Tám giờ tối.
Lạc Ân Nghiên mặc lên mình một bộ váy trắng tinh khiết, cô đứng trước gương soi mình.
Trên khuôn mặt bây giờ còn một chút nét buồn sâu thẳm.
Reng reng.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, đây là cuộc gọi lần thứ 10 trong buổi tối này.
Là Âu Thành Triệu gọi đến, cậu liên tục gọi điện rồi nhắn tin, những cái đó cô đều thấy, đều đọc được nhưng lại không muốn trả lời.
Lạc Ân Nghiên cầm điện thoại của mình, gọi cho Thanh Nghi.
“Alo mình nghe đây” Thanh Nghi đầu bên kia giọng nó chứa đựng sự vui vẻ nghe máy.
“Cậu đến đón mình được không?”
“Âu Thành Triệu đâu? Tên nhóc đó không đưa cậu đi à? Nãy giờ mình cũng không thấy cậu ta đến đây”
Lạc Ân Nghiên lạnh nhạt, giọng điệu không quan tâm.
“Mình không quan tâm, cậu đến đón mình đi.
Nếu không đón được thì mình bắt xe đi cũng được”
“Ơ…??”
Thanh Nghi bên này khó hiểu, mắt nhìn qua người thanh niên đang hào hứng bóc quà của cô kia thì cười nhạt.
Rồi quay lại trả lời Lạc Ân Nghiên.
“Được rồi cậu đợi đi mình tới liền”
Nói xong Thanh Nghi cúp máy ngay sau đó.
Lạc Ân Nghiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, từ nãy tới giờ tin nhắn vẫn liên tục nhảy trên màn hình sáng.
Nó hoàn toàn là tin nhắn của Âu Thành Triệu chứ không ai khác.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm, đánh lên cho mình một lớp son nhẹ nhàng.
Vài phút sau tiếng chuông cửa nhà vang lên.
Nghĩ rằng Thanh Nghi đã tới, cô liền đứng lên sửa soạn, chỉn chu lại vạt váy rồi đi lại cầm cái túi xách màu trắng lên.
Lạc Ân Nghiên nhanh chân đi xuống nhà, mặt mỉm cười vui vẻ đẩy cổng ra.
Trong chốc lát thấy được khuôn mặt đứng trước cửa, khuôn mặt tươi cười tự nhiên trầm xuống lạ thường, Âu Thành Triệu xuất hiện như một vị thần, mặt cậu lúc này tức giận cực độ, hai mày kiếm nheo lại, giọng nói cũng theo đó mà nâng lên vài tông.
“Chị, sao lại không nghe máy của em? Có biết em gọi chị bao nhiêu cuộc không? Ngay cả tin nhắn cũng không trả lời”
Cô nghe cậu trách móc, thản nhiên bỏ lơ câu nói ấy.
Cô bước ra ngoài, quay người lại khoá cổng sau đó đi ra một bên đứng chờ Thanh Nghi.
Âu Thành Triệu bị thái độ lơ đãng của cô chọc tức liền đi lại, tay nắm chặt cổ tay kéo mạnh.
“Gì vậy? Em hỏi chị không trả lời sao?”
“Buông ra!”
Lạc Ân Nghiên lạnh lùng ngước lên nhìn, tay đẩy bàn tay như gồng kiền kia ra.
Mà Âu Thành Triệu lại bị giọng nói lạnh lùng này làm giật mình, tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh.
“Ân Nghiên? Chị làm sao vậy? Cả ngày em liên lạc cho chị không được.
Đến đây đưa chị đi chơi thì chị lại bày thái độ giận dỗi với em.
Em làm gì sai sao?”
Cô không có trả lời, chỉ vùng vằng đẩy cậu ra.
Hai người lâm vào trạng thái giằng co.
Bỗng ánh sáng đèn pha của chiếc xe ngược chiều chiếu đến, hai người cũng đồng thời dừng lại hành động nheo mắt che lại.
Thanh Nghi bước từ trên xe xuống, chạy về phía Lạc Ân Nghiên.
Lúc cô thấy Âu Thành Triệu thì ngơ ngác không thôi, không hiểu tại sao có Âu Thành Triệu ở đây Lạc Ân Nghiên lại đòi cô tới đón.
Nhìn hai người mỗi người một mặt không nhìn nhau một cái, cô nghĩ chắc là hai người họ giận nhau gì đó.
Bộ dạng ngại ngùng, chậm chạp đi lại.
“Ân Nghiên? Âu Thành Triệu ở đây sao lại không đi với cậu ấy?”
Lạc Ân Nghiên không trả lời, nhân lúc cậu đang lơ đãng liền lấy tay gạt bỏ tay cậu ra, thản nhiên quay người đi về phía Thanh Nghi kéo tay cô ấy.
“Đi thôi”
Âu Thành Triệu không thể hiểu nổi cô lúc này, cậu quát lên hùng hổ chạy lại kéo Lạc Ân Nghiên lại.
“Chị làm sao vậy? Em làm sai cái gì thì chị nói em sẽ sửa.
Sao lại im lặng rồi tỏ thái độ khó hiểu đó với em”
Cô nãy giờ bị lôi kéo quả thật ngọn lửa tức giận đã bùng cháy trong người.
Lần này cô quay lại đẩy mạnh Âu Thành Triệu một cái hét lớn.
“Tôi không muốn đi với cậu, như vậy đã được chưa” song đôi mô cô run rẩy, thở ra từng hơi nặng nhọc.
Thanh Nghi đứng kế bên cũng bị hành động này của Lạc Ân Nghiên làm giật mình, cô đặt tay lên bàn tay đang khoác lấy tay mình, vỗ nhẹ trấn an.
“Ân Nghiên à, cậu làm sao vậy?”
Lạc Ân Nghiên, cố gắng kiềm nén lại cảm xúc quá khích của mình lại, lắc đầu nhẹ nhàng nói.
“Không có, mình đi thôi”
Bị cô hét vào mặt, Âu Thành Triệu cũng đơ người ra một lúc, không có hành động gì tiếp theo.
Ánh mắt cứ thế dán chặt lên bóng lưng người con gái kia.
Đợi đến khi chiếc xe đi dần khuất.
Hơi thở bỗng chốc trở nên dồn dập, bàn tay to lớn siết chặt lại đến mức nổi cả gân xanh.
Cậu không kiềm được hét lên một tiếng, chân đá vào bánh xe, đôi mắt đỏ au lên như muốn giết người.
Không nhanh không chậm leo lên xe, tiếng động cơ nẹt lên vang dội cả khu dân cư rồi bốc khói phóng đi, đuổi theo chiếc xe mới đi không xa đó.
- -------------
Nơi tổ chức sinh nhật Nguyên Ngọc Dương là một quan bar có tiếng ở thành phố A.
Thanh Nghi đặt một phòng riêng rộng lớn, bên trong được trang trí theo phong cách sinh nhật đơn giản.
Lúc này Nguyên Ngọc Dương đang đứng nhận quà, mặt cười hớn hở.
Bạn bè cũng càng lúc tới càng đông, chủ yếu là mấy người lúc trước hay đi bar chung, có cả trai lẫn gái.
Khi Nguyên Ngọc Dương thấy Lạc Ân Nghiên và Thanh Nghi tới thì thong dong bước lại, ánh mắt liếc nhìn tìm thằng bạn của mình.
“Âu Thành Triệu đâu?”
Câu hỏi này là hỏi Lạc Ân Nghiên, nhưng cô hoàn toàn bỏ lơ xem như không nghe gì mà không trả lời.
Thanh Nghi nhìn qua thấy vậy thì cười gượng trả lời thay.
“Cậu ấy phía sau”
Thanh Nghi vừa dứt lời, Âu Thành Triệu hai tay đút túi quần đi tới, ánh mắt không quên liếc qua Lạc Ân Nghiên, mắt dán chặt vào cái gáy thon gọn trắng nõn.
Tay đưa muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại bị vùng ra không thương tiếc.
Nguyên Ngọc Dương thấy cảnh này thì huýt sáo, lắc đầu cười trêu chọc Âu Thành Triệu.
“Gì đây? Cặp đôi tình nhân này giận nhau à?”
“Câm!” Âu Thành Triệu nhàn nhạt nói.
“Chậc chậc, thôi vô đi còn mỗi mọi người thôi đó”
Lạc Ân Nghiên nghe xong thì kéo Thanh Nghi vào cùng, cô kiếm một chỗ khá yên tĩnh để ngồi.
Hôm nay Lạc Ân Nghiên mặc váy trắng, nên vẻ đẹp của cô tự dưng lại nổi bật hơn.
Từ lúc bước vào, bao ánh mắt mê mẫn vẫn luôn dính lên người cô, Âu Thành Triệu đứng phía sau cảm nhận được tất cả nhưng cậu cũng đành ngấm ngầm không nói, chỉ ban cho họ một ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo.
Vừa ngồi xuống ghế Lạc Ân Nghiên liền thấy Âu Thành Triệu muốn đi về phía mình ngồi.
Cô nhanh tay kéo Thanh Nghi xuống ngồi cạnh bên mình, Âu Thành Triệu đơ người trong một giây, bày ra khuôn mặt ấm ức nhằm muốn thu hút sự chú ý.
Nhưng thật khiến cậu thất vọng, cho dù một ánh mắt cô cũng không ban cho cậu một giây.
Âu Thành Triệu hay tay theo thói quen đút túi quần, trong lúc cô không để ý cậu nhếch môi cười nhàn nhạt rồi quay đi.
Kế bên Lạc Ân Nghiên có một cô gái, mặc đồ bó sát gợi cảm.
Từ nãy tới giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Âu Thành Triệu, cô ta vang lên giọng nói nũng nịu.
“Anh trai tới đây ngồi với em nè” Vừa nói cô ta vừa vẫy tay.
Âu Thành Triệu tính làm lơ, nhưng trong đầu bỗng nhiên sẹt quá ý nghĩ lơ đãng, mắt liếc nhìn biểu cảm của Lạc Ân Nghiên.
Thấy cô không quan tâm, cậu âm thầm tức giận hừ nhẹ một cái, rồi nhanh chóng đi lại ngồi gần cô gái kia.
Thanh Nghi nhìn cảnh này thì há hốc, quay lại vỗ vào tay Lạc Ân Nghiên.
“Ân Nghiên…hai người bị gì vậy?”
“Mặc kệ đi…dù gì cũng sẽ chia tay sớm thôi”
“Cái gì?? Chia tay” Thanh Nghi không kiềm được cảm xúc, hét lớn đến nổi mọi người đều quay qua nhìn cô.
Âu Thành Triệu cũng trong số đó, cậu nghe hai chữ “chia tay” phát ra từ miệng Thanh Nghi thì tự dưng lại ngồi bậc dậy.
Mắt nhìn cô gái đang cúi gằm mặt kia.
Nhận thấy mình hơi quá trớn, Thanh Nghi liền lấy tay che lại cái miệng của mình rồi thì thầm nói.
“Sao vậy? Hai người giận nhau gì sao?”
Lạc Ân Nghiên lắc đầu không nói.
Muốn xua đi bầu không khí không vui này, cô ngẩng đầu lên mỉm cười.
“Thôi chơi đi, hôm nay sinh nhật mà lại nhắc mấy chuyện này làm gì”
Thấy cô bạn mình nói vậy Thanh Nghi cũng không đành hỏi tiếp, chỉ miễng cưỡng gật đầu rồi nhìn qua Âu Thành Triệu.
Cậu lúc này đang cầm ly rượu ánh mắt vẫn nhìn lấy Lạc Ân Nghiên không rời.
Thanh Nghi thở dài ngao ngán, nói với Lạc Ân Nghiên vài câu rồi cũng lên sân khấu đứng cùng Nguyên Ngọc Dương.
Trong lúc, Nguyên Ngọc Dương đang phát biểu gì đó thì bỗng dưng có một chàng trai trẻ đi tới, khuôn mặt anh ta rất sắc sảo, có thể được coi là khá đẹp trai.
Anh ta ngồi xuống chỗ Thanh Nghi lúc nãy cạnh cô, tay đưa ly rượu tới, cười thân thiện nói.
“Chào cô, tôi thấy cô không hoà nhập lắm.
Tôi hay đi chơi cùng Nguyên Ngọc Dương nhưng chưa thấy cô bao giờ”
“Tôi là bạn của người yêu cậu ấy”
“À…”
“Cô tên gì?”
“Tôi…”
Chưa kịp nói hết câu đột nhiên một bóng người cao lớn đứng ngay trước mặt cô, Lạc Ân Nghiên ngước lên nhìn liền thấy được khuôn mặt hùng hổ tức giận của Âu Thành Triệu, lúc này cô có thể thấy được gân xanh trên trán cậu đang giật lên từng hồi.
Âu Thành Triều nắm chặt tay kiềm nén cơn tức giận của mình nói.
“Đi ra!”
Người thanh niên bên cạnh cô nheo mắt nhìn cậu một cách khó hiểu.
“Chỗ mày bên kia mà”
“Đây mới là chỗ của tao”
Lạc Ân Nghiên rũ mắt xuống, tay cầm lấy ly nước siết chặt.
Một lúc sau cô cất giọng lạnh lùng.
“Cậu làm gì vậy? Chỗ cậu bên kia, tại sao lại dành của người khác”
“Chị nói gì? Chị bảo em dành của người khác? Chị nghĩ em rãnh sao, chỗ kế bên chị vốn nên là em ngồi”
Bao nhiêu bực dọc lúc nãy như được đổ dồn vào Âu Thành Triệu, cậu cảm thấy muốn nổi điên.
Không biết lý do vì sao Lạc Ân Nghiên lại trở nên lạnh lùng như vậy, thậm chí còn né tránh cậu như ma quỷ vậy.
Cô không cho cậu cơ hội lại gần một phút một giây nào..