“Cậu tra giúp tôi xem hiện tại Ngô Tiêm Nhu đang ở đâu.” Tống Dật gỡ tai nghe trên đầu Tiểu Cửu xuống.
“Sao cơ?” Chơi game bị gián đoạn khiến Tiểu Cửu khá mất hứng.
“Đây là số điện thoại của Ngô Tiêm Nhu, cậu truy cập vào mạng lưới thông tin liên lạc, định vị xem cô ấy đang ở đâu.” Tống Dật sốt ruột nói.
Hắn đã gọi điện nhưng không tài nào gọi được, một cô gái ở ngoài thời tiết xấu lâu như vậy rất dễ xảy ra chuyện.
Tống Dật xoa ấn đường đến đỏ tấy.
Có không ít người tụ tập bên trong phòng Tiểu Cửu, đa số đều là các thành viên trong đội.
Quần áo trên người Tống Dật sớm đã ướt sũng, nước mưa men theo ống quần nhỏ tóc tóc xuống sàn.
Khuôn mặt Tiểu Cửu lạnh băng, mười đầu ngón tay gõ cực nhanh trên bàn phím.
Ninh Thư im lặng nhìn bộ dạng lao lực quá độ của Tống Dật.
Trông Tống Dật hiện tại khác hoàn toàn so với kịch bản, khác với Tống Dật thiểm hôn ngay từ đầu.
*Thiểm hôn: Hay còn gọi là hôn nhân chớp nhoáng, là một danh từ mới, dù về mặt hình thức không phải là một từ hiện đại nhưng phần lớn mang ý xấu, có ý nói xem hôn nhân như trò đùa, chưa tìm hiểu đủ đã đến bên nhau. Vì thế, không thể tránh khỏi những vấn đề, khó khăn ẩn sâu bên trong, so với hôn nhân bình thường thì phiêu lưu hơn.
Trong kịch bản, cán cân ‘được ông trời ưu ái’ trực tiếp nghiêng hẳn về một bên – Ngô Tiêm Nhu.
Nhưng trong thực tế, hai người họ mới chỉ là bạn bè, chưa đi tới hôn nhân nên Tống Dật không nhất thiết phải nhận hết mọi trách nhiệm về Ngô Tiêm Nhu như thế.
Hiện tại cảnh Tống Dật bù đầu cùng cấp dưới trái ngược hẳn so với cảnh lắc lư cùng Ngô Tiêm Nhu trong kịch bản.
Có đủ thời gian, Tống Dật mới có thể suy nghĩ thấu đáo về tương lai của hắn và Ngô Tiêm Nhu.
Ninh Thư đột nhiên get√ thêm kỹ năng bà mẹ chồng độc ác.
Nếu có cơ hội trở thành mẹ chồng độc ác, Ninh Thư sẽ không sử dụng thủ đoạn chia rẽ, ngược lại phải để bọn chúng thêm gắn kết, khăng khít.
Đồng ý cho con trai kết giao với con dâu, nhưng với điều kiện tiên quyết là trong vòng hai năm không được kết hôn, lúc hai đứa rảnh rỗi, mẹ đây còn tài trợ cho hai đứa thêm ít tiền đi du lịch.
Du lịch trở về, mười đối muốn điểm năm đôi (?),trở thành quan hệ nam nữ bằng hữu cmn rắc rối, lộn xộn.
Từ nội bộ bỗng phân hóa thành đôi tình lữ.
Ha ha ha…
Nội tâm tiểu nhân Ninh Thư chống nạnh cười lớn.
Bất quá ngoài mặt vẫn hết sức nghiêm túc, nói với Tống Dật: “Chắc là Ngô tiểu thư đứng tạm ở đâu đó trú mưa rồi, mưa to vậy cơ mà, đâu thể chạy mãi dưới mưa được?”
Ninh Thư nghĩ lại cảnh đó liền muốn cười phun nước miếng.
Tống Dật vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, nước từ tóc liên tục nhỏ xuống màn hình, hắn không ngừng đưa tay lau chùi.
Ninh Thư rút chiếc khăn đưa cho Tống Dật, Tống Dật không nhận, bắt đầu bấm số gọi điện.
Ninh Thư tỉnh bơ thu khăn về xì mũi.
Vẫn không liên lạc được, Tống Dật quay sang hỏi Tiểu Cửu: “Tra được chưa?”
“Đợi một lát, điều tra dựa trên thẻ định vị nên hơi khó.” Tiểu Cửu nói.
Muốn lấy được thông tin từ vệ tinh không phải chuyện đơn giản.
Mà việc tự ý xâm nhập vào hệ thống cấp cao như vậy.. thực tế chính là phạm pháp.
Bị phát hiện coi như toang.
Chính vì thế Tiểu Cửu mới bất chấp nguy hiểm mà làm thay Tống Dật, nhưng Tống Dật lại không ngừng hối thúc hết lần tới lần khác khiến Tiểu Cửu rất không thoải mái.
Cuối cùng nói: “Ở khách sạn Thần Hoàng.”
Tống Dật vọt ra khỏi phòng, lao thẳng tới khách sạn.
Lão Nhị vỗ lưng Tiểu Cửu: “Thông cảm chút, đội trưởng đang vội.”
Tiểu Cửu bĩu môi, đeo tai nghe lên, tiếp tục chơi game.
“Hay là chúng ta đi theo đội trưởng xem thế nào?” Ninh Thư đề nghị.
“Ừ, tốt xấu gì chúng ta cũng là cấp dưới, đi thôi.” Những người khác cũng tán thành, nhỡ chẳng may xảy ra việc gì thì cũng có thể giúp một tay.
Ninh Thư quay về phòng lấy áo mưa, mặc lên người.
Một đoàn người chạy bộ tới khách sạn, cũng may nơi này không xa quân doanh lắm, đối với bộ đội đặc chủng không phải chuyện lớn.
Lúc tới khách sạn liền thấy Tống Dật đang đôi co cùng với nhân viên lễ tân.
Ninh Thư đi qua hỏi: “Đang hỏi phòng của Ngô Tiểu Thư hả?”
“Xin lỗi, chúng tôi đã kiểm tra kĩ càng rồi, không có vị khách nào là Ngô tiểu thư tới đây mướn phòng, cũng không có ghi chép về việc dừng chân tạm thời tại đây cả.”
Nhân viên lễ tân bất đắc dĩ giải thích.
Tống Dật lo lắng nói: “Rõ ràng là ở khách sạn này mà…”
Tiểu Cửu định vị ra khách sạn này không dễ.
Nếu Tiểu Cửu có trong tay một vệ tinh của riêng mình thì việc tìm ra vị trí của bất kì ai cũng không phải vấn đề lớn.
Thế nhưng làm gì có “nếu”.
Ninh Thư hướng về quầy lễ tân, hỏi: “Xin hỏi các cô có từng trông thấy một người mang theo một cô gái toàn thân ướt đẫm, cô gái đó cao tầm 1m67, da trắng, xõa tóc không?”
Nếu đã định vị chính xác nơi này mà Ngô tiểu thư lại không dùng thẻ căn cước để đặt phòng.. vậy chỉ còn khả năng ai đó đã mang cô ta tới đây.
Tống Dật đúng là rớt mất não rồi.
Nhân viên lễ tân ngẫm lại, chợt thốt lên: “Xác thực có một vị khách như cô nói, chính là tổng giám đốc Tô đã mang người đến.”
“Căn phòng kia ở đâu vậy, chúng tôi đều là bộ đội, cô gái kia là con gái của cấp trên chúng tôi.” Lão Nhị lấy ví ra, bên trong có thẻ ngành chứng minh thân phận.
Nhân viên lễ tân thoáng kinh ngạc, lập tức xin chỉ thị của giám đốc khách sạn, sau đó cầm chìa khóa dẫn theo một đoàn người tới căn phòng kia.
Đù, lại còn là phòng tổng thống nữa mới ghê.
*Phòng tổng thống: căn phòng sang trọng nhất, đắt tiền nhất, có tầm nhìn đẹp trong khách sạn. Nó thường nằm ở vị trí cao, có diện tích rộng nhất và thang máy riêng để đi lên.
Đầu tiên nhân viên lễ tân gõ cửa một cái, tiếp đó phải gõ tới mấy lần, đang tính dùng chìa khóa mở cửa thì cửa đột nhiên mở ra.
Mở cửa là một người đàn ông mặc áo choàng tắm, trên người gã toát lên sự tà khí lăng nhiên, tà phi nhập tấn, khiến người ta cảm giác rất nguy hiểm.
Dẫu biết là nguy hiểm, nhưng vẫn không kiềm được bị gã cuốn hút.
Gã đàn ông khẽ nhíu mày: “Các người tìm ai?”
Gã đàn ông này giống như cây Anh túc vậy, khiến đàn bà con gái ai cũng nguyện lao vào hắn như lũ thiêu thân.
Ninh Thư co giật mí mắt, khí chất ngầu lòi, lại còn ở phòng Tổng Thống, nghe lễ tân nói gã còn là Tổng giám đốc gì đó …
Chẳng lẽ là người đi đường giáp? Nói không chừng đây là ứng cử viên cho vị trí nam chính cũng nên.
Dù sao Tống Dật và Ngô Tiêm Nhu vẫn chưa kết hôn, đã không kết hôn thì ai cũng có khả năng.
Tống Dật kém chút nữa thì nổi điên lên, một người đàn ông mặc áo choàng tắm, lại có vẻ mới vừa tắm xong nữa chứ, Ngô Tiêm Nhu cùng với người đàn ông này tới khách sạn…
Tống Dật trực tiếp đẩy tổng giám đốc Tô ra, bước vào phòng, gọi lớn: “Ngô Tiêm Nhu, em có ở trong đây không?”
Đoàn người Ninh Thư cũng bước vào phòng, nước mưa trên người thi nhau nhỏ tích tóc xuống thảm.
Ngô Tiêm Nhu vừa nghe được giọng Tống Dật liền hoảng hồn, vội vàng mặc áo choàng tắm lên người, ghim cài loạn xạ rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Thấy Ngô Tiêm Nhu đi ra với dáng vẻ như vậy, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Sợ nhất là bầu không khí bỗng im lặng đột ngột.
Đám người dán chặt mắt lên cặp áo choàng tắm nam nữ, mắt đảo qua đảo lại trên hai người bọn họ.
Tình huống phát sinh hiện tại rất dễ gây hiểu nhầm nha.
Tống Dật mặt không đổi sắc, nói: “Cần phải về rồi, cha em rất lo lắng.”
Đám người cảm thán: Đội trưởng, anh nhịn giỏi thật.
Tống Dật không định làm loạn hay gây gổ gì đó, thứ nhất là vì thân phận đặc thù của họ, thứ hai vì nguyên nhân cha của Ngô Tiêm Nhu.
Dù sao thân phận cũng tương đối mẫn cảm.
Có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau.
Mặc dù trong lòng Tống Dật đang cuồn cuộn giấm biển cùng nộ hải, nhưng hắn cmn vẫn nhịn được.
Ngô Tiêm Nhu ban đầu cũng cảm thấy áy náy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không mấy quan tâm của Tống Dật thì lập tức xù lông.
Cô ta ôm chặt cánh tay gã đàn ông, nói: “Tôi muốn chia tay với anh, đây là bạn trai mới của tôi.”
Làm đội trưởng bá đạo, lúc này nên túm Ngô Tiêm Nhu về nhà tét mông, dạy dỗ lại mới phải, thế nhưng Tống Dật vẫn nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau đó còn hỏi: “Em nói thật sao, chuyện bắt đầu từ khi nào?”
Ninh Thư: …
Ngô Tiêm Nhu ưỡn ngực, hếch cằm lên: “Vừa mới đây thôi, chúng tôi đã là quan hệ nam nữ bằng hữu.”
Đám người đồng loạt nhìn về phía Tống Dật, sắc mặt Tống Dật biến ảo khôn cùng, trông không khác gì đèn nê ông nhấp nháy đủ loại màu sắc.
“Sao cơ?” Chơi game bị gián đoạn khiến Tiểu Cửu khá mất hứng.
“Đây là số điện thoại của Ngô Tiêm Nhu, cậu truy cập vào mạng lưới thông tin liên lạc, định vị xem cô ấy đang ở đâu.” Tống Dật sốt ruột nói.
Hắn đã gọi điện nhưng không tài nào gọi được, một cô gái ở ngoài thời tiết xấu lâu như vậy rất dễ xảy ra chuyện.
Tống Dật xoa ấn đường đến đỏ tấy.
Có không ít người tụ tập bên trong phòng Tiểu Cửu, đa số đều là các thành viên trong đội.
Quần áo trên người Tống Dật sớm đã ướt sũng, nước mưa men theo ống quần nhỏ tóc tóc xuống sàn.
Khuôn mặt Tiểu Cửu lạnh băng, mười đầu ngón tay gõ cực nhanh trên bàn phím.
Ninh Thư im lặng nhìn bộ dạng lao lực quá độ của Tống Dật.
Trông Tống Dật hiện tại khác hoàn toàn so với kịch bản, khác với Tống Dật thiểm hôn ngay từ đầu.
*Thiểm hôn: Hay còn gọi là hôn nhân chớp nhoáng, là một danh từ mới, dù về mặt hình thức không phải là một từ hiện đại nhưng phần lớn mang ý xấu, có ý nói xem hôn nhân như trò đùa, chưa tìm hiểu đủ đã đến bên nhau. Vì thế, không thể tránh khỏi những vấn đề, khó khăn ẩn sâu bên trong, so với hôn nhân bình thường thì phiêu lưu hơn.
Trong kịch bản, cán cân ‘được ông trời ưu ái’ trực tiếp nghiêng hẳn về một bên – Ngô Tiêm Nhu.
Nhưng trong thực tế, hai người họ mới chỉ là bạn bè, chưa đi tới hôn nhân nên Tống Dật không nhất thiết phải nhận hết mọi trách nhiệm về Ngô Tiêm Nhu như thế.
Hiện tại cảnh Tống Dật bù đầu cùng cấp dưới trái ngược hẳn so với cảnh lắc lư cùng Ngô Tiêm Nhu trong kịch bản.
Có đủ thời gian, Tống Dật mới có thể suy nghĩ thấu đáo về tương lai của hắn và Ngô Tiêm Nhu.
Ninh Thư đột nhiên get√ thêm kỹ năng bà mẹ chồng độc ác.
Nếu có cơ hội trở thành mẹ chồng độc ác, Ninh Thư sẽ không sử dụng thủ đoạn chia rẽ, ngược lại phải để bọn chúng thêm gắn kết, khăng khít.
Đồng ý cho con trai kết giao với con dâu, nhưng với điều kiện tiên quyết là trong vòng hai năm không được kết hôn, lúc hai đứa rảnh rỗi, mẹ đây còn tài trợ cho hai đứa thêm ít tiền đi du lịch.
Du lịch trở về, mười đối muốn điểm năm đôi (?),trở thành quan hệ nam nữ bằng hữu cmn rắc rối, lộn xộn.
Từ nội bộ bỗng phân hóa thành đôi tình lữ.
Ha ha ha…
Nội tâm tiểu nhân Ninh Thư chống nạnh cười lớn.
Bất quá ngoài mặt vẫn hết sức nghiêm túc, nói với Tống Dật: “Chắc là Ngô tiểu thư đứng tạm ở đâu đó trú mưa rồi, mưa to vậy cơ mà, đâu thể chạy mãi dưới mưa được?”
Ninh Thư nghĩ lại cảnh đó liền muốn cười phun nước miếng.
Tống Dật vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, nước từ tóc liên tục nhỏ xuống màn hình, hắn không ngừng đưa tay lau chùi.
Ninh Thư rút chiếc khăn đưa cho Tống Dật, Tống Dật không nhận, bắt đầu bấm số gọi điện.
Ninh Thư tỉnh bơ thu khăn về xì mũi.
Vẫn không liên lạc được, Tống Dật quay sang hỏi Tiểu Cửu: “Tra được chưa?”
“Đợi một lát, điều tra dựa trên thẻ định vị nên hơi khó.” Tiểu Cửu nói.
Muốn lấy được thông tin từ vệ tinh không phải chuyện đơn giản.
Mà việc tự ý xâm nhập vào hệ thống cấp cao như vậy.. thực tế chính là phạm pháp.
Bị phát hiện coi như toang.
Chính vì thế Tiểu Cửu mới bất chấp nguy hiểm mà làm thay Tống Dật, nhưng Tống Dật lại không ngừng hối thúc hết lần tới lần khác khiến Tiểu Cửu rất không thoải mái.
Cuối cùng nói: “Ở khách sạn Thần Hoàng.”
Tống Dật vọt ra khỏi phòng, lao thẳng tới khách sạn.
Lão Nhị vỗ lưng Tiểu Cửu: “Thông cảm chút, đội trưởng đang vội.”
Tiểu Cửu bĩu môi, đeo tai nghe lên, tiếp tục chơi game.
“Hay là chúng ta đi theo đội trưởng xem thế nào?” Ninh Thư đề nghị.
“Ừ, tốt xấu gì chúng ta cũng là cấp dưới, đi thôi.” Những người khác cũng tán thành, nhỡ chẳng may xảy ra việc gì thì cũng có thể giúp một tay.
Ninh Thư quay về phòng lấy áo mưa, mặc lên người.
Một đoàn người chạy bộ tới khách sạn, cũng may nơi này không xa quân doanh lắm, đối với bộ đội đặc chủng không phải chuyện lớn.
Lúc tới khách sạn liền thấy Tống Dật đang đôi co cùng với nhân viên lễ tân.
Ninh Thư đi qua hỏi: “Đang hỏi phòng của Ngô Tiểu Thư hả?”
“Xin lỗi, chúng tôi đã kiểm tra kĩ càng rồi, không có vị khách nào là Ngô tiểu thư tới đây mướn phòng, cũng không có ghi chép về việc dừng chân tạm thời tại đây cả.”
Nhân viên lễ tân bất đắc dĩ giải thích.
Tống Dật lo lắng nói: “Rõ ràng là ở khách sạn này mà…”
Tiểu Cửu định vị ra khách sạn này không dễ.
Nếu Tiểu Cửu có trong tay một vệ tinh của riêng mình thì việc tìm ra vị trí của bất kì ai cũng không phải vấn đề lớn.
Thế nhưng làm gì có “nếu”.
Ninh Thư hướng về quầy lễ tân, hỏi: “Xin hỏi các cô có từng trông thấy một người mang theo một cô gái toàn thân ướt đẫm, cô gái đó cao tầm 1m67, da trắng, xõa tóc không?”
Nếu đã định vị chính xác nơi này mà Ngô tiểu thư lại không dùng thẻ căn cước để đặt phòng.. vậy chỉ còn khả năng ai đó đã mang cô ta tới đây.
Tống Dật đúng là rớt mất não rồi.
Nhân viên lễ tân ngẫm lại, chợt thốt lên: “Xác thực có một vị khách như cô nói, chính là tổng giám đốc Tô đã mang người đến.”
“Căn phòng kia ở đâu vậy, chúng tôi đều là bộ đội, cô gái kia là con gái của cấp trên chúng tôi.” Lão Nhị lấy ví ra, bên trong có thẻ ngành chứng minh thân phận.
Nhân viên lễ tân thoáng kinh ngạc, lập tức xin chỉ thị của giám đốc khách sạn, sau đó cầm chìa khóa dẫn theo một đoàn người tới căn phòng kia.
Đù, lại còn là phòng tổng thống nữa mới ghê.
*Phòng tổng thống: căn phòng sang trọng nhất, đắt tiền nhất, có tầm nhìn đẹp trong khách sạn. Nó thường nằm ở vị trí cao, có diện tích rộng nhất và thang máy riêng để đi lên.
Đầu tiên nhân viên lễ tân gõ cửa một cái, tiếp đó phải gõ tới mấy lần, đang tính dùng chìa khóa mở cửa thì cửa đột nhiên mở ra.
Mở cửa là một người đàn ông mặc áo choàng tắm, trên người gã toát lên sự tà khí lăng nhiên, tà phi nhập tấn, khiến người ta cảm giác rất nguy hiểm.
Dẫu biết là nguy hiểm, nhưng vẫn không kiềm được bị gã cuốn hút.
Gã đàn ông khẽ nhíu mày: “Các người tìm ai?”
Gã đàn ông này giống như cây Anh túc vậy, khiến đàn bà con gái ai cũng nguyện lao vào hắn như lũ thiêu thân.
Ninh Thư co giật mí mắt, khí chất ngầu lòi, lại còn ở phòng Tổng Thống, nghe lễ tân nói gã còn là Tổng giám đốc gì đó …
Chẳng lẽ là người đi đường giáp? Nói không chừng đây là ứng cử viên cho vị trí nam chính cũng nên.
Dù sao Tống Dật và Ngô Tiêm Nhu vẫn chưa kết hôn, đã không kết hôn thì ai cũng có khả năng.
Tống Dật kém chút nữa thì nổi điên lên, một người đàn ông mặc áo choàng tắm, lại có vẻ mới vừa tắm xong nữa chứ, Ngô Tiêm Nhu cùng với người đàn ông này tới khách sạn…
Tống Dật trực tiếp đẩy tổng giám đốc Tô ra, bước vào phòng, gọi lớn: “Ngô Tiêm Nhu, em có ở trong đây không?”
Đoàn người Ninh Thư cũng bước vào phòng, nước mưa trên người thi nhau nhỏ tích tóc xuống thảm.
Ngô Tiêm Nhu vừa nghe được giọng Tống Dật liền hoảng hồn, vội vàng mặc áo choàng tắm lên người, ghim cài loạn xạ rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Thấy Ngô Tiêm Nhu đi ra với dáng vẻ như vậy, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Sợ nhất là bầu không khí bỗng im lặng đột ngột.
Đám người dán chặt mắt lên cặp áo choàng tắm nam nữ, mắt đảo qua đảo lại trên hai người bọn họ.
Tình huống phát sinh hiện tại rất dễ gây hiểu nhầm nha.
Tống Dật mặt không đổi sắc, nói: “Cần phải về rồi, cha em rất lo lắng.”
Đám người cảm thán: Đội trưởng, anh nhịn giỏi thật.
Tống Dật không định làm loạn hay gây gổ gì đó, thứ nhất là vì thân phận đặc thù của họ, thứ hai vì nguyên nhân cha của Ngô Tiêm Nhu.
Dù sao thân phận cũng tương đối mẫn cảm.
Có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau.
Mặc dù trong lòng Tống Dật đang cuồn cuộn giấm biển cùng nộ hải, nhưng hắn cmn vẫn nhịn được.
Ngô Tiêm Nhu ban đầu cũng cảm thấy áy náy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không mấy quan tâm của Tống Dật thì lập tức xù lông.
Cô ta ôm chặt cánh tay gã đàn ông, nói: “Tôi muốn chia tay với anh, đây là bạn trai mới của tôi.”
Làm đội trưởng bá đạo, lúc này nên túm Ngô Tiêm Nhu về nhà tét mông, dạy dỗ lại mới phải, thế nhưng Tống Dật vẫn nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau đó còn hỏi: “Em nói thật sao, chuyện bắt đầu từ khi nào?”
Ninh Thư: …
Ngô Tiêm Nhu ưỡn ngực, hếch cằm lên: “Vừa mới đây thôi, chúng tôi đã là quan hệ nam nữ bằng hữu.”
Đám người đồng loạt nhìn về phía Tống Dật, sắc mặt Tống Dật biến ảo khôn cùng, trông không khác gì đèn nê ông nhấp nháy đủ loại màu sắc.
Danh sách chương