Trong phòng bệnh.
Lạc Ân Nghiên ngồi trên chiếc giường nhỏ dành cho người thân, Âu phu nhân Lê Ngọc Nhi cũng có mặt trong phòng, bà ngồi bên cạnh nắm lấy tay thằng con trai nghịch tử của mình, thở ra một hơi dài ngao ngán.
Bà cùng Âu Việt Minh về nước ngay ngày hôm sau khi nghe tin Âu Thành Triệu bị tai nạn.
Vốn khi nãy bà tính đi ra ngoài mua chút ít bữa sáng cho cậu, nhưng vừa lơ đãng một cái quay về liền không thấy Âu Thành Triệu đâu.
Đang hỏi tung tích của cậu thì lại nghe cô y tá thông báo cậu bị co giật đã đưa về phòng bệnh.
Nhìn Lạc Ân Nghiên ngẫn ngơ nhìn chằm chằm Âu Thành Triệu, bà mỉm cười hiền hoà, đi lại ngồi kế bên vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Cháu không cần phải lo lắng…”
Dừng một chút, khuôn mặt trầm xuống buồn rầu bà nói tiếp.
“Thật ra Thành Triệu lúc nhỏ nó rất yếu…do lúc bầu nó bác yếu ớt không ăn uống đầy đủ nên khi sinh nó ra, nó rất nhỏ.
Lúc nó 5 tuổi, khi ấy có một lần thằng nhỏ bị co giật, bác đã rất sợ hãi.
Bác sĩ nói với bác rằng thẳng nhỏ thần kinh rất yếu, chỉ cần nó kích động lên nó sẽ bị như vậy…Có vẻ như lần này thằng nhóc đã kích động quá độ nên nó mới vậy”
Nghe tới đây cô bỗng cảm thấy chân tay bủn rủn, một cảm giác lạnh buốt thổi qua người.
Cái lưỡi cô bây giờ như đóng băng vậy, Lạc Ân Nghiên muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không nói được.
Cô quay qua nhìn Lê Ngọc Nhi với vẻ mặt áy náy, lấy hết can đảm môi mới mấp máy nói.
“Cháu xin lỗi…do cháu mà cậu ấy bị như vậy”
“Sao lại do cháu? Không lẽ hai đứa…!?” Lê Ngọc Nhu nheo mắt lại ngờ vực.
Lúc này, Lạc Ân Nghiên mới chậm rãi gật đầu.
Thấy cái gật đầu này của cô Lê Ngọc Nhi càng hoảng hốt hơn.
Bà không tin rằng hai đứa nhóc mình âm thầm ghép đôi lại có ngày chúng nó yêu nhau thật.
Mười bốn năm, từ lúc Âu Thành Triệu bị co giật lúc 5 tuổi, sau lần đó cậu đều không bị lại nữa, nghĩ rằng căn bệnh ấy cũng đã dứt một phần nào, nhưng bà cũng thật không ngờ bây giờ vì kích động việc gì đó mà đứa con trai nghịch tử của bà lại trở nên co giật lần nữa như vậy.
Lê Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn qua Lạc Ân Nghiên, bà thấy được sự lo lắng của cô, hay tay nắm chặt lại với nhau đã trở nên tím tái.
Vỗ vào bàn tay nhỏ bé, truyền hơi ấm của mình an ủi cô.
Bà chậm rãi hỏi.
“Thế tại sao Thành Triệu lại bị kích động như vậy?”
“Là do cháu…đã nói chia tay với cậu ấy…”
Lạc Ân Nghiên không che giấu thành thành thật thật trả lời.
Mà Lê Ngọc Nhi nghe cô nói cũng hiểu ra được phần nào.
Đứa con trai bé bỏng của bà suốt ngày chỉ biết ăn chơi, quậy phá, không bao giờ biết yêu một người con gái nào, bây giờ thật sự đã xuất hiện một cô gái khiến nó trở nên điên cuồng đến vậy.
Bà thở dài một hơi rồi nói.
“Nghiên nhi…Thành Triệu nhà bác nó không biết yêu ai bao giờ cả.
Từ khi trưởng thành tới giờ, bác chưa thấy nó vì ai mà trở nên mất kiểm soát như vậy.
Có lẽ nó thật sự thích con đấy, nếu được bác mong con có thể bên cạnh, bầu bạn với nó, dạy cho nó biết thế nào là yêu, là trân trọng một người phụ nữ.
Thành Triệu nó giống cha, rất cố chấp, đến khi thật sự cảm giác mất đi nó mới bộc lộ ra cảm xúc thật”
Lạc Ân Nghiên ngồi nghe bà nói, cô cũng không biết nói gì cho hay.
Chỉ yên lặng cúi gằm mặt nhìn thẳng về phía ngón chân cái, những lời nói của Âu Phu Nhân đều được cô nghe rất rõ và rành mạch.
Âu phu nhân im lặng, một lúc lâu sau mới cất tiếng từ tốn.
“Bác không biết hai đứa vì sao lại chia tay.
Nhưng mà bác mong rằng cháu có thể làm thay đổi được tính nết của thằng nhóc.
Nếu nó có làm sai cái gì thì cháu hãy cứ nhẹ nhàng, bảo ban nó…”
Lạc Ân Nghiên khó xử nói.
“Nhưng mà bác…thật sự…là”
Chưa kịp nói hết câu Âu phu nhân đã lên tiếng cắt lời nói của cô.
“Cháu ngồi cạnh thằng nhóc hộ bác một chút nhé.
Ta đi gặp bác sĩ trao đổi một lát”
Nói xong bà đứng lên ngay tức khắc, đi ra khỏi phòng bệnh trắng xoá.
Lúc này chỉ còn Lạc Ân Nghiên trong căn phòng, cô không có đứng lên cũng không tiến lại, chỉ lặng thinh chống tay ngồi nhìn Âu Thành Triệu đang ngủ ngon giấc.
Một lúc sau vì quá mỏi lưng nên cô cũng nằm xuống cái giường nhỏ.
Nhưng đang lúc chìm trong giấc ngủ mê man, Lạc Ân Nghiên lại nghe một tiếng động cựa quậy trên chiếc giường kia.
Cô quay sang liền thấy cậu đã tỉnh, môi còn đang lẩm bẩm nói cái gì đó.
Không để chờ lâu cô trực tiếp ngồi dậy đi lại, đỡ thân thể cường tráng kia lên.
Mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng Âu Thành Triệu có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc riêng của Lạc Ân Nghiên.
Không chần chừ tay cậu liền đưa lên cầm chặt bàn tay nhỏ bé, miệng lẩm bẩm.
“Chị…Ân Nghiên…chị”
“Cậu đang còn yếu, nằm nghỉ ngơi đi”
Âu Thành Triệu nghe cô nói vậy thì lắc đầu ngoầy ngoậy như một đứa trẻ không lấy được món đồ mình yêu thích.
“Không cho đi…chị phải ở đây…không cho đi”
“Được rồi…tôi ở đây với cậu mà, cậu thả tay tôi ra trước đi”
Nói xong Lạc Ân Nghiên mới cảm giác lực nắm trên cổ tay cô dần được thả lỏng.
Cô thở phù một hơi, kéo cái ghế lại gần thành giường ngồi xuống, tay đỡ thân thể nặng trĩu của Âu Thành Triệu ngồi dậy, sau đó lấy một quả tao trên đầu giường gọt ra cho cậu ăn.
Cả một quá trình cô đều không lên tiếng nói một lời, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào quả táo đang được gọt vỏ.
Âu Thành Triệu mơ màng một hồi, lúc này mới nhìn thấy rõ được cô.
Môi cậu tái nhợt, khô khốc trông vô cùng đáng thương, hoàn toàn không thấy được bóng dáng cà lơ phất phơ thường ngày của cậu nữa.
Cô đưa một miếng táo nhỏ cho cậu, lạnh nhạt nói.
“Cậu ăn đi, Âu phu nhân đã đi ra ngoài từ nãy, nên bây giờ chỉ còn tôi.
Đợi đến khi bác ấy quay lại, tôi sẽ đi”
Âu Thành Triệu dừng lại động tác ăn táo của mình, mắt như một hố đen sâu thẳm, không thể nào nhìn ra được có cảm xúc gì, chỉ thấy được khuôn mặt lạnh tanh hiện tại của cậu.
Lạc Ân Nghiên cũng không hề quan tâm đến cậu bây giờ, cô tập trung gọt hết táo ra bỏ vào cái đĩa nhỏ.
Đúng lúc này tiếng “cạch” mở cửa vang lên, nghĩ rằng Âu phu nhân quay lại cô liền niềm nở, nhưng không được bao lâu khuôn mặt niềm nở đó như một bóng đèn tắt đi.
Châu Ái Nghi tay cầm một giỏ trái cây, thản nhiên bước vào.
Ánh mắt cũng không quên trao cho cô cái nhìn căm ghét.
Lạc Ân Nghiên không quan tâm điều đó, nhìn thấy khuôn mặt người mình không muốn gặp nhất, không nói không rằng cô liền đứng dậy, cầm túi xách chuẩn bị đi ra khỏi phòng.
Bỗng nhiên tiếng gọi vang dội phía sau, trầm ấm vang lên.
“Chị đi đâu vậy? Em muốn ăn trái cây, chị ở lại gọt tiếp đi”
“Kêu Châu Ái Nghi gọt cho cậu, giờ tôi phải về công ty có việc”
Không để cậu trả lời, Lạc Ân Nghiên trực tiếp quay người đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Mặc kệ tiếng gọi cùng tiếng la hét điên cuồng phía sau.
Đợi đến khi bóng lưng Lạc Ân Nghiên đi khuất khỏi phòng bệnh, Châu Ái Nghi mới quay lại nhìn lên khuôn mặt đỏ gắt thở hồng hộc của cậu, tay để giỏ trái cây lên tủ, nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Em sao vậy?”
Âu Thành Triệu không trả lời, chỉ dần dần ổn định lại cảm xúc của mình.
Giọng nói không nặng không nhẹ.
“Không sao”
“Chị nghe bác gái nói em bị co giật?”
“Ừm…”
“Tại sao lại bị vậy?”
“Chắc do hơi kích động”
Châu Ái Nghi nheo mắt lại khó hiểu.
“Kích động cái gì? Lạc Ân Nghiên cô ta làm em kích động?”
“Em không biết…”
“Chà, nay còn biết học cách che giấu đấy.
Nhìn bộ dạng này chắc là chưa tha thứ phải không? Chị từng nói với em rồi, Lạc Ân Nghiên là một người rất lạnh nhạt vô tâm.
Em đừng nghĩ chỉ cần việc cô ta thích em, sẽ bỏ qua mọi sai lầm của em.
Chị thiết nghĩ rằng em nên dẹp bỏ cái suy nghĩ vớ vẫn trong lòng đi.
Em có thể yêu bất cứ ai, nhưng Lạc Ân Nghiên thì không, chị không thích cô ta!”
Âu Thành Triệu nghe hết thảy lời cô nói, nhưng vẫn im lặng như không.
Không biết do cái lý do nào đó khiến cậu không trả lời được hay có thể hiểu là không muốn trả lời.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, miếng táo cậu đang ăn dở bây giờ cũng bị cậu vứt thẳng ra khỏi cửa.
Thản nhiên đặt người nằm xuống giường, giọng cũng nhẹ nhàng nói với Châu Ái Nghi.
“Chị về đi…em hơi mệt, em muốn nghỉ ngơi”
“Ừm vậy em nghỉ đi, chị có mua vài món trái cây cho em tẩm bổ.
Tí vào kêu bác gái gọt cho em ăn nhé, giờ chị phải đi có việc, tạm biệt!”
Châu Ái Nghi đi ra khỏi phòng, để lại trong phòng bệnh một mình cậu.
Nằm trên giường đôi mắt đào hoa híp lại, không ngừng suy tính về việc gì đó.
- -----------
Lạc Ân Nghiên sau khi ra khỏi bệnh viện, cô về thẳng công ty của mình.
Ngồi trên xe cô mở điện thoại lên, nhấn vào weibo.
Trên mạng xã hội vừa đăng lên một tin nóng hổi cách đây vài phút.
La Ly đã bắt đầu quay lại giới giải trí, bức ảnh cô ấy mặc một chiếc váy đứng trước cổng trường, mặt được bịt kín không thể thấy được khuôn mặt trông như thế nào.
Bức ảnh được cắt đi chỉ để lại hình dáng của cô ấy, nhưng thứ Lạc Ân Nghiên để ý đó chính là một góc của chiếc xe kia được lòi ra.
Nhìn qua thì nó khá giống với Porsche, và đặc biệt là giống với chiếc xe của Âu Thành Triệu.
Nhưng tiếc là nó chỉ thấy được một góc đuôi xe bên phải, hoàn toàn không thấy được biển số xe đâu hết.
Lạc Ân Nghiên nhìn một lúc, ngầm nghĩ song lại bực dọc gạt qua.
Cô nghĩ rằng trong thành phố này không ít người chạy xe giống cậu, mà cô cũng không chắc chiếc này có phải Porsche hay không.
Nhìn qua bức ảnh trong giống như La Ly đang vẫy tay chào tạm biệt ai đó, giống như đang hẹn hò với phú nhị đại nào vậy.
Cô bấm vào phần bình luận lướt xem một hồi, nhưng hầu như không ai để ý đến việc người đưa đón La Ly là ai, họ chỉ tập trung vào sức khoẻ và gương mặt của cô ấy.
Thấy La Ly quay lại, Lạc Ân Nghiên liền liên lạc ngay với La Ly hỏi tình hình.
Có vẻ là đang rãnh nên đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời.
Giọng nói ngọt như kẹo vang lên.
“Alo?”
“Tôi là Lạc Ân Nghiên đây, tôi nghe cô vừa quay lại giới giải trí.
Không biết cô có thể đến công ty tôi gặp mặt một chút được không?”
“A…được! Chị chờ tôi một lát, chút nữa tôi sẽ qua”
“Được!”
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện cũng là lúc xe đến công ty, Lạc Ân Nghiên rút tiền ra đưa cho tài xế, rồi nhanh chóng đi thẳng vào công ty..