Thỉnh thoảng sẽ có lúc đội khác cần thêm nữ bộ đội đặc chủng tham gia nhiệm vụ, Ninh Thư sẽ đăng kí tham gia.

Còn đội của Tống Dật ấy à … Hầu hết các đội viên đều trong trạng thái vô công rồi nghề, hiện tại đội trưởng bị thương, cộng thêm đang bận yêu đương hẹn hò, chính vì vậy cả đội không được giao thêm nhiệm vụ gì mới.

Không làm nhiệm vụ sẽ đồng nghĩa với việc không được lĩnh tiền thưởng, haiz, kiếm được nhiều hay không đều dựa vào việc làm nhiệm vụ, vậy mà …

Nhưng ít ra Ninh Thư vẫn có cơ hội đi làm nhiệm vụ.

Tất nhiên cô sẽ chỉ được nhận những nhiệm vụ nhỏ, chủ yếu là hỗ trợ cho người ta.

Chạy đôn chạy đáo làm việc lặt vặt không bằng chuyên tâm làm một nhiệm vụ lớn, tiền lĩnh thưởng được nhiều.

Ninh Thư không quan trọng chuyện tiền thưởng lắm, cái mà cô để ý chính là chuyện tô đẹp profile, sơ yếu lý lịch của mình.

Thành tích thì phải tích lũy từng chút một, còn đỡ hơn làm một tờ giấy trắng tinh.

Ngoài ra, Ninh Thư cũng ghé qua bệnh viện vài chuyến.

Mỗi lúc bước vào phòng bệnh, y như rằng bầu không khí trong phòng đều biến hóa một cách vi diệu.

Sau khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương chính thức, Ngô Tiêm Nhu ôm lòng cảnh giác với Ninh Thư mạnh hơn, khoác chặt cánh tay Tống Dật để thể hiện chủ quyền.

Tống Dật thấy vậy cũng không nói gì, chỉ dịu dàng ngắm nhìn Ngô Tiêm Nhu.

Đối với hắn, biểu hiện đó của Ngô Tiêm Nhu trông rất đáng yêu.

Ninh Thư chỉ cười nhạt, chúc mừng cho hạnh phúc của Tống Dật và Ngô Tiêm Nhu.

Vết thương của Tống Dật cũng gần như khỏi hẳn, đã có thể xuống giường đi lại, cảm thấy sức khỏe đã hồi phục phần nào, cho nên muốn xuất viện.

Tuy nhiên Ngô Tiêm Nhu vẫn nhất quyết giữ Tống Dật ở lại bệnh viện, bởi lẽ nếu Tống Dật xuất viện thì sẽ đi làm nhiệm vụ ngay lập tức, vậy chẳng thà giữ lại nghỉ ngơi tại bệnh viện, dù sao cũng không phải đóng tiền viện phí.

Ninh Thư cười khẩy, đồ free đúng là tiện thật đấy, thích thì tùy ý dùng.

Tống Dật không cần bỏ ra một xu tiền viện phí nào, bởi vì tiền sĩ quan quân đội nằm viện đều lấy từ tiền thuế của người dân.

Ngày qua ngày, Tống Dật đều nằm chảy thây trong bệnh viện.

Đoán chừng muốn tận dụng cơ hội để được ở chung với Ngô Tiêm Nhu đây mà.

Trong lòng Ninh Thư cảm thấy khá rối ren, rốt cục cũng hiểu tâm tình của người ủy thác.

Rõ ràng là cùng một người nhưng lại biến hóa khác hẳn so với trước đây, nào có dáng vẻ cương nghị, chính trực nữa.

Cả thế giới đều đối nghịch với tôi, chỉ có mỗi em là người duy nhất khiến tôi vui vẻ, hạnh phúc.

Ninh Thư chỉ muốn nói, nếu là một thằng đàn ông có bản lĩnh thì cút cmn ra khỏi bệnh viện đi, mi coi thế giới là kẻ địch mà, sao còn mặt dày mà dùng tiền thuế mà người dân đóng cho quốc gia thế? Tiền ăn mặc ngủ nghỉ dưỡng bệnh kia móc từ đâu ra vậy? Từ trên trời rơi xuống chắc?

Luôn cho rằng bản thân thoát ly thế tục, cắt đứt nhân tình thế thái… cái thái độ này thật là cmn muốn lên trời rồi.

Trước đó Ninh Thư còn vì lòng kính nể đối vị đội trưởng này mà nhẫn nhịn, giờ cơn ức chế trong lòng như núi lửa đang sôi, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

“Cô tên gì vậy, tôi là bạn của Tống Dật, sau này nhờ mọi người chiếu cố anh ấy nhiều hơn nhé.” Ngô Tiêm Nhu ôm chặt cánh tay Tống Dật, nói với Ninh Thư.

Loại đấu đá hạng xoàng này phải lâu lắm rồi Ninh Thư mới gặp lại, đối mặt với thái độ kênh kiệu kia, nội tâm Ninh Thư không mảy may xao động.

Chỉ vì một người đàn ông mà hai phụ nữ lao vào cắn xé nhau, kẻ chiến thắng sẽ có được người đàn ông của mình.

Ninh Thư nhận ra giờ có nói gì cũng chỉ tổ tốn nước bọt.

Cô cũng chẳng quan tâm Tống Dật nghĩ gì về mình.

Không yêu thì không cầu, vô dục tắc cương.

*Vô dục tắc cương: Không có dục vọng, ham muốn ắt sẽ mạnh mẽ, kiên cường.

Tuy Ninh Thư không nói lời nào nhưng lại khiến cho Ngô Tiêm Nhu cảm thấy bản thân bị coi thường, cảm thấy nữ quân nhân này khinh bỉ cô ta.

“Tống Dật à, đây là cấp dưới của anh mà, người ta nói chuyện với cô ta mà cô ta chẳng đáp một lời.” Ngô Tiêm Nhu hờn dỗi bĩu môi.

Ninh Thư nói: “Ngô tiểu thư, chỉ cần cô vui vẻ là được.”

Đúng là không có con mắm Ngô Tiêm Nhu đi trước tạo thù hận, dụ quái thì làm sao Tống Dật có cơ hội thể hiện sự uy phong, lẫm liệt của hắn.

Hiện tại chắc đang muốn tạo thù hận từ cô, muốn tiêu diệt cô – một con boss gây chướng mắt, Ninh Thư biểu thị: cẩn thận ta đánh cho các ngươi trắng máu, phải chim cút trở về thành.

Ninh Thư nhìn Tống Dật: “Đội trưởng, nếu anh đã khỏi bệnh thì mau xuất viện đi thôi, các thành viên trong đội đều ngóng chờ anh trở về nhận nhiệm vụ mới.”

Ngô Tiêm Nhu lập tức nói: “Cô còn chút nhân tính nào không vậy, không thấy anh ấy đang bị thương sao, lại còn bắt làm nhiệm vụ nữa chứ, Tống Dật không phải là robot, anh ấy chỉ là con người bình thường, cũng biết đau, cũng biết chảy máu mà.”

Mặt Ninh Thư không biểu cảm, chỉ Tống Dật của mi chịu khổ, còn người khác thì không?

“Vậy nhiệm vụ kia để cho ai làm, Ngô tiểu thư làm hả?” Ninh Thư lạnh lùng hỏi.

“Không phải còn nhiều người khác hay sao, tôi đã xin cha cho phép Tống Dật có thêm thời gian tĩnh dưỡng rồi.” Ngô Tiêm Nhu nói, “Cô nói như kiểu thiếu một Tống Dật thì trái đất sẽ ngừng quay, thiếu một Tống Dật thì mất nước nhà tan không bằng.”

Thích lý sự cùn đúng không, lời nói của Ngô Tiêm Nhu nào khác lời giảo biện đâu, mạnh mồm mà đánh tráo khái niệm về sức mạnh của một cá nhân nhỏ bé, ví như một cái đinh ốc thì phải nên ở đúng vị trí của đinh ốc.

Đây là vấn đề về trách nhiệm.

Ninh Thư xoa huyệt thái dương, tốt nha, mi là nhân vật chính, mi nói cái gì cũng đúng, mấy người đều đúng hết được chưa.

Tống Dật thấy Ngô Tiêm Nhu như con mèo nhỏ xù lông bảo vệ quyền lợi cho hắn thì không kiềm được nỗi xúc động.

Ai cũng mong muốn có người quan tâm, lo lắng cho mình.

Những lời quan tâm ấm áp này đã đánh thẳng vào trái tim hắn, nhất là còn từ người phụ nữ mà hắn thích.

Ninh Thư không nhịn được chửi bậy trong lòng, sức mạnh của tình yêu mẹ nó lớn thật đấy, lớn một cách phi thường.

Lão Nhị và Chu Nghĩa lần lượt xuất viện, chỉ còn lại mỗi Tống Dật vẫn chây ỳ trong bệnh viện quân y.

Hơn nữa còn độc chiếm nguyên một phòng bệnh, vốn dĩ có 4 cái giường, Tống Dật và Ngô Tiêm Nhu lại cùng nhau chơi trò đổi giường, mỗi ngày ngủ một giường, qua ngày lại đổi giường khác.

Ninh Thư cảm giác nhức hết cả trứng.

Các đội viên trong đội đều gào khóc đòi ăn mỗi ngày, mong đội trưởng sớm quay trở lại nhận nhiệm vụ mới, kết quả đội trưởng lại đang bận an gia lập thất bên trong bệnh viện.

Đám người ngó lom lom qua các đội khác, thấy người ta đi tới đi lui, làm xong một nhiệm vụ lại nhận thêm một nhiệm vụ mới.

Chỉ biết cùng nhau thở dài~

“Lão Nhị, anh đi nói với đội trưởng một câu xem sao.” Chu Nghĩa nói với Lão Nhị.

“Trong lúc không có nhiệm vụ thì tham gia huấn luyện, chẳng phải mỗi ngày đều có hạng mục huấn luyện sao, hiện tại Tống Dật đang hẹn hò với Ngô tiểu thư, chuyện này quan hệ trực tiếp đến tiền đồ sau này của Tống Dật, nếu không có chuyện cần thiết thì ít xuất hiện trước mặt bọn họ thôi.”

Lão Nhị đã nói vậy, những người còn lại cũng không tiện nói gì, tất cả đều tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Nhưng Tống Dật thành ra như vậy, kỳ thực vẫn khiến cho những người đồng đội cùng hắn kề vai chiến đấu cảm thấy có chút thất vọng.

Chu Nghĩa buồn bã lảm nhảm: “Mong đội trưởng không trọng sắc khinh nghĩa quá mức, dù vừa nãy mới tán được một em gái xinh xắn trên mạng nhưng chẳng làm tâm trạng tôi khá hơn tí nào.”

Ninh Thư co rút khóe miệng: “Tôi cảm thấy anh nên để chân giữa nghỉ một thời gian.”

Toàn bộ quân khu đều bàn tán về chuyện hẹn hò giữa Tống Dật và Ngô Tiêm Nhu, nhất là việc Tống Dật muốn thăng chức.

Đội của Ninh Thư nhận về không biết bao lời bàn luận chỉ trỏ, nói đội trưởng của các cô thăng chức như cá chép vượt long môn, khiến cho cấp dưới như các cô khó tránh khỏi bị xa lánh.


Nơi nào có người hiển nhiên sẽ có tranh đua, kể từ lần bắt tội phạm ma túy lần trước, đã một khoảng thời gian dài các cô chưa làm nhiệm vụ mới.

Ninh Thư cũng chỉ được nhận mấy nhiệm vụ nhỏ, đâu được làm nhiệm vụ lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện