Editor: Phailin
Beta: Nê
———
Lâu đài Mansfeld.
Trên bàn ăn có cốc dài, dao và nĩa sáng chói đến mức phản chiếu cả bàn ăn, còn phản chiếu thành nhiều hình dạng máu tươi khác nhau.
Đây là bữa tối do người hầu ở lâu đài chuẩn bị cho Hạ Dạ, nhưng có máu của thiếu nữ, thì tất cả những thứ trên bàn đều đều biến thành rác rưởi rưởi trong mắt Hạ Dạ, toàn bộ đều là rác rưởi.
"Liliane, em có muốn ăn không?" Hắn nhìn sang, ánh mắt lạnh băng nhìn một lượt thiếu nữ mặc váy đỏ, lưu luyến trên cổ và đùi của nàng.
"Nghe đồn ở trong huyết tộc, cả con người và thiên sứ khi tâm tình tốt thì máu sẽ trở nên càng ngon hơn, Liliane, em tốt nhất nên ăn no rồi sau đó tự dâng chính mình lên."
"Còn phải nhắc nhở em, tổng 400cc máu cộng với với trừng phạt."
Hạ Dạ vừa dứt lời, Tiên Tiên đã giật mình: "Trừng phạt gì?"
"Lần trước đã nói qua, nếu em lại gây phiền phức, ta sẽ nhìn em phát ~ tình rồi mặc kệ em. Ta từ trước đến nay luôn là một quân vương giữ lời." Hạ Dạ nhẹ cong khóe môi, vui vẻ nhìn bộ dạng biến sắc của thiếu nữ.
Món ăn nhỏ của hắn, đột nhiên lại trở nên dễ thương hơn rồi.
Nhìn vào ánh mắt của Hạ Dạ, Tiên Tiên biết lúc này có thương lượng thì cũng đã muộn.
Nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra khi nam nhân ăn mình, nàng bây giờ liền cảm thấy choáng váng vì mất máu quá nhiều.
Cần thiết phải bồi bổ cho cơ thể, nếu không chính là ăn không tiêu.
"Được thôi, Hạ Dạ, em muốn sữa bò, bánh mì, mứt trái cây và xúc xích Ý."
Nàng nhăn mũi, giơ ngón tay tìm kiếm món ăn yêu thích của nguyên chủ từ sâu trong trí nhớ.
"Như em mong muốn."
Rất nhanh, một bữa tối thịnh soạn được bày ra trước mắt nàng.
Vì phải ứng phó với việc vào ban đêm, Tiên Tiên chỉ có thể ăn nhiều nhất có thể......
Nàng ăn một cách tao nhã mà không hề giảm tốc độ, trong khi Hạ Dạ ngồi một bên lạnh lùng nhìn, rất ít người có thể ở trong tầm mắt hắn mà ăn hoàn chỉnh một bữa cơm, mà thiếu nữ lại có thể một bên ăn, một bên thỉnh thoảng lại mỉm cười nhìn hắn.
Son môi dính vào trên cằm của nàng, lúc hắn chỉ, cô lấy khăn giấy đặt lên cằm, hỏi hắn: "Là nơi này sao?"
Hạ Dạ gật đầu.
Tiên Tiên nhẹ nhàng lau son môi trên cằm, nhìn hắn rồi nở ra mộ nụ cười, mang theo vẻ xinh đẹp và thuần khiết, thậm chí còn mang theo cả chút tình ý.
Làm sao trong nụ cười của một người lại có nhiều cảm xúc phức tạp như vậy, phảng phất như hắn không phải một ma cà rồng đáng sợ nào đó, mà là......
Người yêu? Hạ Dạ cười nhạo một tiếng, quét sạch đi những suy nghĩ rối loạn trong đầu.
"Ăn no chưa?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Người này hiện tại có bao nhiêu lạnh nhạt, lúc ăn cơm thì lại có bao nhiêu lửa nóng kịch liệt. Tiên Tiên đặt dao nĩa xuống rồi đứng dậy.
"Hạ Dạ, người có thể cắn chỗ khác được không? Đều cắn vào cổ, em sợ để lại di chứng." Nàng vén mái tóc đen của mình lên, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn, hai lỗ nhỏ từ dấu răng của Hạ Dạ tối hôm qua cắn còn chưa lành lại.
Nghe thiếu nữ đưa ra đề nghị như vậy, nam nhân nheo mắt chế nhạo một tiếng: "Đồ ăn thì không có quyền lợi lựa chọn đâu."
Huống chi năng lực tự chữa lành của thiên sứ cũng không tồi.
"Đi thôi." Không đợi Bạch Tiên Tiên lên tiếng, Hạ Dạ liền đi đến trước mặt nàng rồi bế ngang người nàng lên.
Hắn giống như còn có chút ý xấu, bế Tiên Tiên vào phòng của nàng.
Trong căn phòng quen thuộc trên tầng ba, nam nhân một tay nắm lấy hai cổ tay nàng, thân thể đè nàng xuống giường, trong bóng tối mờ mịt, hắn vùi đầu vào cổ nàng, lặng lẽ vươn hai chiếc răng nanh sắc nhọn ra, đâm vào mạch máu của nàng một cách không thương tiếc.
Hai người mặt đối mặt, Bạch Tiên Tiên vẻ mặt thất thần, vươn tay ôm lấy đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Hạ Dạ, uống máu của em, chính là người đã có được em."
Khi nào em có thể có được người?
Hãy mau yêu em đi Hạ Dạ.
Hôm sau nhất định phải thích em nhiều hơn hôm trước.