Âu Thành Triệu biết thừa Thanh Nghi đã ghét mình nên cậu cũng không quan tâm lắm trước mấy câu mắng chửi ấy.

Vẫn dửng dưng nhìn thái độ của Lạc Ân Nghiên, cái cậu muốn xem bây giờ chính là cô có ghen không? Có thấy tức khi cậu đi cùng người con gái khác không?
Nhưng cứ đứng nhìn như vậy được hơn 2 phút, cô vẫn không quan tâm, ánh mắt cũng chả thèm ban cho cậu một phút một giây nào.

Chỉ lặng lẽ cúi đầu sau đó lại nói vào câu cùng tên người đàn ông già kia.
Bàn tay để trong túi quần của Âu Thành Triệu âm thầm siết chặt lại, răng nghiến ken két như có thể phát ra âm thanh.
Thấy tình hình khá căng thẳng, Nguyên Ngọc Dương chậm chạp đứng dậy, nhìn qua Thanh Nghi đang tức giận từ từ đi tới kéo tay Âu Thành Triệu thì thầm.
“Hay có vẻ cậu nên đi bàn khác đi.

Mình thấy khung cảnh này áp lực quá sẽ mất vui, mà Lạc Ân Nghiên nếu không chịu được bỏ về thì Thanh Nghi sẽ trút giận lên đầu mình mất”
“Cái gì?” Âu Thành Triệu trừng trừng mắt không thể ngờ nhìn Nguyên Ngọc Dương, người bạn duy nhất mà cũng xua đuổi cậu như tà ma sao?
Miệng chuẩn bị muốn chửi những điều không hay nhưng khi thấy hành động hếch đầu ra hiệu cùng gương mặt khó xử của Nguyên Ngọc Dương, Âu Thành Triệu bình thở ra một hơi dài, bình ổn lại cảm xúc tức giận đang cháy rực trong lòng, sau đó “Hừ” một tiếng to mà ai cũng thể nghe thấy rồi quay người đi.
Cậu chọn một chỗ ngồi rất đẹp đó chính là ngay đối diện trước mặt Lạc Ân Nghiên, là một chỗ mà chỉ cần cô ngước mặt lên sẽ nhìn thấy được cậu.

La Ly cũng lẽo đẽo theo sau cậu không rời, không hiểu tại sao lúc nãy cô đang ngồi lấy lòng bác của Âu Thành Triệu, thì bất ngờ bị cậu túm lấy nói.
“Đi ra đây với anh”
“Đi đâu cơ?”
“Anh đưa em đi chơi”
Nói xong không để ý cô có đồng ý hay không mà xin phép ra về rồi kéo cô chạy tới đây.

La Ly nghĩ rằng chắc có lẽ Âu Thành Triệu đã bắt đầu để ý lại mình, từ ngày công ty Lạc Ân Nghiên xảy ra vụ việc kia cậu cũng không quan tâm cô như trước nữa.

Nên bây giờ khi được cậu để ý lần nữa cô liền rất vui, nghĩ cậu thật sự đưa mình đến đây chơi nhưng thật khiến cô bất ngờ.
Khi nhìn thấy Lạc Ân Nghiên đang ngồi ở đây cô mới dần hiểu ra sự việc, Âu Thành Triệu từ nãy đến giờ cũng không để ý lấy cô một phút giây nào, chỉ chăm chăm vào cô gái trước mặt.

Mặc dù có chút căm ghét nhưng cô biết cô cũng không làm được gì, Lạc Ân Nghiên bây giờ là sếp, là đối tác của công ty cô, nên La Ly cũng không dám làm gì quá phận.

Có lẽ im lặng sẽ là việc luôn luôn có lợi, cứ giả vờ vô tội như không biết gì chắc chắn sẽ không ai có thể trách móc cô.

Âu Thành Triệu kêu ra hai chai rượu giống bên bàn của Nguyên Ngọc Dương.

Phục vụ vừa bê ra cậu đẩy chai rượu về phía La Ly, giọng nói không mặn không nhạt.
“Em uống đi!”
“Vâng!”
Cậu vừa khui rượu vừa theo dõi nhất cử nhất động của Lạc Ân Nghiên.

Từ lúc cậu đi ra bàn khác, cô bắt đầu mới chịu nói chuyện, thậm chí còn cười rất tươi.

Âu Thành Triệu nhếch môi cười nhạo, thì ra là vậy, chính là thấy cậu nên tâm trạng liền không vui vẻ đúng không? Cậu đi rồi thì lại để ý tên kia không ngừng.

Bây giờ cậu chỉ muốn một phát xông đến tách hai người họ ra, rồi cho tên kia một cú đấm cảnh cáo hắn.

Âu Thành Triệu biết thừa là cô vẫn còn tình cảm với mình, thậm chí còn rất sâu đậm, nhưng khi thấy cảnh này cậu cũng không kiềm được tức giận trong lòng.
Lúc này, ánh mắt Lạc Ân Nghiên lơ đãng ngước lên nhìn thì liền thấy được Âu Thành Triệu ngồi đối diện.

Khuôn mặt ngả ngớn đến đáng ghét, tay cậu đang câu qua vai của La Ly, lưng dựa vào ghế thản nhiên nhìn cô.

Không biết tại sao Lạc Ân Nghiên vẫn không rời ánh mắt đi mà nhìn cậu, trên mặt hoàn toàn không có cảm xúc gì.

Nhưng nào mấy ai biết trái tim cô đã đập “thịch thịch” đến mức sắp rơi ra ngoài rồi.
Mà cậu khi thấy cô để ý tới mình thì liền nghĩ ra được trò hay, môi nhếch lên độ cong, cười nhàn nhạt.

Sau đó liền kéo La Ly lại sát về phía mình, đặt một nụ hôn lên má cô ta.

Dù vậy nhưng đôi mắt vẫn nhìn Lạc Ân Nghiên, mong tìm ra cảm xúc gì đó từ khuôn mặt cô.
Cậu ngồi đó liên tục làm những hành động tì.nh cảm mờ ám, La Ly cũng vui sướng mà không quản ngại về hình tượng của mình, thoải mái dựa vào người cậu.

Và tất nhiên những cảnh này, Lạc Ân Nghiên đều chứng kiến hết thảy, cô không nói gì chỉ gượng gạo quay đầu đi chỗ khác nhằm không muốn nhìn thấy.


Đôi mắt đã nóng lên rồi, nóng đến mức sắp rơi ra những giọt nước mắt đau đớn.
Minh Viễn ngồi đó không biết sự việc gì đang diễn ra.

Thấy cô gục đầu xuống một lúc lâu mà không ngước lên, anh liền vuốt mái tóc loà xoà, giọng nói trầm ấm hỏi han.
“Cô sao vậy? Mệt sao?”
Cô ngước đầu lên nhìn anh.
“A không sao đâu”
“Có cần tôi giúp gì cho cô không?”
“Không sao, không sao mà” Cô vừa nói vừa đưa tay lên lắc ý bảo không việc gì.
Âu Thành Triệu nhìn thấy Minh Viễn vuốt tóc lên cho cô thì tức giận đến muốn nổ con mắt.

Cơn tức giận đã lấp đi mất lý trí của cậu khiến Âu Thành Triệu hành động một cách không suy nghĩ.

Khi thấy ánh mắt cô vừa ngước lên lần nữa nhìn mình, thì cậu cả gan túm lấy La Ly trực tiếp hôn lên môi cô ta.

Lạc Ân Nghiên khựng lại, người cô bất động như một tượng đá, chứng kiến khung cảnh chói mắt kia.

Hai người họ hôn vô cùng say đắm, bàn tay đặt trên đùi của cô đã có chút hơi run rẩy.
Nguyên Ngọc Dương và Thanh Nghi bên cạnh cũng vô tình nhìn thấy được việc làm khốn nạn này của Âu Thành Triệu.

Thanh Nghi chửi ra một tiếng.
“Cmn tên kia diễn hề sao? Đang làm cái trò gì ở đây vậy?”
Nói xong cô quay qua nhìn, thấy khuôn mặt của Lạc Ân Nghiên rất bình thản, không có cảm xúc thậm chí là trở nên lạnh lùng hơn.

Lúc này, Lạc Ân Nghiên bất ngờ quay qua kéo lấy cổ áo Minh Viễn hành động của cô làm cho anh chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.

Mắt cô nhắm lại, hai người bất ngờ hôn nhau.


Minh Viễn trợn mắt lên ngạc nhiên.
Thanh Nghi cùng Nguyên Ngọc Dương cũng không tin vào mắt mình, miệng há hốc ra.
“Rầm”
Tiếng động to lớn vang lên bất chợt, Âu Thành Triệu mắt đỏ ngầu đứng lên nhìn chằm chằm vào cô.

Hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, cậu không kiềm được bản thân mình nữa, Âu Thành Triệu thấy mình đã sắp phát điên rồi.

Trên tay cầm một chai thuỷ tinh đã bị vỡ, hở ra nhưng mảng nhọn hoắc, không nhanh không chậm cậu chạy lại.
“Con mẹ nó…”
Cậu đẩy Minh Viễn ra kéo cổ áo người đàn ông lên.

Không suy nghĩ cú đấm mạnh mẽ bay thẳng vào mặt người đàn ông.

Minh Viễn thét lên một tiếng đau đớn sau đó ngã xuống ghế.

Mà rượu đỏ nhuốm đỏ tay Âu Thanh Triệu như máu, tiếng động vỡ nát khi nãy đã kinh động đến mọi người không ít.

Chứng kiến cảnh đánh nhau máu me này, ai cũng hoảng sợ mà hét lên.
Âu Thành Triệu một lần nữa nắm lấy tóc người đàn ông, giọng gầm lên như một bạo chúa.
“Ai cho mày, ai cho mày hôn chị ấy? HẢ? Cmn tao giết ch.ết mày, tao giết ch.ết mày”
Cậu cầm lên cái chai thuỷ tinh tính đâm thẳng vào người đàn ông, thì bỗng dưng bị một sức lực lớn không kém đẩy ra.

Âu Thành Triệu không kịp thời chống đỡ liền choáng váng té ra đằng sau, chai thuỷ tinh rơi xuống vỡ tan tành.

Lạc Ân Nghiên ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.
“Cậu đang làm gì vậy? Bị điên sao?”
Nói xong cô không quan tâm mà quay qua đỡ người Minh Viễn dậy, tay mò túi xách mình lấy ra mấy tờ giấy lau máu cho anh.

Thanh Nghi cũng chạy lại giúp đỡ Lạc Ân Nghiên một tay đỡ anh dậy.
Nguyên Ngọc Dương đi tới chỗ Âu Thành Triệu đỡ tay cậu.
“Thành Triệu cậu làm gì vậy?”
Nguyên Ngọc Dương muốn kéo người cậu dậy nhưng không hiểu sao lúc này sức lực của Âu Thành Triệu rất lớn, ngay cả cậu khi dùng hết sức cũng không kéo lên nổi.

Âu Thành Triệu cứ ngồi nhìn từng hành động như quan tâm tên đàn ông già kia của Lạc Ân Nghiên, cánh mũi đã đỏ ửng lên.

Cậu đứng dậy, một lần nữa không suy nghĩ lao thẳng về phía Minh Viễn, đẩy Lạc Ân Nghiên cùng Thanh Nghi ra tay đưa lên đánh tới tấp vào người anh.

Tiếng vỡ nát vang lên rầm rộ, khiến ai cũng khiếp sợ mà chạy thẳng ra ngoài, có vài người cũng đứng lại xem chuyện.
Lạc Ân Nghiên khi bị đẩy ra có chút chới với, nhưng cô nhanh chóng ổn định lại thân thể mình, kéo người Âu Thành Triệu ra khỏi người Minh Viễn.

Việc đó cũng không hề đơn giản, phải một lúc lâu có sự giúp đỡ của Nguyên Ngọc Dương và Thanh Nghi nên mới tạm thời tách hai người ra được.

Khi Âu Thành Triệu vừa bị kéo ra, cô không kiêng nể đi lại tát thật mạnh vào mặt cậu, gương mặt xinh đẹp bị nghiên qua một bên.

Lúc này Lạc Ân Nghiên lại tiếp tục tát thêm một cái thứ hai vào má còn lại, tức giận quát.
“Tên điên, cậu là cái thái gì mà quậy phá ở trước mặt tôi? Còn đánh cả anh ấy, nếu không bình thường thì vào trại tâm thần đi.

Tên khốn nạn, tại sao cậu cứ xuất hiện trước mặt tôi vậy? Cậu biết mỗi lần tôi nhìn thấy cậu là như thế nào không? Là kinh tởm, là cảm thấy buồn nôn.

Cậu và Châu Ái Nghi không hổ danh là chị em, cả hai người đều là dạng kinh tởm như nhau.

Tôi đã nói chúng ta chia tay rồi, cậu đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa, để tôi yên đi, đừng trêu chọc tôi nữa! Tôi mặc kệ cậu có tâm niệm ý đồ gì, nếu cậu còn xuất hiện trước mặt tôi làm mấy hành động ngu xuẩn này, thì đừng có trách!”
Lạc Ân Nghiên hét vào mặt Âu Thành Triệu đến mức vang dội cả quán bar, mặt cô trở nên đỏ gay, cổ vì hét to mà nổi lên những đường gân đáng sợ.

Mà Âu Thành Triệu bị cô đánh hai cái vào mặt, môi đã rách toẹt chảy máu, hai má đều in dấu tay đỏ chót.

Cậu rũ đầu xuống, người run rẩy cười đến điên dại song ngước mặt lên nhìn cô.
"Lạc Ân Nghiên! Chị dám vì tên già này mà đánh em? Đánh đến đau đớn như vậy?
Giọng nói run rẩy, không hiểu sao nước mặt lại rơi xuống.

Nguyên Ngọc Dương và Thanh Nghi đều không kiềm được bất ngờ.
“Chị dám đối xử với em như vậy? Tại sao chị lại đối xử với em như vậy? Chị đừng làm như vậy với em.

Tại sao chị lại hôn hắn ta? Hả?”
Vừa nói cậu vừa cố gắng đi lại gần cô, tay đưa lên muốn nắm bàn tay nhỏ bé.

Nhưng rồi một câu nói vô tình vang lên khiến cậu chợt khựng lại.
“CÚT!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện