Có thể nào, đừng kết thúc

Văn Nhiễm chắp tay sau lưng ngẩng đầu lên, có thể cảm nhận được Hứa Tịch Ngôn đang nhìn nàng từ phía sau.

Hứa Tịch Ngôn thì cởi mở và trung thực, còn nàng thì hơi không tự nhiên.

Thế là nhặt một đề tài chẳng liên quan gì: "Cậu cũng biết chơi nhảy lò cò à?"

"Cô Văn."

Hứa Tịch Ngôn gọi một tiếng nửa đùa nửa thật như thế, trong lòng Văn Nhiễm khẽ chấn động.

Cảm giác kỳ lạ không rõ lý do.

Cách gọi này quá trưởng thành, nàng lảo đảo vượt qua ranh giới của tuổi mười tám, chỉ bằng một tiếng gọi ấy, tựa như có điều gì đó không còn là sự rung động lén lút khoác lớp áo thanh xuân nữa, mà có cái gì đó trực tiếp hơn đang dần hiện ra.

Thực ra rất nhiều năm sau, khi hai người tình cờ gặp lại trong một hoàn cảnh ngoài ý muốn, Hứa Tịch Ngôn quả thực cũng từng gọi nàng một tiếng: "Cô Văn."

Nhưng lúc này, khi Văn Nhiễm đang ở trong nhà đa phương tiện có cá voi ảo bơi lội, lấy lại bình tĩnh và lắng nghe Hứa Tịch Ngôn tiếp tục nói: "Hồi nhỏ mình sống ở nước ngoài, chứ không phải ngoài hành tinh. Ở nước ngoài cũng có nhảy lò cò."

"...Ồ."

Một chút chua xót kỳ lạ.

Thế giới của nàng, đúng là giới hạn trong  không gian nhỏ hẹp ở những con hẻm nhỏ của góc nội thành cũ kỹ.

Thế giới rộng lớn bên ngoài, nàng chưa từng thấy, cũng không biết hết.

Lúc ấy nàng cảm thấy, ánh mắt của Hứa Tịch Ngôn đã dời khỏi người mình.

Nàng cúi đầu, thoáng liếc về phía Hứa Tịch Ngôn một cái.

Hứa Tịch Ngôn tựa vào cột, ngẩng đầu nhìn cá voi trên đỉnh đầu, mái tóc xoăn mềm mại dựa trên cột, không hiểu sao lại giống như một bức tranh thủy mặc đậm màu.

Cô ngẩng chiếc cằm xinh xắn nói: "Cá voi, to thật đấy."

Phụt.

Bề ngoài Văn Nhiễm cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong lại cười khẽ một tiếng.

Đây có lẽ là lần hiếm hoi trước khi Hứa Tịch Ngôn rời khỏi Trung Quốc, khoảng cách giữa họ gần đến như vậy.

Lời tạm biệt trong tưởng tượng của nàng, hẳn phải buồn bã hơn một chút.

Nhưng phải làm sao đây, nàng đã bị xúc động trước vẻ dễ thương của Hứa Tịch Ngôn.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi Văn Nhiễm rung lên, vừa nãy bước vào thấy Hứa Tịch Ngôn đang ngủ, nàng đã sớm bật chế độ im lặng.

Là cuộc gọi của Đào Mạn Tư, Văn Nhiễm nghe máy: "Alo, Mạn Tư."

"Mình còn ở nhà đa phương tiện."

"Không không, cậu không cần đến đâu, để mình qua tìm cậu thì hơn."

"Được."

Văn Nhiễm cúp máy: "Mình phải đi tìm bạn rồi."

Hứa Tịch Ngôn vẫn tựa vào cột, mang theo một chút lười biếng sau khi vừa ngủ dậy, ngẩng đầu nhìn cá voi: "Ừ."

"Còn cậu?"

Giọng nói tuyệt đẹp nhưng thờ ơ: "Mình ở lại thêm chút nữa, cho tỉnh táo hơn."

Văn Nhiễm bèn một mình vội vã đi ra khỏi nhà đa phương tiện.

Đến lúc này Hứa Tịch Ngôn mới thu lại ánh mắt đang ngước lên, nhìn theo bóng lưng nàng.

Chạy nhanh thế làm gì? Mình đáng sợ vậy sao? Văn Nhiễm chỉ cảm thấy, nếu không đi ngay, nàng thật sự không biết mình sẽ nói ra những lời gì nữa.

******

Công viên hải dương đủ rộng, đi bộ dọc theo ánh hoàng hôn, không khí ẩm lạnh của mùa đông phương Nam đủ để làm dịu vành tai đỏ bừng.

Đi đến cửa khu chim cánh cụt, nàng trông thấy Đào Mạn Tư đang chờ ở đó, vẫy tay gọi nàng: "Nhiễm Nhiễm, bên này."

Văn Nhiễm chạy bước nhỏ.

"Mọi người đều tản ra cả rồi. Chúng ta  đã bàn là bảy giờ rưỡi gặp lại đúng không?"

"Ừ."

"Vậy giờ đi ăn trước nhé? Vừa rồi trong nhóm bảo là bữa tối thì mỗi người tự giải quyết."

"Được."

Trong công viên hải dương không có nhiều đồ ăn, ngoài bữa trưa là set theo chủ đề hải dương, còn lại chỉ là vài món ăn vặt, mì dầu hành, xúc xích nướng, sandwich.

Văn Nhiễm là dân ghiền bánh mì, chọn sandwich, Đào Mạn Tư cũng ăn cùng nàng.

Hai người ngồi dưới chiếc dù che nắng sọc xanh trắng, chẳng hiểu sao từ hè đến đông rồi mà vẫn chưa dọn, phủ một lớp bụi mỏng.

Đào Mạn Tư vừa nhai sandwich vừa hỏi: "Cậu vừa rồi vẫn ở nhà đa phương tiện à?"

"Ừ."

"Chán chết đúng không? Mấy cái màn hình đó cũ quá trời."

Văn Nhiễm: "Thật ra..."

Nàng định nói, thật ra căn phòng bán cầu ở nơi sâu nhất, khi lần đầu tận mắt thấy cá voi với tỉ lệ thật đang bơi lượn quanh mình, cảm giác vẫn rất chấn động.

"Thật ra cái gì?"

Văn Nhiễm khẽ cong môi: "Thật ra chẳng có gì hay ho cả."

"Biết thế bảo cậu đi cùng bọn mình đến khu chim cánh cụt rồi. Mà nói mới nhớ, cậu có gặp Hứa Tịch Ngôn ở nhà đa phương tiện không? Cậu ấy cũng đến đó mà."

"... Không có."

Văn Nhiễm bây giờ thỉnh thoảng vẫn thấy áy náy với bạn thân.

Nhưng xin lỗi, bất kể là cá voi trên đỉnh đầu, hay là "cá voi" khiến cả tuổi thanh xuân của nàng chấn động.

So với việc không thể nói ra, chi bằng nói rằng, căn bản chẳng có khả năng để nói.

Phải nói thế nào.

Nói sao cho rõ.

Cảm giác chấn động đến nghẹn lời ấy, giống như một người đứng trong mắt bão, không biết liệu trên đời còn ai có thể hiểu được cảm giác ấy không.

"Hứa Tịch Ngôn thật sự rất xinh, đúng không? Xinh đến mức tạo áp lực cho người khác." Đào Mạn Tư vuốt tóc mái của mình.

"Ờ," Văn Nhiễm nói: "Mình không thấy vậy."

"Sao cậu lại không thấy chứ?!"

"Mình chỉ là không mấy chú ý đến cậu ấy."

Giả chết đi, Văn Nhiễm!

Hai người ăn xong sandwich, thấy cũng gần đến giờ, liền đi đến điểm hẹn là cửa thuỷ cung.

Đã có vài nhóm bạn học lẻ tẻ tụ tập ở đó, vẫy tay với hai nàng: "Ở đây nè!"

Đào Mạn Tư bước tới: "Trời tối rồi, mà hình như chẳng có hoạt động đón giao thừa gì cả."

Có người đùa: "Công viên hải dương này sắp phá sản à?"

"Á, đừng mà, dù sao cũng là ký ức tuổi thơ."

"Vậy giờ tụi mình ở lại? Hay về nhà?"

"Chờ mọi người đến đủ, rồi hỏi ý kiến chung đi."

"Còn thiếu ai?"

"Triệu Điềm, Trương Hinh Viên và Hứa Tịch Ngôn."

Vừa nói, Hứa Tịch Ngôn đã từ đằng xa đi tới.

Tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn cô.

Cô chính là kiểu người như thế.

Khi ấy màn đêm dần buông, chưa đủ tối, nên giống như mực tàu pha loãng chưa đều, đèn đường rải rác như nét bút tùy hứng, cô bước ra từ ánh sáng, đến cả mái tóc xoăn bồng bềnh cũng được phủ một vòng quầng sáng.

Nhưng Văn Nhiễm lại làm bộ chăm chú trò chuyện với Đào Mạn Tư, căn bản không thèm liếc về phía Hứa Tịch Ngôn: "Hôm qua mình đọc lại tạp chí 《Xem phim》, trong đó nói về 《Max Điên: Con đường cuồng nộ 4》..."

Đào Mạn Tư bỗng khẽ huých nàng, ra hiệu bằng ánh mắt, không nói gì.

Văn Nhiễm hạ giọng: "Làm gì vậy?"

"Cậu chẳng phải bảo là chưa từng nhìn kỹ Hứa Tịch Ngôn sao, nhìn đi kìa."

"Làm gì chứ..."

"Dù gì mọi người đều đang nhìn, có sao đâu. Hơn nữa xa thế, cậu ấy cũng không phát hiện được đâu."

Dưới sự "xúi giục" của bạn thân, Văn Nhiễm mới nhìn về phía Hứa Tịch Ngôn.

Thực ra dưới ánh đèn đường mà nhìn Hứa Tịch Ngôn, sẽ cảm thấy muốn khóc.

Quanh cô được bao phủ bởi một vầng hào quang, nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy cô đẹp đến mức không chân thật.

Tùy ý vén tóc một cái, người bước ra từ ánh sáng ấy, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vào ánh sáng.

Ai có thể nắm bắt được cô?

Hứa Tịch Ngôn đi đến hỏi: "Mình có đến muộn không?"

"Không đâu, vừa đúng giờ."

La Hân Tần hỏi: "Vừa rồi cậu vẫn ở nhà đa phương tiện à?"

"Ừ."

"Sau đó mọi người tản ra cả rồi nhỉ? Cậu đi một mình à, hay là...?"

Hứa Tịch Ngôn dường như nhìn Văn Nhiễm một cái.

Trái tim Văn Nhiễm nhảy thót lên tận cổ.

Dù sao nàng vừa mới nói với Đào Mạn Tư là —— không gặp Hứa Tịch Ngôn.

Hơn nữa nàng còn có một ý nghĩ kỳ lạ.

Nếu Hứa Tịch Ngôn nói là ở cùng nàng, nàng sợ mọi người sẽ nghĩ thầm: Văn Nhiễm? Cậu ta bám lấy Hứa Tịch Ngôn làm gì?

Hứa Tịch Ngôn rực rỡ, còn Văn Nhiễm thì tầm thường chẳng có gì nổi bật.

Hứa Tịch Ngôn rất được lòng người, còn Văn Nhiễm như người tàng hình.

Hứa Tịch Ngôn có thể hòa đồng với bất kỳ ai, còn Văn Nhiễm khi nói chuyện lại không biết nên đáp lại thế nào.

Phải nói sao mới khiến người khác hiểu được, hoàng hôn hôm ấy hai người từng cùng nhau chia sẻ cá voi trong nhà đa phương tiện, chiếc đuôi khổng lồ ấy lướt qua, như một bản giao hưởng đồng thanh vang lên, khiến phần yếu mềm nhất trong tim hai người rung động với cùng một tần số.

Hứa Tịch Ngôn đến gần, Văn Nhiễm không dám nhìn thẳng cô nữa, đành nhìn chằm chằm vào nếp gấp ở vạt áo sơ mi ca-rô của cô.

Chỉ nghe Hứa Tịch Ngôn nói: "Không có."

Văn Nhiễm sững người.

Nàng không hiểu vì sao Hứa Tịch Ngôn lại nói dối.

Chẳng lẽ cũng như nàng, muốn giấu đi buổi hoàng hôn ngỡ như tầm thường nhưng lại rung động lòng người ấy, biến thành một ký ức bí mật riêng tư trong lòng?

Vậy thì Hứa Tịch Ngôn chắc là sợ phiền phức.

Lúc này Triệu Điềm và Trương Hinh Viên cũng khoác tay nhau đi tới, La Hân Tần nói: "Tối nay hình như không có hoạt động đón giao thừa gì cả, hay tụi mình ra bờ sông xem pháo hoa nhé?"

"Giờ đi thì muộn rồi, chắc chẳng giành được chỗ đẹp đâu."

"Xem xong mà về thì trễ quá, mẹ mình sẽ cằn nhằn cho xem."

"Nếu đã vậy, giải tán nhé?"

Đừng.

Văn Nhiễm lặng lẽ nói trong lòng.

Nhưng từ nhỏ, nàng đã là kiểu người giỏi giấu đi cảm xúc của mình nhất. Trong một gia đình lớn, mẹ nhường cậu, nàng nhường em họ. Sau này đi học, bất kể hoạt động tập thể nào, nàng cũng luôn là người đi theo số đông.

Nếu mọi người đều muốn đi đâu đó, nàng tuyệt đối sẽ không nói mình không muốn đi.

Ngược lại, nếu mọi người đều không muốn đi, thì dù nàng có thích đến mấy, cũng sẽ không nói ra.

Không thể gọi là "biết nhìn sắc mặt", mà là nàng có nhận thức rất rõ về vị trí của bản thân.

Nếu nàng có được sự rạng rỡ chói mắt như Hứa Tịch Ngôn, chắc chắn nàng sẽ thẳng thắn thể hiện suy nghĩ và cảm xúc, tận hưởng sự dung túng mà thế giới dành cho mình.

Nhưng nàng quá đỗi bình thường, chưa từng được hưởng sự thiên vị và nuông chiều từ thế giới.

Dù cho nàng không muốn ngày cuối cùng của năm nay kết thúc như vậy.

Năm ấy, một cơn bão đã thổi qua tuổi thanh xuân.

Ngày ấy, hai người cùng nhau ngắm nhìn cá voi ảo trong nhà đa phương tiện.

Văn Nhiễm lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn ánh đèn đường vàng nhạt bên đường.

Vẻ mặt yên tĩnh, nhưng trong lòng lại gào thét như sấm dậy: Có thể nào, đừng kết thúc.

Hứa Tịch Ngôn liếc nhìn Văn Nhiễm một cái.

"Mình cảm thấy."

Khi Hứa Tịch Ngôn nói chuyện, mọi người sẽ theo thói quen mà nhìn về phía cô.

Cô luôn thản nhiên, có lẽ từ nhỏ đã quen với ánh mắt chăm chú như thế.

"Thật ra vòng xoay ngựa gỗ vào buổi tối, khi bật đèn lên cũng khá đẹp nhỉ." Cô mỉm cười, như sao trời dưới ánh đèn đường, rơi xuống nhân gian như một món quà được ban tặng.

Cô vừa nói vậy, mọi người đều nhìn về phía vòng xoay ngựa gỗ bên tay phải.

Hồi nhỏ ai đến công viên hải dương cũng từng ngồi qua, chỉ là những thiết bị vui chơi này bao năm không thay mới, đến cả lớp sơn cũng bị năm tháng mài mòn, toát ra vẻ cũ kỹ nhạt nhòa.

Trò chơi xoay vòng tại chỗ, cũng không còn hấp dẫn những người trẻ tuổi đang tìm kiếm cảm giác mạnh hơn.

Chỉ khi Hứa Tịch Ngôn dùng ánh mắt của một người ngoài, để nhìn ngắm công viên mà họ quen thuộc từ nhỏ này, họ mới như thể vượt qua năm tháng, một lần nữa nghiêm túc quan sát lại vòng xoay ngựa gỗ kia——

Tựa như có phép màu.

Một vòng đèn tròn nhỏ màu ấm như những vì sao rơi thả rủ xuống mái vòm ô.

Lưng những con ngựa xoay đủ màu mọc ra đôi cánh nhỏ, vươn nhẹ lên.

Cỗ xe hình bí ngô vàng mật ong đã phai màu, phác họa câu chuyện cổ tích trong ký ức năm nào.

Một nhóm cô gái nhìn nhau: "Vậy thì..."

"Chơi xong cái này rồi về nhé?"

"Ha ha có hơi trẻ con quá không."

"Có sao đâu? Dù gì cũng nhiều năm rồi chưa chơi lại."

Thế là chuyện được quyết định như vậy.

Văn Nhiễm âm thầm thở phào thật dài.

Dù biết khu vui chơi nhất định sẽ đóng cửa. Dù biết ngày hôm nay đẹp đến mức không thực rồi cũng phải kết thúc.

Khoảnh khắc ấy nàng chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần thêm một lúc nữa thôi cũng tốt.

Chỉ cần thêm một phút nữa thôi cũng tốt.

Để nét bút vẽ nên ký ức về ngày hôm nay, thêm đầy đặn một chút.

Nàng không biết vì sao Hứa Tịch Ngôn lại đột nhiên đề nghị chơi vòng xoay ngựa gỗ, có lẽ vì Hứa Tịch Ngôn là người yêu thích những điều mới lạ, là người muốn thử mọi thứ.

Mọi người cùng nhau đi mua vé.

Cửa sổ bán vé lại không có... nhân viên.

"Làm gì vậy trời?"

Có người bất lực cười: "Chắc là vốn dĩ chẳng mấy ai chơi trò này."

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, chưa đến bốn tiếng nữa là giao thừa.

Bờ sông đông nghịt người đang chờ pháo hoa lúc nửa đêm. Trước cửa các trung tâm thương mại dựng lên những hình nộm hoạt hình khổng lồ và quả cầu tuyết rơi.

Chỉ có các nàng ở trong công viên hải dương có phần tiêu điều này, như thể ẩn mình trong một ký ức đã bị lãng quên từ lâu.

Văn Nhiễm bỗng nói: "Mình đi."

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng.

Chạm mặt mỗi ngày ở trường, trong lòng mọi người đều có một ấn tượng sơ bộ với nhau, ấn tượng của họ về Văn Nhiễm luôn là: trầm lặng, hướng nội, không thích nói chuyện.

Vì bị mọi người nhìn chằm chằm mà vành tai nàng ửng đỏ, nhưng chỉ hơi mím môi, rất kiên quyết nói: "Để mình đi tìm nhân viên."

Rồi liền chạy đi.

"Ê..." Giọng Đào Mạn Tư chậm hơn một nhịp so với hành động của nàng.

Thật ra ngay cả Đào Mạn Tư cũng hơi ngạc nhiên trước hành động hôm nay của bạn thân.

Trong ấn tượng của cô, Văn Nhiễm không phải kiểu người như vậy.

Văn Nhiễm chạy rất nhanh. Trong lòng buồn cười nghĩ: Nếu mỗi lần kiểm tra thể dục mà có khí thế như thế này, thì chẳng cần lo không đạt chuẩn môn chạy tám trăm mét nữa rồi.

Chạy qua những bụi cây vẫn còn xanh trong mùa đông phương Nam.

Chạy qua những ánh đèn đường vàng nhạt, thủy cung xanh lơ, khu chim cánh cụt đen trắng.

Chạy qua gam màu rực rỡ mà Hứa Tịch Ngôn đã bất ngờ tô lên tuổi thanh xuân xám xịt của nàng.

Nhân viên quầy vé thấy một cô gái gần như "xông thẳng vào mặt" chạy tới thì giật bắn mình.

"Cháu, cháu..." Thiếu nữ một tay chống lên mép quầy vé, thở hồng hộc.

Nhân viên bị dọa sợ: "Cô bé, có chuyện gì vậy?!"

Văn Nhiễm điều hòa hơi thở: "Bọn cháu muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ, nhưng chỗ đó không có ai trực cả."

"Trời ơi." Dì có mái tóc uốn xoăn xoa ngực: "Cháu làm dì hết hồn đó."

Rồi giải thích: "Mùa đông ít người chơi cái này, mấy đứa không sợ lạnh à? Đúng là tuổi trẻ, vậy cháu quay lại đó chờ chút, dì gọi người qua."

"Dạ." Văn Nhiễm gật đầu: "Cảm ơn dì."

Một mình quay lại hướng vòng xoay ngựa gỗ.

Trời đã tối hơn một chút, đèn đường tuy sáng thêm vài bóng, nhưng vẫn lờ mờ.

Văn Nhiễm nghĩ: Trước đây xem phim truyền hình thấy mấy cảnh "chạy như phim Nhật", cứ thấy quê quê và trẻ trâu.

Nhưng khi bản thân thật sự chạy vì một người, mới phát hiện đó là một chuyện sảng khoái đến vậy.

Chạy đến đỏ mặt.

Chạy đến thở không ra hơi.

Chạy đến tim đập thình thịch như lần đầu gặp cậu.

Hứa Tịch Ngôn, nếu cậu không quá xuất sắc như thế, nếu mình có thể đến gần cậu hơn một chút, thì mình nhất định, nhất định sẽ dốc hết sức mà chạy đến bên cậu.

Nhưng sự đời không như ý muốn.

Từ xa có thể thấy ánh đèn bên vòng xoay ngựa gỗ, bóng dáng các cô gái dần dần hiện ra, tụm năm tụm ba vừa trò chuyện vừa chờ đợi.

Văn Nhiễm đút tay vào túi áo khoác, bước đi về phía đó.

Nhưng cho dù như vậy, vào một đêm giao thừa mùa đông, mình cũng đã dốc hết sức, mà chạy một lần vì cậu rồi.

Dù đó chỉ là một chuyện nhỏ như cùng cậu ngồi vòng xoay ngựa gỗ mà thôi.

******

Lúc Văn Nhiễm đi đến, Đào Mạn Tư đang đứng nói chuyện với Vương Ninh, vẫy tay gọi nàng: "Tìm được nhân viên rồi à?"

"Ừ." Văn Nhiễm trông rất điềm tĩnh.

Như thể người vừa rồi đã chạy như tham gia cuộc đua là người khác vậy.

"Nhân viên bao giờ đến?"

"Ngay thôi, đã gọi điện rồi."

"Vậy thì tốt."

Trong nhóm đang tụ tập trò chuyện, không thấy bóng Hứa Tịch Ngôn đâu.

Văn Nhiễm vừa nói chuyện với Đào Mạn Tư, vừa lặng lẽ nhìn quanh.

Tìm thấy rồi.

Hứa Tịch Ngôn đứng trước một máy bán hàng tự động cách đó không xa.

Áo khoác cô mặc vẫn lỏng lẻo, khăn quàng càng lỏng hơn, chiếc cổ trắng ngần thon dài bị mái tóc xoăn dài uốn lượn che mất một nửa, Văn Nhiễm cứ cảm thấy cô sẽ bị lạnh.

Cô đang rất nghiêm túc nhìn vào các loại đồ uống và đồ ăn vặt trên kệ.

Đào Mạn Tư đột nhiên nói: "Cậu ấy chưa ăn tối."

Văn Nhiễm giật mình, theo phản xạ đưa tay vuốt đuôi tóc.

Sao lại thế này, chẳng lẽ sau cuộc chạy đua vừa rồi làm ý chí yếu đi, việc nàng đang nhìn Hứa Tịch Ngôn cũng bị Đào Mạn Tư phát hiện rồi sao.

Nhưng Đào Mạn Tư hoàn toàn không để ý, chỉ tưởng nàng tò mò, liền giải thích một câu.

Chưa ăn tối?

Văn Nhiễm nghĩ, vậy có phải là sau khi nàng rời đi, Hứa Tịch Ngôn lại ngủ một giấc trong nhà đa phương tiện không?

Lúc ấy, Hứa Tịch Ngôn chạm ngón tay thon dài vào màn hình điều khiển bấm vài cái.

Cô đi về phía các nàng, đầu ngón tay kẹp một... cây kẹo mút.

Văn Nhiễm trong lòng chợt thấy phát điên: Người này sao vậy?

Áo thì không mặc cho đàng hoàng, ăn cũng không ăn tử tế?

Nhân viên vội vàng chạy tới, mọi người ùa đến mua vé.

Văn Nhiễm giả vờ kéo Đào Mạn Tư trò chuyện, đứng ở cuối hàng.

Đợi đến khi mọi người đều đã ngồi lên ngựa gỗ, nàng mới chọn một con có yên màu xanh dương nhạt mà ngồi lên.

Lựa chọn vị trí rất tinh tế.

Không thể quá gần, gần sẽ khiến Hứa Tịch Ngôn phát hiện ánh nhìn của nàng.

Cũng không thể quá xa, xa sẽ bị người khác chắn mất bóng dáng của Hứa Tịch Ngôn.

Nàng không tham lam, chỉ cần ở khoảng cách mà không ai nhận ra này, nhìn bóng lưng Hứa Tịch Ngôn là đủ rồi.

Vòng xoay ngựa gỗ bắt đầu chuyển động.

Một giai điệu nhẹ nhàng chảy ra, không vui vẻ, thậm chí có chút buồn bã, là một bản nàng từng luyện khi học dương cầm, 《Exhale/Trút ra》 của Morunas.

Văn Nhiễm đặt hai tay lên chiếc cọc dài nơi đầu ngựa, nhìn về phía trước trong vùng ánh sáng và bóng tối đang chảy.

Một tay của Hứa Tịch Ngôn nắm rất tùy ý, tay kia cầm cây kẹo mút.

Tư thế ấy không hề trẻ con, chỉ là một sự lơ đãng.

Cô buông tay khỏi cây cọc, vén mái tóc dài rủ trước vai, khoảnh khắc ấy Văn Nhiễm được nhìn thấy nửa bên mặt cô, ánh đèn vụn vỡ rơi trên gương mặt đó, rồi trôi đi.

Tựa như một con sông, phản chiếu mọi vẻ đẹp rực rỡ nhất thế gian, mà bản thân lại chẳng giữ được gì.

Văn Nhiễm nghĩ, vì sao lại có người cảm thấy vòng xoay ngựa gỗ là điều buồn bã nhỉ?

Cho dù mãi mãi chỉ quay vòng tại chỗ, không thể đến gần người mình thích thêm một chút thì sao chứ?

Ít nhất có thể giữ khoảng cách như thế này, mãi nhìn theo bóng lưng cô ấy.

Dù bản nhạc dương cầm có êm dịu đến đâu, cũng đến lúc kết thúc.

Mọi người lần lượt đứng dậy.

Con ngựa gỗ của Đào Mạn Tư ở sau Văn Nhiễm, gọi một tiếng: "Nhiễm Nhiễm."

Nàng "Ừ" một tiếng, nhưng không lập tức đứng lên.

Bởi vì lúc Hứa Tịch Ngôn từ ngựa gỗ bước xuống, đi về phía lối ra, sẽ đi ngang qua bên nàng.

Nàng khẽ cúi đầu, như thể đang chỉnh khóa kéo.

Hứa Tịch Ngôn đi ngang qua nàng.

Mang theo một mùi hương pha trộn giữa tường vi, thược dược, hòa lẫn mùi sóng biển được nắng hong khô, không nói rõ được, như một cuộc chiến sôi nổi.

Hứa Tịch Ngôn bỗng dừng bước.

Tim Văn Nhiễm lỡ một nhịp.

Tay Hứa Tịch Ngôn cho vào túi áo khoác đen, sờ sờ, rồi vươn tay ra trước đầu ngựa của Văn Nhiễm.

Sau đó rời đi.

Mãi đến lúc này, Văn Nhiễm mới dám ngước mắt lên.

Hứa Tịch Ngôn để lại một cây kẹo mút.

Không phải hiệu gì nổi tiếng, là cái Hứa Tịch Ngôn vừa mua ở máy bán hàng tự động, trong siêu thị ven đường cũng có, bao bì xen kẽ xanh dương nhạt và trong suốt, in hình một bé gái mặt tròn, kẹo mút là một cây màu trắng sữa, dẹp dẹp.

Hứa Tịch Ngôn đưa cho nàng vì lý do gì?

Mua dư?

Hay là vì nàng chính là người tình cờ gặp cô ở nhà đa phương tiện?

Văn Nhiễm đưa tay, nhanh chóng nhét cây kẹo mút vào túi.

Đào Mạn Tư gọi nàng từ phía sau: "Nhiễm Nhiễm? Không đi à?"

"Đi chứ." Lập tức bước xuống khỏi ngựa gỗ, đi đến bên cạnh Đào Mạn Tư.

"Vừa rồi sao thế?"

"À, khóa kéo bị kẹt."

Hai người cùng nhau đi về phía lối ra.

Văn Nhiễm đút hai tay vào túi áo khoác, ngoái đầu lại nhìn vòng xoay ngựa gỗ một cái.

Đào Mạn Tư: "Sao thế? Quên gì à?"

"Không." Văn Nhiễm cong môi cười với Đào Mạn Tư: "Chúng mình đi thôi."

Mọi người tụm năm tụm ba đi đến cổng công viên hải dương, rồi ai về nhà nấy.

Văn Nhiễm và Đào Mạn Tư đi cùng hướng, định bắt xe chung.

Lại thấy Hứa Tịch Ngôn một mình bước về phía mái che để xe bên cạnh.

Nhìn xa hơn, có thể trông thấy chiếc xe đạp leo núi màu đen tuyền của Hứa Tịch Ngôn.

Đào Mạn Tư cảm thán: "Vậy mà đạp xe đến... trời đông thế này, cậu ấy thật sự không sợ lạnh hả."

"Nhà cậu ấy ở đâu vậy? Có phải không xa đây không?"

Văn Nhiễm lắc đầu: "Không biết."

Đợi một lúc khá lâu.

Không biết có phải do hôm nay là đêm giao thừa hay không, mà mãi vẫn không bắt được xe taxi.

Các bạn định bắt xe đều lần lượt bỏ cuộc, đi về các trạm xe buýt theo tuyến của mình.

Đào Mạn Tư và Văn Nhiễm có thể đi đến cùng một trạm.

Nhưng tuy đi cùng hướng, chia ra theo tuyến xe buýt, thì lại không phải cùng chuyến.

Xe của Đào Mạn Tư đến trước, cô vẫy tay với Văn Nhiễm: "Tạm biệt nha, mình đi trước đây, về đến nhà thì nhắn cho mình."

"Ừ, cậu yên tâm."

Không biết có phải do may mắn gặp được Hứa Tịch Ngôn hôm nay đã dùng hết vận may rồi không.

Nhìn các bạn lần lượt rời đi, thì xe của Văn Nhiễm là chuyến đến muộn nhất.

Đầu mũi đã hơi lạnh đến mức tê dại, nàng co vai nhảy lên xe.

Cũng chẳng buồn đi đến hàng ghế quen thuộc gần cuối xe nữa, mà ngồi ngay ở chỗ cạnh cửa, tay bám vào tay vịn chờ cơ thể ấm lại.

Có lẽ vì công viên hải dương nằm ở nơi hẻo lánh, vào ngày giao thừa thế này, khu vực này ngược lại càng vắng vẻ.

Ánh mắt Văn Nhiễm khẽ ngưng lại.

Qua tấm kính chắn gió vuông to của xe buýt, nàng vậy mà lại trông thấy Hứa Tịch Ngôn đang đạp xe.

Rõ ràng Hứa Tịch Ngôn đã đạp xe rời đi từ sớm, không biết lại bị lỡ việc gì, giờ mới đạp tới đây.

Cũng phải, Hứa Tịch Ngôn là kiểu người cái gì cũng thấy hứng thú.

Xe buýt kiểu cũ lắc lư nghiêng ngả, nhưng dù có chậm, cuối cùng vẫn sẽ vượt qua Hứa Tịch Ngôn đang đạp xe.

Văn Nhiễm siết chặt tay vịn, từng nghĩ có nên đổi sang bên kia ngồi không.

Nghĩ lại, Hứa Tịch Ngôn đâu thể đột nhiên quay đầu nhìn vào trong xe buýt, sao có thể bất ngờ trông thấy nàng.

Thế là nàng bạo gan ngồi yên.

Xe buýt phát ra tiếng kẽo kẹt, chạy ngang qua Hứa Tịch Ngôn, vì tốc độ không nhanh, bị ánh đèn đường vàng nhạt kéo dài, khiến khung cảnh này trông như một cảnh quay chậm trong phim điện ảnh.

Đây có lẽ chính là lần gần gũi và riêng tư nhất mà hai người lướt qua nhau, trước khi Hứa Tịch Ngôn ra nước ngoài.

Văn Nhiễm nghĩ, ông trời cuối cùng vẫn là nhân từ với nàng.

Để nàng trong một khung cảnh như quay chậm ấy, từ từ, thật chậm, nói với cô gái bên ngoài cửa sổ, người đã làm rung động cả tuổi thanh xuân của nàng, một câu trong lòng: Tạm biệt nhé, Hứa Tịch Ngôn.

Dù cho người ngoài cửa sổ, hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện