Hai ngày sau, đoàn quân kỵ sĩ bắt đầu lên đường hộ tống quân đoàn thợ săn đến lãnh địa Wilson. Nhưng chỉ mới vừa đi được nửa đường Daniu - người dẫn đầu quân đoàn thợ săn đế quốc đã bảo bọn họ quay về vì sợ sẽ làm rút dây động rừng.

“Đến đây là được rồi, các ngươi cứ việc quay trở về cung điện báo cáo cho hoàng đế rằng quân đoàn của chúng ta đã thuận lợi đến nơi.”

Đường đi vẫn còn rất dài, tuy nhiên trên khắp mọi nghẻo đường gã đã vô số lần bắt gặp những con dơi quỷ đậu đầy rẫy trong góc tối. Theo như suy đoán của gã, khả năng cao chúng đều là tai mắt của tên ma cà rồng ấy.

Việc đi thành một đội quân như vậy khiến gã lo sợ sẽ bị hắn phát giác ra, đến lúc đó cũng đã có sự chuẩn bị để tiếp đón, họ đến đó không khác gì là nộp mạng cho lang sói cả.

Đám người kỵ sĩ dường như hiểu lầm ý của Daniu, họ cho rằng gã cảm thấy năng lực của họ không đủ mạnh để hộ tống mình nên chỉ vừa mới đi được nửa đường đã đuổi họ quay trở về.

Tất nhiên vì mặt mũi của mình, họ sẽ không dễ dàng tuân theo lời nói của gã: “Không được, chúng tôi đã đáp ứng bệ hạ sẽ thành công hộ tống các ngươi đến lãnh địa của Wilson.”

Người trong quân đoàn thợ săn vốn xuất thân từ lính đánh thuê, tuy rằng đã gia nhập vào quân đoàn của đế quốc nhưng tính tình từ trước đến nay đều luôn rất lỗ mãng, đối với đám kỵ sĩ này vốn không hề đặt vào mắt.

Bây giờ lại còn phải ba hoa chích chòe với chúng khiến họ cảm thấy rất khó chịu, một trong số đó còn không nhịn được mà lên tiếng: “Đoàn trưởng nói gì bộ các ngươi không nghe thấy sao? Chúng ta đã nói là không cần rồi mà sao các ngươi cứng đầu thế hả?”

“Ngươi!”

“Ngươi ngươi ta ta cái gì? Các ngươi còn ở lại đây thêm tên nào ta liền đập chết tên đó!”



“Rio, đừng nói nữa.” Daniu nhắc nhở nó xong lại nhìn đến đám kỵ sĩ mà mình vẫn luôn ghét cay đắng giả tạo cười nói: “Thật xin lỗi, đứa trẻ này trước giờ đều thích giải quyết mọi chuyện bằng hành động như vậy.”

Ngụ ý của gã chínhlà: Các ngươi còn không đi, ta liền để nó đập cho về với đất mẹ!

Chuyện cũng đến nước này bọn họ không thể không nhượng bộ, mang theo sự không cam tâm trong lòng mà rời đi trước khi kẻ được gọi là Rio đó thực sự xông đến thực hiện đúng theo những gì mình vừa nói.

Thấy họ đã rời đi, Rio bĩu môi nói: “Xì, bọn nhát cáy.”

“Chủ nào tớ nấy thôi, không trách được.” Hoàng đế vô năng thì sao có thể đào tạo ra đám người dưới trướng có năng lực được, thậm trí còn thua xa bọn người vô danh tiểu tốt như họ.

“Đi thôi, hoàn thành xong nhiệm vụ này thì ước hẹn giữa chúng ta cùng lão hoàng đế cũng kết thúc, về sau có thể tự do rồi.” Daniu sợ nếu còn cứ tiếp tục làm việc dưới trướng Cyril thêm một thời gian nữa thì đầu óc mình cũng cũng khờ luôn theo gã ta mất.

***

Những ngày này mỗi khi Hứa Gia Văn nhìn ra ngoài cửa sổ lại thấy bên ngoài xuất hiện rất nhiều đoàn người đi tuần tra xung quanh, cũng không biết là có chuyện gì, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy khiến trong lòng bỗng dưng có một dự cảm bất an.

Sắp có chuyện gì xảy ra sao? Hứa Gia Văn không rõ, cũng không thể đem điều này đi hỏi bất kỳ ai. Ở nơi này ngoài hắn ra cậu không quen thuộc với bất kỳ ai, mà cho dù có quen, chắc gì họ đã dám mở miệng lén phén với cậu.

Dù không trực tiếp nhìn thấy hắn hạ lệnh nhưng thông qua biểu hiện của người làm trong nhà thì cậu cũng có thể ngờ ngờ đoán ra, họ dường như đang tuân thủ theo một quy tắc - không nhìn thẳng vào mặt cậu, không nghe (có nghe cũng làm phải như không hay biết) những gì cậu nói và không được nói chuyện với cậu.



Cậu có cảm giác như mình sắp tự kỹ đến nơi rồi, may mà có có Ryan…

Phải rồi Ryan! Không phải vẫn còn có cậu ta sao?

Cậu có thể thông qua cậu ta để hỏi thăm tình hình bên ngoài.

Nhắc đến mới nhớ, số lần cậu ta đến đây dường như đã ít hơn so với lúc trước.

“Nói gì thì nói, những lần ta đến đều thấy người ngồi thất thần thế này.”

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khiến cậu giật mình đứng bật dậy khỏi giường, nhìn đến thì lại thấy Ryan vào phòng lúc nào không hay, đã vậy còn đứng ngay sao lưng cậu.

Nhận ra người đến là cậu ta, Hứa Gia Văn hết đưa tay lên vuốt vuốt ngực mình để trấn an xong lại trừng mắt nhìn cậu ta trách cứ: “Cậu vào đây từ khi nào mà không chút tiếng động gì hết vậy?”

“Do người không chú ý chứ có phải tại ta đâu.” Rõ ràng cậu ta đi vẫn phát ra tiếng động, đóng mở cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng lạch cạch thậm chí lúc đi còn cố tình dậm chân mà cậu vẫn không chú ý đến đấy thôi.

“Cậu vào phòng tôi không gõ cửa còn gì?”

Ryan cười trừ: “Hơ hơ.” Vậy có khi cậu ta phải gõ banh cánh cửa luôn thì cậu mới nghe thấy mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện