Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ăn cơm xong, Khương Trừng lại cùng bố Lâm vào thư phòng.

"Mẹ, mẹ nói xem, hai người kia có gì mà không thể nói trước mặt chúng ta, một hai phải đến thư phòng?" Trong tay Lâm Giang Nam ôm Longleg, Coca ngồi bên cạnh cô, cô nhìn cửa thư phòng đang đóng chặt, buồn bực hỏi.

"Con bé này." Mẹ Lâm vươn tay chọc trán Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam cười cười.

Hai người kia ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu mới ra, nhưng mà lúc ra, Lâm Giang Nam thấy mặt bố mình rất nghiêm túc, cô không khỏi trộm kéo tay áo mẹ Lâm.

"Mẹ, có phải là Khương Trừng làm bố giận không nhỉ?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Mẹ Lâm cũng nhìn bố Lâm, phát hiện vẻ mặt ông ấy thật sự khá nghiêm túc.

"Chắc là không đâu."

Vừa rồi lúc cả nhà ăn cơm, rõ ràng là vẫn rất vui vẻ mà, hơn nữa bà cũng đã ngầm hỏi qua ông ấy, tuy ngoài mặt ông ấy không nói nhưng bà biết, thật ra ông ấy vẫn hâm mộ Khương Trừng, cũng rất vừa lòng.

"Vậy sao vẻ mặt hai người đó đều nghiêm túc vậy?"

Mẹ Lâm lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Khương Trừng lại nói với bố Lâm chuyện gì đó, vẻ mặt của bố Lâm mới hòa hoãn lại không ít, sau đó liền đi vào phòng ngủ, lúc đi ra, trong tay còn cầm thứ gì đó. Lâm Giang Nam thấy bố Lâm đưa đồ trong tay cho Khương Trừng, nhưng Khương Trừng cầm quá nhanh nên Lâm Giang Nam cũng không thấy rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy chút màu đỏ.

Khương Trừng cất cái thứ đó xong, cúi người với bố Lâm một cái, sau đó mới xuống tầng.

"Bố đưa cái gì cho Khương Trừng thế nhỉ?"

Mẹ Lâm không nói gì, bởi bà đã biết đó là gì, chuyện như thế này bố Lâm cũng đã từng làm. Khương Trừng đi xuống, anh đi đến bên cạnh Lâm Giang Nam, rất tự nhiên vươn tay ôm Lâm Giang Nam dậy.

"Mẹ, bọn con đi trước."

"Ừ, đi chậm một chút." Mẹ Lâm cười nói.

"Vâng."

"Mẹ, con đi đây." Lâm Giang Nam vẫy tay với mẹ Lâm.

"Đi đi."

Hai người lại cùng lên chào tạm biệt bố Lâm mới xoay người xuống tầng.

Vừa vào thang máy, Lâm Giang Nam đã gấp gáp hỏi: "Vừa rồi bố đưa anh gì vậy?"

Khương Trừng cúi đầu nhìn cô.

"Không có gì." Anh bình thản trả lời.

Lâm Giang Nam lập tức mở to hai mắt, rõ ràng là cô nhìn thấy bố đưa gì đó cho anh mà, lại còn muốn lừa cô.

"Anh lừa em, em thấy hết rồi." Nói xong Lâm Giang Nam liền muốn cho tay vào trong áo khoác anh. Tay cô vừa với vào trước ngực anh thì đã bị anh cầm lại.

Anh nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng đè Lâm Giang Nam vào bức tường bên cạnh trong thang máy, hơi thở mãnh liệt ập vào mặt cô.

"Em chắc chắn là muốn cho tay vào chứ?" Anh nhàn nhạt hỏi, ngữ khí có sự uy hiếp không nói nên lời.

"..." Lâm Giang Nam nghẹn lời.

"Hửm?" Anh từ từ cúi đầu, môi chạm vào má cô.

Lâm Giang Nam cảm nhận được độ ấm của môi anh.

"Có... Có camera..." Cô nhỏ giọng nói.

Khương Trừng cười cười, lại áp sát cô hơn một chút: "Em cảm thấy ở góc độ này camera có thể quay được em không?"

Lâm Giang Nam sửng sốt, sau đó yên lặng ngẩng đầu. Hình như là không quay được thật, bởi vì Khương Trừng cúi người, cúi đầu, hơn nữa còn có áo khoác anh che lại, cô hoàn toàn bị vây lại trong ngực anh.

Đôi môi mỏng của Khương Trừng từ má cô dời xuống phía dưới, lúc sắp chạm vào môi cô thì...

"Meo..."

Một tiếng mèo vang lên, lập tức khiến Khương Trừng đình chỉ động tác. Hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn xuống, sau đó liền thấy Longleg trong ngực Lâm Giang Nam đang ghét bỏ nhìn anh, dường như là vì anh dựa vào Lâm Giang Nam gần quá, áp đến nó, quấy rầy mộng đẹp của nó.

Hai người đều bật cười, Khương Trừng duỗi tay xoa đầu Longleg, sau đó đứng cách Lâm Giang Nam một khoảng, nhưng vẫn không quên hôn lên môi cô một cái.

Longleg thấy Khương Trừng đã xích ra mới thu hồi ánh mắt, vùi đầu vào ngực Lâm Giang Nam, tiếp tục mộng đẹp của nó.

Sau khi lên xe, Khương Trừng không mang Lâm Giang Nam về nhà luôn mà đi theo hướng khác.

"Chưa về à?" Lâm Giang Nam hỏi anh.

"Ừ, giờ chưa về."

"Thế chúng ta đi đâu?" Lâm Giang Nam tò mò hỏi.

"Đi rồi sẽ biết."

Lâm Giang Nam bĩu môi, còn úp úp mở mở với cô, hừ, không nói liền không nói, dù sao cô cũng không muốn tìm tòi gì.

Khi Khương Trừng dừng xe trước cửa Cục Dân Chính, Lâm Giang Nam đã hoàn toàn ngây người.

"Anh... Anh muốn làm gì?" Cô nhìn ba chữ Cục Dân Chính chói lọi ngoài cửa xe, lắp bắp hỏi.

"Kết hôn."

Đến lúc ra khỏi Cục Dân Chính, Lâm Giang Nam vẫn còn ngây ngốc như đang ở trong mơ.

"Chúng ta... Thật sự kết hôn?" Cô cúi đầu nhìn hai quyển sổ màu đỏ trên tay, dưới ánh nắng ấm áp, màu đỏ như loá cả mắt cô, hỏi Khương Trừng mà dường như cũng đang hỏi chính mình.

Bỗng nhiên, một đôi tay xoa đầu cô.

"Giấy chứng nhận kết hôn đã ở trên tay em rồi, chẳng lẽ còn giả sao?"

Lâm Giang Nam nhìn giấy chứng nhận kết hôn, vừa mở ra, trên tờ giấy kết hôn là nụ cười sáng ngời của hai người họ, anh và cô đều mặc áo sơ mi trắng, nhìn về phía màn ảnh cười sáng lạn. Dường như đã có chút chân thật hơn, chỉ chín đồng đã hoàn toàn buộc chặt quan hệ của cô và Khương Trừng, Khương Trừng thật sự là của cô.

Lâm Giang Nam nắm chặt giấy chứng nhận kết hôn, cô lơ đãng quay đầu, lại nhìn thấy bên kia đường có một hình bóng quen thuộc.

Giai Giai.

"Khương Trừng, dừng xe đi, em nhìn thấy người quen!" Lâm Giang Nam cao hứng nói với Khương Trừng.

Khương Trừng theo lời cô dừng xe ở ven đường, Lâm Giang Nam mở cửa xe, sau đó chạy qua phía đối diện.

"Giai Giai!"

Kim Giai Giai đang cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình, vì thế cô ấy theo bản năng ngẩng đầu theo hướng phát ra giọng nói, vừa liếc mắt liền thấy Lâm Giang Nam đang chạy đến chỗ mình. Cô ấy theo bản năng nhét tờ giấy vào túi.

Lâm Giang Nam chạy đến trước mặt cô ấy nhưng rồi lại sững người. Cô gái này thật sự là Kim Giai Giai, nhưng đây là Kim Giai Giai mà cô quen sao? Cô nhìn Kim Giai Giai đang đứng trước mặt mình giờ phút này, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo len dệt thưa mỏng manh, gương mặt tái nhợt, thoạt nhìn hơi tiều tụy, đôi môi cũng trắng bệch, cô ấy gầy yếu đứng trước mặt cô, dường như một ngọn gió cũng có thể thổi bay.

"Giai Giai, chị sao thế này?" Lâm Giang Nam hỏi cô ấy, cô nắm tay cô ấy, lại phát hiện tay cô ấy vô cùng lạnh lẽo.

Nghe vậy, Kim Giai Giai nhẹ nhàng mỉm cười với cô: "Chị thì có chuyện gì, không phải vẫn rất tốt sao?"

Lâm Giang Nam nhìn nụ cười của Kim Giai Giai, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói ra rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, nhưng cô biết, loại cảm giác này thực sự khiến cô không thoải mái.

"Sao gần đây chị không đi làm?"

"Chị xin nghỉ, gần đây bận chút việc."

Kim Giai Giai cúi đầu nhìn hai chiếc sổ màu đỏ trong tay Lâm Giang Nam, có hơi kinh ngạc nhưng cũng mau chóng phản ứng lại, cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, ở bên kia đường có xe Khương Trừng, cô ấy cười nói.

"Em và anh ấy kết hôn rồi à, chúc mừng." Cô ấy nói từ đáy lòng.

Lâm Giang Nam nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay mình, gương mặt phiếm hồng, vừa rồi chạy nhanh quá nên cô quên mất trong tay còn đang cầm giấy chứng nhận kết hôn.

"Có thể cho chị xem không?"

Lâm Giang Nam đưa giấy chứng nhận kết hôn trong tay cho cô ấy, Kim Giai Giai nhận lấy tờ giấy mở ra, đập vào mắt là nụ cười sáng lạn của Lâm Giang Nam và Khương Trừng.

"Tốt quá, nhìn rất hạnh phúc nha." Cô ấy đưa lại giấy chứng nhận kết hôn cho cô, sau đó nói: "Đúng rồi, chị còn chút chuyện, chị đi trước đây." Kim Giai Giai vẫy tay với cô.

Lâm Giang Nam nhìn cô ấy, một lát sau mới vươn tay tạm biệt, thế là Kim Giai Giai xoay người rời đi, nhưng lại không như mong muốn, rất nhiều chuyện lại trở nên vô cùng trùng hợp. Lúc Kim Giai Giai xoay người, một tờ giấy rớt ra khỏi túi cô ấy, cô ấy còn chưa nhận ra, Lâm Giang Nam đã bước đến, nhặt tờ giấy kia lên.

"Giai Giai, chị rớt đồ..." Cô nói với theo, lơ đãng cúi đầu nhìn tờ giấy, sau đó cả người liền cứng lại,

Kim Giai Giai xoay người, thấy tờ giấy trong tay Lâm Giang Nam, cô ấy theo bản năng nhìn túi của mình, trong túi không hề có gì, gương mặt cô ấy tái nhợt đi.

"Giai Giai..." Đôi mắt Lâm Giang Nam đột nhiên cay cay.

Kim Giai Giai đi đến chỗ cô, khóe môi mang theo một nụ cười nhạt, cô ấy lấy tờ giấy, gấp lại, bỏ vào túi mình.

"Chị mang thai?" Cô run rẩy hỏi.

"Ừ, đúng vậy." Kim Giai Giai trả lời cô.

"Của ai?"

Lời nói của Lâm Giang Nam khiến Kim Giai Giai trầm mặc.

"Của ai thì quan trọng vậy sao? Dù sao thì của ai cũng vậy, nó cũng chỉ có một mình chị là người thân."

Lâm Giang Nam không nói gì một lúc, chỉ nhìn cô ấy.

"Giai Giai, không phải là chị muốn..."

"Đúng vậy, giống như em nghĩ."

"Là của Trì Nguyên đi." Lâm Giang Nam im lặng một lúc, sau đó nói.

Kim Giai Giai ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Giang Nam.

"Sao em..."

"Chị thích anh ấy đúng không?" Lâm Giang Nam tiếp tục hỏi.

Kim Giai Giai mỉm cười chua xót. Đúng vậy, cô thích anh ấy, nhưng vậy thì sao đây?

"Chị thích anh ấy, anh ấy có biết không?"

"Chị thích anh ấy là chuyện của chị, anh ấy có biết hay không không quan trọng." Kim Giai Giai nhàn nhạt cười nói.

"Sao lại không quan trọng, Giai Giai, dù thế nào thì Trì Nguyên cũng là bố đứa bé, chị thật sự không định nói cho anh ấy sao? Ít nhất thì dù anh ấy lựa chọn thế nào, anh ấy cũng có quyền được biết mà."

Kim Giai Giai không nói gì, lúc đầu cô còn cho rằng chỉ cần xem chuyện kia như chưa có gì xảy ra, ba người vẫn có thể như trước, cô cũng cảm thấy mệt mỏi rồi, cứ như vậy từ bỏ anh, một lần nữa bắt đầu lại.

Chỉ là cô ngàn tính vạn tính đều không ngờ mình lại mang thai, tất cả đều tới rất đột ngột, chỉ một lần đó, cô liền mang thai.

Thật ra giây phút biết mình mang thai cô cũng không biết mình có tâm tình gì, đáy lòng vốn muốn từ bỏ nay lại ngo ngoe rục rịch, thậm chí cô còn nghĩ, nếu không thì cứ như vậy đi, nói chuyện này cho Trì Nguyên, để anh chịu trách nhiệm. Cô hiểu anh, nếu anh biết, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô, tuy rằng sự phụ trách này không bao hàm tình yêu.

Nhưng mỗi khi đáy lòng sinh ra ý niệm này, cô lại rất chán ghét chính mình.

Lúc trước người nói xem như chưa có chuyện gì xảy ra là cô, nói không cần anh chịu trách nhiệm cũng là cô, giờ lại muốn dùng đứa con trói chặt anh, nghĩ đến đây, cô liền không che dấu nổi sự chán ghét đối với chính mình, cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện