Trans: Hồng Thơm

Beta: Nê

————

Hạ Dạ khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện một nét kỳ quái: "Ta không muốn lên thiên đàng... Vậy, ta phải làm sao để em ấy hạnh phúc? Andre, đừng nói chuyện vô nghĩa, hãy nói điều gì đó thực tế đi."

Hạ Dạ không buồn bã gì cả.

Nếu hắn ta muốn ăn thì sẽ sai người hầu đến chỗ Lillian để lấy máu. Thế nhưng, Hạ Dạ hôm nay mới nhận ra, trực tiếp dùng răng nanh đâm thủng da thịt thiếu nữ ăn sẽ ngon hơn nhiều so với máu tươi được đựng trong thùng.

Trong hương vị tươi mới, ngọt ngào và ngon miệng, thậm chí có một chút ánh nắng mặt trời ấm áp.

Hạ Dạ bắt đầu rối rắm.

Mắt của Andre có viền vàng, mặc vest, đi giày da, quanh năm trà trộn trong vũ trường của thế giới loài người. Anh ta được khai sáng một số khía cạnh của kiến thức, biết nhiều hơn so với Hạ Dạ.


Anh ta giang hai tay, bày ra bộ dạng nho nhã, bắt đầu xoay người vây quanh Hạ Dạ: "Đại nhân của ta, tình yêu, tình yêu, dùng tình yêu của ngài đi sủng ái thiên sứ nhỏ kia!"

"Này, Andre, ngươi đang nói cái gì vậy? Huyết tộc yêu thiên sứ, tình yêu của ta?"

"Thưa ngài! Ngài không cần quá cổ hủ đâu, có một số tình yêu có thể hời hợt ~ có thể có ý tốt mà lừa gạt, huyết tộc chúng ta chính là sinh vật có tính lừa gạt nhất. "

Andre làm một điệu Waltz, say sưa nói: "Đặc biệt là đại nhân của ta, Mansfeld đại nhân, ngài đã có một trăm năm liên tục được bình chọn là huyết tộc có mị lực nhất, làm cho một tiểu thiên sứ thuần khiết thần phục, chuyện nhỏ thôi."

Andre đã cho Hạ Dạ rất nhiều bài học.

Cuối cùng, Hạ Dạ trầm tư trở lại lâu đài Mansfeld.

- -

Mấy ngày tiếp theo, tính tình Hạ Dạ thay đổi rất nhiều.

Hắn vô cùng sủng ái Bạch Tiên Tiên, biểu hiện cụ thể là hắn để cho nàng cuộc sống áo đưa đến tận tay, cơm dâng đến tận miệng.

Hắn còn dặn dò nàng: "Hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Đôi mắt máu lạnh kia không ngờ lại gợn sóng.

Tiên Tiên nuốt một miếng bánh mì, cười tủm tỉm nói: "Hạ Dạ khi nào muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm em nha~"

Hắn từ chối.

Hắn buộc họ phải nghỉ ngơi.

Bạch Tiên Tiên ngược lại cảm thấy có chút tiếc nuối.


Thật ra nàng không hề keo kiệt máu của chính mình.

Nàng muốn Hạ Dạ uống máu mình, ngược lại dùng máu của mình để nuôi dưỡng Hạ Dạ trong tình trạng bị giam cầm. Thậm chí mỗi một ngụm máu mà Hạ Dạ uống đều mang theo tình cảm chân thành và tình yêu của nàng.

Máu càng tràn đầy tình yêu càng tốt. Mà người từng thưởng thức qua đẳng cấp mỹ vị, còn có thể dễ dàng chịu đựng mà sử dụng hàng kém chất lượng sao? Từng chút một, nàng đang xâm nhập vào cuộc sống của hắn theo cách của riêng mình.

Tính tình Hạ Dạ thay đổi là điều mà Tiên Tiên đã đoán được.

Nếu nàng đã có được cuộc sống ưu ái, nếu không hưởng thụ thì chẳng phải là lãng phí sao.

Nàng thử thăm dò điểm mấu chốt của người đàn ông——

"Hạ Dạ, em muốn viên hồng ngọc thuần khiết nhất!"

"Hạ Dạ, em muốn một chiếc váy đỏ nạm đầy kim cương!"

"Hạ Dạ, hôm nay người hầu nói chuyện lạnh lùng với em, trái tim yếu đuối của em bị tổn thương, hãy để hắn cùng gia đình rời khỏi lâu đài Mansfeld!"


"Hạ Dạ, Hạ Dạ, Hạ Dạ!"

"Lillian, như em muốn." Thân vương Huyết tộc cao quý mỗi lần như vậy đều nheo mắt, bao dung vô điều kiện với cô gái điêu ngoa.

"Tính tình Hạ Dạ trở nên tốt hơn rồi." Ba ngày sau, sắc mặt cô gái trở lại bình thường, hai má hồng hào, tràn đầy sức sống.

Nàng thu mình trong vòng tay lạnh lẽo của người đàn ông.

"100cc, em cho ngài máu, hãy để em tự chọn huyết hầu."

Mấy ngày nay hắn ăn cơm đều sẽ được cô gái đồng ý.

Máu của nàng dần trở nên ngọt ngào và quyến rũ hơn.

"Tuy rằng không biết em muốn huyết hầu làm cái gì, nhưng... Như em mong muốn."

Hạ Dạ lộ ra răng nanh cùng tai nhọn, khàn giọng đồng ý với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện