Cô dùng chính là câu trần thuật, nhưng mà, nghe vào Phó Cảnh Ngộ trong lỗ tai, liền cảm giác rất không đúng.

Cái này tiểu nha đầu, cô thật không phải là đang ác ý câu dẫn anh sao?

Diệp Phồn Tinh thấy Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, coi như anh đã đồng ý, đưa tay, liền cởi quần của anh.

Diệp Phồn Tinh trừ lúc trước từng gặp bạn nhỏ ba tuổi nhà hàng xóm ở ngoài, còn chưa từng thấy qua thân thể của đàn ông. Nghĩ đến cô chờ chút liền có thể nhìn thấy nơi riêng tư của anh, trừ có chút khẩn trương, lại không giải thích được còn có chút... Mong đợi?

Nhân chi sơ tính bản sắc, ai bảo cô cũng là một người hiếu kỳ!

Diệp Phồn Tinh tay mới vừa đưa ra, còn chưa có đụng vào quần Phó Cảnh Ngộ, liền bị bàn tay của anh bắt được.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cái ý nghĩ muốn lột quần anh của cô, "anh tự mình làm được."

"..." Bị cự tuyệt Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Tôi giúp chú không tốt hơn sao?"

Anh không có tiện, cô chỉ là muốn giúp anh một chút.

Khặc, mặc dù cũng muốn nhân cơ hội nhìn lén, nhưng cái này thật không phải là mục đích của cô.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô đơn thuần chút nào không làm bộ biểu tình, thái độ cũng rất kiên định: "Đi ra ngoài đi!"

Thời khắc này Phó Cảnh Ngộ nhìn qua đặc biệt cao lãnh.

Diệp Phồn Tinh còn chưa quá yên tâm, "Tự chú có thể sao?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, "Chiếu cố mình, anh vẫn là làm được."

Từ vừa mới bắt đầu cái gì đều cần người khác hỗ trợ, hiện tại chẳng qua là tắm rửa loại chuyện này, anh đã có thể tự mình làm rồi.

Năng lực của con người là vô hạn...

Trọng yếu hơn chính là, nếu để cho Diệp Phồn Tinh lột quần của anh, anh thật tại không tưởng tượng nổi hình ảnh như vậy.

Nhất là anh hiện tại, đã có chút không khống chế được thân thể của mình.

Lại giữ cô ở lại, anh không dám chắc mình còn có thể làm Liễu Hạ Huệ.

Anh dù gì cũng là một người đàn ông, làm sao có thể đủ tùy tùy tiện tiện liền hủy ở trên tay cô?

Diệp Phồn Tinh thấy anh là thực sự nghĩ để cho mình đi, đem đồ cần dùng để ở một bên, nói: "Tôi đi ra ngoài đây?"

"Ừm."

Diệp Phồn Tinh đi ra cửa, đi giúp Phó Cảnh Ngộ trải giường chiếu, nhớ tới mới vừa tự mình làm cái gì, mặt đột nhiên nóng lên.

Cô chẳng những giúp anh tắm rửa, muốn cởi quần của anh?

Mẹ ơi, đây thật là cô sao?

Xấu hổ chết mất!

Trong nháy mắt, trong lòng cái kia cổ kính biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Diệp Phồn Tinh cảm giác dũng khí của mình, đột nhiên không biết chạy đi nơi đâu rồi.

-

Phó Cảnh Ngộ tắm xong, đi ra ngoài thời điểm, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, ôm lấy gối, chính đang vì mình mất mặt hành vi cảm thấy ảo não.

Anh ngồi ở một bên, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "em đang làm gì?"

Diệp Phồn Tinh nghe được âm thanh, bận rộn bò dậy, phát hiện mình nhất thời không nhịn được, có chút thả bay tự mình rồi.

Nàng nhìn Phó Cảnh Ngộ, "chú tắm xong rồi?"

"Ừm."

Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh nhìn cô một cái, trong ánh mắt còn có chưa hoàn toàn lui bước cảm xúc mạnh mẽ.

Rõ ràng là vì muốn nhìn cô có thể làm tới mức độ nào, kết quả, lại là anh bị vẩy tới muốn ngừng cũng không được, thật đáng chết!

Phó Cảnh Ngộ trong lòng một mảnh ảo não, anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, cao lãnh nói: "Trễ lắm rồi, em đi ngủ đi!"

"Tôi đến giúp chú." Diệp Phồn Tinh đi tới, tay mới vừa vặn đến gần Phó Cảnh Ngộ, liền bị tay anh bắt được, không lại cho cô đến gần cơ thể của anh.

Nếu không, anh tối nay không cần ngủ nữa rồi!

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh đột nhiên rất sợ mình đến gần, hỏi: "chú, không phải là chú... Xấu hổ rồi đi?"

Những lời này để cho Phó Cảnh Ngộ có chút xù lông, xấu hổ, anh sẽ xấu hổ sao? Đùa gì thế?

Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, " Anh bảo em đi ra ngoài đi."

♡(*´ω`*)/♡(´∀`)/

Haha da mặt của Tiểu Ngộ mỏng quá

Mau like và bỏ phiếu đi nào. Ba chương sau đang chờ mn đọc đây (*^^*)//
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện