Thời Tự nói bằng một chất giọng khẽ khàng, Lâm Dữ Thiên đang bận cãi nhau với mấy cậu Alpha kia nên không nghe thấy nhưng Hạ Tê Kình thì lại nghe rõ mồn một.

Hạ Tê Kình muốn lên tiếng phủ nhận nhưng nếu làm như thế thì trông chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, vậy nên cậu đành phải ậm ờ cho qua chuyện, “Lâu lắm rồi không có liên hệ, tôi nghe bố mẹ kể mới biết hiện tại anh ấy đang là ngôi sao nổi tiếng.”

Thời Tự như có điều suy tư, “Lúc trước cậu nói, anh ta là Alpha sở hữu tin tức tố bùng nổ nhất, quyến rũ nhất mà cậu từng gặp.”

Hạ Tê Kình không nhớ mình đã nói những câu này khi nào, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới chợt nhớ ra cái lần xếp hàng lấy vé hôm ấy, vì muốn khiêu khích Thời Tự nên cậu mới nói như thế.

Trong lúc nhất thời, Hạ Tê Kình trở nên lúng túng, “Cũng không khoa trương đến vậy… Ngày đó tôi giỡn với cậu thôi, thật sự là đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ấy, anh ấy chuyển nhà đi năm 16 tuổi, lúc mới vừa phân hóa xong, tôi sao có thể ngửi được mùi tin tức tố của anh ấy chứ?”

Thời Tự không nói thêm gì nữa.

Chuông vào học nhanh chóng vang lên, giáo sư tiếp tục truyền thụ các công thức Đại số tuyến tính.

Trong cuộc thảo luận nhóm, Thời Tự vẫn rất kiên nhẫn, hắn không ghét bỏ sự ngu ngốc của cậu mà là từng chút một giảng giải cho cậu hiểu, chỉ có điều vẻ mặt lại lạnh đi trông thấy, ý cười cũng ít hơn ban nãy.

Tối đó về nhà, theo thường lệ bọn họ sẽ cùng nhau dùng bữa.

Hạ Tê Kình không thích ăn cơm nhưng nếu không ăn thì chắc chắn nửa đêm sẽ phải gọi thức ăn ngoài; đến lúc đó kiểu gì cũng sẽ là gà rán, thịt nướng các loại, ăn mấy món đấy vào đầy bụng suốt cả đêm, lại còn ảnh hưởng tới giấc ngủ; vì thế lần nào cậu cũng bị Thời Tự ép phải ăn một ít rau củ và thịt nạc, mấy loại thực phẩm rác kia đã bị Thời Tự bóp chết từ trong trứng nước.

Hạ Tê Kình nhắm mắt nhắm mũi nhai cho hết phần sườn nướng ăn kèm với bông cải xanh hấp, sau đó uống một chén chè nấm tuyết nhỏ.

Dùng bữa xong, cậu muốn trốn về phòng chơi game nhưng lại bị Thời Tự túm cổ áo kéo thẳng tới thư phòng.

Thư phòng ở tầng ba, diện tích lớn hơn phòng ngủ một chút, ba mặt vách tường đều là kệ sách với lớp thủy tinh dày chống bụi, trên kệ hầu hết là sách chuyên ngành cùng kha khá tạp chí nước ngoài được bày biện một cách gọn gàng, ngay ngắn. Đối diện cửa ra vào là hai phiến cửa sổ lớn, bên cạnh đặt một chiếc ghế sô pha màu xanh lá cây nhạt và một cái bàn trà, phía trên mặt bàn bài trí một cây đèn dạng mây mù, thiết kế đơn giản và sạch sẽ theo phong cách Bắc Âu, nói trắng ra thì là lạnh lẽo rét buốt, nhìn không ra chút dấu vết ngổn ngang nào, hệt như ấn tượng mà Thời Tự in dấu trong lòng người khác vậy.

Bàn học được làm từ gỗ Giáng hương (*), dày và rất chắc chắn, thậm chí màu sắc còn có khuynh hướng phản quang nhè nhẹ.

Thời Tự đặt một xấp giấy lên bàn, “Mười bài Đại số tuyến tính, làm xong mới được đi ngủ.”

Hạ Tê Kình sửng sốt, “Rõ ràng hôm nay giáo sư không có giao bài tập về nhà mà!”

Bởi vì định lý học chưa được bao nhiêu, thông thường phải dạy xong sáu đến bảy công thức giáo sư mới giao bài tập một lần.

Thời Tự vừa điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, vừa nói một cách thẳng thừng, “Như đã hứa, tối nào tôi cũng sẽ giao bài tập cho cậu, giáo viên không dính líu gì hết.”

Hạ Tê Kình, “Buổi sáng tôi lĩnh hội được rồi, có hai cái thôi chứ nhiêu, hiện tại tôi có thể viết công thức ra ngay lập tức luôn đó.”

Thời Tự, “Biết viết công thức và biết làm bài là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lúc bước vào phòng thi, cậu không thèm đọc đề mà đã ghi xuống công thức rồi giáo viên có chấm cho cậu điểm tối đa không?”

Hạ Tê Kình tràn đầy phẫn nộ, “Nhưng mà tối nay tôi có hẹn chơi game với Lâm Dữ Thiên rồi!”

Thời Tự nhướng mày, lạnh nhạt nói, “Cậu không cần làm cũng được, mau trở về phòng chơi game đi.”

Hạ Tê Kình á khẩu.

Điểm đáng sợ nhất của Thời Tự chính là ở chỗ này, bình thường trông tương đối hiền hòa dễ gần, ngẫu nhiên còn có thể nói đùa với mi hai ba câu nhưng một khi đã chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn, hắn vẫn như cũ không nổi nóng mà chỉ liếc mắt nhìn mi một cái, khiến cho mi sợ tới mức tự động ngậm miệng.

Hạ Tê Kình thầm nghĩ con cái sau này của Thời Tự khẳng định rất đáng thương, Thời Tự chính là kiểu phụ huynh hung dữ, nghiêm nghị, bảo thủ, lúc nào cũng làm theo nguyên tắc, mặc kệ con cái khóc lóc nằm lăn lộn trên đất đòi ăn kẹo, hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng tới mà chỉ bàng quan đứng ở bên cạnh xem trò vui, đợi đến khi con mình khóc mệt đứng dậy, biết đâu chừng hắn còn mỉa mai sương sương, “Ủa, mới nãy khí thế lắm mà?”

Tưởng tượng đến tình cảnh đó trong lòng Hạ Tê Kình cũng được an ủi phần nào, dù sao cậu chỉ sống chung với Thời Tự một năm, năm sau là có thể giải thoát rồi.

Một năm thôi, trôi qua nhanh lắm.

Hạ Tê Kình ngồi xuống phía trước bàn học, ghế ngồi là kiểu xoay tròn vô cùng thoải mái, mềm mại thoáng đãng, nếu không vì ngại sự có mặt của Thời Tự thì cậu đã nghịch nó xoay vòng vòng một phen.

Hạ Tê Kình cực kỳ tự tin khi đặt bút viết, dù gì kiến thức ban ngày cậu nghe đều hiểu, ngay cả công thức cũng đã thuộc làu làu. Tuy nhiên, đến khi cố gắng giải xong đề mục đầu tiên thì tất cả những đề mục sau đó cậu thật sự không biết làm, chữ cái Ả Rập và chữ cái Hy Lạp đánh nhau đầy mặt trang giấy, chính giữa chẳng hiểu ra sao còn thêm dấu ngoặc nhọn lẫn dấu ngoặc đơn. Xem hiểu mệnh đề đã lao lực muốn chết giờ lại còn phải ngồi giải, lý nào lại như vậy! Hạ Tê Kình cắn đầu bút, ngẩng đầu lên liếc mắt một cái.

Trong lúc cậu làm bài, Thời Tự dựa lưng vào chiếc ghế sô pha màu xanh lá cây nhạt bên cạnh cửa sổ, hắn đang đọc một cuốn sách Tiếng Anh được làm bằng bìa cứng, vùng trời bên ngoài khung cửa tối đen sâu thẳm. Bởi vì trường đại học nằm ở ngoại ô nên dù cho có là khu biệt thự thì ban đêm vẫn cứ vắng vẻ, núi non yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có chim rừng soàn soạt bay ngang qua lay động từng phiến lá cây.

Cách đọc sách của Thời Tự tương đối chậm rãi, phong thái ung dung nhàn nhã, thoạt nhìn trông không giống đang đọc một kiệt tác vĩ đại mà là đang xem điện ảnh, thời điểm lướt mắt đọc nhanh, tốc độ lật sách còn nhanh hơn cả dòng suy nghĩ của cậu.

Hạ Tê Kình không làm nổi nữa, cậu gian nan ngồi đối mặt với trang giấy trắng, bản thân cứ có ảo giác như đang trở lại thời khắc thi tuyển sinh đại học. Sau khi dè dặt ngó chừng Thời Tự một cái, biết là hắn đang chú tâm đọc sách nên mới lặng lẽ lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Bởi vì sợ bị phát hiện nên cậu không dám xem phát sóng trực tiếp trận đấu, chỉ có thể mò lên Wechat tố khổ với Lâm Dữ Thiên mà thôi.

Hạ Tê Kình: 【Xin lỗi người anh em, tối nay tao không chơi game được.】

Lâm Dữ Thiên ngay lập tức phản hồi,

Lâm Dữ Thiên: 【Ý gì đấy? Chẳng phải đã hẹn là đêm nay cùng nhau chơi sao?

Hạ Tê Kình đau khổ gõ chữ, 

Hạ Tê Kình: 【Tối nay tao phải ngồi làm bài rồi, chắc khoảng mười hai giờ mới xong.】

Lâm Dữ Thiên: 【??? Bài nào? Hồi sáng môn Đại số tuyến tính không có bài tập về nhà mà?】

Hạ Tê Kình ậm ờ cho qua chuyện, 

Hạ Tê Kình: 【Bài của môn tự chọn cách đây vài ngày trước, mày không đăng ký môn ấy, mấy hôm nữa là đến hạn nộp bài.

Lâm Dữ Thiên: 【Ok ok, tao mới vừa bàn bạc xong với đám người trong nhóm Đồng Minh nè.】

Hạ Tê Kình: 【Bàn bạc gì thế?

Cậu hiếm khi bấm vào nhóm “Omega Đại học Kim Hồ cách mạng bình quyền Đồng Minh Hội“, chủ yếu là do mọi người spam quá nhiều, đại khái là tổng hợp tin tức về mấy anh đẹp trai trong trường, hơn nữa cứ năm lần bảy lượt đăng toàn ảnh của Thời Tự. Công bằng mà nói thì những bức ảnh đó rất đẹp, gương mặt tươi tắn với chiều cao khủng, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của một idol được ra mắt. Thế nhưng ban ngày đối mặt với Thời Tự đã đủ đau đớn rồi, đến cả nhóm chat mà cũng giày xéo trái tim cậu như vậy, thật sự quá đáng sợ.

Kỳ thật, Hạ Tê Kình vốn không quan tâm người trong nhóm bàn bạc cái gì, chẳng qua do bài tập chán quá, thà rằng cậu cùng Lâm Dữ Thiên ba láp ba xàm còn hơn ngồi thơ thẩn trước tờ giấy trắng.

Lâm Dữ Thiên kích động gõ chữ,

Lâm Dữ Thiên: 【Bàn chuyện tiếp ứng cho buổi biểu diễn của Andromeda vào cuối tuần đó! Mặc dù chỉ là một buổi biểu diễn nhỏ trong khuôn viên trường nhưng sẽ có truyền thông đến quay, còn có rất nhiều người hâm mộ từ tỉnh khác đến nữa, thế nên không thể để mất thể diện!

Hạ Tê Kình: 【Vậy dự định của tụi mày là gì?】

Lâm Dữ Thiên: 【Tao sẽ làm một bức tường hoa, là cái loại tường hoa vây quanh Standee hình người ấy, hoa thì chắc sẽ là hồng và cẩm chướng với tone màu chủ đạo là trắng và vàng; tao muốn hiệu ứng trông thật trang nhã tươi tắn khiến người khác phải trố mắt ra nhìn.

Hạ Tê Kình lặng im một lúc,

Hạ Tê Kình: 【Đồng chí Tiểu Lâm, mày không thấy cách bài trí này rất kỳ cục ư?

Lâm Dữ Thiên: 【Ê ê ê, ý kiến ý cò cho lắm vào, rồi mày có đến hay không?】

Hạ Tê Kình: 【Mày năn nỉ tao thì tao mới đi lận.】

Lâm Dữ Thiên: 【Không một ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Diệp Vọng, một anh chàng đẹp trai năm ngàn năm mới có nổi một người, mày nghĩ chỉ để làm cảnh thôi sao?

Hạ Tê Kình bị hắn chọc cười,

Hạ Tê Kình: 【Năm ngàn năm trước là thời đại đồ đá mới (1) còn gì? Mày đã tìm được tổ tiên của mình rồi?

Lâm Dữ Thiên thẹn quá hóa giận,

Lâm Dữ Thiên: 【Mày cứ nói nữa đi, mày có chịu thừa nhận là Diệp Vọng siêu cấp đẹp không? Nói mau!! Nếu không ngày mai đừng hòng tao mua mì lạnh nướng (2) cho mày!

Món mì lạnh nướng trong gói điểm tâm ở căn tin trường ngon số một luôn đó, lòng trắng bông xốp, lòng đỏ tươi rói, chua chua ngọt ngọt, ruột bánh béo ngậy nhưng chỉ bán mỗi buổi sáng, nửa tiếng sau là đã hết sạch trong khi cậu hiện đang sống bên ngoài khuôn viên trường, hết cách rồi, muốn ăn thì chỉ có thể nhờ Lâm Dữ Thiên mua giùm.

Hạ Tê Kình bị người đâm trúng tử huyệt, ngay lập tức quỳ lạy,

Hạ Tê Kình: 【Được rồi, được rồi, tao nói là được chứ gì, Diệp Vọng xuất sắc, Diệp Vọng tuấn tú, Diệp Vọng đẹp trai không ai bì kịp, Omega nào thấy ảnh cũng sẽ yêu ảnh đến chết đi sống lại…

Cậu đang gõ chữ hăng say thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại, di động bị cướp mất.

Thời Tự đã đứng trước bàn học từ bao giờ, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, đến khi thấy rõ chữ trên màn hình, hàng lông mày thoáng chốc nhăn lại.

“Đây là những gì cậu đang làm?”

Mặc dù nhiệt độ điều hòa không đổi nhưng áp suất không khí trong phòng bỗng dưng giảm đột ngột.

Thời Tự có vẻ khó chịu, hắn không thèm nhìn nữa mà là ném di động lên trên bàn như thể đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Bởi vì mới vừa rồi Hạ Tê Kình vẫn đang gõ chữ cho nên bàn phím hãy còn xuất hiện bên trên màn hình, trong giao diện trò chuyện lúc này chỉ có đúng một câu không đầu không đuôi “Diệp Vọng xuất sắc, Diệp Vọng tuấn tú, Diệp Vọng đẹp trai không ai bì kịp, Omega nào thấy ảnh cũng sẽ yêu ảnh đến chết đi sống lại.”

Hạ Tê Kình vội vàng giải thích, “Tôi không định bấm điện thoại, tôi thật sự không làm…”

“Không làm được thì nghịch điện thoại?”

Thời Tự thô bạo rút tờ giấy ra sau đó nói với vẻ mặt vô cảm, “Tôi cứ tưởng cậu nghiêm túc lắm, bài làm cả buổi mà chỉ được có một câu, thời gian còn lại dùng hết vào việc tán dóc rồi chứ gì?”

Chẳng biết tại sao nhưng dường như Thời Tự đang cực kỳ tức giận, rõ ràng cậu ta biết khả năng lĩnh hội của cậu rất kém, buổi sáng cậu nhịn không được lén lút bấm điện thoại trong giờ học, cậu ta cũng chỉ đưa tay che màn hình lại chứ không nói gì nhiều, cậu đành phải ngượng ngùng cất điện thoại đi. Hà cớ gì lúc này lại đột ngột giận dữ như thế? Đến cả giọng nói cũng xen lẫn chút sốt sắng thiếu kiên nhẫn.

Hạ Tê Kình có hơi tủi thân, “Ngoài cách dùng di động ra thì tôi đâu còn việc nào khác để làm, game cậu cũng không cho tôi chơi.”

Cái dáng vẻ không tim không phổi kia quả thực làm người tức chết.

“Nếu đã không muốn làm bài, chi bằng chuyển sang làm việc khác.”. Thời Tự nhịn không nổi nữa tóm lấy cổ tay của Hạ Tê Kình, lạnh lùng nói, “Thứ mà cậu thông thạo nhất chẳng phải là sinh lý à? Ngày hôm nay khóa học còn chưa bắt đầu đâu đấy, hiện tại thực hiện ở ngay chỗ này luôn đi.”

Chú thích: 

(*) Nguyên văn 红木 – Giáng hương là loại gỗ thuộc họ đậu, sinh trưởng ở vùng có khí hậu nhiệt đới và độ cao cách mực nước biển từ 100m – 800m.Cây có màu sắc tươi như màu đất đỏ, vân gỗ đẹp tự nhiên. Gỗ có mùi thơm nhẹ đặc trưng, khi chạm vào sẽ cảm thấy chắc nịch và mùi hương của gỗ vẫn còn đọng lại trên tay. Hiện nay, gỗ Giáng hương được xếp vào nhóm I cùng với 41 loại gỗ quý hiếm khác đó là gụ, cẩm lai, pơ mu,… (Nguồn: tqmcorp.com)

(1) Nguyên văn 新石器时代 – Thời đại đồ đá mới là một giai đoạn của thời đại đồ đá trong lịch sử phát triển công nghệ của loài người, bắt đầu từ khoảng năm 10.200 TCN theo bảng niên đại ASPRO ở một vài nơi thuộc Trung Đông, và sau đó ở các nơi khác trên thế giới và kết thúc giữa 4500 và 2000 TCN.Theo cách hiểu thông thường, đây là giai đoạn cuối của thời kỳ đồ đá. (Theo wiki)

(2) Nguyên văn 烤冷面 – Mì lạnh nướng là một trong những món đặc sản địa phương của tỉnh Hắc Long Giang, nguyên liệu chính là mì lạnh, trứng, xúc xích và nước sốt. (Theo baidu)

Chuyên mục hình ảnh:

❧Kệ sách ba mặt + đèn mây mù:ke

❧Gỗ Giáng hương:goGangHuong

❧Mì lạnh nướng:

❧Chè nấm tuyết:

❧Standee hình người:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện