Edit: Nhan Tịch

Beta: TH

Cố Văn Tư ngồi trước bàn ăn chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh xem chương trình "Vua đầu bếp tranh tài" trên TV treo ở góc tường.

"Thầy Vương từng là đầu bếp chính của Ngũ Thái Lâu, thuộc phái điển hình nổi tiếng am hiểu đặc điểm những món ăn truyền thống..."

Cô gái xinh đẹp dẫn chương trình kia giới thiệu những người đàn ông đội mũ đầu bếp ở hai phía bằng giọng điệu rõ ràng kết hợp với nhiều lời ngợi khen, các loại danh hiệu và sự chuyên nghiệp lấp đầy cả màn hình TV.

Khán giả dưới đài cổ vũ nhiệt tình, tiếng vỗ tay lốp bốp không ngớt. Người dẫn chương trình cứ liên tục khen món ăn trước mặt, màn ảnh phóng to lên, món mì nước nổi váng dầu được nhìn thấy rõ ràng.

Cố Văn Tư vô thức phác họa hình dạng của chiếc đĩa ở trên bàn, hình dạng khác nhau của các thành phần trong đó, thể lỏng, thể rắn, màu sắc. Có đôi khi đầu bếp cũng là một nhà nghệ thuật, mỗi một món ăn là một sự giải bài về vẻ đẹp tâm hồn của họ.

Lúc cô ngồi mê mẩn xem TV, hai người khác trong cửa tiệm đều đang làm việc.

Bây giờ đã hơn hai giờ chiều, trong cửa tiệm không có khách. Ba Cố và mẹ Cố đã đi bán rượu bia, chỉ còn ba người là cô với Tiểu Chu và Tiếu Tiếu ở lại.

Tiểu Chu vẫn giữ dáng vẻ chàng trai trẻ trầm mặc ít nói của mình, một mình ở trước cửa phòng bếp rửa rau, trước mặt cậu ta là cái bồn rửa toàn là nước, che kín hết nào là củ cải với khoai tây các loại.

Tiếu Tiếu ngồi cạnh cậu ta cầm di động chụp ảnh tự sướng, thỉnh thoảng chu môi làm ra tư thế đáng yêu, camera chỉnh sửa làm đẹp vang lên những âm thanh chụp ảnh "tách tách".

"Này Tiểu Chu, anh là con trai duy nhất trong nhà hả, em thì không phải, em còn có một cô em gái nữa." Ban đầu Tiếu Tiếu ngồi trên ghế ngồi ăn cơm. Sau đó có lẽ do cảm thấy hơi xa nên cô bé dứt khoát chuyển cái ghế nhỏ đến bên cạnh cậu ta, ngồi nói chuyện.

"Anh siêng năng chăm chỉ quá, ông chủ không có ở đây cứ nghỉ ngơi một chút không sao đâu." Thấy cậu ta không phản ứng gì, Tiếu Tiếu vừa chộp lấy một củ khoai tây rửa giúp cậu ta, vừa liếc mắt nhìn Cố Văn Tư đang ngồi xem TV, "Đó anh cứ học người ta làm biếng kia kìa, đừng đi tìm nhiều việc mà làm nữa."

Cố Văn Tư: ( ̄- ̄)

"Sớm muộn cũng phải làm, dù sao bây giờ cũng đang rảnh."

Tiểu Chu không làm theo lời cô bé, cậu ta đứng lên lau tay, tìm cái dao gọt vỏ chuẩn bị xử lý nguyên liệu nấu ăn, rồi lặng lẽ nghiêng đầu nhìn sang, hình như Cố Văn Tư đối với lời của bọn họ cũng chẳng có phản ứng gì.

"Vậy cũng không thể để một mình anh làm hết được." Tiếu Tiếu đi theo sau, cô bé nhìn theo ánh mắt của cậu ta, không vui trừng mắt liếc nhìn Cố Văn Tư.

"Muốn tăng ca thì mọi người cùng tăng ca."

Tiểu Chu không nói gì, trên tay cậu ta dùng tay ấn củ khoai tây xuống rắc rắc vài cái chia thành hai nửa, cây dao bị ném vào chậu inox bên cạnh. Tiếu Tiếu tay mắt lanh lẹ chặn trước, không cho cậu ta có cơ hội kêu Cố Văn Tư.

"Em giúp anh, em giúp anh!"

Chàng trai trẻ dừng lại, không nói chuyện, tiếp tục ấn củ cải xuống thái.

Cố Văn Tư nghe được âm thanh lộc cộc thái rau củ ở phía sau, quay đầu lại trùng hợp chạm phải ánh mắt của Tiếu Tiếu. Cô bé đắc ý khoe khoang rau củ đang cầm trên tay và quay đầu lại với vẻ mặt hết sức hài lòng nhìn những động tác thành thạo của Tiểu Chu.

Cố Văn Tư:...

"Có ai không vậy?" Cửa kính đột nhiên bị người đẩy ra, một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm đi đến.

Lưu Tuấn đẩy gọng kính trên mũi, "Tôi muốn mua một phần cơm hộp."

"Thật ngại quá, bây giờ đầu bếp không có ở đây nên giờ này chúng tôi không bán nữa." Tiếu Tiếu lười biếng dựa lưng vào quầy. Lưu Tuấn nhìn xung quanh, ánh mắt vô tình lướt qua Cố Văn Tư, lại dừng trên khuôn mặt của cô gái.

Anh ta nở một nụ cười, hàm răng trắng lóa tỏa sáng trên nền kính màu đen: "Tôi thật sự rất đói, đi làm cả ngày nên về không có cơm để ăn. Cô xem trong tiệm cô ai nấu cơm được thì tùy tiện xào đại vài món đi, tôi ra giá gấp đôi luôn."

Tiếu Tiếu có chút khó xử, nói cho cùng cô với Tiểu Chu chỉ phụ giúp mà thôi, không ai có quyền mở lửa nấu cơm cả. Đang nghĩ phải từ chối thế nào thì Cố Văn Tư đứng lên.

"Anh ngồi đó trước đi, Tiểu Chu, cậu đi làm đồ ăn." Cô rót một cốc nước tinh khiết và kêu Lưu Tuấn tìm vị trí ngồi xuống.

"Thế sao được? Ông chủ không ở đây, Tiểu Chu chỉ phụ trách thái rau củ thôi." Tiếu Tiếu nghĩ sao nói vậy, sắc mặt của chàng trai trẻ phía sau đen lại. Cố Văn Tư vén tấm màn sau bếp lên, thấy cậu ta vẫn còn đứng yên tại chỗ.

"Thế thật ra cậu không biết nấu ăn à?"

"Đương nhiên không phải!" Mặt của Tiểu Chu đỏ lên, "Tôi, tôi sẽ nấu, tôi có học qua rồi."

"Vậy được rồi." Cố Văn Tư ném tạp dề cho cậu ta, "Vào đi, tôi giúp cậu thái rau củ."

Cô nhìn Lưu Tuấn đang nhíu mắt lại ngồi yên một chỗ ngay bàn ăn, có vẻ như anh ta rất hứng thú nhìn bọn cô với bộ dạng cười như không cười.

Người đàn ông này không có chỗ nào là không ưu tú, ngay cả khi ngồi trong cửa tiệm nhỏ toàn là dầu mỡ này lại giống như bản thân anh ta đang ngồi tại nhà hàng năm sao. Nước tinh khiết 10 tệ một thùng cũng bị anh ta tạo thành nước tinh khiết đẳng cấp như Evian [1] vậy.

[1] Evian là một nguồn nước từ một số thương hiệu nước khoáng gần Evian-les-Bains, Pháp. Evian là một thương hiệu lâu đời từ Pháp, có tên bắt nguồn từ thị trấn cùng tên trên dãy núi Alps của Pháp. Năm 1991, nó thuộc sở hữu của Tập đoàn Danone. Sau nhiều năm ấp ủ. Năm 2001 nó đã sản xuất cùng một nhãn hiệu mỹ phẩm, được làm từ nước khoáng thiên nhiên nguyên chất.

- Bản edit chỉ được đăng tải chính chủ trên wattpad Meow_team: https://www.wattpad.com/user/Meow_team và wordpress: https://meowteam.home.blog

Chỉ còn không treo tấm bảng trên cổ viết: Tôi là thành phần tri thức, tôi là người ưu tú!

Hai người nhìn nhau, Cố Văn Tư cười nhẹ, "Không có lý nào chúng tôi lại đi đuổi khách hàng được, xin anh vui lòng chờ trong giây lát."

Lưu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Vào bếp, Tiểu Chu không còn dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày nữa, cậu ta đeo tạp dề khẩn trương lau sạch tay, "Làm món gì?"

Cố Văn Tư nhìn kệ bếp, "Bây giờ hấp cơm không kịp rồi, cậu đun mì sợi trước đi, tôi giúp cậu thái rau củ, mì xào giòn làm khá nhanh."

Tiểu Chu ngây người nhìn Văn Tư lấy miếng thịt heo trong tủ lạnh, tiện tay lấy thớt và cái dao thái thịt lớn của ba Cố, xẹt xẹt liền thái xuống, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Cô ấy, cô ấy...

Cậu ta trợn mắt há mồm, sau vài giây cậu ta đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, vội vàng bật lửa lên. Âm thanh rắc bên kệ bếp vang lên, ngọn lửa màu cam vàng cháy lên, trong bếp nóng lên mấy độ.

Khi nước trong nồi sôi lên, Tiểu Chu bỏ mì sợi vào, lấy đũa khuấy để tránh cho mì dính vào nhau và quay đầu lại nhìn thì thấy cô đã bắt đầu thái đậu phụ...

Bàn tay trắng nõn của cô cầm cái dao thái lớn rất linh hoạt, cô nhẹ nhàng lật tay chia đậu phụ thành hai lớp, vừa mỏng lại vừa đều. Đợi một lát, cô xếp chồng đậu phụ lại, âm thanh thái đậu phụ có tiết tấu vang lên "cạch cạch" như một cơn mưa phùn rơi trên mái hiên. Thế là mấy miếng đậu phụ vuông vức ra lò.

Đôi mắt cô trấn định và bình tĩnh, nhìn nguyên liệu nấu ăn mà chẳng hề có cảm xúc gì, ánh mắt chăm chú như biến thành người khác. Tiểu Chu xem đến ngây người.

Cô để ba nguyên liệu nấu ăn vào trong dĩa, lấy một cái bát lớn múc nước lạnh để trước mặt cậu ta.

"Nấu hơi chín quá rồi."

"... À!"

Xào thịt băm trước. Rồi sau đó cho dầu vào chảo khác, thêm gừng hành xắt nhỏ với nấm, thêm cà rốt xắt nhỏ vào nữa, để lửa lớn xào cho đến khi cà rốt sắc nước, sau đó cho đậu phụ vào và cuối cùng thêm thịt băm vào nêm nếm gia vị.

"Như thế được chưa." Tiểu Chu lau mồ hôi trên trán và lấy cái muôi xúc món xào để lên trên mì sợi vừa vặn đựng đầy hết cả hộp.

"Tôi mang ra cho anh ta đây."

"Chờ chút." Văn Tư ngăn cậu ta lại, rút miếng khăn giấy ra nhẹ nhàng lau nước canh dính ngoài hộp, "Được rồi đi đi."

Bọn họ nhanh tay làm phần cơm hộp, mà Lưu Tuấn ở bên ngoài ngay cả bộ dáng sốt ruột cũng chẳng có, chẳng giống một người đói bụng cả ngày tí nào.

"Ồ, thơm quá." Hắn ta vừa lòng nhìn chiếc túi nilon trước mặt mà Văn Tư đưa, bên trong còn chuẩn bị sẵn đôi đũa dùng một lần và khăn giấy.

"Xin lỗi làm anh đợi lâu, hiện tại do nguyên liệu có hạn, cũng chỉ làm được món mì sợi mà thôi."

"Vậy là tốt lắm rồi." Lưu Tuấn mỉm cười lấy từ trong bóp ra tấm 100 đưa cho Tiếu Tiếu, "Cảm ơn, không cần thối lại."

Tiếu Tiếu ngơ ngác nhìn Văn Tư, "Này..."

Hai người vừa mới từ phòng bếp bước ra đều chẳng nói chuyện, Tiểu Chu cúi đầu cởi tạp dề. Văn Tư mở cửa và mỉm cười tiễn khách.

"Lần sau lại đến." Cô thuận miệng nói, Lưu Tuấn quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt khó lường: "Chắn chắc rồi."

Cố Văn Tư không để trong lòng, nhìn anh ta đi đến một chiếc xe hơi đậu cách cửa tiệm không xa, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Ngay cả khi cách đến khá xa, toàn thân chiếc xe kia tản ra khí thế [cẩn thận đừng đụng đến tôi đó, bằng không tôi cho mấy người bồi thường đến táng gia bại sản], vẫn nên kêu mấy chiếc xe gần đó cách xa ba mét, tạo ra một khoảng trống trên lề đường.

Ở xa, dường như có ai đó đang ngồi trên ghế sau. Khi cô nhìn qua người bên trong cũng nhìn cô. Sau đó không đợi cô nhìn rõ, siêu xe đã nhanh chóng chạy vào đường lớn, thoắt cái biến mất giữa dòng xe mênh mông.

"... Chẳng lẽ thật sự chỉ là tới mua cơm hộp?"

Lưu Tuấn cầm hộp cơm giá rẻ trong tay nhìn qua lại, "Thật ra làm cũng rất sạch sẽ, chuẩn bị cũng khá chu đáo."

Quả nhiên không hổ là ánh trăng sáng và nốt ruồi son [2] đúng là làm hắn ta phải nhìn với con mắt khác mà.

[2] Ánh trăng sáng và nốt ruồi son là hình ảnh so sánh về hai người con gái được tác giả Trương Ái Linh viết trong cuốn "Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ" nội dung là:

Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng sẽ trở thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) nơi đầu giường khiến cho anh ta mong muốn mà không thể thành hiện thực, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu của con muỗi. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực, vĩnh viễn đau đớn, khắc thành ấn ký mãi mãi về sau.

Cách nói khác nhau nhưng đều chưa từng có được, không chiếm được mới là ánh trăng sáng so sánh với nốt ruồi son hay con muỗi, hạt gạo cũng giống vậy.

Gặp nhau đến với nhau nhưng trong dầu gạo dấm muối, trong cuộc sống gia đình bộn bề dần dần đem tình cảm mãnh liệt nồng nàn ban đầu, bào mòn đến sạch sẽ.

Có nhiều người bào mòn xong tình yêu thì chuyển sang tình thân đến cuối cùng chẳng còn gì cả. Thứ không có được mãi mãi là tốt nhất.

Dù sao cũng là tiệm cơm ven đường, nguyên liệu nấu ăn và dầu không thể nào là hàng cao cấp được, anh ta cũng không có ý định đưa Du Việt ăn. Khi anh ta định đưa cho tài xế thì bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới từ phía sau, không cho anh ta từ chối nên dùng một tay cầm túi nilon đi.

"Này?" Lưu Tuấn quay đầu lại muốn nói gì đó thì thấy anh đã cẩn thận đặt chiếc hộp trên đùi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt đôi đũa dùng một lần, vẻ mặt dịu dàng đến không ngờ.

Lời nói hắn ta định nói lại nuốt ngược vào hết, Lưu Tuấn dựa vào ghế làm động tác "suỵt" với tài xế bên cạnh.

Thức ăn vào miệng cũng chẳng có mỹ vị đặc biệt gì, cà rốt xào quá chín, muối hơi ít, hương vị cũng không ngon lắm. Tuy nhiên Du Việt nhắm mắt lại nghĩ về khoảnh khắc đẹp đẽ thoáng qua khi nãy, cô ấy khoanh tay đứng cạnh cửa và nhìn về phía họ, tư thế lười biếng tự nhiên, hai má ửng hồng, tóc mai trên vành tai rơi xuống vài sợi, cả người đắm chìm trong ánh nắng mặt trời.

Anh hy vọng người cô nhìn chính là anh.

Mà vừa nghĩ đến đồ ăn này đã qua tay cô, ngay cả có thêm ba hộp nữa anh cũng chê ít.

Cảnh tượng Lưu Tuấn đáng khinh rình coi kính chiếu hậu, một hộp mì xào thế mà đã thấy đáy.

"Thế nào, ăn ngon lắm hả?"

"Câm miệng."

-

~ Chuyên mục thực đơn với bạn cuối ngày ~

Mì xào theo kiểu Trung Quốc là thế này đây:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện