Câu hỏi của Tào Mộc, chính là điều Thẩm Đông vẫn luôn lo lắng kể từ lần đầu tiên nghe nói Dư Tiểu Giai đi cùng một người đàn ông, không trở về, chỉ là hắn chưa từng nói với Tào Mộc mà thôi.

Giờ Tào Mộc đột nhiên nói ra, khiến hắn không biết nên đáp lại thế nào.

Dư Tiểu Giai e là cũng giống Tào Mộc, trí nhớ không tốt, cô có lẽ sẽ quên mất đường về, quên mất nhà của mình ở nơi nào, quên mất mình sao lại rời đi, nhưng người dẫn cô đi sẽ không quên.

Thẩm Đông cảm thấy, cho dù có một ngày Tào Mộc quên hết mọi chuyện, hắn cũng sẽ đưa Tào Mộc về đảo, sẽ không để Tào Mộc vẫn luôn lang thang trong thế giới loài người, chuyện như vậy quá nguy hiểm.

Trừ phi…. Dư Tiểu Giai không giống Tào Mộc.

“Liệu có thể nào không?” Tào Mộc lại hỏi.

“Cái gì?” Thẩm Đông chặn một con xe taxi lại.

“Chị tôi…” Tào Mộc cau mày.

“Không đâu,” Thẩm Đông mở cửa xe đẩy Tào Mộc vào bên trong, ”Không, không nhiều người xấu như vậy.”

“Tôi cũng cảm thấy thế.” Tào Mộc nở nụ cười, chui vào xe.

Tài xế quay đầu lại nhìn bọn họ: “Đi đâu?”

Thẩm Đông đang tự hỏi nên nói thế nào, Tào Mộc bên cạnh sững sờ chỉ một giây sau liền tranh nói trước hắn: “Đến khách sạn có bồn tắm.”

Tài xế có lẽ ngày ngày đi làm đã gặp được không ít khách kỳ quái, cho nên chỉ không hiểu mà ngây người ra, rồi chuyển ánh mắt sang nhìn Thẩm Đông: “Khách sạn có bồn tắm à?”

“Ừ.” Thẩm Đông nhanh chóng ngoảnh mặt qua nơi khác, nhìn chằm chằm cửa sổ, còn thiếu điều đưa tay lên bụm miệng.

“Được, gần đây nhất là một khách sạn bốn sao, chắc chắn có, được không?”

“Được.” Tào Mộc gật đầu.

Thẩm Đông liếc mắt nhìn cậu, tuy lời Tào Mộc nói trên lý thuyết cũng không có gì không ổn, nhưng vừa lên xe đã gào lên yêu cầu tìm bồn tắm, nghe kiểu gì cũng thấy quái lạ, hắn vốn định nói tìm khách sạn ba sao trở lên là được, không ngờ Tào Mộc giờ lại hăng hái tới vậy.

Khách sạn bốn sao giá cả rất hợp lý, cho dù chỉ là vì để cho Tào Mộc nghỉ ngơi nên chỉ ở một đêm, nhưng kế hoạch của Thẩm Đông là dù có tìm được Dư Tiểu Giai hay không, hắn đều sẽ dẫn Tào Mộc nghỉ xong kì nghỉ hai tháng này. Với mức ăn ở trọ như này, tính cả ăn uống đi đường, cũng không đủ lắm.

Cho nên, đến nơi rồi, thuê một phòng trọ vẫn có lời hơn.

Nghĩ tới đây, tâm trạng hắn lại bay hơi xa, đã rất gần nơi hắn sinh sống mười mấy năm rồi, có nên về nhìn thử hay không…

Tào Mộc theo thường lệ trần truồng cả người ướt sũng nước chạy ra từ trong phòng tắm, nói rất vui vẻ: “Bồn tắm này to hơn bồn tắm trước đó, thoải mái hơn, nhưng mà nước vẫn không ra sao.”

“Ừ. Thẩm Đông chỉ chỉ người cậu.

“Biết rồi, biết rồi.” Tào Mộc vơ lấy quần áo tròng lên người, “Anh đúng là phiền phức, ở trên đảo không phải tôi cũng chẳng mấy khi mặc quần áo à, giờ sao lại cứ suốt ngày bắt tôi mặc, trời nóng thế này.”

Bởi vì lúc đó tôi còn chưa ôm cậu rồi hôn cậu rồi sờ cậu, Thẩm Đông thở dài: “Nếu, nếu không tôi lấy cái bể, bể cá cảnh bỏ cậu vào đi.”

“Bể cá cảnh?” Tào Mộc nhìn hắn, suy nghĩ rất lâu mới hỏi, “Bể cá cảnh là cái gì?”

“Là cái bể thủy tinh trong suốt đựng cá…” Thẩm Đông khoa tay miêu tả.

“Không!” Tào Mộc đột nhiên gào lên rất to.

Thẩm Đông đang cầm điều khiển từ xa dò kênh, bị một tiếng gào bất thình lình của cậu làm sợ tới mức chuyển một lúc bảy tám kênh: “Gào cái gì!”

“Đừng bỏ tôi vào cái đấy,” Tào Mộc nhìn theo hắn, “Tôi biết thứ đó, ông nội từng bảo, vào rồi là không ra được nữa.”

“Cái gì?” Thẩm Đông nghe không hiểu.

“Không đủ không gian tôi sẽ không biến trở lại người được, bị bỏ vào trong thứ đó, tôi sẽ mãi mãi là cá!” Tào Mộc hơi sốt sắng, “Đừng bỏ tôi vào đó!”

Thẩm Đông từ trước tới giờ chưa từng thấy ánh mắt như vậy của Tào Mộc, sợ sệt, căng thẳng, hắn nhanh chóng đứng dậy ôm chầm lấy Tào Mộc, xoa đầu cậu: “Được được được được.”

Hắn cuối cùng cũng hiểu được tại sao Tào Mộc lại sợ bị bắt đi, nếu quả thật bị bắt đi, bỏ vào trong bể cá, cậu sẽ bị nhốt trong bể cá cả đời.

“Không thả vào bể cá, vẫn dùng bồn tắm,” Thẩm Đông nắm vai Tào Mộc, phát hiện cả người cậu đã cứng đờ vì sợ, lập tức hơi đau lòng, “Aiii, dù tôi có cho cậu vào bể cá thật cũng sẽ không không cho cậu ra ngoài mà…”

“Đừng dùng bể cá!” Tào Mộc nói.

“Được được được, không bể cá!” Thẩm Đông cũng nói ngay theo.

Tào Mộc bày tỏ bất mãn mãnh liệt với bể cả xong, liền dựa lên giường bắt đầu xem tivi, Thẩm Đông tìm kênh cho cậu, Tào Mộc thích xem phim hoạt hình, ngoài phim hoạt hình ra, cậu không có hứng thú một chút nào với những thứ khác.

Thẩm Đông đi tắm gội sạch sẽ, đi ra rồi liền mở máy tính trong phòng lên, định lên mạng tìm bản đồ nhìn xem, đánh giá thử xem khả năng dựa vào một địa chỉ chỉ có thành phố và khu để tìm được Dư Tiểu Giai là chừng nào.

Lúc mở trình duyệt ra, theo thói quen đưa con chuột tới menu start tìm dò mìn, trong lòng Thẩm Đông có cảm khái nho nhỏ, đã sắp không biết lên mạng là cảm giác gì nữa rồi…

Mất công sức nửa ngày mới tìm được bản đồ, rồi tìm được khu vực trên địa chỉ, Thẩm Đông quay đầu lại nhìn Tào Mộc, hắn muốn cho Tào Mộc biết được độ khó của việc tìm thấy Dư Tiểu Giai, tránh cho tới lúc không tìm được sẽ quá thất vọng.

Hắn đi tới bên cạnh Tào Mộc đang tập trung tinh thần xem say sưa “Bố đầu nhỏ con đầu to”, vô cùng muốn tắt tivi đi, cái thứ khiến hắn có quay lại trong bụng mẹ cũng chẳng buồn xem này, Tào Mộc lại có thể xem tập trung tới vậy.

Có điều, e rằng không chỉ là bởi vì xem tập trung, trên mặt Tào Mộc không có cảm xúc gì, trông có vẻ chẳng hề vui.

“Tào Mộc,” Hắn đưa tay quơ quơ trước mắt Tào Mộc, “Chốc nữa xem tiếp.”

“Ừ, làm sao thế?” Tào Mộc ngẩng đầu lên.

“Vẫn đang nghĩ, nghĩ chuyện bể cá à?”

“Bể cá? Bể cá gì?”

“….Không có gì,” Thẩm Đông bị cậu hỏi đến câm nín, “Thế cậu đang suy nghĩ gì vậy?”

“Tôi hình như không có bố, không biết có phải là tôi quên mất hay không,” Tào Mộc chỉ tivi, “Anh có không? Bố mẹ.”

Thẩm Đông quay người đi tới bên cạnh bàn, rót cho mình một cốc nước, uống mấy ngụm to: “Có.”

“Ở đâu?” Tào Mộc đứng lên theo, đi tới phía sau hắn, đặt cằm lên vai hắn.

Thẩm Đông cầm cốc, thả cũng không xong, không thả cũng không xong, động tác rất tùy ý mà lại cũng rất ám muội này của Tào Mộc khiến cho tâm trạng đáng lẽ ra sẽ tuột dốc không phanh vì đột nhiên bị nhắc tới ba mẹ, giờ lại vọt lên nghìn trượng.

Tào Mộc dựa vào sau lưng hắn, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Tào Mộc một cách rất rõ ràng, nói thật, hơi nóng, đáng lẽ ra hắn sẽ né tránh, nhưng hắn biết hiện giờ mình chỉ cần quay đầu lại một cái là có thể cắn lên môi Tào Mộc, có nên quay đầu hay không… Đây là một vấn đề.

“Anh vẫn luôn ở trên đảo, lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp bọn họ sao?” Tào Mộc lại hỏi, lúc nói cằm cũng không rời khỏi vai hắn, va chạm khiến vai hắn tê dại.

“Ừ.” Bởi vì câu hỏi lần thứ hai của Tào Mộc, Thẩm Đông không thể chia một nửa đầu óc đang suy nghĩ “đây là một vấn đề”, để mà đi ưu thương, hắn đã bảy năm chưa từng gặp bố mẹ, cũng không có bất cứ liên lạc gì, phương tiện liên lạc nguyên thủy nhất cũng không có, bố mẹ đối với hắn, đã chỉ còn lại là một phù hiệu.

“Khó chịu lắm đúng không, tôi mới hai tháng chưa gặp ông nội thôi, đã buồn lắm rồi, vừa nghĩ tới là lại thấy buồn,” Tào Mộc cau mày thở dài, “Nhưng tôi không hay nhớ đến ông nội, đã vậy tôi thi thoảng lại không nhớ rõ là tôi có ông nội.”

“Không buồn.” Thẩm Đông quay đầu, lúc nhìn thấy tròng mắt đen láy của Tào Mộc liền ngây người, trí nhớ không tốt còn có thể lây lan kia à, hắn mới nói một câu đã quên mất trước đó hắn vẫn  đang nghĩ xem có nên quay đầu lại hay không, giờ hắn đã suýt nữa lắp bắp tới mức không thể nào nói chuyện nữa, “Tôi quen, quen, quen….quen rồi.”

Tào Mộc không nói gì, nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, còn cười rất vui vẻ.

“Cười cái đếch gì!” Thẩm Đông bị cười mà không hiểu ra sao.

“Anh muốn hôn tôi đúng không.” Tào Mộc tiếp tục cười.

“Không muốn!” Thẩm Đông để cốc xuống, vỗ mặt cậu đi, quay người định đi tới bên cửa sổ.

“Vậy thì tôi muốn,” Tào Mộc không chờ hắn cất bước liền ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nói không hề ngại ngùng, “Để tôi hôn một cái đi, giống như hôm qua ấy, liếm đến đầu lưỡi là được rồi.”

Lần đầu tiên biết hôn còn phải thương lượng trước như thế! Thẩm Đông nhìn chằm chằm Tào Mộc, trên mặt không biết nên làm vẻ mặt gì mới phải.

“Được không?” Tào Mộc tiếp tục hỏi.

“…Chuyện này không, không cần phải hỏi như thế,” Thẩm Đông cảm thấy khóe mắt mình cũng sắp rưng rưng, “Cậu bảo tôi nói, nói được hay là không, không được đây?”

Nói được hay không được đều rất dở hơi! “Ừ.” Tào Mộc trả lời rất thẳng thắn.

Động tác lại càng thẳng thắn hơn.

Ý nghĩ duy nhất lúc Thẩm Đông bị một cánh tay Tào Mộc ôm lấy, rồi kéo gáy qua hôn chính là, người có lòng học hỏi quá mạnh đúng là tệ hại…

Thật ra chuyện như vậy, có thể coi là bản năng.

Tào Mộc từ lúc hôn lên môi hắn, đầu lưỡi đưa vào giữa răng hắn, đến lúc đưa tay sờ ra sau lưng hắn, một loạt động tác này đều làm rất dứt khoát gọn gàng.

Thẩm Đông không biết những thứ này có nằm trong bản năng hay không, nhưng chẳng mấy chốc sau khi hắn đáp lại nụ hôn này của Tào Mộc, hắn cũng cảm nhận được thân thể Tào Mộc đang dán chặt lên hắn đã có thay đổi.

Đây chắc chắn là bản năng.

Đương nhiên!

Thẩm Đông đang suy nghĩ lung ta lung tung không biết thứ gì trong đầu, trên người Tào Mộc sạch sẽ không hề có chút vẩn đục nào, như thể một bình nước lọc, cảm giác được bao quanh như ẩn như hiện lại như thể trống rỗng này khiến hắn cảm nhận được hưởng thụ khó nói rõ.

Tay sờ cách lớp quần Tào Mộc mấy cái, hắn nghe thấy hơi thở đột nhiên gấp gáp của Tào Mộc, thật ra thì, hơi thở của hắn cũng chẳng thong thả là bao.

Thẩm Đông cố nén lại kích động muốn hất ngã Tào Mộc lên giường, kể cả giờ hắn đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong dục vọng, lý trí còn sót lại vẫn đang tại một nơi xa xôi nào đó vẫy khăn tay nhỏ với hắn.

Hai người, kể từ lúc quyết định “yêu đương” tới bây giờ, mới tổng cộng có một ngày, nếu không phải Thẩm Đông tự biết chính mình không có ý nghĩ gì không đàng hoàng với Tào Mộc, thì đây thật sự chẳng khác gì lừa gạt thiếu niên ngu ngốc cả.

“Làm sao bây giờ?” Tào Mộc cảm nhận được do dự trên tay hắn, liền hỏi một câu.

“Cái gì?” Thẩm Đông nhìn cậu chằm chằm.

“Muốn tôi sờ anh không?” Tào Mộc hỏi rất nghiêm túc.

Thẩm Đông tiếp tục nhìn cậu chăm chú tới mấy giây, mới cắn rắng nói: “Để tôi tự làm.”

“Vậy tôi thì sao?”

“…Đ**…” Thẩm Đông hạ thấp giọng, dùng sức đẩy Tào Mộc về bên giường, “Tôi giúp cậu.”

“Vậy thì tôi cũng giúp anh.” Tay Tào Mộc cũng đi xuống, chạm lên cách một lớp quần của hắn.

“Đi lên giường.” Thẩm Đông lại đẩy Tào Mộc, hai người đứng như vậy khiến hắn cảm thấy mục tiêu rất to lớn, tuy rằng biết rõ trong phòng không có ai nhìn thấy, nhưng hắn dù thế nào vẫn sẽ thấy ngại.

Tào Mộc lại chẳng có nỗi sầu lo này của hắn, nhìn cậu nhanh nhảu lên giường, Thẩm Đông cảm thấy dù có cho thằng nhóc này làm ngay trên đường lớn, chắc cũng sẽ chẳng hề ngại ngùng gì.

“Sau đó thì sao?” Tào Mộc nằm lên giường hỏi hắn.

“Nhắm mắt vào.” Thẩm Đông quỳ một chân lên mép giường, tay chống lên đệm.

“Tại sao, không nhìn thấy.” Tào Mộc không nghe theo.

“Nhắm lại! Cậu muốn nhìn cái gì!”  Thẩm Đông quát một câu.

“Ai dà, nhắm đây nhắm đây.” Tào Mộc nhắm hai mắt lại.

Thẩm Đông cảm thấy tay mình hơi run, căng thẳng, hưng phấn, lúc kéo quần Tào Mộc xuống, tay run suýt nữa buông tay bắn cạp quần trở lại.

Tào Mộc rất nhạy cảm với va chạm nhẹ nhàng của hắn, ngón tay của hắn mới vừa chạm lên thân thể Tào Mộc, Tào Mộc đã run nhẹ một cái.

Thẩm Đông không có kinh nghiệm tuốt cho người khác, nhưng đối mặt với con cá ngốc nghếch có lẽ xưa nay chưa từng làm lần nào chứ đừng nói là bị người khác chạm vào như Tào Mộc, cũng không phải việc gì khó.

Tay Thẩm Đông mới vừa cử động mấy cái, hơi thở Tào Mộc liền rối loạn hết, thân thể căng thẳng vô cùng.

“Rất….” Tào Mộc thở hổn hển nói một chữ.

“Cái gì?” Lúc Thẩm Đông mở miệng, nhận ra mình lúc nói cũng mang theo tiếng thở dốc gấp gáp.

“Không biết,” Tào Mộc nhẹ nhàng ưỡn lên một chút, cau mày, “Lòng bàn tay anh ấm thật đấy.”

“Ừ.”

“Dễ chịu.”

“Được rồi, đừng nói.”

“Ừm…”

~~~~~~~~~~~~~”~~~~~~~~~~”~~~~~~~~~~~~~

Tần Vũ ngồi trên ghế sofa, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối dần, ngồi ở đây có thể nhìn thấy từng ngọn đèn sáng lên bên trong thành phố đang chậm rãi bị vùi lấp trong bóng tối, đây là lúc gã thả lỏng nhất trong ngày.

Lúc cửa bị người gõ rất nhẹ nhàng, gã nhíu mày.

Qua rất lâu, mới hỏi một câu: “Có chuyện gì?”

“Ngài Tần,” Giọng người bên ngoài rất khẽ, lộ ra cung kính, “Lương tiên sinh bảo tôi tới hỏi, tại sao phải dời lại thời gian biểu diễn?”

“Không tại sao cả.” Tần Vũ nằm vật xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào đèn chùm hoa lệ trên trần nhà.

“Tôi trả lời như vậy với Lương tiên sinh, e rằng ngài ấy sẽ lại để tôi tới hỏi lần nữa.” Người bên ngoài nói.

“Hai ngày nay công chúa không có tinh thần,” Tần Vũ nhắm mắt lại, “Tôi không rõ công chúa thế nào, lỡ như xảy ra chuyện gì bất ngờ, nếu như Lương tiên sinh có thể chắc chắn ông ta thu dọn được, vậy thì không cần dời lại.”

“Đã hiểu.” Người bên ngoài nói nhỏ, bước rất nhẹ rời đi.

Tần Vũ chậm rãi ngồi dậy trên ghế sofa, cầm cốc trên bàn uống nước bên cạnh tới, nhấp một ngụm trà, đứng lên đi tới cái bàn chính giữa phòng.

Trên màn hình máy tính để bàn, có một tin nhắn Lương Phong gửi tới.

Chúng ta phải nói chuyện rõ ràng.

Tần Vũ cười, châm một điếu thuốc hút, đóng cửa sổ tin nhắn đi.

Gã biết Lương Phong muốn nói với gã chuyện gì, từ lúc gã nhận công chúa, Lương Phong tuy bên ngoài không nói gì, nhưng kẻ ngu cũng có thể cảm nhận được Lương Phong không tin mình.

Dưới tình huống này, Tần Vũ cảm thấy giữa hai người họ không có gì để bàn bạc.

“Tần Vũ, máy điều hòa phòng tôi hỏng rồi đấy à.”

“Sao vậy?” Tần Vũ cầm bộ đàm qua.

“Nóng chết rồi.”

“Để tôi xem thử.” Tần Vũ nhìn nhiệt độ hiện trên tường, 23 độ, nhiệt độ rất dễ chịu.

“Gọi người mang tới cho tôi một ít nước mơ lạnh đi, lấy thêm ít đá nữa, nhiệt độ nước cao quá.”

“Được,” Tần Vũ thả bộ đàm xuống, cầm điện thoại lên ấn, “Mang ít nước mơ qua cho công chúa, càng lạnh càng tốt, thêm đá vào trong nước trong phòng cô ấy.”

Tần Vũ mở cửa đi ra ngoài, trong hành lang rất yên tĩnh, lúc đi lên tầng, gã nghe thấy tiếng đóng cửa rất to.

Gã đứng trên cầu thang, không đi tiếp, một lúc sau, gã trông thấy người giúp việc của công chúa đang cúi đầu bước từ trên cầu thang xuống, nửa mặt trái là vết đỏ ửng.

“Ngài Tần.” Người giúp việc nhìn thấy gã, liền dừng lại.

“Sao vậy?” Tần Vũ nhìn mặt cô ta.

“Công chúa nổi nóng, nói là nóng quá.”

“Nóng?”

“Nhiệt độ trong phòng chỉ có 16 độ.”

“Biết rồi.”

Tần Vũ lên tầng, gõ cửa.

Tầng này là tầng cao nhất trong tòa nhà, yên tĩnh, sẽ không bị quấy rầy.

Tần Vũ thích khung cảnh yên tĩnh, mà cũng không muốn ở đây.

“Không khóa.” Trong phòng vang lên giọng nói lười biếng.

Tần Vũ đẩy cửa đi vào, dù đang là giữa hè, hơi lạnh phả vào mặt vẫn khiến gã không thoải mái một lúc.

Ánh đèn trong phòng rất tối, bên trong bể bơi chiếm gần một nửa không gian tầng này, trôi đầy tảng băng óng ánh.

“Đẹp không?” Một cô gái ló đầu ra từ trong nước, ở giữa vòng vây của băng, nhấc tay lên với gã, mái tóc đen dài tới eo trôi trên mặt nước, “Băng.”

“Nóng à?” Tần Vũ nhìn nhiệt độ trên tường, đúng là 16 độ, nhiệt độ trong nước sẽ càng thấp hơn.

“Nếu tôi không nói nóng chết rồi, liệu anh có đến không?” Cô gái cười, nhẹ nhàng bơi tới mép bể, nhảy lên.

Tần Vũ nhìn cô, không nói gì. Cô gái có khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng như tuyết, đường cong hoàn mỹ, nhìn từ bất cứ góc độ nào, cũng đều xứng với danh xưng công chúa này.

“Tôi muốn gặp anh ấy.” Cô gái đứng trước mặt gã, giọng nói cuối cùng cũng không lười biếng nữa.

Tần Vũ vẫn không nói gì, quay người đi ra ngoài cửa.

“Tần Vũ,” Cô gái đứng tại chỗ, “Biết ngay anh sẽ như vậy.”

“Vậy còn gọi tôi lên làm gì.”

“Thử xem,” Cô gái cười, “Hoặc là giúp tôi chuyển câu này cho anh ấy, nói cho anh ấy biết, là anh ấy khiến tôi có thể nhớ rõ mọi thứ, giờ lại muốn tôi làm như không nhớ rõ anh ấy nữa, chuyện này không có khả năng.”

Tần Vũ quay đầu lại: “Tôi sẽ không chuyển cho anh ấy bất cứ lời nào cả, nếu như cô bằng lòng, tôi có thể giúp cô, còn chuyện khác, tôi sẽ không làm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện