Âu Thành Triệu im lặng, lẳng lặng nhìn cô không có lên tiếng.

Lạc Ân Nghiên thấy cậu bắt đầu dở trò giả câm, cô cũng bất lực tòng tâm, nói chuyện với cậu chắc một lúc sau cô tăng sông mất.
Lạc Ân Nghiên tay chống hông, nhìn đống đồ chồng chất ở trong phòng.

Căn nhà này của cô còn có một căn phòng nữa, thường ngày căn phòng ấy sẽ dành cho khách, lâu ngày không ai ở nên bụi bặm rất nhiều, cứ nghĩ cô sẽ không dùng đến căn phòng đó nhưng mà coi bộ lần này phải thật sự dùng đến rồi.
Cô nhìn cậu, giọng nói nhàn nhạt vang lên.
“Nhà tôi còn có căn phòng nữa, cậu sắp xếp đồ của cậu qua căn phòng đó đi.

Bây giờ tôi phải đi nấu cơm”
Nói xong cô quay đi, nhưng chưa kịp bước được hai bước giọng nói trầm thấp phía sau vang lên, làm cô phải đứng khựng lại.
“Em không được ở cùng phòng với chị sao?”
Cô quay lại nhìn cậu, mặt không cảm xúc.
“Không được, nếu còn cứng đầu tôi sẽ tống cổ cậu ra ngoài đó”
Dứt lời cô quay người xuống lầu, để lại một mình Âu Thành Triệu bơ vơ lạc lõng giữa hàng lang trống trãi.

Lúc này, khuôn mặt tưởng chừng vô tội kia lại trở về dáng vẻ lạnh lùng vốn có.

Cậu đứng trầm ngầm nhìn theo hướng đi của cô khi nãy, bây giờ giả vờ làm nũng này không ảnh hưởng đến Lạc Ân Nghiên mấy, cậu phải đành ngoan ngoãn chấp nhận đề nghị của cô tạm thời, để từ từ sẽ dần tiếp cận để ngủ chung giường với cô.
Âu Thành Triệu quay người đi vào phòng, tay kéo hai cái vali khủ.ng bố của mình đi sang căn phòng kế bên.

Căn phòng này rất đơn giản, nó chỉ có một màu trắng, còn có một cái giường và một cái tủ khá lớn.

Nhìn qua nó không bằng một nửa căn phòng ở chung cư của cậu nhưng cũng xem như tạm được.
Vốn không có ai dọn dẹp nên căn phòng này ngoại trừ bụi ra thì cũng không có gì gọi là bẩn.

Âu Thành Triệu thấy vậy cũng đành bắt tay vào dọn dẹp, một người chưa bao giờ phải động tay động chân vào việc nhà như cậu đây mà bây giờ phải đi dọn dẹp nhà sao? Nghĩ lại thật là trào phúng mà.

Âu Thành Triệu đi xuống nhà, chân không nhanh không chậm bước vào phòng bếp.

Lạc Ân Nghiên mang tạp dề đang bận rộn thái rau thì nghe giọng nói phía sau.
“Máy hút bụi chị để ở đâu?”
Cô giật mình quay lại, nhìn thanh niên mặc đồ rộng thùng thình đang đứng nhìn mình thì mới chậm rãi nói.
“Ở trong góc này nè”
Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía một cái tủ lớn trong góc phòng bếp.

Âu Thành Triệu gật đầu đi lại mở tủ ra, cậu thấy cái máy hút bụi đợn giản, không phải là hàng xịn như của nhà cậu.

Máy hút bụi này phải kéo theo cái máy phía sau trông vô cùng phiền phức, cậu nhíu mày nhẹ miệng cưỡng xách nó ra kéo lê ra chỗ cầu thang.

Tiếng bánh xe chạy trên nền nhà vang lên tiếng động không nhỏ, Lạc Ân Nghiên cũng nghe thấy, cô quay lại nhìn bóng dáng chàng trai kéo cái mày hút bụi thì bất giác hơi nhếch môi cười.
Âu Thành Triệu xách cái máy hút bụi lên vô cùng khó khăn, phải mấy phút sau mới lên được tới trên lầu, cậu chống tay thở hồng hộc vài cái xong mới bắt tay vào làm việc.
Năm phút sau căn phòng đã được sạch sẽ, còn cái nệm chưa được bọc ga.

Âu Thành Triệu mở cái tủ to lớn ra, bên trong được sắp xếp gọn gàng mấy cái ga giường cùng mấy đồ lặt vặt của Lạc Ân Nghiên.

Cậu lấy ra bọc lại cái nệm của mình, rất nhanh vài phút sau cũng xong.

Âu Thành Triệu quăng đại cái máy hút bụi ra phía góc hành lang không thèm đem xuống.
Cậu đi vào phỏng mở vali ra lấy cho mình một bộ đồ ngủ đắt tiền làm bằng lụa đen.

Tính bước vào phòng tắm nhưng lại ngẫm nghĩ cái gì đó, sau lại đi ra khỏi phòng, thản nhiên mở cửa phòng Lạc Ân Nghiên ra.

Cậu muốn tắm phòng của Lạc Ân Nghiên, phòng tắm của cô có một mùi hương rất thơm, là cái mùi mà cậu hay ngửi thấy trên người của cô.Giống như bị nghiện, vừa bước vào phòng tắm, Âu Thành Triệu liền hítt lấy một hơi dài, cảm nhận mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng, cùng mùi thơm ngọt ngào của sữa.

Bỗng dưng trong đầu cậu nghĩ đến cảnh tượng Lạc Ân Nghiên nằm dưới thân mình kêu lên từng tiếng, gương mặt đỏ hồng cùng đôi mắt ẩm ướt khiến cậu say mê.


Rất lâu rồi hai người cũng chưa có giao hoà thân thể với nhau, nghĩ tới đây tự dưng tiểu Thành Triệu lại ngóc đầu dậy.
Cậu nhìn xuống cái quần của mình, nhíu mày lại sau đó đóng cửa phòng tắm.

Tiếng xả nước bắt đầu vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Lạc Ân Nghiên ở dưới bếp cũng nấu xong được món lẩu thơm ngon.

Cô múc một muỗng nhỏ rồi đưa lên miệng nếm thử, vị cay liền sộc thẳng vào mũi cô, mùi vị phải nói là rất tuyệt.

Lạc Ân Nghiên xem như một chiến tích, đầu lắc lư vui vẻ thưởng thức món ăn mình nấu.
Thấy đã vừa cô đặt cái muỗng xuống, cởi tạp dề ra quay người bước lên lầu, chuẩn bị đi tắm.

Vào phòng cô nghe tiếng xả nước bên trong, Lạc Ân Nghiên nheo mắt nhẹ.

Cô còn nghe được tiếng huýt sao vi vu bên trong phòng tắm.
Lạc Ân Nghiên tức giận tính mở miệng ra quát cậu thì lại nghĩ tới lời Âu phu nhân nói nên lại thôi.

Cô mặc kệ xoay người mở tủ, tay cầm lấy một cái váy hai dây bằng lụa thoải mái, nhưng suy nghĩ gì đó cô lại đổi sang bộ đồ ngủ kín kẽ có chút dễ thương.
Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm cũng được ai đó tắt.

Âu Thành Triệu tay cầm khăn lau tóc, bộ đồ ngủ sang trong được khoác lên vóc dáng cao ráo khoẻ mạnh của cậu.

Lạc Ân Nghiên nhìn vào người thanh niên, cậu đã tháo băng trên trán ra, bây giờ cô có thế thấy được vết sẹo dài trên cái trán láng bóng ấy.

Nghĩ tới vụ tại nạn Lạc Ân Nghiên lại cảm thấy áy này vô cùng, cô cúi đầu xuống không nói không rằng đi vào phòng tắm.
Bất ngờ giọng nói nhẹ nhàng của Âu Thành Triệu vang lên.

“Tí chị bôi thuốc cho em nhé?”
Lạc Ân Nghiên dừng lại, nhìn lên mặt cậu.
“Cậu không tự bôi được sao?”
“Em…không biết bôi, em sợ đau.

Chị bôi em mới không thấy đau”
Biết cậu lại dở thói thiếu gia, Lạc Ân Nghiên cũng không biết nên nói gì cho hay, cô đành ậm ừ gật đầu cho xong rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Vài phút sau, Lạc Ân Nghiên bước ra.

Âu Thành Triệu đang ngồi trên giường nhìn cô chằm chằm, không biết trùng hợp hay sao mà trên người cả hai đều mặc bộ đồ ngủ giống nhau, nhìn như là đồ đôi vậy.

Lạc Ân Nghiên tự dưng lại thấy gượng gạo, cô đi lại bàn trang điểm lấy cái kẹp, kẹp mái tóc ấm ướt của mình lên song liền quay người lại tiếp tay cầm lấy típ thuốc từ tay Âu Thành Triệu.
Trán của cậu bị rách một đường khá dài nên phải bị khâu.

Nhìn đường khâu như con rết ghê rợn trên cái trán ấy, cô lại cảm thấy có chút rùng mình.

Cô nhẹ nhàng bóp thuốc ra ngón tay của mình, xoa nhẹ lên vết thương ấy, có vẻ sợ cậu đau nên tay cô khi bôi cũng hơi run.
Cơ thể của Lạc Ân Nghiên áp sát vào Âu Thành Triệu.

Cậu có thể ngửi thấy được mùi hương sữa tắm trên người của cô, hơi thở bỗng nhiên trở nên dồn dập, tay nắm chặt lại cố gằng kiềm nén cơn dụ/c vọng của mình để không mất kiểm soát mà dở trò với cô.

Lạc Ân Nghiên cũng nghe thấy tiếng thở gấp gáp này, tưởng cậu đau cô liền nhẹ tay một chút, miệng thổi ra hơi gió nhè nhẹ, giọng cũng không quên hỏi han.
“Đau sao? Tôi xin lỗi chắc hơi mạnh tay quá”
Âu Thành Triệu không nói chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhìn bộ dạng tự nhiên trở nên ngoan ngoãn như một đứa trẻ này của cậu, cô tự dưng lại thấy không quen.
Bôi thuốc xong Lạc Ân Nghiên nhìn cậu, nhẹ giọng nói.
“Được rồi, bây giờ đi xuống ăn cơm thôi.

Để lâu nó sẽ nguội”
Dứt lời cô quay người đi ra khỏi phòng, cậu cũng lẽo đẽo bước chân đi theo phía sau.


Bước xuống lầu Âu Thành Triệu có thể ngửi thấy mùi thơm, cũng có chút cay cay của lẩu.

Lúc này bụng cậu reo lên vài tiếng khiến Lạc Ân Nghiên đi phía trước cũng nghe thấy nhưng cô âm thầm buồn cười chứ không có quay lại.

Cô nhanh chóng đi lại cái tủ lấy hai cái bát cùng đũa xuống đặt trên bàn.
“Ngồi xuống đi, thân thể không khoẻ không cần phụ tôi”
Cô bê nồi lẩu thơm ngon ra đặt lên bàn, bên cạnh còn có rau cùng mấy món ăn kèm.

Âu Thành Triệu đã đói đến mức sắp ngất, tay ngứa ngáy muốn cầm cái đũa lên gắp ăn nhưng lại cố kiềm nén lại chờ Lạc Ân Nghiên.

Sắp xếp xong xuôi Lạc Ân Nghiên mới ngồi xuống sau đó.
Trong phòng bếp tiếng va chạm của bát đũa với nhau vang lên, lần này trong bữa cơm hai người cũng không có nói chuyện vui vẻ như trước nữa.

Âu Thành Triệu nhiều lần muốn bắt chuyện với cô nhưng khi thấy dáng vẻ lạnh nhạt ấy, khi ăn cũng không có ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, nên không dám mở lời.

Cậu miễng cưỡng cười trừ, ăn hết phần ăn của mình.
Sau khi ăn xong Âu Thành Triệu là người dành rửa bát, cô cũng không có cản cậu mặc kệ để cậu dọn dẹp.

Cô quay người đi lên phòng, rồi lấy cái máy tính ra bắt đầu làm việc.
Âu Thành Triệu lúc thấy cô bỏ lơ mình bước lên lầu, trong lòng cũng tự dưng trầm xuống khó hiểu, nhưng lại bị cậu nhanh chóng gạt đi.

Cậu phải cố gắng chịu đựng cái sự lạnh nhạt này của cô, mục đích chính là phải làm cô hồi tâm chuyển ý mà thôi.
Lủi thủi trong phòng bếp một mình, cuối cùng cũng rửa xong đống bát chồng chất.

Âu Thành Triệu cảm thấy bản thân tự nhiên phải làm mấy cái việc không vốn dành cho cậu này, lại cảm thấy có chút ghét bỏ.

Một bàn tay chỉ đụng vào những thứ đẹp đẽ xa hoa, đắt tiền bây giờ lại phải lạch cạch đụng tới mấy việc nhà vớ vẩn, nghĩ tới đã bực mình không thôi.
Quay người đi lên tầng, Âu Thành Triệu không nghĩ ngợi đi thẳng vào phòng Lạc Ân Nghiên.

Cô lúc này đang ngồi trên ghế sofa ngoài ban công làm việc, Âu Thành Triệu tính bước ra thì bất ngờ điện thoại trong túi rung lên, vì cậu không để chuông nên Lạc Ân Nghiên cũng không nghe thấy.
Trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc ‘La Ly’.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện