Edit: LAHong
Kiều Linh Nhi không tưởng tượng nổi số điểm lại rớt thảm hại như vậy, trong khi đó tốc độ tăng hảo cảm lại chậm như rùa bò.
Sau sự kiện đạo văn, độ thiện cảm đã giảm không sai biệt lắm tận 30 điểm rồi.
Nội tâm Kiều Linh Nhi gào thét một trận.
Lại nhìn Việt Ôn Luân cau mày mất hết kiên nhẫn, Kiều Linh Nhi chợt thấy đáy lòng nguội lạnh.
“Em, em nhất định sẽ tìm được bằng chứng, thật đấy.” Kiều Linh Nhi an ủi Việt Ôn Luân, cũng như tiếp cho bản thân thêm chút dũng khí.
Thời điểm Kiều Linh Nhi đi đến cửa, Việt Ôn Luân bỗng gọi với lại: “Kịch bản này do em viết thật sao, anh cần em khẳng định thêm lần nữa, để anh chuẩn bị tâm lí, cũng như bố trí cho thật tốt.”
Kiều Linh Nhi xoay người lại, bất ngờ đối diện với một đôi mắt lạnh lùng sắc bén, mang theo một tia dò xét cùng nghi ngờ. Ánh mắt đó như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tâm can của cô ta.
Kiều Linh Nhi tim đập như sấm, rốt cuộc có nên thừa nhận hay không, nếu thừa nhận, độ hảo cảm khẳng định tụt thẳng xuống mức 0 điểm, nhiệm vụ công lược liền thất bại, game over!
Ở trong lòng Việt Ôn Luân, hẳn sẽ nghĩ cô ta chính là một người đạo đức giả, là một kẻ ăn cắp trắng trợn. Về sau còn biết làm thế nào để tăng điểm nữa? Nhưng nếu không thừa nhận, nhỡ gây ra tổn thất nặng nề hơn thì sao?
“Anh không tin em?” Kiều Linh Nhi thương tâm nói, đồng thời ép bản thân đối diện với ánh mắt của Việt Ôn Luân.
Kiều Linh Nhi rưng rưng nước mắt, lệ nóng quanh tròng: “Trong thâm tâm anh nghĩ em là người như vậy sao? Là một kẻ đạo văn, ăn cắp tác phẩm của người khác?”
“Diễn viên vốn là công việc chính của em, em còn muốn phấn đấu trở thành Ảnh hậu, muốn góp mặt trong vô số bộ phim truyền hình nữa cơ mà. Còn kịch bản này thật sự là em nhân lúc rảnh rỗi viết ra.”
“Không phải anh không tin em, chỉ có điều chuyện này vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần em nói em không đạo văn, anh sẽ tin em.” Việt Ôn Luân cảm thấy cô ta thật đáng thương, vừa mới bước chân vào nghề đã bị vận đen đeo bám.
Kiều Linh Nhi hít một hơi thật sâu, thanh âm mang theo sự run rẩy: “Em không đạo văn, xin anh hãy tin em.”
Cuối cùng Kiều Linh Nhi vẫn lựa chọn không nói ra sự thật, lựa chọn gắng gượng chống đỡ.
“Anh tin em.”
Khoang miệng Kiều Linh Nhi đắng ngắt như cắn phải mật gấu, đầu lưỡi tê dại một mảng, quay người bước ra khỏi phòng làm việc của Việt Ôn Luân.
Kiều Linh Nhi đứng ở ven đường, nói chuyện với hệ thống ở trong đầu: “Ta mặc kệ, dù sao mi cũng phải chịu trách nhiệm chuyện này cho ta, là mi cấp cho ta kịch bản trùng với người khác, giờ xảy ra mâu thuẫn sóng gió, mi không nên trốn tránh trách nhiệm như vậy đi?”
“Nếu mi không giải quyết giúp ta, ta ứ thèm làm nhiệm vụ, ta cũng không công lược nam nhân nữa.” Kiều Linh Nhi nửa uy hiếp nửa van xin hệ thống.
Không hiểu vì sao cô ta lại có một niềm tin mù quáng vào hệ thống trong đầu, cảm giác hệ thống không gì không làm được, hẳn là chuyện gì cũng có thế giải quyết êm xuôi.
“Cô là ký chủ vô năng nhất mà tôi từng gặp, sao cô không tự nghĩ biện pháp đi, tôi cung cấp đạo cụ cho cô, cô còn không biết đường sử dụng, còn gân cổ bắt tôi chuyện gì cũng phải giải quyết thay cô.” Hệ thống trong đầu Kiều Linh Nhi phi thường lãnh khốc nói.
“Ta đây không phải không có biện pháp xử lý, mi có thể làm thời gian quay ngược lại thời điểm đưa kịch bản cho Việt Ôn Luân được không? Không đưa cho hắn kịch bản này nữa, thay thế bằng kịch bản khác.” Kiều Linh Nhi tràn trề mong đợi, hỏi.
“Không thể.” Hệ thống lập tức cự tuyệt.
Nội tâm Kiều Ninh Nhi sụp đổ hoàn toàn. Cô ta lựa chọn chết sĩ ngay trước mặt Việt Ôn Luân, bởi vì hệ thống là ngôi sao hi vọng cuối cùng, hệ thống có thể trợ giúp cô ta.
Hiện tại bị hệ thống từ chối thẳng thừng, trong lòng cô ta quẫn bách đến cực điểm.
“Nếu mi không giúp ta, ta sẽ tự sát.” Kiều Linh Nhi gằn giọng uy hiếp.
“Cứ tự nhiên, tôi tuyển chọn rất nhiều ký chủ, không có cô thì vẫn còn người khác.”
Kiều Linh Nhi: …
Đúng là ông trời muốn diệt ta!
Nghe hệ thống muốn thoát khỏi mình, Kiều Linh Nhi càng run rẩy sợ hãi, cô ta không thể sống thiếu hệ thống được, không có hệ thống, cuộc đời cô ta nào khác gì trước kia.
Làn da trắng như tuyết, khí chất ưu nhã xuất chúng, thêm cả một thành kỹ năng diễn xuất được trang bị trên người cô ta.. toàn bộ đều biến mất.
Nghĩ cách đi, nghĩ cách đi, nhất định phải vượt qua cửa ải đầy chông gai này.
Trong khi Kiều Linh Nhi đang xoắn xuýt nghĩ cách vượt chướng ngại vật thì trên mạng xã hội đã sớm bùng nổ.
Dư luận đa phần đều ủng hộ nữ biên kịch Trần Hương. Trần Hương đã viết qua không ít tác phẩm, rất nổi danh trong giới biên kịch.
Mà đối phương ngay cả một tác phẩm đều không có, chỉ dựa vào một bộ phim tiên hiệp để lọt vào tầm mắt công chúng, rõ ràng là diễn viên mà còn viết cả kịch bản, liệu tin nổi không?
Kiều Linh Nhi không tưởng tượng nổi số điểm lại rớt thảm hại như vậy, trong khi đó tốc độ tăng hảo cảm lại chậm như rùa bò.
Sau sự kiện đạo văn, độ thiện cảm đã giảm không sai biệt lắm tận 30 điểm rồi.
Nội tâm Kiều Linh Nhi gào thét một trận.
Lại nhìn Việt Ôn Luân cau mày mất hết kiên nhẫn, Kiều Linh Nhi chợt thấy đáy lòng nguội lạnh.
“Em, em nhất định sẽ tìm được bằng chứng, thật đấy.” Kiều Linh Nhi an ủi Việt Ôn Luân, cũng như tiếp cho bản thân thêm chút dũng khí.
Thời điểm Kiều Linh Nhi đi đến cửa, Việt Ôn Luân bỗng gọi với lại: “Kịch bản này do em viết thật sao, anh cần em khẳng định thêm lần nữa, để anh chuẩn bị tâm lí, cũng như bố trí cho thật tốt.”
Kiều Linh Nhi xoay người lại, bất ngờ đối diện với một đôi mắt lạnh lùng sắc bén, mang theo một tia dò xét cùng nghi ngờ. Ánh mắt đó như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tâm can của cô ta.
Kiều Linh Nhi tim đập như sấm, rốt cuộc có nên thừa nhận hay không, nếu thừa nhận, độ hảo cảm khẳng định tụt thẳng xuống mức 0 điểm, nhiệm vụ công lược liền thất bại, game over!
Ở trong lòng Việt Ôn Luân, hẳn sẽ nghĩ cô ta chính là một người đạo đức giả, là một kẻ ăn cắp trắng trợn. Về sau còn biết làm thế nào để tăng điểm nữa? Nhưng nếu không thừa nhận, nhỡ gây ra tổn thất nặng nề hơn thì sao?
“Anh không tin em?” Kiều Linh Nhi thương tâm nói, đồng thời ép bản thân đối diện với ánh mắt của Việt Ôn Luân.
Kiều Linh Nhi rưng rưng nước mắt, lệ nóng quanh tròng: “Trong thâm tâm anh nghĩ em là người như vậy sao? Là một kẻ đạo văn, ăn cắp tác phẩm của người khác?”
“Diễn viên vốn là công việc chính của em, em còn muốn phấn đấu trở thành Ảnh hậu, muốn góp mặt trong vô số bộ phim truyền hình nữa cơ mà. Còn kịch bản này thật sự là em nhân lúc rảnh rỗi viết ra.”
“Không phải anh không tin em, chỉ có điều chuyện này vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần em nói em không đạo văn, anh sẽ tin em.” Việt Ôn Luân cảm thấy cô ta thật đáng thương, vừa mới bước chân vào nghề đã bị vận đen đeo bám.
Kiều Linh Nhi hít một hơi thật sâu, thanh âm mang theo sự run rẩy: “Em không đạo văn, xin anh hãy tin em.”
Cuối cùng Kiều Linh Nhi vẫn lựa chọn không nói ra sự thật, lựa chọn gắng gượng chống đỡ.
“Anh tin em.”
Khoang miệng Kiều Linh Nhi đắng ngắt như cắn phải mật gấu, đầu lưỡi tê dại một mảng, quay người bước ra khỏi phòng làm việc của Việt Ôn Luân.
Kiều Linh Nhi đứng ở ven đường, nói chuyện với hệ thống ở trong đầu: “Ta mặc kệ, dù sao mi cũng phải chịu trách nhiệm chuyện này cho ta, là mi cấp cho ta kịch bản trùng với người khác, giờ xảy ra mâu thuẫn sóng gió, mi không nên trốn tránh trách nhiệm như vậy đi?”
“Nếu mi không giải quyết giúp ta, ta ứ thèm làm nhiệm vụ, ta cũng không công lược nam nhân nữa.” Kiều Linh Nhi nửa uy hiếp nửa van xin hệ thống.
Không hiểu vì sao cô ta lại có một niềm tin mù quáng vào hệ thống trong đầu, cảm giác hệ thống không gì không làm được, hẳn là chuyện gì cũng có thế giải quyết êm xuôi.
“Cô là ký chủ vô năng nhất mà tôi từng gặp, sao cô không tự nghĩ biện pháp đi, tôi cung cấp đạo cụ cho cô, cô còn không biết đường sử dụng, còn gân cổ bắt tôi chuyện gì cũng phải giải quyết thay cô.” Hệ thống trong đầu Kiều Linh Nhi phi thường lãnh khốc nói.
“Ta đây không phải không có biện pháp xử lý, mi có thể làm thời gian quay ngược lại thời điểm đưa kịch bản cho Việt Ôn Luân được không? Không đưa cho hắn kịch bản này nữa, thay thế bằng kịch bản khác.” Kiều Linh Nhi tràn trề mong đợi, hỏi.
“Không thể.” Hệ thống lập tức cự tuyệt.
Nội tâm Kiều Ninh Nhi sụp đổ hoàn toàn. Cô ta lựa chọn chết sĩ ngay trước mặt Việt Ôn Luân, bởi vì hệ thống là ngôi sao hi vọng cuối cùng, hệ thống có thể trợ giúp cô ta.
Hiện tại bị hệ thống từ chối thẳng thừng, trong lòng cô ta quẫn bách đến cực điểm.
“Nếu mi không giúp ta, ta sẽ tự sát.” Kiều Linh Nhi gằn giọng uy hiếp.
“Cứ tự nhiên, tôi tuyển chọn rất nhiều ký chủ, không có cô thì vẫn còn người khác.”
Kiều Linh Nhi: …
Đúng là ông trời muốn diệt ta!
Nghe hệ thống muốn thoát khỏi mình, Kiều Linh Nhi càng run rẩy sợ hãi, cô ta không thể sống thiếu hệ thống được, không có hệ thống, cuộc đời cô ta nào khác gì trước kia.
Làn da trắng như tuyết, khí chất ưu nhã xuất chúng, thêm cả một thành kỹ năng diễn xuất được trang bị trên người cô ta.. toàn bộ đều biến mất.
Nghĩ cách đi, nghĩ cách đi, nhất định phải vượt qua cửa ải đầy chông gai này.
Trong khi Kiều Linh Nhi đang xoắn xuýt nghĩ cách vượt chướng ngại vật thì trên mạng xã hội đã sớm bùng nổ.
Dư luận đa phần đều ủng hộ nữ biên kịch Trần Hương. Trần Hương đã viết qua không ít tác phẩm, rất nổi danh trong giới biên kịch.
Mà đối phương ngay cả một tác phẩm đều không có, chỉ dựa vào một bộ phim tiên hiệp để lọt vào tầm mắt công chúng, rõ ràng là diễn viên mà còn viết cả kịch bản, liệu tin nổi không?
Cô ta đã từng cướp vai diễn từ người khác, hẳn kịch bản cũng sao chép của người khác.
Nhất là khi Kiều Linh Nhi còn ném cho Việt Ôn Luân một cục phiền toái như vậy, khiến fan của Việt Ôn Luân triệt để phát cuồng, vọt tới fanpage của cô ta mắng chửi té tát.
Mắng Kiều Linh Nhi là ả hồ ly tinh, là đồ sao chổi.
Ngoài ra, fan của cô ta còn tạo áp lực cực lớn… Hiện tại, Kiều Linh nhi chỉ có thể vùi đầu vào viết bản thảo, đẩy nhanh tiến độ ngụy tạo bằng chứng.
Được cái tâm lý của Kiều Linh Nhi cũng rất cứng, tại Weibo phát biểu một câu hùng hồn: “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ, bla bla.”
* Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: hiểu nôm na có nghĩa là những người trong sạch, ngay thẳng, tốt đẹp…, thì họ chẳng cần phải thanh minh hay khuếch trương về mình, bản chất nội tại đã là tốt đẹp.
Ninh Thư nhìn Kiều Linh Nhi đăng tin, chép chép miệng, thật đúng là ‘một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ’?
Không lấy ra được bằng chứng xác đáng, nói những lời này không có rắm tác dụng, thoạt nhìn chính là hành vi giấu đầu lòi đuôi, một chút đáng tin đều không có.
Kịch bản này không phải cô ta viết.
Nói chưa dứt lời, bài đăng như thể chọc vào tổ ong vò vẽ, bị biên tập xé, bị fan xé.
Trần Hương ở trong giới biên kịch là một người rất có danh vọng, có vô số người đứng lên bảo vệ, thay chị ta hò hét trợ uy, muốn Kiều Linh Nhi mau cút xéo khỏi giới biên kịch.
Vụ đạo văn đình đám này sắp sửa được combat trên tòa.Bởi vì kịch bản được công ty giải trí đầu tư với số vốn không hề nhỏ, nên tòa án sẽ sớm mở phiên tòa xét xử.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Thư bận rộn công tác quảng bá hình ảnh của bản thân, chờ tòa án phán quyết xong, cô có thể khởi công quay diễn.
Ninh Thư không cho rằng bên cô sẽ thua kiện, một là do biên kịch , hai là do công ty giải trí có tiềm lực rất mạnh, ngang ngửa với công ty của Việt Ôn Luân.
Việt Ôn Luân nhận được giấy thông báo của tòa án, xác định thời gian diễn ra phiên tòa.
Đầu hắn như muốn nổ tung đến nơi, chuyện này bất luận là thắng hay bại, cũng sẽ đắc tội với một số người trong giới.
Hắn lập tức gọi điện cho Kiều Linh Nhi, hỏi cô ta đã tìm được bằng chứng hay chưa, giục cô ta nhanh chóng đi qua nói chuyện với luật sư, trao đổi thông tin cụ thể.
Kiều Linh Nhi nóng nảy gãi đầu, sắc mặt tái nhợt, thức trắng mấy đêm để copy, hiện tại đầu đau muốn xỉu.
Hết lần này tới lần khác còn bị hế thống nhắc nhở, độ thiện cảm giảm xuống, giờ chỉ còn 50.
Lại là 10 điểm!!
Kiều Linh Nhi không dám tưởng tượng nếu thua kiện cáo, độ hảo cảm của Việt Ôn Luân phải chăng rớt xuống 0 điểm?
Đàn ông kiểu chó gì vậy, mồm thì bảo thích cô ta, nhưng đến lúc gặp rắc rối thì rũ sạch tình cảm.
Kiều Linh Nhi tạm coi là có não, biết là viết vào giấy trắng sẽ bị người ta sinh nghi, nên cô ta tìm đến một nơi làm giả đồ cổ, biến cuốn sổ trở nên cũ kĩ.
Xong xuôi mới mang cuốn sổ đi tìm Việt Ôn Luân.
Việt Ôn Luân lật giở cuốn sổ ố vàng, trong trang giấy chi chít bút kí phác thảo, rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt lộ ra ý cười: “Có vật này, chúng ta sẽ dành được phần thắng.”
Danh sách chương