Lên đến phòng thường ngày của mình Lạc Ân Nghiên nhanh chóng đi lại bàn làm việc ngồi xuống, bẻ khớp tay rồi tập trung xử lí vài bản hợp đồng của công ty.

Âu Thành Triệu đi vào thì cũng không làm phiền cô làm việc, cậu đi xung quanh căn phòng bắt đầu ngắm nhìn kiến trúc bắt mắt.
Phòng làm việc cũng rất rộng, không có gì là rườm rà nhiều chỉ đơn độc vài cái tủ sách, bàn làm việc và vài cái nhỏ nhặt mà thôi, nhìn căn phòng liền đoán ngay được con người của Lạc Ân Nghiên vừa giản dị lại nhẹ nhàng.

Đúng như lời của Châu Ái Nghi nói Lạc Ân Nghiên là một người rất giỏi lại còn xinh đẹp, hai mươi hai tuổi đã thành lập cho mình một công ty khá lớn không phải dạng vừa, đúng là không tồi.

Chắc chắn cô cũng là người rất nhạy bén trên thương trường nên mới được như vậy.

Điều đó chính là thứ khiến cậu thích thú, chơi đùa với một người không biết gì chỉ biết dạ vâng nghe lời thì thật sự là không thú vị.

Phải như cô, khó tính khó ăn rồi từ từ dẫn cô vào cạm bẫy khó lườn mới gọi là thú vị chứ.

Nghĩ tới đây Âu Thành Triệu đã không khỏi thích thú, môi cong lên một đường quyến rũ lại yêu ma.
Ngắm nhìn căn phòng một lúc lâu cậu liền đi lại tủ sách lấy đại một quyển, từng bước tiến lại bàn trà vừa đọc sách vừa nhâm nhi uống trà, không quên lâu lâu cũng ngước lên nhìn cô vài cái.

Lạc Ân Nghiên mỗi khi làm việc nhìn cô rất nghiêm túc, mày mắt nheo lại nhẹ nhàng.

Ai mà làm phiền cô lúc này thật sự có thể sẽ bị cô ăn thịt đi, nhìn lạnh lùng lại dữ dằn.
Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc này Lạc Ân Nghiên mới sực tỉnh thả lỏng cơ mặt, giọng nói dịu nhẹ vang lên.
“Vào đi”
Vi Yến ôm văn kiện bước vào, thấy thanh niên đang ngồi gác chân chổng vó lên bàn đọc sách, cô cũng giật mình không thôi.

Ai lại không có phép tắc như vậy? Trong phòng sếp mà dám ngồi thản nhiên như vậy sao.

Nhìn theo ánh mắt của Vi Yến, Lạc Ân Nghiên mới nhìn thấy tên láu cá kia đang gác chân lên bàn trà của cô, lại còn lắc lắc nữa chứ.


Cô gõ bàn nhẹ “Ưm hừm” một tiếng.
“Thành Triệu!”
Bị cô gọi đột suất cậu giật mình, ngơ ngác.
“Hả, chị gọi em sao?”
“Đúng rồi, ngồi có có phép tắc một chút đi!”
Cậu bĩu một, khuôn mặt mang nét giận dỗi ngồi thẳng dậy.

Thấy cậu nghe lời cô cũng không để tâm cái tên nghịch ngợm kia nữa, quay sang nhìn Vi Yến ánh mắt muốn hỏi cô có chuyện gì.
Làm cùng Lạc Ân Nghiên mấy năm cô cũng thừa biết được ánh mắt này của sếp, nhanh chóng đi lại nói.
“Minh tinh La Ly đã được đưa tới công ty của chúng ta rồi ạ!”
“Được, đưa cô ấy đến phòng studio chuẩn bị chụp hình nhé!”
“Vâng thưa sếp!”
Dứt lời Vi Yến xoay người ra khỏi phòng.

Âu Thành Triệu từ nãy tới giờ ngồi nghe cũng biết được con gà kia đã tới, bỏ sách trên tay xuống cậu đứng dậy đi lại chỗ Lạc Ân Nghiên.

Lúc này cô đang dựa vào ghế xoay nhẹ, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cậu.
“Chị chuẩn bị đi chụp hình sao?”
“Ừm”
“Em đi theo với được không?”
“Tuỳ cậu thích”
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Âu Thành Triệu đi lại gần quỳ xuống trước mặt cô, hôn nhẹ lên đôi môi hồng hào ướt át đó.

Lạc Ân Nghiên cũng hưởng ứng sự ngọt ngào này liền nhanh chóng vòng tay qua cổ ôm lấy cậu, môi mở nhẹ tuỳ ý để cậu xâm nhập.

Kết thúc nụ hôn hai người tách ra, hai má Lạc Ân Nghiên lúc này đã bắt đầu đỏ hồng chắc có lẽ do cô còn ngượng.

Cậu lại nhướng người lên hôn vào hai má đỏ đỏ ấy, mới hôn tí xíu mà thằng nhóc kia đã ngẩng đầu rồi, đúng là gợi đòn mà.


Mặc dù thật sự rất muốn nhưng không thể làm tuỳ tiện ở đây được, chắc chắn cô sẽ không cho nên Âu Thành Triệu cố gắng kiềm chế bản thân lại.
Về phía Lạc Ân Nghiên, cô đã chấp nhận cậu nên cũng không ngại thể hiện tình cảm ra bên ngoài.

Không hiểu sao từng là một người nhạt nhẽo trong tình yêu vậy mà bây giờ khi quen cậu, cô lại cảm thấy tim mình có lúc đập như đánh trống, cũng không bài xích tình cảm ấy, có khi lại muốn thêm ấy chứ.

Đây là thích sao? Cảm giác này cô chưa từng trải qua khi ở bên Phong Lãng Thiên.

Không lẽ lúc đó tình cảm cô dành cho Phong Lãnh Thiên không phải là tình yêu mà tình bạn bè trai gái sao? Nếu thật sự như vậy cô thấy mình cũng rất có lỗi với Phong Lãnh Thiên đi, dù gì anh cũng bên cô bốn năm trời.

Nên dù anh có người mới cô cũng không hề oán trách anh, cũng bởi vì cô không mang đến cảm giác hạnh phúc như các cặp đôi khác cho anh.
Thấy cô đang đơ người suy nghĩ gì đó Âu Thành Triệu bỗng cắn vào má cô một cái, tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô.
“Đang suy nghĩ gì đó, nghĩ tới người đàn ông khác sao? Không cho nghĩ nữa”
Vừa nói cậu vừa dụi đầu vào ngực cô hai tay ôm lấy cái eo thật chặt làm cô có chút đau.

Tên nhóc này thật có tính chiếm hữu quá đi, bàn tay cô vuốt vào tấm lưng to lớn ấy an ủi.
“Làm gì nghĩ tới ai, đang nghĩ tới cậu đó”
“Thật sao?”
“Ừm”
Không thấy Âu Thành Triệu trả lời cô vỗ nhẹ vào lưng cậu.
“Đứng đậy đi, tôi phải tới phòng studio rồi”
Cô nói cậu cũng nhanh chóng nghe theo, hai người nắm tay đi ra khỏi phòng.

Vào thang máy Lạc Ân Nghiên bấm xuống tầng năm, Âu Thành Triệu đứng bên trong vẫn ôm lấy cô khư khư.

Nói về trình độ bám người cậu thứ hai không ai thứ nhất, đến cả cô cũng phải nể đến bất lực.
***********************
Mở cửa phòng studio nhân viên stylist cùng nhân viên trang điểm tất bật chạy khắp nơi chuẩn bị cho La Ly.


Lúc này Lạc Ân Nghiên bước vào mỉm cười chào mọi người, cô đi lại chỗ La Ly ôn hoà nói.
“Chào cô, tôi là sếp của công ty.

Rất hân hạnh làm quen cô!”
La Ly quay đầu nhìn cô một chút rồi đứng dậy, khuôn mặt không mặn không nhạt lên tiếng.
“Chào cô, rất vui được làm đại sứ thương hiệu cho mỹ phẩm này.

Tôi rất cảm ơn cô vì đã mời tôi”
Lạc Ân Nghiên cười thân thiên.
“Tôi mới phải là người cảm ơn cô mới đúng chứ.

Được minh tinh nổi tiếng của cô làm đại sứ, thật sự là vừa có lợi cho sản phẩm của chúng tôi lại vừa nâng cao độ nhận diện của thương hiệu hơn nữa đó”
La ly mỉm cười.
Cả hai chào hỏi nhau vài câu thì kết thúc cuộc trò chuyện.

Cô quay sang Âu Thành Triệu gương mặt yêu chiều nói với cậu.
“Ngồi đây chờ, hay đi chơi xung quanh đâu đó nhé! Tôi đi chuẩn bị công việc một chút”
Âu Thành Triệu gật đầu không nói, nhìn bóng lưng cô đi khuất sau cánh cửa ra chỗ chụp hình.

Lúc này cậu quay lại nhìn La Ly, ánh mắt thâm sâu tràn lên.

Cậu đi lại gần bàn trang điểm giả vờ xem xét, nghịch ngợm, không biết vô tình hay cố ý cậu làm rơi một cây cọ makeup xuống đất.

Cúi xuống nhặt Âu Thành Triệu giả nai vô tình dùng phần lông, cọ vào chân La Ly, cô giật mình phản ứng nhanh rụt lại.
Gương mặt đẹp như tạc tượng kia dần dần ngước lên, La Ly nhìn ánh mắt Âu Thành Triệu đang nhìn cô đầy tình tứ, không khỏi cảm thấy trong người nôn nóng.

Mọi người ở đây đều thấy được cảnh này, nhưng nghĩ rằng Âu Thành Triệu là em trai họ hàng hay bạn của sếp nên cũng không để tâm lắm.

Âu Thành Triệu tặc lưỡi nhìn La Ly, gương mặt đào hoa làm cho bao nhiêu cô gái phải đổ gục vì cậu, ngay cả La Ly cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp này.

Cô vừa nhìn vừa mỉm cười kh.iêu gợi, tự tin nghĩ rằng với vẻ đẹp này ai mà chả mê mình.

Âu Thành Triệu cứ ngồi đó lâu lâu lại làm vài hành động câu dẫn khiêu khích La Ly, đợi khi phòng trang điểm ít người dần, cậu lôi điện thoại của mình ra đưa đến trước mặt cô.

“Em cho anh xin số được không? Em rất đẹp”
Nghe vậy La Ly liền cất tiếng cười, mũi chân cà vào ống quần của Âu Thành Triệu tay đồng thời cũng nhận lấy điện thoại bấm một dãy số.

Âu Thành Triệu vắt chéo chân chống cằm nhìn xuống rồi lại nhìn lên cười nhạt.
La Ly trả lại điện thoại cho chủ nhân của chúng ngón tay vuốt nhẹ vào mu bàn tay của Âu Thành Triệu.
“Thích em sao? Em cũng rất thích anh.

Bữa nào mình ăn cơm tâm sự với nhau một chút, làm quen nhé”
Cậu mỉm cười không nói, mày nhếch lên.

Vỗ nhẹ vào tay cô rồi đứng lên, không quên quay lại nói.
“Anh sẽ liên lạc với em sau”
Môi chu lên hôn gió một cái.
“Tạm biệt!”
La Ly nhìn bóng lưng người thanh niên quay đi, gương mặt hiện lên một tràn cảm xúc muốn có được.

Cô nhếch lên một nụ cười rồi quay lại nhìn vào gương chỉnh lại tóc.
Âu Thành Triệu ra ngoài nhìn bóng lưng bận rộn của Lạc Ân Nghiên thì đi lại ôm lấy eo cô.

Thấy mọi người ai cũng nhìn mình chằm chằm Lạc Ân Nghiên liền vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu ý bảo tách ra.

Nhưng Âu Thành Triệu vẫn làm lơ giả bộ không hiểu vẫn lẽo đẽo theo sau.
Nhìn Lạc Ân Nghiên mệt mỏi đến chảy cả mồ hôi liền nhanh chóng đi kiếm quạt đứng quạt cho cô.

Được chăm sóc chu đáo như thế này đang mệt mỏi cũng trở nên thật khoẻ mạnh đi.
Sau khi chuẩn bị tươm tất La Ly cùng stylist của mình bước ra.

Ánh mắt cô dán chặt vào thanh niên đang quạt cho Lạc Ân Nghiên kia, ghen tị đến muốn nổ cả con mắt.

Cô kéo chỉnh lại váy, đi lên cố gắng gây sự chú ý đến cậu, trong lúc chụp hình cũng không ngừng nhìn xuống chỗ Âu Thành Triệu ngồi.

Nhận thấy được điều đó cậu cũng nhìn La Ly ánh mắt tình tứ mỉm cười..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện