Editor: Hg201

Cuối cùng Vạn Xuân Cúc cũng bình tĩnh lại, đem chuyện trứng gà nói với chồng của mình: “Ông nói xem mẹ ông đang làm gì vậy, Lão Nhị cũng đã ra ở riêng, mẹ còn đem trứng gà cho hắn, vậy chúng ta lấy gì mà ăn?”

Kiều Chấn Quốc ngạc nhiên liếc bà một cái: “Trứng gà là của mẹ, mẹ muốn cho ai thì cho, bà có tay có chân còn muốn lấy đồ của người già sao hay là bà sợ mỡ heo rồi?”

Vạn Xuân Cúc giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nói muốn lấy đồ của mẹ lúc nào? Chẳng qua tôi cảm thấy nhà người khác đề yêu quý cháu trai bảo bối, nhưng mẹ lại không hề đối xử tốt với An Bình, An Bình là cháu trai duy nhất của Kiều gia nhưng ngay cả trứng gà cũng không có phần, vậy là thế nào chứ?”

“Đúng là không hợp lý.” Kiều Chấn Quốc gật đầu phụ họa.

Vạn Xuân Cúc đang đắc ý lại nghe ông nói: “Nói đến chuyện này đều không phải tại bà, mẹ nói bố mẹ đều ngu ngốc, bà lại cũng ngu ngốc như vậy làm cho con chúng ta cũng ngốc theo, mẹ không thích nhất là kiểu người ngu ngốc, An Bình với bà đều ngốc như nhau, mẹ làm sao mà thích nó được?”

Vạn Xuân Cúc: “…”

Bà thiếu chút nữa kích động mà chết!

Mẹ ông ta thiên vị cùng với sự ngu ngốc của bà thì có liên quan gì, không đúng, ai nói bà ngốc!

Kiều Chấn Quốc không để ý đến mặt vợ hắn đã đen sầm lại, lắc đầu than thở rời đi.

Vạn Xuân Cúc tức muốn chết, nghĩ tới tương lai tiếp tục bị vùi dập như vậy là không được.

Kể từ ngày Phương Tiểu Quyên về nhà mẹ đẻ, đều là chồng cô và cha mẹ chồng thay nhau chăm sóc Kiều Chấn Quân, vừa bỏ tiền vừa bỏ công sức, hiện tại ngay cả lương thực cũng muốn cướp đi, thật quá thua thiệt mà!

Phương Tiểu Quyên là vợ của Kiều Chấn Quân tại sao bà ta được ở nhà mẹ đẻ được hưởng sung sướng mà bọn họ lại phải vất vả chăm sóc Kiều Chấn Quân? Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa, bà phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để cho Phương Tiểu Quyên trở lại mới được!

**********

Tiểu Kiều đạp phải đống phân, vốn muốn để Đại Kiều giúp cô lau sạch, nhưng không nghĩ Đại Kiều bị bà nội gọi đi làm cô giận đến mức muốn nôn ra máu!

Giày dính phân, mùi thối bốc lên làm cô cảm thấy ghê tởm muốn vứt bỏ chiếc giày!

Nhưng đây là giày mới vả lại cô cũng chỉ mang theo một đôi giày về nhà bà ngoại nếu cô vứt chiếc giày này cô cũng không còn giày mà đi.

Cuối cùng, cô lấy trứng gà Đại Kiều cho đem đổi giày với một bé gái, nó còn giúp cô đem giày đi lau sạch rồi mới trả lại cho cô.

Tiểu Kiều mặc kệ đôi giày có nhiều lỗ thủng, từng bước từng bước đi về phía nhà họ Phương, khi đi ngang qua đội trưởng đội sản xuất Vương Thủy Sinh cô không nhịn được mà nhìn lại.

Lại nói, trong thôn chỉ có hai gia đình là có nhà mái ngói một là nhà họ Kiều, còn lại chính là nhà họ Vương.

Nhà họ Vương có tổng cộng năm người con trai đều cao to khỏe mạnh, con đầu là Vương Thủy Sinh đội trưởng đội sản xuất, thôn này từ trên xuống dưới không ai không kính nể nhà họ Vương?

Nếu ai dám đối chọi với nhà họ Vương đến lúc đó đại đội sản xuất phân loại hoạt động, hoạt động nào bẩn thỉu mệt nhọc nhất sẽ thuộc về nhà đó.

Con trai thứ ba nhà họ càng giỏi hơn, anh ta đã đi đầu quân từ rất sớm, nghe nói hiện tại đã ở lại làm trại trưởng bộ đội quản giáo mấy trăm người, mỗi tháng đều gửi về nhà bốn mươi đồng!

Bốn mươi đồng so với tiền lương công nhân trên huyện còn nhiều hơn!

Nhưng công nhân còn phải chi trả tiền ăn uống, thi thoảng còn bị bệnh, một tháng có thể dư lại mười đồng đã rất biết ơn trời đất, mà quân nhân lại được nhà nước nuôi, ăn uống đều được nhà nước quan tâm, bị bệnh cũng có quốc gia chi trả, nói cách khác bốn mươi đồng này được nhận hết!

Ba người con còn lại của nhà họ Vương, lão Nhị cùng lão Tứ đều là nông dân chân chất, có sức khỏe, chịu khó làm lụng, cả hai đều đã cưới vợ và trải qua cuộc sống tốt đẹp, vì vậy nhà họ Vương là một trong những gia đình khá giả nhất trong thôn.

Về phần lão Ngũ nhà họ Vương?

Đó cũng không phải kim cương bảo bối nhà họ Vương, đó chính là một kẻ ăn bám!

Bởi vì lúc nhỏ quen được ông bà Vương chiều chuộng, nuôi thành một kẻ gian manh xảo trá, hết ăn lại nằm, quanh năm suốt tháng công điểm tích được còn ít hơn cả phụ nữ!

Mấy năm trước ông bà Vương cưới cho hắn một người vợ làm giáo viên dạy học ở thôn bên cạnh, tưởng rằng có thể giúp hắn sống yên ổn mấy năm, ai ngờ người vợ kia cũng thật không may, một lần vào mùa đông trong lúc đi giặt đồ bị trượt chân ngã một cái thế là bị mất máu quá nhiều mà chết trả lại cho bọn họ một đứa con ăn bám.

Thế nhưng ông bà Vương vẫn muốn tìm một người con dâu nữa, nhưng những cô gái chưa chồng ai lại muốn trở thành mẹ ghẻ chứ?

Lão Ngũ kia vẫn tiếp tục hết ăn lại nằm, ngay từ lúc tin tức được công xã Đông Phong truyền đi cho mọi người biết, cũng có hai góa phụ tình nguyện gả tới nhưng ông bà Vương làm sao chấp nhận họ cơ chứ!

Vì vậy, lão Ngũ vẫn độc thân tới bây giờ.

Đang suy nghĩ, cửa nhà họ Vương “két” một tiếng được đẩy ra, từ bên trong một người đàn ông bước ra.

Người đàn ông ôm một cái chuồng gà lâu ngày chưa được rửa, vừa vươn người ngáp vừa lấy tay ngoáy lỗ tai, khóe môi nhếch lên nụ cười bỡn cợt.

Người đàn ông này không phải ai khác, chính là lão Ngũ nhà họ Vương, Vương Hâm Sinh.

Vương Hâm Sinh thấy Tiểu Kiều, liền nhìn cô nở nụ cười lộ ra hàm răng vàng khè, hắn nói: “Ô, đây không phải là tiểu thần đồng nổi tiếng của chúng ta sao? Tiểu thần đồng, cháu đọc hai câu thơ nghe chút đi!”

Không đợi Tiểu Kiều trả lời, hắn lại bịt mũi lại kêu lên: “Làm sao trên người cháu có mùi phân thối vậy, chẳng lẽ cháu ị ra quần?”

Tiểu Kiều: “…”

Đối mặt với một người như vậy, Tiểu Kiều chỉ muốn nói ngay cả đến dấu chấm câu cô cũng đều không muốn nói với hắn!

Cô lạnh lùng bước qua hắn nhưng vừa đi được hai bước, đột nhiên não cô lóe lên, cô nhớ lại trong sách có viết qua một tình tiết.

Trong sách nói sau khi Vương Hâm Sinh cưới Lâm Tuệ góa bụa làm vợ, được Lâm Tuệ khuyên bảo, Vương Hâm Sinh đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ trở thành một người chồng người cha tốt mà sau khi cải cách hắn trở thành người trong thôn đầu tiên dám làm liều ăn nhiều.

Vương Hâm Sinh không những không phải một người keo kiệt mà còn là một người có mối quan hệ làm ăn lớn, sau này hắn trở thành đại gia giàu có nhất trong thôn.

Vương Hâm Sinh không những không chỉ là người giàu có nhất thôn, hắn còn là người chuyển về sống ở thành phố đầu tiên, ở trong thành phố hắn mua vài căn hộ, sau lại thuộc diện bị quy hoạch, lập tức được đền bù trở thành một đại gia phiêu du khắp nơi.

Nếu như… để cho mẹ cô ly hôn rồi gả cho Vương Hâm Sinh, không phải cô sẽ được sống trong giàu sang phú quý hay sao? Với việc cô biết trước tương lai cộng thêm năng lực của Vương Hâm Sinh, cô có thể làm cho nhà họ Vương đã giàu lại ngày càng giàu hơn!

Tiểu Kiều càng nghĩ càng hăng tạo thành một ý niệm trong đầu, dằn xuống cũng không dằn được.

Ngay lập tức cô cúi đầu chào hỏi Vương Hâm Sinh, nhưng quay đầu lại không thấy người đâu nữa? Bóng dáng Vương Hâm Sinh đã sớm không còn!

Thở dài một cái, cô tiếp tục đi về phía trước.

Trở lại nhà họ Phương, Phương Tiểu Quyên liếc gót giày một cái liền biết không phải chiếc giày lúc Tiểu Kiều mang ra ngoài, vội hỏi: “Kiều Kiều, giày con ở đâu rồi?”

Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt sắp khóc nói: “Chị đẩy con một cái, con không có đứng vững liền giẫm phải đống phân vì thế con phải đổi giày với người khác để đi.”

Phương Tiểu Quyên hai tay chống nạnh, lập tức mắng: “Tâm tư đen tối, đây là nó cố ý muốn làm con xấu hổ! Tưởng là mẹ không ở nhà, con bé kia liền lật người ngay đúng không, mẹ sẽ quay về đánh chết con bé!”

Tiểu Kiều vội vàng giữ chặt mẹ: “Mẹ à, quên đi thôi, chị cũng không có cố ý…”

Cô cũng không dám làm lớn chuyện, lúc ấy nhiều người thấy cô đạp trúng phân như vậy, nếu vỡ lở ra, cô rất khó chối cãi, mấu chốt là cô sợ mẹ cô sẽ làm lớn chuyện truyền đến tai bà nội.

Phương Tiểu Quyên vừa tức vừa đau lòng: “Con chính là quá lương thiện mới để cho đứa gieo họa kia làm liên lụy! Con yên tâm, hai ngày nữa mẹ nhất định nghĩ cách đuổi con bé ra khỏi nhà!”

Nếu là trước kia, Tiểu Kiều khẳng định rất vui vẻ khi nghe thấy điều này nhưng hiện tại cô nghĩ đến Vương Hâm Sinh sau này, ý tưởng của cô liền thay đổi.

Hiện tại cô không phải muốn đuổi Đại Kiều ra khỏi nhà mà cô muốn nghĩ cách để mẹ cô ly hôn, còn muốn mẹ cô tái hợp cùng Vương Hâm Sinh, chờ sau khi ly hôn để cho cha cô lại cho Đại Kiều!

Bản thân nói lắp, hơn nữa còn một người cha bại liệt, cô cũng không tin kiếp này Đại Kiều có cơ hội lật người!

Nghĩ đến đây cô ngẩng đầu lên, nháy mắt ầng ậc nước: “Mẹ, nếu chị bị đuổi khỏi nhà thì lấy ai làm việc nhà? Vốn là con cũng muốn giúp một tay nhưng thân thể con lại yếu ớt, bằng không cứ để con làm đi, con cũng không thể để mẹ phải làm hết mọi việc được, mẹ còn phải chăm sóc cha, như vậy mẹ sẽ rất mệt mỏi.”

Cô hơi nghiêng đầu, tạo thành bộ dáng trắng trẻo thuần khiết nhìn qua vừa ngoan vừa hiểu chuyện.

Phương Tiểu Quyên ngây ngẩn cả người.

Bà thực sự là chưa từng nghĩ đến vấn đề này!

Giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn nhà cửa, cho gà ăn, hái rau dại, kiếm củi đốt những thứ này đều do Đại Kiều làm hết từ khi cô lên bốn tuổi.

Những ngày bình thường, bà chỉ cần xuống ruộng gieo một ít hạt để lấy công điểm, nếu là không muốn đi có thể tùy ý xin nghỉ, dù sao Kiều Chấn Quân cũng có thể kiếm công điểm nuôi cả gia đình.

Bà chưa từng nghĩ tới, sẽ một ngày Kiều Chấn Quân bại liệt, bà không chỉ phải xuống ruộng kiếm toàn bộ công điểm mà tan làm còn phải về nhà chăm sóc Kiều Chấn Quân.

Nếu thực sự đem Đại Kiều đuổi ra khỏi nhà, việc nhà không ai làm mà thân thể Kiều Kiều lại kém như vậy, cũng không thể bắt nó làm việc được đến cuối cùng chắc chắn việc nhà vẫn rơi toàn bộ vào tay bà.

Cho đến giờ phút này, Phương Tiểu Quyên mới ý thức được, Kiều Chấn Quân bị bại liệt có ảnh hưởng đến cuộc sống của bà như thế nào!

Bà thậm chí còn nhớ lại chuyện trước kia Tiểu Kiều đã nhắc tới ly hôn, nếu là ly hôn, bà không chỉ có thể bỏ rơi Đại Kiều gieo họa mà ngay cả gánh nặng Kiều Chấn Quân này cũng có thể cùng lúc rời bỏ!

Bất quá bà nhanh chóng lắc đầu, Kiều Chấn Quân mặc dù bại liệt, nhưng vẫn còn nhà họ Kiều ở đó, nếu bà ly hôn tìm đâu được một nhà giàu có như vậy?

Tiểu Kiều nhìn mẹ cô lộ ra mấy phần dao động, nghiêng đầu ngây thơ nói: “Con vừa mới đi ngang qua nhà đội trưởng, con còn đếm rất kỹ được bảy cái mái ngói so với nhà ông nội còn nhiều hơn hẳn ba cái đấy!”

Ánh mắt Phương Tiểu Quyên chợt lóe lên một cái.

Trong thôn này, nếu so sự giàu có với nhà họ Kiều cũng chỉ có nhà họ Vương mà thôi.

Nhà họ Vương có năm người con trai, bốn người đều là những người lao động tốt, lão Đại và lão Tam càng có tương lai rộng mở.

Nhưng bọn họ cũng đã kết hôn rồi, con cái cũng có tới mấy đứa, có giàu nữa thì cũng có ích lợi gì?

Không đúng, trước mắt còn có một người đang độc thân, Phương Tiểu Quyên nghĩ tới Vương Hâm Sinh, nhưng rất nhanh chân mày bà lại nhíu lại.

Đúng là nhà họ Vương giàu có, nhưng Vương Hâm Sinh kia cũng chỉ là kẻ ăn bám!

Để cho hắn làm việc thì hắn chính là giả bộ xin nghỉ, quanh năm suốt tháng, kiếm công điểm còn ít hơn cả bà! Gả cho người đàn ông như vậy, tương lai còn có thể trông cậy sao?

Tiểu Kiều nhìn bộ dạng này của mẹ cô, tự nhiên biết bà đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua cô cũng không nóng vội.

Cơm muốn ăn phải ăn từng miếng, chuyện ly hôn này cũng phải tính từng bước từng bước, mỗi ngày cô sẽ thổi gió vào tai mẹ cô, cô cũng không tin mẹ mình có thể không dao động?

Nhà họ Kiều bên này mang tâm địa xấu, nhà họ Tống bên kia cũng không yên bình.

Vợ Tống Kim Lai bị bà nội cô đánh đánh một trận, bà chờ chồng mình quay về lại bị hắn hung hăng đánh thêm một trận nữa thiếu chút nữa là không xuống giường được!

Vợ Tống Kim Lai nhìn vết thương trên người mình tụ máu bầm tím, đau đến mức phải hít vào một hơi càng thêm hận Lâm Tuệ khắc vào xương tủy.

Người đàn bà này lại dám tố cáo, nếu đã vậy đừng trách bà không khách khí!

Vợ Tống Kim Lai nhìn mẹ bà đang đi làm công việc ngoài ruộng, cả người bà chợt lóe lên cũng chạy ra khỏi cửa đi theo mẹ bà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện