EDITOR: LAM
Theo như kế hoạch ban đầu của mẹ Thời thì trước ngày khai giảng Hạ Tê Kình phải chuyển sang sống chung với Thời Tự tại căn biệt thự ở khu đô thị Lập Dương nhưng bởi vì câu nói lỡ miệng lần trước của cậu cho nên dự tính ban đầu đành phải tạm gác lại.
Hạ Tê Kình không dám gọi cho mẹ Thời, càng không có phương thức liên lạc của Thời Tự, vì vậy ba ngày sau, khi nhà trường tổ chức nhập học, cậu vẫn như thường lệ dọn vào ký túc xá ở cùng với bạn của mình. Thời Tự chắc là giận lắm thế nhưng việc cậu ta có ý định hủy bỏ hợp đồng hay không, điều này cậu lại không mấy khẳng định.
Trước lúc Thời Tự bắt xe rời đi biểu cảm quả thực rất lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, bộ dạng như bị người xúc phạm qua. Tuy nhiên, nếu nói là tức giận thì trông lại không giống lắm, Hạ Tê Kình không thân với Thời Tự, ở trong lớp cũng chưa từng chứng kiến biểu cảm mất khống chế của cậu ta. Thời Tự, người này vừa là nam thần vừa là sinh viên ưu tú, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, về căn bản làm gì có chuyện nào đáng để cậu ta nổi điên cơ chứ? Kể cả khi bất chợt cong khóe miệng cũng là kiểu cười hờ hững, ngón tay trong vô thức điểm nhẹ lên mặt bàn, chân dài tùy ý duỗi thẳng, dáng vẻ trông thật tự tại, cứ như thể cậu ta chẳng hề hay biết việc mình bị nhóm Omega xuân tâm nhộn nhạo kia âm thầm theo dõi một cách gắt gao vậy.
Nếu Lâm Dữ Thiên đã đánh hơi được thì Hạ Tê Kình cũng không có ý định che giấu nữa, chẳng qua lúc kể lại toàn bộ sự tình thì cố ý lược bớt một vài chi tiết mà thôi, ví dụ như chuyện kết hôn và ông ngoại Thời Tự. Cậu hời hợt nói người lớn trong nhà có quen biết với gia đình họ Thời, đương lúc tán dóc với Thời Tự, cậu không cẩn thận lỡ miệng nói sai cho nên mới đắc tội cậu ta.
Lâm Dữ Thiên sửng sốt vô cùng, “Mày đã nói những gì, đó giờ mày đâu phải là dạng người ăn nói bậy bạ, Thời Tự cũng không phải tuýp dễ dàng tức giận, sao lại “Đắc tội” một cách nghiêm trọng đến thế?”
Hạ Tê Kình cáu kỉnh đáp, “Có thể nói thì tao đã sớm nói rồi, mày đừng hỏi nữa, mau giúp tao nghĩ cách đi, ngày hôm nay tao phải tìm được cậu ấy để đích thân xin lỗi.”
Lâm Dữ Thiên được xưng là thánh hóng hớt của Kim Đại, nghe đồn trong trường không có tin nhảm nhí gì mà hắn không biết.
Mặc dù rất hiếu kỳ dạng lời nói thế nào mà lại có thể đắc tội được Thời Tự nhưng mắt thấy Hạ Tê Kình có nỗi niềm khó giãi bày, hắn cũng đành thôi không truy cứu nữa.
“Dựa vào tin tức trong nhóm thì ngày hôm nay Thời Tự bận đến mức chân không chạm tới đất.”. Lâm Dữ Thiên nghiêm túc phân tích, “Buổi sáng có cuộc họp với Hội sinh viên, giữa trưa ăn cơm thuận tiện nhận luôn quà của những người muốn tỏ tình và theo đuổi, tới chiều sẽ đi câu lạc bộ bước nhảy đường phố để chiêu sinh, buổi tối thì càng không có cơ hội. Theo nguồn tin đáng tin cậy, học kỳ này Thời Thần không có ý định trọ tại ký túc xá.”
Hạ Tê Kình lặp lại câu nói trong vô thức, “Không trọ tại ký túc xá?”
“Hồi năm một hễ có thời gian Thời Thần thỉnh thoảng sẽ về nhà ở nhưng lại không triệt để giống như năm nay.”. Lâm Dữ Thiên nhún vai, “Hình như có căn hộ ở gần trường học thì phải, điều kiện sinh hoạt tại nhà dĩ nhiên phải tốt hơn nhiều so với trường học rồi, lại càng không có cái loại hình thức quản thúc giờ giới nghiêm tắt đèn này nọ, muốn làm gì thì làm. Chẳng qua tiền đóng ký túc xá không cách nào hoàn lại được bằng không tao cũng vui vẻ ở nhà cho lành.”
Kỳ thật, tính cách của Hạ Tê Kình có hơi nhút nhát, lười biếng và tương đối lạc quan, nếu gặp khó khăn trước mắt cậu chỉ mong sao mình có thể trèo lên giường đánh một giấc, nếu không như vậy học kỳ trước đã chẳng bị rớt ba môn. Trải qua một buổi sáng mặt nhăn mày nhó, ăn xong buổi cơm trưa với một ly trà chanh dây rồi lại ngủ một giấc ngắn, rốt cuộc kì kèo không được bị Lâm Dữ Thiên nhịn hết nổi kéo tới câu lạc bộ bước nhảy đường phố.
Câu lạc bộ này có một phòng tập vũ đạo hoạt động quanh năm, quy mô như một rạp hát lớn. Thời điểm Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên đến nơi, phòng vũ đạo đã sớm kẹt cứng người.
Việc chiêu sinh của câu lạc bộ không được tiến hành vào ngày đầu tiên của buổi tựu trường, nói chung, hai tuần trước khi khai giảng sẽ có các khóa học thử, sinh viên có thể thử tất cả hoạt động của các câu lạc bộ mà họ yêu thích trong hai tuần này rồi sau đó mới chính thức báo danh nhưng bởi vì có Thời Tự làm trụ cột chính, câu lạc bộ bước nhảy đường phố năm nay cực kỳ thu hút, một vài người đến trễ đành phải đứng chờ ở bên ngoài dãy hành lang.
Lâm Dữ Thiên than thở, “Không phải chứ, tụi mình phải đứng ở ngoài đợi tới tận hai giờ nữa ư?”
Hạ Tê Kình không lên tiếng, đôi con ngươi láo liêng nhìn trong chốc lát sau đó đột nhiên thốt ra một câu “Chờ tao chút” rồi đi thẳng về phía một chàng trai cao lớn mặc áo phông đen.
Hạ Tê Kình cao một mét bảy mươi lăm trong khi chàng trai này ít nhất cũng phải một mét chín, thoạt nhìn trông khá giống người khổng lồ vạm vỡ. Lâm Dữ Thiên chỉ kịp thấy Hạ Tê Kình ngẩng đầu lên nói gì đó với chàng trai mặc áo đen, người nọ hơi cúi đầu, ngắn gọn đáp lại vài câu, Hạ Tê Kình cười tươi vẫy tay với hắn, lặng lẽ làm ra động tác Ok.
“Trong văn phòng làm việc số 402 có mấy cái ghế dựa, mau chạy tới đó lấy chứ để lát nữa là hết sạch đấy.” Sau khi chàng trai áo đen bước vào phòng học, Hạ Tê Kình mới nói khẽ với Lâm Dữ Thiên câu này.
Lâm Dữ Thiên cuống quýt đi theo sau cậu chàng, “Sao phải lấy ghế dựa? Chẳng phải bọn họ đều ngồi dưới sàn trong phòng vũ đạo à, hiện tại cũng đâu còn chỗ.”
“Chỗ của học viên đã hết nhưng giáo viên dạy nhảy thì vẫn còn nha.” Hạ Tê Kình chớp mắt nhìn hắn, “Mày tính ngồi dưới đất hay gì? Tao không muốn, dưới đất toàn dấu giày, bẩn chết mất.”
“Ý gì đấy? Tụi mình đâu phải là giáo viên, sao mà ngồi trước được?”
Hạ Tê Kình mỉm cười, “Học viên không thể ngồi nhưng Kinh Liên thì có nạ.”
Lâm Dữ Thiên trợn mắt ngoác mồm, “Mày nói dối bảo mình là người của Kinh Liên?! Tao cứ tưởng mày quen biết anh trai vừa rồi chứ!”
Hạ Tê Kình nở nụ cười lười nhác, “Người vừa nãy ấy hả? Tao không quen nha, tao nghe có người gọi anh ta là phó chủ tịch, vậy chắc là phó chủ tịch của câu lạc bộ bước nhảy đường phố rồi.”
Có thể nói, Kinh Liên chính là tổ chức nhàn nhã nhất trong tất cả các bộ phận đoàn xã ở Kim Đại, Ban Kinh Liên tên đầy đủ là Ban Liên Lạc Kinh Tế, chịu trách nhiệm kêu gọi tài chính cả trong lẫn ngoài trường, chẳng hạn như tổ chức các buổi tiệc giao lưu giữa các câu lạc bộ, chèn quảng cáo, tài trợ kinh phí, hết thảy những việc này đều do một tay Kinh Liên lo liệu. Để có được sự bảo trợ tài chính tốt nhất, các tổ chức và đoàn thể khác nhau vẫn luôn chào đón đội ngũ Kinh Liên đến khảo sát với một nụ cười hân hoan, hận không thể cung phụng bọn họ như một vị Bồ Tát sống. Bởi vì quá béo bở cho nên Kinh Liên còn được gọi là Ban Ức Bò (*) của Kim Đại.
Ba phút sau, cả hai vác theo ghế dựa, ở trước mặt bao người ngồi xuống vị trí thoáng đãng phía bên trái của phòng tập vũ đạo.
Lâm Dữ Thiên đứng ngồi không yên, hắn khẩn trương cúi đầu gửi cho Hạ Tê Kình một đống tin nhắn.
Hạ Tê Kình trái ngược hoàn toàn với hắn, vẻ mặt bình thản, ung dung tới mức ngồi rung đùi bắt chéo chân.
Một số sinh viên dưới sân khấu nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ, thậm chí còn có cả những bạn học cùng khoa Tài chính nhưng diễn kịch quan trọng nhất chính là khí thế, khí thế đặt đúng chỗ thì dù cho đối phương có thắc mắc cũng chẳng dám hó hé vì sợ để lộ sự thiển cận của mình.
Lâm Dữ Thiên chột dạ không ngừng, “Ngộ nhỡ bị phát hiện thì sao? Hu hu hu hu hu hu hu đáng sợ quá à.”
Hạ Tê Kình, “Bình tĩnh coi, da mặt chỉ là vật ngoài thân thôi.”
Trong phòng vũ đạo lúc này có khoảng hơn một trăm người, tiếng la hét ầm ĩ vang lên, cánh cửa bỗng dưng được mở ra, một cô gái mặc áo yếm màu vàng nhạt phối với chiếc quần dù rộng rãi màu trắng bước vào. Người nọ nhướng mày, ngũ quan thanh tú, dáng người mảnh mai nhưng khí chất lại cực kỳ sắc bén, cả người toát lên hơi thở mĩ miều, rực rỡ động lòng người.
Lâm Dữ Thiên nói khẽ, “Trông cứ như nữ minh tinh Hong Kong của thế kỷ trước vậy đó.”
Cô gái vỗ tay khiến phòng vũ đạo an tĩnh lại rồi bắt đầu giới thiệu bản thân, cô nói mình tên Mễ Yên, là chủ tịch của câu lạc bộ bước nhảy đường phố, hiện đang là sinh viên năm ba, còn chàng trai khổng lồ mặc áo đen cao một mét chín bên kia tên là Đường Giang, phó chủ tịch của câu lạc bộ, cũng là sinh viên năm ba. Sau khi giới thiệu các thành viên chính thức của câu lạc bộ, cô bắt đầu nói về lịch sử hình thành, tiếp theo là những vấn đề cần chú ý, cường độ tập luyện và cơ sở đánh giá.
Hạ Tê Kình không hề có hứng thú với bộ môn này, cậu híp mắt nhìn trong chốc lát sau đó bắt đầu mơ mơ màng màng.
Lâm Dữ Thiên vì muốn hộ tống bạn mình cho nên mới tới đây, hắn quan sát một lúc lâu cuối cùng nhịn không nổi nữa, nhỏ giọng thì thầm, “Hóa ra vũ đạo nhàm chán đến vậy, tao cứ tưởng môn này toàn là những gã cơ bắp cùng với những cô nàng nóng bỏng mới phải chứ?”
Buổi trưa không được ngủ đủ giấc kết hợp với ánh nắng chiều ấm áp phả vào người càng làm cho Hạ Tê Kình buồn ngủ hơn bao giờ hết, “Thế quái nào Thời Tự vẫn chưa xuất hiện? Tin tình báo của mày có chính xác không đấy?”
Lâm Dữ Thiên cẩn thận xem lại lịch sử trò chuyện trong nhóm sau đó nói chắc như đinh đóng cột, “Đúng mà, có lẽ Thời Thần vẫn còn mắc kẹt trong văn phòng phụ trách, phỏng chừng sau hai tiết nữa mới đến được.”
Hạ Tê Kình thở dài thườn thượt, cậu trực tiếp cầm lấy ba lô, che khuất mặt, nhắm mắt lại. Vị trí ngồi của cậu tương đối kín đáo, hơn nữa còn cố tình lùi ra sau bức rèm, người phía bên dưới chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân trong chiếc quần jean màu xanh da trời lộ ra bên ngoài, trên nữa là chiếc áo phông màu cam, cam hệt như màu nước ngọt có gas vị quýt vậy, tô điểm cho đôi cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần của cậu.
Hạ Tê Kình chập chờn chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng cậu loáng thoáng nghe Lâm Dữ Thiên nói, “Tao về trước đây”, cũng chẳng biết là chiêm bao hay là sự thật nữa, vì vậy cậu cứ coi như mình nằm mơ đánh rắm, tiếp tục ngủ yên. Đây cũng là bí kíp độc nhất vô nhị của cậu, mưa rền gió dữ còn chưa là cái thá gì chứ đừng nói chi tới phòng tập vũ đạo. Chỉ cần hai con mắt díp lại, cậu sẽ ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, ngủ đến hoàn toàn im ắng, không chút tiếng động, ngoan ngoãn an tĩnh hệt như một chú chuột chũi.
Khung cảnh đầu tiên mà Thời Tự nhìn thấy sau khi bước vào cửa chính là một màn như vậy. Ánh nắng trong trẻo xuyên thấu qua bức rèm, nửa sáng nửa tối mơn trớn thân thể người nọ, cậu bé con tựa lưng vào thanh ghế dựa, tà áo phông nhăn nhúm cuộn tròn hệt như một múi cam chua chua ngọt ngọt mới vừa bóc vỏ. Hạ Tê Kình chu môi, gương mặt non nớt gục trên bề mặt ba lô trong khi hàng mi cong lại phủ lên bọng mắt một lớp bóng mờ ảo, phần cuối đuôi tóc nhuốm đầy sắc vàng kim nhàn nhạt. Cậu chàng ngủ đến mức ngáy o o sau lại chẹp chẹp miệng tiếp tục rơi vào giấc nồng với vẻ mặt vô cùng hào hùng.
Thời Tự xuất hiện cũng là lúc bên trong nhao nhao một trận, Đường Giang và Mễ Yên đã sớm quen với việc này, vẻ mặt bình tĩnh.
Mễ Yên vẫn đang giảng về những kiến thức bảo hộ cơ bản của bộ môn nhảy đường phố còn Thời Tự thì lại lặng lẽ dời ra phía sau, hắn nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của Hạ Tê Kình sau đó nhỏ giọng hỏi Đường Giang, “Đây là…?”
Đường Giang, “Kinh Liên đó, mới nãy có một cậu bé đi cùng nữa, cậu ấy nói muốn đi vệ sinh, chẳng hiểu sao mãi không thấy quay về.”
Thời Tự nhướng mày hỏi lại, “Kinh Liên?”
“Ừ.”
“Cậu ấy chính miệng nói?”
Đường Giang khó hiểu, quay đầu lại nhìn Hạ Tê Kình, cuối cùng cũng phát giác ra có điều không đúng, “Em quen cậu ấy?”
Đường Giang kể một cách ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trước khi lên lớp bao quát cả việc Hạ Tê Kình chạy đến chủ động bắt chuyện và mượn ghế.
Thời Tự nghe xong, nghẹn cười hồi lâu, hắn lắc đầu, cảm thấy khó có thể tin được, “Sao lại có loại người thế này cơ chứ…”
Đường Giang bắt đầu căng thẳng, “Lẽ nào cậu ấy nói dối, thật ra thì lúc nãy anh đã thấy kỳ quái rồi, trước kia phải một tháng sau khi khai giảng người của Kinh Liên mới đến, năm nay chẳng hiểu vì sao lại tới sớm như vậy… Hay là hiện tại đuổi cậu ấy đi?”
Thời Tự vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Tê Kình còn đang say ngủ, hắn nói, “Không cần đâu.”
“Vậy…”
Thời Tự xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn cứ có cảm giác bản thân mình lại rơi vào tình huống của ba ngày trước, “Để cho cậu ấy ngủ, xem thử coi cậu ấy có thể ngủ tới bao giờ.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 牛腩 – Ức bò giàu Protein, Vitamin B6, Vitamin B12, kẽm và selen, bởi vì hàm lượng dinh dưỡng cao nên được ví như Ban Kinh Tế.
Bộ môn Nhảy đường phố bao gồm rất nhiều thể loại ví dụ như múa bụng, múa cột, múa đương đại, Breaking, Popping, Hip Hop, Locking… Cho nên đó cũng là lý do mà mình để là phòng tập vũ đạo tức phòng biểu diễn nghệ thuật chứ không phải là phòng tập nhảy.
P.S Ở bên Trung thật sự có nước ngọt vị quýt nha quý vị, không phải mị dịch bừa đâu.
Theo như kế hoạch ban đầu của mẹ Thời thì trước ngày khai giảng Hạ Tê Kình phải chuyển sang sống chung với Thời Tự tại căn biệt thự ở khu đô thị Lập Dương nhưng bởi vì câu nói lỡ miệng lần trước của cậu cho nên dự tính ban đầu đành phải tạm gác lại.
Hạ Tê Kình không dám gọi cho mẹ Thời, càng không có phương thức liên lạc của Thời Tự, vì vậy ba ngày sau, khi nhà trường tổ chức nhập học, cậu vẫn như thường lệ dọn vào ký túc xá ở cùng với bạn của mình. Thời Tự chắc là giận lắm thế nhưng việc cậu ta có ý định hủy bỏ hợp đồng hay không, điều này cậu lại không mấy khẳng định.
Trước lúc Thời Tự bắt xe rời đi biểu cảm quả thực rất lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, bộ dạng như bị người xúc phạm qua. Tuy nhiên, nếu nói là tức giận thì trông lại không giống lắm, Hạ Tê Kình không thân với Thời Tự, ở trong lớp cũng chưa từng chứng kiến biểu cảm mất khống chế của cậu ta. Thời Tự, người này vừa là nam thần vừa là sinh viên ưu tú, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, về căn bản làm gì có chuyện nào đáng để cậu ta nổi điên cơ chứ? Kể cả khi bất chợt cong khóe miệng cũng là kiểu cười hờ hững, ngón tay trong vô thức điểm nhẹ lên mặt bàn, chân dài tùy ý duỗi thẳng, dáng vẻ trông thật tự tại, cứ như thể cậu ta chẳng hề hay biết việc mình bị nhóm Omega xuân tâm nhộn nhạo kia âm thầm theo dõi một cách gắt gao vậy.
Nếu Lâm Dữ Thiên đã đánh hơi được thì Hạ Tê Kình cũng không có ý định che giấu nữa, chẳng qua lúc kể lại toàn bộ sự tình thì cố ý lược bớt một vài chi tiết mà thôi, ví dụ như chuyện kết hôn và ông ngoại Thời Tự. Cậu hời hợt nói người lớn trong nhà có quen biết với gia đình họ Thời, đương lúc tán dóc với Thời Tự, cậu không cẩn thận lỡ miệng nói sai cho nên mới đắc tội cậu ta.
Lâm Dữ Thiên sửng sốt vô cùng, “Mày đã nói những gì, đó giờ mày đâu phải là dạng người ăn nói bậy bạ, Thời Tự cũng không phải tuýp dễ dàng tức giận, sao lại “Đắc tội” một cách nghiêm trọng đến thế?”
Hạ Tê Kình cáu kỉnh đáp, “Có thể nói thì tao đã sớm nói rồi, mày đừng hỏi nữa, mau giúp tao nghĩ cách đi, ngày hôm nay tao phải tìm được cậu ấy để đích thân xin lỗi.”
Lâm Dữ Thiên được xưng là thánh hóng hớt của Kim Đại, nghe đồn trong trường không có tin nhảm nhí gì mà hắn không biết.
Mặc dù rất hiếu kỳ dạng lời nói thế nào mà lại có thể đắc tội được Thời Tự nhưng mắt thấy Hạ Tê Kình có nỗi niềm khó giãi bày, hắn cũng đành thôi không truy cứu nữa.
“Dựa vào tin tức trong nhóm thì ngày hôm nay Thời Tự bận đến mức chân không chạm tới đất.”. Lâm Dữ Thiên nghiêm túc phân tích, “Buổi sáng có cuộc họp với Hội sinh viên, giữa trưa ăn cơm thuận tiện nhận luôn quà của những người muốn tỏ tình và theo đuổi, tới chiều sẽ đi câu lạc bộ bước nhảy đường phố để chiêu sinh, buổi tối thì càng không có cơ hội. Theo nguồn tin đáng tin cậy, học kỳ này Thời Thần không có ý định trọ tại ký túc xá.”
Hạ Tê Kình lặp lại câu nói trong vô thức, “Không trọ tại ký túc xá?”
“Hồi năm một hễ có thời gian Thời Thần thỉnh thoảng sẽ về nhà ở nhưng lại không triệt để giống như năm nay.”. Lâm Dữ Thiên nhún vai, “Hình như có căn hộ ở gần trường học thì phải, điều kiện sinh hoạt tại nhà dĩ nhiên phải tốt hơn nhiều so với trường học rồi, lại càng không có cái loại hình thức quản thúc giờ giới nghiêm tắt đèn này nọ, muốn làm gì thì làm. Chẳng qua tiền đóng ký túc xá không cách nào hoàn lại được bằng không tao cũng vui vẻ ở nhà cho lành.”
Kỳ thật, tính cách của Hạ Tê Kình có hơi nhút nhát, lười biếng và tương đối lạc quan, nếu gặp khó khăn trước mắt cậu chỉ mong sao mình có thể trèo lên giường đánh một giấc, nếu không như vậy học kỳ trước đã chẳng bị rớt ba môn. Trải qua một buổi sáng mặt nhăn mày nhó, ăn xong buổi cơm trưa với một ly trà chanh dây rồi lại ngủ một giấc ngắn, rốt cuộc kì kèo không được bị Lâm Dữ Thiên nhịn hết nổi kéo tới câu lạc bộ bước nhảy đường phố.
Câu lạc bộ này có một phòng tập vũ đạo hoạt động quanh năm, quy mô như một rạp hát lớn. Thời điểm Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên đến nơi, phòng vũ đạo đã sớm kẹt cứng người.
Việc chiêu sinh của câu lạc bộ không được tiến hành vào ngày đầu tiên của buổi tựu trường, nói chung, hai tuần trước khi khai giảng sẽ có các khóa học thử, sinh viên có thể thử tất cả hoạt động của các câu lạc bộ mà họ yêu thích trong hai tuần này rồi sau đó mới chính thức báo danh nhưng bởi vì có Thời Tự làm trụ cột chính, câu lạc bộ bước nhảy đường phố năm nay cực kỳ thu hút, một vài người đến trễ đành phải đứng chờ ở bên ngoài dãy hành lang.
Lâm Dữ Thiên than thở, “Không phải chứ, tụi mình phải đứng ở ngoài đợi tới tận hai giờ nữa ư?”
Hạ Tê Kình không lên tiếng, đôi con ngươi láo liêng nhìn trong chốc lát sau đó đột nhiên thốt ra một câu “Chờ tao chút” rồi đi thẳng về phía một chàng trai cao lớn mặc áo phông đen.
Hạ Tê Kình cao một mét bảy mươi lăm trong khi chàng trai này ít nhất cũng phải một mét chín, thoạt nhìn trông khá giống người khổng lồ vạm vỡ. Lâm Dữ Thiên chỉ kịp thấy Hạ Tê Kình ngẩng đầu lên nói gì đó với chàng trai mặc áo đen, người nọ hơi cúi đầu, ngắn gọn đáp lại vài câu, Hạ Tê Kình cười tươi vẫy tay với hắn, lặng lẽ làm ra động tác Ok.
“Trong văn phòng làm việc số 402 có mấy cái ghế dựa, mau chạy tới đó lấy chứ để lát nữa là hết sạch đấy.” Sau khi chàng trai áo đen bước vào phòng học, Hạ Tê Kình mới nói khẽ với Lâm Dữ Thiên câu này.
Lâm Dữ Thiên cuống quýt đi theo sau cậu chàng, “Sao phải lấy ghế dựa? Chẳng phải bọn họ đều ngồi dưới sàn trong phòng vũ đạo à, hiện tại cũng đâu còn chỗ.”
“Chỗ của học viên đã hết nhưng giáo viên dạy nhảy thì vẫn còn nha.” Hạ Tê Kình chớp mắt nhìn hắn, “Mày tính ngồi dưới đất hay gì? Tao không muốn, dưới đất toàn dấu giày, bẩn chết mất.”
“Ý gì đấy? Tụi mình đâu phải là giáo viên, sao mà ngồi trước được?”
Hạ Tê Kình mỉm cười, “Học viên không thể ngồi nhưng Kinh Liên thì có nạ.”
Lâm Dữ Thiên trợn mắt ngoác mồm, “Mày nói dối bảo mình là người của Kinh Liên?! Tao cứ tưởng mày quen biết anh trai vừa rồi chứ!”
Hạ Tê Kình nở nụ cười lười nhác, “Người vừa nãy ấy hả? Tao không quen nha, tao nghe có người gọi anh ta là phó chủ tịch, vậy chắc là phó chủ tịch của câu lạc bộ bước nhảy đường phố rồi.”
Có thể nói, Kinh Liên chính là tổ chức nhàn nhã nhất trong tất cả các bộ phận đoàn xã ở Kim Đại, Ban Kinh Liên tên đầy đủ là Ban Liên Lạc Kinh Tế, chịu trách nhiệm kêu gọi tài chính cả trong lẫn ngoài trường, chẳng hạn như tổ chức các buổi tiệc giao lưu giữa các câu lạc bộ, chèn quảng cáo, tài trợ kinh phí, hết thảy những việc này đều do một tay Kinh Liên lo liệu. Để có được sự bảo trợ tài chính tốt nhất, các tổ chức và đoàn thể khác nhau vẫn luôn chào đón đội ngũ Kinh Liên đến khảo sát với một nụ cười hân hoan, hận không thể cung phụng bọn họ như một vị Bồ Tát sống. Bởi vì quá béo bở cho nên Kinh Liên còn được gọi là Ban Ức Bò (*) của Kim Đại.
Ba phút sau, cả hai vác theo ghế dựa, ở trước mặt bao người ngồi xuống vị trí thoáng đãng phía bên trái của phòng tập vũ đạo.
Lâm Dữ Thiên đứng ngồi không yên, hắn khẩn trương cúi đầu gửi cho Hạ Tê Kình một đống tin nhắn.
Hạ Tê Kình trái ngược hoàn toàn với hắn, vẻ mặt bình thản, ung dung tới mức ngồi rung đùi bắt chéo chân.
Một số sinh viên dưới sân khấu nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ, thậm chí còn có cả những bạn học cùng khoa Tài chính nhưng diễn kịch quan trọng nhất chính là khí thế, khí thế đặt đúng chỗ thì dù cho đối phương có thắc mắc cũng chẳng dám hó hé vì sợ để lộ sự thiển cận của mình.
Lâm Dữ Thiên chột dạ không ngừng, “Ngộ nhỡ bị phát hiện thì sao? Hu hu hu hu hu hu hu đáng sợ quá à.”
Hạ Tê Kình, “Bình tĩnh coi, da mặt chỉ là vật ngoài thân thôi.”
Trong phòng vũ đạo lúc này có khoảng hơn một trăm người, tiếng la hét ầm ĩ vang lên, cánh cửa bỗng dưng được mở ra, một cô gái mặc áo yếm màu vàng nhạt phối với chiếc quần dù rộng rãi màu trắng bước vào. Người nọ nhướng mày, ngũ quan thanh tú, dáng người mảnh mai nhưng khí chất lại cực kỳ sắc bén, cả người toát lên hơi thở mĩ miều, rực rỡ động lòng người.
Lâm Dữ Thiên nói khẽ, “Trông cứ như nữ minh tinh Hong Kong của thế kỷ trước vậy đó.”
Cô gái vỗ tay khiến phòng vũ đạo an tĩnh lại rồi bắt đầu giới thiệu bản thân, cô nói mình tên Mễ Yên, là chủ tịch của câu lạc bộ bước nhảy đường phố, hiện đang là sinh viên năm ba, còn chàng trai khổng lồ mặc áo đen cao một mét chín bên kia tên là Đường Giang, phó chủ tịch của câu lạc bộ, cũng là sinh viên năm ba. Sau khi giới thiệu các thành viên chính thức của câu lạc bộ, cô bắt đầu nói về lịch sử hình thành, tiếp theo là những vấn đề cần chú ý, cường độ tập luyện và cơ sở đánh giá.
Hạ Tê Kình không hề có hứng thú với bộ môn này, cậu híp mắt nhìn trong chốc lát sau đó bắt đầu mơ mơ màng màng.
Lâm Dữ Thiên vì muốn hộ tống bạn mình cho nên mới tới đây, hắn quan sát một lúc lâu cuối cùng nhịn không nổi nữa, nhỏ giọng thì thầm, “Hóa ra vũ đạo nhàm chán đến vậy, tao cứ tưởng môn này toàn là những gã cơ bắp cùng với những cô nàng nóng bỏng mới phải chứ?”
Buổi trưa không được ngủ đủ giấc kết hợp với ánh nắng chiều ấm áp phả vào người càng làm cho Hạ Tê Kình buồn ngủ hơn bao giờ hết, “Thế quái nào Thời Tự vẫn chưa xuất hiện? Tin tình báo của mày có chính xác không đấy?”
Lâm Dữ Thiên cẩn thận xem lại lịch sử trò chuyện trong nhóm sau đó nói chắc như đinh đóng cột, “Đúng mà, có lẽ Thời Thần vẫn còn mắc kẹt trong văn phòng phụ trách, phỏng chừng sau hai tiết nữa mới đến được.”
Hạ Tê Kình thở dài thườn thượt, cậu trực tiếp cầm lấy ba lô, che khuất mặt, nhắm mắt lại. Vị trí ngồi của cậu tương đối kín đáo, hơn nữa còn cố tình lùi ra sau bức rèm, người phía bên dưới chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân trong chiếc quần jean màu xanh da trời lộ ra bên ngoài, trên nữa là chiếc áo phông màu cam, cam hệt như màu nước ngọt có gas vị quýt vậy, tô điểm cho đôi cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần của cậu.
Hạ Tê Kình chập chờn chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng cậu loáng thoáng nghe Lâm Dữ Thiên nói, “Tao về trước đây”, cũng chẳng biết là chiêm bao hay là sự thật nữa, vì vậy cậu cứ coi như mình nằm mơ đánh rắm, tiếp tục ngủ yên. Đây cũng là bí kíp độc nhất vô nhị của cậu, mưa rền gió dữ còn chưa là cái thá gì chứ đừng nói chi tới phòng tập vũ đạo. Chỉ cần hai con mắt díp lại, cậu sẽ ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, ngủ đến hoàn toàn im ắng, không chút tiếng động, ngoan ngoãn an tĩnh hệt như một chú chuột chũi.
Khung cảnh đầu tiên mà Thời Tự nhìn thấy sau khi bước vào cửa chính là một màn như vậy. Ánh nắng trong trẻo xuyên thấu qua bức rèm, nửa sáng nửa tối mơn trớn thân thể người nọ, cậu bé con tựa lưng vào thanh ghế dựa, tà áo phông nhăn nhúm cuộn tròn hệt như một múi cam chua chua ngọt ngọt mới vừa bóc vỏ. Hạ Tê Kình chu môi, gương mặt non nớt gục trên bề mặt ba lô trong khi hàng mi cong lại phủ lên bọng mắt một lớp bóng mờ ảo, phần cuối đuôi tóc nhuốm đầy sắc vàng kim nhàn nhạt. Cậu chàng ngủ đến mức ngáy o o sau lại chẹp chẹp miệng tiếp tục rơi vào giấc nồng với vẻ mặt vô cùng hào hùng.
Thời Tự xuất hiện cũng là lúc bên trong nhao nhao một trận, Đường Giang và Mễ Yên đã sớm quen với việc này, vẻ mặt bình tĩnh.
Mễ Yên vẫn đang giảng về những kiến thức bảo hộ cơ bản của bộ môn nhảy đường phố còn Thời Tự thì lại lặng lẽ dời ra phía sau, hắn nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của Hạ Tê Kình sau đó nhỏ giọng hỏi Đường Giang, “Đây là…?”
Đường Giang, “Kinh Liên đó, mới nãy có một cậu bé đi cùng nữa, cậu ấy nói muốn đi vệ sinh, chẳng hiểu sao mãi không thấy quay về.”
Thời Tự nhướng mày hỏi lại, “Kinh Liên?”
“Ừ.”
“Cậu ấy chính miệng nói?”
Đường Giang khó hiểu, quay đầu lại nhìn Hạ Tê Kình, cuối cùng cũng phát giác ra có điều không đúng, “Em quen cậu ấy?”
Đường Giang kể một cách ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trước khi lên lớp bao quát cả việc Hạ Tê Kình chạy đến chủ động bắt chuyện và mượn ghế.
Thời Tự nghe xong, nghẹn cười hồi lâu, hắn lắc đầu, cảm thấy khó có thể tin được, “Sao lại có loại người thế này cơ chứ…”
Đường Giang bắt đầu căng thẳng, “Lẽ nào cậu ấy nói dối, thật ra thì lúc nãy anh đã thấy kỳ quái rồi, trước kia phải một tháng sau khi khai giảng người của Kinh Liên mới đến, năm nay chẳng hiểu vì sao lại tới sớm như vậy… Hay là hiện tại đuổi cậu ấy đi?”
Thời Tự vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Tê Kình còn đang say ngủ, hắn nói, “Không cần đâu.”
“Vậy…”
Thời Tự xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn cứ có cảm giác bản thân mình lại rơi vào tình huống của ba ngày trước, “Để cho cậu ấy ngủ, xem thử coi cậu ấy có thể ngủ tới bao giờ.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 牛腩 – Ức bò giàu Protein, Vitamin B6, Vitamin B12, kẽm và selen, bởi vì hàm lượng dinh dưỡng cao nên được ví như Ban Kinh Tế.
Bộ môn Nhảy đường phố bao gồm rất nhiều thể loại ví dụ như múa bụng, múa cột, múa đương đại, Breaking, Popping, Hip Hop, Locking… Cho nên đó cũng là lý do mà mình để là phòng tập vũ đạo tức phòng biểu diễn nghệ thuật chứ không phải là phòng tập nhảy.
P.S Ở bên Trung thật sự có nước ngọt vị quýt nha quý vị, không phải mị dịch bừa đâu.
Danh sách chương