Âu Thành Triệu nhíu mày nhìn La Ly với đôi mắt có chút ghét bỏ, gạt bàn tay như rắn nước đang quấn quanh cánh tay mình ra, cậu cúi người thản nhiên chỉnh lại bộ đồ bị nhăn nhúm.
Châu Ái Nghi nhìn ra được khung cảnh kì quái này, cô lạnh lùng liếc nhìn cậu.

Sau đó tự nhiên như có như không, mỉm cười vui vẻ nói.
“Cô là La Ly?”
La Ly cũng có chút ngạc nhiên, cô yểu điệu cười che miệng đáp.
“A…chị cũng biết em sao.

Mà chị đây là…?”
“Tôi là chị của Âu Thành Triệu.

Nghe em trai tôi nói cô là bạn gái của nó?”
“Hả” Tiếng hả này được phát ra từ hai người, đó là Âu Thành Triệu và La Ly.

Khi nghe cô nói như vậy, cậu cũng giật mình không chịu được nữa liền ngẩng đầu lên.
Mắt nheo lại khó hiểu, vốn tính mở miệng nói gì đó thì bị Châu Ái Nghi cắt ngang.

Cô lườm cậu một cái đá lông nheo, Âu Thành Triệu không hiểu mà cũng không muốn hiểu.

Cậu chỉ đứng đơ người như một tản đá, mặc kệ chị cậu xách bất cứ nơi đâu.
La Ly đối diện cũng vui vẻ không thôi, nhưng những cảm xúc ấy đều được dấu sau đáy mắt.

Cô cúi đầu che đi cảm xúc đang không ngừng nhảy nhót, sau lại ngẩng đầu lên vờ bình tĩnh.
“A…thật ngại quá, em không nghĩ anh Triệu…”
“Bây giờ bọn chị tính qua nhà chị ăn cơm.

Em có muốn đi ăn cùng không?” Châu Ái Nghi mỉm cười hiền hoà.
Vừa nghe dứt câu, La Ly không kiềm được nữa liền vui vẻ không thôi.

Nụ cười hớn hở nhưng vẫn có chút kiềm nén, cô không nhanh không chậm nhận lời.
“Vậy có phiền quá không ạ?”
“Không phiền đâu!”
Âu Thành Triệu từ nãy đến giờ vẫn chưa tiếp thu được lời Châu Ái Nghi nói.


Cậu cảm thấy lần này cô hơi quá đáng khi lại mời La Ly tới nhà, thậm chí còn dán cho cô ta cái chức là người yêu cậu? Cô ta mà xứng sao? Mặc dù tức giận nhưng cậu vẫn không làm gì được, nhìn Châu Ái Nghi bề ngoài như vậy nhưng thật sự rất hung dữ đi.

Khi còn nhỏ chỉ vì không nghe lời cô, cậu đã bị đánh đến mức chảy máu mũi.

Cũng vì đó mà Âu Thành Triệu bị ám ảnh tâm lý tới giờ.
Khi cả ba đều thống nhất sau đó từ từ đi ra xe.

Trong lúc La Ly không để ý Âu Thành Triệu đã đi sát lên ngang hàng với cô, miệng thì thầm to nhỏ.
“Chị đang làm gì vậy? Tại sao lại mời cô ta đến nhà?”
“Chị thấy em và La Ly cũng hợp đó, hay hai đứa em tìm hiểu nhau đi”
“Chị nói vậy là sao? Em chỉ tiếp cận cô ta vì mục đích riêng, không hề có tình cảm trai gái nào ở đây cả?”
“Đừng phí lời nữa! Mau lên xe nhanh đi đừng để mẹ chị đợi lâu”
Nói xong Châu Ái Nghi không quan tâm mà đi thẳng về phía xe mình.

Chỉ riêng một mình Âu Thành Triệu đứng ngay giữa lề đường vò tóc điên cuồng, khuôn mặt không hiểu sao cũng đã đỏ lên, gân cổ nổi lên từng sợi ghê rợn.

Cậu miễn cưỡng hậm hực đi lại, tính mở của ngồi trên ghế lại phụ thì lại bị Châu Ái Nghi đẩy xuống, Âu Thành Triệu liếc nhìn La Ly bằng một ánh mắt ghét bỏ, cô ta bây giờ cũng trông ngóng nhìn cậu không rời.
Rũ mắt xuống thở dài một hơi mệt mỏi cậu mới đành phải ra ghế đằng sau ngồi.
Không ai biết trong một góc xa xa không ai thấy Thanh Nghi đang đứng nhìn chằm chằm về phía chiếc xe bốn chỗ đầy sát khí.

Từ nãy tới giờ cô đều chừng kiến hết thảy, cô La Ly kia chả phải là đại sứ thương hiệu cho Lạc Ân Nghiên sao? Tại sao bây giờ cô ta lại ở đây còn đi chung với Âu Thành Triệu?
Nghĩ không ra vấn đề nữa cô chỉ tức giận liếc qua thanh niên kế bên.

Nguyên Ngọc Dương vẫn lơ tơ mơ không biết gì, vô tư uống nước ngon lành.

Dặm cá chém thớt, bao nhiêu sự bất bình cho Lạc Ân Nghiên đều bị bùng nổ do khung cảnh lúc này.

Cô không suy nghĩ đánh vào đầu Nguyên Ngọc Dương một cái đau đớn.

Cậu vì vậy mà giật mình đến mức sặc nước.
“Em làm gì vậy?”
“La Ly có phải gà của công ty anh?”
“Đúng vậy!”
“Cô ta…quen Âu Thành Triệu?”

Nghe tới đây khuôn mặt Nguyên Ngọc Dương liền trở nên gượng gạo, cậu gãi đầu không biết nói làm sao.

Âu Thành Triệu là cậu bạn trí cốt từ khi còn nhỏ của cậu, không thể nào vì gái mà bán đứng Âu Thành Triệu được, cậu thật sự cảm thấy rất có lỗi đó nha.

Nhưng khi nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí cùng ghê rợn kia, cậu lại nổi lên một trận da gà.
Nguyên Ngọc Dương nhắm mắt bình tâm, hai tay chắp trước mặt liên tục vái lạy lẩm bẩm.
“Thiện tai thiện tai”
Thanh Nghi nhíu máy tức giận, cô không chần chừ đi lại gần nhéo lấy lỗ tai của Nguyên Ngọc Dương.

Cậu đau đớn nhăn mặt la lên một tiếng vang dội, ai đi qua cũng phải giật mình quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt kì quái.

Cảm thấy mình hơi thật thố cậu che miệng nhỏ nhẹ nói.
“A…bỏ bỏ anh ra đi…”
“Nói xem La Ly quen Âu Thành Triệu?”
“Bỏ ra đi rồi anh nói”
Lúc này Thanh Nghi mới từ tốn buông cái tai đã bị nhéo đến mức đỏ lên, nhìn màu sắc tím đỏ ấy có thể hình dung được nó đau đến mức nào.

Nguyên Ngọc Dương xoa lấy cái tai rát bỏng, miệng mới mấp máy nói.
“Cậu ấy có quen La Ly.

Nhưng mà chắc không phải quan hệ ấy ấy đâu”
“Ai mà tin nổi tên khốn nạn đó” Vừa nói cô vừa khoanh tay lại, bộ dạng nghiêm túc đến mức đáng sợ.
“Anh tốt nhất đừng có dính líu đến cô ta nếu không thì đừng có trách!”
"Anh biết rồi!
"Đi thôi! Anh chở em đến nhà Ân Nghiên đi.

Em đã không liên lạc được với cậu ấy có ngày hôm qua rồi!
“Oke bà xã!”
Thanh Nghi nhìn bộ dáng hài hước không thôi của người trước mặt.

Cô không nhịn được liền phì cười một tiếng, sau đó lại giả bộ lơ là như không có gì mà thong dong bỏ mặc Nguyên Ngọc Dương, tự mình đi trước.

Còn cậu cũng lẽo đẽo theo phía sau cô như một con chó nhỏ luôn bám theo chủ nhân của mình.

- -----------------------
Trong căn hộ 607.
Đây là căn hộ của Châu Ái Nghi.

Nó khá rộng rãi và thoáng mát, được thiết kế cũng không mấy sang troọg lắm chỉ là khi bước vào nó cũng có không khí của một gia đình thôi.

Khi Châu Ái Nghi mua căn hộ này giá thành của nó cũng không có chút nào rẻ, dù vậy nhưng cô vẫn không suy nghĩ mà mua luôn.

Lý do là vì ở đây có một khung cảnh mà mẹ cô rất thích, đó là toà nhà cấp bốn nhỏ nhỏ ở xa xa trên núi.
Không hiểu sao từng tuổi này nhưng mẹ cô có một thị lực rất tốt.

Bà có thể nhìn ngắm căn nhà phía xa kia mà không cần dùng bất cứ trợ lực nào.
Châu Ái Nghi đứng trong gian bếp cùng La Ly, cô đứng gọt trái cây còn La Ly thì đứng pha trà.

Chỉ riêng Âu Thành Triệu là ngồi thoải mái, thong dong nói chuyện với mẹ cô bên ngoài.

Châu Ái Nghi cũng không biết được ai mới là con ruột của mẹ cô.
Trên ghế sofa một thân già dặn ngồi ở đó, bàn tay đang áp lên cái tay to lớn của Âu Thành Triệu.

Nụ cười hiền hậu luôn được in trên môi, có vẻ bà rất vui khi được nhìn thấy Âu Thành Triệu ở đây.

Lúc nào muốn gặp cậu, cũng đều nhận được cậu bận, hoàn toàn không có cơ hội để trò chuyện với thằng nhóc này.

Nhưng hôm này xem là thân già này may mắn, nên mới gặp được thằng cháu mình thương yêu như thế này.
“Chà, dạo này cháu đẹp trai quá đi!”
“Vâng cháu cảm ơn ạ!”
“Hay da…dạo này cha mẹ cháu có khoẻ không.

Một năm nay ta không có liên lạc với hai chúng nó”
“Cha mẹ cháu khoẻ ạ! Cha cháu vẫn điều hành Âu Thị bên Mĩ ạ”
“Vậy còn công ty ở Trung Quốc là cháu quản lý sao?”
“Vâng nhưng chủ yếu cháu phụ trách bên mảng giải trí thôi.

Còn về bất động sản thì là người khác trợ giúp nữa ạ!”
“Vậy sao? Giỏi quá nhỏ tuổi như vậy liền đã có công ty cho bản thân rồi.

Thế đã có cô nào ngã vào lòng cháu bác chưa?”
Âu Thành Triệu vốn chuẩn bị lên tiếng chối bỏ thì Châu Ái Nghi bê một dĩa trái cây đi ra ngoài, miệng cũng đồng thời không im lặng được mà nói.
“Đã có rồi thưa mẹ! Bạn gái nó là đây nè” Châu Ái Nghi nói cũng kèm theo hành động, cô chỉ tay về phía La Ly đang bưng tách trà từng bước đi lại gần.
Đợi đến khi Châu Ái Nghi dứt lời xong, Âu Thành Triệu ngước lên nhìn Châu Ái Nghi một chút song còn nhìn qua La Ly vài giây.


Cậu ghét bỏ rũ mắt xuống không nhìn tiếp nữa, giọng trầm thấp không mấy vui vẻ nhanh chóng lên tiếng phủ nhận.
“Không phải đâu ạ! Cháu đã có người yêu nhưng người yêu cháu không phải cô gái này!”
Nói xong cậu còn quay lại nhìn vào mắt Châu Ái Nghi ngầm ra hiệu.
“Chị…chị đừng nói lung tung nữa!”
La Ly đang cầm tách trà sau khi nghe xong câu nói vô tình kia của cậu.

Bước chân liền cứng đờ, khuôn mặt méo mó vặn vẹo nhưng đều được cô che giấu rất giỏi bằng cách cúi xuống đất.

Bàn tay siết chặt khay trà đến mức run rẩy, cô cảm thấy khó chịu với lời nói vừa rồi của Âu Thành Triệu.

La Ly cảm thấy mình sắp phát điên nhưng rồi cô cũng phải kiềm lại để giữ lấy hình tượng của mình, giả vờ như không quan tâm.

La Ly ngước mặt lên cười ngọt ngào đi lại đặt khay trà xuống bàn lễ phép nói.
“Bác uống nước đi ạ! Cháu vừa pha, đây là cách pha trà truyền thống nhà cháu, chỉ có trong gia đình mới có công thức này.

Hôm nay cháu pha cho bác là muốn bác thưởng thức xem tay nghề pha trà của cháu có đủ làm cháu dâu, vợ của cháu trai yêu dấu của bác không?”
Mẹ của Châu Ái Nghi nghe thế cũng mỉm cười nhàn nhạt, ngoài cười nhưng bên trong không cười.

Bà có vẻ không có mấy cảm tình với cô gái trẻ này, những người làm trong giới gải trí không hề tầm thương như người bình thường.

Ai họ cũng có những cái suy nghĩ tâm cơ.

Còn một cái là khi nhìn vào ánh mắt của cô gái này, bà có thể đoán cô gái này có tính ganh đua đố kị rất cao.
Bà cầm lên cốc trà nóng, nhấp một ngụm thưởng thức rồi cũng gật đầu hùa theo tán thưởng.

La Ly cứ nghĩ tiếp theo mình sẽ được khen, được yêu thích nhưng thật khiến cô vừa thất vọng vừa tức giận.

Bà sau khi uống trà xong cũng không nói gì mà chỉ lạnh nhạt thong dong mỉm cười nhìn Âu Thành Triệu.

Mà Âu Thành Triệu nãy giờ vẫn nhìn La Ly với đôi mắt muốn giết người.

Bà vỗ nhẹ vào tay cậu nói.
“Thế người yêu cháu là cô gái nào? Có xinh xắn giỏi dang không?”
“Cũng được ạ!”
“Thế thì lại quá đẹp đôi ấy chứ! Vậy cô gái may mắn đó là người Trung hay là nước ngoài?”
“Người Trung ạ! Gia đình cô ấy thân thích với gia đình cháu”
“Vậy thì còn gì bằng, khi nào có dịp có thể đưa cô bé ấy đến đây cho bác ngắm một chút chứ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện