Editor: Cá Cực Lớn
Beta: Mamcute
———
Bạch Tiên Tiên kéo tay người con trai chen qua đám đông ồ ạt, chạy đến siêu thị lớn của quận 19.
Ở một nơi như siêu thị này, quần áo tồi tàn giống như Bạch Tiên Tiên và Trần Nhượng cũng có thể ra vào tự nhiên.
Ngân Hà không khỏi hỏi cô: "Nương nương, hai người nghèo khổ các người đến siêu thị để làm gì?!" Đừng nói là ăn cướp nha.
Bạch Tiên Tiên hừ lạnh một tiếng: "Sơn nhân tự có diệu kế.

Tiểu Ngân này, lần này ngươi có thể giúp được gì cho bổn cung, có thể biến ra tiền để dùng à?"
Ngân Hà: "...!Thật sự xin lỗi ta không thể, Tiểu Ngân của người chính là một cái hệ thống vô dụng như vậy đó."
Bạch Tiên Tiên: "Biến đi."
Lần trước Ngân Hà biến thành con chó lông vàng, sau khi cô chết thì nó cũng đột ngột chết theo.
Lần này Ngân Hà biến thành kẹp tóc trân châu cài trên đầu Bạch Tiên Tiên, Bạch Tiên Tiên định khi thật sự không có tiền, sẽ nhẫn tâm lấy kẹp tóc trân châu Ngân Hà đem đi bán luôn.
Mà đối với việc trên đầu Bạch Tiên Tiên đột nhiên xuất hiện kẹp tóc, Trần Nhượng cũng không hề tỏ vẻ gì.
Hai người chạy một mạch đến siêu thị, mà sau khi vận động mạnh, Trần Nhượng lại càng đói khát hơn.
Sự cố chấp của hắn đối với đồ ăn không ai có thể so được, bàn tay gắt gao siết chặt cổ tay Bạch Tiên Tiên, như là sợ bữa tối cuối cùng chạy thoát vậy.

Bạch Tiên Tiên hít sâu một hơi, thong thả tự nhiên cầm mục tiêu từ quầy siêu thị lên, đưa một đ ĩa đồ ăn thử đến trước mặt Trần Nhượng.

Trần Nhượng nhìn cô một cái thật sâu, đôi mắt màu nâu hiện lên một tia sắc bén
Chỉ nghe người con gái nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh ăn đi, đồ ăn thử không cần trả tiền, siêu thị lớn như vậy, dù sao cũng sẽ đủ cho anh ăn đó."
Trần Nhượng lấy que tre cắm lên miếng thịt, cho vào miệng mà bình tĩnh nhai nuốt: "Có đủ hay không, ăn xong hãy nói."
Bạch Tiên Tiên khẽ cắn răng, một giờ sau đó đã hoàn toàn cảm nhận được Trần Nhượng ăn nhiều đến cỡ nào.
Trần Nhượng kéo cô đi hơn nửa cái siêu thị, có bao nhiêu đồ ăn thử đều bị hắn càn quét hết, đúng là giặc cướp vào nhà mà, kể cả cái mâm cũng muốn nuốt luôn.
Dưới tốc độ ăn thử kinh khủng như vậy của họ, rất nhanh đã khiến các bảo vệ của siêu thị phải đến đó.
Bảo vệ đương nhiên là người Nhật, vẻ mặt tức giận, nói huyên thuyên nhưng Bạch Tiên Tiên nghe không hiểu gì.
Khi Bạch Tiên Tiên đang thương lượng với Ngân Hà, liệu hệ thống có thể thắp sáng thiên phú ngôn ngữ cho cô hay không, thì bảo vệ túm chặt lấy cổ tay cô, giơ nắm đấm hung ác lên uy hiếp gì đó.
Thân thể bị lôi kéo của Bạch Tiên Tiên bỗng khựng lại, cảm xúc hơi dao động, nước mắt lập tức trào ra như vòi nước.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Trần Nhượng chợt lạnh, ngón cái lần lượt đè lên ngón trỏ và ngón giữa, khớp xương vang lên răng rắc vài tiếng.
Hắn nhìn người đàn ông một tay túm chặt lấy cổ tay Bạch Tiên Tiên, nước miếng bay tứ tung xua tay còn lại.
"Con nhỏ kia cút đi mau! Ở đây không chào đón ăn mày!"
Cổ tay nhỏ bé yếu ớt của người con gái bị bàn tay xa lạ thô lỗ bắt lấy.
Đồ ăn của hắn bị người khác động vào làm cho dơ, làm cho khóc.
Không thể chịu đựng được.
Một giây sau, Bạch Tiên Tiên đã bị Trần Nhượng kéo về phía sau, vóc dáng hắn gầy gò nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, túm lấy cổ áo bảo vệ đấm một cái.
Bốp!
A ——!

Bảo vệ kêu một tiếng thảm thiết, chửi to: "Thằng nhóc thối tha!"
"Ngoan ngoãn trốn cho tốt." Trần Nhượng nói với Bạch Tiên Tiên.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại sắc như dao, từng đấm từng đấm tàn nhẫn đánh tên bảo vệ sắp chết đến nơi!
Tình hình thay đổi thành thế này khiến mi tâm của Bạch Tiên Tiên nhảy dựng lên, sau đó cô nhìn thấy vô số bảo vệ trong siêu thị từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Một đám người điên cuồng xông đến người con trai tóc xám bạc.
Hai tiếng sau.
Hai anh em và đám bảo vệ siêu thị mặt mũi bầm dập, bị đưa đến Sở Cảnh sát Đô thị.
Lúc này, thiên phú ngôn ngữ của Bạch Tiên Tiên cuối cùng cũng đã được thắp sáng.
Trần Nhượng kéo cô về bảo vệ sau người hắn, đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát Nhật, giọng nói người con trai lưu loát, bình tĩnh lên tiếng: "Em gái tôi không biết tiếng Nhật, mọi việc về vụ án cứ hỏi tôi."
"Tôi tên Trần Nhượng, 18 tuổi, người Trung Quốc."
"Đúng vậy, là tôi đánh bọn họ, một đám đàn ông bốn năm chục tuổi, không chịu nổi được một đòn."
———
"Thằng nhóc thối tha!" Sự kiêu ngạo của Trần Nhượng làm nhóm bảo vệ ở bên cạnh nhảy dựng lên.
Trần Nhượng lười nhác liếc qua bọn họ một cái.
Hắn có nói sai bất cứ câu nào sao?
Trong lòng tên bảo vệ hận hắn muốn chết, thường nói song quyền khó địch bốn tay, nhưng rồi một mình Tr ần Nhượng đánh mười mấy người bọn họ, thật sự giống như một con sói vô cùng hung ác.
"Yên lặng!"

Tên cảnh sát Nhật trừng mắt đập bàn một cái, nhóm bảo vệ phải hậm hực ngồi xuống.
Cảnh sát nhìn Trần Nhượng: "Giấy chứng nhận."
Chứng minh nhân dân, hộ chiếu, chứng nhận tạm trú.
Mặc kệ cảnh sát muốn giấy chứng nhận nào, Trần Nhượng đều lấy không ra, bởi vì hắn và Bạch Tiên Tiên là người nhập cư trái phép để đến đây.
Hắn mím môi, trên mặt hiện lên một chút chần chờ.
Nhập cư trái phép nếu như bị tra cứu đến cùng mà nói...
Bắt được một tia khó xử trong mắt của Trần Nhượng, một bảo vệ người Nhật dường như bắt được chứng cứ gì đó, rời khỏi chỗ đứng lên chỉ vào mũi Trần Nhượng nói: "Cảnh sát, tôi nghi ngờ thằng nhóc này là người nhập cư trái phép! Cậu ta không có bất cứ giấy tờ chứng minh gì!"
"Cậu ta phạm tội làm người khác bị thương, nên bị xử phạt!"
Bị người khác chỉ vào mũi, vừa chỉ vừa nói nước miếng bay tứ tung, làm Trần Nhượng nhớ tới một vài hồi ức tồi tệ, vừa nãy mới đánh người làm tiêu hao thể lực càng khiến dạ dày hắn sôi lên.
Thật đói...
Thật sự đói mà.
Trần Nhượng vẫn luôn nắm cổ tay Bạch Tiên Tiên, lúc này Bạch Tiên Tiên cảm thấy một trận đau đớn truyền đến cổ tay, có lẽ là bị người con trai này xiết chặt lấy.
Nhìn thấy Trần Nhượng bảo vệ mình, tên bảo vệ chỉ trích họ không phải người trong nước, ánh mắt lạnh lẽo của cảnh sát đối với bọn họ, Bạch Tiên Tiên lặng lẽ hít vào một hơi, buông lỏng sự kiềm chế cảm xúc, những giọt nước mắt to như hạt đậu cùng với tiếng nghẹn ngào vang lên.
"Chúng tôi không phải người nhập cư trái phép..."
Dù tiếng Nhật còn lấp vấp nhưng vẫn có thể hiểu được ý mà Bạch Tiên Tiên nói ra.
Ngân Hà: Kỹ thuật diễn của nương nương đến lúc bùng nổ rồi.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Bạch Tiên Tiên.
Ánh mắt Trần Nhượng dừng lại một cái.
Chỉ thấy người con gái tóc đen da trắng tiến lên một bước, đứng ngang hàng cùng người con trai.
Nước mắt cô chảy xuống, nhưng trong mắt mang theo kiên định cùng với phẫn nộ: "Tôi và anh trai tôi bị người khác lừa bán đến đây!"
"Chúng tôi không phải là người nhập cư trái phép!"

Thế là Bạch Tiên Tiên bắt đầu kể lại, một cặp anh em bị người khác lừa bán đến Nhật, một ngày trước khi bị tách ra bán đi, Trần Nhượng mang theo cô trốn khỏi chỗ của bọn buôn người đó.
Vừa kể vừa than thở khóc lóc, thật sự khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
Tình thế lật ngược.
Việc buôn bán người ở đâu cũng không hiếm thấy, xảy ra ở đâu cũng bị xem là gièm pha.
Kẻ lừa đảo...!này.
Sắc mặt Trần Nhượng bình tĩnh nhìn Bạch Tiên Tiên một bên xinh đẹp khóc lóc, một bên thì nói dối đâu vào đấy.
Từng chữ tiếng Nhật cô nói ra ngày càng lưu loát.
Trong đó cũng có cảnh sát nữ, nhìn Bạch Tiên Tiên đáng thương đáng yêu như vậy chỉ hận không thể ôm vào trong ngực xoa xoa.
Nhìn qua cô giống như chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn là cô nhóc đáng yêu, vậy mà đã phải trải qua việc bị bọn buôn người lừa bán, vượt qua biển cả nghìn trùng.
Mà một câu cuối của Bạch Tiên Tiên đã hoàn toàn đánh nát sự phòng bị trong lòng nhóm cảnh sát, làm người khác cảm thấy thương xót hơn.
Đôi mắt cô sau khi được nước mắt rửa sạch, trông như mắt một chú nai không tì vết.
Nhìn nhóm cảnh sát, Bạch Tiên Tiên mang theo tiếng nức nở nói.
"Chúng tôi không có tiền, đói đến sắp chết, chỉ có thể đi siêu thị dùng đồ ăn thử để lấp đầy bụng.

Ăn thử không phạm pháp đúng không? Nhưng những người bảo vệ này không phân rõ đen trắng mà muốn làm tổn thương tôi và anh trai...!Ở nơi đất nước xa xôi, không thể xin giúp đỡ, nếu không muốn bị đánh thì chúng tôi chỉ có thể phản kháng!"
Hình tượng sáng chói của một người dũng cảm chống lại cái xấu để bảo vệ em gái ở Trần Nhượng dần dần lớn lên.
Hắn kéo kéo khoé miệng, đối mặt với ánh mắt mang chút bội phục của nhóm cảnh sát, có hơi bực bội quay đầu đi, mái tóc màu xám bạc làm hắn có vẻ vô cùng kiệt ngạo khó thuần.
Hắn đói quá, việc này đã xong chưa vậy? Có thể ăn cơm hay không?
———
Thập Bát Sơn Yêu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện