Bất kể là do ghen ghét hay nguyên nhân nào khác, cứ làm bạn gái của Tổng giám đốc Tô là auto bị đào xới bối cảnh gia đình.
Cơ cấu chính phủ là nơi phi thường nghiêm túc, đại diện cho hình ảnh của cả quốc gia.
Nói tới Ngô Tiêm Nhu, trước tiên người ta sẽ nghĩ tới bối cảnh quân đội phía sau cô ta.
Người bề trên không muốn ngày nào cũng bị giới báo chí làm phiền, bới móc về thông tin nội bộ tổ chức.
Một Ngô Tiêm Nhu nhỏ bé không đại diện cho toàn bộ lực lượng quân đội quốc gia.
Người không biết còn tưởng con gái quan lớn đều chỉ biết cậy quyền ỷ thế như vậy.
Ngô chính ủy quả thực đau đầu muốn chết.
Ông ta hiểu tính con gái mình bướng bỉnh, vì vậy mới tìm một chàng rể có thể bao dung, chăm sóc cho con gái – Tống Dật.
Thế mà vẫn xảy ra chuyện.
Ngô chính ủy không cho phép con gái qua lại với tay thương nhân làm ăn như Tổng giám đốc Tô, gã không xứng với con gái ông ta.
Ngô Tiêm Nhu lập tức khóc lóc, làm loạn,.. nói cô ta với tổng giám đốc Tô kia yêu nhau thật lòng, cha ơi, cha đúng là lão già ngoan cố bla bla …
Suýt chút nữa làm Ngô chính ủy bộc phát bệnh tim.
Advertisement
Ngô Tiêm Nhu, con người này không dính khói lửa trần gian, coi tình yêu chính là tất cả.
Càng phản đối, cô ta càng phải dính chặt tổng giám đốc Tô.
Tổng giám đốc Tô là người làm ăn, bị quan trên cảnh cáo, sớm đã phân rõ giới hạn với Ngô Tiêm Nhu.
Nhưng Ngô Tiêm Nhu thì không, nguyện dâng toàn bộ thân thể, tâm trí cho tổng giám đốc Tô, hơn nữa cô ta cũng yêu tổng giám đốc Tô, sao mà rời khỏi gã được.
Tóm lại là ngược luyến tình thâm đủ kiểu, làm trái tim con dân đau thấu trời.
Đang từ motif sủng hôn oán trời oán đất bỗng trở thành ngược luyến tình thâm, vụ quay xe này có vẻ hơi gắt thì phải.
Ngô chính ủy liên tục khuyên con gái đừng dính dáng gì với Tổng giám đốc Tô, hơn nữa gã còn là tên trăng hoa, sát gái v.v.
Một phân cũng không so được với Tống Dật tiền đồ vô lượng.
Sĩ công nông thương, thương nhân làm sao bì được với quân nhân tham chính.
*Sĩ công nông thương: Sĩ là từ để chỉ tầng lớp trí thức, có học, có hiểu biết. Nông là chỉ những người nông dân làm ruộng. Công là chỉ những người làm thủ công nghiệp. Thương là những người hoạt động buôn bán, vai trò của họ bị đặt ở hàng thấp nhất trong xã hội.
Ngô chính ủy cảm thấy đầu con gái đúng là chứa toàn đất.
Lại không biết có ai tung tin đồn, rằng con gái Ngô chính ủy truy phu ngàn dặm, tới tận nơi mà Tống Dật làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Chạy tới một cách lỗ mãng, đã thế còn bị không tặc uy hiếp, sau khi được cứu ra, lại quay sang quấn quýt với một gã công tử đào hoa trong giới kinh doanh.
Chí ít Tống Dật là một quân nhân vào sinh ra tử vì quốc gia, trước ngực gài không biết bao huân chương, vì thế dư luận nghiêng về phía Tống Dật nhiều hơn, dễ đồng cảm với hắn.
Tống Dật còn chiếm được không ít ánh mắt thương hại của đồng nghiệp.
Với tình cảnh này, tất nhiên là Ngô chính ủy bị điều ra khỏi ngành quân đội, sang ngành khác nhậm chức.
Một là vì Ngô chính ủy có vấn đề, hai là vì phía dư luận chỉ trích quá nhiều, tường đổ mọi người đẩy, nên bị điều chuyển đi chỗ khác là điều bình thường.
Dù sao tổ chức quân đội cũng đâu phải chỗ đùa, một khi xuất hiện trên báo thì chính là xảy ra vấn đề.
Có vài tay báo lá cải lợi dụng điều này, thoải mái viết bậy một trận.
Nói toàn bộ lực lượng quân đội đều đứng sau Ngô Tiêm Nhu, không thì cô ta dựa đâu mà lớn mật đến thế? Ninh Thư đối với việc này chỉ cười nhạt một tiếng, có những người đụng phải nam tường(?) nhưng cố chấp không quay đầu lại, dẫu có đụng phải nam tường, họ cũng phải phá vỡ bằng được nam tường rồi đi tiếp, chỉ vì trong lòng tồn tại một tình yêu cháy bỏng.
Chấp niệm mãnh liệt trong lòng chỉ vì muốn ở bên nhau mà thôi.
Đơn xin lên chức cán bộ cấp phó của Ninh Thư được thông qua, tiền lương cũng được tăng thêm một phần, điều này khiến Ninh Thư rất cao hứng, cùng bổ nhiệm với cô còn một vài người nữa.
Trong đó có Lão Nhị, thời điểm nhận được quyết định bổ nhiệm, hai người chạm mặt nhau, cùng mỉm cười.
“Chúc mừng cô.” Lão Nhị nói với Ninh Thư.
Ninh Thư cũng rất vui vẻ: “Tôi còn tưởng vì tôi là nữ nên bị loại rồi chứ.”
“Nơi này công nhận năng lực, không nhìn giới tính, hơn nữa lý lịch của cô cũng rất tốt.” Lão Nhị nói.
Ninh Thư gật đầu, nói: “Gần đây tôi mải làm nhiệm vụ, không biết tình hình đội trưởng thế nào rồi?”
“Cô không biết sao, đội trưởng bị giam cấm túc rồi, qua một thời gian nữa mới được ra ngoài, mà giam lại cũng chỉ là che mắt người ngoài thôi, chờ đội trưởng ra ngoài, nhất định hắn sẽ tiếp tục thăng tiến.” Lão Nhị nói.
Thật ra Ninh Thư không để ý chuyện này lắm.
Dẫu bây giờ Tống Dật không còn là bạn đời của Ngô Tiêm Nhu nữa, nhưng vẫn phải phòng trường hợp hai người đó hàn gắn lại.
Ninh Thư ồ lên một tiếng, chỉ cần Tống Dật không kết hôn với Ngô Tiêm Nhu, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành.
Những thứ tốt đẹp mỹ lệ luôn dễ tan vỡ, muốn tình bền phải áp dụng đạo kinh doanh.
Không nên dùng cảm xúc mãnh liệt để cảm nhận tình yêu, oanh oanh liệt liệt đến đâu rồi cũng đến lúc hóa thành bột phấn.
Phải như tế thủy trường lưu thì mới có thể đi được dài, nếu bộc phát đột ngột như lũ lụt, về sau chỉ làm khổ cả hai.
*Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Ninh Thư trở về phòng, bật máy tính lên xem tin tức, tin tức lá cải lại đưa tin tổng giám đốc Tô đổi bạn gái.
Nói gã thay bạn gái như thay quần áo, dù là vậy, Ngô Tiêm Nhu vẫn theo kè kè bên gã.
Ninh Thư tin chắc gã tổng giám đốc Tô sẽ bị Ngô Tiêm Nhu lay động tâm can, dù sao trên người Ngô Tiêm Nhu cũng có hào quang chân ái, cô ta nhất định sẽ thu hoạch được chân ái.
Bất kể là công tử đào hoa cỡ nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng trở thành người trung trinh son sắt, từ đây sẽ coi trọng mỗi mình cô ta, sẽ chán ghét, coi thường những người phụ nữ khác.
Khoa trương hơn chút nữa, sẽ không có phản ứng sinh lý với những người phụ nữ khác ngoài Ngô Tiêm Nhu.
Ninh Thư cảm thấy Ngô Tiêm Nhu có độc.
Ninh Thư gặp lại Tống Dật tại nhà ăn, Tống Dật đã được thả ra ngoài.
Một thời gian không gặp, dường như Tống Dật gầy đi rất nhiều.
Tống Dật trông thấy Ninh Thư, bèn bưng khay đến ngồi đối diện N inh Thư, tách đôi đũa ra, nói với Ninh Thư: “Tôi nghe Lão Nhị nói cô được thông qua đơn xin chức cán bộ cấp phó, chúc mừng cô.”
Ninh Thư cười một tiếng, vốn đây chính là chuyện cao hứng: “Cám ơn.”
“Mọi người đều thăng tiến như vậy rất tốt, rất tốt.” Tống Dật gật đầu, vui mừng ra mặt.
“Năm nay sẽ tuyển thêm một vài nữ bộ đội đặc chủng, cô có thể tham gia công tác huấn luyện tân binh.” Tống Dật vừa ăn vừa nói.
Quân nhân ăn cơm không ưu nhã, chậm rãi như ăn trong nhà hàng Tây, Tống Dật ăn cơm rất nhanh.
Ninh Thư gật đầu: “Xem ra chức cán bộ này lại hợp với tôi.”
“Có vận khí, cũng có thực lực, hơn nữa cô còn là người của tôi, sao mà kém được.” Tống Dật cười với Ninh Thư: “Đừng coi nhẹ bản thân.”
Ninh Thư: …
Tôi coi nhẹ bản thân chỗ nào?
Ninh Thư quan sát Tống Dật: “Anh đã ổn hơn chưa?”
“Khó tránh khỏi thương tâm, nhưng tôi với Ngô Tiêm Nhu chỉ đành hữu duyên vô phận.”
Ninh Thư cầm đũa gẩy gẩy hạt gạo, khách khí an ủi một câu: “Rồi anh sẽ gặp được người thích hợp.”
“Nói sau đi.” Tống Dật không muốn nói về chủ đề này.
Ninh Thư nhìn Tống Dật, có chút hoài nghi về việc hắn có liên quan tới vụ Ngô chính ủy bị điều sang ngành khác.
Cả hai đều làm trong ngành, lúc chạm mặt nhau sẽ rất gượng gạo, xấu hổ.
Hơn nữa Ngô chính ủy còn là cấp trên, việc cho người gây khó dễ với Tống Dật chỉ là chuyện nhỏ.
Mấy lời gièm pha lưu truyền khắp ngành quân đội, phân nửa đều xoay quanh chuyện giữa Tống Dật và Ngô gia.
Nếu đã lỡ đắc tội, vậy dứt khoát đắc tội triệt để, làm Ngô chính ủy bị điều đi nơi khác.
Tất nhiên muốn thành công thì phải mượn gió đông, mà gió đông này chính là Ngô Tiêm Nhu, nếu không nhờ Ngô Tiêm Nhu, lửa làm sao cháy đến người Ngô chính ủy.
Cho nên Ninh Thư có lý do để hoài nghi Tống Dật, mặc dù trong vụ này cũng có cô góp sức.
Cơ cấu chính phủ là nơi phi thường nghiêm túc, đại diện cho hình ảnh của cả quốc gia.
Nói tới Ngô Tiêm Nhu, trước tiên người ta sẽ nghĩ tới bối cảnh quân đội phía sau cô ta.
Người bề trên không muốn ngày nào cũng bị giới báo chí làm phiền, bới móc về thông tin nội bộ tổ chức.
Một Ngô Tiêm Nhu nhỏ bé không đại diện cho toàn bộ lực lượng quân đội quốc gia.
Người không biết còn tưởng con gái quan lớn đều chỉ biết cậy quyền ỷ thế như vậy.
Ngô chính ủy quả thực đau đầu muốn chết.
Ông ta hiểu tính con gái mình bướng bỉnh, vì vậy mới tìm một chàng rể có thể bao dung, chăm sóc cho con gái – Tống Dật.
Thế mà vẫn xảy ra chuyện.
Ngô chính ủy không cho phép con gái qua lại với tay thương nhân làm ăn như Tổng giám đốc Tô, gã không xứng với con gái ông ta.
Ngô Tiêm Nhu lập tức khóc lóc, làm loạn,.. nói cô ta với tổng giám đốc Tô kia yêu nhau thật lòng, cha ơi, cha đúng là lão già ngoan cố bla bla …
Suýt chút nữa làm Ngô chính ủy bộc phát bệnh tim.
Advertisement
Ngô Tiêm Nhu, con người này không dính khói lửa trần gian, coi tình yêu chính là tất cả.
Càng phản đối, cô ta càng phải dính chặt tổng giám đốc Tô.
Tổng giám đốc Tô là người làm ăn, bị quan trên cảnh cáo, sớm đã phân rõ giới hạn với Ngô Tiêm Nhu.
Nhưng Ngô Tiêm Nhu thì không, nguyện dâng toàn bộ thân thể, tâm trí cho tổng giám đốc Tô, hơn nữa cô ta cũng yêu tổng giám đốc Tô, sao mà rời khỏi gã được.
Tóm lại là ngược luyến tình thâm đủ kiểu, làm trái tim con dân đau thấu trời.
Đang từ motif sủng hôn oán trời oán đất bỗng trở thành ngược luyến tình thâm, vụ quay xe này có vẻ hơi gắt thì phải.
Ngô chính ủy liên tục khuyên con gái đừng dính dáng gì với Tổng giám đốc Tô, hơn nữa gã còn là tên trăng hoa, sát gái v.v.
Một phân cũng không so được với Tống Dật tiền đồ vô lượng.
Sĩ công nông thương, thương nhân làm sao bì được với quân nhân tham chính.
*Sĩ công nông thương: Sĩ là từ để chỉ tầng lớp trí thức, có học, có hiểu biết. Nông là chỉ những người nông dân làm ruộng. Công là chỉ những người làm thủ công nghiệp. Thương là những người hoạt động buôn bán, vai trò của họ bị đặt ở hàng thấp nhất trong xã hội.
Ngô chính ủy cảm thấy đầu con gái đúng là chứa toàn đất.
Lại không biết có ai tung tin đồn, rằng con gái Ngô chính ủy truy phu ngàn dặm, tới tận nơi mà Tống Dật làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Chạy tới một cách lỗ mãng, đã thế còn bị không tặc uy hiếp, sau khi được cứu ra, lại quay sang quấn quýt với một gã công tử đào hoa trong giới kinh doanh.
Chí ít Tống Dật là một quân nhân vào sinh ra tử vì quốc gia, trước ngực gài không biết bao huân chương, vì thế dư luận nghiêng về phía Tống Dật nhiều hơn, dễ đồng cảm với hắn.
Tống Dật còn chiếm được không ít ánh mắt thương hại của đồng nghiệp.
Với tình cảnh này, tất nhiên là Ngô chính ủy bị điều ra khỏi ngành quân đội, sang ngành khác nhậm chức.
Một là vì Ngô chính ủy có vấn đề, hai là vì phía dư luận chỉ trích quá nhiều, tường đổ mọi người đẩy, nên bị điều chuyển đi chỗ khác là điều bình thường.
Dù sao tổ chức quân đội cũng đâu phải chỗ đùa, một khi xuất hiện trên báo thì chính là xảy ra vấn đề.
Có vài tay báo lá cải lợi dụng điều này, thoải mái viết bậy một trận.
Nói toàn bộ lực lượng quân đội đều đứng sau Ngô Tiêm Nhu, không thì cô ta dựa đâu mà lớn mật đến thế? Ninh Thư đối với việc này chỉ cười nhạt một tiếng, có những người đụng phải nam tường(?) nhưng cố chấp không quay đầu lại, dẫu có đụng phải nam tường, họ cũng phải phá vỡ bằng được nam tường rồi đi tiếp, chỉ vì trong lòng tồn tại một tình yêu cháy bỏng.
Chấp niệm mãnh liệt trong lòng chỉ vì muốn ở bên nhau mà thôi.
Đơn xin lên chức cán bộ cấp phó của Ninh Thư được thông qua, tiền lương cũng được tăng thêm một phần, điều này khiến Ninh Thư rất cao hứng, cùng bổ nhiệm với cô còn một vài người nữa.
Trong đó có Lão Nhị, thời điểm nhận được quyết định bổ nhiệm, hai người chạm mặt nhau, cùng mỉm cười.
“Chúc mừng cô.” Lão Nhị nói với Ninh Thư.
Ninh Thư cũng rất vui vẻ: “Tôi còn tưởng vì tôi là nữ nên bị loại rồi chứ.”
“Nơi này công nhận năng lực, không nhìn giới tính, hơn nữa lý lịch của cô cũng rất tốt.” Lão Nhị nói.
Ninh Thư gật đầu, nói: “Gần đây tôi mải làm nhiệm vụ, không biết tình hình đội trưởng thế nào rồi?”
“Cô không biết sao, đội trưởng bị giam cấm túc rồi, qua một thời gian nữa mới được ra ngoài, mà giam lại cũng chỉ là che mắt người ngoài thôi, chờ đội trưởng ra ngoài, nhất định hắn sẽ tiếp tục thăng tiến.” Lão Nhị nói.
Thật ra Ninh Thư không để ý chuyện này lắm.
Dẫu bây giờ Tống Dật không còn là bạn đời của Ngô Tiêm Nhu nữa, nhưng vẫn phải phòng trường hợp hai người đó hàn gắn lại.
Ninh Thư ồ lên một tiếng, chỉ cần Tống Dật không kết hôn với Ngô Tiêm Nhu, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành.
Những thứ tốt đẹp mỹ lệ luôn dễ tan vỡ, muốn tình bền phải áp dụng đạo kinh doanh.
Không nên dùng cảm xúc mãnh liệt để cảm nhận tình yêu, oanh oanh liệt liệt đến đâu rồi cũng đến lúc hóa thành bột phấn.
Phải như tế thủy trường lưu thì mới có thể đi được dài, nếu bộc phát đột ngột như lũ lụt, về sau chỉ làm khổ cả hai.
*Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Ninh Thư trở về phòng, bật máy tính lên xem tin tức, tin tức lá cải lại đưa tin tổng giám đốc Tô đổi bạn gái.
Nói gã thay bạn gái như thay quần áo, dù là vậy, Ngô Tiêm Nhu vẫn theo kè kè bên gã.
Ninh Thư tin chắc gã tổng giám đốc Tô sẽ bị Ngô Tiêm Nhu lay động tâm can, dù sao trên người Ngô Tiêm Nhu cũng có hào quang chân ái, cô ta nhất định sẽ thu hoạch được chân ái.
Bất kể là công tử đào hoa cỡ nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng trở thành người trung trinh son sắt, từ đây sẽ coi trọng mỗi mình cô ta, sẽ chán ghét, coi thường những người phụ nữ khác.
Khoa trương hơn chút nữa, sẽ không có phản ứng sinh lý với những người phụ nữ khác ngoài Ngô Tiêm Nhu.
Ninh Thư cảm thấy Ngô Tiêm Nhu có độc.
Ninh Thư gặp lại Tống Dật tại nhà ăn, Tống Dật đã được thả ra ngoài.
Một thời gian không gặp, dường như Tống Dật gầy đi rất nhiều.
Tống Dật trông thấy Ninh Thư, bèn bưng khay đến ngồi đối diện N inh Thư, tách đôi đũa ra, nói với Ninh Thư: “Tôi nghe Lão Nhị nói cô được thông qua đơn xin chức cán bộ cấp phó, chúc mừng cô.”
Ninh Thư cười một tiếng, vốn đây chính là chuyện cao hứng: “Cám ơn.”
“Mọi người đều thăng tiến như vậy rất tốt, rất tốt.” Tống Dật gật đầu, vui mừng ra mặt.
“Năm nay sẽ tuyển thêm một vài nữ bộ đội đặc chủng, cô có thể tham gia công tác huấn luyện tân binh.” Tống Dật vừa ăn vừa nói.
Quân nhân ăn cơm không ưu nhã, chậm rãi như ăn trong nhà hàng Tây, Tống Dật ăn cơm rất nhanh.
Ninh Thư gật đầu: “Xem ra chức cán bộ này lại hợp với tôi.”
“Có vận khí, cũng có thực lực, hơn nữa cô còn là người của tôi, sao mà kém được.” Tống Dật cười với Ninh Thư: “Đừng coi nhẹ bản thân.”
Ninh Thư: …
Tôi coi nhẹ bản thân chỗ nào?
Ninh Thư quan sát Tống Dật: “Anh đã ổn hơn chưa?”
“Khó tránh khỏi thương tâm, nhưng tôi với Ngô Tiêm Nhu chỉ đành hữu duyên vô phận.”
Ninh Thư cầm đũa gẩy gẩy hạt gạo, khách khí an ủi một câu: “Rồi anh sẽ gặp được người thích hợp.”
“Nói sau đi.” Tống Dật không muốn nói về chủ đề này.
Ninh Thư nhìn Tống Dật, có chút hoài nghi về việc hắn có liên quan tới vụ Ngô chính ủy bị điều sang ngành khác.
Cả hai đều làm trong ngành, lúc chạm mặt nhau sẽ rất gượng gạo, xấu hổ.
Hơn nữa Ngô chính ủy còn là cấp trên, việc cho người gây khó dễ với Tống Dật chỉ là chuyện nhỏ.
Mấy lời gièm pha lưu truyền khắp ngành quân đội, phân nửa đều xoay quanh chuyện giữa Tống Dật và Ngô gia.
Nếu đã lỡ đắc tội, vậy dứt khoát đắc tội triệt để, làm Ngô chính ủy bị điều đi nơi khác.
Tất nhiên muốn thành công thì phải mượn gió đông, mà gió đông này chính là Ngô Tiêm Nhu, nếu không nhờ Ngô Tiêm Nhu, lửa làm sao cháy đến người Ngô chính ủy.
Cho nên Ninh Thư có lý do để hoài nghi Tống Dật, mặc dù trong vụ này cũng có cô góp sức.
Danh sách chương