Lúc này đã là nửa đêm, Thẩm Thu Thạch cứ trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được, liền dứt khoát ngồi dậy bấm số liên lạc với Triệu Bằng để than thở trút bầu tâm sự với ông.
Triệu Bằng cả ngày đã phải huấn luyện buồn ngủ gần chết, bị vợ mình cằn nhằn không cho đi ngủ, chỉ có thể “Ừ ừ ờ ờ” vài tiếng gật gù cho có lệ, cho đến khi Thẩm Thu Thạch nói đến chuyện xảy ra ở yến hội ngày hôm qua, ông mới giật mình tỉnh táo một chút “E là Lăng Vũ đã lún sâu vào rồi, thôi nó đã thích chúng ta cũng đâu còn cách nào. Bà nhớ chú ý hai đứa nó nhiều hơn một chút là được.”
Nhớ lúc trước độ tương xứng của ông và Thẩm Thu Thạch cũng không cao, khả năng có con cũng gần như là bằng không. Nhưng ông vẫn kiên trì nhất định chỉ cưới Thẩm Thu Thạch, hiện tại tự nhiên cũng sẽ không xông ra ngăn cản con trai mình.
“Chú ý? Ông kêu tôi chú ý như thế nào? Con trai ông lớn như vậy tôi quản được nó chắc?” Thẩm Thu Thạch trợn mắt khinh bỉ nam nhân ở màn hình đối diện bởi vì thân thể khôi phục mà càng ngày càng tuấn lãng.
“Nó là con của bà, lớn cỡ nào cũng phải nghe lời bà nói!” Triệu Bằng cười lấy lòng vợ mình. “Chỉ biết nói hươu nói vượn, ông thử quản nó cho tôi xem? Nhậm Sinh là một đứa bé tốt, đáng
tiếc…” Thẩm Thu Thạch mặc dù rất thích Nhậm SInh, nhưng cũng cảm thấy rất mất mát vì tương lai không có cháu bế bồng…
“Nếu thích có em bé đến thế thì tôi với bà sinh thêm đứa nữa đi?” Triệu Bằng cười tủm tỉm nói.
“Tôi là tôi không sinh được rồi đó, ngon thì ông sinh cho tôi một đứa đi?” Thẩm Thu Thạch trừng mắt liếc Triệu Bằng, cả bà lẫn Triệu Bằng đều chưa tới 200 tuổi, đặt ở hàng ngũ dị năng giả mà nói thì tính ra vẫn còn thuộc lớp “trẻ tuổi”, theo lý mà nói thì vẫn còn khả năng sinh dục. Nhưng lúc trước mang thai Triệu Lăng Vũ suýt chút là hút cạn dị năng của Thẩm Thu Thạch, thân thể cũng bị huỷ hoại nặng nề, có muốn sinh cũng cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là muốn mà thôi. “Được luôn!” Triệu Bằng vui vẻ đáp lại, đang tính nói thêm vài câu thân mật với vợ mình thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thu Thạch trở nên kì lạ “Bà làm sao vậy?”
“Tôi thấy bên phòng thằng con ông giống như… có người tạt nước ra ngoài cửa sổ.” Từ cửa sổ phòng bà nhìn xuống có thể thấy được toà phòng của Triệu Lăng Vũ.
Có nước bẩn không xử lý bằng hệ thống vệ sinh trong phòng đã kì quái rồi, giờ này hơn nửa đêm con đi tạt nước càng kì quái… Con trai mình rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Thẩm Thu Thạch là một dị
năng giả thực lực cường đại, nguyên đêm không ngủ cũng chẳng sao, sáng hôm sau vừa rời giường bà liền vội vàng đến trước phòng con mình đi qua đi lại chờ đợi.
Dến lúc thấy con trai mình cùng Nhậm Sinh từ một phòng bước ra, khoé miệng của bà bất giác giật vài cái.
Lúc trước thấy Nhậm Sinh còn nhỏ, nên bà cũng không để ý lắm chuyện Nhậm Sinh thích bám dính con trai mình, nhưng bây giờ… Cứ để hai đứa nó như vậy thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
“Di di!” Đêm qua được “ăn no” tức nhưỡng nên sáng nay Nhậm Sinh tươi tắn vô cùng, cười toe chạy về phía Thẩm Thu Thạch.
“Mẫu thân.” Triệu Lăng Vũ gật đầu chào Thẩm Thu Thạch, sau đó vác một cây đao lớn bắt đầu đứng luyện trong sân.
Nhậm Sinh thấy vậy liền chạy đi tìm chỗ trống ngồi bẹp xuống, sau đó vừa vận dụng tức nhưỡng tu luyện vừa xem Triệu Lăng Vũ luyện đao. Bên cạnh là Tiểu Lục bị mùi nhân sâm cùng hương vị của tức nhưỡng “rù quến” tới, đang nỗ lực vặn vẹo thân mình lấy lòng Nhậm Sinh…
“A Nhậm nè, Lăng Vũ có “ăn hiếp” con không?” Thẩm Thu Thạch dò hỏi.
“Ăn hiếp là sao?” Nhậm Sinh theo phản xạ hỏi lại.
“Tỷ như hun hun hay sờ sờ gì đó…”
“Cái đó gọi là ăn hiếp sao? Nhưng mà, Lăng Vũ đâu có tỏ vẻ là không thích đâu?” Nhậm Sinh nghiêng
đầu hoang mang, mấy việc này ngày nào mình cũng làm mà!
“…” Thẩm Thu Thạch chợt nghĩ đến giống như con trai mình vẫn luôn là “người bị hại” thì phải… Đương nhiên, người bị hại này bảo đảm kiểu gì cũng tỏ ra muốn mà cứ ngăn nửa giục nửa cản, chỉ ước gì Nhậm Sinh “cố hết sức” thôi.
“À phải rồi, hôm nay quản gia có đặt khách sạn một ít món ăn mới, hiện tại có lẽ là giao đến nơi rồi, A Nhậm có muốn ra ngoài nếm thử trước không?”
“Muốn!” Nhậm Sinh gật đầu không chút do dự, tuy xem Triệu Lăng Vũ luyện tập rất thích, nhưng thức ăn cũng rất ngon.
Triệu Lăng Vũ vẫn luôn chú ý tình huống bên này, thấy Nhậm Sinh đi rồi liền bước tới “Mẫu thân có chuyện muốn nói với con phải không?”
Thẩm Thu Thạch nếu thật sự muốn cho Nhậm Sinh nếm thử thức ăn, chắc chắn sẽ bắt người ta đem đến tận nơi cho em ấy, nhưng hiện tại như vậy rõ ràng là muốn tìm cách đuổi khéo Nhậm Sinh đi để nói chuyên riêng với mình.
“Đương nhiên, mẹ đang muốn nói chuyện với con.” Thẩm Thu Thạch nói “Mẹ muốn hỏi về chuyện của con và Nhậm Sinh.”
“Mẹ, nếu Nhậm Sinh không rời đi thì con và cậu ấy sẽ ở bên nhau cả đời.” Triệu Lăng Vũ không gọi mẫu thân nữa mà gọi một tiếng mẹ.
“Biết ngay mà… Mẹ cũng không phải đối gì hai đứa, nhưng mà
hai đứa con vẫn chưa… xảy ra chuyện gì đó chứ?” Thẩm Thu Thạch đảo mắt nhìn về phía hạ bộ của Triệu Lăng Vũ.
Triệu Lăng Vũ có chút dở khóc dở cười nói “Mẹ nghĩ đi đâu vậy?” Bộ dạng của Nhậm Sinh hiện tại nhỏ như vậy, y làm sao dám ra tay chứ.
“Mẹ chỉ muốn hai đứa phải biết phòng bị một chút, nếu con thật sự quyết định rồi, vậy trước tổ chức đính hôn với Nhậm Sinh đi, đợi hai năm nữa rồi hãy kết hôn.” Thẩm Thu Thạch nói.
“A Nhậm vẫn còn nhỏ, hiện tại lại mơ hồ không hiểu rõ xung quanh, chuyện này để sau đi.” Triệu Lăng Vũ nói, y biết rõ mình đã thích Nhậm Sinh mất rồi, nhưng y lại không biết Nhậm Sinh có thích mình hay không, cho nên việc ưu tiên trước mắt vẫn là dạy cho Nhậm Sinh biết nhiều một chút, để em ấy tự thông suốt…
“Ài, đám thanh niên bây giờ đứa nào đứa nấy thật là, chung thân đại sự mà cứ từ từ như vậy?” Thẩm Thu Thạch trừng mắt nhìn con trai mình, ra vẻ lão thành nói.
“Mẹ, ngữ khí này không hợp với mẹ đâu.” Triệu Lăng Vũ nói, Thẩm Thu Thạch vẻ ngoài nhìn vốn trẻ, dạo gần đây có lẽ do tâm tình vui vẻ, sắc mặt nhìn càng lúc càng trẻ ra.
“Nói vậy không phải vì hai đứa sao? Nói thật nếu hai đứa đều là người bình thường mà một đứa nam một đứa nữ thì mẹ đã buộc hai đứa
kết hôn từ đời nào rồi, nếu không tới ngày nào đó lòi ra một đứa nhỏ chắc là vui lắm.”
“Thì hiện tại mẹ không cần phải lo hai đứa con ăn cơm trước kẻng rồi còn gì, cứ từ từ rồi tính.”
“Ăn cơm trước kẻng?” Nhậm Sinh cầm một khay thức ăn bước tới, nghe vậy liền hỏi lại.
“Chính là chưa kết hôn mà có em bé ấy. Hầy, đám quý tộc bây giờ, toàn chờ có con mới chịu kết hôn.” Đằng lão theo sau Nhậm Sinh cảm khái một câu.
Có cả chuyện như vậy na? Nhậm Sinh gật gù, phải ghi nhớ.
“Đằng lão, hôm qua yến hội tại sao ngài không tham dự?” Thẩm Thu Thạch khó hiểu nhìn Đằng lão, trước lúc yến hội bắt đầu bà có đích thân mời Đằng lão lộ mặt một cái, nhưng tìm mãi lại không thấy Đằng lão đâu.
“Ta không thích mấy chỗ ồn ào.” Đằng lão xua tay cười ha ha.
Nhớ đến lúc trước ngay cả Thủ Đô tinh Đằng lão cũng hiếm khi trở lại, quả thật là vì không thích đông người ồn ào, Thẩm Thu Thạch không tiếp tục hỏi nữa mà xoay qua nhìn Triệu Lăng Vũ hỏi “Hôm qua là kẻ nào đã nói lung tung với Nhậm Sinh?”
“Đầu tiên là bác ruột của Ôn Duyệt, tiếp theo là con gái của một bàng chi Phương gia.” Triệu Lăng Vũ nói “Bác ruột của Ôn Duyệt nói chuyện rất khó nghe, con đã cử người đi gặp chồng bà ta xử lý việc này… Còn tiểu
thư Phương gia, muốn xử lý có chút khó khăn…” Phương gia trước giờ vẫn luôn lẳng lặng kinh doanh, thái độ có thể xem như nghiêng về Triệu gia. Hơn nữa Phương Như Mộng cũng không phải muốn gây sự…
“Phương gia?” Đằng lão đột nhiên lên tiếng, sắc mặt trở nên có chút kì lạ.
“Phải, tên là Phương Như Mộng.” Triệu Lăng Vũ nói.
Cô gái tên Phương Như Mộng này Thẩm Thu Thạch có từng nghe nhắc tới, cũng biết cô gái này vì thích Triệu Lăng Vũ mà bị cha mẹ ép rời Thủ Đô tinh, thế nên vừa nghe như vậy bà liền đoán được đầu đuôi mọi chuyện ra sao “Nếu không phải châm chọc khiêu khích vậy thì thôi đi, cũng không thể chỉ vì nghe vài câu từ miệng một nha đầu mà chạy đi gây hấn với người ta, sau này đừng đến gần con bé ấy là được rồi.”
“Con biết.” Triệu Lăng Vũ trong lòng cũng dự tính như vậy, dù sao hôm qua y cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện, Phương Như Mộng cũng biết tâm tư của y, từ nay về sau hai người có lẽ sẽ không liên quan đến nhau nữa.
Đang nói về chuyện Phương gia, đột nhiên lão quản gia từ ngoài cửa bước như bay tiến vào “Thiếu gia, phu nhân, đại thiếu gia Phương gia mang lễ vật ghé thăm, nói là đến xin lỗi chuyện ngày hôm qua.”
“Ta có việc đi trước.” Đằng lão đột nhiên biến sắc, túm lấy Tiểu Lục nhanh chóng rời
đi.
Đằng lão ở lại Triệu gia có một dạo, việc làm duy nhất của lão mỗi ngày không phải là nghĩ mọi cách lừa Nhậm Sinh làm đồ đệ mình sao? Còn có chuyện khác nữa à?
Triệu Lăng Vũ chấp nhận Đằng lão ở lại Triệu gia cũng là muốn xem thử Đằng lão có thể phát hiện thân phận thật sự của Nhậm Sinh hay không, cũng nhân tiện giúp Nhậm Sinh có cơ hội nhìn dị năng giả chân chính là thế nào để học cách ngụy trang mình. Hiện tại đột nhiên phát hiện Đằng lão đột nhiên trở nên kỳ lạ vì sự xuất hiện của Phương Thành Quân, liền ghi nhớ lại điểm này.
“Để cậu ta vào đi, lần trước cậu ta từng giúp mẹ.” Lần trước được Phương Thành Quân giúp đỡ nên Thẩm Thu Thạch có ấn tượng khá tốt với thanh niên này.
Không bao lâu, Phương Thành Quân liền xuất hiện với nụ cười khẽ trên môi, trước hết nói vài câu khách sáo rồi mới nhìn sang Triệu Lăng Vũ nói “Lăng Vũ, chuyện hôm qua là Như Mộng lỗ mãng làm sai, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”
“Không sao.” Triệu Lăng Vũ nói, Phương Thành Quân lớn hơn y một tuổi, một người theo thương một người theo quân cho nên tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ấn tượng của y đối với Phương Thành Quân khá là tốt.
“Như Mộng hiện tại đã rời Thủ Đô tinh, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.”
Phương Thành Quân cười nói, lại nhìn sang Nhậm Sinh “Tuy vậy vẫn phải xin lỗi đàng hoàng, những thứ bên ngoài tôi mang đến là tặng Nhậm Sinh làm quà xin lỗi.”
Những thứ Phương Thành Quân mang đến đều là tặng Nhậm Sinh, Triệu Lăng Vũ cũng không thể từ chối, liền nói “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, khi nào kết hôn nhớ mời tôi là dược.” Phương Thành Quân cũng không có ý nán lại, xong việc liền cáo từ rời đi.
Tuy là Phương Thành Quân không giống Triệu Lăng Vũ được toàn bộ nhân loại biết đến, nhưng không có nghĩa là thân phận hắn thấp hơn Triệu Lăng Vũ, cho nên Triệu Lăng Vũ phải đích thân tiễn khách ra cửa.
“Triệu Lăng Vũ, ánh mắt của cậu rất chính xác.” Đi gần tới cửa, Phương Thành Quân đột nhiên nói như vậy. Diện mạo của hắn vốn tuấn mỹ, trước giờ luôn là tiêu điểm giữa đám đông. Nhưng mới nãy lúc ở trong Triệu gia, Nhậm Sinh thậm chí không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ lo nhìn chăm chăm vào Triệu Lăng Vũ.
Có thể tìm được một người yêu mình đến toàn tâm toàn ý như vậy, thực sự là một chuyện rất hạnh phúc.
“Anh cũng có thể thôi.” Triệu Lăng Vũ nói.
Phương Thành Quân chỉ cười không nói, xoay người rời đi Triệu gia…
Giá mà Phương gia cũng đơn giản như Triệu gia thì tốt rồi…
Phương Thành Quân đi rồi,
Triệu Lăng Vũ liền trở vào phòng, mới phát hiện quà xin lỗi Phương Thành Quân mang đến toàn bộ đều là quần áo được lựa theo kích cỡ của Nhậm Sinh.
Trong số đó chỉ có mấy bộ theo y là “bình thường”, còn lại đa số đều quái dị kỳ lạ, nhưng cũng khá đẹp…
Nhìn Nhậm Sinh cầm một bộ trang phục khủng long ướm lên người mình xoay xoay cả buổi, Triệu Lăng Vũ gọi quản gia bảo “Mang mấy thứ nào vào phòng hộ tôi.”
“Hai đứa thật sự không làm cái gì gì?” Thẩm Thu Thạch đột nhiên hỏi.
Triệu Lăng Vũ trả lợi với thái độ vô cùng kiên định “Không.” Cùng lắm cũng chỉ là mỗi ngày Nhậm Sinh đều cầu cho y mộng tinh đi…
Triệu Lăng Vũ nghỉ ngơi thêm hai ngày liền quyết định trở lại quân đội– Ở nơi đó y mới có thể xử lý công việc, cũng có thể giúp y nhanh chóng khóng chế thân thể của chính mình. Dù sao quân đoàn Triệu gia cũng đã được y tẩy rửa sạch sẽ, dưới y lại có một đám thuộc hạ mà y vô cùng tín nhiệm, hoàn toàn không cần lo tình huống của mình sẽ bị lộ ra ngoài.
Triệu Lăng Vũ mỗi ngày đều đi sớm về trễ, người cảm thấy khó chịu nhất chính là Nhậm Sinh.
Tuy là sớm biết không thể hấp thu thêm tức nhưỡng trên người Triệu Lăng Vũ nữa, nhưng cậu đã quen với việc ngày nào cũng bám dính lấy Triệu
Lăng Vũ, hiện tại không có gặp được làm cậu cảm thấy trống rỗng… Ngay cả việc lên mạng giả thuyết học tập cũng không khiến cậu vui vẻ lên được tí nào… Thế là Nhậm Sinh quyết định giam mình ở trong phòng, mỗi ngày ôm tức nhưỡng cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày nở hoa.
Từ sau khi khai linh trí, số lần nở hoa của cậu ngày càng ít dần đi, mỗi lần nở hoa cũng chỉ nở có mấy đoá, giống như lần này…
Nhậm Sinh biến thành nguyên hình nằm bẹp trong bồn tắm, đưa tay sờ sờ đầu mình, lần này trên đầu hình như chỉ có… bốn nụ hoa?
Thôi kệ, tuy là số lượng ít, nhưng được cái là cả bốn nụ lần này to hơn mấy lần trước nhiều lắm, có lẽ là do dạo gần đây luôn trong tình trạng dinh dưỡng sung túc, hơn nữa còn được Nhậm Sinh “cúng” hết cho tụi nó…
Nhậm Sinh lôi máy tính cầm tay ra, tự chụp một tấm mấy đoá hoa làm kỷ niệm, sau đó cầm trên tay nhìn chăm chú, càng xem càng cảm thấy… đẹp ơi là đẹp!
Tuy là hoa của cậu nở ra không được đẹp cho lắm, nhưng đây là những đoá hoa bổ nhất thế giới này na! Nhậm Sinh mò mẫm tìm ra tài khoản của Triệu Lăng Vũ, bấm nút gửi ảnh sang.
Sau khi gửi đi Nhậm Sinh lại cảm thấy hối hận, đây là hoa sắp nở của mình, tự dưng đi cho người khác xem, kì chết!
Triệu
Lăng Vũ bên này hoàn toàn không biết Nhậm Sinh đang rối rắm cái gì, lúc này y đang tham gia trắc nghiệm tình huống hiện tại của thân thể mình.
Dị năng giả thông thường sẽ có một hạch dị năng cung cấp dị năng cho họ, có thể dùng các dụng cụ đo lường để kiểm tra cấp bậc của hạch dị năng. Nhưng hạch dị năng trong thân thể Triệu Lăng Vũ đã sớm biến mất, bởi vậy y chỉ có thể kiểm tra các hạng chỉ tiêu như sức lực, tốc độ.. của bản thân để tính toán ra tình trạng của mình.
Triệu Lăng Vũ đứng đối diện với vách tường đo lực, lần đầu tiên không cố ý khống chế sức lực của mình mà dồn hết toàn lực đấm mạnh một cái.
Vách tường bị y đánh lõm vào thật sâu, đồng thời trên vách tường xuất hiện dòng chữ: 3689,12 T
“Nguyên soái, sức lực của anh giống như nhỏ hơn hồi trước na, không đúng…” Ngô Suất trừng to hai mắt kinh dị nhìn đơn vị đo lường sau lưng mấy con số.
Là “T”! Không phải “KG”!! Hơn ba ngàn tấn, sức mạnh này tuyệt đối dư sức một đấm lủng chiến hạm đó!!!
“Lõm vào sâu như vậy… Liệu vách tường này có thể khôi phục lại như cũ không?” Ngô Suất sửng sốt xong mới chú ý đến cánh tay Triệu Lăng Vũ cơ hồ là khảm vào vách tường.
Triệu Lăng Vũ đã sớm quen với việc Ngô Suất luôn chú
ý đến những điểm kì quặc không giống người thường, y rút tay về nhìn sang Ivor.
“Nguyên soái, tuy Liên bang hiện tại không còn tồn tại dị năng giả hệ lực lượng cấp S nữa, nhưng dựa theo kỷ lục lưu lại từ trước thì dị năng giả hệ lực lượng mạnh nhất trong lịch sử Liên bang có sức lực tương đương 5327 T.” Ivor đưa ra số liệu đáng tin cậy.
“Sức lực của tôi vẫn đang tăng dần.” Triệu Lăng Vũ nhìn thoáng qua cánh tay của mình.
“Lần này xem như là chịu hoạ mà gặp phúc, dị năng lúc trước của Nguyên soái rất nguy hiểm, so ra mà nói vẫn là dị năng giả hệ lực lượng tốt hơn. Cấp bậc hiện tại của Nguyên soái tương đương với cấp S-.”
“Đúng vậy, quả thật chịu hoạ mà gặp phúc.” Nghĩ đến Nhậm Sinh, ánh mắt của Triệu Lăng Vũ bất giác dịu đi hẳn, cũng ngay lúc này thông tấn khí trên người y vang lên.
Mở ra thông tấn khí, đập vào mắt y là.. nụ hoa? Triệu Lăng Vũ có chút kinh ngạc nhìn hình ảnh được gửi đến, ngẩn người một lát mới nhớ tới, Nhậm Sinh giống như sắp nở hoa.
Hoa của Nhậm Sinh…
“Nguyên soái, nhìn cái gì mà thất thần dữ vậy?” Ngô Suất tò mò hỏi.
“Không có gì.” Triệu Lăng Vũ nhanh chóng khép thông tấn khí trên tay mình lại. Y không muốn bất cứ ai nhìn thấy hoa của Nhậm Sinh.
“Triệu Na, cảm
giác được Nguyên soái mới nãy xem cái gì hkhoong?” Ngô Suất quay sang hỏi Triệu Na – nãy giờ vẫn trầm mặc đứng im một bên.
Triệu Na lắc lắc đầu, cầm lọ nước đưa cho Triệu Lăng Vũ. Ely thì trợn mắt xem thường “Na Na chỉ có thể cảm giác được nguy cơ thôi chứ không biết đọc tâm!”
Triệu Lăng Vũ mặc kệ đám thủ hạ đùa qua giỡn lại, cầm chai nước uống vài hớp rồi mới nói “Tôi về trước.”
“Nguyên soái về nhà tìm Tiểu Nhậm Sinh na?” Ngô Suất cười hỏi, mấy hôm nay thái độ của Triệu Lăng Vũ quả thật khiến bọn họ rất là mở rộng tầm mắt– kẻ lúc trước chỉ hận không thể cắm rễ ở quân đội bây giờ lại mỗi ngày đúng giờ về nhà!
“Cái gì mà Tiểu Nhậm Sinh?” Triệu Lăng Vũ nhăn mặt nhìn Ngô Suất “Gọi Nhậm Sinh là được.” Tiểu Nhậm Sinh Tiểu Nhân Sâm, đây là xưng hô riêng của y.
“Sau này có phải nên đổi gọi thành chị dâu không?” Ngô Suất lại hỏi.
“Tất nhiên!” Triệu Lăng Vũ không hề do dự gật đầu.
Bên cạnh Ely vẻ mặt như muốn nói “Biết ngay mà”, Triệu Na thì trầm mặc không nói gì, Ngô Suất với Ivor quay sang nhìn nhau, cuối cùng Ivor mở miệng nói “Nguyên soái, quyết định rồi?”
“Chỉ cần nhớ kỹ một điều, Nhậm Sinh quan trọng hơn cả tôi.” Triệu Lăng Vũ nói.
Quan trọng hơn cả Triệu Lăng Vũ? Cả đám thuộc hạ nghe vậy hơi cúi đầu, xem như đều thay đổi cái nhìn về sự quan trọng của Nhậm Sinh trong lòng Nguyên soái.
Triệu Lăng Vũ trở về nhà sớm, vừa vào cửa liền thấy Nhậm Sinh từ trong chạy ào ra, sau đó cả người quấn lấy mình.
Y cố gắng khống chế sức lực nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên trong lòng mình, trực tiếp trở về phòng của hai người, đưa tay sờ đầu Nhậm Sinh “Em sắp nở hoa rồi đúng không? Có thể cho tôi xem thử không?”
Nghe vậy Nhậm Sinh liền đỏ mặt, lát sau mới nhẹ gật gật đầu.
:
=================
Triệu Bằng cả ngày đã phải huấn luyện buồn ngủ gần chết, bị vợ mình cằn nhằn không cho đi ngủ, chỉ có thể “Ừ ừ ờ ờ” vài tiếng gật gù cho có lệ, cho đến khi Thẩm Thu Thạch nói đến chuyện xảy ra ở yến hội ngày hôm qua, ông mới giật mình tỉnh táo một chút “E là Lăng Vũ đã lún sâu vào rồi, thôi nó đã thích chúng ta cũng đâu còn cách nào. Bà nhớ chú ý hai đứa nó nhiều hơn một chút là được.”
Nhớ lúc trước độ tương xứng của ông và Thẩm Thu Thạch cũng không cao, khả năng có con cũng gần như là bằng không. Nhưng ông vẫn kiên trì nhất định chỉ cưới Thẩm Thu Thạch, hiện tại tự nhiên cũng sẽ không xông ra ngăn cản con trai mình.
“Chú ý? Ông kêu tôi chú ý như thế nào? Con trai ông lớn như vậy tôi quản được nó chắc?” Thẩm Thu Thạch trợn mắt khinh bỉ nam nhân ở màn hình đối diện bởi vì thân thể khôi phục mà càng ngày càng tuấn lãng.
“Nó là con của bà, lớn cỡ nào cũng phải nghe lời bà nói!” Triệu Bằng cười lấy lòng vợ mình. “Chỉ biết nói hươu nói vượn, ông thử quản nó cho tôi xem? Nhậm Sinh là một đứa bé tốt, đáng
tiếc…” Thẩm Thu Thạch mặc dù rất thích Nhậm SInh, nhưng cũng cảm thấy rất mất mát vì tương lai không có cháu bế bồng…
“Nếu thích có em bé đến thế thì tôi với bà sinh thêm đứa nữa đi?” Triệu Bằng cười tủm tỉm nói.
“Tôi là tôi không sinh được rồi đó, ngon thì ông sinh cho tôi một đứa đi?” Thẩm Thu Thạch trừng mắt liếc Triệu Bằng, cả bà lẫn Triệu Bằng đều chưa tới 200 tuổi, đặt ở hàng ngũ dị năng giả mà nói thì tính ra vẫn còn thuộc lớp “trẻ tuổi”, theo lý mà nói thì vẫn còn khả năng sinh dục. Nhưng lúc trước mang thai Triệu Lăng Vũ suýt chút là hút cạn dị năng của Thẩm Thu Thạch, thân thể cũng bị huỷ hoại nặng nề, có muốn sinh cũng cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là muốn mà thôi. “Được luôn!” Triệu Bằng vui vẻ đáp lại, đang tính nói thêm vài câu thân mật với vợ mình thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thu Thạch trở nên kì lạ “Bà làm sao vậy?”
“Tôi thấy bên phòng thằng con ông giống như… có người tạt nước ra ngoài cửa sổ.” Từ cửa sổ phòng bà nhìn xuống có thể thấy được toà phòng của Triệu Lăng Vũ.
Có nước bẩn không xử lý bằng hệ thống vệ sinh trong phòng đã kì quái rồi, giờ này hơn nửa đêm con đi tạt nước càng kì quái… Con trai mình rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Thẩm Thu Thạch là một dị
năng giả thực lực cường đại, nguyên đêm không ngủ cũng chẳng sao, sáng hôm sau vừa rời giường bà liền vội vàng đến trước phòng con mình đi qua đi lại chờ đợi.
Dến lúc thấy con trai mình cùng Nhậm Sinh từ một phòng bước ra, khoé miệng của bà bất giác giật vài cái.
Lúc trước thấy Nhậm Sinh còn nhỏ, nên bà cũng không để ý lắm chuyện Nhậm Sinh thích bám dính con trai mình, nhưng bây giờ… Cứ để hai đứa nó như vậy thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
“Di di!” Đêm qua được “ăn no” tức nhưỡng nên sáng nay Nhậm Sinh tươi tắn vô cùng, cười toe chạy về phía Thẩm Thu Thạch.
“Mẫu thân.” Triệu Lăng Vũ gật đầu chào Thẩm Thu Thạch, sau đó vác một cây đao lớn bắt đầu đứng luyện trong sân.
Nhậm Sinh thấy vậy liền chạy đi tìm chỗ trống ngồi bẹp xuống, sau đó vừa vận dụng tức nhưỡng tu luyện vừa xem Triệu Lăng Vũ luyện đao. Bên cạnh là Tiểu Lục bị mùi nhân sâm cùng hương vị của tức nhưỡng “rù quến” tới, đang nỗ lực vặn vẹo thân mình lấy lòng Nhậm Sinh…
“A Nhậm nè, Lăng Vũ có “ăn hiếp” con không?” Thẩm Thu Thạch dò hỏi.
“Ăn hiếp là sao?” Nhậm Sinh theo phản xạ hỏi lại.
“Tỷ như hun hun hay sờ sờ gì đó…”
“Cái đó gọi là ăn hiếp sao? Nhưng mà, Lăng Vũ đâu có tỏ vẻ là không thích đâu?” Nhậm Sinh nghiêng
đầu hoang mang, mấy việc này ngày nào mình cũng làm mà!
“…” Thẩm Thu Thạch chợt nghĩ đến giống như con trai mình vẫn luôn là “người bị hại” thì phải… Đương nhiên, người bị hại này bảo đảm kiểu gì cũng tỏ ra muốn mà cứ ngăn nửa giục nửa cản, chỉ ước gì Nhậm Sinh “cố hết sức” thôi.
“À phải rồi, hôm nay quản gia có đặt khách sạn một ít món ăn mới, hiện tại có lẽ là giao đến nơi rồi, A Nhậm có muốn ra ngoài nếm thử trước không?”
“Muốn!” Nhậm Sinh gật đầu không chút do dự, tuy xem Triệu Lăng Vũ luyện tập rất thích, nhưng thức ăn cũng rất ngon.
Triệu Lăng Vũ vẫn luôn chú ý tình huống bên này, thấy Nhậm Sinh đi rồi liền bước tới “Mẫu thân có chuyện muốn nói với con phải không?”
Thẩm Thu Thạch nếu thật sự muốn cho Nhậm Sinh nếm thử thức ăn, chắc chắn sẽ bắt người ta đem đến tận nơi cho em ấy, nhưng hiện tại như vậy rõ ràng là muốn tìm cách đuổi khéo Nhậm Sinh đi để nói chuyên riêng với mình.
“Đương nhiên, mẹ đang muốn nói chuyện với con.” Thẩm Thu Thạch nói “Mẹ muốn hỏi về chuyện của con và Nhậm Sinh.”
“Mẹ, nếu Nhậm Sinh không rời đi thì con và cậu ấy sẽ ở bên nhau cả đời.” Triệu Lăng Vũ không gọi mẫu thân nữa mà gọi một tiếng mẹ.
“Biết ngay mà… Mẹ cũng không phải đối gì hai đứa, nhưng mà
hai đứa con vẫn chưa… xảy ra chuyện gì đó chứ?” Thẩm Thu Thạch đảo mắt nhìn về phía hạ bộ của Triệu Lăng Vũ.
Triệu Lăng Vũ có chút dở khóc dở cười nói “Mẹ nghĩ đi đâu vậy?” Bộ dạng của Nhậm Sinh hiện tại nhỏ như vậy, y làm sao dám ra tay chứ.
“Mẹ chỉ muốn hai đứa phải biết phòng bị một chút, nếu con thật sự quyết định rồi, vậy trước tổ chức đính hôn với Nhậm Sinh đi, đợi hai năm nữa rồi hãy kết hôn.” Thẩm Thu Thạch nói.
“A Nhậm vẫn còn nhỏ, hiện tại lại mơ hồ không hiểu rõ xung quanh, chuyện này để sau đi.” Triệu Lăng Vũ nói, y biết rõ mình đã thích Nhậm Sinh mất rồi, nhưng y lại không biết Nhậm Sinh có thích mình hay không, cho nên việc ưu tiên trước mắt vẫn là dạy cho Nhậm Sinh biết nhiều một chút, để em ấy tự thông suốt…
“Ài, đám thanh niên bây giờ đứa nào đứa nấy thật là, chung thân đại sự mà cứ từ từ như vậy?” Thẩm Thu Thạch trừng mắt nhìn con trai mình, ra vẻ lão thành nói.
“Mẹ, ngữ khí này không hợp với mẹ đâu.” Triệu Lăng Vũ nói, Thẩm Thu Thạch vẻ ngoài nhìn vốn trẻ, dạo gần đây có lẽ do tâm tình vui vẻ, sắc mặt nhìn càng lúc càng trẻ ra.
“Nói vậy không phải vì hai đứa sao? Nói thật nếu hai đứa đều là người bình thường mà một đứa nam một đứa nữ thì mẹ đã buộc hai đứa
kết hôn từ đời nào rồi, nếu không tới ngày nào đó lòi ra một đứa nhỏ chắc là vui lắm.”
“Thì hiện tại mẹ không cần phải lo hai đứa con ăn cơm trước kẻng rồi còn gì, cứ từ từ rồi tính.”
“Ăn cơm trước kẻng?” Nhậm Sinh cầm một khay thức ăn bước tới, nghe vậy liền hỏi lại.
“Chính là chưa kết hôn mà có em bé ấy. Hầy, đám quý tộc bây giờ, toàn chờ có con mới chịu kết hôn.” Đằng lão theo sau Nhậm Sinh cảm khái một câu.
Có cả chuyện như vậy na? Nhậm Sinh gật gù, phải ghi nhớ.
“Đằng lão, hôm qua yến hội tại sao ngài không tham dự?” Thẩm Thu Thạch khó hiểu nhìn Đằng lão, trước lúc yến hội bắt đầu bà có đích thân mời Đằng lão lộ mặt một cái, nhưng tìm mãi lại không thấy Đằng lão đâu.
“Ta không thích mấy chỗ ồn ào.” Đằng lão xua tay cười ha ha.
Nhớ đến lúc trước ngay cả Thủ Đô tinh Đằng lão cũng hiếm khi trở lại, quả thật là vì không thích đông người ồn ào, Thẩm Thu Thạch không tiếp tục hỏi nữa mà xoay qua nhìn Triệu Lăng Vũ hỏi “Hôm qua là kẻ nào đã nói lung tung với Nhậm Sinh?”
“Đầu tiên là bác ruột của Ôn Duyệt, tiếp theo là con gái của một bàng chi Phương gia.” Triệu Lăng Vũ nói “Bác ruột của Ôn Duyệt nói chuyện rất khó nghe, con đã cử người đi gặp chồng bà ta xử lý việc này… Còn tiểu
thư Phương gia, muốn xử lý có chút khó khăn…” Phương gia trước giờ vẫn luôn lẳng lặng kinh doanh, thái độ có thể xem như nghiêng về Triệu gia. Hơn nữa Phương Như Mộng cũng không phải muốn gây sự…
“Phương gia?” Đằng lão đột nhiên lên tiếng, sắc mặt trở nên có chút kì lạ.
“Phải, tên là Phương Như Mộng.” Triệu Lăng Vũ nói.
Cô gái tên Phương Như Mộng này Thẩm Thu Thạch có từng nghe nhắc tới, cũng biết cô gái này vì thích Triệu Lăng Vũ mà bị cha mẹ ép rời Thủ Đô tinh, thế nên vừa nghe như vậy bà liền đoán được đầu đuôi mọi chuyện ra sao “Nếu không phải châm chọc khiêu khích vậy thì thôi đi, cũng không thể chỉ vì nghe vài câu từ miệng một nha đầu mà chạy đi gây hấn với người ta, sau này đừng đến gần con bé ấy là được rồi.”
“Con biết.” Triệu Lăng Vũ trong lòng cũng dự tính như vậy, dù sao hôm qua y cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện, Phương Như Mộng cũng biết tâm tư của y, từ nay về sau hai người có lẽ sẽ không liên quan đến nhau nữa.
Đang nói về chuyện Phương gia, đột nhiên lão quản gia từ ngoài cửa bước như bay tiến vào “Thiếu gia, phu nhân, đại thiếu gia Phương gia mang lễ vật ghé thăm, nói là đến xin lỗi chuyện ngày hôm qua.”
“Ta có việc đi trước.” Đằng lão đột nhiên biến sắc, túm lấy Tiểu Lục nhanh chóng rời
đi.
Đằng lão ở lại Triệu gia có một dạo, việc làm duy nhất của lão mỗi ngày không phải là nghĩ mọi cách lừa Nhậm Sinh làm đồ đệ mình sao? Còn có chuyện khác nữa à?
Triệu Lăng Vũ chấp nhận Đằng lão ở lại Triệu gia cũng là muốn xem thử Đằng lão có thể phát hiện thân phận thật sự của Nhậm Sinh hay không, cũng nhân tiện giúp Nhậm Sinh có cơ hội nhìn dị năng giả chân chính là thế nào để học cách ngụy trang mình. Hiện tại đột nhiên phát hiện Đằng lão đột nhiên trở nên kỳ lạ vì sự xuất hiện của Phương Thành Quân, liền ghi nhớ lại điểm này.
“Để cậu ta vào đi, lần trước cậu ta từng giúp mẹ.” Lần trước được Phương Thành Quân giúp đỡ nên Thẩm Thu Thạch có ấn tượng khá tốt với thanh niên này.
Không bao lâu, Phương Thành Quân liền xuất hiện với nụ cười khẽ trên môi, trước hết nói vài câu khách sáo rồi mới nhìn sang Triệu Lăng Vũ nói “Lăng Vũ, chuyện hôm qua là Như Mộng lỗ mãng làm sai, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”
“Không sao.” Triệu Lăng Vũ nói, Phương Thành Quân lớn hơn y một tuổi, một người theo thương một người theo quân cho nên tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ấn tượng của y đối với Phương Thành Quân khá là tốt.
“Như Mộng hiện tại đã rời Thủ Đô tinh, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.”
Phương Thành Quân cười nói, lại nhìn sang Nhậm Sinh “Tuy vậy vẫn phải xin lỗi đàng hoàng, những thứ bên ngoài tôi mang đến là tặng Nhậm Sinh làm quà xin lỗi.”
Những thứ Phương Thành Quân mang đến đều là tặng Nhậm Sinh, Triệu Lăng Vũ cũng không thể từ chối, liền nói “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, khi nào kết hôn nhớ mời tôi là dược.” Phương Thành Quân cũng không có ý nán lại, xong việc liền cáo từ rời đi.
Tuy là Phương Thành Quân không giống Triệu Lăng Vũ được toàn bộ nhân loại biết đến, nhưng không có nghĩa là thân phận hắn thấp hơn Triệu Lăng Vũ, cho nên Triệu Lăng Vũ phải đích thân tiễn khách ra cửa.
“Triệu Lăng Vũ, ánh mắt của cậu rất chính xác.” Đi gần tới cửa, Phương Thành Quân đột nhiên nói như vậy. Diện mạo của hắn vốn tuấn mỹ, trước giờ luôn là tiêu điểm giữa đám đông. Nhưng mới nãy lúc ở trong Triệu gia, Nhậm Sinh thậm chí không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ lo nhìn chăm chăm vào Triệu Lăng Vũ.
Có thể tìm được một người yêu mình đến toàn tâm toàn ý như vậy, thực sự là một chuyện rất hạnh phúc.
“Anh cũng có thể thôi.” Triệu Lăng Vũ nói.
Phương Thành Quân chỉ cười không nói, xoay người rời đi Triệu gia…
Giá mà Phương gia cũng đơn giản như Triệu gia thì tốt rồi…
Phương Thành Quân đi rồi,
Triệu Lăng Vũ liền trở vào phòng, mới phát hiện quà xin lỗi Phương Thành Quân mang đến toàn bộ đều là quần áo được lựa theo kích cỡ của Nhậm Sinh.
Trong số đó chỉ có mấy bộ theo y là “bình thường”, còn lại đa số đều quái dị kỳ lạ, nhưng cũng khá đẹp…
Nhìn Nhậm Sinh cầm một bộ trang phục khủng long ướm lên người mình xoay xoay cả buổi, Triệu Lăng Vũ gọi quản gia bảo “Mang mấy thứ nào vào phòng hộ tôi.”
“Hai đứa thật sự không làm cái gì gì?” Thẩm Thu Thạch đột nhiên hỏi.
Triệu Lăng Vũ trả lợi với thái độ vô cùng kiên định “Không.” Cùng lắm cũng chỉ là mỗi ngày Nhậm Sinh đều cầu cho y mộng tinh đi…
Triệu Lăng Vũ nghỉ ngơi thêm hai ngày liền quyết định trở lại quân đội– Ở nơi đó y mới có thể xử lý công việc, cũng có thể giúp y nhanh chóng khóng chế thân thể của chính mình. Dù sao quân đoàn Triệu gia cũng đã được y tẩy rửa sạch sẽ, dưới y lại có một đám thuộc hạ mà y vô cùng tín nhiệm, hoàn toàn không cần lo tình huống của mình sẽ bị lộ ra ngoài.
Triệu Lăng Vũ mỗi ngày đều đi sớm về trễ, người cảm thấy khó chịu nhất chính là Nhậm Sinh.
Tuy là sớm biết không thể hấp thu thêm tức nhưỡng trên người Triệu Lăng Vũ nữa, nhưng cậu đã quen với việc ngày nào cũng bám dính lấy Triệu
Lăng Vũ, hiện tại không có gặp được làm cậu cảm thấy trống rỗng… Ngay cả việc lên mạng giả thuyết học tập cũng không khiến cậu vui vẻ lên được tí nào… Thế là Nhậm Sinh quyết định giam mình ở trong phòng, mỗi ngày ôm tức nhưỡng cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày nở hoa.
Từ sau khi khai linh trí, số lần nở hoa của cậu ngày càng ít dần đi, mỗi lần nở hoa cũng chỉ nở có mấy đoá, giống như lần này…
Nhậm Sinh biến thành nguyên hình nằm bẹp trong bồn tắm, đưa tay sờ sờ đầu mình, lần này trên đầu hình như chỉ có… bốn nụ hoa?
Thôi kệ, tuy là số lượng ít, nhưng được cái là cả bốn nụ lần này to hơn mấy lần trước nhiều lắm, có lẽ là do dạo gần đây luôn trong tình trạng dinh dưỡng sung túc, hơn nữa còn được Nhậm Sinh “cúng” hết cho tụi nó…
Nhậm Sinh lôi máy tính cầm tay ra, tự chụp một tấm mấy đoá hoa làm kỷ niệm, sau đó cầm trên tay nhìn chăm chú, càng xem càng cảm thấy… đẹp ơi là đẹp!
Tuy là hoa của cậu nở ra không được đẹp cho lắm, nhưng đây là những đoá hoa bổ nhất thế giới này na! Nhậm Sinh mò mẫm tìm ra tài khoản của Triệu Lăng Vũ, bấm nút gửi ảnh sang.
Sau khi gửi đi Nhậm Sinh lại cảm thấy hối hận, đây là hoa sắp nở của mình, tự dưng đi cho người khác xem, kì chết!
Triệu
Lăng Vũ bên này hoàn toàn không biết Nhậm Sinh đang rối rắm cái gì, lúc này y đang tham gia trắc nghiệm tình huống hiện tại của thân thể mình.
Dị năng giả thông thường sẽ có một hạch dị năng cung cấp dị năng cho họ, có thể dùng các dụng cụ đo lường để kiểm tra cấp bậc của hạch dị năng. Nhưng hạch dị năng trong thân thể Triệu Lăng Vũ đã sớm biến mất, bởi vậy y chỉ có thể kiểm tra các hạng chỉ tiêu như sức lực, tốc độ.. của bản thân để tính toán ra tình trạng của mình.
Triệu Lăng Vũ đứng đối diện với vách tường đo lực, lần đầu tiên không cố ý khống chế sức lực của mình mà dồn hết toàn lực đấm mạnh một cái.
Vách tường bị y đánh lõm vào thật sâu, đồng thời trên vách tường xuất hiện dòng chữ: 3689,12 T
“Nguyên soái, sức lực của anh giống như nhỏ hơn hồi trước na, không đúng…” Ngô Suất trừng to hai mắt kinh dị nhìn đơn vị đo lường sau lưng mấy con số.
Là “T”! Không phải “KG”!! Hơn ba ngàn tấn, sức mạnh này tuyệt đối dư sức một đấm lủng chiến hạm đó!!!
“Lõm vào sâu như vậy… Liệu vách tường này có thể khôi phục lại như cũ không?” Ngô Suất sửng sốt xong mới chú ý đến cánh tay Triệu Lăng Vũ cơ hồ là khảm vào vách tường.
Triệu Lăng Vũ đã sớm quen với việc Ngô Suất luôn chú
ý đến những điểm kì quặc không giống người thường, y rút tay về nhìn sang Ivor.
“Nguyên soái, tuy Liên bang hiện tại không còn tồn tại dị năng giả hệ lực lượng cấp S nữa, nhưng dựa theo kỷ lục lưu lại từ trước thì dị năng giả hệ lực lượng mạnh nhất trong lịch sử Liên bang có sức lực tương đương 5327 T.” Ivor đưa ra số liệu đáng tin cậy.
“Sức lực của tôi vẫn đang tăng dần.” Triệu Lăng Vũ nhìn thoáng qua cánh tay của mình.
“Lần này xem như là chịu hoạ mà gặp phúc, dị năng lúc trước của Nguyên soái rất nguy hiểm, so ra mà nói vẫn là dị năng giả hệ lực lượng tốt hơn. Cấp bậc hiện tại của Nguyên soái tương đương với cấp S-.”
“Đúng vậy, quả thật chịu hoạ mà gặp phúc.” Nghĩ đến Nhậm Sinh, ánh mắt của Triệu Lăng Vũ bất giác dịu đi hẳn, cũng ngay lúc này thông tấn khí trên người y vang lên.
Mở ra thông tấn khí, đập vào mắt y là.. nụ hoa? Triệu Lăng Vũ có chút kinh ngạc nhìn hình ảnh được gửi đến, ngẩn người một lát mới nhớ tới, Nhậm Sinh giống như sắp nở hoa.
Hoa của Nhậm Sinh…
“Nguyên soái, nhìn cái gì mà thất thần dữ vậy?” Ngô Suất tò mò hỏi.
“Không có gì.” Triệu Lăng Vũ nhanh chóng khép thông tấn khí trên tay mình lại. Y không muốn bất cứ ai nhìn thấy hoa của Nhậm Sinh.
“Triệu Na, cảm
giác được Nguyên soái mới nãy xem cái gì hkhoong?” Ngô Suất quay sang hỏi Triệu Na – nãy giờ vẫn trầm mặc đứng im một bên.
Triệu Na lắc lắc đầu, cầm lọ nước đưa cho Triệu Lăng Vũ. Ely thì trợn mắt xem thường “Na Na chỉ có thể cảm giác được nguy cơ thôi chứ không biết đọc tâm!”
Triệu Lăng Vũ mặc kệ đám thủ hạ đùa qua giỡn lại, cầm chai nước uống vài hớp rồi mới nói “Tôi về trước.”
“Nguyên soái về nhà tìm Tiểu Nhậm Sinh na?” Ngô Suất cười hỏi, mấy hôm nay thái độ của Triệu Lăng Vũ quả thật khiến bọn họ rất là mở rộng tầm mắt– kẻ lúc trước chỉ hận không thể cắm rễ ở quân đội bây giờ lại mỗi ngày đúng giờ về nhà!
“Cái gì mà Tiểu Nhậm Sinh?” Triệu Lăng Vũ nhăn mặt nhìn Ngô Suất “Gọi Nhậm Sinh là được.” Tiểu Nhậm Sinh Tiểu Nhân Sâm, đây là xưng hô riêng của y.
“Sau này có phải nên đổi gọi thành chị dâu không?” Ngô Suất lại hỏi.
“Tất nhiên!” Triệu Lăng Vũ không hề do dự gật đầu.
Bên cạnh Ely vẻ mặt như muốn nói “Biết ngay mà”, Triệu Na thì trầm mặc không nói gì, Ngô Suất với Ivor quay sang nhìn nhau, cuối cùng Ivor mở miệng nói “Nguyên soái, quyết định rồi?”
“Chỉ cần nhớ kỹ một điều, Nhậm Sinh quan trọng hơn cả tôi.” Triệu Lăng Vũ nói.
Quan trọng hơn cả Triệu Lăng Vũ? Cả đám thuộc hạ nghe vậy hơi cúi đầu, xem như đều thay đổi cái nhìn về sự quan trọng của Nhậm Sinh trong lòng Nguyên soái.
Triệu Lăng Vũ trở về nhà sớm, vừa vào cửa liền thấy Nhậm Sinh từ trong chạy ào ra, sau đó cả người quấn lấy mình.
Y cố gắng khống chế sức lực nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên trong lòng mình, trực tiếp trở về phòng của hai người, đưa tay sờ đầu Nhậm Sinh “Em sắp nở hoa rồi đúng không? Có thể cho tôi xem thử không?”
Nghe vậy Nhậm Sinh liền đỏ mặt, lát sau mới nhẹ gật gật đầu.
:
=================
Danh sách chương