Một câu nói phá vỡ tâm trí vui vẻ của cậu hiện tại, sự bĩnh tĩnh mới đây được giảm xuống bây giờ lại bùng lên.

Hai đôi mắt hiện lên tơ đỏ rõ rệt, trừng trừng nhìn cô, cậu giống như đang tức giận nhưng lại cố kiềm bản thân mình lại.
Hai hàm răng nghiến chặt khiến hai bên hàm hiện lên đáng sợ.

Tay mỗi giây mỗi phút đều nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lạc Ân Nghiên, đầu lắc nhẹ lẩm bẩm nói.
"Ân Nghiên chị đừng nói như vậy, em.......em thật sự biết sai rồi em sẽ sửa sai được không? Với lại.......với lại em cũng chưa đụng vào người cô ta........em lúc đó chỉ vì muốn chị ghen nên mới làm như vậy.......em xin lỗi được không? Từ sau em sẽ không như thế nữa, cả đời này cũng không dám đâu"
Câu nói nài nỉ chứa đựng bao nhiêu đáng thương mà cầu xin.

Hai đôi mắt long lanh ánh nước nhìn chằm chằm cô, Lạc Ân Nghiên không thể không rung động trước hành động này của cậu.
Cô không lên tiếng, nhẹ nhàng thở dài cụp vai xuống, cái đầu cúi gằm đầy suy tư.
Một lúc sau cô mới nhỏ nhẹ lên tiếng.
"Làm sao tôi có thể tin là cậu không đụng vào cô ta cơ chứ? Nói đi nói lại thì thật sự cậu có quá nhiều bí mật mà tôi không biết, cậu qua thâm sâu và mưu mô đó Thành Triệu.........."
"Không-không mà, em thề, em thề từ nay về sau sẽ không như vậy nữa, sẽ không lừa gạt hay lừa dối chị nữa, em sẽ nói hết, nói hết tất cả"
Dù cho cô có nói gì đi chăng nữa, Âu Thành Triệu vẫn cố chấp.

Miệng liên tục nói ra những lời thề thốt, thậm chí còn nói ra những lời thề tiêu cực không hay để cô có thể tin tưởng.
Dưới những câu nói đó, không hiểu tại sao Lạc Ân Nghiên lại không biết phản bác lại gì nữa.

Cô câm như hến, ngồi chăm chú nghe Âu Thanh Triệu thề luyên thuyên bất diệt.
Mãi cho đến khi thấy Âu Thành Triệu không còn nói nữa Lạc Ân Nghiên mới bắt đầu mở miệng.

Giọng nói cô trầm thấp nghe không ra cảm xúc gì, mắt cũng không nhìn xung quanh mà chỉ nhìn một điểm duy nhất.
"Tôi là một người rất quyết đoán, nói một sẽ là một, hai sẽ là hai.

Cũng chưa bao giờ cho ai bất cứ cơ hội thứ hai nào để sữa chữa sai lầm nào........Nếu như lần này tôi cho cậu có nghĩa là tôi đã phá đi luật lệ của mình........"

Dừng một chút cô lại nói tiếp.
"Tôi có thể.......cho cậu một cơ hội..........nhưng đây là lần cuối cùng.

Nếu như cậu lại một lần nữa lừa gạt, nói dối, và làm tôi tổn thương......thì lúc đó chúng ta sẽ như hai đường thẳng song song, của ai người nấy đi và không bao giờ gặp lại.

Cậu có làm được điều đó không?"
Không cần suy nghĩ, khi nghe cô nói xong Âu Thành Triệu lập tức gật đầu lia lịa như máy móc.

Cậu vui mừng cười hớn hở, còn không quên nhào vào lòng ôm chặt lấy cô.
"Em cảm ơn chị........Em cảm ơn chị rất nhiều........Em hứa sẽ không có lần nữa đâu, chúng ta sẽ hạnh phúc mà, thậm chí em có thể làm chị hạnh phúc nhất trên thế giới này"
Cậu vừa ôm chặt lấy cô vừa thì thầm, lâu lâu đôi môi ẩm ướt, ấm nóng còn quẹt nhẹ vào cánh tai của cô.

Lạc Ân Nghiên vì hành động ấy mà rụt cổ lại đôi chút.

Cô nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của người thanh niên, bàn tay vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng lớn.
Hiện giờ Lạc Ân Nghiên không có lên tiếng mà chỉ im lặng, mặc kệ người thanh niên kia liên tục dụi người vào cô.

Ôm nhau đến một lúc lâu thì Âu Thành Triệu mới miễn cưỡng buông ra.

Hai tay cậu đẩy ra nhưng vẫn để lên vai cô, môi mấp máy muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Lạc Ân Nghiên vì đang ngơ ngác nên không chú ý khuôn mặt ngại ngùng đã đỏ ửng lên của Âu Thành Triệu.
Bất ngờ một giọng nói gượng gạo vang lên.
"Ân Nghiên à!"
"Sao vậy?" Cô từ tốn trả lời.
"E-em có thể.......hôn chị được không? Từ rất lâu rồi em chưa được hôn chị........em thật sự rất muốn........."
Cậu không có can đảm để nói ra mà chỉ ấp úng.


Dù vậy Lạc Ân Nghiên vẫn hiểu cậu đang có ý gì, cô cũng ngượng muốn chết, hai hòn má đã bắt đầu ửng hồng.

Cô không lên tiếng chấp nhận cũng không đồng ý, hiện giờ ngay cả Âu Thành Triệu cũng không biết được cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Với sự im lặng ấy Âu Thành Triệu lại ngầm khẳng định là Lạc Ân Nghiên đã chấp nhận mình.

Cậu không chần chừ nữa, từ từ chậm rãi kéo gần khoảng cách hơn.

Hai cánh mũi đã sáp lại gần nhau, cảm nhận hơi thở ấm áp của đối phương.

Lạc Ân Nghiên cũng dần dần nhắm đôi mắt lại, giống như mặc kệ giao phó lại cho cậu.

Âu Thành Triệu nhìn thấy khung cảnh này mà không kiềm được cười thầm.

Cậu không ngại ngùng nữa mà thẳng thắng áp môi mình vào môi cô, đây là lần đầu tiên sau mấy tháng cậu được hôn cô mà không bị phản kháng lại.
Từng ngón tay Âu Thành Triệu xoa lên cái gáy nhỏ bé xinh xắn, dùng sức nhẹ ghì vào để cả hai gần nhau hơn.

Âu Thành Triệu nhẹ nhàng dùng lưỡi của mình để cạy mở cánh môi Lạc Ân Nghiên ra.

Cô cũng từ từ đón nhận cái hôn nhẹ nhàng như nước ấy.
"Cạch"
Bỗng nhiên tiếng cửa phòng vang lên, cánh cửa được mở ra.

Hai người đang hôn nhau triền miên liền bị giật mình mà nhanh chóng tách nhau ra, cô và cậu quay mặt nhìn ra phía cửa bằng ánh mắt hoảng hốt.
Bên ngoài cửa là Nguyên Ngọc Dương, sau lưng anh còn có Thanh Nghi.

Bốn ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau, Âu Thành Triệu và Lạc Ân Nghiên ai nấy đều đỏ mặt như trái cả chua.

Nếu có cái lỗ ở đây, Lạc Ân Nghiên hận không thể một phát chui xuống cái lỗ ấy để trốn.

Khi Âu Thành Triệu hôn cô thôi mà đã vô cùng ngại ngùng, bây giờ lại còn bị hai con người này thấy nữa, cô không biết phải làm sao.

Đặc biệt là Thanh Nghi, mấy tháng trước cô còn làm mặt lạnh không quan tâm, giờ thì lại ngồi hôn người ta thắm thiết thế này, chắc chắn Thanh Nghi sẽ lại chê cười cô cho mà coi.
Nghĩ tới thôi Lạc Ân Nghiên đã không chịu nỗi rồi chứ nói chi là đối mặt với hai người họ.

Lạc Ân Nghiên đơ người, đầu chậm rãi thu lại nhìn về hướng khác, Âu Thành Triệu giống như biết được cô đang bị gì nên liền ôm chặt, vùi mặt cô vào vai mình rồi trừng mặt về phía hai người kia.

"Vào phòng còn không biết gõ cửa sao?"
Giọng nói không mấy vui vẻ vang lên.
Nguyên Ngọc Dương nhếch môi cười, đang định lên tiếng trêu chọc thì một sức lực xuất phát từ đằng sau đẩy cậu một cái mạnh, vì không lườn trước được nên cậu có chút chới với đi về phía trước vài bước.
Thanh Nghi bế con hùng hổ bước vào.
"Cái gì? Cậu nói cái gì? Còn dám nói cái giọng đó với tôi sao?"
"Thì sao?" Âu Thành Triệu vừa nói vừa nghênh mặt lên thách thức.
Nghe tới đây Thanh Nghi lập tức nỗi lên cơn thịnh nộ.

Cô tức giận nhanh chóng đưa con cho Nguyên Ngọc Dương bế sau đó chân bước mạnh đến nỗi vang lên tiếng động về phía Âu Thành Triệu.

Không cần suy nghĩ cô mạnh mẽ kéo Lạc Ân Nghiên từ trong lòng cậu ra sau lưng mình rồi chỉ ngón tay vào mặt Âu Thành Triệu mà chửi ầm lên.
"Nè tên đầu thúi, cậu đừng quên cậu đã làm gì với Ân Nghiên nhà tôi.

Bây giờ còn mặt mũi mà ngồi đây bày ra bộ dạng chúng tôi tới cướp Ân Nghiên sao?"
Bàn tay vốn đang được cảm nhậm hơi ấm của người con gái mình yêu, giờ bỗng nhiên lại trống không khiến Âu Thành Triệu lưu luyến.

Cậu ngước lên, hai đầu mày nhíu lại nhìn chằm chằm Thanh Nghi không rời, hoàn toàn là ánh mắt ghét bỏ khó chịu.
"Trả Ân Nghiên đây!" Cậu trầm giọng nói.
"Tại sao tôi phải trả Nghiên Nhi cho cậu? Trả rồi sau đó làm tổn thương cô ấy sao? Từ khi nào mà Ân Nghiên trở thành của cậu?".

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
"Tôi không làm tổn thương cô ấy nữa, mau trả cô ấy đây" Càng nói Âu Thành Triệu càng mất kiềm chế, cậu gấp gáp muốn chết, muốn đừng dậy kéo tay Lạc Ân Nghiên về phía mình nhưng đều vô dụng, cậu không có sức lực.

Âu Thành Triệu đỏ mắt đáng thương, dường như trong hốc mắt có nước, còn chuẩn bị sắp rơi tới nơi vậy.

Ngước đôi mắt cầu xin về phía Thanh Nghi cậu nài nỉ.
"Tôi xin lỗi rồi mà, tôi đã xin lỗi Ân Nghiên rồi.

Tôi hứa về sau không làm tổn thương cô ấy nữa, cho nên xin cô trả Ân Nghiên cho tôi đi......"
"Cậu nói thật hay nói dối, làm sao mà tôi có thể tin lời nói của cậu là thật được......"
"Tôi xin thề! Nếu tôi còn làm tổn thương Ân Nghiên một lần nào nữa trời sẽ đánh tôi!" Âu Thành Triệu đưa ngón tay vào lưỡi mình sau đó chỉ lên trời thề độc.
Cậu nói như vậy Thanh Nghi cũng không có muốn làm khó hơn, cô ậm ừ nhìn đi chỗ khác giọng lắp bắp.
"Ừ.......ừ thì.......nếu cậu đã nói như vậy, Lạc Ân Nghiên cũng cho cậu cơ hội thì tôi cũng không làm khó.

Nhưng nếu sau này tôi còn thấy Lạc Ân Nghiên khóc lóc tôi sẽ bay tới mà g.i.ế.t cậu ngay tức khắc đó"
"Được được!"
Dứt lời Thanh Nghi mới nới lỏng tay đang nắm chặt Lạc Ân Nghiên ra, cô quay người nhìn bạn của mình phía sau.

Nhìn thấy đôi vai run rẩy, Thanh Nghi cứ ngỡ Lạc Ân Nghiên đang khóc, bàn tay áp vào hai má ép buộc Lạc Ân Nghiên ngẩng mặt lên.

Đang chuẩn bị lên tiếng hỏi han thì nhìn thấy nụ cười ngất ngưỡng của người trước mặt.
Lạc Ân Nghiên cười đến nước mắt chảy ra, lúc này càng không kiềm được mà cười lớn hơn, không hề để ý sự hiện diện của ba con người trong căn phòng này.

Đến cả em bé đang ngậm núm giả cũng tròn xoe mắt nhìn theo.
"Cậu cười cái gì đó?"
Thanh Nghi khó hiểu lên tiếng.
"Không.....không có gì, chỉ là mình thấy cậu và Thành Triệu mắc cười thôi"
"Có gì mắc cười à? Mình là đang dạy dỗ tên tra nam này để hắn biết sợ mà không tổn thương cậu....."
"Rồi rồi! Tớ biết tới biết......cậu ấy đã biết sợ rồi cậu không cần hù doạ làm chi" Lạc Ân Nghiên cười cười rồi nhẹ nhàng đi tới gần ngồi cạnh Âu Thành Triệu.
Người con trai từ nãy tới giờ vẫn luôn hướng ánh mắt mong đợi về phía mình, bây giờ mới an tâm được một phần.

Cậu nắm lấy tay cô, mặt vùi vào cổ che giấu đi dáng vẻ khổ sở của mình.
Thú thật khi nãy bị Thanh Nghi cướp cô từ tay mình cậu đã vô cùng sợ hãi, cậu sợ một lần nữa Lạc Ân Nghiên lại giống như lúc trước bỏ mình đi, mà cậu thì chỉ bất lực nhìn theo bóng lưng của cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện