Cậu không phải là thích mình đấy chứ? Giáo viên bước lên bục giảng: "Đại diện các lớp đến đủ chưa? Nếu đủ rồi thì chúng ta bắt đầu."

Trong lúc nói giáo viên cũng liếc nhìn Hứa Tịch Ngôn thêm một cái.

Cô chẳng cần làm gì cả, chỉ cần yên lặng ngồi đó, đã là tâm điểm ánh nhìn của tất cả mọi người.

Quy trình làm nến thủ công cũng không phức tạp, giáo viên vừa viết từng bước lên tấm bảng đã được Hứa Tịch Ngôn lau sạch, vừa giảng giải cho cả lớp. Chẳng qua là làm nóng chảy sáp nến, thêm vào những cánh hoa mình thích, rồi đổ vào khuôn để tạo hình.

Giáo viên nói xong thì vỗ tay: "Nào các em, xếp bàn lại thành một vòng tròn, mà tạo thành một hình chữ nhật đi , vòng tròn sợ không đủ chỗ."

"Cô ơi, làm vậy không phiền phức quá sao?"

"Em nghĩ cô muốn thế chắc?" Giáo viên cười và giả bộ trừng mắt: "Còn chụp ảnh nữa, phải tạo chút không khí nữa chứ!"

Lúc đứng dậy dọn bàn, Văn Nhiễm thấy rất căng thẳng.

Ranh giới phía trước phía sau bị phá vỡ, nàng vừa sợ sẽ ngồi gần Hứa Tịch Ngôn, lại vừa mong có thể ngồi gần cô, như vậy thì có thể hợp tình hợp lý hỏi một câu: "Vừa nãy cậu nghe bài gì thế? Là nhạc dương cầm à?"

Rồi một cách rất tự nhiên tiếp thêm một câu: "Mai mình với cậu cùng đi mua đồ ăn sáng nhé?"

Thế nhưng trong lúc xếp bàn, Hứa Tịch Ngôn rất tự nhiên tránh xa nàng, không biết làm sao mà cuối cùng hai người lại ngồi thành hai góc đối diện xa nhất.

Văn Nhiễm ngồi ở góc ngoài cùng bên trái, Hứa Tịch Ngôn thì ngồi góc ngoài cùng bên phải và đối diện nàng.

Văn Nhiễm chợt nghĩ: Hứa Tịch Ngôn không phải là đang giận nàng đấy chứ?

Người ta chủ động tìm đến mình, mình lại từ chối, chẳng lẽ người ta không biết giữ thể diện sao?

Không... không đến mức đấy...

Văn Nhiễm bắt đầu bồn chồn.

Lúc này giáo viên ôm một giỏ đầy hoa đi vòng quanh sau lưng từng người: "Chọn những bông hoa các em thích."

Văn Nhiễm từ trong giỏ tre nho nhỏ, chọn hoa tường vi và thược dược. Vương Ninh liếc nàng một cái.

"Sao vậy?"

Vương Ninh lắc đầu: "Không sao, chỉ là mình cứ nghĩ cậu sẽ chọn mấy loại như lan chuông chẳng hạn, xanh xanh tím tím, kiểu hơi đơn giản nhẹ nhàng ấy."

Văn Nhiễm chỉ cười cười.

Trong lớp học có đèn trần dùng loại bóng huỳnh quang ,  luồng ánh sáng đen mờ phát ra từ cả hai đầu, không hề cao cấp. Nhưng dù trong điều kiện ánh sáng thế này, khuôn mặt Hứa Tịch Ngôn ngồi đối diện từ xa, vẫn như một đóa tướng vi nở vào buổi sớm mai.

Tay nghề của Văn Nhiễm quả thực rất khéo, khi đợi nến nguội để lấy ra khỏi khuôn, nàng ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện người duy nhất làm xong trước nàng chính là Hứa Tịch Ngôn.

Trong khi các bạn khác vẫn còn đang cắm cúi làm, ánh mắt hai người họ, xuyên qua đường chéo xa tít trong lớp, vô tình chạm vào nhau.

Tim Văn Nhiễm đập "thịch" một tiếng, nàng lập tức dời mắt đi.

Giáo viên đi qua: "Làm xong rồi à?"

"Dạ? Vâng."

Giáo viên xem sản phẩm của nàng trước khi tháo khuôn: "Không tệ, rất khéo tay đấy."

Sau đó phát cho nàng một tờ giấy trắng: "Viết đi."

"Viết gì ạ?"

"Cảm nghĩ sau hoạt động hôm nay."

"... Dạ?"

Lúc lớp trưởng rủ nàng đến, chỉ nói là làm nến, có nói gì đến viết văn đâu.

Tới thì đã tới rồi, Văn Nhiễm đành cam chịu số phận và cầm bút lên.

Giáo viên đi về phía Hứa Tịch Ngôn, cũng phát cho cô một tờ giấy.

Hứa Tịch Ngôn sẽ viết gì nhỉ? Không đoán được. Văn Nhiễm cúi đầu, vén tóc mai ra sau tai, cách khoảng cách xa như thế, nàng chẳng thể nghe được tiếng đầu bút của Hứa Tịch Ngôn chạm nhẹ trên bàn.

Đợi đến khi mọi người viết xong phần cảm nghĩ, nến có thể dễ dàng tháo ra khỏi khuôn.

Giáo viên phát cho mỗi người một tờ giấy bóng kính trong suốt để gói nến, rồi gọi một bạn học: "Giúp cô mang lên phòng giáo vụ. Những bạn khác cứ ngồi đây, đợi cô Tôn ở phòng giáo vụ xác nhận bài cảm nghĩ của các em đạt yêu cầu rồi mới được về."

"Hả? Có nhầm không vậy?"

Vừa hay giáo viên đứng thông báo ngay chỗ Văn Nhiễm, tiện tay vỗ vai nàng: "Cô lên văn phòng xử lý chút việc, sẽ quay lại ngay. Lát nữa bạn kia quay lại, em nhắc bạn ấy đừng về vội nhé."

"... Vâng, thưa cô."

Sau khi giáo viên đi, cả lớp ngồi chờ tại chỗ.

Một giáo viên khác thò đầu vào: "Tôi cứ thắc mắc sao chỗ này lại sáng đèn, mấy đứa ở đây làm gì thế?"

"Tụi em tham gia hoạt động phẩm chất, làm nến thủ công ạ."

Giáo viên cười: "Làm xong hết chưa? Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, có ai ra giúp tôi thu dọn dụng cụ thí nghiệm không?"

"Em đi! Em đi!"

So với ngồi không thì làm việc còn vui hơn, mấy bạn học sinh ùa ra ngoài giúp.

Người duy nhất không dám đi là Văn Nhiễm, nàng vốn ngoan ngoãn, nên ngồi lại đợi bạn được cử lên phòng giáo vụ quay về.

Nhưng trong lớp học rộng lớn này, ngoài nàng ra, vẫn còn một người khác chưa đi.

Hứa Tịch Ngôn.

A, điều này...

Chờ đến khi tiếng ồn ào trong lớp học lắng xuống, nhịp tim Văn Nhiễm như tiếng ve sầu trên cây xoan cuối hè.

Những đầu ngón tay liên tục cọ xát vào mặt bàn, miết lên chỗ gỗ sần sùi như con mắt. Đây là cơ hội tuyệt vời nhất để bắt chuyện với Hứa Tịch Ngôn. Hứa Tịch Ngôn vẫn ngồi đó, cô cũng không đeo tai nghe, ánh mắt thờ ơ nhìn ra cửa sổ phía trước.

Nhưng nếu Hứa Tịch Ngôn đang giận nàng thật thì sao? Cô sẽ không khiến nàng bẽ mặt phải không?

Thôi kệ.

Ngay lúc Văn Nhiễm định mở miệng, đột nhiên một tiếng "Bụp" vang lên.

Mất điện.

Không phải toàn trường mất điện, có lẽ chỉ là sự cố gì đó với mạch điện của tòa nhà Phẩm Chất, bởi vì từ xa vẫn thấy ánh sáng từ tòa nhà Giảng Dạy. Nhưng giống như rắc tí muối cho miếng dưa hấu ngọt hơn, một chút ánh sáng le lói đó như đến từ một thế giới khác, thay vào đó càng làm nổi bật bóng tối xung quanh.

Văn Nhiễm không hét lên

Nàng chỉ giật bắn vì bất ngờ, chân ghế cọ vào nền phát ra âm thanh vừa rõ ràng vừa sắc bén.

Phía Hứa Tịch Ngôn vẫn không có chút động tĩnh nào.

Văn Nhiễm đặt tay lên ngực nè nén trái tim đập thình thịch của mình, nàng hơi muốn hét lên: "Hứa Tịch Ngôn."

"Hứa Tịch Ngôn, cậu còn ở đây không?"

Nhưng nàng không hiểu được tâm trạng lúc đó, nàng chỉ cắn răng không lên tiếng.

Cho đến khi có tiếng "xoẹt" khe khẽ vang lên, từ hướng Hứa Tịch Ngôn, một đốm lửa nhỏ bùng lên.

Văn Nhiễm khựng lại.

Rất nhiều năm sau khi nhớ lại, cảnh tượng ấy trong đầu Văn Nhiễm vẫn rõ ràng như một tấm bưu thiếp. Trong bóng tối dày đặc, thiếu nữ giơ tay cầm một chiếc bật lửa huỳnh quang màu xanh lá cây, loại có thể mua ở tiệm tạp hóa.

Sau này, khi Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn đã ngủ với nhau, lúc ấy Văn Nhiễm đã bắt đầu hút thuốc, Hứa Tịch Ngôn cũng vậy. Sau một trận hoan ái, Hứa Tịch Ngôn cầm điếu thuốc, đứng cạnh máy giặt lồng ngang giúp Văn Nhiễm giặt ga giường. Văn Nhiễm từ trong phòng bước ra, nhìn cô một cái, rồi ném cho cô chiếc bật lửa bạc có khắc hình nửa đôi cánh.

Hứa Tịch Ngôn nhận lấy, và vẫn dùng nó mãi về sau.

Còn giờ phút này, Văn Nhiễm chỉ lặng lẽ nhìn, những ngón tay trắng nõn của thiếu nữ được ánh lửa chiếu sáng, kế đó, ánh sáng lan ra như thủy triều, soi bóng cô lên vách tường, giống như những bức tranh bí ẩn và đẹp đẽ trên vách của một hang động cổ xưa.

Khuôn mặt thần thái và rực rỡ của cô, dưới ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt, trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Trong khoảng khắc ấy, Văn Nhiễm đại khái đã xác định — Hứa Tịch Ngôn là người đến từ ánh sáng.

Hứa Tịch Ngôn cứ thế cầm bật lửa, Văn Nhiễm bỗng nhiên nghĩ đến: Có bị bỏng tay không? Loại bật lửa này lửa luôn không ổn định.

Chắc là vậy rồi, bởi vì cầm một lúc, Hứa Tịch Ngôn buông tay, ánh sáng chiếu khắp lớp học trong nháy mắt cũng vụt tắt.

Văn Nhiễm hít sâu.

Nghĩ bụng chắc Hứa Tịch Ngôn sẽ không bật nữa đâu, đợi một lát đến khi có điện lại là được, thợ điện thường đến rất nhanh ở những nói như trường học.

Nhưng không lâu sau, Hứa Tịch Ngôn lại bật lửa lên lần nữa.

Tại sao cô lại mua bật lửa, lẽ nào Hứa Tịch Ngôn hút thuốc? Trong đầu Văn Nhiễm toàn những suy nghĩ lung tung.

Thực ra, nếu muốn ngăn Hứa Tịch Ngôn khỏi bị bỏng tay, rất đơn giản vì họ có vật liệu thay thế ngay tại chỗ — nến thủ công vừa làm xong.

Nhưng Văn Nhiễm ôm cây nến mình vừa làm, đột nhiên cảm thấy keo kiệt.

Không phải vì tiếc công sức, mà vì trong nến có hoa tường vi và thược dược, nàng đã đặc biệt chọn riêng cho Hứa Tịch Ngôn.

Hứa Tịch Ngôn bên kia khẽ cười một tiếng, nếu trong lớp có người khác, Văn Nhiễm chắc chắn sẽ không nghe thấy tiếng cười ấy.

Cô cười cái gì?

Cười nàng keo kiệt sao?

Bởi vì giây sau đó, Hứa Tịch Ngôn gỡ lớp giấy bóng kính gói nến thủ công của mình, dùng bật lửa thắp sáng nó.

Toàn bộ lớp học lập tức bao phủ bởi một nguồn sáng ổn định, bóng của hai người họ đung đưa trên tường, khi thì của Hứa Tịch Ngôn lớn hơn, khi thì của Văn Nhiễm lớn hơn.

Trong lòng Văn Nhiễm tập dợt lại những câu dùng để bắt chuyện: "Lúc nãy cậu nghe bài gì vậy?"

"Trong tai nghe cậu là bài gì?"

Hoặc chỉ cần đi thẳng đến chỗ Hứa Tịch Ngôn, nhớ đừng bước tay nọ chân kia là được, sau đó thì kéo ghế ra và ngồi xuống, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Này Hứa Tịch Ngôn, cậu cho mình mượn tai nghe nghe thử được không?"

Này Hứa Tịch Ngôn.

Này, Hứa Tịch Ngôn.

Khi Văn Nhiễm đang thử các cách ngắt nhịp và ngữ điệu trong đầu, không ngờ người mở lời trước lại là Hứa Tịch Ngôn: "Văn Nhiễm."

Vai nàng khẽ run.

Giọng nói của thiếu nữ hơi mang theo ý cười: "Cậu không phải là thích mình đấy chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện