Giây tiếp theo, Thời Tự dùng xương hông của mình thô bạo va chạm vào thân thể cậu, hắn rũ bờ mi, ánh mắt tối tăm, dưới ngọn đèn ảm đạm thấy không rõ biểu cảm. Cánh tay Thời Tự đặt lên bức tường sát đầu cậu thoạt nhìn như thể đang cố gắng kiểm soát sức lực, tránh đụng phải người cậu nhưng thật ra không phải vậy. Tư thế vô cùng càn rỡ, hành vi trắng trợn hung ác, sức công kích mạnh mẽ, là cái loại thao tác muốn bắt nạt cậu đến khi nào cậu khóc mới thôi. Hệt như một màn ái ân tằng tịu giữa chốn công cộng hoặc là tình thú của một đôi tình nhân trong lúc yêu đương vụng trộm với nhau.

EDITOR: 

Hạ Tê Kình hóa ngu si luôn rồi, hạ bộ bị người áp vào, nửa thân dưới mắc kẹt giữa cái đùi lớn và bồn rửa tay, không chừa bất kì kẽ hở nào, mang tới thứ xúc cảm ấm áp, rắn rỏi. Không phải cậu chưa từng tiếp xúc thân mật với Thời Tự… Mà là chưa từng gặp phải tình huống kiểu này. Loại tư thế chiếm đoạt xấp xỉ nửa cưỡng bức như vậy thường sẽ mang lại cú sốc tâm lý nhiều hơn là thể chất. Nếu bản năng sinh lý cảm thấy xấu hổ mười thì sự kinh hoàng hoảng hốt phải lên tới một trăm. Theo lý, cậu hẳn là nên đẩy Thời Tự ra ngay lập tức sau đó co giò bỏ chạy, hơi đâu lo lắng tới cánh tay gãy xương hay tin tức tố bùng phát của Thời Tự làm gì.

Thế nhưng khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, nửa người dưới gần như sát rạt vào nhau, đến ngay cả khe hở để không khí lưu thông cũng chẳng có, tựa hồ như đã dính lẹo với nhau từ lúc mới sinh. Thế nên, về cơ bản Hạ Tê Kình chẳng dám di chuyển vì sợ lỡ chẳng may nhúc nhích sẽ đụng phải thứ không nên đụng.

Hạ Tê Kình theo bản năng muốn cho Thời Tự một cú bạt tai để hắn có thể tỉnh táo lại. Song, ngón tay vừa mới cử động thì đã bị Thời Tự nhanh tay lẹ mắt ấn xuống, hắn dùng cánh tay phải bị thương kia nắm lấy đầu ngón tay của cậu, khe khẽ mở miệng “Cậu hỏi tớ, tớ mới nói chứ bộ… Hiện tại biết hết rồi thì lại qua cầu rút ván, chơi xấu quá đó.”

Giọng điệu còn mang theo vẻ tủi thân cực kỳ nghiêm trọng.

Kỳ thật, Hạ Tê Kình hoàn toàn có thể giãy ra nhưng mà trên mu bàn tay vốn dĩ mảnh khảnh ấy nay lại xuất hiện một vết sẹo dài màu nâu nhạt, là trong lúc đánh nhau bị cục đá trên mặt đất cứa trúng. Mặc dù đã tháo bỏ băng gạc nhưng vẫn chưa thật sự khôi phục, bình thường cánh tay chỉ có thể nhẹ nhàng đặt ở hai bên hông, kể cả khi dùng lực tới bắt lấy tay cậu thì cũng chỉ là yếu ớt bao lấy mu bàn tay.

Hạ Tê Kình nếu muốn tránh thì chỉ cần tốn một ít sức là có thể làm được, chẳng qua cậu không muốn xuống tay mà thôi. Suy cho cùng, bởi vì cậu cho nên Thời Tự mới bị thương, mỗi lần nhìn thấy vết tích kia là cậu lại mềm lòng, làm sao nỡ tàn nhẫn vùng vẫy cơ chứ.

Hạ Tê Kình nghiến răng hỏi, “Mụ nội nhà cậu… Không phải cậu mắc chứng lãnh cảm à?!”

Thời Tự, “Ừ, ban đầu đúng là vậy, sau đó bỗng dưng bị cậu đào ra tin tức tố chôn giấu bấy lâu, toàn bộ thân thể lẫn cuộc sống của tớ đều rối tung hết cả lên, cậu nói thử xem cậu có nên chịu trách nhiệm với tớ không?”

Hạ Tê Kình, “Mắc mớ gì cậu lại đổ thừa cho tôi?!”

Thời Tự cây ngay không sợ chết đứng mở miệng, “Chính cậu suy xét mà xem, có phải mọi chuyện bắt đầu kể từ cái ngày cậu chạy đến nhà tớ rồi kiên quyết bắt tớ phải kết hôn với cậu… Cậu chớ có lắc đầu, giấy trắng mực đen rõ ràng, đừng hòng bao biện.”

Dáng vẻ lúc nói chuyện của Thời Tự có hơi kỳ lạ, cứ như thể đang ngà ngà say, đáy mắt biếng nhác tựa hồ mang theo chút hào quang, khẽ khàng lướt qua rồi lại lập lòe xuất hiện trong giây lát. Giống như một tiểu hành tinh mờ nhạt xoay quanh trái đất sau đó phóng thẳng vào vũ trụ bao la, chỉ để lại một vệt sáng lóng lánh ánh bạc. Đồng thời, một trận hơi lạnh nhẹ nhàng bất thình lình ập đến từ bên dưới.

Hạ Tê Kình sửng sốt, “Không đến mức ấy chứ? Tụi mình đang ở toilet đấy!”

Với chút hi vọng mỏng manh, cậu cẩn thận ngửi lại, lòng khấn vái mong là cảm giác của mình sai rồi, hơi lạnh kia biết đâu chừng là do điều hòa tràn tới hoặc là không khí từ bên trong quạt hút phả ra thôi. Song, niềm kỳ vọng của cậu thất bại, thật sự là mùi tuyết đầu mùa trong lành, lạnh đến thấu xương, đây đích thị là tin tức tố của Thời Tự, không sai.

Chuyện này không đùa được đâu.

Hạ Tê Kình trở nên nghiêm túc, cơ thể ngửa về sau, cố gắng hết sức rút tay ra mà không chạm đến miệng vết thương của Thời Tự thế nhưng đầu ngón tay của hắn cứ ghì chặt lấy tay cậu không cho phép cậu trốn tránh.

Hạ Tê Kình, “Trời ơi anh hai, cậu không thấy đau hả? Tôi không có ý chạy trốn, chẳng qua thừa dịp hiện tại cậu còn tỉnh táo tôi phải nhanh chóng gọi điện báo cho bệnh viện trường!”

“Tớ hổng có mất kiểm soát.”. Thời Tự cố chấp nắm tay cậu sau đó xoa xoa rồi vuốt thẳng từng đầu ngón tay một, uể oải nói, “Chỉ là… Chút chuyện ngoài ý muốn thôi mà, tớ có thể tự giải quyết được, không nhất thiết phải huy động nhiều người đến vậy đâu.”

Hạ Tê Kình, “Cậu có thể tự giải quyết? Cậu giải quyết bằng cách nào???”

Thời Tự vịn eo cậu, chậm rãi đặt hai tay lên trên rồi vòng qua hông tiến tới lưng sau đó đến gáy… Ngón trỏ của bàn tay phải dừng ngay tại tuyến thể của cậu, cách một lớp vải phông mỏng manh mà hắn vẫn có thể dễ như ăn cháo mò được phần nhô ra mềm mại kia.

Thời Tự vừa vân vê vừa mở miệng, “Chính nó, muốn thứ này cơ.”

Hạ Tê Kình, “…”

Nếu không phải nể nang Thời Tự là người bệnh, hiện tại nửa tỉnh nửa mê thì cậu thật sự muốn tát một cái cho cậu ta tỉnh hồn ra.

“Mụ nội nó cậu cắn nghiện rồi phải không?”. Hạ Tê Kình gắng gượng kìm nén cơn xấu hổ của mình rồi mới nói, “Anh hai à, đang ở toilet đấy nhé, bất cứ lúc nào cũng có người tiến vào, cậu muốn làm gì? Chẳng nhẽ bắt tôi phải cởi áo ra để cho cậu cắn tuyến thể.”

Thời Tự ấy vậy mà lại nghiêng đầu, như là đang kĩ càng suy tư một chút, sau đó hắn nghiêm túc gật gật, “Phòng riêng có thể, không ai vào được.”

Hạ Tê Kình, “…”

Có thể mụ nội nhà cậu ấy!

Hạ Tê Kình phân vân chẳng biết có nên lao ra ngoài gọi người hay không, dù sao ở trước mặt đám đông Thời Tự sẽ không có cách nào táy máy tay chân với cậu. Tuy nhiên, còn chưa kịp hành động mà cậu đã cảm thấy sau gáy mát lạnh. Thời Tự dám thò tay vào sờ soạng trong lúc cậu mất cảnh giác, ngựa quen đường cũ, ngay cả việc dùng tư thế hình thể để áp chế cậu cũng thuần thục tới mức làm người phát điên.

Hạ Tê Kình phản kháng quyết liệt.

Cậu không dám động đến tay của hắn nên chỉ có thể liều mạng giãy giụa nửa người trên không để hắn toại nguyện.

Thời Tự không kìm được Hạ Tê Kình nhưng hắn cũng không có ý định thỏa hiệp, vì vậy quyết tâm chơi xấu dùng tư thế gấu chó nằm nhoài lên người cậu. Bằng cách này, nếu cả hai còn nhúc nhích nữa thì cơ thể sẽ càng dán chặt vào nhau.

Hạ Tê Kình tức đến mức thiếu điều muốn trợn trắng tròng mắt.

Đương lúc hai người đang trong thế giằng co thì ngoài cửa bất chợt truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.

Thời Tự nhìn vào gương, biểu cảm hơi thay đổi, hắn nhanh chóng khom lưng về phía trước, chặn người cậu lại sau đó thì thầm, “Đừng nói chuyện… Có người tới.”

Hạ Tê Kình quả thực chẳng thể hiểu nỗi mạch não của Thời Tự, có người đến thì càng phải mau chóng thả ra chứ, cô nam quả nam ở trong buồng rửa tay ôm nhau chặt cứng, lỡ đâu bị người nhìn thấy thì e rằng chỉ trong vòng năm phút là sẽ lan rộng khắp toàn trường, rồi sự trong sạch của cậu coi như bỏ xó hay gì? Hạ Tê Kình vừa định há mồm chửi nhưng miệng đã bị Thời Tự nhanh nhẹn bịt kín.

“Suỵt, đừng lên tiếng.”. Thời Tự vội vã kề tai nói nhỏ, “Người mới vào là cấp dưới của ông ngoại tớ… Anh ta cứ ngỡ tớ không biết.”

Hạ Tê Kình thoáng ngẩn ngơ.

Những trường hợp liên quan đến ông ngoại, tuy rằng tình huống không mấy rõ ràng nhưng cậu vẫn phải nghiêm túc lại.

Thời Tự buông cậu ra, làm bộ như đang chỉnh đốn quần áo trước bồn rửa tay, Hạ Tê Kình cũng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chứ không dám lộn xộn nữa.

Ba giây đồng hồ sau, một người thanh niên mặc chiếc áo màu nâu vàng bước vào trong.

Nếu không nhờ lời cảnh báo của Thời Tự, Hạ Tê Kình sẽ dễ dàng nghĩ anh ta là học sinh của trường này.

Người thanh niên trông còn rất trẻ, ngoại hình sáng sủa, mặc quần tây đen, tác phong nhã nhặn, khoảnh khắc nhìn thấy hai người trước bồn rửa tay cũng không liếc ngang liếc dọc, trái lại là nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng mở cửa, tiến vào một gian, trông vô cùng tự nhiên cứ như chỉ là một người qua đường xa lạ.

Lợi dụng tiếng nước vang lên từ bồn cầu, Hạ Tê Kình vội hỏi, “Anh ta đến đây làm gì? Cậu biết anh ta thế sao không tới chào hỏi?”

Thời Tự cố ý đè thấp dây thanh quản, “Nếu tớ đoán không sai thì chắc là ông ngoại phái người đi điều tra tình hình đấy. Lúc cậu đến bệnh viện có vẻ như đã được thông qua nhưng ông ngoại tớ sỏi đời lắm, rất dễ nhìn ra sơ hở. Khi ấy hẳn là ông cũng nghi ngờ rồi chẳng qua ông không nói mà thôi. Cho nên dĩ nhiên là phải cử người tới kiểm tra, xem thử coi bọn mình có thêu dệt, có nói dối hay không và mối quan hệ thật sự của bọn mình là gì.”

Hạ Tê Kình mở to hai mắt, khó bề tin nổi, “Này hổng phải là… Giám sát à? Ông ngoại của cậu vẫn luôn như vậy hả?”

Thời Tự khẽ lắc đầu, “Trước kia ông tớ là một người cực kỳ văn minh… Đại khái là do nửa tháng rồi tớ chưa về nhà cũng không tới thăm ông nên ông mới sinh nghi thôi. Cậu biết không, ông tớ mắc chứng đa nghi nặng mà, hơn nữa, ông còn bị bệnh trong một khoảng thời gian dài. Bác sĩ bảo đau đớn thể xác sẽ gây ảnh hưởng lớn đến não bộ, giai đoạn sau có nhiều người sẽ không khống chế được hành vi của mình.”

Hạ Tê Kình quýnh quáng tay chân, “Thế phải làm sao bây giờ?… Lát nữa người thanh niên kia đi ra chắc sẽ không nhìn chằm chằm tụi mình đâu nhỉ?”

Thời Tự cười khẽ, “Không đâu.”

Hạ Tê Kình, “Vậy…”

Thời Tự bỗng dưng cúi xuống ghé vào tai cậu, “Cậu tin tưởng tớ chứ?”

Hạ Tê Kình, “… Ừ.”

Mặc dù đôi khi cậu ta tương đối đểu cáng, lại còn khiến người khác phải tự hỏi những lời cậu ta nói là thật hay giả nhưng cậu ta thông minh hơn cậu rất nhiều, này là sự thật không cãi được. Người thông minh luôn có năng lực khiến người khác cảm thấy đáng tin cậy.

Thời Tự chẳng hề giải thích cặn kẽ mà chỉ nói một cách gãy gọn, “Tốt lắm.”

Hắn di chuyển, kéo cậu vào bên trong một cái gian cách gian của người thanh niên ấy không xa.

Tới khi Hạ Tê Kình ý thức được mình đã rơi vào hang sói thì đã quá muộn màng. 

Thời Tự lật người cậu lại để cho cậu dựa lưng vào tường sau đó đè lên trên, hắn nhỏ giọng nói một câu, “… Xin lỗi cậu nhiều.”

Giây tiếp theo, Thời Tự dùng xương hông của mình thô bạo va chạm vào thân thể cậu, hắn rũ bờ mi, ánh mắt tối tăm, dưới ngọn đèn ảm đạm thấy không rõ biểu cảm. Cánh tay Thời Tự đặt lên bức tường sát đầu cậu thoạt nhìn như thể đang cố gắng kiểm soát sức lực, tránh đụng phải người cậu nhưng thật ra không phải vậy. Tư thế vô cùng càn rỡ, hành vi trắng trợn hung ác, sức công kích mạnh mẽ, là cái loại thao tác muốn bắt nạt cậu đến khi nào cậu khóc mới thôi. Hệt như một màn ái ân tằng tịu giữa chốn công cộng hoặc là tình thú của một đôi tình nhân trong lúc yêu đương vụng trộm với nhau.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

Cách một lớp vải quần jean màu xanh nước biển là một chiếc quần hưu nhàn màu trắng, gió theo từng đợt y phục ma sát vù vù tràn ra, thổi tới một trận khí lạnh.

Sau đó, lại thêm vài lần va chạm khác tạo thành tiếng vang mờ ám, ngột ngạt len lỏi qua khe cửa, tại bên trong gian vệ sinh quanh quẩn thật lâu.

Chuyên mục hình ảnh:

↛Con gấu chó:Sitting_sun_bear

↛Quần hưu nhàn:quan
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện