Vốn muốn về công ty để giải quyết tiếp công việc của mình nhưng Âu Thành Triệu trên đường vẫn luôn nũng nịu đòi đưa cô đi đến một nơi gì đó.

Lạc Ân Nghiên ban đầu còn phản kháng không muốn đi nhưng sau vài phút nghe thanh niên bên cạnh nói lên trời xuống đất, cô đành phải miễng cưỡng gật đầu đồng ý.
Nơi cậu đưa cô đến là một bãi biển không xa thành phố lắm.

Ánh nắng ban trưa chiếu xuống bãi cát vàng nhạt làm nổi bật lên màu sắc yên bình tuyệt đẹp.

Biển trong xanh lâu lâu lại có tiếng sóng xào xạc xô vào bờ.

Vì không phải cuối tuần nên số lượng người đến đây không đông, hoàn toàn là một khung cảnh vắng vẻ yên tĩnh.

Âu Thành Triệu xuống xe mở cửa cho cô, cậu đưa bàn tay ra như một chàng hoàng tử đang đón lấy công chúa của mình.

Lạc Ân Nghiên đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên, cô được cậu dẫn xuống bãi cát nóng hổi, vì quá nóng nên Lạc Ân Nghiên co chân lên, hết chân phải rồi chân trái.

Âu Thành Triệu đứng nhìn cảnh này thì bỗng cười lên nụ cười ôn nhu, sau đó lại trở về bộ dạng lạnh nhạt thường ngày.
“Lên đây em cõng chị”
Nói hết câu cậu ngồi xổm trước mặt, tay đưa ra đằng sau chuẩn bị đỡ lấy cơ thể nhỏ bé.

Lạc Ân Nghiên ngơ ngác nhìn cậu một chút rồi không chần chừ leo lên.

Âu Thành Triệu cõng cô đi từng bước đến gần bãi biển, gió mát thổi vù vù, cùng hơi ấm của nắng nhè nhẹ.

Lạc Ân Nghiên dựa đầu vào vai cậu hưởng thụ khung cảnh lãng mạn, những mệt nhọc, áp lức trong mấy ngày vừa qua bỗng chốc được cơn gió thôi bay đi.

Trong mắt cô bây giờ chỉ vỏn vẹn hình ảnh của biển, của cát, của gió và của Âu Thành Triệu.

Vòng tay cô bỗng chốc ôm chặt người thanh niên, giọng nói như mật mà ngọt ngào.
“Cảm ơn cậu vì đã ở bên tôi trong những lúc áp lực như thế này”
Âu Thành Triệu im lặng không nói, mắt nhìn vào phong cảnh xa xăm.


Vốn dĩ là cậu không biết nói cái gì, thật sự là cậu ở bên cô lúc áp lực sao? Có thật sự cậu là chỗ dựa vững chắc cho cô không? Chắc chắn câu trả lời là không.

Từ đầu cậu vẫn không quên mục đích tiếp cận cô là vì cái gì, cuộc đời cậu đã mặc định sẵn cả đời này sẽ không yêu ai và cũng không có ý định thật lòng với ai.

Đôi khi trái tim mình lâu lâu lại bị chững đi một nhịp nhưng nó hoàn toàn bị cậu gạt bỏ đi, những thứ này đáng lí ra không nên xuất hiện trong tâm trí cậu, nó chẳng là cái thá gì trong lòng cậu cả.
Lạc Ân Nghiên nhận thấy sự im lặng bất thường thì sờ vào tai người con trai vu.ốt ve nhẹ, cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Suy nghĩ gì vậy?”
Bị cái hôn của cô làm giật mình, Âu Thành Triệu liền thoát khỏi cái suy nghĩ mông lung kia, giọng nói trầm thấp vang lên trả lời.
“Em đang suy nghĩ sắp tới sinh nhật em, chị có món quà gì tặng em không?”
“Sinh nhật cậu sao?”
“Đúng vậy? Chị biết ngày bao nhiêu không?”
“Ngày bao nhiêu?”
“2 tháng nữa thôi”
Lạc Ân Nghiên phụt cười tay đưa lên xoa đầu cậu.

Quả nhiên là một cậu nhóc đáng yêu, luôn làm những chuyện khiến cô bật cười đến nỗi không kiềm được.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không tổ chức sinh nhật cho cậu đâu” Lạc Ân Nghiên trêu chọc cậu.
“Chị nói thật đấy à?”
“Đúng vậy”
“Haizzz…chị đúng thật là vô tâm quá đi”
Lạc Ân Nghiên cười không nói.

Hai người một nam một nữ cõng nhau đi dạo vòng quanh bãi biển thoáng mát, đến một cái chòi nhỏ Âu Thành Triệu liền thả cô xuống, tay nắm lấy tay dẫn cô đi vào nghỉ mệt.
“Chị khát nước không? Em đi mua nước cho chị”
“Cũng được”
Nói xong Âu Thành Triệu quay người đi, để Lạc Ân Nghiên ngồi một mình giữa mái chòi.

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một chàng trai vừa quen vừa lạ, cậu mặc một cái quần mát mẻ, thân trên để trần lộ ra vài múi cơ bụng rắn chắt, trên mặt thì đeo một cái kính đi biển màu đen.

Vì một cái chòi đều rất rộng nên Lạc Ân Nghiên cũng không có suy nghĩ gì nhiều, đơn giản là họ vô đây để nghỉ mát.

Nhưng thứ làm cô bất ngờ hơn đó chính là gương mặt quá đỗi quen thuộc xuất hiện, chính là Thanh Nghi.


Trên người Thanh Nghi bây giờ mặc một bộ bikini màu hồng phấn, cùng màu với cái quần người thanh niên kia đang mặc.
Lạc Ân Nghiên hai mắt trợn tròn, môi mấp ma mấp máy, ngón tay run run chỉ vào Thanh Nghi.
“Thanh…Thanh Nghi”
Thanh Nghi nghe tiếng có người gọi mình thì mới ngước lên nhìn.

Bây giờ cô mới nhận ra sự hiện diện của Lạc Ân Nghiên.
“Ơ??? Sao cậu lại ở đây?”
“Mình hỏi cậu trước đó.

Sao cậu lại ở đây? Lại còn người con trai này…”
Trong lúc cô đang thắc mắc thì người con trai tháo kính ra, Lạc Ân Nghiên nhìn thấy thì giật mình ngạc nhiên.

Hai mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn qua Thanh Nghi rồi lại nhìn lại.
“Cậu là Nguyên Ngọc Dương?”
“Ồ…tôi tưởng cô quên rồi chứ.

Hai chúng ta hợp tác với nhau đó”
“Nhưng sao…sao…”
Lúc này Âu Thành Triệu quay về.

Cậu vừa chui vào cái chòi đập vào mắt là gương mặt thân quen của thằng bạn mình.

Âu Thành Triệu ngạc nhiên nhíu mày đi lại.
Lần này tới lượt Thanh Nghi bất ngờ, cô nhìn người thanh niên là sếp của mình trước mặt.
“Ủa…sao sếp trẻ lại ở đây? Lạc Ân Nghiên cậu và sếp trẻ có quan hệ gì?” Cô khoanh tay lại bộ dạng nghiêm túc hỏi.
Lạc Ân Nghiên ấp úng không biết nên trả lời như thế nào thì tự dưng giọng nói trầm ấm kế bên vang lên phá vỡ bầu không khí.
“Tôi là người yêu chị ấy”
“Gì cơ?” Thanh Nghi mắt chữ O mồm chữ A bất ngờ, tay đưa lên che cái miệng đang há hốc của mình, mắt trợn như muốn rớt cả tròng mắt ra.

“Lạc Ân Nghiên sao cậu dấu mình? Sao giờ mình mới biết”
“Ừm…thì…thì”
Ánh mắt cô liếc nhìn xung quanh, đang suy nghĩ ra câu trả lời, thì bỗng nhiên lúc này cô nhìn qua Nguyên Ngọc Dương đang nằm trên ghế cười ngả ngớn, đầu nảy ra một ý định muốn đánh trống lảng, tay đập vào nhau đứng dậy, hai tay khoanh lại như đi xử phạt.
“Còn cậu! cậu và Nguyên Ngọc Dương là gì vậy, mà hai người còn đi tắm biển với nhau.

Còn mặc đồ bơi cặp nữa”
Quả nhiên Thanh Nghi cũng hùa theo nhún vai, thản nhiên trả lời.
“Tên nhóc này á hả, đang theo đuổi mình ấy mà”
“Gọi ai là tên nhóc đó” Nguyên Ngọc Dương quát nhẹ đứng lên, tay ôm lấy nhéo vào eo Thanh Nghi một cái.
“A, đau chị”
Vừa dứt lời hai người bắt đầu giỡn nhau đánh qua đánh lại.
Âu Thành Triệu nhìn hai người kia đánh nhau song cũng lạnh nhạt quay qua đưa ly nước cam cho Lạc Ân Nghiên nhẹ giọng nói.
“Chị uống đi, để nó tan hết đá”
“A…được”
Lạc Ân Nghiên nhận lấy ly nước cam, bình thản ngồi xuống ghế vui vẻ nhìn hai người trước mắt tấu hài.

Cũng may là đánh trống lảng qua vấn đề khác, nếu để Thanh Nghi hỏi, cô cũng không biết trả lời như thế nào, sự thật là cô chưa có ý định công khai cho Thanh Nghi biết nhưng vì miệng chíp chíp của thanh niên này mà lộ hết rồi, cô đành phải chấp nhận thôi.

Thôi thì có mình Thanh Nghi biết nên cũng không có gì to tác lắm.
Thanh Nghi và Nguyên Ngọc Dương đánh nhau một lúc thì liền ngồi xuống ghế thở hồng hộc.
Lạc Ân Nghiên nhìn vào cơ thể rắn chắt màu đồng đang chảy mồ hôi của Nguyên Ngọc Dương thì âm thầm cảm thán.

Đúng là sức trai trẻ, thật quyến rũ làm bao cô gái say mê, ngay cả cô cũng bị cơ thể này cuốn hút.
Bỗng dưng từ đâu một bàn tay che lấp đôi mắt của cô lại.

Lạc Ân Nghiên chìm trong bóng tối đôi chút thời gian, lúc này cô nghe bên tai giọng nói của Âu Thành Triệu.
“Cậu mặc áo vào đi, đừng để thân trần như vậy”
“Sao? Cô gái của cậu nhìn tôi giữ quá nên ghen à?”
“Bớt nói nhiều, đừng để mình lại thấy cậu không mặc áo”
Đợi đến khi Nguyên Ngọc Dương hoàn toàn khoác tấm vải che lại thân trên Âu Thành Triệu mới buông tay ra để cô thấy phong cảnh bên ngoài.
Đang thích nghi dần với bóng tối, Âu Thành Triệu đột nhiên lại buông tay ra khiến cô nheo mắt lại vì chói.

Lạc Ân Nghiên vừa ngậm ống hút, vừa nhìn hai người thanh niên.
“Hai người quen nhau sao?”
“Haizz xem ra cậu ta không nói với cô.

Tính dấu mãi à?” Một câu nói đầy hàm ý của Nguyên Ngọc Dương.

Âu Thành Triệu nghe thế thì trợn mắt cảnh cáo.

Mà Nguyên Ngọc Dương thấy cũng không tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí còn thích thú hơn, cậu tặc lưỡi nhìn Lạc Ân Nghiên bình thản.
“Chúng tôi là bạn thân”
“Vậy sao?”
“Yess”
“Mà hai người đi đâu ra biển vậy? Tắm biển à? Mà tắm biển sao mặc đồ kín vậy?” Nguyên Ngọc Dương nói.
Lạc Ân Nghiên trả lời.
“Không có chúng tôi đi hóng mát thôi”
“Vậy sao? không mấy thì ở lại đây chơi luôn đi.

Bốn người chúng ta đi ăn đi chơi vài trận”
“Nhưng mà tôi phải về công ty làm việc” vừa nói hết câu cô liền thấy Thanh Nghi đứng lên đi lại, chen vào giữa Âu Thành Triệu và cô, tay khoác lấy tay Lạc Ân Nghiên lắc lắc.
“Mình thấy dạo này cậu làm việc nhiều rồi.

Trước mình nhờ Phong Lãnh Thiên giúp cậu chẳng phải đã ổn hơn rồi sao.

Thôi thì hôm nay chơi xã stress đi cả tuần nay làm việc nhiều rồi”
Âu Thành Triệu đang ngồi gần Lạc Ân Nghiên bị Thanh Nghi đẩy ra, khuôn mặt trầm xuống trong lòng đã có chút khó chịu nhưng khi nghe câu nói vừa rồi cậu bỗng nhiên bắt được trọng điểm.

Mày mắt nhíu chặt lại, Thanh Nghi vừa nói Phong Lãnh Thiên giúp Lạc Ân Nghiên? Cậu nắm chặt tay của mình giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cô…vừa nãy nói cái gì?”
Nguyên Ngọc Dương ngồi đối diện hóng trò vui, môi huýt lên vài nhịp sáo vang dội.

Thanh Nghi nghe cậu hỏi thì quay lại không hiểu nên đã hỏi lại.
“Nói gì?”
“Lặp lại lời cô nói hồi nãy xem”
“Thì tôi bảo Lạc Ân Nghiên đi chơi xã stress.

Sếp trẻ sao vậy?”
Giọng Âu Thành Triệu tự nhiên nâng lên vài tông “Nguyên câu lúc nãy”
Lạc Ân Nghiên cũng không phát giác được điều kì lạ trong câu nói hồi nãy, lúc này cô cũng nhìn cậu bằng đôi mắt thắc mắc.
“Sao vậy? Thanh Nghi nói gì sai à?”
Âu Thành Triệu tức giận quát lên.
“Không phải việc của chị”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện