"Bản nhạc dịu dàng nhất mà cô Hứa từng chơi"

"Không thể nào." Đó là phản ứng đầu tiên của Hứa Tịch Ngôn.

Họ là những người đã luyện dương cầm từ nhỏ, đối với tám mươi tám phím đen trắng này, đã quen thuộc như thể đó là một phần mở rộng của cơ thể mình. Nếu phím đàn thật sự gặp vấn đề về cao độ mà tai thường có thể nghe ra được, thì cô chắc chắn sẽ phát hiện sớm hơn Văn Nhiễm.

"Là thật đấy." Văn Nhiễm quay lưng về phía cô và không ngoái lại, tay buông xuống, đan vào nhau, đặt yên tĩnh trên đùi: "Là thật."

Thật ra Hứa Tịch Ngôn không hề tin.

Nhưng giọng điệu của Văn Nhiễm quá trầm tĩnh, như ánh trăng, lay động theo gió, thấm sâu vào lòng người.

Hứa Tịch Ngôn nói: "Mình sẽ gọi người đến kiểm tra ngay."

"Thầy phụ trách phòng đàn tan làm rồi."

"Mình gọi người hiệu chỉnh chuyên nghiệp." Hứa Tịch Ngôn lập tức móc điện thoại ra gọi: "Alo."

Cô là kiểu người có tài năng đến mức dường như cả thế giới đều vì cô mà phục vụ.

Gác máy xong, cô nói với Văn Nhiễm: "Người hiệu chỉnh đang tới rồi, mình cũng sẽ nhờ thầy giáo gọi bảo vệ cho vào."

Văn Nhiễm thầm lẩm bẩm trong lòng: Đúng là dáng vẻ nữ hoàng.

Hứa Tịch Ngôn đứng sau lưng nàng hỏi: "Tối nay lớp cậu học môn gì?"

"Hửm?" Văn Nhiễm bỗng hoàn hồn: "Tiếng Anh."

"Cậu học tiếng Anh có tốt không?"

"Ừm?"

"Ý mình là, có thể không lên lớp tự học tiếng Anh được không?" Hứa Tịch Ngôn nói: "Ở lại đây chờ một chút, đợi người hiệu chỉnh tới, xem rốt cuộc ai đúng."

Văn Nhiễm ngồi một lúc lâu, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Nàng đứng dậy, nhường lại ghế đàn, rồi vòng qua ngồi xuống chiếc ghế gỗ kê sát tường, mở bản nhạc ra.

Hứa Tịch Ngôn nhìn chiếc ghế đàn nàng vừa ngồi.

Ghế đàn trong trường đã bị nhiều người ngồi qua, phần mút bên trong đã mềm oặt, lớp da bọc cũng mềm theo, thân hình của Văn Nhiễm rất gầy, để lại những nếp gấp như một bức tranh cát uốn lượn.

Hứa Tịch Ngôn đi tới, lại liếc nhìn những nếp gấp ấy, rồi mới ngồi xuống.

Văn Nhiễm ngẩng đầu lên khỏi bản nhạc, nhìn bóng lưng cô một cái.

Hứa Tịch Ngôn trầm ngâm một lát, đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt trên phím đàn.

Cô chơi đàn luôn dứt khoát mạnh mẽ, khi chính thức ra mắt sau này, có không ít người ca tụng cô là "Du Pré" giỏi nhất của giới dương cầm, cùng một dòng nhiệt huyết bùng nổ như nhau.

*Tên đầy đủ là Jacqueline du Pré là một nghệ sĩ chơi cello huyền thoại của nước Anh, nhưng số phận bi thảm và qua đời ở tuổi 42 vì bệnh tật. Mình đọc tiểu sử thì thấy phong cách chơi nhạc và giai đoạn sau của Ngôn Ngôn lấy cảm hứng từ cuộc đời bà.

Có phóng viên từng hỏi: "Xin hỏi, bản nhạc dịu dàng nhất mà cô Hứa từng chơi là gì?"

Lúc đó Hứa Tịch Ngôn vừa kết thúc chuyến lưu diễn tại Nhà hát Opera Vienna nổi tiếng thế giới. Cô mặc một chiếc đầm nhung đỏ thẫm như lửa, choàng một tấm khăn choàng đen tuyền, cô chợt nhớ đến mùa thu năm mười bảy tuổi ấy.

Cô ngồi trong phòng đàn của trường, chơi trên một cây đàn công cộng chẳng có thương hiệu gì nổi bật, tránh dùng đến phím trắng mà Văn Nhiễm nói âm thanh có vấn đề, tự mình sửa lại một vài nốt, rồi lặng lẽ chơi một đoạn 《Sonata ánh trăng》.

Có lẽ ánh trăng mùa thu rất tĩnh lặng.

Có lẽ mọi người đều đã đến lớp tự học nên phòng đàn rất tĩnh lặng.

Có lẽ Văn Nhiễm đang lặng lẽ ngồi phía sau lật bản nhạc cũng rất tĩnh lặng.

Tựa như sợ làm vỡ đi sự tĩnh lặng ấy, những ngón tay đặt lên phím đàn của Hứa Tịch Ngôn trở nên dịu dàng hiếm thấy, đến mức như không còn là cô nữa.

Vành tai của Văn Nhiễm như bị điện giật.

Ánh mắt nàng dán vào những nốt nhạc đang nhảy múa giữa các dòng kẻ nhạc, không ngẩng đầu.

Rõ ràng Hứa Tịch Ngôn nói không tin đôi tai trần của nàng, nhưng khi chơi đàn lại tránh phím đàn mà nàng nói là lệch âm.

Biến một bản 《Sonata ánh trăng》vốn đã quá phổ biến, một bản mà bất kỳ nhà hàng Tây hay quán cà phê nào cũng có thể phát, trở thành một phần riêng tư chỉ dành cho Văn Nhiễm.

Bản 《Sonata ánh trăng》thiếu đi một nốt ấy, cả đời Hứa Tịch Ngôn chỉ đàn một lần, đó là đàn vì Văn Nhiễm.

Cho đến khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Văn Nhiễm khẽ nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy nhẹ.

Lúc này có người khẽ gõ cửa phòng đàn.

Hứa Tịch Ngôn đứng dậy: "Chào chú Vương."

Hứa Tịch Ngôn là như thế đấy, đôi khi bạn thấy cô ấy rất kiêu ngạo, rất tự phụ, nhưng đồng thời cô ấy cũng là người rất lễ phép, rất biết tôn trọng người khác.

Cô dẫn người hiệu chỉnh dây đàn đến bên cây đàn: "Chính là cây này, làm phiền chú kiểm tra giúp ạ."

Trong lòng cô có một chút tư tâm nhỏ, cô không nói ra phím mà Văn Nhiễm cho là có vấn đề.

Văn Nhiễm lặng lẽ mỉm cười sau lưng cô.

Người hiệu chỉnh đặt hộp đồ xuống, lấy ra âm thoa: "Được, để tôi xem thử."

Văn Nhiễm khép bản nhạc lại, có phần căng thẳng, vì trong phòng đàn chỉ một có ghế gỗ nhỏ đặt bên tường nơi nàng đang ngồi, nàng rất sợ Hứa Tịch Ngôn sẽ ngồi cạnh mình, như thế sẽ khiến nàng căng thẳng đến mức tai nóng bừng.

Tuy nhiên Hứa Tịch Ngôn dường như lại là người rất tinh tế.

Phát hiện ra nàng căng thẳng, nên không hề bước đến.

Chỉ đi đến bên cửa sổ, lưng nửa tựa vào khung gỗ cửa sổ, nửa còn lại dựa vào tường.

Văn Nhiễm không nhịn được lén dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái.

Bóng dáng mảnh mai của cô gái ấy một nửa ẩn trong bóng tối, một nửa bao phủ bởi ánh trăng. Như thể sôi nổi là cô, uể oải cũng là cô, cô là người hợp với màu đỏ nhất, cũng là người hợp với màu đen nhất. Trên người cô luôn có sự đối lập khó hiểu, đẹp đến mức khiến người ta run rẩy.

Cướp bóc, giết người và phóng hỏa.

Người hiệu chỉnh nói: "Đúng là có một phím trắng bị lệch âm."

Văn Nhiễm thu lại ánh nhìn.

"Sao?" Hứa Tịch Ngôn bước tới bên đàn, khoanh tay dựa nhẹ vào: "Phím nào ạ?"

Người hiệu chỉnh nhẹ nhàng nhấn xuống phím trắng mà Văn Nhiễm vừa chỉ ban nãy: "Cháu nghe thử xem."

Dưới sự hỗ trợ của công cụ, Hứa Tịch Ngôn rốt cuộc cũng nghe ra.

Phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn về phía Văn Nhiễm đang ngồi bên tường.

Thiếu nữ vẫn mỉm cười điềm tĩnh, không hề có chút tự mãn nào.

Hứa Tịch Ngôn quay sang nói với người hiệu chỉnh đàn: "Vậy phiền chú chỉnh lại giúp."

"Phí do nhà trường thanh toán à?"

"Không, để cháu."

"Vậy được."

Thầy Vương là chuyên viên hiệu chỉnh dày dạn kinh nghiệm, lập tức bắt tay vào làm việc.

Hứa Tịch Ngôn khoanh tay quay lại chỗ cửa sổ, cách Văn Nhiễm một ô cửa hai cánh, cả hai cùng nhìn bóng dáng người hiệu chỉnh đang làm việc.

Những nốt thử âm vang lên giữa họ, rời rạc, không thành giai điệu.

Hứa Tịch Ngôn khẽ xoa bên cổ dưới tai mình, rất muốn hỏi Văn Nhiễm một câu: "Sao cậu luôn im lặng như vậy?"

Dưới trăng cũng im lặng như vậy.

Đêm thu cũng im lặng như vậy.

Giữa những âm thanh rời rạc cũng im lặng như vậy.

Hiệu chỉnh đàn là công việc vô cùng tỉ mỉ, trước sau mất khoảng một tiếng đồng hồ, vừa xong thì nhân viên hiệu chỉnh nói: "Xong rồi."

Hứa Tịch Ngôn bước tới thanh toán: "Phiền chú rồi."

Tiễn người hiệu chỉnh âm xong, cô trở lại bên ghế đàn ngồi xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào phím trắng vừa được chỉnh chuẩn âm.

Ting.

Ting, ting.

Giữa những âm thanh ấy, cô hỏi: "Sao cậu nghe ra được vậy?"

Văn Nhiễm ngồi phía sau cô, nhẹ nhàng nói dối một câu: "Mình cũng không biết nữa."

Quả thật sao có thể không biết chứ.

Chẳng qua chỉ là kiên nhẫn ngồi lại đây.

Lắng nghe từng lần một.

Từng lần một.

Nghe đến mức đôi tai quen thuộc với tiếng đàn của Hứa Tịch Ngôn giống như khắc nên ký ức trong cơ thể.

Rồi từ trong đó, từng chút gỡ ra từng mảnh nhỏ giống như lá rơi trên mặt hồ.

Hứa Tịch Ngôn vừa nãy vẫn luôn quay lưng về phía Văn Nhiễm, thử âm với đàn dương cầm, lúc này mới quay lại mỉm cười với nàng: "Văn Nhiễm, cậu có đôi tai rất nhạy cảm."

Câu nói này, rất nhiều năm sau cô cũng từng nói lại.

Đó là lần đầu tiên cô và Văn Nhiễm thân mật với nhau.

Trong căn phòng thuê hơn bốn mươi mét vuông của Văn Nhiễm, trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp trong phòng ngủ, cô cuộn người trong chiếc chăn hoa vàng trắng nhỏ của Văn Nhiễm, cảm thấy cô gái nằm dưới mình mềm mại và thơm tho đến lạ.

Cô ôm lấy vai Văn Nhiễm, ánh đèn vàng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn phủ lên hàng mi run rẩy của Văn Nhiễm, cô nghiêng đầu, ngắm vành tai trắng ngần trong suốt như mảnh sứ nhỏ của Văn Nhiễm.

Chưa kịp hôn lên, chỉ là hơi thở nhẹ nhàng lướt qua, đầu tai nàng đã ửng lên một màu hồng nhạt.

Khi ấy, cô cũng nhẹ giọng nói: "Văn Nhiễm, cậu có đôi tai rất nhạy cảm."

Hiện tại, khi nghe Hứa Tịch Ngôn nói thế, mũi giày trắng của đôi Converse dưới chân Văn Nhiễm khẽ xoay một chút.

Nàng đứng dậy: "Mình về trước đây."

"Đợi chút." Hứa Tịch Ngôn đóng nắp đàn, duỗi thẳng cánh tay ra phía sau, khủy tay tựa lên dương cầm.

"Sao vậy?"

Hứa Tịch Ngôn khẽ nghiêng cằm về phía tòa nhà Giảng Dạy: "Tai cậu nhạy như vậy mà không nghe thấy sao? Hết tiết học rồi."

Lời vừa dứt, chuông kết thúc giờ tự học buổi tối vang lên, cứ như cả lớp đã thu dọn đồ từ trước, tiếng bước chân và tiếng cười nói tràn ra gần như không có độ trễ.

Hứa Tịch Ngôn nói: "Ồn quá, trốn một lát rồi hẵng đi."

Mãi đến rất lâu sau này, Văn Nhiễm mới phát hiện-

Hứa Tịch Ngôn thích náo nhiệt, nhưng ghét ồn ào.

Giống như cô không sợ cô đơn, nhưng khao khát sự ấm áp.

Văn Nhiễm không nói gì, kéo nhẹ ống quần đồng phục rồi ngồi lại xuống ghế.

Lúc này trong túi điện thoại vang lên, là giai điệu cũ của 《Pokémon》, Hứa Tịch Ngôn dường như khẽ bật cười.

Khi đó nhạc chuông điện thoại thường khá chói tai, phá tan sự yên tĩnh trong phòng đàn, làm Văn Nhiễm giật mình, nàng vội vàng bắt máy: "Alo, Mạn Tư à."

"Mình đang luyện đàn ở phòng nhạc."

"Ừ, không cần đợi mình đâu, cậu cứ đi trước đi."

Lúc này Hứa Tịch Ngôn quay lại đối diện với đàn, lại mở nắp đàn ra.

Ngay lúc Văn Nhiễm nói "tạm biệt" với Đào Mạn Tư, Hứa Tịch Ngôn nhấn phím đàn đầu tiên.

Vẫn nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng lần này đã dùng lại phím trắng khi nãy không thể dùng.

Giai điệu 《Sonata ánh trăng》lặng lẽ tràn ra.

Văn Nhiễm ngồi đó, với giai điệu này, căn phòng đàn đã lấy lại sự thanh bình.

Có lẽ ký ức này sẽ được nhớ suốt rất nhiều năm, vào đêm hè chuyển sang thu năm mười bảy tuổi, nơi tiếng bước chân và tiếng cười tan học từ tòa nhà Giảng Dạy xa xôi vang vọng lại, nàng ngồi bên bức tường được ánh trăng bao phủ, cùng với cô gái mà nàng thầm thích, như thể đang ẩn náo vào một thế giới yên tĩnh chỉ thuộc về hai người họ.

Đầu ngón tay của Văn Nhiễm khẽ nhảy nhót trên đầu gối, im lặng theo giai điệu của Hứa Tịch Ngôn, cùng cô đàn bản 《Sonata ánh trăng》.

Mãi đến khi bản nhạc kết thúc, Hứa Tịch Ngôn không quay đầu, Văn Nhiễm cũng không lên tiếng.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng bước chân ồn ào từ tòa nhà Giảng Dạy đã tan biến hết, Văn Nhiễm nhẹ nhàng đứng lên, ôm bản nhạc rời khỏi phòng đàn.

Hứa Tịch Ngôn vẫn ngồi đối diện phím đàn trắng đen, không ngẩng đầu.

Nếu hôm đó dưới ánh chiều tà, cô có thể thoải mái cười và nói với Văn Nhiễm câu: "Nếu là cậu viết, thì có lẽ, mình sẽ cân nhắc đồng ý đấy."

Thì lúc này, cô lại không dám mở miệng.

Lần đầu tiên trong đời, trái tim cô đập rộn ràng vì điều gì đó không phải dương cầm, không phải nhảy bungee, không phải những trò thể thao mạo hiểm.

Nhiều năm sau, có người bạn gái từng hỏi cô: "Thời đi học, em từng thích ai chưa?"

Hứa Tịch Ngôn đáp: "Chưa."

"Không yêu sớm à? Ngoan vậy sao."

"Không hẳn là ngoan."

Khi ấy Hứa Tịch Ngôn vô cớ nhớ lại đêm hôm đó cùng Văn Nhiễm.

Thời học sinh của cô luôn bận rộn, bị quá nhiều thứ gây phân tâm, không đến mức gọi là thích, nhưng quả thật từng có một cảm xúc rung động khiến cô ghi nhớ rất lâu, liên quan đến một cô gái trầm lặng, dè dặt, luôn muốn ẩn mình giữa đám đông.

******

Văn Nhiễm lặng lẽ rời khỏi phòng đàn.

Ký ức đêm ấy quá hoàn hảo, đến mức nàng cảm thấy nếu ở lại thêm một giây thôi, sẽ làm hỏng sự hoàn hảo ấy.

Sau đó Hứa Tịch Ngôn quả nhiên không chủ động tìm nàng nữa. So với con đường thuận lợi của Hứa Tịch Ngôn người đã được Học viện Âm nhạc Hoàng Gia Bách Lệ Tư khóa chặt, tương lai phía trước của Văn Nhiễm lại mơ hồ hơn nhiều.

Giáo viên chủ nhiệm từng gọi nàng nói chuyện: "Rốt cuộc là muốn thi nghệ thuật hay thi đại học theo hướng văn hóa, em nên sớm quyết định."

Về nhà, nàng nói chuyện này với Bách Huệ Trân, đầu tiên mẹ nàng hỏi: "Con nghĩ sao?"

Văn Nhiễm không hiểu sao lại nói câu: "Mẹ, con xin lỗi."

Bà Bách sững người.

Quả nhiên những lời như "xin lỗi", "con yêu mẹ" trong phim truyền hình thì xúc động bao nhiêu, ngoài đời thật nói ra lại nghe rất ngượng.

Bách Huệ Trân: "Trời ơi, con bé này..."

Xin lỗi vì điều gì chứ? Xin lỗi vì con không chơi đàn giỏi đến mức duy trì được thiên phú thời bé, để mẹ có thể ngẩng cao đầu tự hào về con.

Xin lỗi vì con cũng không tệ đến mức để mẹ có cớ mắng cho một trận, bảo rằng bỏ bao nhiêu tiền để đưa con đi học đàn từ nhỏ thà mua khoai tây còn hơn.

Xin lỗi vì con không đủ giỏi, cũng không đủ dở, luôn mắc kẹt trong một vị trí lưng chừng khó xử.

Bách Huệ Trân đi tới khoác vai con gái: "Đừng vội, đừng vội, tuần sau chẳng phải còn một cuộc thi dương cầm nữa sao? Chúng ta thi xong và xem kết quả thế nào, rồi hãy tính tiếp, được không?"

Cuộc thi đó tổ chức vào buổi chiều.

Đa số học sinh tham gia thi đều sẽ đến hội trường luyện đàn và chuẩn bị từ sáng sớm, chỉ trừ những người như Văn Nhiễm, không biết có nên đi theo con đường nghệ thuật hay không, vẫn đeo cặp đến trường học bài, đến trưa mới được Bách Huệ Trân đón đến hội trường thi đấu.

Sáng nay dậy muộn một chút, nàng vội vàng lao vào lớp đúng lúc bắt đầu tiết học đầu tiên, đến khi hết tiết mới nói chuyện được với Đào Mạn Tư.

Đào Mạn Tư cười hí hửng hỏi nàng: "Đi mua đồ ăn sáng không?"

"Ừ, được."

Hai người cùng đi ra khỏi lớp, Đào Mạn Tư vẫn còn cười.

Văn Nhiễm không nhịn được hỏi: "Cậu cười gì thế?"

"Đừng giả vờ ngôi sao sinh nhật à" Đào Mạn Tư mỉm cười: "Sinh nhật vui vẻ nha!"

"Cậu còn nhớ à." Văn Nhiễm không phải kiểu học sinh được chú ý nhiều, thế nên sinh nhật của nàng, chỉ có mỗi Đào Mạn Tư nhớ.

Lúc này, giữa đám đông ở phía trước, Hứa Tịch Ngôn đi cạnh Bạch Xu, quay đầu nhìn lại.

Trong ánh sáng ban mai trong trẻo, cô gái ấy luôn bước đi với tư thế hơi cúi đầu, nụ cười thật nhạt.

Hứa Tịch Ngôn nghĩ: Mười tám rồi nhỉ, Văn Nhiễm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện