Tin đồn gia tộc Williams bị người ta đồ sát, tất cả những người có mặt trong lãnh địa ngày hôm đó đều chết sạch chỉ trong một đêm nhanh chóng lan truyền khắp đế quốc Calantha.
Hoàng đế Cyril mất đi cánh tay trái đắc lực của mình, tinh thần trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết.
Trước giờ thế lực đứng ra giúp ông ta kiềm hãm gia tộc Wilson lớn mạnh chính là Williams, tuy rằng sức ảnh hưởng của gia tộc đó đối với ông ta bây giờ đã không còn được như trước nhưng đối với ông ta họ vẫn luôn một sự uy hiếp lớn.
Hết cách, ông ta đành phải quay lại cầu cứu kẻ mà trước giờ mình vẫn luôn mang lòng phòng bị.
“Bây giờ ta nên làm gì đây Dylan?”
Pháp sư Dylan từ lâu đã đi theo bên cạnh hoàng đế, cái gã rành rẽ nhất chính là nói ra những lời nịnh nọt để xoa dịu đi nỗi bất an trong lòng ông ta.
“Xin ngài hãy yên tâm thưa hoàng đế kính mến, tôi nhất định sẽ không để họ có khả năng đạt được mục đích.” Gã cúi người cung kính nói.
Mặt khác, trong đầu lại không ngừng nghĩ đến những kẻ dưới quyền được mình phái đến lãnh địa của gia tộc William để thăm dò.
Chỉ mong bọn chúng có thể nhanh chóng tìm ra món bảo vật gã hằng mong muốn, nếu không, gương mặt gã thoáng chốc trở nên sa sầm, nếu thực sự không thể tìm thấy nó thì mấy mươi năm nay gã hạ mình nhẫn nhục ở bên hoàng đế xem ra đều trở nên vô nghĩa.
***
Cả đêm qua Hứa Gia Văn gần như thức trắng, việc đối mặt với ánh nhìn gần như muốn ăn tươi nuốt sống mình của người đàn ông khiến cậu không cách nào yên tâm nhắm mắt.
Suốt một đêm không ngủ khiến cả người cậu mệt mỏi không thôi, dù cho đây không phải là một cơ thể hoàn hảo nhưng cảm giác cả người mỏi mệt cậu vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Andrew thấy cậu không có ý muốn ngủ thì đứng lên đi lại tủ đồ lấy quần áo mang đến cho cậu, hắn nhiệt tình đến mức nếu không phải bị cậu ngăn lại là đã giúp cậu mặc luôn chúng.
“Không làm phiền anh, cứ để tôi tự mặc.”
Hắn gật đầu, dễ dàng đáp ứng: “Được.”
Lúc này Hứa Gia Văn mới phát hiện, hóa ra bản thân mình từ đêm qua đến giờ không hề mặc quần. Ngay thời điểm vén chăn ra, cậu nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của mình phơi bày ra trước mắt, trên người ngoại trừ một cái áo mỏng được chồng vào một cách qua loa ra thì gần như không một cái gì khác.
Cậu nhanh chóng kéo chăn lại che đi phía dưới, lại lén lút đưa mắt nhìn lên mới thấy hắn không biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm vào người mình, ánh mắt tham lam hệt như một con dã thú đang ngắm nghía con mồi.
“Anh… có thể tạm thời quay mặt sang chỗ khác không? Tôi không thích việc bản thân bị người khác nhìn trong lúc thay quần áo.”
Nét mặt Andrew hơi đanh lại, có vẻ không quá thích với điều này nhưng hắn vẫn rất biết cách tôn trọng cậu, nhanh chóng quay người đi chỗ khác.
Hứa Gia Văn bắt đầu thay đồ, cậu đặt phần chăn vướng víu sang một góc giường sau đó cởi bỏ chiếc áo mỏng trên người. Có thể nói là mặc như không mặc, cái áo đó mỏng đến mức gần như đã có thể nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể cậu một cách trần trụi.
May mắn là cái áo hắn đưa đến không quá mỏng manh như cái trước đó, nó khiến cậu rất hài lòng, sau khi đã mặc xong quần áo cũng không tiếp tục đối với hắn mặt nặng mày nhẹ, thậm chí còn thoải mái mỉm cười với hắn.
Có điều Hứa Gia Văn lại không hay biết, toàn bộ quá trình cậu thay quần áo đều bị hắn nhìn thấy tất thẩy, làn da trắng nõn non mềm trần trụi phơi bày ra trước mắt khiến yết hầu hắn không nhịn được mà khẽ run lên, đến cả phía dưới cũng mơ hồ xuất hiện phản ứng.
Andrew cố gắng kìm nén loại ý định đen tối xuất hiện trong đầu mình lại, hắn không muốn bản thân lại gây thêm ác cảm cho cậu trong lúc này, mặc dù trong lòng cũng đã sớm biết cậu đối với mình gần như không có chút hảo cảm.
Tất cả đều tại ngày hôm qua, nếu không phải vì bản thân hắn quá mức gấp gáp muốn nhanh chóng quay trở về lâu đài để gặp cậu thì có khi mọi chuyện đã không như vậy, chỉ có thể trách hắn tiếc rẻ thời gian không chịu thanh tẩy sạch sẽ máu me trên người trước khi tìm đến cậu.
“Đói bụng chứ?”
Hứa Gia Văn đặt tay lên bụng mình, gật gật đầu, quả thực cậu đã có chút đói.
Andrew tiến đến ôm cậu lên, bởi vì đôi chân không thể cử động của mình nên Hứa Gia Văn gần như không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi yên để hắn ôm mình bước xuống dưới lầu.
Cảm giác khi được hắn ôm trong lòng khiến cậu vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm, giống như trước đây đã từng thực hiện qua vô số lần nhưng cậu lại không hề có ấn tượng, hay nói đúng hơn là Hứa Gia Văn hoàn toàn không có lấy một chút kí ức nào về nó.
Thấy cậu hơi ngẩn người, Andrew chỉ nghiêng đầu nhìn xuống đôi chân cậu, nghĩ rằng cậu đang lo ngại về nó nên dịu giọng trấn an: “Yên tâm, chân em không phải bị tàn phế, chỉ cần một thời gian nữa thôi em liền có thể đi lại bình thường.”
“Ừm.”
Trong lòng Hứa Gia Văn cũng thở nhẹ ra một hơi, may mà vẫn còn có thể đi lại được, bằng không cậu thà chết còn hơn là để bản thân phải trở thành một tên tàn phế, vô dụng.
Hoàng đế Cyril mất đi cánh tay trái đắc lực của mình, tinh thần trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết.
Trước giờ thế lực đứng ra giúp ông ta kiềm hãm gia tộc Wilson lớn mạnh chính là Williams, tuy rằng sức ảnh hưởng của gia tộc đó đối với ông ta bây giờ đã không còn được như trước nhưng đối với ông ta họ vẫn luôn một sự uy hiếp lớn.
Hết cách, ông ta đành phải quay lại cầu cứu kẻ mà trước giờ mình vẫn luôn mang lòng phòng bị.
“Bây giờ ta nên làm gì đây Dylan?”
Pháp sư Dylan từ lâu đã đi theo bên cạnh hoàng đế, cái gã rành rẽ nhất chính là nói ra những lời nịnh nọt để xoa dịu đi nỗi bất an trong lòng ông ta.
“Xin ngài hãy yên tâm thưa hoàng đế kính mến, tôi nhất định sẽ không để họ có khả năng đạt được mục đích.” Gã cúi người cung kính nói.
Mặt khác, trong đầu lại không ngừng nghĩ đến những kẻ dưới quyền được mình phái đến lãnh địa của gia tộc William để thăm dò.
Chỉ mong bọn chúng có thể nhanh chóng tìm ra món bảo vật gã hằng mong muốn, nếu không, gương mặt gã thoáng chốc trở nên sa sầm, nếu thực sự không thể tìm thấy nó thì mấy mươi năm nay gã hạ mình nhẫn nhục ở bên hoàng đế xem ra đều trở nên vô nghĩa.
***
Cả đêm qua Hứa Gia Văn gần như thức trắng, việc đối mặt với ánh nhìn gần như muốn ăn tươi nuốt sống mình của người đàn ông khiến cậu không cách nào yên tâm nhắm mắt.
Suốt một đêm không ngủ khiến cả người cậu mệt mỏi không thôi, dù cho đây không phải là một cơ thể hoàn hảo nhưng cảm giác cả người mỏi mệt cậu vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Andrew thấy cậu không có ý muốn ngủ thì đứng lên đi lại tủ đồ lấy quần áo mang đến cho cậu, hắn nhiệt tình đến mức nếu không phải bị cậu ngăn lại là đã giúp cậu mặc luôn chúng.
“Không làm phiền anh, cứ để tôi tự mặc.”
Hắn gật đầu, dễ dàng đáp ứng: “Được.”
Lúc này Hứa Gia Văn mới phát hiện, hóa ra bản thân mình từ đêm qua đến giờ không hề mặc quần. Ngay thời điểm vén chăn ra, cậu nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của mình phơi bày ra trước mắt, trên người ngoại trừ một cái áo mỏng được chồng vào một cách qua loa ra thì gần như không một cái gì khác.
Cậu nhanh chóng kéo chăn lại che đi phía dưới, lại lén lút đưa mắt nhìn lên mới thấy hắn không biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm vào người mình, ánh mắt tham lam hệt như một con dã thú đang ngắm nghía con mồi.
“Anh… có thể tạm thời quay mặt sang chỗ khác không? Tôi không thích việc bản thân bị người khác nhìn trong lúc thay quần áo.”
Nét mặt Andrew hơi đanh lại, có vẻ không quá thích với điều này nhưng hắn vẫn rất biết cách tôn trọng cậu, nhanh chóng quay người đi chỗ khác.
Hứa Gia Văn bắt đầu thay đồ, cậu đặt phần chăn vướng víu sang một góc giường sau đó cởi bỏ chiếc áo mỏng trên người. Có thể nói là mặc như không mặc, cái áo đó mỏng đến mức gần như đã có thể nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể cậu một cách trần trụi.
May mắn là cái áo hắn đưa đến không quá mỏng manh như cái trước đó, nó khiến cậu rất hài lòng, sau khi đã mặc xong quần áo cũng không tiếp tục đối với hắn mặt nặng mày nhẹ, thậm chí còn thoải mái mỉm cười với hắn.
Có điều Hứa Gia Văn lại không hay biết, toàn bộ quá trình cậu thay quần áo đều bị hắn nhìn thấy tất thẩy, làn da trắng nõn non mềm trần trụi phơi bày ra trước mắt khiến yết hầu hắn không nhịn được mà khẽ run lên, đến cả phía dưới cũng mơ hồ xuất hiện phản ứng.
Andrew cố gắng kìm nén loại ý định đen tối xuất hiện trong đầu mình lại, hắn không muốn bản thân lại gây thêm ác cảm cho cậu trong lúc này, mặc dù trong lòng cũng đã sớm biết cậu đối với mình gần như không có chút hảo cảm.
Tất cả đều tại ngày hôm qua, nếu không phải vì bản thân hắn quá mức gấp gáp muốn nhanh chóng quay trở về lâu đài để gặp cậu thì có khi mọi chuyện đã không như vậy, chỉ có thể trách hắn tiếc rẻ thời gian không chịu thanh tẩy sạch sẽ máu me trên người trước khi tìm đến cậu.
“Đói bụng chứ?”
Hứa Gia Văn đặt tay lên bụng mình, gật gật đầu, quả thực cậu đã có chút đói.
Andrew tiến đến ôm cậu lên, bởi vì đôi chân không thể cử động của mình nên Hứa Gia Văn gần như không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi yên để hắn ôm mình bước xuống dưới lầu.
Cảm giác khi được hắn ôm trong lòng khiến cậu vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm, giống như trước đây đã từng thực hiện qua vô số lần nhưng cậu lại không hề có ấn tượng, hay nói đúng hơn là Hứa Gia Văn hoàn toàn không có lấy một chút kí ức nào về nó.
Thấy cậu hơi ngẩn người, Andrew chỉ nghiêng đầu nhìn xuống đôi chân cậu, nghĩ rằng cậu đang lo ngại về nó nên dịu giọng trấn an: “Yên tâm, chân em không phải bị tàn phế, chỉ cần một thời gian nữa thôi em liền có thể đi lại bình thường.”
“Ừm.”
Trong lòng Hứa Gia Văn cũng thở nhẹ ra một hơi, may mà vẫn còn có thể đi lại được, bằng không cậu thà chết còn hơn là để bản thân phải trở thành một tên tàn phế, vô dụng.
Danh sách chương