Rừng hoàng đàn rơi vào một hồi im ắng quỷ dị, dường như ngay cả ngọn gió đang vui đùa với lá kim cũng nhận thấy tình thế không ổn mà nhút nhát tránh lui, tiếng vọng xào xạc bên tai đồng loạt ngừng lại, chỉ còn tuyết trắng mênh mang và Mộ Lâm Giang mặt không biểu cảm chắp tay đứng yên, luồng khí nào đó chạm vào là nổ đứng hình bên cạnh Diệp Vân Chu.
Y lom lom nhìn Mộ Lâm Giang, điềm tĩnh lui về sau một bước, tiếp tục du thuyết: “Đây là hi sinh cần thiết vì công lý, trụ cột chính đạo Mộ tiên sinh.”
Lông mi tinh tế nơi đuôi mắt Mộ Lâm Giang phe phẩy, mắt tím chớp lóe tản ra một luồng sắc lạnh, không những không giận mà còn cười: “Tiếp tục.”
Diệp Vân Chu thành khẩn mà đau đớn khuyên nhủ: “Nô lệ đều là những người cơ khổ thân bất do kỉ (1), cung chủ hạ thấp tư thái tự mình cảm thụ những khó khăn của tu giả tầng dưới chót, đây là may mắn của tam đô, là hành động cao cả trước nay chưa từng có! Huống hồ nói đến hi sinh, ta cho rằng ta mới là người bị hại nhiều nhất trong kế hoạch này. Ta tự nguyện giả làm một tên ác nhân đùa bỡn sinh mệnh lòng dạ độc ác táng tận lương tâm, bôi nhọ hình tượng của chính bản thân mình, vứt bỏ tôn nghiêm chính đạo như thế, ta còn chưa đòi cung chủ phần thưởng tình nghĩa thì thôi, cung chủ cũng lùi một bước, phối hợp một chút đi.”
(1) Thân bất do kỉ: Không được tự do làm việc theo ý mình
“Vậy ta còn phải cảm tạ ngươi đã đặt lợi ích chung lên trên quyền lợi cá nhân, xả thân vì nghĩa sao?” Lần đầu tiên Mộ Lâm Giang chứng kiến trực quan lời biện bạch vô lí đến ba phần như thế, hắn cười khẩy nói: “Cho ngươi một cơ hội sắp xếp lại câu chữ, tự trói hai tay cầu xin ta làm chủ nhân của ngươi, ta sẽ nhân ái độ lượng bớt đánh ngươi vài roi.”
Diệp Vân Chu thở thật dài một hơi, biết ngay Mộ Lâm Giang không dễ đồng ý chịu thiệt như vậy. Y đổi góc độ cắt bóng, vô cùng thực tế nói: “Ngươi vừa vào cửa, bất kể nam nữ chủ khách đều quỳ dưới Minh Đồng của ngươi, chúng ta còn cần ngụy trang ư?”
Nét mặt Mộ Lâm Giang cứng đờ, hừ mũi: “Che lại là được.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ồ, chủ nhân bịt mắt, nô lệ nghênh ngang đi bên cạnh, đây là thứ tệ hại gì?” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa nói, “Có khi người ta giới thiệu luôn cho ngươi mấy trò trong thanh lâu.”
“A, ai cho ngươi đi nghênh ngang, dây dợ xiềng xích kiểu dáng gì ta cũng đủ cả, chọn cái ngươi thích đi.” Mộ Lâm Giang cười đến càn rỡ.
“Đó mà là nô lệ sao? Đó là chó dẫn đường.” Diệp Vân Chu mặt không đổi sắc, “Mắt không nhìn được còn đi tầm hoan tác nhạc (2), thật là thân tàn chí kiên, Vĩnh Dạ cung cũng phải mời ngươi làm đại biểu thượng khách.”
(2) Tầm hoan tác nhạc: tìm kiếm niềm vui không lành mạnh
Tinh thần không chút lợi kỉ, tàn nhẫn đến bản thân mình cũng mắng như thế, ngay cả Mộ Lâm Giang cũng vì đó mà kinh ngạc, còn tranh cãi nữa thì hai người sẽ đều rơi khỏi lý thú bậc cao mất, liếc nhau rồi không khỏi cùng trầm mặc. Lát sau Mộ Lâm Giang mới miễn cưỡng nói: “… Gương mặt này của ngươi giả thành nô lệ còn có tí đáng tin.”
Diệp Vân Chu thuần lương vô hại mỉm cười: “Ta trông văn nhã biết điều như thế, mua được chính là kiếm lời, ai sẽ đi trả hàng chứ.”
Mộ Lâm Giang còn muốn nói gì đó nữa, Diệp Vân Chu lại lật mặt, thất vọng lắc đầu: “Đừng nói nữa, ta nhìn thấu điệu bộ dối trá cố ra vẻ của ngươi rồi. Đại trượng phu co được dãn được, có tí uất ức cũng không chịu, Mộ cung chủ bất quá là hạng ngươi nông cạn tính toán xét nét thôi.”
Mộ Lâm Giang: “…”
“Thôi, ta cũng không ép buộc, đưa mặt nạ cho ta, ta tự đi.” Diệp Vân Chu vừa nói vừa vẫy tay định đi, “Tuy có hơi thiệt thòi về kinh nghiệm, nhưng ta dầu gì cũng có bóng kiếm Đại Thừa kì trên người, cho dù bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Mộ Lâm Giang muốn nói lại thôi. Hắn đương nhiên không cam tâm bỏ cuộc như vậy, nhưng kể cả là giả vờ, làm nô lệ, niềm kiêu ngạo cùng sự kháng cự toát ra từ nơi sâu thẳm trong kí ức làm hắn khó mà buông xuôi được.
Diệp Vân Chu thừa dịp hắn đang rối rắm kịch liệt lấy đi mặt nạ từ tay hắn, bước ra một bước, rồi ngoảnh đầu lại cười khẽ, dịu dàng nói: “Cung chủ chờ ta, tìm được manh mối giải quyết tàn hồn xong, chúng ta sẽ hồi hương dưỡng lão.”
Mộ Lâm Giang: “…” Đến mức nói di ngôn ư.
Mộ Lâm Giang thu dù, vung lên chặn ngang trước cổ Diệp Vân Chu, ảo não nói: “Ta đi cùng ngươi, còn yêu cầu gì thì nói hết ra, khi nào ra ngoài tính sổ một lượt với ngươi.”
Diệp Vân Chu vừa nghe câu này đã thấy yên bụng, lấy một cuộn băng gạc ra từ túi càn khôn, được đằng chân lân đằng đầu: “Tuy ta không tình nguyện, nhưng vì lí do an toàn ngươi vẫn nên che mắt đi. Quần áo thì không cần thay, có pháp bảo che giấu cảnh giới tu vi thì dùng một chút, theo sau lưng ta, đừng dùng thần thức linh lực bừa bãi, lúc cần thiết thì phối hợp một chút… Cúi đầu.”
Mộ Lâm Giang khom lưng để Diệp Vân Chu che băng gạc trước mắt mình. Diệp Vân Chu cuốn vài vòng, dưới băng gạc dày nặng hoàn toàn không nhìn được ánh sáng nữa.
Cho dù không dùng thần thức hắn cũng có thể dựa vào trực giác theo sau Diệp Vân Chu, không đến mức đạp hụt hay đâm vào cây. Xuân Giang Đình Nguyệt bị hắn thu lại, dưới một mảnh đen kịt đi theo bước chân Diệp Vân Chu – dừng lại, âm thanh tuyết đọng bị giẫm dưới chân như ngưng thành thực, có cả tiếng vang rất nhỏ do đầu ngón tay gõ lên mặt nạ, tất cả đều hết sức rõ ràng bên tai. Hắn đã từ bỏ việc dùng thần thức dò xét xung quanh, đến cả bóng dáng Diệp Vân Chu dưới đáy mắt cũng có phần mơ hồ.
Tình thế mất quyền chủ động như thế này không khỏi khiến hắn nhớ tới cảm giác vô lực khi vết thương cũ tái phát. Xung quanh truyền đến một làn sóng linh lực ẩn giấu, Mộ Lâm Giang theo phản xạ đưa tay kéo bả vai Diệp Vân Chu về hướng mình.
“Đừng lộn xộn, nhớ kĩ thân phận của ngươi.” Một tay Diệp Vân Chu đè lại cánh tay Mộ Lâm Giang, hơi ngẩng đầu ghé vào tai hắn nhắc nhở.
Mộ Lâm Giang chợt cảm thấy không được tự nhiên, hơi thở phả vào bên tai khiến thần kinh hắn thầm căng thẳng, ý muốn giật băng vải ra càng ngày càng đậm.
Diệp Vân Chu rời khỏi bên người hắn, đi thẳng đến gần một cánh cửa vô hình, khí tức chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất không còn tăm tích.
Mộ Lâm Giang không có mặt nạ, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi. Thời gian thoáng chốc trôi qua, ngay lúc lòng kiên nhẫn của hắn đã tới cực hạn thì kết giới lại lần nữa mở ra, tiếng bước chân của Diệp Vân Chu cùng hai người khác đồng thời vang lên.
Hơn nửa mặt Diệp Vân Chu bị che bởi chiếc mặt nạ kim sắc khắc hoa kia, có phần thô bỉ, song khí chất tức khắc trưởng thành lên. Mộ Lâm Giang không biết y đang lừa dối cái gì, chỉ phát giác ra có một nam tử Nguyên Anh kì đang từ từ tới gần, định tháo băng gạc trước mắt hắn.
Mộ Lâm Giang sinh lòng chán ghét nhăn mày lại, ngay trước khi cánh tay kia đụng đến băng vải, Diệp Vân Chu mới rốt cuộc mở miệng.
“Các hạ, tuy ta tới đây để suy xét giải quyết thứ phiền toái này,” Diệp Vân Chu khoanh tay nhìn hai thủ vệ Nguyên Anh kì gác cửa chính kia, ngữ khí lành lạnh hờ hững, “Nhưng hiện tại đến cửa Vĩnh Dạ cung hắn cũng chưa về, vẫn tính là đồ của ta, nếu các ngươi chơi hỏng, ta sẽ nổi giận.”
Cánh tay thủ vệ khựng lại giữa không trung, có hơi khó xử. Gã nhìn chòng chọc đám băng vải chồng chéo, muốn xem bên dưới có đúng thật như Diệp Vân Chu nói, hai mắt bị móc máu thịt be bét hay không.
Nhưng gã càng nhìn tim càng đập nhanh không nói nên lời, cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân này làm cổ họng gã như bị bóp nghẹt lại. Gã vội vàng quơ quơ chiếc nhẫn trên tay trước mắt Mộ Lâm Giang, tia sáng lóe lên chứng tỏ nô lệ này đích xác chỉ mới Kim Đan kì, lúc này gã mới chậm rãi buông tay xuống lui về phía sau.
“Chúng ta cũng chỉ làm việc theo quy tắc thôi, khách quý ngàn vạn lần đừng để bụng. Trông bộ quần áo này là biết ngài để tâm không ít vào hắn, hắn còn không biết điều như thế, thật sự nên giáo huấn. Bất luận ngài tới trả hàng hay giảm giá bán lại đều có thể bàn bạc với chủ sự Huyền Hề viện của chúng ta, Vĩnh Dạ cung nhất định sẽ cho ngài một phương án vừa lòng.” Thủ vệ ngoảnh lại cười xòa, rồi bực bội khẽ gầm với Mộ Lâm Giang: “Mau cút ra đây, vinh hoa phú quý không biết quý trọng, đúng là có mắt không tròng!”
Dưới ống tay áo, tay phải Mộ Lâm Giang nắm chặt lại, từ từ nâng bước bắt kịp, đoán chừng Diệp Vân Chu có lẽ đã bịa cho hắn thiết lập kiên trinh bất khuất gì đó.
Diệp Vân Chu nhìn chằm chằm bóng dáng tên thủ vệ, sát khí nhỏ đến mức không thể phát hiện chợt lóe lên rồi biến mất, sau khi gã tiến vào trong kết giới mới nhẹ giọng nói với Mộ Lâm Giang: “Gã quá nhiều lời.”
Không khí xung quanh Mộ Lâm Giang vô cùng âm u: “Ngươi cũng nói rất nhiều.”
“Khoan dung đi, sau này tính.” Diệp Vân Chu trở tay bắt lấy tay áo Mộ Lâm Giang, cùng hắn đi vào.
Trong kết giới núi đá hang động xù xì, bên trong còn có các động tiên khác; dao động gợn sóng chầm chậm tan hết, như ánh nắng vừa lau sạch một vùng sương sớm ảm đạm, hàng đèn dầu rực rỡ chạy dài không dứt đập thẳng vào mắt.
Diệp Vân Chu đang đứng trên một lối vào bằng phẳng, con đường uốn lượn trườn xuống dưới nhìn không thấy cuối, cầu thang dốc ngược, cứ cách một bậc đá lại có một trản đèn khảm trên tường. Thủ vệ khách khí nói: “Thượng khách mời vào trong.”
“Hi vọng lần này quý cung không làm ta thất vọng, suy cho cùng dung mạo có đẹp nữa, không nghe lời thì cũng chẳng dùng được.” Diệp Vân Chu đứng trước thềm đá, làm như tiếc nuối cảm thán, thuận tay vén lên một lọn tóc dài rũ trước ngực Mộ Lâm Giang, “Mấy giáp (3) trước chất lượng nô lệ nơi này tốt hơn nhiều so với hiện tại đấy.”
(3) 1 giáp = 60 năm
Hầu kết Mộ Lâm Giang thoáng giật giật. Giọng điệu Diệp Vân Chu vô cùng tùy ý, rất khó đoán được câu này có phải xuất phát từ chân tâm hay không. Hắn đột nhiên hối hận vì đã che hai mắt lại giả làm Kim Đan kì, trong bóng tối đen kịt không cách nào xác định được ánh mắt Diệp Vân Chu, không biết đâu là một mặt chân thật của y, đến khoảng cách giữa hai người họ cũng trở nên mờ ảo bất định.
Thủ vệ hơi ngẩn ra: “Mấy giáp trước? Thượng khách nhớ lầm rồi, tệ cung mới thành lập hơn bảy mươi năm, nhờ tín nhiệm của rất nhiều thượng khách mới phát triển được như bây giờ.”
“Ồ? Ta vẫn tưởng các ngươi tiếp nhận sản nghiệp của trường câu cơ.” Diệp Vân Chu làm bộ bất ngờ, hết sức thật trân lỡ tay kéo tóc Mộ Lâm Giang xuống.
“Ta đã nghe nói qua về trường câu rồi, nhưng chưa tới mức tiếp nhận, chẳng qua đương gia (ông chủ) hồi trước thu mua một ít pháp bảo dụng cụ về đây dùng thôi.” Thủ vệ nhỏ giọng nói.
“Chậc, quên đi, coi như ta chưa hỏi.” Đầu ngón tay Diệp Vân Chu cuốn lọn tóc lên, dáng vẻ có phần bực bội.
Mộ Lâm Giang đành phải cúi đầu theo lực kéo của Diệp Vân Chu. Y chợt nghiêng đầu, nhếch miệng lạnh lùng hừ một tiếng tức giận: “Ta cho phép ngươi cử động chưa? Ngẩng lên!”
Nếu không có băng vải rộng che hết trán, gân xanh trên đó thế nào cũng làm lộ ý nghĩ thật sự của hắn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu thấy rõ vạt áo ở ngực Mộ Lâm Giang phập phồng kịch liệt hai lần, sau đó hắn mới từng chút ngẩng đầu, băng gạc cũng không ngăn được ánh mắt lạnh lẽo như kim châm hướng thẳng vào khuôn mặt dạt dào hứng thú của Diệp Vân Chu.
“Ngoan, lấy lòng ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Y nắm cằm Mộ Lâm Giang, thấp giọng tự tại nói. Đúng là lên voi xuống chó, y có chút hả hê, còn cả niềm vui thích khi cưỡng ép người đứng đầu một vùng, dù là giả vờ cũng không trở ngại y cường thủ hào đoạt một lần.
Thủ vệ không đành lòng nhìn thẳng, quay người đi chỗ khác. Mộ Lâm Giang nắm chặt tay phải, khớp xương phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, hơi mím môi lại. Diệp Vân Chu khe khẽ nở nụ cười, cực kì khoái trá, mưa rền gió giữ nổi lên trong Mộ Lâm Giang với y lại như nắng hạn lâu ngày gặp được mưa rào. Ngón tay y vạch xuống túm lấy cổ áo Mộ Lâm Giang, lôi hắn xuống lầu.
Mộ Lâm Giang tin chắc một trăm phần trăm kế hoạch này của Diệp Vân Chu xuất phát từ yêu thích cá nhân. Tiếng cười của Diệp Vân Chu làm hắn phiền lòng, không phải chán ghét y, chỉ là buồn bực vì không đáp lễ được những khích bác cố ý của y. Càng xuống dưới bậc đá càng dốc, xếp đặt gần khít, cứ tới lui giữa ranh giới làm người ta đạp hụt và vấp ngã, hắn muốn tránh khỏi tay Diệp Vân Chu, dưới chân thình lình không có gì, ngã nhào về phía trước.
“Tới rồi.” Diệp Vân Chu đỡ Mộ Lâm Giang đang lảo đảo một phen, bậc đá đã đến tận cùng, một cánh cửa khổng lồ bằng bạch ngọc nạm vàng xa xỉ ở ngay trong tầm tay y. Tóc Mộ Lâm Giang dưới băng vải xù lên mấy sợi, hơi có vẻ xốc xếch, y vươn cao tay, dùng lòng bàn tay vuốt xuống những sợi tóc rối bù kia, lại chợt thu tay lại che miệng cười phá lên.
“Còn chưa chơi chán hả?” Mộ Lâm Giang nghiến răng nghiến lợi.
“Là cải trang trà trộn, không phải chơi.” Diệp Vân Chu không thừa nhận, “Ngài dùng từ cẩn thận.”
Mộ Lâm Giang đẩy băng gạc trên sống mũi, nhẹ nhàng giương khóe môi lên, phảng phất như đang cười, lại như lời tuyên bố nhất định sẽ phục thù. Hắn đẩy thẳng cửa lớn ra, nắm lấy cổ tay phải Diệp Vân Chu bước nhanh vào sân. Âm thanh xôn xao như thủy triều ùn ùn kéo đến, phố xá cửa hàng san sát nhau, cửa sổ lưu ly ánh lên hình ảnh của vô số thương phẩm sặc sỡ, sàn nhà trơn nhẵn như gương, đèn lồ ng treo cao trên mái vòm, ở nơi lòng đất không thấy thiên nhật bỗng dấy lên một trường hà ánh sáng bất diệt.
Mộ Lâm Giang kéo Diệp Vân Chu rảo bước về phía hẻm nhỏ bên cạnh một cao lâu, Diệp Vân Chu cảnh giác nói: “Trước mắt bao người, ngươi muốn làm gì cũng phải nghĩ cho kĩ.”
“Ta cho phép ngươi nói chuyện chưa.” Mộ Lâm Giang nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng khó chịu.
“Ta đâu phải nô lệ của ngươi.” Diệp Vân Chu không quan tâm.
Hai người đi vào hẻm nhỏ, bước qua một người đàn ông say đến ngã quỵ. Đi mãi đến tận sâu trong con hẻm ánh sáng mập mờ, Mộ Lâm Giang mới lần nữa đẩy băng gạc, cuốn không dễ chịu lắm, hắn dứt khoát kéo băng vải vừa dày vừa nặng từ trên đầu xuống, thở hắt ra rồi nghiêng đầu vén tóc mai lòa xòa ra sau tai.
Lần đầu tiên Diệp Vân Chu thấy tóc Mộ Lâm Giang rối đến như vậy, theo phản xạ muốn giúp hắn vuốt một chút, kết quả là Mộ Lâm Giang lại lần nữa áp tay y về bức tường phía sau.
“Nổi giận?” Diệp Vân Chu dựa lên tường, vẻ mặt vô tội thử dò xét.
Mộ Lâm Giang chớp chớp mắt, lúc này mới nhìn vào Diệp Vân Chu đang trông rất ngoan ngoãn.
Đôi mắt này còn huyễn lệ hơn cả cửa sổ lưu ly khi nãy, giấu dưới đám tóc mai tán loạn, chính đang để lộ vẻ thăm dò và xâm lăng không cách nào bỏ qua. Diệp Vân Chu thoáng thất thần, lúc bừng tỉnh lại phát hiện mình đã nín thở, rồi tức thì nhìn thấy Mộ Lâm Giang thâm trầm thu lại d*c vọng không thể che giấu. Hắn dí dỏm nói: “Ngoan, lấy lòng ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói: Thiên Đạo tuần hoàn tuần hoàn tuần hoàn tuần hoàn… Các ngươi còn muốn tổn thương nhau bao lâu nữa! - HẾT CHƯƠNG 46-
Shikki: Cung chủ phải chiều chủ tịch Diệp lắm mới chịu làm nô lệ đấy nhỉ…
Y lom lom nhìn Mộ Lâm Giang, điềm tĩnh lui về sau một bước, tiếp tục du thuyết: “Đây là hi sinh cần thiết vì công lý, trụ cột chính đạo Mộ tiên sinh.”
Lông mi tinh tế nơi đuôi mắt Mộ Lâm Giang phe phẩy, mắt tím chớp lóe tản ra một luồng sắc lạnh, không những không giận mà còn cười: “Tiếp tục.”
Diệp Vân Chu thành khẩn mà đau đớn khuyên nhủ: “Nô lệ đều là những người cơ khổ thân bất do kỉ (1), cung chủ hạ thấp tư thái tự mình cảm thụ những khó khăn của tu giả tầng dưới chót, đây là may mắn của tam đô, là hành động cao cả trước nay chưa từng có! Huống hồ nói đến hi sinh, ta cho rằng ta mới là người bị hại nhiều nhất trong kế hoạch này. Ta tự nguyện giả làm một tên ác nhân đùa bỡn sinh mệnh lòng dạ độc ác táng tận lương tâm, bôi nhọ hình tượng của chính bản thân mình, vứt bỏ tôn nghiêm chính đạo như thế, ta còn chưa đòi cung chủ phần thưởng tình nghĩa thì thôi, cung chủ cũng lùi một bước, phối hợp một chút đi.”
(1) Thân bất do kỉ: Không được tự do làm việc theo ý mình
“Vậy ta còn phải cảm tạ ngươi đã đặt lợi ích chung lên trên quyền lợi cá nhân, xả thân vì nghĩa sao?” Lần đầu tiên Mộ Lâm Giang chứng kiến trực quan lời biện bạch vô lí đến ba phần như thế, hắn cười khẩy nói: “Cho ngươi một cơ hội sắp xếp lại câu chữ, tự trói hai tay cầu xin ta làm chủ nhân của ngươi, ta sẽ nhân ái độ lượng bớt đánh ngươi vài roi.”
Diệp Vân Chu thở thật dài một hơi, biết ngay Mộ Lâm Giang không dễ đồng ý chịu thiệt như vậy. Y đổi góc độ cắt bóng, vô cùng thực tế nói: “Ngươi vừa vào cửa, bất kể nam nữ chủ khách đều quỳ dưới Minh Đồng của ngươi, chúng ta còn cần ngụy trang ư?”
Nét mặt Mộ Lâm Giang cứng đờ, hừ mũi: “Che lại là được.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ồ, chủ nhân bịt mắt, nô lệ nghênh ngang đi bên cạnh, đây là thứ tệ hại gì?” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa nói, “Có khi người ta giới thiệu luôn cho ngươi mấy trò trong thanh lâu.”
“A, ai cho ngươi đi nghênh ngang, dây dợ xiềng xích kiểu dáng gì ta cũng đủ cả, chọn cái ngươi thích đi.” Mộ Lâm Giang cười đến càn rỡ.
“Đó mà là nô lệ sao? Đó là chó dẫn đường.” Diệp Vân Chu mặt không đổi sắc, “Mắt không nhìn được còn đi tầm hoan tác nhạc (2), thật là thân tàn chí kiên, Vĩnh Dạ cung cũng phải mời ngươi làm đại biểu thượng khách.”
(2) Tầm hoan tác nhạc: tìm kiếm niềm vui không lành mạnh
Tinh thần không chút lợi kỉ, tàn nhẫn đến bản thân mình cũng mắng như thế, ngay cả Mộ Lâm Giang cũng vì đó mà kinh ngạc, còn tranh cãi nữa thì hai người sẽ đều rơi khỏi lý thú bậc cao mất, liếc nhau rồi không khỏi cùng trầm mặc. Lát sau Mộ Lâm Giang mới miễn cưỡng nói: “… Gương mặt này của ngươi giả thành nô lệ còn có tí đáng tin.”
Diệp Vân Chu thuần lương vô hại mỉm cười: “Ta trông văn nhã biết điều như thế, mua được chính là kiếm lời, ai sẽ đi trả hàng chứ.”
Mộ Lâm Giang còn muốn nói gì đó nữa, Diệp Vân Chu lại lật mặt, thất vọng lắc đầu: “Đừng nói nữa, ta nhìn thấu điệu bộ dối trá cố ra vẻ của ngươi rồi. Đại trượng phu co được dãn được, có tí uất ức cũng không chịu, Mộ cung chủ bất quá là hạng ngươi nông cạn tính toán xét nét thôi.”
Mộ Lâm Giang: “…”
“Thôi, ta cũng không ép buộc, đưa mặt nạ cho ta, ta tự đi.” Diệp Vân Chu vừa nói vừa vẫy tay định đi, “Tuy có hơi thiệt thòi về kinh nghiệm, nhưng ta dầu gì cũng có bóng kiếm Đại Thừa kì trên người, cho dù bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Mộ Lâm Giang muốn nói lại thôi. Hắn đương nhiên không cam tâm bỏ cuộc như vậy, nhưng kể cả là giả vờ, làm nô lệ, niềm kiêu ngạo cùng sự kháng cự toát ra từ nơi sâu thẳm trong kí ức làm hắn khó mà buông xuôi được.
Diệp Vân Chu thừa dịp hắn đang rối rắm kịch liệt lấy đi mặt nạ từ tay hắn, bước ra một bước, rồi ngoảnh đầu lại cười khẽ, dịu dàng nói: “Cung chủ chờ ta, tìm được manh mối giải quyết tàn hồn xong, chúng ta sẽ hồi hương dưỡng lão.”
Mộ Lâm Giang: “…” Đến mức nói di ngôn ư.
Mộ Lâm Giang thu dù, vung lên chặn ngang trước cổ Diệp Vân Chu, ảo não nói: “Ta đi cùng ngươi, còn yêu cầu gì thì nói hết ra, khi nào ra ngoài tính sổ một lượt với ngươi.”
Diệp Vân Chu vừa nghe câu này đã thấy yên bụng, lấy một cuộn băng gạc ra từ túi càn khôn, được đằng chân lân đằng đầu: “Tuy ta không tình nguyện, nhưng vì lí do an toàn ngươi vẫn nên che mắt đi. Quần áo thì không cần thay, có pháp bảo che giấu cảnh giới tu vi thì dùng một chút, theo sau lưng ta, đừng dùng thần thức linh lực bừa bãi, lúc cần thiết thì phối hợp một chút… Cúi đầu.”
Mộ Lâm Giang khom lưng để Diệp Vân Chu che băng gạc trước mắt mình. Diệp Vân Chu cuốn vài vòng, dưới băng gạc dày nặng hoàn toàn không nhìn được ánh sáng nữa.
Cho dù không dùng thần thức hắn cũng có thể dựa vào trực giác theo sau Diệp Vân Chu, không đến mức đạp hụt hay đâm vào cây. Xuân Giang Đình Nguyệt bị hắn thu lại, dưới một mảnh đen kịt đi theo bước chân Diệp Vân Chu – dừng lại, âm thanh tuyết đọng bị giẫm dưới chân như ngưng thành thực, có cả tiếng vang rất nhỏ do đầu ngón tay gõ lên mặt nạ, tất cả đều hết sức rõ ràng bên tai. Hắn đã từ bỏ việc dùng thần thức dò xét xung quanh, đến cả bóng dáng Diệp Vân Chu dưới đáy mắt cũng có phần mơ hồ.
Tình thế mất quyền chủ động như thế này không khỏi khiến hắn nhớ tới cảm giác vô lực khi vết thương cũ tái phát. Xung quanh truyền đến một làn sóng linh lực ẩn giấu, Mộ Lâm Giang theo phản xạ đưa tay kéo bả vai Diệp Vân Chu về hướng mình.
“Đừng lộn xộn, nhớ kĩ thân phận của ngươi.” Một tay Diệp Vân Chu đè lại cánh tay Mộ Lâm Giang, hơi ngẩng đầu ghé vào tai hắn nhắc nhở.
Mộ Lâm Giang chợt cảm thấy không được tự nhiên, hơi thở phả vào bên tai khiến thần kinh hắn thầm căng thẳng, ý muốn giật băng vải ra càng ngày càng đậm.
Diệp Vân Chu rời khỏi bên người hắn, đi thẳng đến gần một cánh cửa vô hình, khí tức chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất không còn tăm tích.
Mộ Lâm Giang không có mặt nạ, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi. Thời gian thoáng chốc trôi qua, ngay lúc lòng kiên nhẫn của hắn đã tới cực hạn thì kết giới lại lần nữa mở ra, tiếng bước chân của Diệp Vân Chu cùng hai người khác đồng thời vang lên.
Hơn nửa mặt Diệp Vân Chu bị che bởi chiếc mặt nạ kim sắc khắc hoa kia, có phần thô bỉ, song khí chất tức khắc trưởng thành lên. Mộ Lâm Giang không biết y đang lừa dối cái gì, chỉ phát giác ra có một nam tử Nguyên Anh kì đang từ từ tới gần, định tháo băng gạc trước mắt hắn.
Mộ Lâm Giang sinh lòng chán ghét nhăn mày lại, ngay trước khi cánh tay kia đụng đến băng vải, Diệp Vân Chu mới rốt cuộc mở miệng.
“Các hạ, tuy ta tới đây để suy xét giải quyết thứ phiền toái này,” Diệp Vân Chu khoanh tay nhìn hai thủ vệ Nguyên Anh kì gác cửa chính kia, ngữ khí lành lạnh hờ hững, “Nhưng hiện tại đến cửa Vĩnh Dạ cung hắn cũng chưa về, vẫn tính là đồ của ta, nếu các ngươi chơi hỏng, ta sẽ nổi giận.”
Cánh tay thủ vệ khựng lại giữa không trung, có hơi khó xử. Gã nhìn chòng chọc đám băng vải chồng chéo, muốn xem bên dưới có đúng thật như Diệp Vân Chu nói, hai mắt bị móc máu thịt be bét hay không.
Nhưng gã càng nhìn tim càng đập nhanh không nói nên lời, cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân này làm cổ họng gã như bị bóp nghẹt lại. Gã vội vàng quơ quơ chiếc nhẫn trên tay trước mắt Mộ Lâm Giang, tia sáng lóe lên chứng tỏ nô lệ này đích xác chỉ mới Kim Đan kì, lúc này gã mới chậm rãi buông tay xuống lui về phía sau.
“Chúng ta cũng chỉ làm việc theo quy tắc thôi, khách quý ngàn vạn lần đừng để bụng. Trông bộ quần áo này là biết ngài để tâm không ít vào hắn, hắn còn không biết điều như thế, thật sự nên giáo huấn. Bất luận ngài tới trả hàng hay giảm giá bán lại đều có thể bàn bạc với chủ sự Huyền Hề viện của chúng ta, Vĩnh Dạ cung nhất định sẽ cho ngài một phương án vừa lòng.” Thủ vệ ngoảnh lại cười xòa, rồi bực bội khẽ gầm với Mộ Lâm Giang: “Mau cút ra đây, vinh hoa phú quý không biết quý trọng, đúng là có mắt không tròng!”
Dưới ống tay áo, tay phải Mộ Lâm Giang nắm chặt lại, từ từ nâng bước bắt kịp, đoán chừng Diệp Vân Chu có lẽ đã bịa cho hắn thiết lập kiên trinh bất khuất gì đó.
Diệp Vân Chu nhìn chằm chằm bóng dáng tên thủ vệ, sát khí nhỏ đến mức không thể phát hiện chợt lóe lên rồi biến mất, sau khi gã tiến vào trong kết giới mới nhẹ giọng nói với Mộ Lâm Giang: “Gã quá nhiều lời.”
Không khí xung quanh Mộ Lâm Giang vô cùng âm u: “Ngươi cũng nói rất nhiều.”
“Khoan dung đi, sau này tính.” Diệp Vân Chu trở tay bắt lấy tay áo Mộ Lâm Giang, cùng hắn đi vào.
Trong kết giới núi đá hang động xù xì, bên trong còn có các động tiên khác; dao động gợn sóng chầm chậm tan hết, như ánh nắng vừa lau sạch một vùng sương sớm ảm đạm, hàng đèn dầu rực rỡ chạy dài không dứt đập thẳng vào mắt.
Diệp Vân Chu đang đứng trên một lối vào bằng phẳng, con đường uốn lượn trườn xuống dưới nhìn không thấy cuối, cầu thang dốc ngược, cứ cách một bậc đá lại có một trản đèn khảm trên tường. Thủ vệ khách khí nói: “Thượng khách mời vào trong.”
“Hi vọng lần này quý cung không làm ta thất vọng, suy cho cùng dung mạo có đẹp nữa, không nghe lời thì cũng chẳng dùng được.” Diệp Vân Chu đứng trước thềm đá, làm như tiếc nuối cảm thán, thuận tay vén lên một lọn tóc dài rũ trước ngực Mộ Lâm Giang, “Mấy giáp (3) trước chất lượng nô lệ nơi này tốt hơn nhiều so với hiện tại đấy.”
(3) 1 giáp = 60 năm
Hầu kết Mộ Lâm Giang thoáng giật giật. Giọng điệu Diệp Vân Chu vô cùng tùy ý, rất khó đoán được câu này có phải xuất phát từ chân tâm hay không. Hắn đột nhiên hối hận vì đã che hai mắt lại giả làm Kim Đan kì, trong bóng tối đen kịt không cách nào xác định được ánh mắt Diệp Vân Chu, không biết đâu là một mặt chân thật của y, đến khoảng cách giữa hai người họ cũng trở nên mờ ảo bất định.
Thủ vệ hơi ngẩn ra: “Mấy giáp trước? Thượng khách nhớ lầm rồi, tệ cung mới thành lập hơn bảy mươi năm, nhờ tín nhiệm của rất nhiều thượng khách mới phát triển được như bây giờ.”
“Ồ? Ta vẫn tưởng các ngươi tiếp nhận sản nghiệp của trường câu cơ.” Diệp Vân Chu làm bộ bất ngờ, hết sức thật trân lỡ tay kéo tóc Mộ Lâm Giang xuống.
“Ta đã nghe nói qua về trường câu rồi, nhưng chưa tới mức tiếp nhận, chẳng qua đương gia (ông chủ) hồi trước thu mua một ít pháp bảo dụng cụ về đây dùng thôi.” Thủ vệ nhỏ giọng nói.
“Chậc, quên đi, coi như ta chưa hỏi.” Đầu ngón tay Diệp Vân Chu cuốn lọn tóc lên, dáng vẻ có phần bực bội.
Mộ Lâm Giang đành phải cúi đầu theo lực kéo của Diệp Vân Chu. Y chợt nghiêng đầu, nhếch miệng lạnh lùng hừ một tiếng tức giận: “Ta cho phép ngươi cử động chưa? Ngẩng lên!”
Nếu không có băng vải rộng che hết trán, gân xanh trên đó thế nào cũng làm lộ ý nghĩ thật sự của hắn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu thấy rõ vạt áo ở ngực Mộ Lâm Giang phập phồng kịch liệt hai lần, sau đó hắn mới từng chút ngẩng đầu, băng gạc cũng không ngăn được ánh mắt lạnh lẽo như kim châm hướng thẳng vào khuôn mặt dạt dào hứng thú của Diệp Vân Chu.
“Ngoan, lấy lòng ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Y nắm cằm Mộ Lâm Giang, thấp giọng tự tại nói. Đúng là lên voi xuống chó, y có chút hả hê, còn cả niềm vui thích khi cưỡng ép người đứng đầu một vùng, dù là giả vờ cũng không trở ngại y cường thủ hào đoạt một lần.
Thủ vệ không đành lòng nhìn thẳng, quay người đi chỗ khác. Mộ Lâm Giang nắm chặt tay phải, khớp xương phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, hơi mím môi lại. Diệp Vân Chu khe khẽ nở nụ cười, cực kì khoái trá, mưa rền gió giữ nổi lên trong Mộ Lâm Giang với y lại như nắng hạn lâu ngày gặp được mưa rào. Ngón tay y vạch xuống túm lấy cổ áo Mộ Lâm Giang, lôi hắn xuống lầu.
Mộ Lâm Giang tin chắc một trăm phần trăm kế hoạch này của Diệp Vân Chu xuất phát từ yêu thích cá nhân. Tiếng cười của Diệp Vân Chu làm hắn phiền lòng, không phải chán ghét y, chỉ là buồn bực vì không đáp lễ được những khích bác cố ý của y. Càng xuống dưới bậc đá càng dốc, xếp đặt gần khít, cứ tới lui giữa ranh giới làm người ta đạp hụt và vấp ngã, hắn muốn tránh khỏi tay Diệp Vân Chu, dưới chân thình lình không có gì, ngã nhào về phía trước.
“Tới rồi.” Diệp Vân Chu đỡ Mộ Lâm Giang đang lảo đảo một phen, bậc đá đã đến tận cùng, một cánh cửa khổng lồ bằng bạch ngọc nạm vàng xa xỉ ở ngay trong tầm tay y. Tóc Mộ Lâm Giang dưới băng vải xù lên mấy sợi, hơi có vẻ xốc xếch, y vươn cao tay, dùng lòng bàn tay vuốt xuống những sợi tóc rối bù kia, lại chợt thu tay lại che miệng cười phá lên.
“Còn chưa chơi chán hả?” Mộ Lâm Giang nghiến răng nghiến lợi.
“Là cải trang trà trộn, không phải chơi.” Diệp Vân Chu không thừa nhận, “Ngài dùng từ cẩn thận.”
Mộ Lâm Giang đẩy băng gạc trên sống mũi, nhẹ nhàng giương khóe môi lên, phảng phất như đang cười, lại như lời tuyên bố nhất định sẽ phục thù. Hắn đẩy thẳng cửa lớn ra, nắm lấy cổ tay phải Diệp Vân Chu bước nhanh vào sân. Âm thanh xôn xao như thủy triều ùn ùn kéo đến, phố xá cửa hàng san sát nhau, cửa sổ lưu ly ánh lên hình ảnh của vô số thương phẩm sặc sỡ, sàn nhà trơn nhẵn như gương, đèn lồ ng treo cao trên mái vòm, ở nơi lòng đất không thấy thiên nhật bỗng dấy lên một trường hà ánh sáng bất diệt.
Mộ Lâm Giang kéo Diệp Vân Chu rảo bước về phía hẻm nhỏ bên cạnh một cao lâu, Diệp Vân Chu cảnh giác nói: “Trước mắt bao người, ngươi muốn làm gì cũng phải nghĩ cho kĩ.”
“Ta cho phép ngươi nói chuyện chưa.” Mộ Lâm Giang nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng khó chịu.
“Ta đâu phải nô lệ của ngươi.” Diệp Vân Chu không quan tâm.
Hai người đi vào hẻm nhỏ, bước qua một người đàn ông say đến ngã quỵ. Đi mãi đến tận sâu trong con hẻm ánh sáng mập mờ, Mộ Lâm Giang mới lần nữa đẩy băng gạc, cuốn không dễ chịu lắm, hắn dứt khoát kéo băng vải vừa dày vừa nặng từ trên đầu xuống, thở hắt ra rồi nghiêng đầu vén tóc mai lòa xòa ra sau tai.
Lần đầu tiên Diệp Vân Chu thấy tóc Mộ Lâm Giang rối đến như vậy, theo phản xạ muốn giúp hắn vuốt một chút, kết quả là Mộ Lâm Giang lại lần nữa áp tay y về bức tường phía sau.
“Nổi giận?” Diệp Vân Chu dựa lên tường, vẻ mặt vô tội thử dò xét.
Mộ Lâm Giang chớp chớp mắt, lúc này mới nhìn vào Diệp Vân Chu đang trông rất ngoan ngoãn.
Đôi mắt này còn huyễn lệ hơn cả cửa sổ lưu ly khi nãy, giấu dưới đám tóc mai tán loạn, chính đang để lộ vẻ thăm dò và xâm lăng không cách nào bỏ qua. Diệp Vân Chu thoáng thất thần, lúc bừng tỉnh lại phát hiện mình đã nín thở, rồi tức thì nhìn thấy Mộ Lâm Giang thâm trầm thu lại d*c vọng không thể che giấu. Hắn dí dỏm nói: “Ngoan, lấy lòng ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói: Thiên Đạo tuần hoàn tuần hoàn tuần hoàn tuần hoàn… Các ngươi còn muốn tổn thương nhau bao lâu nữa! - HẾT CHƯƠNG 46-
Shikki: Cung chủ phải chiều chủ tịch Diệp lắm mới chịu làm nô lệ đấy nhỉ…
Danh sách chương