Editor: Tím

Beta: TH

Hai người trải qua một đêm trong cùng một căn phòng, cô cũng không phải quá ngốc, Cố Văn Tư nghĩ vậy. Đêm mưa lần trước trong nhà kho, hai người cùng nằm trên một cái ghế nhưng cũng không đến nỗi quá chật chội... Kết quả là bị mẹ Tiết phát hiện.

Nhưng đêm nay hai người cùng nhau dùng chung một phòng ngủ, một giường và một chăn suốt đêm. Ngoài cửa toàn những người nháo động phòng lúc nãy, mà trong phòng cũng không có ghế salon hay sofa để cô có thể nằm, chăn cũng chỉ có một cái, không thể lấy nó trải xuống đất nằm.

Cô không thể nằm trên bàn trang điểm cả đêm được. Cố Văn Tư không ngờ mình lại hiền như vậy, sau đó thỏa hiệp cho tới bây giờ và kết quả là: Cô kết hôn với người bạn học cấp ba không hề thân thiết, hơn nữa còn chuyển đến nhà anh, ở phòng của anh, ngủ trên giường của anh và thuê luôn cả anh.

Mà lúc này anh đang tắm trong phòng tắm bên cạnh. Căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước nóng chảy ào ào, thỉnh thoảng vang lên tiếng ly va chạm với vật gì đó, như nhắc cô về sự hiện diện của người đàn ông trong căn phòng này.

"Róc rách róc rách"- Cố Văn Tư không biết tại sao cô lại nghe rõ ràng như vậy.

Cô thay lễ phục và đồ trang sức ra, khoác áo ngủ ngồi trên giường. Quần áo và dép lê đều là đồ mới, cô còn ngửi thấy được mùi hương giống trên người Du Việt.

Phòng ngủ của anh sạch sẽ và có phong cách như con người của anh vậy. Vị trí tủ quần áo được tính toán hợp lý, khi đi qua sẽ không bao giờ bị đụng phải chân. Cách đó không xa, gần cửa sổ đặt một cái bàn trang điểm đẹp đẽ, với chiếc gương siêu lớn mà Cố Văn Tư bao giờ sử dụng trong đời, trên bàn bày một ít chai lọ nhỏ đều là mang từ nhà cô sang.

Thật quá nghiêm ngặt, có vẻ như ngay góc giường vuông vức cũng được đo đạc kĩ lưỡng.

Muốn gửi tin nhắn cho ba mẹ quá, nhưng đợi cả buổi cũng không nhận được tin hồi âm nào. Mới có tám giờ hơn nhưng mẹ Tiết và ba Cố đều hết sức ăn ý đã đi ngủ.

Cố Văn Tư nắm chặt góc áo ngủ, cảm thấy bản thân không hợp với chiếc giường lớn này chút nào. Cô đã từng chen chúc với người khác nhưng là anh ngủ đầu giường và tôi ngủ cuối giường. Nếu nằm cạnh nhau, cô sẽ thấy vô cùng lúng túng.

"Hay là một lát xách gối ngủ ở góc giường."

Ngay lúc cô nghĩ như vậy thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra khiến cả người cô bỗng cứng ngắc. Cô nghe thấy tiếng bước chân trên nền gạch phía sau mình, hơi nước nóng hổi bốc lên, thoang thoảng mùi sữa tắm.

Sau đó là tiếng quần áo, hình như anh đang đi dép, từng bước lặng lẽ đi tới.

"Em đi tắm đi." Một đôi chân dừng lại trước mặt cô, anh mặc quần đùi để lộ bắp chân. Cố Văn Tư gật đầu điên cuồng, thoáng cái đứng lên mang dép rồi chạy vào phòng tắm.

Trước khi đóng cửa lại, cô còn lén quay lại nhìn một cái, người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, chiếc áo choàng tắm trên người anh đã cởi một nửa, để lộ phần thân trên gầy nhưng rắn chắc với từng khối cơ bắp. Còn bên trong lại chẳng mặc gì cả.

"Ầm!" Cửa phòng tắm đột ngột đóng lại cái rầm, Du Việt quay đầu nhìn, khóe môi khẽ cong.

-

Cố Văn Tư mở vòi hoa sen, để nước nóng tẩy rửa sạch sẽ cơ thể cô. Cô cúi đầu dội nước xuống, cảm giác não mình cũng bị đốt cháy.

Bình tĩnh nào, anh ấy chỉ là chồng giả thôi! Hai người chẳng có gì cả! Tóc cô ướt sũng dán trên da, cô lau mặt và nhìn vết hơi nước trên gương trong phòng tắm. Trong hơi sương mờ ảo phản chiếu gương mặt đỏ như quả cà chua của cô, thêm một chút nữa là có thể mang đi hầm một nồi thức ăn lớn...

Cố Văn Tư vốc nước lạnh vỗ lên mặt, sau đó thấy đồ đạc trên kệ. Khăn lông của hai người nằm cạnh nhau, trùng hợp là ly và bàn chải đánh răng cùng là một hiệu. Mặc dù được sản xuất bởi Bách hóa Mật tư, nhưng cô cứ có cảm giác chúng là một cặp...

Ngoại trừ sữa rửa mặt nam thì những thứ khác cô chưa từng thấy qua, mấy màu xanh, đen này chắc chắn Cố Văn Tư chưa từng thấy ở chỗ nào có bày bán.

Cố Văn Tư lần đầu tiên bước vào phòng tắm của đàn ông nên đột nhiên có chút tò mò.

Ba Cố là một người bảo thủ điển hình khi chỉ mang một chiếc dao cạo râu và bàn chải đi khắp nơi. Khi còn nhỏ, cô thường thấy ba Cố đánh xà phòng ra bọt rồi thoa lên mặt để cạo râu. Đôi khi bất cẩn vẫn còn sót lại vài cọng râu quanh mép.

Nhưng Du Việt rõ ràng là một người đàn ông khác với ba. Cố Văn Tư nhìn những thứ này như thể chúng mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

"Bọt cạo, dao cạo..." Cô lặng lẽ cầm lên và ngửi, ồ, thật giống với mùi hương trên người anh.

Trong phòng tắm yên tĩnh, cô sờ mó lung tung, chợt nghe thấy tiếng người đi lại bên ngoài. Cô lập tức như tên trộm bị bắt tại trận, cấp tốc bật máy sấy tóc, khi tiếng ồn vang lên thì sự hốt hoảng ban nãy mới được đè xuống.

Một nửa mái tóc bị ướt đã dần khô, có một chiếc lược uốn và một chiếc lược răng thưa đặt thẳng đứng cạnh gương đều mới tinh, như là đặc biệt mua cho cô vậy, trong giỏ còn có khăn tắm mới. Anh ấy thực sự rất chu đáo.

Nhưng dùng dằng một lúc, cô cảm thấy cũng không thể ngủ trong phòng tắm cả đêm. Mặc dù trên người là áo choàng ngủ, nhưng bên trong chỉ có đồ lót, thế nào cũng có cảm giác không an toàn.

Cố Văn Tư lặng lẽ vặn nắm cửa, cố giảm thiểu tiếng động hết mức. Cô nhìn ra ngoài từ khe cửa, cuối giường gọn gàng và ngăn nắp. Hình như không có ai, trước bàn trang điểm cũng trống trơn.

Chẳng lẽ anh ấy ra ngoài rồi...

Nhưng suy đoán này của cô lập tức bị sụp đổ.

"Du Việt, anh bị làm sao vậy?" Anh đang nằm nhoài trên tủ cạnh giường, dường như đã ngủ rất say. Nửa người trên của anh không mặc áo, nửa người dưới chỉ mặc chiếc quần ngủ rộng. Cố Văn Tư ngập ngừng bước tới, nhưng dù gọi thế nào cũng không thấy anh có phản ứng, hơn nữa ở trần như vậy cũng không tốt.

Cố Văn Tư đưa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay anh, da anh nóng nổi, lúc này cô mới nhớ rằng có lẽ men rượu đã làm từ mặt đến ngực của anh đỏ bừng.

"Du Việt, anh sẽ bị cảm lạnh đó." Cố Văn Tư cố hết sứa kéo mạnh cánh tay của anh, nhưng người đàn ông này quá nặng, y như kiến càng lay cây cổ thụ vậy, ngược lại cô bị làm cho mệt gần chết.

Cô quay đầu lại nhìn khoảng cách giữa anh và chiếc giường, thầm quyết tâm một cái trong lòng rồi ngồi xổm xuống.

Đầu tiên cô để đầu anh tựa vào vai mình, gò má nóng hổi áp vào làn da cổ nhạy cảm của cô, nóng như nham thạch. Cố Văn Tư khẽ cắn răng, vòng tay anh qua ôm lấy cô, từng chút một đỡ anh.

Lúc này anh lại rất ngoan ngoãn, một chút cũng không chống cự. Thậm chí khi Cố Văn Tư không thể di chuyển được nữa, anh vẫn gắng sức đứng dậy. Mặc dù mắt không mở, nhưng tay anh ôm chặt hơn.

"Du Việt, anh tỉnh rồi đúng không?" Cô thở hổn hễn vỗ nhẹ vào tấm lưng đỏ ửng của anh, nhưng người này giống như không nghe thấy gì, đầu lại gục vào cổ cô cạ một cái, đôi môi mơ hồ chạm vào da khiến Cố Văn Tư run lên.

"Này, anh tỉnh lại đi, tôi hết sức rồi." Cơ thể đàn ông vốn đã nặng, đặc biệt những người say rượu gần như là một mớ hỗn độn. Cố Văn Tư kéo đôi chân dài của anh đến mép giường đã cảm thấy gần như không thể đứng vững nữa, nhưng người đàn ông này vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Cô thở hổn hển, cắn răng muốn gỡ anh ra và ném xuống giường. Nhưng cô không ngờ chân mình lại mềm nhũn, cơ thể nặng nề của anh đột nhiên đè lên, gót chân cô trượt một nhát, cả hai cũng nhau ngã xuống!

-

Loáng thoáng có tiếng nói chuyện bên ngoài, mọi người như thể đang tìm chỗ để ngủ, một lúc sau đã không còn một ai ngoài cửa. Cả phòng cưới yên tĩnh và Cố Văn Tư có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt.

"Thình thịch."

Cô bị kẹt trên chiếc giường lớn màu đỏ mềm mại, ngay sau đầu vừa vặn là gối. Nhưng tư thế này rõ ràng rất không thoải mái, làm cô phải thở dồn dập đến phát cáu.

Cả người đàn ông này đè trên người cô...

"Anh, anh tránh ra nào." Đầu anh tựa bên cô, mặt nghiêng qua đối mặt với cô, hơi thở vừa nóng bỏng vừa gấp gáp, hai người chỉ cách nhau khoảng hai ba centimet. Mặt Cố Văn Tư xấu hổ đỏ bừng đến nỗi không dám nhìn anh.

Một cánh tay khoác chặt trên vai cô, cánh tay kia ôm quanh eo cô, hai người bị ép sát vào nhau từ bụng đến đùi. Cố Văn Tư cố gắng đẩy chân anh ra, nhưng một chút cũng không được.

Cô dùng sức đẩy mạnh người anh, nhưng như thể cô bị một tảng đá lớn đè lên vậy. Vật lộn được một lúc, cô đột nhiên phát hiện ra tảng đá này ngày càng có vẻ nóng hơn, phía dưới còn có thứ gì đó cứng rắn nhô lên chống vào cô.

Hỏng rồi, lúng túng quá...

Cố Văn Tư nằm ngửa mặt thở hổn hển, trên người rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Người đàn ông nằm cạnh cô rõ ràng đang mềm oặt nhưng không thấy lạnh, bị anh đè nên cánh tay cô gần như đã tê rần. Vào lúc cô định bỏ cuộc, người đàn ông này đột nhiên có tâm, mê sảng trở mình.

Lần này, anh quay người nằm ngửa mặt lên, nhưng chưa đợi Cố Văn Tư kịp trèo ra, Du Việt đã vươn cánh tay dài tới, kéo mạnh cô trở về rồi vén chăn đắp lên hai người họ.

Đầu Cố Văn Tư trong nháy mắt chết máy, cô dựa đầu lên cánh tay anh, áp má vào ngực anh, tay chân cô cũng vướng víu chung một chỗ, cơ thể nóng hổi chạm vào làn da của cô...

Người này nóng quá.

"Này." Cô vẫn còn muốn giãy giụa, anh đột nhiên quay đầu lại, cằm vừa vặn đụng vào trán cô. Hình như anh cảm thấy thoải mái, lại di chuyển, vỗ lưng cô nhè nhẹ như một đứa trẻ.

Cố Văn Tư sững sờ, cô cảm thấy chắc mình cũng bị sốt rồi. Ngẩng đầu nhìn anh, nhưng rõ ràng anh không hề có vẻ tỉnh táo.

"Này, có phải anh thích tôi không?"

Khi hỏi câu đó, cô dường như cũng không thể tin được. Cô nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Du Việt, nhưng khuôn mặt anh vẫn không thay đổi chút nào, chỉ có gò má ngày càng đỏ hơn do ảnh hưởng của rượu.

Thôi quên đi, anh ấy uống say rồi.

Đến khi vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời và mọi người đều chìm vào giấc mộng, Du Việt vươn tay ra đắp lại chăn cho Cố Văn Tư, vén những lọn tóc lộn xộn trên mặt cô, cảm nhận hơi thở chậm rãi và ổn định ấy.

"Ừ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện