Tối đến, sau khi sửa soạn xong Lạc Minh Đông cùng Lạc Ân Nghiên đi ra khỏi nhà.

Giai Ánh Tuyết cũng đi ra bên ngoài tiễn hai người, bà không quên trao cho Lạc Minh Đông một nụ hôn tình chàng ý thiếp.
Mà mọi khung cảnh ấy Lạc Ân Nghiên đều chứng kiến hết, cô bĩu môi một cái nhẹ.

Để tránh bị no bởi món cơm tình cảm của cha mẹ Lạc Ân Nghiên liền quay người đi vào xe.

Phải một lúc lâu sau Lạc Minh Đông mới đi tới, ông thở ra một hơi giọng trầm trầm nói.
"Con lái xe đến nhà bác Âu nhé! Chúng ta tới đón Thành Triệu"
Cô nghe xong thì nhíu mày một cái nhẹ, quay qua nhìn cha với khuôn mặt thắc mắc.
"Sao phải đón cậu ta ạ? Cậu ta có xe mà?"
"Ây, cái con bé này.

Dù gì bác Âu cũng có giao cho Thành Triệu theo chúng ta học hỏi, ta có trọng trách là đưa đến nơi về đến nhà.

Sao dạo này con lại cứng đầu vậy hả, nói cái gì là phản bác lại cái đó"
Ông vừa nói vừa cốc vào đầu cô một cái.
Lạc Ân Nghiên đưa lên che trán "a" lên một tiếng, không đau đớn lắm nhưng theo phản xạ cô vẫn cứ la lên.
Nếu cha bảo vậy thì cô cũng không có cớ gì mà từ chối được.

Lạc Ân Nghiên hằng hộc lại xe ra khỏi nhà.

Vốn nhà cậu cách nhà cô không xa lắm nên chỉ cần chạy xe khoảng ba mươi phút là tới nơi.
Vừa tới trước cổng nhà, Lạc Ân Nghiên đã thấy Âu Thành Triệu một thân tây trang phẳng phiu đang đứng phía bên trong mang giày.

Chắc hẳn là chuẩn bị chạy ra ngay bây giờ, mặc dù cách một cái cổng nhà nhưng Lạc Ân Nghiên vẫn thấy mập mờ được Âu Thành Triệu như thế nào.

Tối nay trông cậu rất trưởng thành, mái tóc được vuốt gọn lên rất chững chạc, khác hoàn toàn dáng vẻ tinh nghịch trẻ con lúc sáng.

Rất nhanh Âu Thành Triệu đã chạy ra ngoài cổng, Âu Việt Minh cũng đi theo cậu ra ngoài, khi thấy cha cô hai người đều cười nói rất vui vẻ.
Cha cậu còn quay qua nghiêm chỉnh nhắc nhở Âu Thành Triệu vài câu.
"Đi theo thì làm cho nghiêm túc vào!"
Âu Thành Triệu khép nép gật đầu không nói, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn cô mỉm cười rất tươi.

Trông cậu giống như đứa trẻ tìm được thứ mình thích vậy, mà Lạc Ân Nghiên lại không quan tâm tới điều này, không hiểu tại sao bây giờ cứ đối mặt với cậu cô lại cảm thấy vô cùng khó xử, thậm chí là không muốn nhìn mặt.
Nhưng có vẻ ông trời không đọc được mong muốn của cô, cứ ngày ngày đêm đêm phải chạm mặt tên thanh niên này chắc cô phát điên mất.
Sau khi nói chuyện vài câu với Âu Việt Minh, Lạc Minh Đông mới quay qua nhìn Âu Thành Triệu từ tốn nói.
"Cháu lên xe đi! Hôm nay Ân Nghiên nhà bác sẽ hộ tống hai chúng ta"
"Vâng ạ!" Cậu liếc nhìn sang ghế phụ một chút sau đó miễn cưỡng đi ra ghế sau ngồi.
Lạc Ân Nghiên nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hết thảy cảm xúc của cậu, ngay cả cái liếc mắt khi nãy cô đều nhìn thấy hết.

Âm thầm thở phào trong lòng, cũng may cha cô ngồi ghế phụ nên cậu sẽ không có cơ hội lại ngồi gần cô.

Lạc Ân Nghiên đánh tay lái cho chiếc xe quay đầu, sau đó cũng chậm rãi rời khỏi nhà của Âu Thành Triệu.

Đây là lần đầu tiên Lạc Ân Nghiên lái xe chở cậu, trước kia đều là cậu chở hoặc không cô sẽ đi taxi.

Nhưng dạo gần đây sau khi chia tay thì Lạc Ân Nghiên lại có thói quen thích lái xe một mình.
Trên đường, Lạc Minh Đông có vẻ rất hợp với Âu Thành Triệu, hai người đều nói chuyện rất rôm rả, nói đến mức không có phút giây nào ngừng cả.

Chỉ riêng cô là im lặng từ đầu tới cuối, không phải cô không nói mà là cô khuông muốn nói chuyện với cậu.
Cứ thế xe cũng lái tới một nhà hàng nhỏ ở trung thành phố, đợi khi cha và cậu xuống xe Lạc Ân Nghiên mới từ từ đi xuống, bấm nút khoá lại cửa xe sau đó mới chậm rãi đi theo sau cha mình.

Cả một quãng đường đi vô nhà hàng không dài nhưng Lạc Ân Nghiên biết, cậu đều cố gắng đi chậm để ngang bằng cô.


Không biết vô tình hay cô ý lâu lâu cậu lại chạm vào tay cô đôi ba cái, mà bị như vậy cô cũng vô thức rụt tay lại.
Lúc vừa đi tới gần một chỗ bàn ăn ngay cửa kính, bóng lưng của một người đàn ông ngồi một mình ở đó.

Cô nhìn sơ qua cũng đoán được người này khá trẻ, song cũng không quan tâm nữa mà theo chân cha đi tới.

Cho đến khi đứng đối diện người đàn ông Lạc Ân Nghiên mới trợn mắt bất ngờ, mắt chữ O mồm chữ A trong vô thức ngạc nhiên.
"Minh Viễn?"
"Ơ Lạc Ân Nghiên?"
Âu Thành Triệu đứng đó cũng thấy được gương mặt quen thuộc của người đàn ông, khuôn mặt cậu tái xanh lại.

Đôi mắt liếc qua rồi lại liếc lại, ai thấu hiểu được trong lòng cậu lúc này lo sợ đến mức nào, chỉ muốn một phát ôm cô đi ngay để cô không thể tiếp xúc với tên chó c.h.ế.t này.
"Hai đứa..........quen biết nhau sao?" Lạc Minh Đông lên tiếng hỏi.
"Vâng ạ! Anh ấy là đối tác của con đó ạ!"
Mới nghe xong ông cũng hơi giật mình, song cũng mỉm cười vui vẻ.
"Thế thì quá tốt còn gì.

Nào ngồi xuống đi"
Dứt lời ông kéo ghế ngồi xuống đối diện Minh Viễn, còn Lạc Ân Nghiên thì ngồi bên cạnh cha mình.

Âu Thành Triệu lúc này vẫn đứng nhìn Minh Viễn bằng ánh mắt căm ghét, bàn tay để sau lưng vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm.
Minh Viễn cũng nhận ra cậu, nhưng anh chỉ mỉm cười cho qua rồi theo phép lịch sự đưa tay ra chào hỏi.
"Chào cậu!"
Phải hơn một phút Âu Thành Triệu mới lạnh lùng đưa tay ra bắt lại, giờ phút này chỉ có hai người đàn ông mới cảm giác được cái nắm tay như muốn bẻ gãy của đối phương.

Lạc Ân Nghiên và cha cũng không nhận ra điều khác thường, vì trên mặt hai người ai cũng trưng ra nụ cười lịch sự.


Lúc buông tay ra, Âu Thành Triệu bèn lườm một cái sắc lạnh sau đó mới chậm rãi đi lại ngồi đối diện Lạc Ân Nghiên.
Gặp thấy người quen Lạc Ân Nghiên cũng trở nên rất hào hứng, cô vui vẻ hỏi han.
"Sao anh lại ở Mĩ? Không phải về Trung sao?"
"Tôi thay ba qua Mĩ để gặp đối tác.

Cũng không ngờ lại gặp cô ở đây, cô đây là.........."
Lạc Ân Nghiên thẳng thắng đáp.
"A đây là cha của tôi"
"À, thế giới này thật nhỏ đấy" Minh Viễn vừa nói vừa cười đùa.
Nghe thấy cuộc trò chuyện không hề có chút khoảng cách nào của hai người, Âu Thành Triệu cảm thấy thở không nổi.

Trong lòng cậu không hiểu tại sao lại có chút hoảng hốt, bàn tay từ nãy tới giờ vẫn nắm chặt đến mướt mồ hôi, ánh mắt đỏ ngầu, răng liền tục cắn môi chấn an bản thân.

Kiềm hãm cái thú dữ đang nổi dậy trong lòng, cậu muốn lật đổ cái bàn ăn này sau đó lập tức kéo cô đi, nhưng không thể làm mất mặt, không thể làm hành động này trước mắt cha cô được.

Ông ấy sẽ mất thiện cảm với cậu.
Ngược lại với cậu Lạc Minh Đông lại vô cùng hứng thú với chuyện hai đứa này quen biết nhau.

Sau nói qua lại vài câu, ông cùng Minh Viễn mới bắt đầu vào bàn bạc vấn đề chính.
"Về hạn mục ở ngay vùng ngoại ô, ta thấy mảnh đất đó rất hợp để xây dựng lên một cái khách sạn.

Khí hậu khung cảnh đều thật sự rất tốt, nếu khởi công xây dựng xong chắc hẵn sẽ thành công tốt đẹp, đồng thời cũng đem lại nhiều nguồn lợi rất nhiều cho cả hai bên.

Du lịch hiện tại cũng rất phổ biến ở đây, nếu công trình thiết kế độc đáo một chút, ta nghĩ lượn thu hút khách về có thể rất nhiều"
Minh Viễn nghe xong chuẩn bị mở miệng đáp lại thì đột nhiên giọng nói bất chợt của Âu Thành Triệu chêm vào, cậu cũng không hàn huyên mà vào thẳng vấn đề chính.
"Minh tổng! Tôi là Âu Thành Triệu cũng là có thân thích với Lạc chủ tịch, thiết thực thì tôi cũng có nghe qua hạng mục đầu từ khách sạn này từ bác Lạc lúc sáng.

Quả thực khi nghe Lạc chủ tịch nói xong tôi cũng cảm thấy rất có hứng thú với hạng mục này, cha tôi cũng giao tôi đi theo Lạc chủ tịch để học hỏi thêm, hay xem như đây là một bài thử thách năng lực dành tôi vậy.

Không biết chúng ta có thể hợp tác cùng nhau không nhỉ? Tôi về sau cũng là người đứng đầu Âu Thị, nhắc tới Âu Thị chắc anh cũng biết rõ nhỉ? Từ Trung đến Mĩ danh tiếng đều rất lừng danh"

Cha con Lạc Ân Nghiên ngồi đó ai cũng há hốc.

Lạc Minh Đông cũng cảm thấy ngạc nhiên về Âu Thành Triệu, nếu lúc này mà ông mở miệng thì cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nhìn ánh mắt của hai cậu trai trẻ chạm nhau như là có mối thù truyền kiếp vậy, sợ rằng bây giờ ông có góp ý vào cũng chả có ích gì, có khi cuộc tranh luận này cũng không có hồi kết ấy chứ.
Minh Viễn ngồi đó cũng có chút bất ngờ, anh cười cười nói.
"Tôi có nghe qua danh tiếng lừng lẫy của Âu Thị, theo đúng chủ nghĩa nếu được hợp tác cùng Âu Thị thì đây cũng là niềm vinh hạnh cho công ty cha tôi.

Nhưng dự án này là do cha tôi khởi xướng, tôi cũng có nghe qua ông ấy bảo sẽ hợp tác với Lạc thị là Lạc chủ tịch đây.

Ban đầu tôi cũng không có muốn tham gia lắm vì đây là dự án liên quan đến công ty cha tôi, nhưng khi nghe thấy Lạc chủ tịch nói đây, tôi lại cảm thấy rất có hứng thú với dự án này.

E rằng hạng mục này đã được duyệt và bắt đầu đi vào khởi công, nếu hạng mục thành công tốt đẹp chắc hẵn Lạc chủ tịch sẽ thông báo đến cậu.
Âu Thành Triệu trầm mặc, cậu nhếch môi cười nhạt.
"Tôi nghĩ rằng nếu có sự hợp tác cùng Âu Thị chả phải sẽ có lợi hơn sao? Nếu như chỉ hai công ty làm tôi nghĩ rằng chỉ cao nhất có lẽ sẽ không đến một trăm, nhưng nếu thêm nhà đầu tư vào chả phải có thể sẽ làm hơn cả thế, có thể là năm trăm hoặc lên tới một nghìn.

Nó hoàn toàn là một cuộc hợp tác rất có lợi cho cả đôi bên, cớ sao chúng tao không thử hợp tác cùng nhỉ? Anh thấy thế nào? Tôi cũng rất thích dự án này, nếu được hợp tác cùng công ty cha anh, tôi khẳng định là rất vui vẻ đi"
Minh Viễn nhíu mày tặc lưỡi đáp.
"So với trình độ của cậu, tôi thấy cậu vẫn chưa đủ khả năng để có thể đầu tư vào dự án này.

Vì vậy nếu có sự hợp tác của cậu, tôi thiết nghĩ cũng không đến nổi lên được năm trăm đi.

Thật sự trong lòng nghe cậu nói qua, tôi cũng rất có ý hợp tác cùng cậu nhưng nhìn qua thì có lẽ dự án cũng không cần thêm người đâu nhỉ.

Nếu có duyên ta có thể sẽ có cơ hội hợp tác vào một dự án nào đó cùng nhau thôi"
Nói qua nói lại một lúc, với tài ăn nói trôi chảy như nước của Âu Thành Triệu có vẻ cũng không thuyết phục được, tâm trạng của cậu từ đó ngày càng trầm xuống đến mức khó chịu.

Cậu chỉ muốn giờ phút này đấm cho tên này một phát, Lạc Ân Nghiên ngồi bên cạnh cũng xem đến mức hào hứng, chứng kiến gương mặt không mấy vui vẻ của cậu khi không đạt được ý muốn.

Cô đột nhiên cảm thấy trong người tự nhiên thoải mái..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện