Edit: Akito
Trước khi tiến cung gặp được Nhị vương tử, Ninh Thư càng thêm kiên định ý niệm không thể đi hòa thân, cái này không chỉ vì nhiệm vụ, mà vì thời điểm nhìn thấy Nhị vương tử, phản ứng của cỗ thân thể này, trong lòng sợ hãi cùng tuyệt vọng làm cho lòng Ninh Thư chua xót.
Thậm chí ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có, chỉ có sợ hãi, như cừu non bị tể vậy.
Ninh Thư thu thập một lát, đi đến ngự thư phòng tìm Lý Ôn.
Tựa như trước đó biết rằng Ninh Thư sẽ trở về vậy, thái giám bên người Lý Ôn liền trực tiếp để cho Ninh Thư tiến vào.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, đi vào, Lý Ôn đang phê duyệt tấu chương, lúc Ninh Thư tiến vào, cũng không có ngẩng đầu, thẳng đến Ninh Thư hành lễ lúc sau, Lý Ôn mới buông bút chu sa trong tay xuống,
nhìn Ninh Thư nói: “Dùng cơm rồi.”
“Không có.” Ninh Thư thành thành thật thật nói, “Thần muội tâm phiền, ăn không vô.”
Lý Ôn ‘ngô’ một tiếng, nói thẳng: “Bắc mạc Nhị vương tử Hách Liên Anh muốn cùng ngươi hòa thân, củng cố quan hệ ngoại giao vĩnh viễn giữa hai quốc, ngươi thấy thế nào.”
Ninh Thư cười nhạo một tiếng, người Hung Nô chính là người Hung Nô, cho rằng kêu Bắc mạc liền có vẻ cao lớn sao? “Hoàng huynh muốn nghe lời nói dối hay lời nói thật?” Ninh Thư thẳng tắp mà nhìn Lý Ôn.
Lý Ôn nhíu mày, “Nói là được.”
Ninh Thư quỳ trên mặt đất, cắn cắn môi nói: “Thần muội không muốn đi hòa thân.”
“A, lý do?” Biểu tình Lý Ôn nhàn nhạt, tựa hồ không kỳ quái chuyện Ninh Thư cự tuyệt.
“Thần muội đã cùng Hách Liên Anh giao thủ qua, hắn rất lợi hại, phía trên hắn còn có một cái Đại vương tử lợi hại hơn đè nặng.” Ninh Thư nghiến răng nghiến lợi nói, từ lúc tiến vào thế giới này, Ninh Thư liền đem đối tượng hòa thân của nguyên chủ phân tích rõ ràng, căn cứ ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ gả đi, hai người này chính là đấu thật sự lợi hại.
“Động thủ, có bị đả thương không?” Sóng mắt Lý Ôn mênh mông, ánh mắt nhìn Ninh Thư thực nhu hòa.
“Hoàng huynh, cường đạo mãi là cường đạo, người Hung Nô ở biên cảnh Đại Ung cướp đoạt, sát hại con dân của Đại Ung, hành vi cường đạo như vậy chính là không thể khoan thứ, thần muội hưởng thụ vinh quang hoàng tộc, có thể đi hòa thân, hồi báo hoàng tộc, nhưng hành động này chỉ càng thêm cổ vũ dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương.”
“Đường đường triều đình Đại Ung cư nhiên lại thỏa hiệp như vậy, như thế nào không làm thất vọng những con dân ở biên cảnh đây,” Ninh Thư cắn răng nói.
“Hơn nữa lần này tới đây, người Hung Nô không chỉ muốn hòa thân với công chúa Đại Ung, còn muốn quét đi mồ hôi nước mắt của bá tánh, loại chuyện này có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.” Ngữ khí Ninh Thư có chút bi phẫn, đây cũng không phải là lời khuyên nhủ Lý Ôn, mà là cảm xúc trong lòng nguyên chủ.
Nguyên chủ tận mắt chứng kiến con dân ở biên cảnh bị bắt đi làm nô lệ, chỉ là lúc đó bản thân nguyên chủ cũng ở trong địa ngục, thống khổ giãy dụa, so với những nô lệ kia cuộc sống càng thêm bi thảm.
Sắc mặt Lý Ôn có chút lạnh, không biết là vì lời nói của Ninh Thư, hay là vì gì khác, hiện tại khí thế trên người Lý Ôn thực lạnh lẽo, uy quyền cùng trang nghiêm của hoàng đế khiến cho Ninh Thư có chút không thở nổi.
Ninh Thư cắn răng, quỳ trên mặt đất, âm vang hữu lực nói: “Hoàng huynh, thần muội nguyện ý trở thành bày tôi của hoàng huynh, để cho vương triều của hoàng huynh không cần hòa thân, không cần bồi thường, không cần chia đất, không cần tiến cống, thiên tử thủ biên cương, quân vương chết xã tắc, bốn bề đều thờ phụng vương triều.”
Lý Ôn sững sờ, ánh mắt có chút phức tạp mà nhìn Ninh Thư, nói: “Ngươi muốn làm như thế nào?”
“Đem người Bắc Mạc chặt đứt ném vào trong tay Đại Ung, đánh cho nó sợ hãi, thần muội nguyện ý nắm giữ ấn soái ra chiến trường, đến chết mới thôi.” Ninh Thư âm vang hữu lực nói, ngay cả thân thể cũng có chút run rẩy.
Khóe miệng Lý Ôn lộ ra vẻ tươi cười, vòng qua án thư, đi đến trước mặt Ninh Thư, vươn tay nâng Ninh Thư dậy, hơi bật cười nói: “Từ xưa đến nay, nào có nữ tử nắm giữ ấn soái chứ?”
Nhiều lắm, Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Anh, tựa hồ thế giới này không có tiền lệ.
“Trẫm sẽ không để ngươi phải đi hòa thân, về phần sự tình nắm giữ ấn soái, trẫm sẽ suy nghĩ một chút, đi dùng bữa đi.” Lý Ôn ôn hòa nói, đã có chút bộ dạng của ca ca, “Ân Huệ, ngươi hiểu chuyện rồi.”
Mỗi lần nghe được Lý Ôn nói hiểu chuyện rồi, Ninh Thư đều đổ mồ hôi a.
Ra ngự thư phòng, cả người Ninh Thư đều mềm nhũn, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng buông xuống.
Trở lại Lan Uyển điện, Ninh Thư ăn một chút đồ vật, liền nằm ở trên giường nàng ngáy o..o…, cũng không biết ngủ bao lâu, lại bị Diệu Tình đánh thức, nói là có yến hội chiêu đãi đoàn sứ giả Bắc Mạc.
Ninh Thư cởi ra kỵ phục tiện lợi, mặc vào cung trang đẹp đẽ quý giá của công chúa đã lâu không thấy, trên đầu cài đầy trang sức, ống tay áo rộng, phiền phức vô cùng, Ninh Thư đều cảm giác có chút không quen, cảm thấy cái cổ cũng bị đồ vật trên đầu đè cho lệch rồi.
Diệu Tình muốn đi theo Ninh Thư, nhưng Ninh Thư như thế nào sẽ để cho nàng như nguyện, muốn để cho nàng nhìn không tới Lý Ôn, hạn chết ngươi.
Dưới ánh mắt u oán oán hận lại che dấu được rất sâu của Diệu Tình, Ninh Thư hướng đại điện yến hội xuất phát.
Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, âm thanh đàn sáo trút xuống mỗi góc đại điện, hỗn hợp làm cho lòng người tựa như say, hợp thành khiến người trầm mê phù hoa cùng hưởng lạc.
Ninh Thư đi vào trong đại sảnh, khiến cho không khí trong cung điện thoáng trầm ngưng một chút, tất cả mọi người đều nhìn Ninh Thư, trong lòng Ninh Thư chửi thầm, những nam nhân này chính mình hưởng lạc, dùng một nữ nhân đi hòa thân đổi lấy hòa bình, còn có phải là nam nhân hay không a.
“Ân Huệ, đến chỗ trẫm.” Lý Ôn hướng Ninh Thư ngoắc tay.
Ninh Thư bỏ qua ánh mắt cường thế bên kia của Nhị vương tử trong đoàn sứ giả Bắc mạc, đi đến trước mặt Lý Ôn, hướng Lý Ôn hành lễ, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Ánh mắt của Hách Liên Anh như hình với bóng, Ninh Thư cảm giác giống như có cái đinh đóng ở trên người mình vậy, cực kỳ không thoải mái.
Nhìn em gái ngươi a, Ninh Thư hướng Hách Liên Anh trừng mắt một cái, sau đó sửng sốt một chút, trước kia cùng người này đánh nhau không có chú ý, hiện tại quan sát, người này lớn lên thật đúng là cuồng dã, tóc rối bù, cổ áo hơi mở rộng, trên cổ đeo đoán chừng là vòng cổ nanh sói, eo cong mông hẹp, làn da màu đồng cổ, hình dáng thâm thúy, toàn thân đều tràn đầy hương vị dã tính.
Cùng nam tử của Đại Ung không giống nhau, nam tử Đại Ung chủ yếu là ưu nhã thanh quý.
Chậc chậc, lớn lên tốt cũng không thể che dấu tính cách cặn bã của hắn, tính tình cuồng dã tàn nhẫn, nam nhân như này đối với nữ nhân mà nói chính là ác mộng.
Thấy Ninh Thư dò xét chính mình, Nhị vương tử Hách Liên Anh hướng Ninh Thư lộ ra hàm răng trắng sáng, ánh mắt mang theo tư thái quyết tâm, đặc biệt là thời điểm đối phương dùng ánh mắt thanh lãnh dò xét hắn, Hách Liên Anh cảm thấy máu ở trong trái tim mình cũng bắt đầu sôi trào rồi.
Giống như sói hoang phát hiện mục tiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm mang theo chăm chú cùng chờ mong.
Cùng trước kia ăn mặc quần áo nhẹ nhàng không giống nhau, tư thế hiên ngang, toàn thân đều mang theo một cỗ sắc bén, thần sắc thanh lãnh, dưới sự trợ họa của hoa phục, có vẻ đặc biệt mà kiêu ngạo cùng tôn quý.
Hách Liên Anh đột nhiên cười rộ lên, hàm răng trắng sáng dưới ngọn đèn chiếu xuống, tản ra ánh sáng tuyết trắng, làm cho người nhìn thấy được đều cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Hách Liên Anh nâng chén rượu, hướng Ninh Thư ở xa xa cạn một chén, ánh mắt sáng quắc, Ninh Thư cười nhạo một tiếng, quay đầu đi không có nhìn hắn, cũng xem như không nhìn thấy hành động kính rượu của Hách Liên Anh.
Trước khi tiến cung gặp được Nhị vương tử, Ninh Thư càng thêm kiên định ý niệm không thể đi hòa thân, cái này không chỉ vì nhiệm vụ, mà vì thời điểm nhìn thấy Nhị vương tử, phản ứng của cỗ thân thể này, trong lòng sợ hãi cùng tuyệt vọng làm cho lòng Ninh Thư chua xót.
Thậm chí ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có, chỉ có sợ hãi, như cừu non bị tể vậy.
Ninh Thư thu thập một lát, đi đến ngự thư phòng tìm Lý Ôn.
Tựa như trước đó biết rằng Ninh Thư sẽ trở về vậy, thái giám bên người Lý Ôn liền trực tiếp để cho Ninh Thư tiến vào.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, đi vào, Lý Ôn đang phê duyệt tấu chương, lúc Ninh Thư tiến vào, cũng không có ngẩng đầu, thẳng đến Ninh Thư hành lễ lúc sau, Lý Ôn mới buông bút chu sa trong tay xuống,
nhìn Ninh Thư nói: “Dùng cơm rồi.”
“Không có.” Ninh Thư thành thành thật thật nói, “Thần muội tâm phiền, ăn không vô.”
Lý Ôn ‘ngô’ một tiếng, nói thẳng: “Bắc mạc Nhị vương tử Hách Liên Anh muốn cùng ngươi hòa thân, củng cố quan hệ ngoại giao vĩnh viễn giữa hai quốc, ngươi thấy thế nào.”
Ninh Thư cười nhạo một tiếng, người Hung Nô chính là người Hung Nô, cho rằng kêu Bắc mạc liền có vẻ cao lớn sao? “Hoàng huynh muốn nghe lời nói dối hay lời nói thật?” Ninh Thư thẳng tắp mà nhìn Lý Ôn.
Lý Ôn nhíu mày, “Nói là được.”
Ninh Thư quỳ trên mặt đất, cắn cắn môi nói: “Thần muội không muốn đi hòa thân.”
“A, lý do?” Biểu tình Lý Ôn nhàn nhạt, tựa hồ không kỳ quái chuyện Ninh Thư cự tuyệt.
“Thần muội đã cùng Hách Liên Anh giao thủ qua, hắn rất lợi hại, phía trên hắn còn có một cái Đại vương tử lợi hại hơn đè nặng.” Ninh Thư nghiến răng nghiến lợi nói, từ lúc tiến vào thế giới này, Ninh Thư liền đem đối tượng hòa thân của nguyên chủ phân tích rõ ràng, căn cứ ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ gả đi, hai người này chính là đấu thật sự lợi hại.
“Động thủ, có bị đả thương không?” Sóng mắt Lý Ôn mênh mông, ánh mắt nhìn Ninh Thư thực nhu hòa.
“Hoàng huynh, cường đạo mãi là cường đạo, người Hung Nô ở biên cảnh Đại Ung cướp đoạt, sát hại con dân của Đại Ung, hành vi cường đạo như vậy chính là không thể khoan thứ, thần muội hưởng thụ vinh quang hoàng tộc, có thể đi hòa thân, hồi báo hoàng tộc, nhưng hành động này chỉ càng thêm cổ vũ dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương.”
“Đường đường triều đình Đại Ung cư nhiên lại thỏa hiệp như vậy, như thế nào không làm thất vọng những con dân ở biên cảnh đây,” Ninh Thư cắn răng nói.
“Hơn nữa lần này tới đây, người Hung Nô không chỉ muốn hòa thân với công chúa Đại Ung, còn muốn quét đi mồ hôi nước mắt của bá tánh, loại chuyện này có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.” Ngữ khí Ninh Thư có chút bi phẫn, đây cũng không phải là lời khuyên nhủ Lý Ôn, mà là cảm xúc trong lòng nguyên chủ.
Nguyên chủ tận mắt chứng kiến con dân ở biên cảnh bị bắt đi làm nô lệ, chỉ là lúc đó bản thân nguyên chủ cũng ở trong địa ngục, thống khổ giãy dụa, so với những nô lệ kia cuộc sống càng thêm bi thảm.
Sắc mặt Lý Ôn có chút lạnh, không biết là vì lời nói của Ninh Thư, hay là vì gì khác, hiện tại khí thế trên người Lý Ôn thực lạnh lẽo, uy quyền cùng trang nghiêm của hoàng đế khiến cho Ninh Thư có chút không thở nổi.
Ninh Thư cắn răng, quỳ trên mặt đất, âm vang hữu lực nói: “Hoàng huynh, thần muội nguyện ý trở thành bày tôi của hoàng huynh, để cho vương triều của hoàng huynh không cần hòa thân, không cần bồi thường, không cần chia đất, không cần tiến cống, thiên tử thủ biên cương, quân vương chết xã tắc, bốn bề đều thờ phụng vương triều.”
Lý Ôn sững sờ, ánh mắt có chút phức tạp mà nhìn Ninh Thư, nói: “Ngươi muốn làm như thế nào?”
“Đem người Bắc Mạc chặt đứt ném vào trong tay Đại Ung, đánh cho nó sợ hãi, thần muội nguyện ý nắm giữ ấn soái ra chiến trường, đến chết mới thôi.” Ninh Thư âm vang hữu lực nói, ngay cả thân thể cũng có chút run rẩy.
Khóe miệng Lý Ôn lộ ra vẻ tươi cười, vòng qua án thư, đi đến trước mặt Ninh Thư, vươn tay nâng Ninh Thư dậy, hơi bật cười nói: “Từ xưa đến nay, nào có nữ tử nắm giữ ấn soái chứ?”
Nhiều lắm, Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Anh, tựa hồ thế giới này không có tiền lệ.
“Trẫm sẽ không để ngươi phải đi hòa thân, về phần sự tình nắm giữ ấn soái, trẫm sẽ suy nghĩ một chút, đi dùng bữa đi.” Lý Ôn ôn hòa nói, đã có chút bộ dạng của ca ca, “Ân Huệ, ngươi hiểu chuyện rồi.”
Mỗi lần nghe được Lý Ôn nói hiểu chuyện rồi, Ninh Thư đều đổ mồ hôi a.
Ra ngự thư phòng, cả người Ninh Thư đều mềm nhũn, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng buông xuống.
Trở lại Lan Uyển điện, Ninh Thư ăn một chút đồ vật, liền nằm ở trên giường nàng ngáy o..o…, cũng không biết ngủ bao lâu, lại bị Diệu Tình đánh thức, nói là có yến hội chiêu đãi đoàn sứ giả Bắc Mạc.
Ninh Thư cởi ra kỵ phục tiện lợi, mặc vào cung trang đẹp đẽ quý giá của công chúa đã lâu không thấy, trên đầu cài đầy trang sức, ống tay áo rộng, phiền phức vô cùng, Ninh Thư đều cảm giác có chút không quen, cảm thấy cái cổ cũng bị đồ vật trên đầu đè cho lệch rồi.
Diệu Tình muốn đi theo Ninh Thư, nhưng Ninh Thư như thế nào sẽ để cho nàng như nguyện, muốn để cho nàng nhìn không tới Lý Ôn, hạn chết ngươi.
Dưới ánh mắt u oán oán hận lại che dấu được rất sâu của Diệu Tình, Ninh Thư hướng đại điện yến hội xuất phát.
Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, âm thanh đàn sáo trút xuống mỗi góc đại điện, hỗn hợp làm cho lòng người tựa như say, hợp thành khiến người trầm mê phù hoa cùng hưởng lạc.
Ninh Thư đi vào trong đại sảnh, khiến cho không khí trong cung điện thoáng trầm ngưng một chút, tất cả mọi người đều nhìn Ninh Thư, trong lòng Ninh Thư chửi thầm, những nam nhân này chính mình hưởng lạc, dùng một nữ nhân đi hòa thân đổi lấy hòa bình, còn có phải là nam nhân hay không a.
“Ân Huệ, đến chỗ trẫm.” Lý Ôn hướng Ninh Thư ngoắc tay.
Ninh Thư bỏ qua ánh mắt cường thế bên kia của Nhị vương tử trong đoàn sứ giả Bắc mạc, đi đến trước mặt Lý Ôn, hướng Lý Ôn hành lễ, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Ánh mắt của Hách Liên Anh như hình với bóng, Ninh Thư cảm giác giống như có cái đinh đóng ở trên người mình vậy, cực kỳ không thoải mái.
Nhìn em gái ngươi a, Ninh Thư hướng Hách Liên Anh trừng mắt một cái, sau đó sửng sốt một chút, trước kia cùng người này đánh nhau không có chú ý, hiện tại quan sát, người này lớn lên thật đúng là cuồng dã, tóc rối bù, cổ áo hơi mở rộng, trên cổ đeo đoán chừng là vòng cổ nanh sói, eo cong mông hẹp, làn da màu đồng cổ, hình dáng thâm thúy, toàn thân đều tràn đầy hương vị dã tính.
Cùng nam tử của Đại Ung không giống nhau, nam tử Đại Ung chủ yếu là ưu nhã thanh quý.
Chậc chậc, lớn lên tốt cũng không thể che dấu tính cách cặn bã của hắn, tính tình cuồng dã tàn nhẫn, nam nhân như này đối với nữ nhân mà nói chính là ác mộng.
Thấy Ninh Thư dò xét chính mình, Nhị vương tử Hách Liên Anh hướng Ninh Thư lộ ra hàm răng trắng sáng, ánh mắt mang theo tư thái quyết tâm, đặc biệt là thời điểm đối phương dùng ánh mắt thanh lãnh dò xét hắn, Hách Liên Anh cảm thấy máu ở trong trái tim mình cũng bắt đầu sôi trào rồi.
Giống như sói hoang phát hiện mục tiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm mang theo chăm chú cùng chờ mong.
Cùng trước kia ăn mặc quần áo nhẹ nhàng không giống nhau, tư thế hiên ngang, toàn thân đều mang theo một cỗ sắc bén, thần sắc thanh lãnh, dưới sự trợ họa của hoa phục, có vẻ đặc biệt mà kiêu ngạo cùng tôn quý.
Hách Liên Anh đột nhiên cười rộ lên, hàm răng trắng sáng dưới ngọn đèn chiếu xuống, tản ra ánh sáng tuyết trắng, làm cho người nhìn thấy được đều cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Hách Liên Anh nâng chén rượu, hướng Ninh Thư ở xa xa cạn một chén, ánh mắt sáng quắc, Ninh Thư cười nhạo một tiếng, quay đầu đi không có nhìn hắn, cũng xem như không nhìn thấy hành động kính rượu của Hách Liên Anh.
Danh sách chương