Diệp Vân Chu đã dự cảm được vẻ mặt cố nén bùng nổ của Mộ Lâm Giang khi nghe Tô Lê dông dài, cười nhạo hai tiếng, cuốn chặt áo co lại trên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không có linh lực hộ thân, ghế gỗ cứng đơ và thư phòng lạnh lẽo rất khó để người ta hoàn toàn nghỉ ngơi. Diệp Vân Chu cách quãng tỉnh lại hai lần, thời gian thực tế cũng không trôi qua bao lâu, trong cơn nửa mê nửa tỉnh cảm thấy ghế dựa khẽ rung, y theo đó mở một khe mắt liếc qua, thấy ngồi bên người mình chính là Mộ Lâm Giang.
“Vẫn còn thời gian, ngươi có thể ngủ một lát nữa.” Mộ Lâm Giang đưa tay che trước mắt Diệp Vân Chu, dịu dàng nói.
“Đến cả gối cũng không có… ngủ thế nào được.” Diệp Vân Chu mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu, mỏi mệt tích trong người y như đang chảy ra từng giọt, cuốn đi tất cả sự phòng bị lạnh lẽo sắt đá, giọng Mộ Lâm Giang truyền vào trong tai cũng như cách một màn xu@n thủy, vừa mông lung lại vừa mê hoặc.
“Diệp đại thiếu gia thật không biết chịu khổ.” Mộ Lâm Giang nghe vậy thì dịch sang, dựa vào vách tường, đỡ bả vai Diệp Vân Chu để y gối lên đùi mình, nuông chiều nói, “Bây giờ đã biến cho ngươi một cái rồi đấy.”
Diệp Vân Chu lại thả lỏng xuống, chưa kịp khịa Mộ Lâm Giang đã chìm vào giấc mộng êm đềm.
Tô Lê khẽ khàng mở cửa thư phòng, vừa định tiến vào đã bị ánh nhìn sắc bén của Mộ Lâm Giang đảo qua, cậu ta bị dọa đến mức cả cơ thể lẫn linh hồn đều đông cứng lại ở đó. Mộ Lâm Giang không tiếng động nói “Đi canh chừng”, Tô Lê vội vã xoay người chạy trốn.
Cũng may mấy con linh thú kia đều không phải hạng xoàng, ở Tàng Thư lâu này ngoại trừ một đội thủ vệ đã bị diệt toàn quân thì trong thời gian ngắn sẽ không có người lại đây. Lúc Diệp Vân Chu bị đánh thức còn ngẩn ngơ một thoáng, theo bản năng chạm lên Nhược Thủy kiếm phía sau.
“Không cần lo lắng, hiện tại rất an toàn.” Mộ Lâm Giang nói, “Ta đã tìm được cửa vào mật thất rồi.”
Diệp Vân Chu “xít” một tiếng, đưa tay xoa xoa cổ, bấy giờ mới nhận ra thứ y đang gối lên thật ấm áp, mùi thơm mát như có như không quanh quẩn mãi ở chóp mũi không tiêu tan.
“Rất tốt, hi vọng vào đến mật thất ta không cần liên tục nhìn đằng trước nữa.” Diệp Vân Chu mặt không cảm xúc ngồi thẳng dậy, xoa xoa cổ, hầu kết lặng lẽ trượt một chút, không dấu vết trêu chọc: “Còn không bằng nằm thẳng lên ghế, ít nhất ta sẽ không bị sái cổ.”
“Chậc, không biết ai vừa ra vẻ đáng thương nói không có gối không ngủ được ấy.” Mộ Lâm Giang phủi vạt áo, vuốt phẳng nếp nhăn hừ mũi.
Diệp Vân Chu vặn cổ đứng dậy, khập khiễng đi hai bước: “Có à? Ta quên rồi, sao ngươi còn chưa đứng dậy?”
Mộ Lâm Giang duỗi tay về hướng y, thở dài: “Chân đã tê rần, không đứng lên được, đều tại đại thiếu gia vong ân phụ nghĩa nào đó.”
Diệp Vân Chu thầm nghĩ ngươi lừa ai chứ, lấy lệ kéo hắn lên. Mộ Lâm Giang nghiến răng chống tay phải lên ghế dài, dáng vẻ cố sức ngược lại không giống làm bộ.
“Phía dưới cửa mật thất là một thông đạo, một khi có người tiến vào, cửa sẽ tự động đóng lại, muốn ra ngoài thì phải mở ra lần nữa.” Mộ Lâm Giang nói đơn giản, lại hỏi Diệp Vân Chu, “Ngươi còn đi được không?”
“Vẫn được.” Diệp Vân Chu chống kiếm làm gậy, vốn định quan tâm một chút xem có phải Mộ Lâm Giang thực sự khó chịu chỗ nào hay không, nhưng bị chuyện mật thất chen vào nên cũng không nhắc nữa. Y đi theo Mộ Lâm Giang sang một gian thư phòng khác, Tô Lê sau khi cẩn thận đóng kĩ tất cả cửa phòng cũng đuổi kịp, Mộ Lâm Giang không thể không buộc lại băng gạc lần nữa để tránh tổn thương đồng đội.
Kết cấu thư phòng cũng không có chỗ nào đặc dị, Mộ Lâm Giang vạch ra một ranh giới, Diệp Vân Chu không nhìn ra manh mối, nhưng vẫn lui ra phía sau, tiếp theo liền thấy Mộ Lâm Giang nửa ngồi xổm (half-squat) xuống, nắm tay phải khẽ siết lại, vài giọt máu tươi tức thì chảy xuống từ lòng bàn tay.
Máu nhỏ trên mặt đất, khiến sàn nhà thình lình gợn sóng lên như mặt hồ, sau đó một cửa đá khắc hoa văn phức tạp chậm rãi hiện ra. Diệp Vân Chu hơi mở to mắt, trên cửa đá rộng chừng hai cánh tay kia đã họa lên một bức trận đồ từ máu, phảng phất như như một đóa mẫu đơn nở rộ, lộng lẫy mà trang nghiêm.
Mộ Lâm Giang giữ chặt tay nắm ở một bên cửa đá, dùng sức kéo lên, ngoảnh đầu: “Các ngươi đi trước, chú ý dưới chân.”
Diệp Vân Chu bẻ tay: “Tô thiếu gia, ngươi đi trước.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tô Lê ngoan ngoãn nghe lời nhảy xuống trước, Diệp Vân Chu đi tới cửa nhíu mày nói: “Ngươi…”
Y muốn nói gì đó, lại đột nhiên nghẹn lời, dù sao trên lí thuyết rót chút máu này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu hỏi “Không sao chứ”, câu trả lời nhất định sẽ là “Không sao.”
“Khụ, ta đi xuống trước.” Diệp Vân Chu đằng hắng một tiếng, thả người nhảy xuống.
Mộ Lâm Giang có thể cho tên què như y nhảy, phía dưới chắc chắn không tính là sâu. Rơi tới đất, Diệp Vân Chu nhẹ cong gối giảm bớt áp lực, nhưng chân trái vẫn hơi nhũn ra, thân hình vừa nghiêng một cái Mộ Lâm Giang đã đuổi tới sau đỡ y một phen.
“Ta cõng ngươi?” Mộ Lâm Giang nghiêng đầu cười hỏi.
“Sao ngươi không bế luôn đi.” Diệp Vân Chu xua tay, tự mình chống kiếm giậm giậm chân. Bậc thang bằng đá vừa hẹp vừa dày, quanh co dẫn xuống dưới; trong thông đạo không có đèn dầu, tia sáng cuối cùng đã bị cửa đá đóng lại ngăn cách bên ngoài, toàn bộ con đường sa vào một màu đen kịt.
Giọng Mộ Lâm Giang trong bóng đêm càng lộ vẻ lười biếng: “Không có linh lực trong người, ta sợ lỡ tay rơi gãy chân ngươi.”
“Ta còn tưởng tay ngươi gãy trước chứ.” Diệp Vân Chu chớp chớp mắt thích ứng hoàn cảnh, một bên lại mò lấy tay Mộ Lâm Giang, đầu ngón tay cảm nhận rõ ràng một miệng vết thương vắt ngang lòng bàn tay, “Nếu mật thất này chỉ cất tí vàng bạc châu báu, ngươi chẳng phải đã mất máu suông rồi hả.”
“Thì ra trong mắt Diệp công tử máu của ta còn quý hơn cả vàng bạc châu báu cơ đấy.” Mộ Lâm Giang như có thâm ý khác, “Diệp công tử đau lòng?”
Diệp Vân Chu: “…” Rất xin lỗi tôi không nhìn thấy màn biểu diễn đầy “chủ tịch” của bạn.
“Muốn băng bó cho ta à?” Mộ Lâm Giang lại nói.
“Lấy cái gì mà băng bó? Cuốn một vòng khăn tay thì có tác dụng à?” Diệp Vân Chu chửi thầm ngươi nghĩ đây là phim truyền hình chắc, “Đi thôi, nếu con đường này đủ dài, khi nào rời khỏi phạm vi Huyền Hề viện, linh lực khôi phục thì ngươi tự chữa thương đi.”
“Diệp công tử lí trí như thế không khỏi làm người ta thương tâm.” Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi có nhìn rõ xung quanh không?”
“Miễn cưỡng.” Diệp Vân Chu nói xong thì bước ra hai bước, bậc thang này đi một bước một bậc thì quá ngắn, một bước hai bậc lại quá dài, rất dễ làm người ta loạn chân. Y chống kiếm gian nan đi xuống, Mộ Lâm Giang rất mau đã đuổi theo, lỏng lẻo mà dắt lấy tay áo y.
Tô Lê cầm mồi lửa đi không xa phía trước mở đường, cho dù Mộ Lâm Giang đã lần nữa che khuất Minh Đồng, nhưng cậu cũng không muốn bị nhìn hằm hằm trong bóng tối chỉ vì quấy rầy không khí sóng vai tản bộ hài hòa của hai người. Thông đạo không một cột mốc khiến con người ta dần dần quên đi khoảng cách, không biết đi được bao lâu, trong phạm vi ánh sáng của mồi lửa mới rốt cuộc xuất hiện một vật khác thường.
Một cửa đá y hệt cửa vào mật thất đã chặn kín đường đi.
“Mộ huynh, hiền đệ! Có phát hiện!” Tô Lê đứng trước tường đá hô.
Mộ Lâm Giang cùng Diệp Vân Chu rơi lại phía sau nghe vậy thì nhanh chân đuổi tới. Diệp Vân Chu đốt hộp quẹt nhoáng cái, sắc mặt không khỏi nghiêm túc, ngoảnh đầu hỏi Mộ Lâm Giang: “Giống cửa đá chúng ta vừa vào sao?”
“Ừ.” Mộ Lâm Giang nhíu mày, “Các ngươi lui ra sau, để ta giải kết giới trên cửa.”
“Dùng máu vẽ trận rốt cuộc là theo nguyên lí gì.” Diệp Vân Chu như có điều suy nghĩ, hỏi hắn.
Mộ Lâm Giang đang định ấn lên miệng vết thương, nghe thấy câu hỏi thì dừng động tác lại, giải thích: “Chúng ta đang ở trong cấm chế, không thể điều động linh lực, nhưng linh lực vẫn luôn tồn tại chứ không biến mất. Bình thường sẽ dùng linh lực bản thân trực tiếp điều khiển trận đồ, nhưng hiện tại nếu muốn thi thuật khai trận thì chỉ có thể dùng môi giới chứa linh lực gián tiếp thi triển.”
“Cho nên chỉ cần máu tu giả.” Diệp Vân Chu tổng kết, “Chứ không nhất định phải là máu ngươi.”
“Xem như thế.” Mộ Lâm Giang lờ mờ cảm thấy trả lời vấn đề này không ổn lắm, “Nhưng máu ta thì hiệu quả hơn chút.”
“Vậy không cần để ý hiệu quả nữa, lần này đến lượt ta.” Diệp Vân Chu nhanh nhẹn rút Nhược Thủy ra, “Nếu sau cánh cửa này lại có kết giới giống vậy, chúng ta sẽ về theo đường cũ, không cần vì mật thất không xác định này mà đại thương nguyên khí.”
“Kiếm tu hóng hớt cái gì, cho ngươi trăm năm nữa ngươi cũng không học được.” Mộ Lâm Giang ấn kiếm y xuống, “Chút máu này không đáng ngại.”
“Thì ra máu ngươi là sơn, cứ tùy tiện quét lên tường cũng không đáng ngại. Ta đây cũng thế, dùng máu ta không ảnh hưởng việc bày trận của ngươi.” Diệp Vân Chu cười gằn, “Ta quyết định rồi, ngươi tiếp thu là được, không cần phản bác.”
“Xem ra là ta chiều hư ngươi, dám đứng trước mặt ta ăn nói ngông cuồng.” Mộ Lâm Giang trầm giọng cả giận nói, “Thu kiếm lại, đây là mệnh lệnh.”
Diệp Vân Chu kéo khóe miệng xuống: “Ngươi muốn ra lệnh cho ai, lặp lại lần nữa?”
Tô Lê đứng một bên, ánh mắt nhìn qua nhìn lại theo màn đấu khẩu của hai người. Cậu nghĩ một chút, giơ tay ngắt lời: “Ơ… Ta có thể nói một câu không?”
“Nói.” Diệp Vân Chu vẻ mặt bất thiện quay đầu.
“Sao các đệ cứ một hai phải dùng máu thế? Dù gì cũng là trên người tu giả, đi tiểu cũng được mà!” Tô Lê rụt cổ thành khẩn kiến nghị.
Diệp Vân Chu: “…”
Mộ Lâm Giang: “…”
“Hơ, không được ư?” Tô Lê xấu hổ cười mấy tiếng, lại lùi về sau hai bước.
Diệp Vân Chu vô cùng đồng cảm nhìn Tô Lê, tận tình khuyên bảo: “Người trẻ tuổi, thứ quan trọng nhất của tu giả là gì?”
“Tu… tu vi?” Tô Lê thử nói.
“Không, là mặt mũi và khí chất.” Diệp Vân Chu nghiêm túc nói, “Chúng ta đều là người đắc đạo tích cốc, cho nên đừng nhắc lại tục sự tổn hại đến phong độ tu giả.”
Tô Lê cái hiểu cái không, tin mà như không tin, cứ cảm thấy thứ quan trọng nhất với tu giả không phải chuyện này, nhưng đối diện với lời khuyên nhủ trịnh trọng của Diệp Vân Chu, cậu thật sự không nói lên được đạo lí khác.
“Không tin ngươi nhìn Mộ tiên sinh kìa.” Diệp Vân Chu đưa một ánh mắt, “Máu có thể chảy, đầu có thể rơi, nhưng xiêm y kiểu tóc không được xộc xệch, học được điều này ngươi mới chân chính bước vào cửa lớn của Tiên gia.”
Mộ Lâm Giang: “…” Ta không phải ta không có.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mộ Lâm Giang hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Dừng lại ở đây đi, đừng dạy hư trẻ con.”
“Câu nào câu nấy đều từ tận đáy lòng.” Diệp Vân Chu thừa cơ rút một đoạn Nhược Thủy ra, tay trái cứa một nhát qua lưỡi kiếm, đưa đến trước mặt Mộ Lâm Giang, “Cho ngươi cái tay này, muốn dùng thế nào cứ tùy ý.”
“Quên đi, ta không quản được ngươi, lát nữa đừng có kêu đau.” Mộ Lâm Giang bất lực lắc đầu, dắt Diệp Vân Chu đến trước cửa, tính toán cao độ, nhấn cổ tay y bôi lên cửa đá.
Diệp Vân Chu nhón chân lên phối hợp với hắn. Nhìn gần mới biết phương thức vẽ trận đồ của Mộ Lâm Giang thật sự không phải thứ người ngoài nghề có thể học được, mỗi độ cong và đường rẽ của nét bút đều có ý nghĩa, chẳng sợ cầm tay người khác cũng có thể họa ra những vận luật đặc biệt và đẹp đẽ, trận đồ chỉ là bề ngoài, quá trình bày trận ẩn giấu bên trong y tuyệt không cách nào hiểu rõ được.
“Người đứng đầu lĩnh vực thuật trận của Thương Mân giới ngoài ngươi không thể còn ai khác được.” Diệp Vân Chu tùy tiện khen một câu.
“Quá khen, ẩn sĩ cao nhân trong thiên hạ nhiều đếm không xuể, có chút kĩ thuật non kém không dám nói xằng tự xưng đệ nhất.” Mộ Lâm Giang khách sáo nói.
Diệp Vân Chu oán thầm lúc ở trên thuyền ngươi có nói thế đâu, có người ngoài vào là khiêm tốn hẳn lên.
Tô Lê vừa vây xem vừa nói: “Các đệ giảng hòa nhanh thật đấy.”
“Giảng hòa cái gì, chúng ta có mâu thuẫn khi nào?” Diệp Vân Chu tranh thủ nhìn xuống.
Tô Lê nghẹn họng một chút, chậm nhịp nhận ra, hỏi: “Đúng rồi, ta tốt xấu gì cũng đã Kim Đan kì, dùng máu ta nữa!”
“Lần sau sẽ đến phiên ngươi.” Diệp Vân Chu âm u nói, “Có giác ngộ là tốt.”
Mộ Lâm Giang vẽ xong một nét cuối cùng, lật lòng bàn tay Diệp Vân Chu lên, lấy khăn tay ra lau lau, cúi đầu thổi một cái.
Hai vai Diệp Vân Chu run lên, khí lạnh tản ra trên tay, y phản xạ có điều kiện giật mình, có phần không được tự nhiên rút tay ra, khóe mắt liếc qua Mộ Lâm Giang. Dưới vầng sáng yếu ớt của mồi lửa, Mộ Lâm Giang dường như cũng đang nhìn y.
Âm thanh cửa đá xoay chuyển ngay khoảnh khắc tiếp theo chợt vang lên, Diệp Vân Chu khẩn trương tập trung tinh thần. Tô Lê đi trước, khom lưng chui qua cửa đá, Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang đi sau, ba người lại giãn ra một khoảng cách. Phía trước bỗng loáng thoáng truyền đến tiếng nước.
Mặc dù theo như độ dài đoạn đường đã đi, họ đã sớm ra khỏi phạm vi Huyền Hề viện, nhưng cấm chế hạn chế linh lực vẫn không có dấu hiệu giải trừ, chắc hẳn trong thông đạo đã động tay động chân riêng một cái. Diệp Vân Chu ngồi xổm xuống sờ lên bậc thang, có chút hơi ẩm lạnh lẽo.
Tô Lê đi tuốt đằng trước chạy nhanh về, thấp giọng nhắc nhở: “Phía trước hình như là một gian thủy lao, ta không nhìn ra trong đó có người hay không, nhưng nhà tù hẳn đã ở cuối thông đạo rồi.”
“Ây.” Diệp Vân Chu than một tiếng, “Vàng bạc châu báu còn có thể mang đi một ít, nhốt phạm nhân thì thiệt lớn rồi.”
Mộ Lâm Giang nhìn lên trước, hắn chỉ có thể thấy rõ đường nét của vài bậc thang trong thông đạo. Càng đi về trước hơi nước càng nặng, tiếng nước li ti lách tách đứt quãng; đến chỗ Tô Lê nói thì chỉ thấy một loạt song sắt chặn kín đường, trên dưới trái phải đều không có kẽ hở nào cho người đi. Giữa đám song sắt có một cánh cửa nhỏ hẹp, nhưng trên cửa lại dán phù triện, còn treo cả khóa cơ quan cho bảo đảm.
Chân song sắt ngâm dưới nước lạnh, Diệp Vân Chu ngồi xổm trên mép nước xem xét, hồ nước ước chừng cao đến đùi, trong phòng giam tối đen như mực nhìn không ra rốt cuộc có thứ gì.
“Hiền đệ, ta cảm giác không tốt lắm.” Tô Lê sốt sắng nhìn chằm chằm song sắt đối diện, “Nếu không qua được thì chúng ta về theo đường cũ sao?”
“Không khí ẩm như vậy, ai cảm thấy tốt cho được.” Diệp Vân Chu không sợ sệt, nghiêng đầu hỏi ý kiến Mộ Lâm Giang. Chỉ thấy Mộ Lâm Giang vuốt tấm phù triện quấn quanh cửa và song sắt, tựa hồ đang suy tính điều gì.
“Bên trong có người.” Mộ Lâm Giang khẳng định, “Hơn nữa tu vi không thấp.”
Hắn ngồi xổm xuống, dùng tay phải múc nước, lại lật tay hắt trở lại, những bọt nước kia liền dễ như trở bàn tay xuyên qua song sắt, nhảy về hướng sâu trong nhà tù.
“Cửa này có dễ phá không?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Không dễ lắm.” Mộ Lâm Giang trầm ngâm một tiếng, “Xem tình hình trước.”
Tô Lê vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng tối sền sệt. Trong tiếng bọt nước tí tách quỷ dị biến ảo khôn lường, cậu nuốt một ngụm nước miếng, hô hấp dần dần gấp gáp, lặp đi lặp lại tự giục mình dời ánh mắt đi, nhưng lại như bị bóng tối hấp dẫn, không thể động đậy.
“Tô thiếu gia?” Diệp Vân Chu thấy tình hình không đúng, gọi cậu ta một tiếng.
Sắc mặt Tô Lê trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, ngã ngồi trên mặt đất. Cậu như sống sót sau tai nạn, vỗ ngực nói: “Trong nhà lao hình như có thứ gì đó, không thể nhìn chăm chú nó… Ta suýt nữa không tỉnh lại được rồi.”
“Sao ta không làm sao cả?” Diệp Vân Chu không hiểu nổi, “Có cái gì à?”
“Không cảm nhận được nguy hiểm.” Mộ Lâm Giang cũng nhìn đăm đăm vào nhà lao chờ bọt nước hắn thả quay trở về. Hai người đều bình an vô sự, Tô Lê càng thêm uể oải, không khỏi hoài nghi liệu có phải mình quá căng thẳng thần kinh rồi không.
Nhưng vào lúc này, từ nhà lao đột nhiên vang lên một trận cười to, âm thanh như sấm rền, khuấy động tầng tầng gợn sóng trên mặt nước.
“Tiểu bối nhãi nhép, đến yểm trận trong lao cũng không phát hiện ra, thế mà dám ra vẻ trước mặt gia!”
Lũ bọt nước nhảy nhót của Mộ Lâm Giang bị đánh tan hết dưới tiếng cười khinh thường kia. Hắn khẽ nhướng mày, hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền hừ lạnh một tiếng, nhỏ máu xuống nước, cưỡng ép bọt nước tụ lại.
“Yểm trận nhỏ nhoi há phải để ý.” Mộ Lâm Giang cất giọng khiêu khích, “Các hạ cuồng ngạo như thế, sao không rời khỏi nhà giam này mà hiện thân một hồi.”
Diệp Vân Chu thấy bọt nước lềnh bềnh lướt qua song sắt, dừng lại bên cạnh hồ, rồi lặng lẽ ngưng tụ thành một mặt gương nước, chiếu ra một chiếc bóng mơ hồ.
Bóng dáng kia như một phiến đá cao vượt lên mặt nước, một người đàn ông có thân hình cao lớn ngồi xếp bằng trên đó, một tay chống cằm đặt lên đùi, một tay khác mò về mặt nước.
“Hừ, nếu gia có thể ra ngoài, trước tiên phải chém hết bọn súc sinh ch ó đẻ các ngươi, nhổ não chúng bay như nhổ đờm!” Chủ nhân giọng nói nộ khí đằng đằng, mắng, “Có rắm thì đánh nhanh lên, khỏi cần thử thiếc dư thừa, đứng lâu quá mà sợ đái ra quần, gia không chịu trách nhiệm với chim cò của các người được.”
Diệp Vân Chu há miệng, y tự nhận là một người có thể diện, cơ bản không thể đấu khẩu th ô tục với người khác được.
Mộ Lâm Giang thì ngẩn người, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa nghe những lời th ô tục như thế, trầm mặc một lát, chợt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hóa ra Xuân Giang Đình Nguyệt dùng mũi dù đánh lên song sắt, tiếng leng keng thanh thúy vọng lên trùng điệp. Trong sát ý lạnh băng, hắn không giận mà cười: “Rất tốt, nếu ngươi không dám lặp lại những lời này trước mặt ta, ta sẽ xẻo mắt cắt lưỡi ngươi, để ngươi biết có mắt không tròng không biết giữ mồm giữ miệng phải đánh đổi bằng cái gì!”
“Ha, gia lại sợ quá!” Người đàn ông nhổ nước bọt, “Gia không những muốn lặp lại, mà còn muốn mắng ngươi thêm hai trăm câu khác kìa! Lúc gia dọa nạt ngươi tổ tông ngươi còn bú sữa mẹ đấy.”
Diệp Vân Chu không có ý định khuyên Mộ Lâm Giang, bởi vì y cũng tức nổ phổi rồi, nhưng ít nhiều gì cũng bình tĩnh hơn hắn một chút, nghĩ đến câu “thử thiếc dư thừa” kia, chẳng lẽ trước đó cũng đã có người lại đây, từng va chạm với hắn, hoặc là tiến hành giao dịch gì đó? Trước khi gương nước tiêu biến Tô Lê còn nhìn thêm mấy lần, nhưng bị sát khí lạnh thấu xương xung quanh Mộ Lâm Giang bức lùi vài bước, đành vòng đến trước mặt Diệp Vân Chu, nhỏ giọng nói: “Ta thấy hắn rất quen mắt.”
“Chẳng lẽ đây là người của Tô gia các ngươi?” Diệp Vân Chu khẽ cười, “Vậy thì nhà ngươi đắc tội sai người.”
“Không phải.” Tô Lê vội vàng phủi sạch, “Hắn rất giống… Lăng Nhai thành chủ, quái lạ, cũng có thể là ta nhìn lầm.”
Khi hai người còn đang nói chuyện, mũi dù của Mộ Lâm Giang đã dấy lên một ngọn lửa đỏ bừng, ánh lửa li3m láp phù triện trên cửa. Phù triện bốc lên một làn khói xanh, dựa vào địa thế hiểm yếu để phản kháng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn phải vặn vẹo hóa thành cát bụi. Ngay sau đó, Mộ Lâm Giang chếch dù đánh xuống, mũi dù mang theo một luồng chớp cắt qua không khí, dứt khoát lanh lẹ chém gãy khóa cơ quan.
Diệp Vân Chu thử nhiệt độ nước trước, lạnh cứng tay, thầm nghĩ Mộ Lâm Giang đúng là cay tận óc rồi, đến cả lá bài tẩy vốn không định dùng trên dù cũng lấy ra phá cửa, còn thà bị nước thấm ướt quần áo cũng phải đi giáo huấn kẻ kia. Y nhẹ giọng nói với Tô Lê: “Ngươi theo sau ta, đừng nhìn chằm chằm vào một chỗ, phân tán lực chú ý đi.”
Chắc là nghe thấy động tĩnh, người đàn ông bỗng ngậm miệng lại, có chút âm thanh xiềng xích đung đưa truyền ra.
Mộ Lâm Giang cầm theo dù, từng bước tiếp cận bệ đá ở trung tâm thủy lao, nơi có hai đoạn xích cổ tay bằng sắt giăng từ đỉnh động xuống, phía cuối là hai cái móc bén nhọn loang lổ vết máu xuyên qua bả vai nam tử.
“Ồ? Có chút bản lĩnh, thế mà mở được cả cửa lao.” Người đàn ông hơi bất ngờ, “Nhất thời xúc động chẳng có ích lợi gì đâu, ngươi đã nghĩ xong phải bàn giao thế nào chưa? Bây giờ chui vào nước hạ nhiệt đầu óc một chút, không chừng gia có thể nói đỡ vài câu cho ngươi.”
Mộ Lâm Giang không nói một lời đi tới trước phiến đá, nhẹ nhàng nhảy lên trên. Người đàn ông xùy một tiếng, thấp người xuống quét ngang chân về phía hắn; Mộ Lâm Giang chống dù lên mặt đất ngăn trở cú đá, song hổ khẩu lại bị chấn động đến tê rần.
Nam tử một kích không thành, một tay chống đất cứ thế vặn eo xoay mình vút lên, một chân khác quất về bên gáy hắn. Mộ Lâm Giang vốn đứng ở ven bệ đá, không còn chỗ tránh, đành phải nắm chặt cán dù, nháy mắt xuất hiện phía sau người đàn ông.
“Tới chỗ thế này còn bung dù, là đại tiểu thư thì ngoan ngoãn về nhà cho người hầu hạ đi! Trốn trốn tránh tránh, rốt cuộc có dám đánh một trận với ta không?” Người đàn ông đá vào khoảng không, đứng vững lại nhưng mồm miệng vẫn không tha cho người khác, rồi lại lờ mờ cảm thấy cây dù trong tay Mộ Lâm Giang quen mắt.
“Đấu với pháp sư không thú vị nhỉ.” Diệp Vân Chu từ một góc khuất nhảy lên bệ đá, đâm ra một kiếm sau lưng nam tử, “Ta đánh với ngươi.”
Nam tử hơi nghiêng đầu, gương mặt bị kiếm phong vạch ra một vết máu: “Cầm binh khí đấu với một người tay không tấc sắt, ngươi thì thú vị?”
“Không mang binh khí là chính ngươi sai, tại sao người khác có binh khí chứ? Ngươi hẳn nên tự kiểm điểm lại mình, đừng có trốn tránh trách nhiệm.” Diệp Vân Chu vẩy một đường kiếm đi đến chính giữa bệ đá.
“Con mẹ ngươi…” Người đàn ông chau mày, vừa định tung quyền về phía Diệp Vân Chu, lại thấy Mộ Lâm Giang đứng sau sườn đang tháo từng tầng băng gạc.
“Thế nào, muốn khóc cho gia xem?” Người đàn ông cẩn thận nheo mắt lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu ngắm phía Mộ Lâm Giang, đưa tay làm động tác mời, rồi lui ra sau vài bước. Tô Lê lặn lội ra từ trong nước, nâng hộp quẹt chiếu lên bệ đá; Diệp Vân Chu đưa tay nhận mồi lửa, khi giơ lên ánh sáng phiêu diêu vừa lúc bao trọn toàn bộ bãi đá.
Nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, Tô Lê cả kinh thất thanh: “Thật sự là Lăng Nhai thành chủ!”
Mộ Lâm Giang vứt băng gạc trên đất, dưới vầng sáng, đôi mắt ánh tím kia như pha lê lộng lẫy lập lòe đốm sáng tinh tế, sự mỹ lệ không gì sánh kịp đủ để hấp dẫn bất kì kẻ nào nhìn chăm chú không chớp mắt, sau đó sa vào vòng xoáy sợ hãi không lối thoát.
Lăng Nhai thành chủ trong miệng Tô Lê, Hoắc Phong Đình cũng không tránh khỏi bẫy rập của Minh Đồng, vẻ mặt hốt hoảng lên, rồi dần dần kinh hãi. Mộ Lâm Giang xem vẻ mặt của hắn thì cơn giận với đi hơn nửa, bấy giờ mới lành lạnh trào phúng: “Mắng tiếp đi, mắng đủ hai trăm câu, ta lập tức cắt đầu lưỡi ngươi.”
Hoắc Phong Đình đột nhiên giơ tay đập một chưởng lên vết thương bị móc sắt đâm thủng trên vai, định thần lại há to mồm th ở dốc, ngượng ngùng cười: “Trời ạ, thế nào lại là ngươi! Ta mắng cái gì? Ta nói nếu có thể ra ngoài, trước tiên phải ôm người anh em một cái thật chặt!”
“Ừm, còn thiếu 198 câu.” Mộ Lâm Giang lắc lắc dù tính toán.
“Ha ha, đều là bạn cũ, đừng tính toán chi li như vậy chứ. Chúng ta không gặp mặt mấy trăm năm, những điều không thoải mái ấy cứ để chúng theo gió mà đi.” Hoắc Phong Đình mặt dày đi lên trước vài bước, “Nói đi, sao ngươi lại tới nơi này? Nghe ý các ngươi thì hẳn mục đích không phải cứu ta, các ngươi có biện pháp rời đi không? Mang anh em đi với.”
“Tiếp tục.” Mộ Lâm Giang không hề bị lay động.
Diệp Vân Chu chẳng kiêng nể gì ngắm nghía Lăng Nhai thành chủ không đáng tin cậy trước mắt này, dáng vẻ cương nghị kiệt ngạo bất tuân (1), tóc mái cũng vuốt ngược lên đ ỉnh đầu, vô cùng tùy tính và bừa bãi, toàn thân là trang phục xám đen giản tiện, khắp người đều viết “thoát khỏi khuôn mẫu cổ hủ”.
(1) Kiệt ngạo bất tuân: Xuất phát từ điển tích con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví với người kiêu ngạo quật cường như ngựa khó thuần, độc lập tự cường, không kiềm chế được. “Kiệt” trong vua Kiệt, sau còn có nghĩa là tài giỏi, kiệt xuất; “ngạo” – “ngao” là ngựa chưa thuần, hung hăng, sau còn có nghĩa là kiêu ngạo; “bất tuần” là không khuất phục, không kiềm chế được
Một đao khách thô kệch không chịu gò bó như vậy trong nguyên tác lại có thể dính líu quan hệ với bông hoa nhỏ mong manh như thụ chính, đến giờ Diệp Vân Chu có phần không tưởng tượng nổi.
“Các hạ chính là Lăng Nhai thành chủ Hoắc Phong Đình?” Diệp Vân Chu chen vào hỏi.
“Hai vị tiểu hữu thật tinh mắt.” Hoắc Phong Đình liếc nhìn Tô Lê đang bò lên, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Vân Chu, “Không phải Mộ cung chủ có một kiếm tu bảo vệ ư? Thế nào lại tuyển thêm một người trẻ tuổi? Người ban đầu chạy rồi hả?”
Mặt Mộ Lâm Giang lại sầm xuống, Diệp Vân Chu cười nói: “Tệ cung gia đại nghiệp đại, tuyển thêm chút nhân thủ rất bình thường, ngược lại thành chủ sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? Chúng ta ở đây gọi ngươi một tiếng thành chủ, thế bên ngoài ngàn ngàn vạn vạn câu thành chủ là gọi ai?”
Hoắc Phong Đình buông thõng vai, tang thương thở dài một tiếng, ngồi xuống ngay tại chỗ: “Ta không thích người trẻ tuổi miệng lưỡi sắc sảo, chỉ biết chọc vào chỗ đau của người khác.”
“Không thích là tốt nhất.” Diệp Vân Chu vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn là cung chủ làm việc sấm rền gió cuốn khiến người bội phục.” Hoắc Phong Đình nịnh một câu, “Tư thái oai hùng ở Kình Lôi sơn đến giờ ta vẫn nhớ mãi không quên… Rõ ràng như ở ngay trước mắt? Tóm lại các ngươi hiểu ngầm là được, ta không có văn hóa gì.”
Diệp Vân Chu: “…” Ý nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm.
Mộ Lâm Giang không vui thúc giục: “Đừng nói nhảm nữa, trước khi ta hết kiên nhẫn thì nói rõ những việc đã trải qua ra.”
“Vậy ta sẽ nói ngắn gọn.” Hoắc Phong Đình hít sâu, “Chắc ngươi đã từng nghe qua ta có một đứa em ruột, nó thừa dịp ta bị thương giam ta lại, chiếm lấy vị trí thành chủ, còn đe dọa tam đệ, lấy tam đệ uy hiếp ta, thường xuyên phái người tới hỏi ta đủ loại tin tức. Ta cho rằng các ngươi là nhân tài nó phái đến nên mới mắng một trận nói chung là vô cùng xin lỗi tha thứ cho ta đi!”
Mộ Lâm Giang nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của hắn thì rốt cuộc mới vừa lòng, khóe miệng giật giật, khom lưng lấy tay áo che mặt phun ra một ngụm máu.
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ tịch Diệp: Tu giả quan trọng nhất là mặt mũi và khí chất!
Thành chủ vàng thật không sợ lửa: miệng phun “hoa sen”(2), lôi thôi lếch thếch, một giây nhận sai, không có văn hóa, cầm kì thi họa hết thảy đều không biết…
Tô Lê: Nghi ngờ thế giới (⊙_⊙)
(2) Miệng phun hoa sen: nôm na là nói chuyện rất văn chương
Không có linh lực hộ thân, ghế gỗ cứng đơ và thư phòng lạnh lẽo rất khó để người ta hoàn toàn nghỉ ngơi. Diệp Vân Chu cách quãng tỉnh lại hai lần, thời gian thực tế cũng không trôi qua bao lâu, trong cơn nửa mê nửa tỉnh cảm thấy ghế dựa khẽ rung, y theo đó mở một khe mắt liếc qua, thấy ngồi bên người mình chính là Mộ Lâm Giang.
“Vẫn còn thời gian, ngươi có thể ngủ một lát nữa.” Mộ Lâm Giang đưa tay che trước mắt Diệp Vân Chu, dịu dàng nói.
“Đến cả gối cũng không có… ngủ thế nào được.” Diệp Vân Chu mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu, mỏi mệt tích trong người y như đang chảy ra từng giọt, cuốn đi tất cả sự phòng bị lạnh lẽo sắt đá, giọng Mộ Lâm Giang truyền vào trong tai cũng như cách một màn xu@n thủy, vừa mông lung lại vừa mê hoặc.
“Diệp đại thiếu gia thật không biết chịu khổ.” Mộ Lâm Giang nghe vậy thì dịch sang, dựa vào vách tường, đỡ bả vai Diệp Vân Chu để y gối lên đùi mình, nuông chiều nói, “Bây giờ đã biến cho ngươi một cái rồi đấy.”
Diệp Vân Chu lại thả lỏng xuống, chưa kịp khịa Mộ Lâm Giang đã chìm vào giấc mộng êm đềm.
Tô Lê khẽ khàng mở cửa thư phòng, vừa định tiến vào đã bị ánh nhìn sắc bén của Mộ Lâm Giang đảo qua, cậu ta bị dọa đến mức cả cơ thể lẫn linh hồn đều đông cứng lại ở đó. Mộ Lâm Giang không tiếng động nói “Đi canh chừng”, Tô Lê vội vã xoay người chạy trốn.
Cũng may mấy con linh thú kia đều không phải hạng xoàng, ở Tàng Thư lâu này ngoại trừ một đội thủ vệ đã bị diệt toàn quân thì trong thời gian ngắn sẽ không có người lại đây. Lúc Diệp Vân Chu bị đánh thức còn ngẩn ngơ một thoáng, theo bản năng chạm lên Nhược Thủy kiếm phía sau.
“Không cần lo lắng, hiện tại rất an toàn.” Mộ Lâm Giang nói, “Ta đã tìm được cửa vào mật thất rồi.”
Diệp Vân Chu “xít” một tiếng, đưa tay xoa xoa cổ, bấy giờ mới nhận ra thứ y đang gối lên thật ấm áp, mùi thơm mát như có như không quanh quẩn mãi ở chóp mũi không tiêu tan.
“Rất tốt, hi vọng vào đến mật thất ta không cần liên tục nhìn đằng trước nữa.” Diệp Vân Chu mặt không cảm xúc ngồi thẳng dậy, xoa xoa cổ, hầu kết lặng lẽ trượt một chút, không dấu vết trêu chọc: “Còn không bằng nằm thẳng lên ghế, ít nhất ta sẽ không bị sái cổ.”
“Chậc, không biết ai vừa ra vẻ đáng thương nói không có gối không ngủ được ấy.” Mộ Lâm Giang phủi vạt áo, vuốt phẳng nếp nhăn hừ mũi.
Diệp Vân Chu vặn cổ đứng dậy, khập khiễng đi hai bước: “Có à? Ta quên rồi, sao ngươi còn chưa đứng dậy?”
Mộ Lâm Giang duỗi tay về hướng y, thở dài: “Chân đã tê rần, không đứng lên được, đều tại đại thiếu gia vong ân phụ nghĩa nào đó.”
Diệp Vân Chu thầm nghĩ ngươi lừa ai chứ, lấy lệ kéo hắn lên. Mộ Lâm Giang nghiến răng chống tay phải lên ghế dài, dáng vẻ cố sức ngược lại không giống làm bộ.
“Phía dưới cửa mật thất là một thông đạo, một khi có người tiến vào, cửa sẽ tự động đóng lại, muốn ra ngoài thì phải mở ra lần nữa.” Mộ Lâm Giang nói đơn giản, lại hỏi Diệp Vân Chu, “Ngươi còn đi được không?”
“Vẫn được.” Diệp Vân Chu chống kiếm làm gậy, vốn định quan tâm một chút xem có phải Mộ Lâm Giang thực sự khó chịu chỗ nào hay không, nhưng bị chuyện mật thất chen vào nên cũng không nhắc nữa. Y đi theo Mộ Lâm Giang sang một gian thư phòng khác, Tô Lê sau khi cẩn thận đóng kĩ tất cả cửa phòng cũng đuổi kịp, Mộ Lâm Giang không thể không buộc lại băng gạc lần nữa để tránh tổn thương đồng đội.
Kết cấu thư phòng cũng không có chỗ nào đặc dị, Mộ Lâm Giang vạch ra một ranh giới, Diệp Vân Chu không nhìn ra manh mối, nhưng vẫn lui ra phía sau, tiếp theo liền thấy Mộ Lâm Giang nửa ngồi xổm (half-squat) xuống, nắm tay phải khẽ siết lại, vài giọt máu tươi tức thì chảy xuống từ lòng bàn tay.
Máu nhỏ trên mặt đất, khiến sàn nhà thình lình gợn sóng lên như mặt hồ, sau đó một cửa đá khắc hoa văn phức tạp chậm rãi hiện ra. Diệp Vân Chu hơi mở to mắt, trên cửa đá rộng chừng hai cánh tay kia đã họa lên một bức trận đồ từ máu, phảng phất như như một đóa mẫu đơn nở rộ, lộng lẫy mà trang nghiêm.
Mộ Lâm Giang giữ chặt tay nắm ở một bên cửa đá, dùng sức kéo lên, ngoảnh đầu: “Các ngươi đi trước, chú ý dưới chân.”
Diệp Vân Chu bẻ tay: “Tô thiếu gia, ngươi đi trước.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tô Lê ngoan ngoãn nghe lời nhảy xuống trước, Diệp Vân Chu đi tới cửa nhíu mày nói: “Ngươi…”
Y muốn nói gì đó, lại đột nhiên nghẹn lời, dù sao trên lí thuyết rót chút máu này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu hỏi “Không sao chứ”, câu trả lời nhất định sẽ là “Không sao.”
“Khụ, ta đi xuống trước.” Diệp Vân Chu đằng hắng một tiếng, thả người nhảy xuống.
Mộ Lâm Giang có thể cho tên què như y nhảy, phía dưới chắc chắn không tính là sâu. Rơi tới đất, Diệp Vân Chu nhẹ cong gối giảm bớt áp lực, nhưng chân trái vẫn hơi nhũn ra, thân hình vừa nghiêng một cái Mộ Lâm Giang đã đuổi tới sau đỡ y một phen.
“Ta cõng ngươi?” Mộ Lâm Giang nghiêng đầu cười hỏi.
“Sao ngươi không bế luôn đi.” Diệp Vân Chu xua tay, tự mình chống kiếm giậm giậm chân. Bậc thang bằng đá vừa hẹp vừa dày, quanh co dẫn xuống dưới; trong thông đạo không có đèn dầu, tia sáng cuối cùng đã bị cửa đá đóng lại ngăn cách bên ngoài, toàn bộ con đường sa vào một màu đen kịt.
Giọng Mộ Lâm Giang trong bóng đêm càng lộ vẻ lười biếng: “Không có linh lực trong người, ta sợ lỡ tay rơi gãy chân ngươi.”
“Ta còn tưởng tay ngươi gãy trước chứ.” Diệp Vân Chu chớp chớp mắt thích ứng hoàn cảnh, một bên lại mò lấy tay Mộ Lâm Giang, đầu ngón tay cảm nhận rõ ràng một miệng vết thương vắt ngang lòng bàn tay, “Nếu mật thất này chỉ cất tí vàng bạc châu báu, ngươi chẳng phải đã mất máu suông rồi hả.”
“Thì ra trong mắt Diệp công tử máu của ta còn quý hơn cả vàng bạc châu báu cơ đấy.” Mộ Lâm Giang như có thâm ý khác, “Diệp công tử đau lòng?”
Diệp Vân Chu: “…” Rất xin lỗi tôi không nhìn thấy màn biểu diễn đầy “chủ tịch” của bạn.
“Muốn băng bó cho ta à?” Mộ Lâm Giang lại nói.
“Lấy cái gì mà băng bó? Cuốn một vòng khăn tay thì có tác dụng à?” Diệp Vân Chu chửi thầm ngươi nghĩ đây là phim truyền hình chắc, “Đi thôi, nếu con đường này đủ dài, khi nào rời khỏi phạm vi Huyền Hề viện, linh lực khôi phục thì ngươi tự chữa thương đi.”
“Diệp công tử lí trí như thế không khỏi làm người ta thương tâm.” Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi có nhìn rõ xung quanh không?”
“Miễn cưỡng.” Diệp Vân Chu nói xong thì bước ra hai bước, bậc thang này đi một bước một bậc thì quá ngắn, một bước hai bậc lại quá dài, rất dễ làm người ta loạn chân. Y chống kiếm gian nan đi xuống, Mộ Lâm Giang rất mau đã đuổi theo, lỏng lẻo mà dắt lấy tay áo y.
Tô Lê cầm mồi lửa đi không xa phía trước mở đường, cho dù Mộ Lâm Giang đã lần nữa che khuất Minh Đồng, nhưng cậu cũng không muốn bị nhìn hằm hằm trong bóng tối chỉ vì quấy rầy không khí sóng vai tản bộ hài hòa của hai người. Thông đạo không một cột mốc khiến con người ta dần dần quên đi khoảng cách, không biết đi được bao lâu, trong phạm vi ánh sáng của mồi lửa mới rốt cuộc xuất hiện một vật khác thường.
Một cửa đá y hệt cửa vào mật thất đã chặn kín đường đi.
“Mộ huynh, hiền đệ! Có phát hiện!” Tô Lê đứng trước tường đá hô.
Mộ Lâm Giang cùng Diệp Vân Chu rơi lại phía sau nghe vậy thì nhanh chân đuổi tới. Diệp Vân Chu đốt hộp quẹt nhoáng cái, sắc mặt không khỏi nghiêm túc, ngoảnh đầu hỏi Mộ Lâm Giang: “Giống cửa đá chúng ta vừa vào sao?”
“Ừ.” Mộ Lâm Giang nhíu mày, “Các ngươi lui ra sau, để ta giải kết giới trên cửa.”
“Dùng máu vẽ trận rốt cuộc là theo nguyên lí gì.” Diệp Vân Chu như có điều suy nghĩ, hỏi hắn.
Mộ Lâm Giang đang định ấn lên miệng vết thương, nghe thấy câu hỏi thì dừng động tác lại, giải thích: “Chúng ta đang ở trong cấm chế, không thể điều động linh lực, nhưng linh lực vẫn luôn tồn tại chứ không biến mất. Bình thường sẽ dùng linh lực bản thân trực tiếp điều khiển trận đồ, nhưng hiện tại nếu muốn thi thuật khai trận thì chỉ có thể dùng môi giới chứa linh lực gián tiếp thi triển.”
“Cho nên chỉ cần máu tu giả.” Diệp Vân Chu tổng kết, “Chứ không nhất định phải là máu ngươi.”
“Xem như thế.” Mộ Lâm Giang lờ mờ cảm thấy trả lời vấn đề này không ổn lắm, “Nhưng máu ta thì hiệu quả hơn chút.”
“Vậy không cần để ý hiệu quả nữa, lần này đến lượt ta.” Diệp Vân Chu nhanh nhẹn rút Nhược Thủy ra, “Nếu sau cánh cửa này lại có kết giới giống vậy, chúng ta sẽ về theo đường cũ, không cần vì mật thất không xác định này mà đại thương nguyên khí.”
“Kiếm tu hóng hớt cái gì, cho ngươi trăm năm nữa ngươi cũng không học được.” Mộ Lâm Giang ấn kiếm y xuống, “Chút máu này không đáng ngại.”
“Thì ra máu ngươi là sơn, cứ tùy tiện quét lên tường cũng không đáng ngại. Ta đây cũng thế, dùng máu ta không ảnh hưởng việc bày trận của ngươi.” Diệp Vân Chu cười gằn, “Ta quyết định rồi, ngươi tiếp thu là được, không cần phản bác.”
“Xem ra là ta chiều hư ngươi, dám đứng trước mặt ta ăn nói ngông cuồng.” Mộ Lâm Giang trầm giọng cả giận nói, “Thu kiếm lại, đây là mệnh lệnh.”
Diệp Vân Chu kéo khóe miệng xuống: “Ngươi muốn ra lệnh cho ai, lặp lại lần nữa?”
Tô Lê đứng một bên, ánh mắt nhìn qua nhìn lại theo màn đấu khẩu của hai người. Cậu nghĩ một chút, giơ tay ngắt lời: “Ơ… Ta có thể nói một câu không?”
“Nói.” Diệp Vân Chu vẻ mặt bất thiện quay đầu.
“Sao các đệ cứ một hai phải dùng máu thế? Dù gì cũng là trên người tu giả, đi tiểu cũng được mà!” Tô Lê rụt cổ thành khẩn kiến nghị.
Diệp Vân Chu: “…”
Mộ Lâm Giang: “…”
“Hơ, không được ư?” Tô Lê xấu hổ cười mấy tiếng, lại lùi về sau hai bước.
Diệp Vân Chu vô cùng đồng cảm nhìn Tô Lê, tận tình khuyên bảo: “Người trẻ tuổi, thứ quan trọng nhất của tu giả là gì?”
“Tu… tu vi?” Tô Lê thử nói.
“Không, là mặt mũi và khí chất.” Diệp Vân Chu nghiêm túc nói, “Chúng ta đều là người đắc đạo tích cốc, cho nên đừng nhắc lại tục sự tổn hại đến phong độ tu giả.”
Tô Lê cái hiểu cái không, tin mà như không tin, cứ cảm thấy thứ quan trọng nhất với tu giả không phải chuyện này, nhưng đối diện với lời khuyên nhủ trịnh trọng của Diệp Vân Chu, cậu thật sự không nói lên được đạo lí khác.
“Không tin ngươi nhìn Mộ tiên sinh kìa.” Diệp Vân Chu đưa một ánh mắt, “Máu có thể chảy, đầu có thể rơi, nhưng xiêm y kiểu tóc không được xộc xệch, học được điều này ngươi mới chân chính bước vào cửa lớn của Tiên gia.”
Mộ Lâm Giang: “…” Ta không phải ta không có.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mộ Lâm Giang hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Dừng lại ở đây đi, đừng dạy hư trẻ con.”
“Câu nào câu nấy đều từ tận đáy lòng.” Diệp Vân Chu thừa cơ rút một đoạn Nhược Thủy ra, tay trái cứa một nhát qua lưỡi kiếm, đưa đến trước mặt Mộ Lâm Giang, “Cho ngươi cái tay này, muốn dùng thế nào cứ tùy ý.”
“Quên đi, ta không quản được ngươi, lát nữa đừng có kêu đau.” Mộ Lâm Giang bất lực lắc đầu, dắt Diệp Vân Chu đến trước cửa, tính toán cao độ, nhấn cổ tay y bôi lên cửa đá.
Diệp Vân Chu nhón chân lên phối hợp với hắn. Nhìn gần mới biết phương thức vẽ trận đồ của Mộ Lâm Giang thật sự không phải thứ người ngoài nghề có thể học được, mỗi độ cong và đường rẽ của nét bút đều có ý nghĩa, chẳng sợ cầm tay người khác cũng có thể họa ra những vận luật đặc biệt và đẹp đẽ, trận đồ chỉ là bề ngoài, quá trình bày trận ẩn giấu bên trong y tuyệt không cách nào hiểu rõ được.
“Người đứng đầu lĩnh vực thuật trận của Thương Mân giới ngoài ngươi không thể còn ai khác được.” Diệp Vân Chu tùy tiện khen một câu.
“Quá khen, ẩn sĩ cao nhân trong thiên hạ nhiều đếm không xuể, có chút kĩ thuật non kém không dám nói xằng tự xưng đệ nhất.” Mộ Lâm Giang khách sáo nói.
Diệp Vân Chu oán thầm lúc ở trên thuyền ngươi có nói thế đâu, có người ngoài vào là khiêm tốn hẳn lên.
Tô Lê vừa vây xem vừa nói: “Các đệ giảng hòa nhanh thật đấy.”
“Giảng hòa cái gì, chúng ta có mâu thuẫn khi nào?” Diệp Vân Chu tranh thủ nhìn xuống.
Tô Lê nghẹn họng một chút, chậm nhịp nhận ra, hỏi: “Đúng rồi, ta tốt xấu gì cũng đã Kim Đan kì, dùng máu ta nữa!”
“Lần sau sẽ đến phiên ngươi.” Diệp Vân Chu âm u nói, “Có giác ngộ là tốt.”
Mộ Lâm Giang vẽ xong một nét cuối cùng, lật lòng bàn tay Diệp Vân Chu lên, lấy khăn tay ra lau lau, cúi đầu thổi một cái.
Hai vai Diệp Vân Chu run lên, khí lạnh tản ra trên tay, y phản xạ có điều kiện giật mình, có phần không được tự nhiên rút tay ra, khóe mắt liếc qua Mộ Lâm Giang. Dưới vầng sáng yếu ớt của mồi lửa, Mộ Lâm Giang dường như cũng đang nhìn y.
Âm thanh cửa đá xoay chuyển ngay khoảnh khắc tiếp theo chợt vang lên, Diệp Vân Chu khẩn trương tập trung tinh thần. Tô Lê đi trước, khom lưng chui qua cửa đá, Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang đi sau, ba người lại giãn ra một khoảng cách. Phía trước bỗng loáng thoáng truyền đến tiếng nước.
Mặc dù theo như độ dài đoạn đường đã đi, họ đã sớm ra khỏi phạm vi Huyền Hề viện, nhưng cấm chế hạn chế linh lực vẫn không có dấu hiệu giải trừ, chắc hẳn trong thông đạo đã động tay động chân riêng một cái. Diệp Vân Chu ngồi xổm xuống sờ lên bậc thang, có chút hơi ẩm lạnh lẽo.
Tô Lê đi tuốt đằng trước chạy nhanh về, thấp giọng nhắc nhở: “Phía trước hình như là một gian thủy lao, ta không nhìn ra trong đó có người hay không, nhưng nhà tù hẳn đã ở cuối thông đạo rồi.”
“Ây.” Diệp Vân Chu than một tiếng, “Vàng bạc châu báu còn có thể mang đi một ít, nhốt phạm nhân thì thiệt lớn rồi.”
Mộ Lâm Giang nhìn lên trước, hắn chỉ có thể thấy rõ đường nét của vài bậc thang trong thông đạo. Càng đi về trước hơi nước càng nặng, tiếng nước li ti lách tách đứt quãng; đến chỗ Tô Lê nói thì chỉ thấy một loạt song sắt chặn kín đường, trên dưới trái phải đều không có kẽ hở nào cho người đi. Giữa đám song sắt có một cánh cửa nhỏ hẹp, nhưng trên cửa lại dán phù triện, còn treo cả khóa cơ quan cho bảo đảm.
Chân song sắt ngâm dưới nước lạnh, Diệp Vân Chu ngồi xổm trên mép nước xem xét, hồ nước ước chừng cao đến đùi, trong phòng giam tối đen như mực nhìn không ra rốt cuộc có thứ gì.
“Hiền đệ, ta cảm giác không tốt lắm.” Tô Lê sốt sắng nhìn chằm chằm song sắt đối diện, “Nếu không qua được thì chúng ta về theo đường cũ sao?”
“Không khí ẩm như vậy, ai cảm thấy tốt cho được.” Diệp Vân Chu không sợ sệt, nghiêng đầu hỏi ý kiến Mộ Lâm Giang. Chỉ thấy Mộ Lâm Giang vuốt tấm phù triện quấn quanh cửa và song sắt, tựa hồ đang suy tính điều gì.
“Bên trong có người.” Mộ Lâm Giang khẳng định, “Hơn nữa tu vi không thấp.”
Hắn ngồi xổm xuống, dùng tay phải múc nước, lại lật tay hắt trở lại, những bọt nước kia liền dễ như trở bàn tay xuyên qua song sắt, nhảy về hướng sâu trong nhà tù.
“Cửa này có dễ phá không?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Không dễ lắm.” Mộ Lâm Giang trầm ngâm một tiếng, “Xem tình hình trước.”
Tô Lê vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng tối sền sệt. Trong tiếng bọt nước tí tách quỷ dị biến ảo khôn lường, cậu nuốt một ngụm nước miếng, hô hấp dần dần gấp gáp, lặp đi lặp lại tự giục mình dời ánh mắt đi, nhưng lại như bị bóng tối hấp dẫn, không thể động đậy.
“Tô thiếu gia?” Diệp Vân Chu thấy tình hình không đúng, gọi cậu ta một tiếng.
Sắc mặt Tô Lê trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, ngã ngồi trên mặt đất. Cậu như sống sót sau tai nạn, vỗ ngực nói: “Trong nhà lao hình như có thứ gì đó, không thể nhìn chăm chú nó… Ta suýt nữa không tỉnh lại được rồi.”
“Sao ta không làm sao cả?” Diệp Vân Chu không hiểu nổi, “Có cái gì à?”
“Không cảm nhận được nguy hiểm.” Mộ Lâm Giang cũng nhìn đăm đăm vào nhà lao chờ bọt nước hắn thả quay trở về. Hai người đều bình an vô sự, Tô Lê càng thêm uể oải, không khỏi hoài nghi liệu có phải mình quá căng thẳng thần kinh rồi không.
Nhưng vào lúc này, từ nhà lao đột nhiên vang lên một trận cười to, âm thanh như sấm rền, khuấy động tầng tầng gợn sóng trên mặt nước.
“Tiểu bối nhãi nhép, đến yểm trận trong lao cũng không phát hiện ra, thế mà dám ra vẻ trước mặt gia!”
Lũ bọt nước nhảy nhót của Mộ Lâm Giang bị đánh tan hết dưới tiếng cười khinh thường kia. Hắn khẽ nhướng mày, hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền hừ lạnh một tiếng, nhỏ máu xuống nước, cưỡng ép bọt nước tụ lại.
“Yểm trận nhỏ nhoi há phải để ý.” Mộ Lâm Giang cất giọng khiêu khích, “Các hạ cuồng ngạo như thế, sao không rời khỏi nhà giam này mà hiện thân một hồi.”
Diệp Vân Chu thấy bọt nước lềnh bềnh lướt qua song sắt, dừng lại bên cạnh hồ, rồi lặng lẽ ngưng tụ thành một mặt gương nước, chiếu ra một chiếc bóng mơ hồ.
Bóng dáng kia như một phiến đá cao vượt lên mặt nước, một người đàn ông có thân hình cao lớn ngồi xếp bằng trên đó, một tay chống cằm đặt lên đùi, một tay khác mò về mặt nước.
“Hừ, nếu gia có thể ra ngoài, trước tiên phải chém hết bọn súc sinh ch ó đẻ các ngươi, nhổ não chúng bay như nhổ đờm!” Chủ nhân giọng nói nộ khí đằng đằng, mắng, “Có rắm thì đánh nhanh lên, khỏi cần thử thiếc dư thừa, đứng lâu quá mà sợ đái ra quần, gia không chịu trách nhiệm với chim cò của các người được.”
Diệp Vân Chu há miệng, y tự nhận là một người có thể diện, cơ bản không thể đấu khẩu th ô tục với người khác được.
Mộ Lâm Giang thì ngẩn người, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa nghe những lời th ô tục như thế, trầm mặc một lát, chợt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hóa ra Xuân Giang Đình Nguyệt dùng mũi dù đánh lên song sắt, tiếng leng keng thanh thúy vọng lên trùng điệp. Trong sát ý lạnh băng, hắn không giận mà cười: “Rất tốt, nếu ngươi không dám lặp lại những lời này trước mặt ta, ta sẽ xẻo mắt cắt lưỡi ngươi, để ngươi biết có mắt không tròng không biết giữ mồm giữ miệng phải đánh đổi bằng cái gì!”
“Ha, gia lại sợ quá!” Người đàn ông nhổ nước bọt, “Gia không những muốn lặp lại, mà còn muốn mắng ngươi thêm hai trăm câu khác kìa! Lúc gia dọa nạt ngươi tổ tông ngươi còn bú sữa mẹ đấy.”
Diệp Vân Chu không có ý định khuyên Mộ Lâm Giang, bởi vì y cũng tức nổ phổi rồi, nhưng ít nhiều gì cũng bình tĩnh hơn hắn một chút, nghĩ đến câu “thử thiếc dư thừa” kia, chẳng lẽ trước đó cũng đã có người lại đây, từng va chạm với hắn, hoặc là tiến hành giao dịch gì đó? Trước khi gương nước tiêu biến Tô Lê còn nhìn thêm mấy lần, nhưng bị sát khí lạnh thấu xương xung quanh Mộ Lâm Giang bức lùi vài bước, đành vòng đến trước mặt Diệp Vân Chu, nhỏ giọng nói: “Ta thấy hắn rất quen mắt.”
“Chẳng lẽ đây là người của Tô gia các ngươi?” Diệp Vân Chu khẽ cười, “Vậy thì nhà ngươi đắc tội sai người.”
“Không phải.” Tô Lê vội vàng phủi sạch, “Hắn rất giống… Lăng Nhai thành chủ, quái lạ, cũng có thể là ta nhìn lầm.”
Khi hai người còn đang nói chuyện, mũi dù của Mộ Lâm Giang đã dấy lên một ngọn lửa đỏ bừng, ánh lửa li3m láp phù triện trên cửa. Phù triện bốc lên một làn khói xanh, dựa vào địa thế hiểm yếu để phản kháng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn phải vặn vẹo hóa thành cát bụi. Ngay sau đó, Mộ Lâm Giang chếch dù đánh xuống, mũi dù mang theo một luồng chớp cắt qua không khí, dứt khoát lanh lẹ chém gãy khóa cơ quan.
Diệp Vân Chu thử nhiệt độ nước trước, lạnh cứng tay, thầm nghĩ Mộ Lâm Giang đúng là cay tận óc rồi, đến cả lá bài tẩy vốn không định dùng trên dù cũng lấy ra phá cửa, còn thà bị nước thấm ướt quần áo cũng phải đi giáo huấn kẻ kia. Y nhẹ giọng nói với Tô Lê: “Ngươi theo sau ta, đừng nhìn chằm chằm vào một chỗ, phân tán lực chú ý đi.”
Chắc là nghe thấy động tĩnh, người đàn ông bỗng ngậm miệng lại, có chút âm thanh xiềng xích đung đưa truyền ra.
Mộ Lâm Giang cầm theo dù, từng bước tiếp cận bệ đá ở trung tâm thủy lao, nơi có hai đoạn xích cổ tay bằng sắt giăng từ đỉnh động xuống, phía cuối là hai cái móc bén nhọn loang lổ vết máu xuyên qua bả vai nam tử.
“Ồ? Có chút bản lĩnh, thế mà mở được cả cửa lao.” Người đàn ông hơi bất ngờ, “Nhất thời xúc động chẳng có ích lợi gì đâu, ngươi đã nghĩ xong phải bàn giao thế nào chưa? Bây giờ chui vào nước hạ nhiệt đầu óc một chút, không chừng gia có thể nói đỡ vài câu cho ngươi.”
Mộ Lâm Giang không nói một lời đi tới trước phiến đá, nhẹ nhàng nhảy lên trên. Người đàn ông xùy một tiếng, thấp người xuống quét ngang chân về phía hắn; Mộ Lâm Giang chống dù lên mặt đất ngăn trở cú đá, song hổ khẩu lại bị chấn động đến tê rần.
Nam tử một kích không thành, một tay chống đất cứ thế vặn eo xoay mình vút lên, một chân khác quất về bên gáy hắn. Mộ Lâm Giang vốn đứng ở ven bệ đá, không còn chỗ tránh, đành phải nắm chặt cán dù, nháy mắt xuất hiện phía sau người đàn ông.
“Tới chỗ thế này còn bung dù, là đại tiểu thư thì ngoan ngoãn về nhà cho người hầu hạ đi! Trốn trốn tránh tránh, rốt cuộc có dám đánh một trận với ta không?” Người đàn ông đá vào khoảng không, đứng vững lại nhưng mồm miệng vẫn không tha cho người khác, rồi lại lờ mờ cảm thấy cây dù trong tay Mộ Lâm Giang quen mắt.
“Đấu với pháp sư không thú vị nhỉ.” Diệp Vân Chu từ một góc khuất nhảy lên bệ đá, đâm ra một kiếm sau lưng nam tử, “Ta đánh với ngươi.”
Nam tử hơi nghiêng đầu, gương mặt bị kiếm phong vạch ra một vết máu: “Cầm binh khí đấu với một người tay không tấc sắt, ngươi thì thú vị?”
“Không mang binh khí là chính ngươi sai, tại sao người khác có binh khí chứ? Ngươi hẳn nên tự kiểm điểm lại mình, đừng có trốn tránh trách nhiệm.” Diệp Vân Chu vẩy một đường kiếm đi đến chính giữa bệ đá.
“Con mẹ ngươi…” Người đàn ông chau mày, vừa định tung quyền về phía Diệp Vân Chu, lại thấy Mộ Lâm Giang đứng sau sườn đang tháo từng tầng băng gạc.
“Thế nào, muốn khóc cho gia xem?” Người đàn ông cẩn thận nheo mắt lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu ngắm phía Mộ Lâm Giang, đưa tay làm động tác mời, rồi lui ra sau vài bước. Tô Lê lặn lội ra từ trong nước, nâng hộp quẹt chiếu lên bệ đá; Diệp Vân Chu đưa tay nhận mồi lửa, khi giơ lên ánh sáng phiêu diêu vừa lúc bao trọn toàn bộ bãi đá.
Nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, Tô Lê cả kinh thất thanh: “Thật sự là Lăng Nhai thành chủ!”
Mộ Lâm Giang vứt băng gạc trên đất, dưới vầng sáng, đôi mắt ánh tím kia như pha lê lộng lẫy lập lòe đốm sáng tinh tế, sự mỹ lệ không gì sánh kịp đủ để hấp dẫn bất kì kẻ nào nhìn chăm chú không chớp mắt, sau đó sa vào vòng xoáy sợ hãi không lối thoát.
Lăng Nhai thành chủ trong miệng Tô Lê, Hoắc Phong Đình cũng không tránh khỏi bẫy rập của Minh Đồng, vẻ mặt hốt hoảng lên, rồi dần dần kinh hãi. Mộ Lâm Giang xem vẻ mặt của hắn thì cơn giận với đi hơn nửa, bấy giờ mới lành lạnh trào phúng: “Mắng tiếp đi, mắng đủ hai trăm câu, ta lập tức cắt đầu lưỡi ngươi.”
Hoắc Phong Đình đột nhiên giơ tay đập một chưởng lên vết thương bị móc sắt đâm thủng trên vai, định thần lại há to mồm th ở dốc, ngượng ngùng cười: “Trời ạ, thế nào lại là ngươi! Ta mắng cái gì? Ta nói nếu có thể ra ngoài, trước tiên phải ôm người anh em một cái thật chặt!”
“Ừm, còn thiếu 198 câu.” Mộ Lâm Giang lắc lắc dù tính toán.
“Ha ha, đều là bạn cũ, đừng tính toán chi li như vậy chứ. Chúng ta không gặp mặt mấy trăm năm, những điều không thoải mái ấy cứ để chúng theo gió mà đi.” Hoắc Phong Đình mặt dày đi lên trước vài bước, “Nói đi, sao ngươi lại tới nơi này? Nghe ý các ngươi thì hẳn mục đích không phải cứu ta, các ngươi có biện pháp rời đi không? Mang anh em đi với.”
“Tiếp tục.” Mộ Lâm Giang không hề bị lay động.
Diệp Vân Chu chẳng kiêng nể gì ngắm nghía Lăng Nhai thành chủ không đáng tin cậy trước mắt này, dáng vẻ cương nghị kiệt ngạo bất tuân (1), tóc mái cũng vuốt ngược lên đ ỉnh đầu, vô cùng tùy tính và bừa bãi, toàn thân là trang phục xám đen giản tiện, khắp người đều viết “thoát khỏi khuôn mẫu cổ hủ”.
(1) Kiệt ngạo bất tuân: Xuất phát từ điển tích con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví với người kiêu ngạo quật cường như ngựa khó thuần, độc lập tự cường, không kiềm chế được. “Kiệt” trong vua Kiệt, sau còn có nghĩa là tài giỏi, kiệt xuất; “ngạo” – “ngao” là ngựa chưa thuần, hung hăng, sau còn có nghĩa là kiêu ngạo; “bất tuần” là không khuất phục, không kiềm chế được
Một đao khách thô kệch không chịu gò bó như vậy trong nguyên tác lại có thể dính líu quan hệ với bông hoa nhỏ mong manh như thụ chính, đến giờ Diệp Vân Chu có phần không tưởng tượng nổi.
“Các hạ chính là Lăng Nhai thành chủ Hoắc Phong Đình?” Diệp Vân Chu chen vào hỏi.
“Hai vị tiểu hữu thật tinh mắt.” Hoắc Phong Đình liếc nhìn Tô Lê đang bò lên, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Vân Chu, “Không phải Mộ cung chủ có một kiếm tu bảo vệ ư? Thế nào lại tuyển thêm một người trẻ tuổi? Người ban đầu chạy rồi hả?”
Mặt Mộ Lâm Giang lại sầm xuống, Diệp Vân Chu cười nói: “Tệ cung gia đại nghiệp đại, tuyển thêm chút nhân thủ rất bình thường, ngược lại thành chủ sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? Chúng ta ở đây gọi ngươi một tiếng thành chủ, thế bên ngoài ngàn ngàn vạn vạn câu thành chủ là gọi ai?”
Hoắc Phong Đình buông thõng vai, tang thương thở dài một tiếng, ngồi xuống ngay tại chỗ: “Ta không thích người trẻ tuổi miệng lưỡi sắc sảo, chỉ biết chọc vào chỗ đau của người khác.”
“Không thích là tốt nhất.” Diệp Vân Chu vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn là cung chủ làm việc sấm rền gió cuốn khiến người bội phục.” Hoắc Phong Đình nịnh một câu, “Tư thái oai hùng ở Kình Lôi sơn đến giờ ta vẫn nhớ mãi không quên… Rõ ràng như ở ngay trước mắt? Tóm lại các ngươi hiểu ngầm là được, ta không có văn hóa gì.”
Diệp Vân Chu: “…” Ý nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm.
Mộ Lâm Giang không vui thúc giục: “Đừng nói nhảm nữa, trước khi ta hết kiên nhẫn thì nói rõ những việc đã trải qua ra.”
“Vậy ta sẽ nói ngắn gọn.” Hoắc Phong Đình hít sâu, “Chắc ngươi đã từng nghe qua ta có một đứa em ruột, nó thừa dịp ta bị thương giam ta lại, chiếm lấy vị trí thành chủ, còn đe dọa tam đệ, lấy tam đệ uy hiếp ta, thường xuyên phái người tới hỏi ta đủ loại tin tức. Ta cho rằng các ngươi là nhân tài nó phái đến nên mới mắng một trận nói chung là vô cùng xin lỗi tha thứ cho ta đi!”
Mộ Lâm Giang nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của hắn thì rốt cuộc mới vừa lòng, khóe miệng giật giật, khom lưng lấy tay áo che mặt phun ra một ngụm máu.
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ tịch Diệp: Tu giả quan trọng nhất là mặt mũi và khí chất!
Thành chủ vàng thật không sợ lửa: miệng phun “hoa sen”(2), lôi thôi lếch thếch, một giây nhận sai, không có văn hóa, cầm kì thi họa hết thảy đều không biết…
Tô Lê: Nghi ngờ thế giới (⊙_⊙)
(2) Miệng phun hoa sen: nôm na là nói chuyện rất văn chương
Danh sách chương