Âu Thành Triệu nhìn bộ dạng say sỉn không biết trời đất của Lạc Ân Nghiên mà không khỏi thích thú.

Từng quen qua nhiều người nhưng không có ai khiến cho Âu Thành Triệu có cảm giác muốn có được như thế này, cậu thích chơi đùa hạnh phúc của người khác, thích cho người ta phải đau khổ tuyệt vọng.

Khi gặp Lạc Ân Nghiên lần đầu, cậu liền thấy cảm xúc trong người dâng trào, chỉ muốn trói buộc, đùa giỡn cô, muốn cho khuôn mặt điềm tĩnh lúc ấy phải mất đi, muốn khiến cho cô phải tuyệt vọng khóc lóc khi bị lừa dối, phản bộ.

Nhưng có lẽ tên Phong Lãnh Thiên này! Không ảnh hưởng đến Lạc Ân Nghiên lắm, chia tay nhưng cô không hề tuông một giọt nước mắt nào.

Điều đó càng khiến Âu Thành Triệu yêu thích hơn trong cuộc chơi này, bản tính háo thắng của cậu đã làm cho tính chiếm hữu dần dần được hình thành từ sâu bên trong.
Âu Thành Triệu liếc nhìn Lạc Ân Nghiên một lúc thì tiến vào phòng tắm, cởi q/uần áo, xả nước gột rửa những khó chịu trên người, cảm thụ những dòng nước chảy từ đầu xuống chân.
Sau khi tắm xong, Âu Thành Triệu bước ra với một thân thể trần, chỉ quấn một chiếc khăn trắng đơn độc ngay hông, che đi thứ không nên nhìn thấy.

Bước từ từ tới giường cậu ngồi nhẹ lên chiếc nệm đắt tiền, bàn tay đưa lên xoa nhẹ má Lạc Ân Nghiên, đáp nhẹ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên vầng trán bóng loáng, sau đó tới mũi rồi lại đến môi, đến khi dừng lại bờ vai thanh mảnh ấy, cậu m/út nhẹ đánh dấu chủ quyền khiến cho làn da Lạc Ân Nghiên hiện lên một dấu vết đỏ.
Lạc Ân Nghiên bỗng nhăn mày "ưm" lên một tiếng khó chịu sau đó quay mặt đi hướng khác.

Âu Thành Triệu cười một cách thoả mãn.

Cuối cùng, thì cô đã rơi vào tay cậu.
Bàn tay to lớn của Âu Thành Triệu di chuyển khắp người cô, xoa nhẹ lên đ/ỉnh núi đang lấp ló trong lớp váy đỏ, lướt xuống eo xoa nhẹ, bóp eo cô làm cho Lạc Ân Nghiên đang ngủ say cũng phải giật mình nhẹ.

Cuối cùng bàn tay dừng ngay giữa đùi, cậu tách nhẹ hai chân cô ra v.uốt ve nhẹ nhàng phía trong đùi, vừa vuốt vừa nhìn gương mặt xinh đẹp của Lạc Ân Nghiên.
( Anh nhà hơi bi.ến thái nha ????)
Con thú hoang trong người cậu đang có dấu hiệu trỗi dậy trước sự hoàn mĩ này của cô.


Âu Thành Triệu đỡ Lạc Ân Nghiên ngồi dậy, khuôn mặt úp vào ngực trần của cậu, bàn tay mon men ra phía sau kéo nhẹ khoá váy của cô xuống, để lộ một tấm lưng mịn màng.

D/ục vọng Âu Thành Triệu càng ngày càng dâng trào, cậu điên cuồng hôn liên tiếp vào má, vào cổ, vào bờ vai của cô.

Hai tay áp hai bên má nâng mặt cô lên hôn vào đôi môi ướt át kia, từ từ đưa lưỡi cạy mở, muốn cô phải tiếp nhận mình.

Lạc Ân Nghiên hoàn toàn không biết rằng mình sắp bị rơi vào tay sói, khuôn mặt ngủ say, ửng hồng do uống rượu, nhắm mắt một cách yên tĩnh.
Âu Thành Triệu thì thầm vào tai cô, mặc kệ cô có nghe hay không.
"Qua đêm nay chị sẽ được hưởng cảm giác lên thiên đàng sau đó.....bị đày xuống địa ngục là như thế nào." Vừa nói vừa kéo nhẹ chiếc váy ra khỏi người cô.
Giờ đây trên người Lạc Ân Nghiên chỉ còn vỏn vẹn một cái quần nhỏ màu trắng tinh.

Làn da trắng như sữa lại có chút hồng hồng, Âu Thành Triệu nhìn một cách say mê không lối thoát.

Con mãnh thú trong người câu đã cư*** cứ** từ lúc nào không hay.

Cậu tháo chiếc khăn che đậy cuối cùng trên người mình, bước lên giường nằm cạnh bên cô, bàn tay đặt lên bánh bao hồng hào đó mà bóp nắn đủ các loại hình dạng.

Đôi môi áp xuống, hôn nhẹ lên bông hoa hồng hào, sau đó cậu há miệng ngậm vào b* m*t như một đứa trẻ đòi sữa mẹ.

Đôi tay còn lại không yên phận, di chuyển nhẹ nhàng xuống phía dưới cởi chiếc quần nhỏ còn sót lại của cô.
(Trời ơi tui viết mà tui còn ngại á????)
Ngón tay xoa nhẹ lên âm đế k.ích thích Lạc Ân Nghiên khiến cô phải rên nhẹ.


Giọng nói khi say rượu của cô vừa đáng yêu lại quyến rũ.
"Ưm......ư......Đừng."
Âu Thành Triệu nghe tiếng kêu của cô thì vang lên giọng cười trầm thấp.
"Chị thích không..."
"Em sẽ làm chị không thể quên được, sẽ làm cho chị dục tiên dục tử."
Xoa một lúc lâu, Âu Thành Triệu thấy Lạc Ân Nghiên đã có dấu hiệu ướt thì nhanh chóng đút một ngón tay vào trong cô.

Vừa đút vào cậu cảm nhận được sự chật kín, bên trong như có hàng nghìn cái miệng nhỏ hút chặt ngón tay cậu.

Âu Thành Triệu "shhh" lên một tiếng.
"Chặt như vậy! Đừng nói là lần đầu nhé! Em không tin đâu."
Mặc dù không nghe được tiếng cô trả lời, nhưng sâu bên trong, cậu vẫn mong chính mình được hưởng sự trong trắng lần đầu của cô.
Ra vào một lúc lâu thấy Lạc Ân Nghiên đã ướt đủ.

Âu Thành Triệu đưa tay vuốt nhẹ lên xuống phân thân của mình, có lẽ không thoả mãn, cậu liền lấy tay mình cầm bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Ân Nghiên áp lên phân thân.

Lên xuống tầm ba mươi phút sau, cậu ngẩng đầu "ưm" lên một tiếng thoả mãn sau đó b.ắn ra.
(Tưởng tượng thoai cũng thấy cha này bi.ến thái gòi đó ????)
Âu Thành Triệu thở d.ốc, không để thân thể ổn định.

Cậu tách chân Lạc Ân Nghiên ra chen vào giữa h.ai chân cô, nằm đè lên người, khuôn mặt vùi vào hõm cổ cô, hàm răng cắn nhẹ lên chiếc cổ thon gọn ấy, vừa m*t vừa l**m.


Bàn tay cầm lấy phân thân ma sát lên h*a h**ệt của cô sau đó từ từ đưa vào.

Lạc Ân Nghiên đau đớn, nước mắt si.nh lý bắt đầu chảy ra.

"A!!" Cô cảm nhận được cái đau đó nhưng vì tác dụng của rượu Lạc Ân Nghiên mơ màng không biết đâu là mơ đâu là thật.
Âu Thành Triệu vừa đưa vào đã cảm nhận được sự chặt khít của cô, khuôn mặt cậu hiện lên một chút đau đớn nhưng lại nhanh chóng biến mất đi, thay vào đó là một tiếng rên trầm thấp.
"Ừm....Chặt quá...."
Nhìn lên khuôn mặt Lạc Ân Nghiên, biết cô cũng đau.

Âu Thành Triệu nhanh nhẹn đưa tay lên xoa má an ủi cô.
"Ngoan....Chị thả lỏng ra sẽ không đau nữa....Ưm.....Ngoan nghe em thả lỏng...."
Không biết có phải do cô nghe thấy hay không, Lạc Ân Nghiên cũng bắt đầu dần dần thả lỏng một chút.

Nhân cơ hội này Âu Thành Triệu đẩy mạnh, đưa một nữa cậu bé còn bên ngoài vào trong.

Cả hai đều rên lên một tiếng, một người đau đớn, một người sung sướng.
Máu của sự trong trắng hoà lẫn d** th** từ trong cơ thể Lạc Ân Nghiên chảy ra.

Âu Thành Triệu nhìn xuống thì nở một nụ cười thoả mãn.

Lần đầu tiên của cô là dành cho cậu.

Cậu không ngờ rằng quen Phong Lãnh Thiên bao nhiêu năm mà cô vẫn còn trinh tiết, điều này khiến Âu Thành Triệu bỗng trở nên dịu dàng hơn.
"Chị...Chị là của em rồi...."
Lạc Ân Nghiên trong cơn say nhíu mày nhẹ, hai bàn tay cô nắm chặt ga giường, cô cảm giác đau muốn chết đi, nhưng không thể nào mở mắt nổi.

Lạc Ân Nghiên nằm im lâu lâu lại cất tiếng rên "hừ hừ".


Âu Thành Triệu như máy đóng cọc, thoả sức vui đùa trên cơ thể cô, hết hôn rồi cắn, hết cắn rồi li*m.

Giọng cậu vì dụ/c vọng mà có chút run.
"Chị có thích không...hửm?"
"Em thích lắm....thích muốn chết!."
Sau một lúc đưa đẩy, Âu Thành Triệu tăng nhanh tốc độ rồi gầm lên một tiếng trầm thấp, sau đó rút ra bắn lên bụng cô.

Cậu nằm lên người Lạc Ân Nghiên thở d.ốc, nở một nụ cười thoả mãn.

Từ nay cuộc sống của cô sẽ luôn liên quan tới cậu, sẽ luôn có sự hiện diện của cậu.

Cô là của cậu!
Vừa kết thúc một lần, nhưng có lẽ đối với Âu Thành Triệu cậu vẫn chưa thoả mãn.

Cậu tiếp tục quay người Lạc Ân Nghiên cho cô nằm nghiên sang một bên, còn mình thì nằm nghiên phía sau lưng cô, tay nhấc một chân lên bắt đầu đưa đẩy.

Đến khi trời rạng sáng Âu Thành Triệu mới chịu buông tha cho cô.
Cậu bế cô vào phòng tắm, rửa sạch sẽ những tinh hoa vừa nãy đã bắn lên người cô rồi nhanh chóng ôm cô ra ngoài đặt nhẹ lên giường.

Vì không có quần áo thoải mái nào cho cô mặc nên Âu Thành Triệu để Lạc Ân Nghiên mang cơ thể trần như nhộng đi ngủ, cậu cũng thích cảm giác hai người không mặc gì ôm nhau ngủ, vừa ấm áp lại sảng khoái.
(cha này bi.ến thái quá????????‍♀️)
_________________
Mọi người đoán xem Lạc Ân Nghiên tỉnh dậy thấy thì như thế nào nhỉ? ????
Mọi người nhớ follow + like + vote cho truyện ủng hộ Châu để Châu có động lực ra tiếp cho mọi người đọc nhé.
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện ????..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện