Ninh Thư vuốt cằm suy tư, mỗi việc thu thuế thôi cũng lắm điều lệ như vậy.
Ninh Thư là một Thành chủ mới toe, một số điều luật cơ bản còn chưa nắm rõ.
Ninh Thư nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên tìm ai đó hỏi han một chút.
Ninh Thư hỏi 2333: “Cậu nghĩ tôi nên thu bao nhiêu lực tín ngưỡng và công đức thì mới tốt?”
2333: “Dựa vào qui định trên văn kiện thu thuế, có thể thu 10%.” 2333 trả lời “Tất nhiên trong đó cũng bao gồm lợi nhuận không chính thức, chẳng hạn một vài cửa hàng sẽ nộp thêm lợi nhuận ngoài mức thuế phải đóng, những lợi nhuận này không bị ghi vào báo cáo nộp thuế, đương nhiên bản thân cô cũng phải nộp thuế, họ sẽ rút từ thuế cô thu ra 5%.”
Ninh Thư: …
“Chuyện này giống cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn con tôm?”
2333 đồng tình: “Không sai, ít ra hiện tại cô đang nằm giữa chuỗi thức ăn.”
“Chung quy cũng là quyền lợi to lớn.” thanh âm của 2333 trầm bổng như tiếng trống, Ninh Thư nghe đến đây, tim bất giác đập mạnh.
Đúng thế, đây là thứ cô xứng đáng được hưởng, phải tốn biết bao công sức đánh đổi, cũng chỉ để bản thân sống thoải mái hơn đôi chút.
Ninh Thư đọc qua xấp văn kiện: “Phải đi hỏi xem trước kia việc thu thuế thế nào, người thu thuế trước đó đều là các hóa thân pháp tắc quản lí Thủy thành.”
Thư Bạch từng nói cô ấy bị bóc lột rất nhiều lần.
Xem ra các hóa thân pháp tắc tạm thời quản lí Thủy Thành đã vơ vét từ nơi này không ít của cải.
Ninh Thư click vào hệ thống trò chuyện, suy nghĩ một hồi mới quyết định click vào khung chat của người đàn ông muộn tao mặc sườn xám .
Ninh Thư nhận ra cô chẳng quen ai trong group chat hóa thân pháp tắc.
Vẫn nên hỏi người đàn ông mặc sườn xám một chút.
Người đàn ông mặc sườn xám: [Bản thân đã chết, có việc thì hóa vàng mã, muốn thấy được tôi trừ phi cô chết, việc nhỏ gọi hồn, việc lớn đào mộ.]
Ninh Thư trợn trắng mắt, mấy tuổi rồi mà vẫn làm trò con bò.
Ninh Thư: [Có chút chuyện muốn nhờ anh chỉ bảo, mời xác chết vùng dậy.]
Người đàn ông mặc sườn xám: [Chuyện gì, mà tôi muốn thu phí tư vấn, bởi hiện tại tôi cảm thấy khó chịu, rất rất khó chịu.]
Ninh Thư gãi đầu: [Xin lỗi chuyện lúc trước.]
Ninh Thư: [Tôi muốn hỏi xem các anh thu thuế thế nào?]
Người đàn ông mặc sườn xám nghiêm túc trả lời: [Cứ dựa theo văn kiện thu thuế là được.]
Có vẻ đây là một đề tài tương đối nhạy cảm.
Ninh Thư tò mò: [Hiện tại hóa thân pháp tắc Phong và Lôi đã bị xóa bỏ, vậy mấy Thành bỏ trống kia sẽ đưa ai quản lí?]
Người đàn ông mặc sườn xám: [Đã được phân công hết rồi, không phải việc của cô.]
Ninh Thư: […]
Ninh Thư không hỏi thêm nữa, dù sao cô với người đàn ông mặc sườn xám cũng không thân thiết mấy.
Người ta không nhất thiết phải nói chuyện này cho cô.
Ninh Thư khách khí nói cảm ơn với người đàn ông mặc sườn xám, tắt hệ thống trò chuyện.
Phải đi khảo sát thực tế Thành của mình mới được.
Ninh Thư nói với 2333: “Chúng ta tới Thủy Thành.”
Đến Thủy Thành, Ninh Thư ghé qua sóng bạc trước tiên, gặp được ông chủ sòng bạc Tư Thiên.
Tư Thiên gây ấn tượng cho cô với phong cách của Gia Cát Lượng, cảm giác lòng dạ người này thâm sâu khó dò.
Tư Thiên diện một thân áo dài xám trắng vô cùng thần thái, mặc dù khuôn mặt Tư Thiên không đẹp nhưng lại toát vẻ trầm ổn thanh tĩnh, khuyết điểm về dung mạo bị khí chất thâm trầm lấn át hoàn toàn .
Dáng vẻ luôn điềm tĩnh tự tại.
“Tư Thiên đã gặp qua Thành chủ, Thành chủ giá lâm đến nơi này là có chuyện phân phó sao?” Tư Thiên chắp tay hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư đi thẳng vào vấn đề: “Lần này tôi tới là muốn hỏi về vấn đề thu thuế.”
Tư Thiên nhấc ấm trà tinh xảo, bình thản châm cho Ninh Thư một chén trà, xong mới nói: “Thành chủ muốn hỏi điều gì, Tư Thiên nguyện nói hết những gì mình biết.”
Ninh Thư ừ một tiếng, “Trước kia thu thuế theo tỷ lệ bao nhiêu?”
Tư Thiên nhấp một ngụm trà, khẽ đặt chén trà xuống: “Trước kia mức thuế thu là 10%, ngoài ra ba hóa thân pháp tắc Phong Thổ Băng sẽ thu thêm 1% cho mỗi người, tính tổng là 13%.”
Ninh Thư gật đầu: “Tôi biết rồi, thôi tôi đi đây.”
Tư Thiên không nhịn được nhăn mày, hỏi có mấy câu mà đã đi rồi? Tư Thiên tựa vào cửa sổ, đứng trên lầu nhìn xuống bóng dáng Ninh Thư rời đi, thấy cô tùy ý đi vào một cửa tiệm khác.
Tư Thiên khẽ biến sắc, trong lòng khẽ thở dài, nói dối một chút mà đã bị phát hiện rồi.
Ninh Thư liên tiếp thăm hỏi rất nhiều cửa hàng, ra ra vào vào, đi mấy con phố, cuối cùng quay về tửu lâu của Thư Bạch.
Ninh Thư đi thẳng lên phòng trên lầu, nói với tiểu nhị: “Phiền cậu gọi bà chủ tới đây một chuyến.”
Tiểu nhị pha cho Ninh Thư một bình trà, sau đó đi mời Thư Bạch.
Thư Bạch xuất hiện, khách khí chào hỏi Ninh Thư: “Thành chủ có chuyện gì sao?”
Ninh Thư ngẩng đầu: “Cô ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Thư Bạch ngồi xuống, trên đầu dùng một cây trâm đơn giản vấn tóc, thoải mái mà không kém phần trang nhã, tua rua khẽ rủ xuống, dinh dang theo chuyển động.
“Tôi đi khắp nơi, cuối cùng dừng chân tại đây vì hi vọng cô cho tôi câu trả lời thật lòng, vừa rồi tôi đã ghé thăm rất nhiều cửa hàng, tra hỏi về việc thu thuế.”
“Cô đoán xem chuyện gì xảy ra?” Ninh Thư cười híp mắt hỏi Thư Bạch.
Thư Bạch cười ngượng ngùng, dịu dàng cúi đầu: “Chắc là mọi người đều báo cáo sai tình hình thu thuế, bởi tất cả đều hi vọng nộp ít tiền.”
Ninh Thư đồng tình: “Tôi có thể hiểu được điều này, nhưng cũng đừng coi tôi như đứa thiểu năng, ngay cả con số 2% mà cũng nói ra được, với lượng người ở Thủy Thành mà chỉ có 2% thuế thôi sao?”
Thư Bạch che miệng mỉm cười: “Ma cũ bắt nạt ma mới, ăn hiếp kẻ yếu là chuyện thường tình.”
“Tôi tới tìm cô vì muốn biết thực hư chuyện thu thuế ra sao.”
“Tôi thấy đáng tin cậy nhất là 13% thuế mà Tư Thiên nói.” Ninh Thư bưng trà, chậm rãi nhấp môi thưởng thức, mùi vị không tệ.
Thư Bạch khẽ lắc đầu: “Con số mà Tư Thiên nói vẫn ít, thật ra trong thời gian hóa thân pháp tắc Thổ Phong Băng quản lí nơi này, mức thuế họ thu là 18%, trong sổ sách chỉ ghi mỗi 10%, số còn lại ba người họ chia đều.”
Ninh Thư gật đầu: “18% à, vì cái méo gì lại nói với tôi là 2%..”
Khác biệt rõ ràng như ngày đêm.
“Mấy người làm giả sổ sách sao?” Ninh Thư nghiêng đầu hỏi Thư Bạch.
Thư Bạch co rút khóe miệng: “ ‘Chi tiêu của mỗi người đều được ghi lại riêng tư trong thẻ căn cước’ chỉ là nói đùa, những khoản tiền đó hệ thống chủ đều nhìn thấu hết.”
Ninh Thư ồ một tiếng, không thể coi thường trí tuệ loài người được, trên có quyết sách, dưới có đối sách.
Thư Bạch hỏi Ninh Thư: “Thành chủ định thu thế nào?”
“Mạo muội hỏi một câu, lợi nhuận của nhà hàng cô là bao nhiêu?” Ninh Thư hỏi.
Thư Bạch giơ 5 ngón tay bạch ngọc.
“5 vạn?” Ninh Thư suy đoán.
“Xấp xỉ 50 vạn.”
Ninh Thư: Đù má? (☉ Д ☉)
Nhiều tiền dữ vậy, dọa Ninh Thư hết hồn chim én.
“50 vạn công đức hay 50 vạn lực tín ngưỡng?” Ninh Thư hỏi thêm.
“Cộng tổng cả hai vào là gần 50 vạn, nhưng bàn về lợi nhuận, chỗ tôi vẫn thua sòng bạc của Tư Thiên.” Lời Thư Bạch nói ra khiến Ninh Thư lâng lâng như đi trên mây.
Cô vô cùng hồi hộp, tay bất giác siết chặt lại, 50 vạn mà trích ra 10% mức thuế.. thì chính là 5 vạn nha!!
Ninh Thư là một Thành chủ mới toe, một số điều luật cơ bản còn chưa nắm rõ.
Ninh Thư nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên tìm ai đó hỏi han một chút.
Ninh Thư hỏi 2333: “Cậu nghĩ tôi nên thu bao nhiêu lực tín ngưỡng và công đức thì mới tốt?”
2333: “Dựa vào qui định trên văn kiện thu thuế, có thể thu 10%.” 2333 trả lời “Tất nhiên trong đó cũng bao gồm lợi nhuận không chính thức, chẳng hạn một vài cửa hàng sẽ nộp thêm lợi nhuận ngoài mức thuế phải đóng, những lợi nhuận này không bị ghi vào báo cáo nộp thuế, đương nhiên bản thân cô cũng phải nộp thuế, họ sẽ rút từ thuế cô thu ra 5%.”
Ninh Thư: …
“Chuyện này giống cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn con tôm?”
2333 đồng tình: “Không sai, ít ra hiện tại cô đang nằm giữa chuỗi thức ăn.”
“Chung quy cũng là quyền lợi to lớn.” thanh âm của 2333 trầm bổng như tiếng trống, Ninh Thư nghe đến đây, tim bất giác đập mạnh.
Đúng thế, đây là thứ cô xứng đáng được hưởng, phải tốn biết bao công sức đánh đổi, cũng chỉ để bản thân sống thoải mái hơn đôi chút.
Ninh Thư đọc qua xấp văn kiện: “Phải đi hỏi xem trước kia việc thu thuế thế nào, người thu thuế trước đó đều là các hóa thân pháp tắc quản lí Thủy thành.”
Thư Bạch từng nói cô ấy bị bóc lột rất nhiều lần.
Xem ra các hóa thân pháp tắc tạm thời quản lí Thủy Thành đã vơ vét từ nơi này không ít của cải.
Ninh Thư click vào hệ thống trò chuyện, suy nghĩ một hồi mới quyết định click vào khung chat của người đàn ông muộn tao mặc sườn xám .
Ninh Thư nhận ra cô chẳng quen ai trong group chat hóa thân pháp tắc.
Vẫn nên hỏi người đàn ông mặc sườn xám một chút.
Người đàn ông mặc sườn xám: [Bản thân đã chết, có việc thì hóa vàng mã, muốn thấy được tôi trừ phi cô chết, việc nhỏ gọi hồn, việc lớn đào mộ.]
Ninh Thư trợn trắng mắt, mấy tuổi rồi mà vẫn làm trò con bò.
Ninh Thư: [Có chút chuyện muốn nhờ anh chỉ bảo, mời xác chết vùng dậy.]
Người đàn ông mặc sườn xám: [Chuyện gì, mà tôi muốn thu phí tư vấn, bởi hiện tại tôi cảm thấy khó chịu, rất rất khó chịu.]
Ninh Thư gãi đầu: [Xin lỗi chuyện lúc trước.]
Ninh Thư: [Tôi muốn hỏi xem các anh thu thuế thế nào?]
Người đàn ông mặc sườn xám nghiêm túc trả lời: [Cứ dựa theo văn kiện thu thuế là được.]
Có vẻ đây là một đề tài tương đối nhạy cảm.
Ninh Thư tò mò: [Hiện tại hóa thân pháp tắc Phong và Lôi đã bị xóa bỏ, vậy mấy Thành bỏ trống kia sẽ đưa ai quản lí?]
Người đàn ông mặc sườn xám: [Đã được phân công hết rồi, không phải việc của cô.]
Ninh Thư: […]
Ninh Thư không hỏi thêm nữa, dù sao cô với người đàn ông mặc sườn xám cũng không thân thiết mấy.
Người ta không nhất thiết phải nói chuyện này cho cô.
Ninh Thư khách khí nói cảm ơn với người đàn ông mặc sườn xám, tắt hệ thống trò chuyện.
Phải đi khảo sát thực tế Thành của mình mới được.
Ninh Thư nói với 2333: “Chúng ta tới Thủy Thành.”
Đến Thủy Thành, Ninh Thư ghé qua sóng bạc trước tiên, gặp được ông chủ sòng bạc Tư Thiên.
Tư Thiên gây ấn tượng cho cô với phong cách của Gia Cát Lượng, cảm giác lòng dạ người này thâm sâu khó dò.
Tư Thiên diện một thân áo dài xám trắng vô cùng thần thái, mặc dù khuôn mặt Tư Thiên không đẹp nhưng lại toát vẻ trầm ổn thanh tĩnh, khuyết điểm về dung mạo bị khí chất thâm trầm lấn át hoàn toàn .
Dáng vẻ luôn điềm tĩnh tự tại.
“Tư Thiên đã gặp qua Thành chủ, Thành chủ giá lâm đến nơi này là có chuyện phân phó sao?” Tư Thiên chắp tay hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư đi thẳng vào vấn đề: “Lần này tôi tới là muốn hỏi về vấn đề thu thuế.”
Tư Thiên nhấc ấm trà tinh xảo, bình thản châm cho Ninh Thư một chén trà, xong mới nói: “Thành chủ muốn hỏi điều gì, Tư Thiên nguyện nói hết những gì mình biết.”
Ninh Thư ừ một tiếng, “Trước kia thu thuế theo tỷ lệ bao nhiêu?”
Tư Thiên nhấp một ngụm trà, khẽ đặt chén trà xuống: “Trước kia mức thuế thu là 10%, ngoài ra ba hóa thân pháp tắc Phong Thổ Băng sẽ thu thêm 1% cho mỗi người, tính tổng là 13%.”
Ninh Thư gật đầu: “Tôi biết rồi, thôi tôi đi đây.”
Tư Thiên không nhịn được nhăn mày, hỏi có mấy câu mà đã đi rồi? Tư Thiên tựa vào cửa sổ, đứng trên lầu nhìn xuống bóng dáng Ninh Thư rời đi, thấy cô tùy ý đi vào một cửa tiệm khác.
Tư Thiên khẽ biến sắc, trong lòng khẽ thở dài, nói dối một chút mà đã bị phát hiện rồi.
Ninh Thư liên tiếp thăm hỏi rất nhiều cửa hàng, ra ra vào vào, đi mấy con phố, cuối cùng quay về tửu lâu của Thư Bạch.
Ninh Thư đi thẳng lên phòng trên lầu, nói với tiểu nhị: “Phiền cậu gọi bà chủ tới đây một chuyến.”
Tiểu nhị pha cho Ninh Thư một bình trà, sau đó đi mời Thư Bạch.
Thư Bạch xuất hiện, khách khí chào hỏi Ninh Thư: “Thành chủ có chuyện gì sao?”
Ninh Thư ngẩng đầu: “Cô ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Thư Bạch ngồi xuống, trên đầu dùng một cây trâm đơn giản vấn tóc, thoải mái mà không kém phần trang nhã, tua rua khẽ rủ xuống, dinh dang theo chuyển động.
“Tôi đi khắp nơi, cuối cùng dừng chân tại đây vì hi vọng cô cho tôi câu trả lời thật lòng, vừa rồi tôi đã ghé thăm rất nhiều cửa hàng, tra hỏi về việc thu thuế.”
“Cô đoán xem chuyện gì xảy ra?” Ninh Thư cười híp mắt hỏi Thư Bạch.
Thư Bạch cười ngượng ngùng, dịu dàng cúi đầu: “Chắc là mọi người đều báo cáo sai tình hình thu thuế, bởi tất cả đều hi vọng nộp ít tiền.”
Ninh Thư đồng tình: “Tôi có thể hiểu được điều này, nhưng cũng đừng coi tôi như đứa thiểu năng, ngay cả con số 2% mà cũng nói ra được, với lượng người ở Thủy Thành mà chỉ có 2% thuế thôi sao?”
Thư Bạch che miệng mỉm cười: “Ma cũ bắt nạt ma mới, ăn hiếp kẻ yếu là chuyện thường tình.”
“Tôi tới tìm cô vì muốn biết thực hư chuyện thu thuế ra sao.”
“Tôi thấy đáng tin cậy nhất là 13% thuế mà Tư Thiên nói.” Ninh Thư bưng trà, chậm rãi nhấp môi thưởng thức, mùi vị không tệ.
Thư Bạch khẽ lắc đầu: “Con số mà Tư Thiên nói vẫn ít, thật ra trong thời gian hóa thân pháp tắc Thổ Phong Băng quản lí nơi này, mức thuế họ thu là 18%, trong sổ sách chỉ ghi mỗi 10%, số còn lại ba người họ chia đều.”
Ninh Thư gật đầu: “18% à, vì cái méo gì lại nói với tôi là 2%..”
Khác biệt rõ ràng như ngày đêm.
“Mấy người làm giả sổ sách sao?” Ninh Thư nghiêng đầu hỏi Thư Bạch.
Thư Bạch co rút khóe miệng: “ ‘Chi tiêu của mỗi người đều được ghi lại riêng tư trong thẻ căn cước’ chỉ là nói đùa, những khoản tiền đó hệ thống chủ đều nhìn thấu hết.”
Ninh Thư ồ một tiếng, không thể coi thường trí tuệ loài người được, trên có quyết sách, dưới có đối sách.
Thư Bạch hỏi Ninh Thư: “Thành chủ định thu thế nào?”
“Mạo muội hỏi một câu, lợi nhuận của nhà hàng cô là bao nhiêu?” Ninh Thư hỏi.
Thư Bạch giơ 5 ngón tay bạch ngọc.
“5 vạn?” Ninh Thư suy đoán.
“Xấp xỉ 50 vạn.”
Ninh Thư: Đù má? (☉ Д ☉)
Nhiều tiền dữ vậy, dọa Ninh Thư hết hồn chim én.
“50 vạn công đức hay 50 vạn lực tín ngưỡng?” Ninh Thư hỏi thêm.
“Cộng tổng cả hai vào là gần 50 vạn, nhưng bàn về lợi nhuận, chỗ tôi vẫn thua sòng bạc của Tư Thiên.” Lời Thư Bạch nói ra khiến Ninh Thư lâng lâng như đi trên mây.
Cô vô cùng hồi hộp, tay bất giác siết chặt lại, 50 vạn mà trích ra 10% mức thuế.. thì chính là 5 vạn nha!!
Danh sách chương