Trong khu dân cư yên ắng.

Bỗng nhiên có một tiếng lớn vang dội cả khu.

Trên đường hiện lên một dấu vết đen kéo dài, chứng tỏ sự ma sát cực độ.

Một chiếc xe Porsche, sau một trận lết bánh dài cuối cùng cũng đã dừng ngày trước một căn nhà.
Chàng trai với một bộ dạng hoảng hốt bước từ trên xe xuống, mà đó không ai khác chính là Âu Thành Triệu.

Vừa bước xuống xe, cậu đã đóng mạnh cái cửa khiến nó vang lên một tiếng không nhỏ giữa bầu không khí tĩnh lặng.

Trên khuôn mặt lúc này vẫn còn vương vấn một chút gấp gáp, đầu tóc vẫn còn rũ rượi đến nổi che khuất đi cả tầm nhìn.

Hai chân người thanh niên dường như đứng không vững, loạn choạn như một người đang say rượu không tỉnh táo.
Cậu đi tới trước cổng nhà cô, không chần chừ liền đưa tay lên bấm liên tục.

Có vẻ lúc ấy cậu đã hoang mang, lo sợ tới mức mà không nhớ mình cũng có chìa khoá nhà.

Vài phút trôi qua, đầu Âu Thành Triệu dựa vào thanh cửa cứng cáp lạnh lẽo, cậu chờ đợi một tiếng động gì đó phát ra từ trong nhà.

Chẳng hạn như Lạc Ân Nghiên một bộ dáng nhu mì đi ra mở cửa cho cậu, hay là giả bộ trốn trong nhà làm cái gì có bất ngờ giống như sinh nhật.

Đúng vậy Thanh Nghi nói cô có tổ chức sinh nhật cho cậu mà, ngơ ngác đứng giữa bầu trời lạnh lẽo, Âu Thành Triệu có thể cảm thấy được có vài giọt nước lạnh tanh rơi xuống chạm vào làn da không mấy ấm áp của cậu hiện tại.
Đứng bên ngoài một lúc lâu cậu mới sực nhớ ra bản thân có chìa khoá nhà, Âu Thành Triệu gấp gáp.

Hai tay mò từ trên người mò xuống, cuối cùng cũng phát hiện được một chìa khoá nhỏ nằm trong túi mình.

Cậu nhanh chóng bỏ tay vào túi lấy ra, rồi đi lại mở cửa, hai bàn tay không hiểu vì sao đã run rẩy đến cực độ, phải qua vài phút ngắn ngủi Âu Thành Triệu mới hoàn toàn mở được cái cổng ra.
Cậu đẩy mạnh sau đó trực tiếp chạy nhanh vào nhà.


Cứ nghĩ rằng khi bước vào nhà Âu Thành Triệu sẽ thấy được cô ở bên trong.

Nhưng thật khiến cậu thật vọng, trong ngôi nhà bây giờ chỉ tràn ngập một màu tối đen, không có một chút ấm áp nào thường ngày.

Âu Thành Triệu chầm chậm bước từng bước vào, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên trong bầu không khí u tối lạnh lẽo.
“Ân Nghiên à…chị…Ân Nghiên”
Hoàn toàn không có một giọng nói nào đáp lại cậu.

Bước chân cũng chập chững dừng lại, một bóng lưng cô độc đứng giữa phòng khách rộng lớn.

Thường ngày khi về nhà vào giờ này cậu sẽ là người về trước chuẩn bị bữa cơm, hay cũng có ngày cô sẽ là người về trước chuẩn bị bữa cơm tối thay cậu.

Lúc đó khung cảnh tràn ngập hạnh phúc biết bao, bầu không khí ấm áp cho Âu Thành Triệu cảm nhận được như một gia đình thực thụ.

Vốn xa ba mẹ ở nơi đất khách quê người, cậu cũng đã từng cô đơn lạc lõng, cả ngày chỉ biết ăn chơi, tối đến sẽ vùi đầu vào các quán bar hoàn toàn không biết được cảm giác gia đình.

Nhưng từ khi có sự xuất hiện của Lạc Ân Nghiên, cô đã đến lấp đầy cái khoảng trống cô đơn ấy, cô đem tình yêu tới góp thành một mái nhà ấm áp dành cho cậu.
Mà lúc này đây, cái gì cậu cùng không còn, hoàn toàn không còn cái gì cả.

Sinh nhật, bữa cơm, hay cái ấm áp được bên cạnh cô buổi tối hoàn toàn đã không còn.
Đang không biết phải làm thế nào để có thể biết cô ở đâu, bỗng dưng hai mày nhíu lại nhớ đến gì đó.

Chính là cậu có cài định vị ở điện thoại Lạc Ân Nghiên, chỉ cần lấy ra xem cô ở đâu cậu sẽ liền biết.
Âu Thành Triệu rút lấy cái điện thoại trong người mình, tay bấm nhanh thao tác mở điện thoại.

Trên màn hình bắt đầu hiện lên một cái bản đồ nhỏ, dấu chấm xanh chính là vị trí của cậu hiện tại, dấu chấm đỏ chính là vị trí của cô.
Bấy giờ cậu liền thấy, dấu chấm đỏ hiện ra ở gần vùng ngoại ô không xa thành phố lắm.

Cậu nheo mắt không cần chờ đời, nhanh nhẹn quay người đi ra khỏi căn nhà.


Chiếc xe Porsche lại gầm lên vài tiếng rồi quay đầu phóng nhanh đi ra khỏi khu dân cư.
- --------------------
Trong căn villa.
Lạc Ân Nghiên ngồi giữa căn phòng khách to lớn, trên tay cô cầm một hộp nhẫn nhung, ngón tay đưa lên xoa nhẹ cặp nhẫn ấy.

Cô đã ngồi đây gần được một tiếng rồi, trong căn phòng tràn ngập không khí của sinh nhật, bong bóng trái tim màu hồng được thả tràn ngập ở dưới nền nhà.

Còn có một cái bánh kem to ba tầng được đặt trên bàn ăn, những ngọn nến vàng được thắp lên khiến cho căn phòng lúc này tràn ngập không khí lãng mạn.
Cô đã khóc, đã khóc đến mức hai mắt cũng sưng đỏ.

Thanh Nghi từ nãy đến giờ cũng gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng Lạc Ân Nghiên đều không bắt máy.

Trong đầu cô luôn suy nghĩ đến khung cảnh ban chiều, những câu nói khốn nạn của Âu Thành Triệu liên tục xuất hiện.

Bỗng chốc Lạc Ân Nghiên lại trở nên điên cuồng, cô tháo hộp nhẫn rút cặp nhẫn ra quăng mạng xuống nên nhà, hai cái nhẫn văng đi hai nơi, tiếng len ken vang lên chói tai.

Không dừng lại đó, cô còn đi lại cầm cái bánh kem mình đã chuẩn bị cho cậu quăng xuống đất.

Cô nổi loạn phá hết tất cả những thứ mình đã bỏ công sức cả ngày hôm qua chuẩn bị.
Cảm thấy đã đủ, cô ngồi thụp xuống, hai tay nắm tóc mình, gương mặt vùi vào đầu gối.

Tiếng khóc đau đớn vang lên trong căn phòng đã trở nên hoang toàn từ bao giờ.

Đây là lần nhục nhã nhất trong cuộc đời cô, bản thân cô chưa bao giờ phải rơi nước mắt vì bất cứ kẻ nào, cũng chưa bao giờ có tên nào thật sự có đủ đẳng cấp để làm cô đau thấu tâm can đến vậy.

Chỉ riêng Âu Thành Triệu, chỉ riêng cậu đã dùng tất cả sự dối trá mà cô cứ nghĩ rằng nó là thật, cậu đã đem đến cho cô một giấc mơ hão huyền mà khiến cô chìm đắm trong đó mãi không thoát ra được.
Mặc dù đã biết cậu là một tên cặn bã, là một tên đào hoa có tiếng ăn chơi.


Nhưng Lạc Ân Nghiên vẫn cố chấp trao đi trái tim non nớt của mình, vì chính cô tin rằng cô có thể thực sự làm cậu thay đổi, để rồi bây giờ trái tim cô bị dẫm đạp không thương tiếc.

Lạc Ân Nghiên cảm thấy bản thân mình thật kém cõi, thật nhục nhã vì đã ngu muội đâm đầu vào cậu.
Bên ngoài.
Chiếc xe của Âu Thành Triệu đã dừng ngay trước một căn villa to lớn, vì cổng đã được mở sẵn từ trước nên Âu Thành Triệu không khách sao mà lái thẳng xe vào.

Nhìn bên trong có thể thấy được một sân vườn rộng rãi xanh ngát, còn có hồ bơi được trang trí lấp lánh ánh đèn.
Lúc này cậu mới nhận ra đây chính là nơi mà Lạc Ân Nghiên tổ chức sinh nhật cho cậu.

Hai chân như robot miễn cường từng bước từng bước đi vào, tiến sột soạt của đôi giày da khi chạm vào bãi cỏ xanh giờn.

Khoảng cách đi đến ngôi nhà càng ngày càng gần.
Những bong bóng hình trái tim bắt đầu lộ ra, bỗng chốc Âu Thành Triệu khựng lại giây lát, cậu ngơ ngác nhìn, không biết tại sao cậu lại không có can đảm đi tiếp nữa.

Trong ánh mắt đã hiện lên muôn vàn cảm xúc khó hiểu, cậu đặt tay lên trái tim đang đập liền hồi của mình.

Mắt vẫn nhìn chằn chằm quả hóng bay bị bay ra ngoài cửa, kiềm lại cảm xúc đang không ngừng khuấy động trong người, hai chân cậu mới run rẩy bước tiếp.
Chỉ vài phút sau, cuối cùng Âu Thành Triệu cũng đã bước thẳng vào nhà.

Đôi mắt không nhanh không chậm liền thấy được khung cảnh lộn xộn bên trong, bánh kem bị ném xuống tan nát, đồ ăn trên bàn được chuẩn bị chu đáo cũng bị ai đó ném không thương tiếc, hoàn toàn là một khung cảnh khiến cậu khiếp sợ.

Bóng dáng người con gái mặc váy màu xanh lam đang ngồi dưới nền gạch lạnh buốt, trên váy cô đã bị vấy bẩn, nhìn trông vô cùng thê thảm.
Âu Thành Triệu mấp máy môi, giọng nói run rẩy từng chút.
“Chị…chị à…”
Lạc Ân Nghiên nghe thấy thì đơ người, đầu từ từ ngẩng lên, hai ánh mắt trực tiếp chạm vào nhau.

Âu Thành Triệu nhanh chóng đã thấy khuôn mặt ửng đỏ, cùng đôi mắt sưng to của cô, muốn đi lại ôm cô vào lòng.

Nhưng chân cậu giống như mọc rễ vậy hoàn toàn không bước đi được.

Cậu bất lực, chỉ đành đứng đó, đôi mắt nheo lại đáng thương tập trung nhìn cô.
Về phía Lạc Ân Nghiên cô vẫn còn đang chìm trong cảm xúc bất ngờ.


Không nghĩ rằng Âu Thành Triệu lại biết được chỗ này mà chạy tới đây.

Cô bắt đầu chậm rãi đứng dậy, tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt mình, khuôn mặt khổ sở liền trở về bộ dạng lạnh lùng.
“Ai cho cậu tới đây? CÚT!”
Giọng nói gào lên vang vọng trong căn nhà.
Âu Thành Triệu nghe cô đuổi mình, một bàn tay vô hình bỗng nhiên bóp chặt tim cậu khiến cậu cảm nhận được cái đau đớn cực hình.
“Em…em…không biết chị tổ chức sinh nhật cho em.

Em…”
“Ha…” Cô cất lên tiếng cười trào phúng rồi lạnh nhạt nói tiếp.
“Sinh nhật? Đến bây giờ mà cậu còn có tư cách nhắc đến sinh nhật sao? Nó đã bị tôi phá tan tành rồi, vốn dĩ cái sinh nhật này không nên dành cho cậu mới đúng.

Tên tra nam khốn nạn”
“Tôi thật hối hận vì đã tha thứ cho cậu đấy.

Sai lầm lớn nhất của tôi đó chính là cho cậu cơ hội bước vào cuộc sống của tôi.

Tôi thật không hiểu, dù Châu Ái Nghi và tôi có hiềm khích nhưng tôi chả phải vẫn cho cậu cơ hội, ở bên cậu, cưng chiều cậu sao? Gia đình hai tai còn là thế giao thân thích với nhau, tại sao cậu lại đối với tôi như vậy? HẢ”
Không kiềm được cảm xúc Lạc Ân Nghiên vơ đại một cái ly thuỷ tinh ném thẳng về phía cậu.

Không biết tại sao chiếc ly lại bay chuẩn xác như vậy, nó bay thẳng vài mặt Âu Thành Triệu.

Cậu bị cái ly đập đến mức choáng váng quay đầu đi, Âu Thành Triệu ánh mắt ngạc nhiên, hoàn toàn không tin vào cái trước mắt.
Tự dưng một cảm giác ấm nóng ở trên trán đã tác động cậu tỉnh khỏi cái bất ngờ.

Âu Thành Triệu từ từ đưa bàn tay lên sờ trán mình, cậu cảm giác ươn ướt ở đầu ngón tay, khi nhìn xuống liền thấy được vết máu đỏ tươi.

Ánh mát không khỏi giật mình hoảng hốt, ngước lên nhìn như không có tiêu điểm.
“Chị…à…”
Giọng nói đã trở nên run rẩy cực độ, cậu không thể tin, không thể tin được.

Âu Thành Triệu cảm nhận được một cảm xúc đau đớn ở trong mắt mình.
“Máu…máu…em chảy máu…chị à…chị”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện