Edit: Nhan Tịch
Beta: TH
Cố Văn Tư ngồi ngây ngốc trên giường, cô chưa từng nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra với cô, thế nên cô không hề chuẩn bị phải đối phó ra sao khi gặp loại tình huống này.
Tin tức cô từng xem như một đoạn phim hiện lên trong đầu: "Nữ sinh viên 18 tuổi bị vứt xác ở vùng hoang dã"; "Cán bộ lãnh đạo bị bắt cóc sát hại tàn nhẫn"; Cô cho rằng cô không hề chú ý mấy tin tức khủng bố như thế. Bây giờ nhớ ra mới biết, cô nhớ chẳng sót cái nào!
"Nhưng mà... Kẻ đó cũng đỡ mày mà, chắc không phải kẻ xấu xa hung hãn tàn bạo đâu." Cố Văn Tư ngơ ngác ôm đầu gối, suy nghĩ miên man.
Kẻ cuồng theo dõi sẽ lựa chọn con mồi xuống tay, tên này coi trọng cô, vậy có nghĩa là hôm nay cô không gội đầu không bị người ta nhìn ra?
Cố Văn Tư ôm con chó bông vặn lỗ tai, khiến cục bông bên trong nhồi thành một đống, giống như gia vị trong lòng đều đổ hết, nhưng cô lại nếm không ra mùi vị, có cảm giác thật bất lực.
Trong căn phòng rất yên tĩnh, bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên "tính toong".
Cô nhảy dựng lên, một tay nắm lấy lỗ tai con chó bông, tay kia cầm cây chổi, đợi hai giây, bên ngoài vang lên tiếng kêu của người đàn ông.
"Có ai ở nhà không, bưu kiện chuyển phát nhanh đây?!"
Sau khi mở cửa, anh trai chuyển phát nhanh nhìn cây chổi cô cầm trong tay với ánh mắt quỷ dị rồi đặt thùng giấy lớn ngay cửa, bên trên có dán tờ đơn chuyển phát nhanh bưu chính quốc tế.
"Người gửi Tiết Gia Đường... Hóa ra là anh họ."
Cố Văn Tư ngồi khoanh chân trên nền, dùng dao nhỏ rọc lớp keo. Khi mở hộp ra, mấy món đồ đều được lấy ra hết. Mấy món này là đồ cô thường dùng khi sống ở Mỹ, do về nước vội quá nên không đem theo.
Nào là cái kéo đã sử dụng rất lâu, cốc nước bị nứt một lỗ nhỏ, bộ sưu tập cốc cà phê, máy làm sữa chua, máy tạo độ ẩm hình bé heo. Thậm chí còn có một bể cá vàng chất đầy đá cuội cô nhặt được.
Không có một lá thư, anh họ cũng không nhắn tin hay gọi điện, anh ta dọn sạch hết đồ của cô ở Mỹ gửi về đây, mặc kệ cô có nhận không.
"Dù sao để lại anh họ cũng ném hết, giờ chúng mày quay về với tao, rốt cuộc vẫn còn có người quý trọng chúng mày." Chắn chắn sẽ có người quý trọng chúng mày thôi.
Cố Văn Tư rửa sạch bộ trà cụ để vào tủ bát, thêm nước tinh khiết vào mũi bé heo và nhấn nút, sương liền phun ra.
Ánh nắng xuyên qua màn sương mù rọi xuống, phản chiếu cái bóng siêu vẹo trên mặt bàn, y như đang khiêu vũ trong màn bụi. Một viên đá cuội bóng loáng nằm trong lòng bàn tay cô, tựa như quả cầu thủy tinh thời thơ ấu.
"Mặc dù có đá nhưng lại không có cá."
Từng ngày cứ thế trôi qua, Cố Văn Tư ở cửa tiệm phụ giúp ba mẹ cũng được một thời gian dài. Mấy vị khách hay tới đều biết cô, điều ngạc nhiên là cô hiểu ý khách hơn so với Tiếu Tiếu hay Tiểu Chu.
"À, tôi không thích ăn cay, nhưng hương vị rau xào hơi nhạt." Người đàn ông đeo mắt kính thường xuyên tới buồn rầu nói.
"Chúng tôi mới ra món cơm gà khoai tây sốt cà ri, bây giờ mua sẽ được tặng món súp trứng." Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Tiết Nhã thu tiền ở sau quầy, bên cạnh bà là dì Trương Đại, ánh mắt hai người phụ nữ nhìn tiểu bối như cô rất từ ái.
"Văn Tư lớn lên rất xinh." Dì Trương Đại khen con gái của chủ cửa tiệm không dứt miệng, "Vừa thông minh xinh đẹp, tính tình tốt, lại không gian xảo, ông bà chủ đúng là có phúc quá."
"Nào có, đứa nhỏ này hay bất cẩn lắm, còn để chúng tôi tiếp tục nhọc lòng." Ai không thích nghe người khác khen ngợi con mình, Tiết Nhã nghe khen đến vui vẻ, mặt mày tươi tắn hẳn ra.
Tiếu Tiếu ghen tị vừa lau bàn vừa lẩm bẩm: Thông minh xinh đẹp thì sao chứ, vậy mà có tìm thấy đối tượng lẫn việc làm đâu.
Lúc này dì Trương Đại bị gọi vào bếp bưng món, khi không có ai nói chuyện Tiết Nhã liền nghe thấy Tiếu Tiếu lẩm bẩm.
Bà tức giận hung hăng quét mắt nhìn Tiếu Tiếu, bà định đi qua, nhưng rồi kiềm chế lại.
Quay đầu lại thì thấy con gái mình và khách hàng đang nói chuyện nghiêm túc, không biết sao lại thấy xót xa.
Rõ ràng là một cô gái tốt, ngoan ngoãn lại nghe lời.
Hơn 2 giờ chiều có nhiều thời gian rãnh, mẹ Tiết chờ khi mấy người kia đã ăn cơm xong bắt đầu chơi di động hoặc nghỉ ngơi, bà cố tình kéo Văn Tư đi.
"Mẹ sao vậy, cứ thần thần bí bí?" Cố Văn Tư bị Tiết Nhã dẫn đến hẻm nhỏ sau bếp.
Mẹ Tiết vỗ cô, "Văn Tư, con thành thật nói cho mẹ biết, lúc ở Mỹ con đã bao giờ quen bạn trai chưa?"
Cố Văn Tư ngớ ra, "Sao thế, tự dưng mẹ hỏi con chuyện này làm gì."
Khuôn mặt già nua của Tiết Nhã hơi đỏ lên, "Mẹ biết mấy ngày hôm trước bác cả nói chuyện khó nghe, con đừng để trong lòng. Nhưng ba mẹ già rồi, những chuyện ba con muốn nói đều chôn chặt trong lòng không nói ra. Chuyện mà ba mẹ hy vọng nhất trước khi nhắm mắt xuôi tay là có người chăm sóc tốt cho con gái mẹ."
"Sắp xếp cho con chu toàn ba mẹ mới yên tâm được."
Tự nhiên mũi Cố Văn Tư chua xót, cô cầm tay mẹ cô, giật khóe miệng cứng đờ, "Thật ra do con dấu mẹ, khi con ở nước Mỹ đã có bạn trai rồi..."
Tới giờ cơm chiều, ba Cố cảm thấy bà vợ nhà mình tràn đầy sức sống, thậm chí lúc bưng món ăn, bà còn cười vỗ cánh tay ông nói, "Cố lão đại, cố lên!"
Ba Cố: Cố lên? Thêm dầu ư? Nhưng ông đã đổ nhiều dầu rồi mà?
Ông không biết chuyện gì đã làm cho bà vợ vui vẻ như vậy, nhưng ông cảm thấy nhẹ nhỏm. Vì những lời nói của đám người kia, Tiết Nhã luôn âm thầm lau nước mắt mỗi đêm. Bây giờ xem ra như người tuổi già đã có tri kỉ bên cạnh rồi.
Ông biết bà ấy thay đổi thế là do Văn Tư cả.
"Con đừng lau nữa, để dì làm cho."
Cố Văn Tư đang lau bàn, giẻ lau trong tay bị lấy mất. Kể từ khi dì Trương Đại đến, những người phụ nữ trung niên chăm chỉ nổi lên khắp cửa tiệm.
Kết quả là, cô dành phần lớn thời gian của mình làm mấy việc vặt vãnh. Về sau, Tiếu Tiếu luôn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ và thái độ kỳ quái của Tiểu Chu, nên cô "không phụ giúp kinh doanh nữa mà về nhà".
"Vậy cũng tốt, về nhà giúp mẹ làm việc nhà." Văn Tư tự an ủi mình, nhân tiện ghé siêu thị gần đó mua chút đồ đem về.
Khi cô đến đầu lộ, đột nhiên nghe thấy tiếng lắp đặt thiết bị rầm rập. Một số công nhân đã đem xi măng và cát đến. Đầu tiên gỡ bảng hiệu "Mỳ sợi Lan Châu" xuống, người giám sát cách trang trí cửa hàng chỉ huy lắp đặt thiết bị. Một bên bức tường bị đập vỡ, hình như cửa tiệm bên cạnh có ý định bán lại.
"Có cửa hàng nào mới dọn lại à." Cô tò mò nhìn thoáng qua, cũng không quan tâm nhiều. Nhưng khi về tới nhà, nhìn thấy dụng cụ cắt gọt trong bếp, một ý tưởng mới trỗi dậy.
Cô không có vị giác, không thể làm đầu bếp, ngay cả khi trúng tuyển, chắc cũng chỉ làm mấy công việc linh tinh như thái rau củ. Cuộc đời y như ngồi tàu lượng siêu tốc lúc lên lúc xuống vậy, cảm giác ngã từ đỉnh núi xuống đáy cốc rất đau khổ.
"Mày có thể mở một cửa tiệm riêng mà." Lấy điện thoại ra tìm, gần đây chỉ có cửa tiệm bánh kem Mỹ Đoàn, chủ yếu là bánh mì sandwich với bánh sinh nhật và những thứ tương tự.
Cô vẫn còn nhớ chiếc bánh kem vị bơ mà ba cô đã làm khi cô còn nhỏ, vị ngọt ngào của sữa hòa quyện với trứng cả đời này cũng không thể quên được. Cô đã ăn nhiều món ngon, nhưng ký ức về chiếc bánh kem của ba cô vẫn còn sống động mãi.
"Điểm tâm ngọt có thể dùng cân điện tử để cân lượng đường, không nếm chắc cũng không đến nỗi nào." Cố Văn Tư nghĩ vậy.
Có lẽ cô có thể gia nhập vào hàng ngũ đầu bếp một lần nửa.
Ngoài dự đoán, mẹ Tiết và ba Cố hoàn toàn tán đồng với ý tưởng táo bạo của cô, thậm chí còn chủ động giúp cô tìm mặt bằng. Ba Cố quen biết nhiều người, rất mau đã tìm được một gian kho hàng ở gần nhà, tiền thuê phù hợp.
Nhân lúc cô không ở mẹ Tiết và dì Trương Đại đã giúp cô quén dọn cửa tiệm. Khi Cố Văn Tư bước vào bàn ghế sạch sẽ gọn gàng, dụng cụ ở bếp sáng bóng.
Khoảng một tuần sau, Cố Văn Tư chuẩn bị đi đến phân xưởng, cô phát hiện ra cửa hàng ban đầu được sửa chữa lại ở giao lộ giờ đã thành cửa hàng bách hóa tinh xảo. Bảng hiệu bằng chữ Hoa lớn được treo bên ngoài, còn để lãng hoa "khai trương đại cát" nữa.
"Missing? Bách hóa Mật Tư?"
"Cô à, vào tham quan thử đi, cửa hàng của chúng tôi mới khai trương, là chi nhánh thứ 23 của Mật Tư ở Thượng Thành."
Một nhân viên bán hàng mặc bộ đồ rất đẹp đang đứng trước cửa phân phát món quà nhỏ, Cố Văn Tư tiện tay nhận lấy, thì ra là tấm thiệp được quấn lại bằng dải ruy băng màu hồng.
Missing, bỏ lỡ/mất đi, hy vọng bạn sẽ không bỏ lỡ sau khi bạn đến đây.
Cô đọc thầm, ừm, chủ cửa hàng này khá văn chương đấy.
Giống như những cửa hàng bách hóa theo làn sóng Hàn Quốc, Mật Tư cũng được rất nhiều thanh thiếu niên yêu thích, từ các vật dụng gia đình và nhu yếu phẩm hằng ngày đến làm đẹp và chăm sóc da đầy đủ mọi thứ, nó như một siêu thị nhỏ.
Có rất nhiều người ghé vào, Cố Văn Tư đi dạo vài vòng cũng không tìm được thứ cô thích, giờ lớn rồi, cô không còn thích màu hồng nhạt nữa. Cảm giác người già rồi chỉ thích những màu trắng trong mộc mạc... Rõ ràng hồi cấp ba cô rất thích màu hồng.
Cửa hàng này sao vậy trời, toàn đồ hồng phấn dành cho thiếu nữ.
"Cô à, cô không chọn được bộ nào sao ạ?" Người bán hàng nhìn cô ra khỏi cửa nhanh chóng đuổi theo. Xét thấy người ta tươi cười chào đón Cố Văn Tư dừng lại, "Không phải đồ trong cửa hàng không tốt, là vì tôi không có nhu cầu. Hơn nữa tôi lớn tuổi rồi, cảm thấy màu quá nỗi bật không hợp với tôi cho lắm."
Cô nói vậy, nhân viên bán hàng không nói gì. Cô còn tưởng chuyện thế là xong, ai mà ngờ qua ba bốn ngày sau cô đi ngang qua thì bị gọi lại.
"Cô à, cô vào xem đi ạ, chúng tôi đã nhập một loạt lô hàng mới!"
Sau đó Cố Văn Tư rất ngạc nhiên, trong cửa hàng đầy màu sắc của thiếu nữ đột nhiên có một loạt màu đơn điệu, màu trắng xám và màu đen trắng giống nhau, mẫu mã phong phú như cố tình chuẩn bị sẵn vì một người nào đó.
-
Nếu bạn yêu thích, không tiếc gì một cái vote để ủng hộ chúng tớ, đúng không? *Mỉm cười*
Beta: TH
Cố Văn Tư ngồi ngây ngốc trên giường, cô chưa từng nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra với cô, thế nên cô không hề chuẩn bị phải đối phó ra sao khi gặp loại tình huống này.
Tin tức cô từng xem như một đoạn phim hiện lên trong đầu: "Nữ sinh viên 18 tuổi bị vứt xác ở vùng hoang dã"; "Cán bộ lãnh đạo bị bắt cóc sát hại tàn nhẫn"; Cô cho rằng cô không hề chú ý mấy tin tức khủng bố như thế. Bây giờ nhớ ra mới biết, cô nhớ chẳng sót cái nào!
"Nhưng mà... Kẻ đó cũng đỡ mày mà, chắc không phải kẻ xấu xa hung hãn tàn bạo đâu." Cố Văn Tư ngơ ngác ôm đầu gối, suy nghĩ miên man.
Kẻ cuồng theo dõi sẽ lựa chọn con mồi xuống tay, tên này coi trọng cô, vậy có nghĩa là hôm nay cô không gội đầu không bị người ta nhìn ra?
Cố Văn Tư ôm con chó bông vặn lỗ tai, khiến cục bông bên trong nhồi thành một đống, giống như gia vị trong lòng đều đổ hết, nhưng cô lại nếm không ra mùi vị, có cảm giác thật bất lực.
Trong căn phòng rất yên tĩnh, bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên "tính toong".
Cô nhảy dựng lên, một tay nắm lấy lỗ tai con chó bông, tay kia cầm cây chổi, đợi hai giây, bên ngoài vang lên tiếng kêu của người đàn ông.
"Có ai ở nhà không, bưu kiện chuyển phát nhanh đây?!"
Sau khi mở cửa, anh trai chuyển phát nhanh nhìn cây chổi cô cầm trong tay với ánh mắt quỷ dị rồi đặt thùng giấy lớn ngay cửa, bên trên có dán tờ đơn chuyển phát nhanh bưu chính quốc tế.
"Người gửi Tiết Gia Đường... Hóa ra là anh họ."
Cố Văn Tư ngồi khoanh chân trên nền, dùng dao nhỏ rọc lớp keo. Khi mở hộp ra, mấy món đồ đều được lấy ra hết. Mấy món này là đồ cô thường dùng khi sống ở Mỹ, do về nước vội quá nên không đem theo.
Nào là cái kéo đã sử dụng rất lâu, cốc nước bị nứt một lỗ nhỏ, bộ sưu tập cốc cà phê, máy làm sữa chua, máy tạo độ ẩm hình bé heo. Thậm chí còn có một bể cá vàng chất đầy đá cuội cô nhặt được.
Không có một lá thư, anh họ cũng không nhắn tin hay gọi điện, anh ta dọn sạch hết đồ của cô ở Mỹ gửi về đây, mặc kệ cô có nhận không.
"Dù sao để lại anh họ cũng ném hết, giờ chúng mày quay về với tao, rốt cuộc vẫn còn có người quý trọng chúng mày." Chắn chắn sẽ có người quý trọng chúng mày thôi.
Cố Văn Tư rửa sạch bộ trà cụ để vào tủ bát, thêm nước tinh khiết vào mũi bé heo và nhấn nút, sương liền phun ra.
Ánh nắng xuyên qua màn sương mù rọi xuống, phản chiếu cái bóng siêu vẹo trên mặt bàn, y như đang khiêu vũ trong màn bụi. Một viên đá cuội bóng loáng nằm trong lòng bàn tay cô, tựa như quả cầu thủy tinh thời thơ ấu.
"Mặc dù có đá nhưng lại không có cá."
Từng ngày cứ thế trôi qua, Cố Văn Tư ở cửa tiệm phụ giúp ba mẹ cũng được một thời gian dài. Mấy vị khách hay tới đều biết cô, điều ngạc nhiên là cô hiểu ý khách hơn so với Tiếu Tiếu hay Tiểu Chu.
"À, tôi không thích ăn cay, nhưng hương vị rau xào hơi nhạt." Người đàn ông đeo mắt kính thường xuyên tới buồn rầu nói.
"Chúng tôi mới ra món cơm gà khoai tây sốt cà ri, bây giờ mua sẽ được tặng món súp trứng." Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Tiết Nhã thu tiền ở sau quầy, bên cạnh bà là dì Trương Đại, ánh mắt hai người phụ nữ nhìn tiểu bối như cô rất từ ái.
"Văn Tư lớn lên rất xinh." Dì Trương Đại khen con gái của chủ cửa tiệm không dứt miệng, "Vừa thông minh xinh đẹp, tính tình tốt, lại không gian xảo, ông bà chủ đúng là có phúc quá."
"Nào có, đứa nhỏ này hay bất cẩn lắm, còn để chúng tôi tiếp tục nhọc lòng." Ai không thích nghe người khác khen ngợi con mình, Tiết Nhã nghe khen đến vui vẻ, mặt mày tươi tắn hẳn ra.
Tiếu Tiếu ghen tị vừa lau bàn vừa lẩm bẩm: Thông minh xinh đẹp thì sao chứ, vậy mà có tìm thấy đối tượng lẫn việc làm đâu.
Lúc này dì Trương Đại bị gọi vào bếp bưng món, khi không có ai nói chuyện Tiết Nhã liền nghe thấy Tiếu Tiếu lẩm bẩm.
Bà tức giận hung hăng quét mắt nhìn Tiếu Tiếu, bà định đi qua, nhưng rồi kiềm chế lại.
Quay đầu lại thì thấy con gái mình và khách hàng đang nói chuyện nghiêm túc, không biết sao lại thấy xót xa.
Rõ ràng là một cô gái tốt, ngoan ngoãn lại nghe lời.
Hơn 2 giờ chiều có nhiều thời gian rãnh, mẹ Tiết chờ khi mấy người kia đã ăn cơm xong bắt đầu chơi di động hoặc nghỉ ngơi, bà cố tình kéo Văn Tư đi.
"Mẹ sao vậy, cứ thần thần bí bí?" Cố Văn Tư bị Tiết Nhã dẫn đến hẻm nhỏ sau bếp.
Mẹ Tiết vỗ cô, "Văn Tư, con thành thật nói cho mẹ biết, lúc ở Mỹ con đã bao giờ quen bạn trai chưa?"
Cố Văn Tư ngớ ra, "Sao thế, tự dưng mẹ hỏi con chuyện này làm gì."
Khuôn mặt già nua của Tiết Nhã hơi đỏ lên, "Mẹ biết mấy ngày hôm trước bác cả nói chuyện khó nghe, con đừng để trong lòng. Nhưng ba mẹ già rồi, những chuyện ba con muốn nói đều chôn chặt trong lòng không nói ra. Chuyện mà ba mẹ hy vọng nhất trước khi nhắm mắt xuôi tay là có người chăm sóc tốt cho con gái mẹ."
"Sắp xếp cho con chu toàn ba mẹ mới yên tâm được."
Tự nhiên mũi Cố Văn Tư chua xót, cô cầm tay mẹ cô, giật khóe miệng cứng đờ, "Thật ra do con dấu mẹ, khi con ở nước Mỹ đã có bạn trai rồi..."
Tới giờ cơm chiều, ba Cố cảm thấy bà vợ nhà mình tràn đầy sức sống, thậm chí lúc bưng món ăn, bà còn cười vỗ cánh tay ông nói, "Cố lão đại, cố lên!"
Ba Cố: Cố lên? Thêm dầu ư? Nhưng ông đã đổ nhiều dầu rồi mà?
Ông không biết chuyện gì đã làm cho bà vợ vui vẻ như vậy, nhưng ông cảm thấy nhẹ nhỏm. Vì những lời nói của đám người kia, Tiết Nhã luôn âm thầm lau nước mắt mỗi đêm. Bây giờ xem ra như người tuổi già đã có tri kỉ bên cạnh rồi.
Ông biết bà ấy thay đổi thế là do Văn Tư cả.
"Con đừng lau nữa, để dì làm cho."
Cố Văn Tư đang lau bàn, giẻ lau trong tay bị lấy mất. Kể từ khi dì Trương Đại đến, những người phụ nữ trung niên chăm chỉ nổi lên khắp cửa tiệm.
Kết quả là, cô dành phần lớn thời gian của mình làm mấy việc vặt vãnh. Về sau, Tiếu Tiếu luôn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ và thái độ kỳ quái của Tiểu Chu, nên cô "không phụ giúp kinh doanh nữa mà về nhà".
"Vậy cũng tốt, về nhà giúp mẹ làm việc nhà." Văn Tư tự an ủi mình, nhân tiện ghé siêu thị gần đó mua chút đồ đem về.
Khi cô đến đầu lộ, đột nhiên nghe thấy tiếng lắp đặt thiết bị rầm rập. Một số công nhân đã đem xi măng và cát đến. Đầu tiên gỡ bảng hiệu "Mỳ sợi Lan Châu" xuống, người giám sát cách trang trí cửa hàng chỉ huy lắp đặt thiết bị. Một bên bức tường bị đập vỡ, hình như cửa tiệm bên cạnh có ý định bán lại.
"Có cửa hàng nào mới dọn lại à." Cô tò mò nhìn thoáng qua, cũng không quan tâm nhiều. Nhưng khi về tới nhà, nhìn thấy dụng cụ cắt gọt trong bếp, một ý tưởng mới trỗi dậy.
Cô không có vị giác, không thể làm đầu bếp, ngay cả khi trúng tuyển, chắc cũng chỉ làm mấy công việc linh tinh như thái rau củ. Cuộc đời y như ngồi tàu lượng siêu tốc lúc lên lúc xuống vậy, cảm giác ngã từ đỉnh núi xuống đáy cốc rất đau khổ.
"Mày có thể mở một cửa tiệm riêng mà." Lấy điện thoại ra tìm, gần đây chỉ có cửa tiệm bánh kem Mỹ Đoàn, chủ yếu là bánh mì sandwich với bánh sinh nhật và những thứ tương tự.
Cô vẫn còn nhớ chiếc bánh kem vị bơ mà ba cô đã làm khi cô còn nhỏ, vị ngọt ngào của sữa hòa quyện với trứng cả đời này cũng không thể quên được. Cô đã ăn nhiều món ngon, nhưng ký ức về chiếc bánh kem của ba cô vẫn còn sống động mãi.
"Điểm tâm ngọt có thể dùng cân điện tử để cân lượng đường, không nếm chắc cũng không đến nỗi nào." Cố Văn Tư nghĩ vậy.
Có lẽ cô có thể gia nhập vào hàng ngũ đầu bếp một lần nửa.
Ngoài dự đoán, mẹ Tiết và ba Cố hoàn toàn tán đồng với ý tưởng táo bạo của cô, thậm chí còn chủ động giúp cô tìm mặt bằng. Ba Cố quen biết nhiều người, rất mau đã tìm được một gian kho hàng ở gần nhà, tiền thuê phù hợp.
Nhân lúc cô không ở mẹ Tiết và dì Trương Đại đã giúp cô quén dọn cửa tiệm. Khi Cố Văn Tư bước vào bàn ghế sạch sẽ gọn gàng, dụng cụ ở bếp sáng bóng.
Khoảng một tuần sau, Cố Văn Tư chuẩn bị đi đến phân xưởng, cô phát hiện ra cửa hàng ban đầu được sửa chữa lại ở giao lộ giờ đã thành cửa hàng bách hóa tinh xảo. Bảng hiệu bằng chữ Hoa lớn được treo bên ngoài, còn để lãng hoa "khai trương đại cát" nữa.
"Missing? Bách hóa Mật Tư?"
"Cô à, vào tham quan thử đi, cửa hàng của chúng tôi mới khai trương, là chi nhánh thứ 23 của Mật Tư ở Thượng Thành."
Một nhân viên bán hàng mặc bộ đồ rất đẹp đang đứng trước cửa phân phát món quà nhỏ, Cố Văn Tư tiện tay nhận lấy, thì ra là tấm thiệp được quấn lại bằng dải ruy băng màu hồng.
Missing, bỏ lỡ/mất đi, hy vọng bạn sẽ không bỏ lỡ sau khi bạn đến đây.
Cô đọc thầm, ừm, chủ cửa hàng này khá văn chương đấy.
Giống như những cửa hàng bách hóa theo làn sóng Hàn Quốc, Mật Tư cũng được rất nhiều thanh thiếu niên yêu thích, từ các vật dụng gia đình và nhu yếu phẩm hằng ngày đến làm đẹp và chăm sóc da đầy đủ mọi thứ, nó như một siêu thị nhỏ.
Có rất nhiều người ghé vào, Cố Văn Tư đi dạo vài vòng cũng không tìm được thứ cô thích, giờ lớn rồi, cô không còn thích màu hồng nhạt nữa. Cảm giác người già rồi chỉ thích những màu trắng trong mộc mạc... Rõ ràng hồi cấp ba cô rất thích màu hồng.
Cửa hàng này sao vậy trời, toàn đồ hồng phấn dành cho thiếu nữ.
"Cô à, cô không chọn được bộ nào sao ạ?" Người bán hàng nhìn cô ra khỏi cửa nhanh chóng đuổi theo. Xét thấy người ta tươi cười chào đón Cố Văn Tư dừng lại, "Không phải đồ trong cửa hàng không tốt, là vì tôi không có nhu cầu. Hơn nữa tôi lớn tuổi rồi, cảm thấy màu quá nỗi bật không hợp với tôi cho lắm."
Cô nói vậy, nhân viên bán hàng không nói gì. Cô còn tưởng chuyện thế là xong, ai mà ngờ qua ba bốn ngày sau cô đi ngang qua thì bị gọi lại.
"Cô à, cô vào xem đi ạ, chúng tôi đã nhập một loạt lô hàng mới!"
Sau đó Cố Văn Tư rất ngạc nhiên, trong cửa hàng đầy màu sắc của thiếu nữ đột nhiên có một loạt màu đơn điệu, màu trắng xám và màu đen trắng giống nhau, mẫu mã phong phú như cố tình chuẩn bị sẵn vì một người nào đó.
-
Nếu bạn yêu thích, không tiếc gì một cái vote để ủng hộ chúng tớ, đúng không? *Mỉm cười*
Danh sách chương