Editor: Thơ Thơ
Hắn quả nhiên chỉ là người ngoài cuộc.
Ninh Vương cũng không có vì tranh đoạt mỹ nhân có bất kỳ xu thế nào muốn xuất binh, ngược lại bởi vì thân thế của hoàng thượng.
"Có lẽ người tính không bằng trời tính chứ? Đậu thừa tướng đoán được sắc đẹp của nữ nhi hắn đủ để Ninh Vương nghiêng đổ, lại không có thể ngờ tới Ninh Vương không phải là một nam nhân mù quáng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng vì lời nói của nữ nhân mà động võ."
"Chỉ là, vì sao ngươi lại có ý tưởng này? Nhất định là có xảy ra chuyện gì rồi hả?" Đổng Khanh phát giác ra một chút kỳ quái.
Thẩm Mộ Thu từ từ nói "Hai năm trước, ta cùng Trường Phong đi vào kinh, Đậu thừa tướng nghe phong phanh Ninh Vương tới, lập tức xếp đặt bữa tiệc, trăm phương ngàn kế mời chúng ta nhập tướng phủ, trong bữa tiệc, Đậu tiểu thư dung mạo xuất sắc tự mình rót rượu hầu hạ......., ngươi cũng đừng nói, đó là tập quán của đế đô, thân là danh môn khuê tú, cha ngươi sẽ để cho ngươi ra ngoài xuất đầu lộ diện, rót rượu hầu hạ nam nhân sao?" thotho_
Khách nam tới nhà, không phải thân thích của mình, tiểu thư đã thành niên là phải tránh trong khuê phòng, khiến nữ nhi ở trên tiệc rượu tự mình rót rượu hầu hạ nam nhân, đúng là có mưu đồ.
Lần đó làm khách, Ninh Vương đã nhìn trúng Đậu Nguyên Nguyên, về sau tới cửa cầu hôn, Thái hậu lo lắng Ninh Vương kết hợp thế lực Đậu thừa tướng sau này sẽ khó có thể thu thập, thế là vội vàng làm chủ, khiến hoàng thượng hạ chỉ, tính toán sắc lập nữ nhi Đậu thừa tướng làm hoàng hậu........ Chuyện này nhìn vậy, đều là Đậu thừa tướng đang vì địa vị hoàng hậu của nữ nhi mình lót đường.
Đổng Khanh cười nói: "Đổng mỗ ngược lại cảm thấy, là ngươi suy nghĩ nhiều."
Thẩm Mộ Thu nói: "Ngươi cho rằng Trường Phong dễ dàng động lòng đối với nữ nhân như vậy sao? Ngươi cho rằng hắn đang trong yến tiệc đối với Đậu tiểu thư vừa gặp đã thương rồi hả? Ngươi có biết, Đậu tiểu thư này hao phí rất nhiều tâm tư........ Thật vất vả mới câu được hắn, khiến cho Trường Phong động lòng, sau khi lưỡng tình tương duyệt rồi, hai người họ từng cùng nhau, lén lút lui tới, giữa lúc đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Trao đổi tín vật đính ước, thề non hẹn biển, thật ghê tởm cho toàn bộ chuyện đã làm, nếu là vì địa vị hoàng hậu, coi Ninh Vương là bàn đạp, có cần làm đến nước này không? Chuyện nàng và Ninh Vương lén lút qua lại, nếu như bị phát hiện, nàng dễ dàng làm hoàng hậu được sao." thotho_
Xem ra, là vì nắm chặt lòng của Ninh Vương, mà cố gắng làm.
"Có lẽ lúc ấy Đậu tiểu thư là thật lòng yêu Ninh Vương. Về sau vì địa vị hoàng hậu, vứt bỏ Ninh Vương và đoạn cảm tình kia........ Chuyện này cũng không quan trọng, vô luận là đã qua như thế nào. Đậu tiểu thư sắp trở thành hoàng hậu." Nàng ngước mắt nói: " Rốt cuộc là ngươi nghe lệnh người nào sát hại Kiều Bồi hay sao?"
So sánh với bát quái chuyện Ninh Vương Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nàng tương đối để ý chuyện này.
" Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Thẩm Mộ Thu ôm vai, cười nói.
"Hôm nay ngươi cố ý đi tới chỗ ta, không phải bởi vì biết được ta là Đại Tư Mã sao? Trước đó vài ngày ta đi phủ nha một chuyến, điều tra nguyên nhân cái chết Giám Sát Ngự Sử. Ngươi đã từng nghe phong phanh việc này, cho nên đặc biệt chạy tới thay Ninh Vương rửa sạch hiềm nghi, không phải vậy sao?"
Thẩm Mộ Thu khẽ cười một tiếng nói: "Không! Ta chỉ là nhàn rỗi sanh ra nhàm chán, đi dạo ở trong vương phủ, tôi tớ lại quá nhiều, tùy thời có người nhìn. Trong lòng thật không tự nhiên, thế là vòng lại đây coi trộm ngươi một chút, để cho ngươi chớ đem tâm tư đặt ở trên người Ninh Vương. Để tránh làm hại** hắn. Kiều Bồi đến chết cũng không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, huống chi, ngươi cố kỵ ở giữa làm lá chắn cho Ninh Vương và hoàng thượng, thật sẽ điều tra tiếp sao?"
Thật con mẹ nó........ Người này!
Đổng Khanh chịu đựng đầy bụng căm tức nói: "Nếu biết rõ ta không hề truy xét chuyện này nữa, sao không hào phóng cho ta biết? giải trừ câu đố trong lòng ta. Ninh Vương có biết là ngươi ra tay không?" thotho_
"Nữ nhân hay dễ dàng nổi giận thật!" Hắn rất là khinh bỉ liếc nàng một cái, liên tục "Chậc chậc" mấy tiếng. Trước khi nàng hoàn toàn trở mặt, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Trước đó, hắn hoàn toàn không cảm kích, Trường Phong với ngươi bất đồng, hắn sẽ không đi truy tìm căn nguyên, hắn chỉ để ý kết quả, việc Kiều Bồi bị giết đối với hắn ảnh hưởng không lớn, triều đình ném chuột sợ vỡ đồ, không dám truy xét đến người hắn, liên quan đến chuyện Kiều Bồi bị hại, có lẽ trong lòng của hắn đã có căn nguyên, vì vậy cũng không hề tính toán truy cứu, cho đến khi ngươi xuất hiện, hắn mới chạy tới hỏi ta, có phải ta làm hay không."
"Nhưng Anh vương xúi giục ngươi hay sao?" Nàng cắn môi dưới nói: "Ngươi không phải giống như một người sẽ nghe lời sao? Hắn dùng phương pháp gì để cho ngươi nghe lệnh hắn?"
Hoàng thượng và Ninh Vương mâu thuẫn càng kịch liệt, đối với Anh vương càng có lợi.
Người chủ sự sau lưng chuyện này, xác nhận không thể nghi ngờ là Anh vương...............
"Anh vương Lưu Hâm sao? Tiểu tử thúi máu lạnh lại thêm tâm tư âm trầm?" Thẩm Mộ Thu đưa tay trên bàn để ly trà, ngón tay thon dài trắng mịn xẹt qua ly sứ bạch ngọc, cười lạnh nói: "Ta tuyệt sẽ không nghe lệnh hắn, cho ta nhiều ngân lượng hơn nữa cũng vô dụng."
"Như vậy rốt cuộc là..........."
"Ngươi thật muốn biết sao?" Hắn quay đầu ngưng mắt nhìn nàng.
"Ừ." Nàng dùng sức gật đầu một cái. thotho_
"Chậm một chút sẽ nói cho ngươi biết, nếu vào phủ, ta phải đi bái kiến Thái phu nhân." Hắn ngước mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhưng thấy bình minh đã sớm tản đi, ánh mặt trời rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp, khóe miệng Thẩm Mộ Thu nở nụ cười nói: "Lúc này, vườn trong vương phủ, đúng lúc nở hoa, ta không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp."
Như vậy phô trương làm gì, Đổng Khanh vừa giận vừa tức, nhưng lại đối với hắn không thể làm gì, thế là chắp tay thi lễ nói: "Như vậy, Thẩm lão bản, cáo từ, Đổng mỗ cũng nên ra cửa."
Thẩm Mộ Thu nhướng mi, cười nói: "Búi tóc, mặc vào quần la, nhìn chung quanh giống như nữ nhân, ngươi chớ học nam nhân chắp tay thi lễ, xem ra thật lạ, kỳ dị........ đơn giản con mẹ nó không ra dáng."
"Đa tạ Thẩm lão bản nhắc nhở." Đổng Khanh tức giận nói xong, ngay sau đó bước ra khỏi phòng. Thẩm Mộ Thu lại đi theo phía sau nàng, hai người cùng nhau bước lên đường mòn, hắn không ngừng giải thích: "Chúng ta cùng một hướng, không phải là ta muốn đi theo ngươi, ta không phải cùng loại phong lưu như Lưu Trường Phong." thotho_
Đổng Khanh liếc hắn một cái, nói: "Ngươi cần gì phải giải thích, càng lộ vẻ chột dạ, hôm nay ngươi đặc biệt tiến đến, suy nghĩ cả nửa ngày, không phải trong lòng không yên lòng, lo lắng ta bắt cóc người trong lòng ngươi......."
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Mộ Thu nhất thời hơi đỏ mặt, thẹn quá hoá giận nói: "Ngươi nói bậy! Cái gì người trong lòng?"
Người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hiển nhiên là bị nàng nói trúng tâm sự rồi.
"Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình." Đổng Khanh đau tiếc không thôi, liên tục than thở.
Thẩm Mộ Thu là tuyệt thế mỹ nam như vậy, được xưng Giang Nam đệ nhất mỹ nam, phòng bị chúng nữ nhân truy đuổi, nữ nhân không yêu được, cầu không thể được, trong tim của hắn đã có người yêu, lại là một nam nhân........ Thật đúng là con mẹ nó cực kỳ bi thảm.
Thẩm Mộ Thu trầm mặt, mang giọng cảnh cáo nói: "Lời này ngươi cũng chớ nói lung tung, nhất là ở trước mặt Trường Phong, chúng ta chỉ là tri giao hảo hữu, không phải như ngươi tưởng tượng."
"Đúng, đúng." Đổng Khanh rất là phối hợp.
Hắn tức giận nói: "Ta và Trường Phong tương giao quá sâu, tình cảm không cạn, ngươi há có thể hiểu sao? Một con mắt nào của ngươi không có chiều sâu? Nơi đó suy đoán lung tung ta ái mộ hắn đấy?" thotho_
"Lúc ánh mắt ngươi nhìn hắn rất không bình thường." Nàng cười nói.
"Hừ, nói bậy! Ngươi cho là Thẩm Mộ Thu ta đắm đuối đưa tình nhìn Trường Phong, đáy mắt đầy lưu luyến......, thế nhưng hắn lại không có một cước đá bay ta sao hả?"
"Không phải ánh mắt đắm đuối đưa tình......." Đổng Khanh nói xong, đồng thời dời bước đi tới chuồng ngựa, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Là thèm thuồng........"
Thật sâu trong lòng nàng không khỏi dậy lên đồng tình với tuyệt thế mỹ nam. Tên đáng thương, yêu sai người rồi, bản thân Ninh Vương đúng là đấng mày râu, có thể nào chịu được hắn đoạn tụ (1) tình thâm? Tuyệt thế mỹ nam chỉ có thể chịu ủy khuất, vĩnh viễn, lặng lẽ tương tư đơn phương rồi, vẫn không thể để cho người nọ phát hiện ra.
đoạn tụ (1): ý nói tình yêu đồng tính
Nếu Ninh Vương biết được tri giao hảo hữu Thẩm Mộ Thu thật ra nhiều năm qua vẫn ái mộ hắn........, không! Vẫn thèm thuồng nhan sắc hắn, nhất định sẽ toàn thân sợ hãi, một cước đá văng hắn.
Hai người một trước một sau, xuyên qua cổng vòm màu trắng, vòng qua hành lang dài, đi bộ ở bên tường hoa, khoảng khắc, hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi, bên trong vườn, hoa Hạnh theo gió bay xuống, cánh hoa màu trắng bay tán loạn, hoa rơi lả tả, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt.
Đổng Khanh quay đầu lại liếc thấy Lâm Dương nhi đang ngồi một mình ở trên xích đu trong vườn hoa, chân mày nhíu chặt, tâm tình xem ra xuống rất thấp. Hôm nay cũng không phải là ngày nàng lập gia đình sao? Hoàng thái hậu kim khẩu tứ hôn, dương nữ số mệnh hoàng hậu trong truyền thuyết lập tức phải gả cho người khác rồi hả? Đổng Khanh trầm ngâm chốc lát, quyết định tiến lên trò chuyện với nàng một phen, lúc này, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng to lớn, đón hoa rơi, đi vào bên trong vườn. thotho_
Thần sắc nàng cứng lại, lập tức dừng bước chân, theo bản năng đứng lặng ẩn ở sau tường của vườn hoa, Thẩm Mộ Thu cũng dừng bước theo, buồn bực không lên tiếng nhìn chằm chằm nam nhân mới vào vườn.
Nhưng thấy Ninh Vương toàn thân quan phục màu đen, ngọc thụ lâm phong, đạp hoa mà đến, Lâm Dương nhi nhìn thấy, nhanh chóng đứng dậy từ trên bàn đu dây, đang định khom người chào hỏi........
"Chớ vội, nàng ngồi đi." Lưu Ký cười giơ tay lên ngăn lại, đang khi nói chuyện đã bước tới trước mắt nàng, hắn giữ bàn đu dây liếc mắt một cái, ngay sau đó đi đến phía sau nàng, nhỏ giọng nói: "Không bằng, ta tới giúp nàng đẩy."
Lâm Dương nhi gật đầu một cái, quả thật để cho Ninh Vương tự mình giúp nàng đẩy bàn đu dây.
Cảnh xuân tươi đẹp, một đôi trai gái trẻ tuổi ở bên trong vườn lay động thu tiên, dưới bóng cây hoa Hạnh, chiếu lên nam nhân kia tuấn lãng hào tình, nổi bật lên nữ nhân kia uyển chuyển dịu dàng trang nhã, theo thu tiên lúc lên lúc xuống lay động, trăm hoa đua nở trong vườn, hoa thơm nứt mũi, mang đến ý xuân run rẩy.
Thẩm Mộ Thu đứng nép ở sau tường của vườn hoa mắt thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hắn ghé vào bên tai Đổng Khanh nhỏ giọng buồn bực nói: "Tên Trường Phong kia, đối với nữ nhân thương hương tiếc ngọc tật xấu lại tái phát, thật là cực kỳ đáng hận." thotho_
Khó trách Thẩm Mộ Thu ghen ghét dữ dội, Lưu Ký và Lâm Dương nhi dưới tàng cây hoa Hạnh rõ ràng là một đôi người ngọc.
Đổng Khanh có điều suy nghĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Ngươi nói, bọn họ có phải một đôi hay không? Thiên Mệnh đã định trước là một đôi sao?"
Lưu Lăng không phải con thân sinh của tiên đế, một khi Lưu Ký lấy được Kim thị, chứng minh thân thế của Lưu Lăng, hắn sẽ mặc long bào, trở thành Hoàng đế, mà số mệnh Lâm Dương nhi cực quý, là Thiên Mệnh hoàng hậu, hôm qua trước mặt mọi người, nàng kỳ thật không có nhận lầm nam nhân chứ? Nàng và Lâm Dương nhi đã giao thủ qua, nàng ấy là một nữ nhân thông minh, sắc sảo, tuyệt đối sẽ không bởi vì Ninh Vương mặc lễ bào ngọc quan, mà bái nhận hắn.
Trên thực tế, Thiên Mệnh hoàng hậu chỉ ra và xác nhận Hoàng đế chân chính, Ninh Vương Lưu Ký mới đúng là nam nhân chân mệnh của nàng sao?
Giờ phút này, một đôi trai gái trẻ tuổi ở trong vườn, nhưng tương lai là Đế hậu sao?
Nàng đứng nép ở sau tường của vườn hoa, ngước mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng vô cùng nặng nề.
Hắn quả nhiên chỉ là người ngoài cuộc.
Ninh Vương cũng không có vì tranh đoạt mỹ nhân có bất kỳ xu thế nào muốn xuất binh, ngược lại bởi vì thân thế của hoàng thượng.
"Có lẽ người tính không bằng trời tính chứ? Đậu thừa tướng đoán được sắc đẹp của nữ nhi hắn đủ để Ninh Vương nghiêng đổ, lại không có thể ngờ tới Ninh Vương không phải là một nam nhân mù quáng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng vì lời nói của nữ nhân mà động võ."
"Chỉ là, vì sao ngươi lại có ý tưởng này? Nhất định là có xảy ra chuyện gì rồi hả?" Đổng Khanh phát giác ra một chút kỳ quái.
Thẩm Mộ Thu từ từ nói "Hai năm trước, ta cùng Trường Phong đi vào kinh, Đậu thừa tướng nghe phong phanh Ninh Vương tới, lập tức xếp đặt bữa tiệc, trăm phương ngàn kế mời chúng ta nhập tướng phủ, trong bữa tiệc, Đậu tiểu thư dung mạo xuất sắc tự mình rót rượu hầu hạ......., ngươi cũng đừng nói, đó là tập quán của đế đô, thân là danh môn khuê tú, cha ngươi sẽ để cho ngươi ra ngoài xuất đầu lộ diện, rót rượu hầu hạ nam nhân sao?" thotho_
Khách nam tới nhà, không phải thân thích của mình, tiểu thư đã thành niên là phải tránh trong khuê phòng, khiến nữ nhi ở trên tiệc rượu tự mình rót rượu hầu hạ nam nhân, đúng là có mưu đồ.
Lần đó làm khách, Ninh Vương đã nhìn trúng Đậu Nguyên Nguyên, về sau tới cửa cầu hôn, Thái hậu lo lắng Ninh Vương kết hợp thế lực Đậu thừa tướng sau này sẽ khó có thể thu thập, thế là vội vàng làm chủ, khiến hoàng thượng hạ chỉ, tính toán sắc lập nữ nhi Đậu thừa tướng làm hoàng hậu........ Chuyện này nhìn vậy, đều là Đậu thừa tướng đang vì địa vị hoàng hậu của nữ nhi mình lót đường.
Đổng Khanh cười nói: "Đổng mỗ ngược lại cảm thấy, là ngươi suy nghĩ nhiều."
Thẩm Mộ Thu nói: "Ngươi cho rằng Trường Phong dễ dàng động lòng đối với nữ nhân như vậy sao? Ngươi cho rằng hắn đang trong yến tiệc đối với Đậu tiểu thư vừa gặp đã thương rồi hả? Ngươi có biết, Đậu tiểu thư này hao phí rất nhiều tâm tư........ Thật vất vả mới câu được hắn, khiến cho Trường Phong động lòng, sau khi lưỡng tình tương duyệt rồi, hai người họ từng cùng nhau, lén lút lui tới, giữa lúc đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Trao đổi tín vật đính ước, thề non hẹn biển, thật ghê tởm cho toàn bộ chuyện đã làm, nếu là vì địa vị hoàng hậu, coi Ninh Vương là bàn đạp, có cần làm đến nước này không? Chuyện nàng và Ninh Vương lén lút qua lại, nếu như bị phát hiện, nàng dễ dàng làm hoàng hậu được sao." thotho_
Xem ra, là vì nắm chặt lòng của Ninh Vương, mà cố gắng làm.
"Có lẽ lúc ấy Đậu tiểu thư là thật lòng yêu Ninh Vương. Về sau vì địa vị hoàng hậu, vứt bỏ Ninh Vương và đoạn cảm tình kia........ Chuyện này cũng không quan trọng, vô luận là đã qua như thế nào. Đậu tiểu thư sắp trở thành hoàng hậu." Nàng ngước mắt nói: " Rốt cuộc là ngươi nghe lệnh người nào sát hại Kiều Bồi hay sao?"
So sánh với bát quái chuyện Ninh Vương Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nàng tương đối để ý chuyện này.
" Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Thẩm Mộ Thu ôm vai, cười nói.
"Hôm nay ngươi cố ý đi tới chỗ ta, không phải bởi vì biết được ta là Đại Tư Mã sao? Trước đó vài ngày ta đi phủ nha một chuyến, điều tra nguyên nhân cái chết Giám Sát Ngự Sử. Ngươi đã từng nghe phong phanh việc này, cho nên đặc biệt chạy tới thay Ninh Vương rửa sạch hiềm nghi, không phải vậy sao?"
Thẩm Mộ Thu khẽ cười một tiếng nói: "Không! Ta chỉ là nhàn rỗi sanh ra nhàm chán, đi dạo ở trong vương phủ, tôi tớ lại quá nhiều, tùy thời có người nhìn. Trong lòng thật không tự nhiên, thế là vòng lại đây coi trộm ngươi một chút, để cho ngươi chớ đem tâm tư đặt ở trên người Ninh Vương. Để tránh làm hại** hắn. Kiều Bồi đến chết cũng không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, huống chi, ngươi cố kỵ ở giữa làm lá chắn cho Ninh Vương và hoàng thượng, thật sẽ điều tra tiếp sao?"
Thật con mẹ nó........ Người này!
Đổng Khanh chịu đựng đầy bụng căm tức nói: "Nếu biết rõ ta không hề truy xét chuyện này nữa, sao không hào phóng cho ta biết? giải trừ câu đố trong lòng ta. Ninh Vương có biết là ngươi ra tay không?" thotho_
"Nữ nhân hay dễ dàng nổi giận thật!" Hắn rất là khinh bỉ liếc nàng một cái, liên tục "Chậc chậc" mấy tiếng. Trước khi nàng hoàn toàn trở mặt, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Trước đó, hắn hoàn toàn không cảm kích, Trường Phong với ngươi bất đồng, hắn sẽ không đi truy tìm căn nguyên, hắn chỉ để ý kết quả, việc Kiều Bồi bị giết đối với hắn ảnh hưởng không lớn, triều đình ném chuột sợ vỡ đồ, không dám truy xét đến người hắn, liên quan đến chuyện Kiều Bồi bị hại, có lẽ trong lòng của hắn đã có căn nguyên, vì vậy cũng không hề tính toán truy cứu, cho đến khi ngươi xuất hiện, hắn mới chạy tới hỏi ta, có phải ta làm hay không."
"Nhưng Anh vương xúi giục ngươi hay sao?" Nàng cắn môi dưới nói: "Ngươi không phải giống như một người sẽ nghe lời sao? Hắn dùng phương pháp gì để cho ngươi nghe lệnh hắn?"
Hoàng thượng và Ninh Vương mâu thuẫn càng kịch liệt, đối với Anh vương càng có lợi.
Người chủ sự sau lưng chuyện này, xác nhận không thể nghi ngờ là Anh vương...............
"Anh vương Lưu Hâm sao? Tiểu tử thúi máu lạnh lại thêm tâm tư âm trầm?" Thẩm Mộ Thu đưa tay trên bàn để ly trà, ngón tay thon dài trắng mịn xẹt qua ly sứ bạch ngọc, cười lạnh nói: "Ta tuyệt sẽ không nghe lệnh hắn, cho ta nhiều ngân lượng hơn nữa cũng vô dụng."
"Như vậy rốt cuộc là..........."
"Ngươi thật muốn biết sao?" Hắn quay đầu ngưng mắt nhìn nàng.
"Ừ." Nàng dùng sức gật đầu một cái. thotho_
"Chậm một chút sẽ nói cho ngươi biết, nếu vào phủ, ta phải đi bái kiến Thái phu nhân." Hắn ngước mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhưng thấy bình minh đã sớm tản đi, ánh mặt trời rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp, khóe miệng Thẩm Mộ Thu nở nụ cười nói: "Lúc này, vườn trong vương phủ, đúng lúc nở hoa, ta không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp."
Như vậy phô trương làm gì, Đổng Khanh vừa giận vừa tức, nhưng lại đối với hắn không thể làm gì, thế là chắp tay thi lễ nói: "Như vậy, Thẩm lão bản, cáo từ, Đổng mỗ cũng nên ra cửa."
Thẩm Mộ Thu nhướng mi, cười nói: "Búi tóc, mặc vào quần la, nhìn chung quanh giống như nữ nhân, ngươi chớ học nam nhân chắp tay thi lễ, xem ra thật lạ, kỳ dị........ đơn giản con mẹ nó không ra dáng."
"Đa tạ Thẩm lão bản nhắc nhở." Đổng Khanh tức giận nói xong, ngay sau đó bước ra khỏi phòng. Thẩm Mộ Thu lại đi theo phía sau nàng, hai người cùng nhau bước lên đường mòn, hắn không ngừng giải thích: "Chúng ta cùng một hướng, không phải là ta muốn đi theo ngươi, ta không phải cùng loại phong lưu như Lưu Trường Phong." thotho_
Đổng Khanh liếc hắn một cái, nói: "Ngươi cần gì phải giải thích, càng lộ vẻ chột dạ, hôm nay ngươi đặc biệt tiến đến, suy nghĩ cả nửa ngày, không phải trong lòng không yên lòng, lo lắng ta bắt cóc người trong lòng ngươi......."
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Mộ Thu nhất thời hơi đỏ mặt, thẹn quá hoá giận nói: "Ngươi nói bậy! Cái gì người trong lòng?"
Người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, hiển nhiên là bị nàng nói trúng tâm sự rồi.
"Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình." Đổng Khanh đau tiếc không thôi, liên tục than thở.
Thẩm Mộ Thu là tuyệt thế mỹ nam như vậy, được xưng Giang Nam đệ nhất mỹ nam, phòng bị chúng nữ nhân truy đuổi, nữ nhân không yêu được, cầu không thể được, trong tim của hắn đã có người yêu, lại là một nam nhân........ Thật đúng là con mẹ nó cực kỳ bi thảm.
Thẩm Mộ Thu trầm mặt, mang giọng cảnh cáo nói: "Lời này ngươi cũng chớ nói lung tung, nhất là ở trước mặt Trường Phong, chúng ta chỉ là tri giao hảo hữu, không phải như ngươi tưởng tượng."
"Đúng, đúng." Đổng Khanh rất là phối hợp.
Hắn tức giận nói: "Ta và Trường Phong tương giao quá sâu, tình cảm không cạn, ngươi há có thể hiểu sao? Một con mắt nào của ngươi không có chiều sâu? Nơi đó suy đoán lung tung ta ái mộ hắn đấy?" thotho_
"Lúc ánh mắt ngươi nhìn hắn rất không bình thường." Nàng cười nói.
"Hừ, nói bậy! Ngươi cho là Thẩm Mộ Thu ta đắm đuối đưa tình nhìn Trường Phong, đáy mắt đầy lưu luyến......, thế nhưng hắn lại không có một cước đá bay ta sao hả?"
"Không phải ánh mắt đắm đuối đưa tình......." Đổng Khanh nói xong, đồng thời dời bước đi tới chuồng ngựa, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Là thèm thuồng........"
Thật sâu trong lòng nàng không khỏi dậy lên đồng tình với tuyệt thế mỹ nam. Tên đáng thương, yêu sai người rồi, bản thân Ninh Vương đúng là đấng mày râu, có thể nào chịu được hắn đoạn tụ (1) tình thâm? Tuyệt thế mỹ nam chỉ có thể chịu ủy khuất, vĩnh viễn, lặng lẽ tương tư đơn phương rồi, vẫn không thể để cho người nọ phát hiện ra.
đoạn tụ (1): ý nói tình yêu đồng tính
Nếu Ninh Vương biết được tri giao hảo hữu Thẩm Mộ Thu thật ra nhiều năm qua vẫn ái mộ hắn........, không! Vẫn thèm thuồng nhan sắc hắn, nhất định sẽ toàn thân sợ hãi, một cước đá văng hắn.
Hai người một trước một sau, xuyên qua cổng vòm màu trắng, vòng qua hành lang dài, đi bộ ở bên tường hoa, khoảng khắc, hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi, bên trong vườn, hoa Hạnh theo gió bay xuống, cánh hoa màu trắng bay tán loạn, hoa rơi lả tả, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt.
Đổng Khanh quay đầu lại liếc thấy Lâm Dương nhi đang ngồi một mình ở trên xích đu trong vườn hoa, chân mày nhíu chặt, tâm tình xem ra xuống rất thấp. Hôm nay cũng không phải là ngày nàng lập gia đình sao? Hoàng thái hậu kim khẩu tứ hôn, dương nữ số mệnh hoàng hậu trong truyền thuyết lập tức phải gả cho người khác rồi hả? Đổng Khanh trầm ngâm chốc lát, quyết định tiến lên trò chuyện với nàng một phen, lúc này, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng to lớn, đón hoa rơi, đi vào bên trong vườn. thotho_
Thần sắc nàng cứng lại, lập tức dừng bước chân, theo bản năng đứng lặng ẩn ở sau tường của vườn hoa, Thẩm Mộ Thu cũng dừng bước theo, buồn bực không lên tiếng nhìn chằm chằm nam nhân mới vào vườn.
Nhưng thấy Ninh Vương toàn thân quan phục màu đen, ngọc thụ lâm phong, đạp hoa mà đến, Lâm Dương nhi nhìn thấy, nhanh chóng đứng dậy từ trên bàn đu dây, đang định khom người chào hỏi........
"Chớ vội, nàng ngồi đi." Lưu Ký cười giơ tay lên ngăn lại, đang khi nói chuyện đã bước tới trước mắt nàng, hắn giữ bàn đu dây liếc mắt một cái, ngay sau đó đi đến phía sau nàng, nhỏ giọng nói: "Không bằng, ta tới giúp nàng đẩy."
Lâm Dương nhi gật đầu một cái, quả thật để cho Ninh Vương tự mình giúp nàng đẩy bàn đu dây.
Cảnh xuân tươi đẹp, một đôi trai gái trẻ tuổi ở bên trong vườn lay động thu tiên, dưới bóng cây hoa Hạnh, chiếu lên nam nhân kia tuấn lãng hào tình, nổi bật lên nữ nhân kia uyển chuyển dịu dàng trang nhã, theo thu tiên lúc lên lúc xuống lay động, trăm hoa đua nở trong vườn, hoa thơm nứt mũi, mang đến ý xuân run rẩy.
Thẩm Mộ Thu đứng nép ở sau tường của vườn hoa mắt thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hắn ghé vào bên tai Đổng Khanh nhỏ giọng buồn bực nói: "Tên Trường Phong kia, đối với nữ nhân thương hương tiếc ngọc tật xấu lại tái phát, thật là cực kỳ đáng hận." thotho_
Khó trách Thẩm Mộ Thu ghen ghét dữ dội, Lưu Ký và Lâm Dương nhi dưới tàng cây hoa Hạnh rõ ràng là một đôi người ngọc.
Đổng Khanh có điều suy nghĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Ngươi nói, bọn họ có phải một đôi hay không? Thiên Mệnh đã định trước là một đôi sao?"
Lưu Lăng không phải con thân sinh của tiên đế, một khi Lưu Ký lấy được Kim thị, chứng minh thân thế của Lưu Lăng, hắn sẽ mặc long bào, trở thành Hoàng đế, mà số mệnh Lâm Dương nhi cực quý, là Thiên Mệnh hoàng hậu, hôm qua trước mặt mọi người, nàng kỳ thật không có nhận lầm nam nhân chứ? Nàng và Lâm Dương nhi đã giao thủ qua, nàng ấy là một nữ nhân thông minh, sắc sảo, tuyệt đối sẽ không bởi vì Ninh Vương mặc lễ bào ngọc quan, mà bái nhận hắn.
Trên thực tế, Thiên Mệnh hoàng hậu chỉ ra và xác nhận Hoàng đế chân chính, Ninh Vương Lưu Ký mới đúng là nam nhân chân mệnh của nàng sao?
Giờ phút này, một đôi trai gái trẻ tuổi ở trong vườn, nhưng tương lai là Đế hậu sao?
Nàng đứng nép ở sau tường của vườn hoa, ngước mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng vô cùng nặng nề.
Danh sách chương