Âu Thành Triệu đã hoàn toàn trần trụi nằm đè lên người Lạc Ân Nghiên.

Cậu dịu dàng hôn lên đôi má ửng hồng, dáng vẻ vô cùng nâng niu như sợ Lạc Ân Nghiên bị đau.
Khác với cậu, ngoài bộ dạng xốc xếch do bị cậu làm loạn ra thì cô vẫn giữ nguyên được cái váy trên cơ thể mình, chỉ là chất vải được làm bằng lụa nên cứ mỗi một hành động của cậu cái váy cũng bị kéo căng, ôm chặt vào người cô.
Từng đường cong quyến rũ lấp ló sau chiếc váy màu trắng, Lạc Ân Nghiên giờ phút này đang cảm thấy rất thoải mái, cô vô cùng nghênh đón sự chăm sóc đặc biệt này.

Sau khi cảm thấy hôn chán chê, Âu Thành Triệu mới miễn cường tách ra, bàn tay to lớn nhưng lại thon gọn kia chạm lên lớp vải man mát, chậm rãi từng chút kéo xuống.
Lớp vải lướt qua trên thân thể nuột nà trắng nõn, điểm đến đầu tiên của nó là khu vực bông hồng đào kia, khi miếng vải đi qua thì cũng là lúc một nửa bông hồng được lộ ra.

Âu Thành Triệu dùng đôi mắt si mê của mình thưởng thức khung cảnh tuyệt mĩ này.
Hầu kết lăn lộn lên xuống, gương mặt ửng đỏ lên vì dục vọng.

Dưới ánh đèn vàng như thế này, cậu lại càng quyến rũ hơn, bộ dạng khiến bao cô gái phải say đắm, đổ gục ngay lần gặp đầu tiên.
Âu Thành Triệu vẫn tiếp tục kéo cái váy xuống, sau khung cảnh đẹp đó thì lại tới cái eo thon gọn, cái bụng phẳng lì đang nhấp nhổ thở từ đợt.

Không cần suy nghĩ cậu cúi người xuống từ tốn hôn lên cái rốn xinh xắn kia.

Ngay cả Lạc Ân Nghiên cũng không chịu nỗi hành động kích thích này, cô "a" lên một tiếng vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ.

Âu Thành Triệu nghe xong thì bỗng nhiên rùng mình, không phải rùng mình vì thấy sợ mà là rùng mình vì thấy thích.

Cậu càng khoái chí hơn, ngày một trở nên thật táo bạo, Âu Thành Triệu nhẹ le lưỡi ra một chút, đầu lưỡi chạm nhẹ vào tâm điểm của cái rốn ấy.

Thú thật không biết diễn tả cảm xúc này như thế nào, nhưng sau hành động ấy cơ thể Lạc Ân Nghiên hoàn toàn như bị điểm huyệt.
Cô giật nảy người, tay không tiêu điểm chộp vội lấy mái tóc của người thanh niên đang vùi mặt ở bụng cô.

Gương mặt vừa thoải mái lại trong giống khó chịu kêu lên.
"A.........đừng...........tôi........tôi nhột............Âu Thành Triệu........."

Không có một câu trả lời nào đáp lại sự kêu ca ấy, cậu vẫn tập trung vờn qua vờn lại với cái lỗ nhỏ, mặc cho Lạc Ân Nghiên đã cảm thấy nhột đến không thể chịu nỗi nữa.

Mãi cho đến khi thoả mãn cậu mới hoàn toàn buông tha cho cái rốn của cô, Âu Thành Triệu ngẩng đầu lên, một nhếch lên một nụ cười đểu cán như khiêu khích.
Lạc Ân Nghiên mơ màng nhìn hình ảnh này, hai hé môi hơi mở ra hít từng ngụm không khí đều đặn.

Bây giờ cô nhìn Âu Thành Triệu cũng không còn thấy rõ hình dáng nữa, cái cô thấy là màu da vừa trắng lại hơi vàng do đèn kia của cậu.
Chỉ mới một lúc lăn lộn ngắn ngủi, đầu tóc Âu Thành Triệu cũng vì thế mà lộn xộn theo.

Sự lưu manh đùa bỡn càng ngày càng hiện ra rõ rệt làm cho cậu thêm thập phần quyền rũ.
Không nghĩ rằng mới nãy còn là cún con chỉ dám im lặng lẽo đẽo theo cô, còn không quên bày ra khuôn mặt đáng thương để lấy lòng thương sót.

Từ cún con bây giờ lại biến thành sói hoang lúc nào không hay.
Âu Thành Triệu mày mò, tiếp tục hành động mập mờ của mình.

Bây giờ chiếc váy trên người cô đã hoàn toàn bị tụt xuống dưới cổ chân.

Khung cảnh hấp dẫn lòng người bây giờ mới chính thức lộ ra.

Lạc Ân Nghiên có hơi ngại ngùng, ánh mắt cậu nhìn cô đau đáu khiến cô chỉ muốn với lấy cái mền mà che cảnh xuân này lại.

Đã lâu lắm rồi, cũng gần một năm từ khi kết thúc, đây là lần tiên Âu Thành Triệu thấy lại dáng vẻ trần như nhộng này của cô.
Vì không ở bên nhau nhiều nên khi một người khác giới nhìn cơ thể mình ai lại không ngại cơ chứ.

Hai má cô hiện tại đã hồng lên như trái cà chua rồi, Lạc Ân Nghiên giờ phút này cũng không dám nhìn vào đôi mắt như lửa đốt kia.
Cô rũ mắt mĩnh xuống nhìn vào một nơi nhất định, môi hơi cắn nhẹ, có thể thấy bây giờ Lạc Ân Nghiên vô cùng ngượng ngùng và lúng túng.

Âu Thành Triệu cũng không rãnh mà để ý tới mấy chuyện này, cậu đã thật sự nhịn muốn chết rồi.


Ngọn lửa dục vọng từ đầu đới cuối đều bùng cháy đến không thể nào dập tắt.

Giống như cậu cứ càng chậm chạp thưởng thức cơ thể của cô thì ngọn lửa lại ngày một to hơn.
Từ đó mà sự kiếm chế vững vàng cũng dần bị nó thiêu đốt sạch sẽ.

Nhìn vào nơi mật ngọt bí hiểm, Âu Thành Triệu nuốt nước bọt "ực" một tiếng, dùng ngón tay có chút chai sạn của mình vuốt lên làn da nhạy cảm ở vùng đất ấy.
Lạc Ân Nghiên chưa chuẩn bị tâm lý kịp, trước hành động này của cậu đã tác động không ít đến cô.

Lạc Ân Nghiên giật mình, tay nắm chặt ga giường, răng cắn vào môi càng ngày càng chặt để kiềm nén thứ gì đó.
Ngón tay của cậu chạm vào cô rất thoải mái, mặc dù được yêu thương như hoàng tử, từ nhỏ đến lớn chưa đụng chạm bất cứ gì nặng nhọc nhưng lại có vết chai ở đầu ngón tay.

Khi chúng chạm vào làn da mỏng manh của cô nó dâng lên một tầng thoải mái.
Âu Thành Triệu nhẹ nhàng vuốt ve đoá hoa, đôi mắt mang dại ngước lên nhìn Lạc Ân Nghiên.

Cậu vang lên một tiếng cười trầm thấp, giọng nói khàn khàn hỏi cô.
"Thoải mái không?"
Lạc Ân Nghiên không trả lời nhưng lại gật đầu để cho cậu biết.
Biết cô thoải mái là vì mình Âu Thành Triệu lại càng khoái chí hơn.

Cậu cười cười không nói, ngón tay cứ hoạt động đều đặn cho đến khi cảm thấy đoá hoa đã tiết ra mật ngọt.

Ngón tay của cậu bị nhuốm màu ngọt ngào, trong suốt dính đầy xung quan ngón tay thon dài.

Không chần chừn Âu Thành Triệu liền đưa ngón tay của mình lên mà mút mát, cảm nhận sự ngọn ngọt mà người con gái ấy mang lại cho mình.

Cậu rất thích, thật sự là thích đến muốn điên luôn rồi.

Âu Thành Triệu gập người, hôn lên cánh môi đang hé mở, chủ ý là muốn Lạc Ân Nghiên nếm thử hương vị vốn có của cô.

Lạc Ân Nghiên không từ chối, rất hưởng ứng theo mà cảm nhận tư vị của mình.

Cô không biết sao cậu lại thích nhưng với cô nó lại rất khó chịu.
Âu Thành Triệu tiến hành bước cuối cùng, đầy là bước mà cậu hằng mong muốn từ nãy đến bây giờ.

Cậu nhóc phía dưới đang giương nòng súng sẵn sàn lâm trận chiến đấu.

Cầm lấy cái đồ quỷ của mình cậu nhẹ nhàng vuốt vài cái sau đó mới từ từ để nó trước cánh hoa dịu dàng ma sát.
"Ư......" Lạc Ân Nghiên hít một thật sâu, mắt trợn lên nhìn lên trần nhà.
Hiện tại không phải một mình cô khó chịu, Âu Thành Triệu cũng khó chịu muốn chết đi.

Nãy giờ đã dạo đầu không ít, cậu quan sát từ nãy đến giờ thì cũng thấy đã đủ thời gian để tiến vào rồi.

Nhưng khi vừa đi được một đoạn đầu thì đã kẹt cứng.
Kỳ thật nó quá chặt, chặt đến nỗi Âu Thành Triệu cũng phải đau đớn mà muốn kêu thành tiến.

Cậu vì không thoải mái mà mặt mày đều nổi cả gân xanh trên trán.
"Ân Nghiên............Sao lại chặt như vậy?"
Sao lại chặt như vậy ư? Làm sao mà cô có thể biết được cơ chứ.

Cô cũng đau đớn như muốn chết đi sống lại đây nè, so với lần đầu của cô thì đây là một 9 một 10.

Cứ ngỡ sẽ không bao giờ trải qua cảm giác ám ảnh này nữa không ngờ lại.........
Lạc Ân Nghiên đau đớn bấu chặt vào bắp tay Âu Thành Triệu, móng cô không nhọn nhưng cũng không phải tầm thương.

Lúc bấu lên bắp tay cậu không chảy máu thì cũng để lại dấu vết nông sâu.
Cậu nhỏ đang từng chút nhích vào, cảm giác như bây giờ hai người đang ở dưới địa ngục vậy.

Nóng nực ứa ra mồ hôi đến ướt nhẹp cơ thể, ai có thể nghĩ bây giờ lại là thời tiết mùa đông hay không?
Sau một hồi giằng co mãi thì Âu Thành Triệu cũng đi vào được gần hơn nửa.

Cậu bây giờ cũng biết Lạc Ân Nghiên không mấy thoải mái nên đã cúi xuống hôn an ủi cô.


Rồi nhân lúc cô đang bị mê man thì một phát.............Hoàn toàn đi vào không một giây suy nghĩ.
Cô đau đớn, ngón tay cào loạn xạ lên tấm lưng cường tráng kia.
"Aa........ha........." Lạc Ân Nghiên khóc, cô vì đau đớn mà khóc hét lên.
Âu Thành Triệu lúc này chưa kịp hưởng thụ cảm giác sung sướng, chân tay đã luống cuống tìm cách để dỗ cô.

Tự nhiên cô khóc lên cậu cũng hoảng hốt không thôi, không nghĩ nó lại làm cô đau như lần đầu tiên như vậy.
Cậu vô cùng áy này và thấy có lỗi, ngoài điên cuồng hôn lên mặt cô và lẩm bẩm.
"Em xin lỗi......em xin lỗi.........Em xin lỗi!"
Thì Âu Thành Triệu không biết làm gì hơn để dỗ dành cô nín khóc.

Đến hiện tại cậu có thoải mái hay không cũng không thèm để ý nữa, ánh mắt luôn tập trung vào khuôn mặt khóc thảm thương của cô.

Cánh mũi và đôi má đỏ hồng, bình thường là dáng vẻ lạnh nhạt nghiêm chỉnh cũng phải biến mất.

Lạc Ân Nghiên nằm trên giường lộ ra khuôn mặt yếu ớt khó thấy.

Cô được Âu Thành Triệu dỗ rất lâu, cậu nhóc vẫn đóng cọc bên trong vì thời gian lâu chắc cũng đã nhũn ra hết rồi, Lạc Ân Nghiên bĩu môi, cũng cảm thấy tôi nghiệp Âu Thành Triệu vì phải cô nhịn để năn nỉ cô.
"Chị thấy sao rồi? Có còn đau nữa không?" Âu Thành Triệu lo lắng hỏi.
Cô từ tốn lắc đầu, thấy vậy cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Mắt như vô tình mà lướt đến cậu em nhỏ đang vùi vào đoá hoa kia, khuôn mặt buồn tủi hiện ra, cố gắng không để Lạc Ân Nghiên thấy nhưng đều thất bại.
Thấy bộ dạng này của cậu cô không kiềm được mà cười thành tiếng.

Lạc Ân Nghiên nhổm người ngồi dậy, bàn tay như rắn nước vòng qua cần cổ vững chắc ấy, nụ cười hiện ra trêu ghẹo.
"Không cần phải nhìn! Tôi được rồi"
Dứt lời Lạc Ân Nghiên hôn lên hòn má cậu đầy yêu thương.

Vốn tâm tình đã bĩnh tĩnh lại bây giờ một lần nữa mất khống chế là do cô.

Âu Thành Triệu điên cuồng để Lạc Ân Nghiên ngồi trên người, còn mình thì nắm xuống giường để hưởng thụ.
"Chị chủ động đi........"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện