Quà trưởng thành ở tuổi hai mươi ba

Văn Nhiễm trở về nhà sau buổi tự học tối , Bách Huệ Trân lập tức đứng bật dậy: "Tan học rồi à? Bụng còn đau không?"

"Không đau nữa." Văn Nhiễm như mọi ngày, âm thầm đặt cặp xuống.

"Bạn học của con về rồi."

"Dạ." Văn Nhiễm đã đoán được, nàng nghĩ chắc Hứa Tịch Ngôn cũng không thể ở lại đến giờ này.

"Con đi rửa tay đi, nhớ bật nước nóng để rửa nha." Bách Huệ Trân vừa nói vừa vội vã đi vào bếp: "Mẹ mang bữa khuya lên cho con."

"Mẹ ơi, lại là nước đường đỏ nữa à?"

"Sao chỉ là nước đường đỏ được? Rõ ràng còn có bốn viên bánh trôi mè đen nữa mà." Bách Huệ Trân ngồi xuống đối diện nàng, trò chuyện: "Tối nay mẹ nấu cá, bạn học con khen mẹ nấu ngon lắm, biết chưa?"

"Dạ." Văn Nhiễm cắn vỡ vỏ một viên bánh trôi, nhân mè đen chảy ra.

"Con bé này sao nói ít thế? Không giống bạn học con, thoải mái tự nhiên lắm."

Cậu đúng lúc thêm vào một câu bằng giọng Hải Thành: "Mà cũng cực kỳ xinh."

Hôm nay hiếm khi bà ngoại còn thức: "Đúng rồi đúng rồi."

Văn Nhiễm cảm thấy có hơi bực bội, đứng dậy xách cặp lên: "Con lên phòng làm bài đây."

"Này, con còn chừa lại hai viên bánh trôi."

"Con thực sự ăn không nổi nữa."

Bước lên những bậc cầu thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt như đang hát, nàng lại cảm thấy cơn bực dọc âm ỉ này có phần vô lý

Nàng chỉ là không cần ai nhắc đi nhắc lại rằng: Hứa Tịch Ngôn là một người xuất sắc nhường nào.

Là người khác biệt với nàng biết bao nhiêu.

Hơn nữa, nàng nôn nóng muốn trở về phòng mình, căn phòng mà Hứa Tịch Ngôn đã từng ở lại.

Nàng luôn có cảm giác, Hứa Tịch Ngôn trước mặt người lớn là Hứa Tịch Ngôn "công cộng". Còn Hứa Tịch Ngôn một mình ngủ lại trong phòng nàng, là Hứa Tịch Ngôn "riêng tư".

Khoảnh khắc mở cửa, Văn Nhiễm thật sự không nhịn được khẽ dậm chân một cái.

Sao mà bừa bộn thế này chứ... Cậu ấy rốt cuộc đã thấy được những gì rồi...

Nàng không thể giải thích được cảm giác như "khỏa thân" lúc này.

Nàng đặt cặp xuống, trước tiên nhìn về phía giường, bộ ga trải giường màu xanh dương nhạt đã được Bách Huệ Trân thay bằng bộ màu xanh dương đậm. Quyển truyện tranh giấu dưới gối cũng bị lôi ra, đặt lên tủ đầu giường.

May mắn là Bách Huệ Trân tuy hay để mắt đến nàng, nhưng bà cũng không thuộc kiểu thích quát tháo, coi như nàng thoát được một kiếp.

Nàng đảo mắt nhìn một vòng.

Cánh tủ quần áo bị chăn gối bên trong đẩy ra một khe nhỏ.

Trên lưng ghế vẫn chất đống quần áo mùa hè nàng chưa kịp dọn.

Chậu sen đá trên bậu cửa sổ sinh trưởng không lấy gì làm khả quan, miễn cưỡng duy trì sự sống.

Hứa Tịch Ngôn hình như... không để lại dấu vết gì ở đây cả.

Văn Nhiễm chậm rãi thở ra một hơi, bước đến bàn học, ánh mắt bỗng sững lại.

Một quyển 《National Geographic》, trên bìa có dán một mảnh giấy ghi chú màu vàng nhạt của nàng, trên đó viết hai chữ với nét bút sắc sảo: "Tặng cậu."

Tim Văn Nhiễm đập thình thịch, nàng chỉ nhẹ nhàng gỡ tờ giấy ra, cầm quyển tạp chí lên, mở đèn bàn để nhìn kỹ hơn.

Cho đến bây giờ nàng vẫn nhớ, ảnh bìa là một địa điểm du lịch rất ít người biết tới — Mtskheta, Gruzia.

Năm hai mươi ba tuổi, khi mới tốt nghiệp và gia nhập 「Studio Nốt Móc Đơn」, tiết kiệm được khoản tiền đầu tiên trong đời, nàng đã tự thưởng cho mình một món quà trưởng thành chính thức: Một chuyến du lịch nước ngoài một mình.

Bà Bách vừa giúp nàng thu dọn hành lý vừa càm ràm: "Ra nước ngoài chơi thì tốt, nhưng mà chạy đến tận Gruzia làm gì chớ?"

Văn Nhiễm mỉm cười: "Đẹp mà, con thích mấy chỗ kỳ lạ như vậy đó."

Khi nàng đứng bên cạnh lâu đài đá được xây dựng trên đồi, nhìn lên một trong những khu định cư lâu đời nhất của con người trên thế giới, nhìn ra xa hơn, đó là đại dương bao la vô tận.

Gió biển thổi tung mái tóc dài của nàng, chẳng ai biết được nàng đã ngồi máy bay mười tiếng đồng hồ, bay một quãng đường hơn sáu ngàn cây số.

Chỉ bởi năm mười bảy tuổi, nàng từng nhận được một quyển tạp chí, ảnh bìa chính là nơi này.

******

Sáng hôm sau, sau khi học xong tiết đầu buổi sáng.

Đào Mạn Tư hỏi Văn Nhiễm: "Đi mua đồ ăn sáng không?"

"Đi chứ."

"Hôm nay ăn căng tin hay cửa hàng nhỏ?"

"Cửa hàng nhỏ nha." Văn Nhiễm cười: "Mình muốn ăn..."

"Bánh mì." Đào Mạn Tư tiếp lời, hai người đồng thanh, cùng bật cười.

Lúc này ở cửa lớp có bạn gọi: "Văn Nhiễm, có người tìm!"

Văn Nhiễm ngạc nhiên ngẩng đầu.

Những bạn học nổi tiếng trong lớp thường có người từ lớp khác đến tìm, Văn Nhiễm và Đào Mạn Tư không nằm trong số đó, Đào Mạn Tư còn đỡ hơn một chút, dù sao cô còn có câu lạc bộ Văn học.

Đào Mạn Tư hỏi: "Ai tìm cậu vậy?"

Văn Nhiễm lắc đầu: "Không biết."

Hai người cùng bước ra khỏi lớp, Văn Nhiễm vừa nhìn đã ngây người.

Thiếu nữ vóc dáng cao ráo đứng ở cuối hành lang, hai tay để sau lưng, ánh nắng sớm mai phủ lên mái tóc dài xoăn mềm mại mang theo vẻ "quyến rũ", giống như một lớp mật ong mỏng vàng óng.

Cô như một đóa đóa tường vi nở vào buổi sớm mai, không hề mang theo chút vụng về nào.

Nghe thấy bước chân phía sau, cô quay đầu lại, đôi mắt nâu nhạt nhìn về phía Văn Nhiễm, khóe môi cong cong một nụ cười nhẹ: "Chào."

Văn Nhiễm líu lưỡi đáp lại: "Chào..."

Nàng đâu phải không biết, có bao nhiêu người đang giả vờ đi ngang qua hành lang, thực ra là đang lén nhìn hai người họ.

Hứa Tịch Ngôn hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Văn Nhiễm lắc đầu.

"Vậy, đi mua cùng nhau nhé?"

Rõ ràng là đôi Converse cổ cao màu xanh đậm chẳng có gì đặc biệt, vậy mà khi cô mang lại đẹp đến thế.

Văn Nhiễm lại líu lưỡi một lần nữa: "Ờm, mình hẹn bạn đi cùng rồi."

Lúc này Đào Mạn Tư ở bên khẽ gõ vào cổ tay nàng.

Nếu là người có tính cách cởi mở, chắc chắn sẽ cười nói: Hay là ba người chúng ta cùng nhau đi nhé? Nhưng Văn Nhiễm chưa bao giờ là người như vậy, nàng có một tâm hồn nhỏ bé và kín đáo, giấu trong hoa văn gạch đỏ và thường xuân, giấu trong nếp chăn sau một đêm mộng đẹp với ga trải giường xanh dương đậm, giấu trong nét chữ đậm nhạt không đều trong cuốn nhật ký.

Hứa Tịch Ngôn hiểu ra lời từ chối khéo ấy, mỉm cười nhẹ rồi quay người rời đi.

Văn Nhiễm đứng nguyên tại chỗ, chỉ khi bóng dáng cô đã đi xa, mới cùng Đào Mạn Tư bước về phía cầu thang.

Đào Mạn Tư hỏi: "Sao lại từ chối chứ? Ba người bọn mình đi cùng cũng được mà."

Văn Nhiễm liếc cô một cái: "Cậu thật muốn đi ăn sáng với một người không thân sao?"

"Mình..."

Đào Mạn Tư cũng có tính cách giống Văn Nhiễm, rất dè dặt, không dễ kết thân.

Nhưng cô vẫn nói: "Nhưng đó là Hứa Tịch Ngôn mà."

Mũi giày Converse trắng của Văn Nhiễm khẽ cọ vào mặt đường xi măng: "Mình biết chứ, cũng chính vì cậu ấy là Hứa Tịch Ngôn."

Trường học giống như một xã hội thu nhỏ, thực ra mỗi người đều bị ngầm phân vào một tầng lớp nào đó. Nàng từng nghe người khác bàn tán: "Sao cậu ấy lại chơi với cậu ta nhỉ?" "Chắc là cứ đeo bám mãi không buông." "Nhưng, cũng thấy hơi mất giá rồi ấy chứ?"

Văn Nhiễm không muốn bị bất kỳ ai nghĩ rằng nàng đang cố bám lấy Hứa Tịch Ngôn.

Cũng không muốn mình kéo xuống bất cứ điều gì của Hứa Tịch Ngôn.

Nàng thà rằng Hứa Tịch Ngôn là một bí mật sâu kín nhất trong lòng mình, như thế mới là sạch sẽ nhất, thuần khiết nhất.

Hai người đến cửa hàng nhỏ, từ xa đã thấy Hứa Tịch Ngôn đang xếp hàng.

Giữa đám đông, dù dùng từ "hạc giữa bầy gà" với các bạn học khác có phần không lịch sự, nhưng cô gái cao ráo kia quả thật rất nổi bật.

Cô đến sớm hơn Văn Nhiễm và Đào Mạn Tư khá nhiều, đã xếp hàng đến lượt, mua một gói sandwich cắt dày và một hộp sữa tươi.

Vừa quay người, nhìn xa xa thấy Văn Nhiễm và Đào Mạn Tư, có thể cô đã gật đầu nhẹ, cũng có thể không.

Các bạn học khác đều có người đi cùng, chỉ có Hứa Tịch Ngôn một mình bước ra khỏi cửa hàng.

Văn Nhiễm bỗng cảm thấy có hơi không nỡ.

Nàng biết cái "không nỡ" này của mình hoàn toàn vô lý, chỉ cần Hứa Tịch Ngôn muốn, bạn bè kiểu gì chẳng có. Hành vi của nàng lúc này, dùng lời sau này mạng xã hội hay nói, chính là người lương tháng ba ngàn lo giùm cho người lương năm trăm triệu.

Nhưng nàng thật sự không kìm được, có hơi không nỡ...

Đúng lúc nàng dâng lên một chút xúc động muốn gọi Hứa Tịch Ngôn lại, thì bước chân của cô đã mau chóng rời khỏi cửa hàng.

Đào Mạn Tư hỏi: "Sao vậy?"

Văn Nhiễm lắc đầu.

Tối về nhà sau khi tan học, trên bàn cơm chất đầy những hộp quà hoa quả tinh xảo. Văn Nhiễm nhìn là biết ngay không phải đồ nhà mình mua.

Rất dễ phân biệt, chỉ cần bạn lớn lên trong một căn nhà cũ kỹ chật chội nhưng ấm cúng.

Túi nylon vò lại nhét vào góc để dành làm túi rác là đồ nhà mình. Túi giấy hàng hiệu không phải.

Đồ ăn thừa sau bữa cơm được cho vào tủ lạnh để hôm sau ăn tiếp là đồ nhà mình. Đồ ăn nhà hàng Michelin thì không phải.

Khăn mặt ở nhà tắm đã ngả màu ở giữa vì dùng quá lâu là đồ nhà mình. Khăn bông dày như lông mèo con thì không phải.

Văn Nhiễm đặt balô xuống hỏi: "Cái này ở đâu ra vậy?"

Không ngờ cậu buông tờ báo xuống: "Bạn học của con đó, nhà giàu đúng không?"

Văn Nhiễm ngẩn ra.

Lúc này Bách Huệ Trân đang bưng bữa khuya ra cho nàng, tối nay là trứng hấp và bánh mì. Cậu cười hề hề: "Em Hai, em nhanh trí ghê đó nha, anh còn thắc mắc sao em nhiệt tình đến vậy, đưa người ta về nhà chơi nữa."

Bách Huệ Trân nói với Văn Nhiễm: "Là Hứa Tịch Ngôn nhờ người gửi tới, mẹ định không nhận rồi, nhưng người giao hàng nói không thể trả lại. Ngần này hoa quả cao cấp tốn bao nhiêu tiền chứ? Hay là con đi hỏi con bé xem, mang trả lại đi?"

Cậu vỗ mạnh tờ báo: "Phụ nữ đúng là nông cạn! Chưa từng thấy đời, em không nhìn thấy hôm qua con bé đeo đồng hồ gì à? Rolex đấy! Một nữ sinh cấp ba đeo Rolex, chậc chậc..."

"Nhiễm Nhiễm à, đừng nghe mẹ con nói, nghe cậu con này, xã hội giờ thực tế lắm, con sắp học xong cấp ba rồi, bốn năm nữa là ra đời, bạn học này của con nhìn là biết gia đình quyền thế, con phải giữ mối quan hệ tốt với nó nha."

"Trái cây này không cần trả, với nhà mình thì là hàng xa xỉ phẩm, với người ta thì chẳng đáng gì. Mai con cứ mạnh dạn cảm ơn người ta, tiện thể mời nó ăn một bữa, được không? Thêm một mối quan hệ đâu có thiệt, biết đâu sau này Tiểu Hạo nhà mình còn nhờ vả được..."

"Cậu!"

Cậu giật mình: "Cái con bé này, tự nhiên hét to làm gì!"

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

Bách Huệ Trân: "Nhiễm Nhiễm, sao lại nói chuyện với cậu như thế?"

Văn Nhiễm xách cặp, không ăn khuya nữa, hai ba bước chạy lên lầu. Mãi cho đến khi ngồi vào bàn làm bài tập tối, tim nàng vẫn đập thình thịch vì tức giận.

Bách Huệ Trân gõ cửa, bưng vào một đĩa lê đã gọt sẵn, ngồi xuống giường phía sau nàng.

"Mẹ biết mấy đứa tụi con kết bạn đơn giản lắm, mẹ cũng không nói cậu con đúng, nhưng ông ấy vẫn là người lớn trong nhà."

"Cậu lúc nào cũng thực dụng, từ trước đến giờ."

"Nhiễm Nhiễm." Bách Huệ Trân thở dài.

"Mẹ, sau này nếu mẹ gặp cậu ấy ở đâu trong mấy cuộc thi, xin mẹ đừng nhiệt tình như vậy nữa, để khỏi bị người khác hiểu lầm, hiểu lầm mẹ, hiểu lầm con, lại còn nói gì mà tạo mối quan hệ, rồi muốn nhờ vả cho con trai mình nữa."

"Được rồi, mẹ biết rồi." Bách Huệ Trân đứng dậy, xoa đầu nàng: "Đừng giận nữa, biết chưa?"

Bà nhẹ tay khép cửa lại, rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện