cổ này cũng mấy trăm tuổi rồi, chẳng để ý chút thời gian đó đâu."
Văn Nhiễm mỉm cười.
Được hiệu chỉnh đàn cho một nghệ sĩ dương cầm cùng chí hướng, thật sự rất dễ chịu.
Không nói gì thêm, nàng mở hộp dụng cụ ra.
Tuy nàng còn rất trẻ, nhưng Dịch Thính Trúc cảm thấy yên tâm, chỉ vì nàng có thể nghe rõ được âm thanh từ đôi tay trần của mình, bà chắc chắn đến nổi tự tin giao cây dương cầm cổ lại cho nàng, cũng chẳng ở lại trông, mà quay đi làm việc riêng của mình.
Thời gian trôi rất nhanh khi bận rộn với công việc.
Văn Nhiễm ngẩng đầu lên, có phần choáng váng.
Khi nhìn từ xa "Cố Viên" này luôn có vẻ hoang vu, không ngờ ngồi bên cửa sổ lại thấy hoàng hôn rực rỡ trải khắp, đám cỏ lau trắng phủ đầy, như đâm xuyên khung cửa mà ùa vào.
Một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.
Lúc này, có tiếng dép lê trên sàn vang lên.
Văn Nhiễm ngẩng mặt cười với Dịch Thính Trúc: "Sắp xong rồi."
"Tôi không ở đây để hối cháu đâu. Chỉ đến để xem thử, làm lâu thế, cháu có muốn uống chút nước cam không?"
Văn Nhiễm mỉm cười: "Dạ, cảm ơn bà."
"Uống lạnh được không?"
"Được ạ."
Dịch Thính Trúc lại quay đi.
Thông thường, sau khi Văn Nhiễm hiệu chỉnh xong, nàng sẽ chơi một đoạn nhạc ngắn để kiểm tra, để xác minh rằng cây đàn không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng như chính nàng đã nói, nàng lâu rồi không luyện tập, hôm nay ngồi trước cây dương cầm cổ này, cũng không rõ là sợ không xứng với cây đàn, hay là không muốn để người có tài năng vượt bậc như Dịch Thính Trúc nghe thấy mình đàn.
Nàng quyết định không đàn thử, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, lần lượt ấn qua từng phím trong 88 phím đàn.
Lại vang lên tiếng dép lê.
Là Dịch Thính Trúc mang nước cam trở lại.
"Cảm ơn." Văn Nhiễm cúi đầu nhìn phím đàn, không muốn phân tâm, thì thầm trong miệng: "Phiền bà đặt nó sang một bên, chỗ cháu sắp xong rồi, còn kiểm tra lần cuối."
Tiếng bước chân vẫn không dừng lại.
Càng lúc càng đến gần hơn.
Cho đến khi nàng gần như ngửi thấy một mùi hương rất phức tạp, tường vi, thược dược, mã tiên thảo. Mùi hương của những loài hoa khác nhau va chạm và hòa quyện. khiến người ta không thể không tưởng tượng, một người phụ nữ xinh đẹp ra sao mới có hương thơm cơ thể như vậy?
Tim Văn Nhiễm dường như ngừng đập.
Đây là...
Đây là mùi hương mà bao năm qua nàng chưa từng quên, bị hoàng hôn năm ấy niêm phong ký ức như hổ phách.
Trong cơn mưa nắng của buổi chiều hôm ấy, làn da Hứa Tịch Ngôn áp sát cánh tay nàng, tỏa ra từ cơ thể cô chính là mùi hương này.
Hứa Tịch Ngôn sao lại ở đây?
Văn Nhiễm gần như theo phản xạ mà không ngẩng đầu, theo quán tính cơ thể, đầu ngón tay vẫn tiếp tục chạm lên những phím đàn đen trắng, hơi run rẩy.
"Tịch Ngôn."
Lúc ấy, một bước chân khác vang lên.
Nếu không vì Văn Nhiễm quá chú tâm hiệu chỉnh, với thính giác nhạy cảm của mình, nên sớm nhận ra rằng hai tiếng bước chân ấy hoàn toàn khác nhau.
Giọng Hứa Tịch Ngôn vang lên, so với trong ký ức thì khàn hơn, trầm hơn, giống chất âm của một đĩa than cũ: "Bà dì, bà gọi hiệu chỉnh viên à?"
"Ừ, sao con lại xuống đây?"
"Ngủ trưa xong, tắm xong, định xuống nhà tìm bản nhạc."
"Nhạc gì?"
"Schumann, 《Of Foreign Lands and Peoples/Về Những Vùng Đất và Con Người Xa Lạ》."
"Trùng hợp quá." Dịch Thính Trúc cười: "Mấy hôm trước bà vừa đánh bản đó, vẫn để trên giá nhạc của dương cầm."
Khi họ trò chuyện, Văn Nhiễm cúi đầu suốt.
"Cô hiệu chỉnh viên." – Hứa Tịch Ngôn quay sang nàng: "Tôi có thể tới lấy bản nhạc một chút được không?"
Hứa Tịch Ngôn vẫn lễ phép như xưa, dù nổi tiếng rồi cũng chẳng có chút kiêu ngạo.
Văn Nhiễm khẽ nói: "Tự nhiên."
Nàng cảm thấy biết ơn vì từ sau đại học, nàng đã đổi từ kiểu tóc đuôi ngựa sang để tóc xõa.
Lúc này, mái tóc dài mềm mại buông xuống dọc trên bờ vai, che được vành tai đang đỏ rực và nóng rát của nàng.
Dịch Thính Trúc nói phía sau: "Nước cam tôi để trên bàn trà nhé."
Văn Nhiễm cúi đầu: "Vâng, cảm ơn."
Giờ đây, Hứa Tịch Ngôn đang đi dép lê, từng bước tiến đến gần nàng.
Văn Nhiễm ban nãy cứ tưởng tim mình đã ngừng đập, giờ lại giống như dòng suối đầu xuân vừa thoát khỏi sương giá, sau khoảnh khắc im lặng tuyệt đối, bắt đầu điên cuồng cuộn trào.
Hoàng hôn bên cửa sổ rất gần, nàng gần như lo rằng, chỉ cần Hứa Tịch Ngôn đến gần thêm hai bước, sẽ nghe thấy nhịp tim của nàng.
Nàng từng nghĩ rất nhiều lần về việc gặp lại với Hứa Tịch Ngôn, quả thật là đã nghĩ rất nhiều lần.
Nàng không có cơ hội ra nước ngoài, nhưng nàng biết, với địa vị hiện tại của Hứa Tịch Ngôn, nhất định sẽ về nước lưu diễn.
Ban đầu nàng chắc chắn không dám đi, thậm chí không dám nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng hai lần thì sao?
Ba lần thì sao?
Có lẽ đến buổi diễn thứ tư hay thứ năm, nàng sẽ không nhịn được, mua một tấm vé, lặng lẽ bước vào khán phòng.
Có lẽ tình cảm của nàng dành cho Hứa Tịch Ngôn đã phai nhạt đôi chút vào thời điểm đó, cuối cùng nàng cũng có thể ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô trên sân khấu.
Cô tỏa sáng giữa ánh đèn, nàng ẩn mình trong góc tối của khán phòng.
Cô trang điểm kỹ lưỡng, nàng đầu bù tóc rối sau khi chen lấn trên tàu điện ngầm.
Cô mặc váy lụa đỏ thẫm không tay, kiêu hãnh sải bước, nàng cẩn thận kiểm tra tin nhắn chủ nhà đòi tiền thuê phòng trong điện thoại.
Thật sự—
Lẽ ra cuộc gặp của họ nên như vậy, giữa nơi đông người, khi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chứ không phải như bây giờ, ánh mắt nàng luôn cụp xuống, có thể nhìn thấy trên tấm thảm lông xám nhạt, Hứa Tịch Ngôn đi đôi dép lê, để lộ đôi mắt cá chân trắng muốt thon thả chỉ một tay là nắm hết, ngay cả ngón chân cũng xinh xắn, như những mảnh vỏ sò khép lại, nhẹ nhàng tỏa sáng.
Nhìn lên, là một đoạn bắp chân trơn mịn trắng nõn.
Lại nhìn lên, là vạt áo choàng tắm bằng vải cotton cao cấp—
Đúng vậy, Hứa Tịch Ngôn hẳn không ngờ trong biệt thự có người ngoài, cứ thế mặc áo choàng tắm đi xuống, cô xưa nay ăn mặc tùy hứng, lúc này nơi đuôi mắt Văn Nhiễm vẫn có thể thấy, đai áo choàng của cô, một bên ngắn, một bên dài thướt tha.
Nhìn thoáng qua là biết không cột chặt, khiến cả chiếc áo choàng tắm trông lỏng lẻo.
Văn Nhiễm hoàn toàn không nghi ngờ rằng, nếu lúc này nàng ngẩng đầu lên, nhất định sẽ thấy cổ áo choàng xẻ thành hình chữ V, để lộ một mảng da trắng như tuyết còn vương hơi nước.
Bởi vì lúc Hứa Tịch Ngôn đến gần nàng, quanh người cô mang theo hơi nước ẩm ướt, ấm áp, phảng phất hương thơm, mà ánh nằng chiều hoàng hôn rọi qua khung cửa sổ kia như một chiếc kính phóng đại thứ cảm giác mơ hồ ấy.
Văn Nhiễm không còn để ý đến việc che giấu bờ vai đang căng cứng của mình nữa, đến hô hấp cũng khựng lại trong giây lát.
Vì Hứa Tịch Ngôn đứng sát bên nàng, rất gần, khẽ nói: "Vậy, xin làm phiền."
Cô nghiêng người tới, vươn tay lấy bản nhạc trên giá đàn.
Quả thực, cô lau người quá qua loa, nơi cổ tay quyến rũ của người phụ nữ vẫn còn ướt, hơn nữa mái tóc dày xoăn dài của cô còn chưa lau khô, đuôi tóc thả xuống vai.
Lúc ấy tay trái của Văn Nhiễm đang đặt trên một phím đen của dương cầm, đầu ngón tay chạm như không chạm.
Đột nhiên, "tí tách".
Văn Nhiễm gần như theo bản năng khẽ nhắm mắt lại.
Rất ít người biết, ở gần trung tâm cổ tay nàng có một nốt ruồi, rất nhỏ và rất nhạt, nếu không chú ý sẽ tưởng là một vết bụi mờ.
Một giọt nước từ đuôi tóc của Hứa Tịch Ngôn nhỏ xuống, tình cờ rơi trúng ngay nốt ruồi nhỏ trên cổ tay nàng, vỡ tan ra, như cánh hoa bất ngờ nở rộ, vệt nước mờ mờ ngấm vào từng lỗ chân lông của nàng.
Chớp mắt đã thấm sâu vào tận trái tim nàng.
Khi ấy Văn Nhiễm tuyệt vọng nghĩ: Quên gì mà quên chứ?
Chỉ một giọt nước vừa ngẫu nhiên rơi xuống, đã khiến nàng chợt nhận ra, cơn mưa nắng lúc hoàng hôn từ năm mười tám tuổi ấy, thật sự chưa bao giờ dứt.
Nàng là khách bộ hành không mang theo ô.
Cô vừa xuất hiện, nàng đã bị ướt sũng, không cách nào thoát ra được.
Từ sau khi Văn Nhiễm trở về từ Bắc Thành, công việc và cuộc sống của nàng lại trở về quỹ đạo thường ngày.
Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, nàng cảm thấy số lần bản thân nhớ đến Hứa Tịch Ngôn hình như đã ít đi đôi chút.
Chỉ là hôm ấy, bà chủ Hà Vu Già ghé thăm studio, mang theo trà sữa cho mọi người.
"Nhiễm Nhiễm, mau qua đây."
Văn Nhiễm mỉm cười bước tới: "Chị lại mang cho em hai ly nữa hả?"
Hà Vu Già khoác vai nàng: "Tất nhiên rồi. Nói ra thì, cái tên 「Studio Nốt Móc Đơn」 cũng là do em đặt ."
Trịnh Luyến là hiệu chỉnh viên mới vào năm nay, tò mò hỏi: "Sao lại là Nốt Móc Đơn?"
Hà Vu Già hất cằm về phía Văn Nhiễm: "Em hỏi cô ấy đi."
Văn Nhiễm cong môi: "Vì nốt móc đơn là nốt đặc biệt nhất."
Nó chỉ chiếm nửa nhịp.
Không giống nốt nốt tròn hoàn chỉnh, cũng không ngắn gọn như nốt 1/4 nhịp và nốt 1/8 nhịp.
*Chú thích một chút: Nốt móc đơn (eighth note) trong tiếng Trung là 八分音符, nốt 1/8 nhịp là 音符的八分之一拍. Đều có số tám (八), nhưng nốt móc đơn = 1/8 nhịp của nốt tròn = 1/2 nhịp của nốt đen. Còn nốt 1/8 nhịp (hay nốt móc ba) là tính theo nốt đen tức bằng 1/16 nốt tròn.
Nó giống như một vầng trăng khuyết.
Treo lơ lửng giữa không trung, khiến người ta luôn ghi nhớ sự không trọn vẹn của nó.
Giống như Hứa Tịch Ngôn từng xuất hiện trong tuổi thanh xuân của nàng, hai người từng ở rất gần nhau, nhưng nàng chưa bao giờ thật sự chạm tới được Hứa Tịch Ngôn.
Nhìn nốt móc đơn ấy, nàng liền nhớ đến Hứa Tịch Ngôn.
Trịnh Luyến nghe mà mơ hồ: "Thật là nghệ thuật, chỉ với dòng cảm nhận như vậy, thế mà bà chủ cũng dùng à?"
Hà Vu Già cười ha ha: "Tám tám là phát tài mà! Chị thấy con số tám này rất tốt nha!"
Mọi người đều cười rộ lên.
Khu Văn Hóa Sáng Tạo nằm quá xa, mỗi lần Hà Vu Già lái xe đến đây cũng không dễ dàng, nên cô cũng không vội về. Cô kết nối điện thoại với bộ sạc, ngồi lên sofa lười chơi game.
Bỗng bật dậy hét lớn một tiếng: "A!"
Hề Lộ giật mình: "Chị Già sao vậy? Chị bị điện giật hả?"
"Điện giật cái gì! Là Hứa Tịch Ngôn đó! Cô ấy sắp về nước lưu diễn rồi! A a a a!"
"Ai nói vậy?"
"Bạn chị làm trong ngành quản lý nghệ sĩ, nên biết trước thông tin."
"Vậy lúc đó chắc là săn vé điên cuồng luôn? Chị Già, bạn chị giúp tụi em đặt vé được không?"
Lúc đó Văn Nhiễm đang cầm bình tưới nước cho chậu lan thạch hộc trên bàn trà, tay nàng hơi run, vài giọt nước rơi lên mặt bàn, loang thành vòng tròn.
Nàng im lặng xách bình tưới, đi tưới hàng sen đá đặt bên bậu cửa sổ.
Hề Lộ gọi với theo từ sau lưng: "Nhiễm Nhiễm, đến lúc đó cậu có cần bạn chị Già giúp đặt vé không?"
Văn Nhiễm khẽ cụp mắt, chăm chú nhìn những mầm xanh nhỏ mới nhú trên sen đá.
May là ai nấy đều đang hào hứng vì Hứa Tịch Ngôn sắp về nước, không ai để ý đến nàng.
Văn Nhiễm nhìn chằm chằm vào chậu sen đá, nghĩ ngợi: Hứa Tịch Ngôn, cậu thật đáng ghét.
Tại sao đúng lúc mình quyết tâm quên cậu, cậu lại về nước tổ chức lưu diễn.
Nhưng suy nghĩ này thật buồn cười.
Hứa Tịch Ngôn giờ đã nổi tiếng khắp thế giới, sao có thể nhớ tới giai đoạn học tạm cấp ba ở trường Tử Dục chưa tới một năm, từng có một cô gái tên Văn Nhiễm, một cô gái vừa trầm lặng vừa hướng nội? Cơn mưa nắng vào năm mười tám tuổi, đó chỉ là sự rung động trái tim chỉ thuộc về riêng Văn Nhiễm mà thôi.
Tan làm, Hà Vu Già hào phóng nói: "Không ai được gọi xe nha, hôm nay chị chở về."
Dù sao tiền xe tan làm của nhân viên cũng do cô hoàn lại.
Trên xe cô ấy khá ngượng ngùng: "Nhiễm Nhiễm, từ lúc tốt nghiệp tới giờ em đã làm với chị được bao lâu rồi? Bốn năm?"
"Vâng."
"Chị Nhiễm làm bốn năm rồi cơ á." Trịnh Luyến kinh ngạc.
Văn Nhiễm cười: "Bốn năm trong nghề hiệu chỉnh âm thanh, thực ra chẳng đáng nhắc tới."
Ngành này trọng kinh nghiệm, tay nghề ngày càng tinh xảo là thứ được bồi dưỡng dần theo thời gian.
Điều khiến Hà Vu Già thấy áy náy là: "Hồi đó chị chỉ là mạnh miệng, nói rằng chưa tới hai năm chúng ta sẽ chuyển khỏi khu Văn Hóa Sáng Tạo hẻo lánh này. Vậy mà đã bốn năm trôi qua, chị cũng chưa kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta vẫn cứ cắm trại ở đây."
Hề Lộ cười đùa xen vào: "Bà chủ. chị tử tế dữ!"
Văn Nhiễm: "Không sao cả. Môi trường làm việc không quan trọng, sẽ hay hơn nếu năm sau được tăng lương cơ bản."
Mọi người đều bật cười.
Hà Vu Già biết Văn Nhiễm nói đùa. Lúc Văn Nhiễm mới tốt nghiệp và tìm đến cô để xin việc, cô thấy cô gái này có gương mặt xinh đẹp và thanh tú, nhìn thoáng qua có thể thấy được nàng là người điềm tĩnh, thế là không cần thử việc, Văn Nhiễm trực tiếp được nhận.
Tất nhiên, mức lương cũng không cao.
Cô từng nghĩ Văn Nhiễm đến đây là vì không còn sự lựa chọn nào khác. Sau này tán gẫu với hai người bạn trong ngành, mới biết Văn Nhiễm đã vượt qua vòng thử thách ở hai studio khác, nhưng Văn Nhiễm đã từ chối.
Sau đó cô có hỏi Văn Nhiễm lý do.
Văn Nhiễm chỉ nói: "Không cùng chí hướng."
"Tại sao không cùng chí hướng?"
"Họ cứ muốn em hiệu chỉnh nhanh hơn, như vậy mới kịp nhận đơn tiếp theo."
"Ồ hiểu rồi, bởi vì công việc kinh doanh của chị không tốt, không cần phải vội vã cho kịp đơn hàng, không ai hối thúc em đúng không?"
Văn Nhiễm khẽ cười.
Hà Vu Già từng xem Văn Nhiễm hiệu chỉnh đàn, quả thật rất chậm, cũng rất tỉ mỉ, đối đãi với dương cầm như một người bạn cũ, tĩnh tâm lắng nghe từng âm thanh thủ thỉ của dương cầm trong sự bình yên.
Hà Vu Già đưa Văn Nhiễm đến dưới lầu chung cư mà nàng thuê, nàng vẫy tay tạm biệt cô.
Lại một tháng nữa trôi qua, tin Hứa Tịch Ngôn sắp về nước lưu diễn lan tràn khắp nơi.
Các đồng nghiệp trong phòng thu mỗi ngày đều khóc than: "Hu hu hu không mua được vé! Vé chợ đen cũng không có! Bạn bè của chị Già cũng không mua được!"
"Vừa mở bán sau vài giây là cháy vé"
"Rốt cuộc là ai đã mua được vé buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn vậy?!"
Văn Nhiễm luôn tránh đi.
Hề Lộ có lần hỏi nàng: "Cậu không định mua vé sao?"
Văn Nhiễm cười nhạt, lý do đưa ra rất thuyết phục: "Nghèo."
Mức lương vài ngàn tệ, còn phải thuê nhà.
"Ừ cũng đúng." Hề Lộ không phản bác được: "Chỉ nghe nói cậu học dương cầm từ thời tiểu học, tưởng đâu cậu sẽ rất quan tâm đến mấy buổi hòa nhạc đỉnh cao thế này."
Cô lại hỏi Văn Nhiễm: "Giờ cậu còn thường chơi dương cầm không?"
Văn Nhiễm hơi hé miệng: "Cũng ít chơi."
Tối hôm đó sau giờ làm việc, bà Bách định nấu canh giò heo với cải chua, kéo nàng vào bếp phụ giúp.
Sau khi gội đầu tắm rửa trời cũng đã về khuya, nàng trốn về phòng sấy tóc. Máy sấy tóc của nàng cũng màu xanh biển, giống như làn gió biển vờn trên mái tóc dài.
Đợi cả nhà ngủ hết, nàng mới lặng lẽ xuống lầu.
Chiếc dương cầm của nàng vẫn đặt trong phòng khách. Cậu từng định bán đi, nhưng chỉ là một chiếc đàn cũ chẳng đáng giá bao nhiêu. Hai là dịp lễ Tết hay có khách đến, Văn Nhiễm đàn vài bản cũng giúp ông nở mày nở mặt.
Thế là cây đàn vẫn ở đó.
Thật ra Hứa Tịch Ngôn nói đúng, sau khi không còn áp lực thi cử và thi đấu, Văn Nhiễm lại giữ được tình yêu với dương cầm.
Sau khi thi đậu ngành hiệu chỉnh âm thanh, ban đầu nàng vẫn thường đàn vài bản để luyện ngón.
Cậu lúc nào cũng cầm tờ báo ngồi trong phòng khách hừ lạnh một tiếng: "Không chịu thi vào chuyên ngành dương cầm, giờ đàn tới đàn lui làm gì nữa?"
Không thể biến thành nghề nghiệp thì vô dụng.
Không thể kiếm được tiền thì vô dụng.
Văn Nhiễm lặng lẽ đậy nắp dương cầm lại.
Dần dần, nàng ngày càng ít đàn hơn.
Nhưng tối hôm nay, Hề Lộ đã hỏi có muốn mua vé buổi diễn của Hứa Tịch Ngôn không, nàng mặc chiếc váy ngủ xanh nhạt đã phai màu vì giặt nhiều lần, như biển đã bạc màu, ngồi dưới ánh trăng bên cửa sổ, đối diện cây đàn dương cầm của mình.
Nàng mở nắp đàn.
Không muốn đánh thức người khác, chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay lên phím trắng.
Ting.
Âm thanh không trong trẻo, vang lên rồi tắt lịm.
Nàng vẫn thích dương cầm.
Trước mười tuổi, nàng cũng từng nếm trải cảm giác được gọi là "thiên tài", nhưng giờ đây, giữa nàng và thiên tài thực sự như Hứa Tịch Ngôn, có khác gì khoảng cách rộng lớn giữa núi và biển không?
Văn Nhiễm đậy nắp đàn lại, đứng lên, bước đi nhẹ nhàng trên cầu thang gỗ cũ kỹ cót két
Trở lên lầu đi ngủ.
******
Hôm sau, chủ đề hàng ngày của studio lại là về Hứa Tịch Ngôn.
Trịnh Luyến một tay chống cằm, lướt điện thoại: "Hứa Tịch Ngôn rốt cuộc khi nào mới về nước vậy? Ngày nào cũng có người hâm mộ ra sân bay đón, mà vẫn chưa thấy. Lịch trình của cô ấy bảo mật quá trời luôn."
"Hứa Tịch Ngôn xưa nay vẫn thế." Hề Lộ nói: "Ngoài công việc, cô ấy không thích bị quấy rầy."
"Nói vậy chứ, buổi hòa nhạc cũng sắp đến rồi, địa điểm đầu tiên là Hải Thành, tại sao cô ấy còn chưa về nước chuẩn bị?"
Hề Lộ đùa: "Cô ấy tài năng như vậy, cần gì chuẩn bị chứ?"
"Cũng đúng." Trịnh Luyến thở dài, đưa tay lên trước mặt, nhìn mấy ngón tay của mình: "Đều là tay, chị nói xem sao tay cô ấy lại dài như vậy? Em đoán chắc là ngay cả khi không hề chuẩn bị gì, hôm sau lên sân khấu vẫn khiến cả thế giới kinh ngạc."
Lúc này điện thoại bàn của studio vang lên.
Văn Nhiễm đang muốn tránh khỏi cuộc trò chuyện này của họ, lập tức rời khỏi bàn trà ra nghe điện thoại.
"A lô, xin chào."
"Là Studio Nốt Móc Đơn phải không?" Một giọng nữ già nua, nhưng nghe rất có khí chất.
"Đúng."
"Hiệu chỉnh viên hay làm cho tôi đã bị bệnh rồi, đàn dương cầm của tôi bị lệch tông, chỗ các cô có hiệu chỉnh viên nào có thể đến ngay không?"
"Được ạ." Văn Nhiễm cầm lấy cây bút bi, kéo tờ giấy ghi chú lại: "Địa chỉ của bà ở đâu?"
Người phụ nữ đọc một địa chỉ: "Rất gần, ở sát bên studio của các cô."
Văn Nhiễm khẽ "à" một tiếng.
"Sao vậy?"
"Không có gì ạ, có lẽ tôi đã nghe tiếng đàn dương cầm từ phía bà, rất ấn tượng."
Bên phải con đường là khu Văn Hóa Sáng Tạo, còn bên trái là khu biệt thự với cái tên rất phong cách là "Cố Viên". Nhưng vì quá xa trung tâm, điều kiện cũng không đến mức xuất sắc, nên dù có bán được một ít biệt thự, cũng rất hiếm có ai dọn đến ở.
Quản lý đô thị cũng không theo kịp, nhìn vào toàn là cỏ dại và cỏ lau trắng mọc đầy.
Chỉ có một lần, Văn Nhiễm làm thêm ở studio đến tối muộn, xe công nghệ đặt sau khi tan làm đã nhầm vị trí. Văn Nhiễm sợ rằng nếu bảo tài xế lái xe qua lại càng phiền phức hơn, vì vậy nàng một mình đi bộ qua đường.
Nghe thấy từ một căn biệt thự vọng ra một giai điệu dương cầm.
Giống như ánh trăng, thanh tẩy đôi tai đã bị bụi trần vấy bẩn suốt một ngày.
Giờ đây tiếng dương cầm trong ký ức trùng khớp với âm thanh trong điện thoại, Văn Nhiễm cúp máy, thu dọn hộp dụng cụ, chuẩn bị sang đó.
Đó là một ngày cuối xuân.
Những bông bồ công anh đang bay lơ lửng trong không khí, vạch vôi dành cho người đi bộ sang đường nằm yên tĩnh dưới ánh nắng mặt trời, nàng từ bụi cỏ lau trắng ở cuối con đường bên này, đi đến bụi cỏ lau trắng ở phía bên kia.
Lúc ấy là bốn giờ chiều.
Nàng làm xong thủ tục đăng ký, bước vào khu biệt thự. Những gì nhìn thấy dọc đường đều cho thấy, "Cố Viên" thật sự có tỉ lệ nhà trống rất cao, nếu gặp tình cảnh đêm đen gió lớn mà tới đây, nhiều khả năng sẽ cảm thấy chốn này bị ma ám.
Ấn chuông, nhanh chóng có người ra mở cửa.
Đôi mắt của Văn Nhiễm thoáng ngỡ ngàng.
Chưa từng thấy người lớn tuổi nào có dáng vẻ tự nhiên như vậy, già dặn và tao nhã.
Một mái tóc dài hoa râm với một số lọn tóc uốn xoăn, thả lơi tự nhiên trên vai, không hề nhuộm. Gương mặt ấy rõ ràng không bị tổn hại quá nhiều bởi phẫu thuật thẩm mỹ, đầy những nếp nhăn, nhưng lại vừa phải như gân trên chiếc lá vàng, làm tăng thêm nét quyến rũ cho bà.
Người đó hỏi Văn Nhiễm trước: "Xưng hô thế nào?"
Văn Nhiễm thoáng ngạc nhiên vì được đối xử tử tế.
Làm nghề này được bốn năm, nàng từng gặp không ít tình huống kiểu người ta nhìn nàng từ đầu đến chân rồi buông một câu: "Là hiệu chỉnh viên à? Đàn bên này."
Cách đối xử với người theo kiểu... nói sao nhỉ, chỉ là một cái cờ lê để hiệu chỉnh.
Vì vậy nàng trả lời một cách lịch sự: "Cháu là Văn Nhiễm."
Bà gật đầu: "Tôi là Dịch Thính Trúc."
"Bà Dịch."
"Tôi gọi cháu là Tiểu Văn được không?"
"Dạ được ạ."
"Vậy, mời vào."
Trong căn biệt thự ấy, đồ vật giống như chủ nhân, mọi vách ngăn đều bị dỡ bỏ, không gian rộng rãi đến mức có thể dùng từ "thông thoáng" để hình dung. Ánh mặt trời rọi qua ô cửa kính lớn từ sàn đến trần, phản chiếu những bụi hoa hồng tuyệt đẹp ở bên ngoài.
Một cây dương cầm đặt ngay bên cửa sổ.
Văn Nhiễm lại ngạc nhiên lần nữa.
Đó là một cây dương cầm hiệu Chanel.
Người học dương cầm thường dùng Schiller hoặc Bechstein, đủ đắt, cũng đủ tốt. Khi hai thương hiệu ấy gần như chiếm thế độc quyền, đã ít ai nhớ rằng, Chanel piano mới là công ty dẫn đầu trong lĩnh vực sản xuất đàn dương cầm thủ công, được xưng là "viên ngọc trai trên đầu ngón tay của người thợ".
Vì số lượng sản xuất cực kỳ ít, nên đàn Chanel còn lưu thông hiện nay phần lớn là cổ vật.
Chi phí bảo trì rất cao, càng khiến chẳng ai muốn dùng nữa.
Dịch Thính Trúc nhận thấy ánh nhìn say mê trong mắt nàng: "Cháu có hiểu biết về đàn Chanel à?"
Văn Nhiễm gật đầu.
"Vậy, trước kia cũng học dương cầm?"
Không biết vì sao, đứng trước mặt Dịch Thính Trúc, Văn Nhiễm lại không muốn ẩn mình: "Dạ, có ạ."
"Vậy lát nữa chỉnh xong, chơi một bản nhé."
Văn Nhiễm mỉm cười. Nàng biết nhiều nghệ sĩ dương cầm không thích người khác chạm vào đàn mình, Dịch Thính Trúc lại chẳng câu nệ chút nào.
Tuy vậy nàng vẫn từ chối: "Cháu không luyện tập lâu rồi, sợ phụ lòng cây dương cầm quý thế này."
"Thế... có dám hiệu chỉnh nó không?"
Cô gái trẻ trước mặt trông thì khiêm tốn, trầm tĩnh, thậm chí có phần rụt rè.
Nhưng khi đặt hộp dụng cụ xuống, mỉm cười với bà một cách vững vàng: "Đây chẳng phải là nghề của cháu sao?"
Rất tự tin.
Thật thú vị. Dịch Thính Trúc nghĩ thầm.
Bà hỏi trước: "Cần bao lâu để hoàn tất?"
"Bà cảm thấy phím nào không chuẩn?"
Dịch Thính Trúc ngồi xuống, gõ cho nàng xem.
Văn Nhiễm gật đầu: "Đúng là bị lệch âm."
"Cháu nghe bằng tai trần mà nhận ra à?" Dịch Thính Trúc liếc nàng: "Cháu có đôi tai nhạy đấy."
Tim Văn Nhiễm khẽ nhói lên.
Câu này, Hứa Tịch Ngôn cũng từng nói với nàng.
Nhưng, đừng nghĩ đến Hứa Tịch Ngôn nữa.
Nàng lễ phép hỏi trước: "Giờ cháu có thể thử đàn không ạ?"
Dịch Thính Trúc gật đầu: "Cứ tự nhiên."
Văn Nhiễm liên tục thử lại vài phím mà nàng cho là có vấn đề, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dịch Thính Trúc bỗng thấy: Cô gái này thật xinh đẹp.
Phải thừa nhận rằng ngoại hình của cô gái này không có gì nổi bật, chỉ có thể mô tả bằng hai từ "thanh tú". Nhưng trên gương mặt nàng có vẻ điềm tĩnh mà người trẻ hiện nay không có, dưới ánh sáng vàng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, hàng mi khẽ lay, như thể thế giới cũng vì nàng mà trở nên yên tĩnh.
Nàng nhìn ra ngoài như thể đang nhìn về một buổi hoàng hôn, những lời trong miệng cũng tương tự: "Cháu hiệu chỉnh hơi chậm, chắc phải đến hoàng hôn mới xong."
Dịch Thính Trúc đáp: "Cháu cứ từ từ, cây dương cầm cổ này cũng mấy trăm tuổi rồi, chẳng để ý chút thời gian đó đâu."
Văn Nhiễm mỉm cười.
Được hiệu chỉnh đàn cho một nghệ sĩ dương cầm cùng chí hướng, thật sự rất dễ chịu.
Không nói gì thêm, nàng mở hộp dụng cụ ra.
Tuy nàng còn rất trẻ, nhưng Dịch Thính Trúc cảm thấy yên tâm, chỉ vì nàng có thể nghe rõ được âm thanh từ đôi tay trần của mình, bà chắc chắn đến nổi tự tin giao cây dương cầm cổ lại cho nàng, cũng chẳng ở lại trông, mà quay đi làm việc riêng của mình.
Thời gian trôi rất nhanh khi bận rộn với công việc.
Văn Nhiễm ngẩng đầu lên, có phần choáng váng.
Khi nhìn từ xa "Cố Viên" này luôn có vẻ hoang vu, không ngờ ngồi bên cửa sổ lại thấy hoàng hôn rực rỡ trải khắp, đám cỏ lau trắng phủ đầy, như đâm xuyên khung cửa mà ùa vào.
Một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.
Lúc này, có tiếng dép lê trên sàn vang lên.
Văn Nhiễm ngẩng mặt cười với Dịch Thính Trúc: "Sắp xong rồi."
"Tôi không ở đây để hối cháu đâu. Chỉ đến để xem thử, làm lâu thế, cháu có muốn uống chút nước cam không?"
Văn Nhiễm mỉm cười: "Dạ, cảm ơn bà."
"Uống lạnh được không?"
"Được ạ."
Dịch Thính Trúc lại quay đi.
Thông thường, sau khi Văn Nhiễm hiệu chỉnh xong, nàng sẽ chơi một đoạn nhạc ngắn để kiểm tra, để xác minh rằng cây đàn không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng như chính nàng đã nói, nàng lâu rồi không luyện tập, hôm nay ngồi trước cây dương cầm cổ này, cũng không rõ là sợ không xứng với cây đàn, hay là không muốn để người có tài năng vượt bậc như Dịch Thính Trúc nghe thấy mình đàn.
Nàng quyết định không đàn thử, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, lần lượt ấn qua từng phím trong 88 phím đàn.
Lại vang lên tiếng dép lê.
Là Dịch Thính Trúc mang nước cam trở lại.
"Cảm ơn." Văn Nhiễm cúi đầu nhìn phím đàn, không muốn phân tâm, thì thầm trong miệng: "Phiền bà đặt nó sang một bên, chỗ cháu sắp xong rồi, còn kiểm tra lần cuối."
Tiếng bước chân vẫn không dừng lại.
Càng lúc càng đến gần hơn.
Cho đến khi nàng gần như ngửi thấy một mùi hương rất phức tạp, tường vi, thược dược, mã tiên thảo. Mùi hương của những loài hoa khác nhau va chạm và hòa quyện. khiến người ta không thể không tưởng tượng, một người phụ nữ xinh đẹp ra sao mới có hương thơm cơ thể như vậy?
Tim Văn Nhiễm dường như ngừng đập.
Đây là...
Đây là mùi hương mà bao năm qua nàng chưa từng quên, bị hoàng hôn năm ấy niêm phong ký ức như hổ phách.
Trong cơn mưa nắng của buổi chiều hôm ấy, làn da Hứa Tịch Ngôn áp sát cánh tay nàng, tỏa ra từ cơ thể cô chính là mùi hương này.
Hứa Tịch Ngôn sao lại ở đây?
Văn Nhiễm gần như theo phản xạ mà không ngẩng đầu, theo quán tính cơ thể, đầu ngón tay vẫn tiếp tục chạm lên những phím đàn đen trắng, hơi run rẩy.
"Tịch Ngôn."
Lúc ấy, một bước chân khác vang lên.
Nếu không vì Văn Nhiễm quá chú tâm hiệu chỉnh, với thính giác nhạy cảm của mình, nên sớm nhận ra rằng hai tiếng bước chân ấy hoàn toàn khác nhau.
Giọng Hứa Tịch Ngôn vang lên, so với trong ký ức thì khàn hơn, trầm hơn, giống chất âm của một đĩa than cũ: "Bà dì, bà gọi hiệu chỉnh viên à?"
"Ừ, sao con lại xuống đây?"
"Ngủ trưa xong, tắm xong, định xuống nhà tìm bản nhạc."
"Nhạc gì?"
"Schumann, 《Of Foreign Lands and Peoples/Về Những Vùng Đất và Con Người Xa Lạ》."
"Trùng hợp quá." Dịch Thính Trúc cười: "Mấy hôm trước bà vừa đánh bản đó, vẫn để trên giá nhạc của dương cầm."
Khi họ trò chuyện, Văn Nhiễm cúi đầu suốt.
"Cô hiệu chỉnh viên." – Hứa Tịch Ngôn quay sang nàng: "Tôi có thể tới lấy bản nhạc một chút được không?"
Hứa Tịch Ngôn vẫn lễ phép như xưa, dù nổi tiếng rồi cũng chẳng có chút kiêu ngạo.
Văn Nhiễm khẽ nói: "Tự nhiên."
Nàng cảm thấy biết ơn vì từ sau đại học, nàng đã đổi từ kiểu tóc đuôi ngựa sang để tóc xõa.
Lúc này, mái tóc dài mềm mại buông xuống dọc trên bờ vai, che được vành tai đang đỏ rực và nóng rát của nàng.
Dịch Thính Trúc nói phía sau: "Nước cam tôi để trên bàn trà nhé."
Văn Nhiễm cúi đầu: "Vâng, cảm ơn."
Giờ đây, Hứa Tịch Ngôn đang đi dép lê, từng bước tiến đến gần nàng.
Văn Nhiễm ban nãy cứ tưởng tim mình đã ngừng đập, giờ lại giống như dòng suối đầu xuân vừa thoát khỏi sương giá, sau khoảnh khắc im lặng tuyệt đối, bắt đầu điên cuồng cuộn trào.
Hoàng hôn bên cửa sổ rất gần, nàng gần như lo rằng, chỉ cần Hứa Tịch Ngôn đến gần thêm hai bước, sẽ nghe thấy nhịp tim của nàng.
Nàng từng nghĩ rất nhiều lần về việc gặp lại với Hứa Tịch Ngôn, quả thật là đã nghĩ rất nhiều lần.
Nàng không có cơ hội ra nước ngoài, nhưng nàng biết, với địa vị hiện tại của Hứa Tịch Ngôn, nhất định sẽ về nước lưu diễn.
Ban đầu nàng chắc chắn không dám đi, thậm chí không dám nhìn Hứa Tịch Ngôn.
Nhưng hai lần thì sao?
Ba lần thì sao?
Có lẽ đến buổi diễn thứ tư hay thứ năm, nàng sẽ không nhịn được, mua một tấm vé, lặng lẽ bước vào khán phòng.
Có lẽ tình cảm của nàng dành cho Hứa Tịch Ngôn đã phai nhạt đôi chút vào thời điểm đó, cuối cùng nàng cũng có thể ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô trên sân khấu.
Cô tỏa sáng giữa ánh đèn, nàng ẩn mình trong góc tối của khán phòng.
Cô trang điểm kỹ lưỡng, nàng đầu bù tóc rối sau khi chen lấn trên tàu điện ngầm.
Cô mặc váy lụa đỏ thẫm không tay, kiêu hãnh sải bước, nàng cẩn thận kiểm tra tin nhắn chủ nhà đòi tiền thuê phòng trong điện thoại.
Thật sự—
Lẽ ra cuộc gặp của họ nên như vậy, giữa nơi đông người, khi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chứ không phải như bây giờ, ánh mắt nàng luôn cụp xuống, có thể nhìn thấy trên tấm thảm lông xám nhạt, Hứa Tịch Ngôn đi đôi dép lê, để lộ đôi mắt cá chân trắng muốt thon thả chỉ một tay là nắm hết, ngay cả ngón chân cũng xinh xắn, như những mảnh vỏ sò khép lại, nhẹ nhàng tỏa sáng.
Nhìn lên, là một đoạn bắp chân trơn mịn trắng nõn.
Lại nhìn lên, là vạt áo choàng tắm bằng vải cotton cao cấp—
Đúng vậy, Hứa Tịch Ngôn hẳn không ngờ trong biệt thự có người ngoài, cứ thế mặc áo choàng tắm đi xuống, cô xưa nay ăn mặc tùy hứng, lúc này nơi đuôi mắt Văn Nhiễm vẫn có thể thấy, đai áo choàng của cô, một bên ngắn, một bên dài thướt tha.
Nhìn thoáng qua là biết không cột chặt, khiến cả chiếc áo choàng tắm trông lỏng lẻo.
Văn Nhiễm hoàn toàn không nghi ngờ rằng, nếu lúc này nàng ngẩng đầu lên, nhất định sẽ thấy cổ áo choàng xẻ thành hình chữ V, để lộ một mảng da trắng như tuyết còn vương hơi nước.
Bởi vì lúc Hứa Tịch Ngôn đến gần nàng, quanh người cô mang theo hơi nước ẩm ướt, ấm áp, phảng phất hương thơm, mà ánh nằng chiều hoàng hôn rọi qua khung cửa sổ kia như một chiếc kính phóng đại thứ cảm giác mơ hồ ấy.
Văn Nhiễm không còn để ý đến việc che giấu bờ vai đang căng cứng của mình nữa, đến hô hấp cũng khựng lại trong giây lát.
Vì Hứa Tịch Ngôn đứng sát bên nàng, rất gần, khẽ nói: "Vậy, xin làm phiền."
Cô nghiêng người tới, vươn tay lấy bản nhạc trên giá đàn.
Quả thực, cô lau người quá qua loa, nơi cổ tay quyến rũ của người phụ nữ vẫn còn ướt, hơn nữa mái tóc dày xoăn dài của cô còn chưa lau khô, đuôi tóc thả xuống vai.
Lúc ấy tay trái của Văn Nhiễm đang đặt trên một phím đen của dương cầm, đầu ngón tay chạm như không chạm.
Đột nhiên, "tí tách".
Văn Nhiễm gần như theo bản năng khẽ nhắm mắt lại.
Rất ít người biết, ở gần trung tâm cổ tay nàng có một nốt ruồi, rất nhỏ và rất nhạt, nếu không chú ý sẽ tưởng là một vết bụi mờ.
Một giọt nước từ đuôi tóc của Hứa Tịch Ngôn nhỏ xuống, tình cờ rơi trúng ngay nốt ruồi nhỏ trên cổ tay nàng, vỡ tan ra, như cánh hoa bất ngờ nở rộ, vệt nước mờ mờ ngấm vào từng lỗ chân lông của nàng.
Chớp mắt đã thấm sâu vào tận trái tim nàng.
Khi ấy Văn Nhiễm tuyệt vọng nghĩ: Quên gì mà quên chứ?
Chỉ một giọt nước vừa ngẫu nhiên rơi xuống, đã khiến nàng chợt nhận ra, cơn mưa nắng lúc hoàng hôn từ năm mười tám tuổi ấy, thật sự chưa bao giờ dứt.
Nàng là khách bộ hành không mang theo ô.
Cô vừa xuất hiện, nàng đã bị ướt sũng, không cách nào thoát ra được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương