Cố Tử Khâm nói: "Ta nghĩ thứ độc này chỉ là lượng nhỏ, đối với người khỏe mạnh trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể phát tác, tiếp xúc lâu dài mới có dấu hiệu trúng độc, mà đối với người vốn ốm yếu lại là hoạ vô đơn chí, cho nên rất nhanh sẽ thấy có phản ứng trúng độc."
Đổng Khanh suy tư một lát, cắn răng nói: "Như vậy, hoàng thượng là thật sự bị phong hàn, còn có người thuận tiện lợi dụng chứng bệnh của Người để che dấu, dứt khoát để cho Người trúng độc có chứng bệnh giống như phong hàn, khó trách bệnh tình hoàng thượng càng lúc càng trầm trọng, lại không đại phu nào có thể chẩn đoán ra!"
Cố Tử Khâm nói: "Hai ngày trước nhìn thấy hoàng thượng, mặc dù bị ốm, nhưng thần khí còn tốt, lúc đó ta cho rằng Người chỉ bị phong hàn rất nhỏ, hiện tại xem ra kì thực nguyên nhân chính là trúng độc có chứng bệnh đồng dạng với phong hàn, mới làm cho bệnh tình của Người tăng thêm."
Có thể thấy được người hạ độc tâm tư kín đáo, nếu hoàng thượng thực sự xảy ra cái ngộ nhỡ, mọi người đều sẽ cho rằng là phong hàn gây ra.
Kế ác độc tỉ mỉ như thế, khiến Đổng Khanh không khỏi vừa run vừa sợ.
Tiểu An Tử nghe thấy hoàng thượng đúng là bị trúng độc, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói: "Như vậy, rốt cuộc là hoàng thượng trúng cái độc chết tiệt gì hả?"
"Trong nhật ký, tổ tiên ghi lại phản ứng trúng độc tương tự chứng bệnh phong hàn gây ra bởi đất nung!" - Cố Tử Khâm êm tai nói tiếp: "Ở cao nguyên hoàng thổ nào đó có một chỗ trong đất chứa đựng chút ít Thủy ngân, dân bản xứ đem đất lấy ra nung lò làm sành, dùng để đun nấu đồ ăn, trong khi ninh nấu đồ ăn, sẽ khiến độc Thủy ngân trong đất nung thoát ra, nhập vào trong đồ ăn, bởi vậy người địa phương trong lúc bất tri bất giác chậm rãi trúng độc, ngay từ đầu dân bản xứ cũng tưởng phong hàn gây ra. Chứng bệnh giống phong hàn của Hoàng thượng xác nhận là trúng độc Thủy ngân rồi."
Tiểu An Tử nghe vậy, lập tức cầm lấy tay Đổng Khanh, muốn xông ra ngoài, gã tức giận nói: "Nơi này là phủ Ninh vương, người dám hạ độc hoàng thượng, không thể nghi ngờ chính là vai phản diện Ninh vương đó rồi. Bộ dạng anh tuấn chính là thuật che mắt, tận tình hào phóng chính là ngụy trang, y kỳ thực là một kẻ gian tà tiểu nhân, chúng ta đi đá văng đại môn của y, nhân lúc y chưa chuẩn bị, ép y mau lấy ra giải dược !"
Đổng Khanh hất tay gã ra, cáu giận nói: "Ngươi lại đang nói bậy bạ cái gì thế hả ?"
Tiểu An Tử vừa nóng vừa giận: "Dã đài (*) diễn đều diễn như vậy thôi, trên người kẻ hạ độc nhất định sẽ có thuốc giải!"
(*) Sân khấu dân gian, thôn quê
Đổng Khanh không để ý tới Tiểu An Tử nữa, quay đầu sang Cố Tử Khâm, vội vàng hỏi: "Như vậy nên giải độc Thủy ngân như thế nào?"
Cố Tử Khâm nói: "Kỳ thực rất đơn giản, đem cà rốt nghiền nát để vào trong bát thuốc, ăn vào, là có thể chậm rãi giảm bớt độc tố trong cơ thể, còn có đậu xanh cũng có thể giải độc Thủy ngân, sắp tới đừng để hoàng thượng ăn những thứ khác, thuốc thang tạm dừng. Chỉ cần chịu khó nấu cháo đậu xanh cho Người dùng, rất nhanh liền có thể khỏi hẳn, đợi sau khi thân thể Người lành, lại sắc thuốc bổ ăn uống bổ dưỡng là được."
Nghe vậy, Tiểu An Tử kinh ngạc há hốc mồm: "Giải độc vậy mà đơn giản như thế sao? Không cần phải có cửu chuyển hồi hồn đan rất khó điều phối sao? Cũng không cần thiết trăm phương nghìn kế tìm kiếm sừng hươu trăm năm ninh nấu với sương tuyết ngàn năm, còn phải thêm cái Tuyết Liên Thiên Sơn một trăm năm mới nở một lần sao? Chỉ cần tùy tiện dùng cà rốt và đậu xanh?"
Đổng Khanh liếc xéo gã một cái, nói: "Ngươi xem nhiều tiểu thuyết quá rồi!"
Tiểu An Tử biết vậy nên an tâm không ít, không nghĩ tới độc này thế mà giải dễ dàng như vậy, ít nhất tạm thời không cần trở mặt với chủ nhà Ninh vương. Ép hỏi giải dược, hắn mở miệng nói: "Đợi ta đi làm nhuyễn cà rốt tươi cho hoàng thượng dùng, nhưng rốt cuộc hoàng thượng bị trúng độc như thế nào nhỉ? Cũng không thể lại để Người tiếp xúc đến đồ độc được !"
"Đây mới là chỗ khó nhất, người hạ độc tương đối chu đáo chặt chẽ, chỉ sợ không dễ tra được a." - Đổng Khanh cau chặt lông mày, cầm lấy ấm sắc thuốc, nhìn xem. Bỗng cặp mắt sáng lên, nhìn chằm chằm, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, nói: "Ấm sắc thuốc này có vấn đề không?"
Cố Tử Khâm lấy ra ngân châm, từ từ đâm vào thân ấm, khi thu hồi châm, nhìn màu trắng bạc như lúc ban đầu, liền lắc lắc đầu nói: "Không có phản ứng có độc, ấm này chưa từng ngâm qua độc tố."
Đổng Khanh nhớ tới hôm qua, Tiểu An Tử pha trà ở trong phòng, vì thế vội vàng nói: "Tiểu An Tử, ngươi dùng cái gì nấu trà cho hoàng thượng?"
Tiểu An Tử nói: "Hoàng thượng rất coi trọng uống trà, Người chỉ dùng bằng chén Thố hào, nước dùng nước suối sạch (**), cho nên Tiểu An Tử đều mang ly trà theo bên người, khi mới tới vương phủ, vốn trong phủ có chuẩn bị nồi chõ, hoàng thượng há đồng ý uống bằng nồi sắt để nấu trà, vì thế sai tổng quản đổi lại, sau này liền đưa tới ấm hoa sen Phàn hồng miêu kim (***), mỗi ngày ta bảo tổng quản đưa tới nước suối sạch, sau đó dùng cái ấm kia pha trà cho hoàng thượng." - Nói chuyện đồng thời, đã đem ấm hoa sen phàn hồng miêu kim lấy đến.
(**) Nguyên văn là hoạt tuyền thủy: tức là nước suối chảy thông không phải là nước tù đọng. nước tù đọng thường khong được trong sạch lắm
(***) Ấm hoa sen Phàn hồng miêu kim (dịch nghĩa: Ấm hoa sen phèn đỏ mạ vàng) là bộ ấm trà nổi tiếng đời Thanh (Càn Long). Ngày 25 tháng 10 năm 1753 (Càn Long năm thứ 18), theo chiếu chỉ của vua, lò quan gốm Đường Anh tại trấn Cảnh Đức đốt chế, đến tháng 10 năm sau mới thành công. Bộ trà cụ gồm 1 ấm và 2 bát nhỏ. Ấm trà có 2 mặt chính : 1 mặt vẽ hoa sen, 1 mặt viết chữ đề thơ do Càn Long sáng tác, viền xung quanh được trang trí hoa lá nhỏ. Trên 2 bát cũng có chung bài thơ tương tự. Tất cả họa tiết trang trí bằng màu hồng đỏ đặc biệt có ánh vàng trên nền trắng, bề mặt sáng bóng. Bài thơ được viết trên bộ ấm trà là bài “Hãm trà giữa hoa sen” của Càn Long. Bài thơ như sau:
Thu hà diệp thượng lộ châu lưu, bính bính khuynh lai áng áng thu.
Bạch đế tinh linh thanh nữ khí, huệ sơn trúc đỉnh việt diêu âu.
Học tiên tiếu bỉ kim bàn vọng, nghi vịnh hân tư ngọc nhũ phù.
Lý tương nhược tằng kinh thức thử, để tu trí dịch viễn trì cầu
Cố Tử Khâm cũng dùng ngân châm dò dò xét xét, lại lắc đầu... . Không thu hoạch được gì.
Đổng Khanh trừng mắt nhìn ấm sắc thuốc, cau mày nói: "Sau khi đun nóng đồ đất nung chứa Thủy Ngân, tiết ra chất độc, làm cho đồ ăn bị nhiễm độc Thủy ngân, cho nên người ăn đồ ăn trúng độc mạn tính, nếu vậy không chỉ có ở đồ ăn chăng ? Đất nung chế thành khí cụ khi đun nóng tỏa độc, trên thực tế đó là Thủy ngân gặp nóng bốc hơi lên, độc khí sẽ phát tán ở trong không khí đi?"
Nàng bất ngờ nghĩ ra, bước nhanh tới bên giường hoàng thượng, trong lòng sốt ruột liền không để ý đến trong lò sưởi có nhiều đốm lửa nhỏ, đưa tay chạm vào...
"Đừng nóng vội! Bên trong còn đốt than đấy." - Cố Tử Khâm lập tức nhắc nhở, vừa dứt lời, đã không còn kịp rồi, trong khoảnh khắc thời gian, truyền đến tiếng rên "Hừm a" của Đổng Khanh.
Gã lập tức chạy vội qua, đưa tay kéo lấy tay ngọc của nàng lật lên, mắt thấy lòng bàn tay đã sưng đỏ, nhịn không được nhướng mày nói: "Nhìn cô đi, bị bỏng rồi!"
"Ta không quan trọng, huynh mau nhìn cái lò sưởi này có vấn đề hay không?!" – So với bản thân, nàng tương đối lo lắng cho hoàng thượng hơn.
Cố Tử Khâm lập tức dùng ngân châm thử lò sưởi bên cạnh giường của hoàng thượng, liếc thấy ngân châm nhưng lại biến thành màu đen đến ghê người.
Nét mặt của Đổng Khanh chợt biến đổi, nhanh chóng cầm lấy ấm nước trên bàn tưới vào lò sưởi, dập tắt những đốm lửa nhỏ trong lò, dập tắt độc khí tiếp tục tỏa ra nhàn nhạt, ngay sau đó quay đầu hỏi Tiểu An Tử, nói: "Chiếc lò sưởi này từ nơi nào tới?"
Tiểu An Tử kinh hãi nhìn lò sưởi, nói: "Mấy ngày hôm trước hoàng thượng bị bệnh, cô đã vào trong phòng rồi dặn mang cái lò sưởi đến, ta đi tìm tổng quản để hỏi, vào ban đêm thì đồng thời cùng đưa tới với cả than đốt."
Đổng Khanh cúi đầu tinh tế trầm ngâm, chính là ngày đó Anh vương Lưu Hâm đi đến phủ Ninh vương.
Đúng lúc cũng thật khả nghi, dám độc hại hoàng thượng, nàng phải dạy gã không thể không lộ ra chân tướng, xem gã còn có thể nói cái gì?
Đổng Khanh lập tức có chủ ý, căn dặn nói: "Việc hoàng thượng trúng độc vạn lần không thể truyền ra, lò sưởi này không thể dùng tiếp, trước tiên cứ bày ở trong phòng, cũng đừng để cho người ta chuyển đi. Ngươi giả bộ dường như không có việc gì, vẫn cứ mỗi ngày sắc thuốc, rồi lặng lẽ đổ thuốc vào đó, cần phải giữ bí mật, việc này ngàn vạn lần đừng bảo cho người khac biết."
Mặt Tiểu An Tử hiện vẻ lúng túng, nói: "Cần phải mau chóng cho hoàng thượng ăn cà rốt và cháo đậu xanh, giấu sao được? Mấy thứ đó đều phải nói với phủ Ninh vương, một khi đã hỏi rồi. . . vậy không phải sẽ bị phát hiện sao?"
Cố Tử Khâm xung phong nhận việc nói: "Việc này dễ dàng, ta dưới chiêu bài đi dạo trên đường, hàng ngày xuất phủ, rồi sau đó lén mang về là có thể ứng phó được rồi."
"Cứ làm như vậy đi!" - Đổng Khanh vỗ vỗ vai của gã, nói: "Đi thôi, đừng quấy nhiễu sự thanh tĩnh của hoàng thượng, ta còn có chuyện muốn mời huynh hỗ trợ đấy, mời huynh giúp ta làm ra vạn đóa hoa, màu sắc càng tươi đẹp, mùi càng nồng ngào ngạt càng tốt, tốt nhất là có thể chế thành một loại son."
Cố Tử Khâm vẫn không yên lòng quay đầu xem hoàng thượng trên giường bệnh, nhíu mày, như có đăm chiêu nói: "Trước kia, hoàng thượng nhất định đã từng trúng độc, nhất định là... . ."
“Hả?" - Đổng Khanh nghe xong lời ấy, giật mình sợ hãi, vội vàng hỏi: "Lời này giải thích thế nào?"
Cố Tử Khâm nói: "Cho dù là mắc phong hàn, thân hư thể yếu, tại đây tức thời bị độc Thủy ngân xâm hại, bệnh tình quả thật sẽ bởi vậy mà tăng thêm, nhưng không có khả năng trong thời gian ngắn vậy mà bệnh lại nặng như thế, chẳng qua chỉ có vài ngày, thời gian thực sự quá ngắn, hoàng thượng lại bệnh rất nặng, vậy không quá hợp lý... Khẳng định là hoàng thượng trước kia từng trúng độc, làm cho Người vô cùng mẫn cảm với chất độc, thân thể không chỉ nhanh chóng có phản ứng trúng độc, bệnh tình cũng rõ ràng nghiêm trọng dị thường."
Đây chính là chuyện lớn động trời!
Nét mặt Đổng Khanh hơi biến đổi, lập tức lôi kéo tay áo của gã, thần sắc nghiêm nghị thấp giọng hỏi."Như vậy, trước kia hoàng thượng trúng độc gì? Vì sao nhóm thái y trong cung không người nào có thể phát hiện ra?"
Cố Tử Khâm nói: "Có lẽ là độc tố đã hết, có lẽ là độc đó quá mức nhỏ nhoi đến nỗi kiểm tra thực hư không ra, có lẽ là không có người biết kỳ độc, có lẽ là phía trên cố gắng ẩn giấu, có lẽ là tương tự như lần này đều bị chứng bệnh mê hoặc, có lẽ chính là ta nhàm chán mà phỏng đoán, tóm lại, ta cũng không có cách xác định... . ."
Lời tuy nói như vậy, nhưng Đổng Khanh không khỏi hoài nghi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của một giọng nữ mảnh mai: "Hoàng thượng, Nguyên Nguyên cầu kiến!"
Đổng Khanh liếc mắt lườm Tiểu An Tử một cái.
Tiểu An Tử lập tức hiểu ý đi lên, rất cơ trí hướng ra ngoài, đáp: "Hoàng thượng đã ngủ, mời Đậu cô nương muộn chút nữa lại đến."
Lời nói vừa mới rơi ra, cửa lại trực tiếp bị đẩy mở ra.
Đậu Nguyên Nguyên rõ ràng hoàn toàn không để ý sẽ bởi vậy mà làm hoàng thượng tức giận hay không, cứ thế thản nhiên đi tới, Như Họa đi bên cạnh người, thị nữ Bảo Châu thì ở sau lưng nàng ta.
Nàng ta đảo đôi mắt sắc lạnh lùng qua gian phòng một lượt, phòng trong một nửa màn đã buông xuống, phía sau bức rèm che mơ hồ có thể thấy được bóng dáng trên giường, hoàng thượng quả thực đang ngủ, Đổng Khanh cùng Cố Tử Khâm lại không cáo lui, ngược lại chờ đợi bên ngoài thì thào nói nhỏ. Không biết là hai người đang mưu đồ bí mật cái gì? Nàng ta quay sang Tiểu An Tử, cười lạnh nói: "Hoàng thượng đang ngủ, sao Đổng Tư mã còn ở trong phòng? Hôm nay bệnh tình hoàng thượng lại nặng, ngươi vậy mà không có tới cho ta biết, lại chạy tới nói cho Đổng đại nhân hả ? Xem ra ở trong lòng của nội thị nho nhỏ nhà ngươi, Đổng Tư mã có thể còn hơn hẳn so với hoàng hậu nương nương như ta nhỉ?"
Tiểu An Tử nghe xong, lập tức ấm ấm ức ức nói, "Nương nương à, buổi sáng ngài không phải mới đến bái kiến hoàng thượng à? Bệnh tình hoàng thượng nặng, ngài đã biết đến rồi mà? Lúc đó ngài còn cùng đại phu nói chuyện đấy thôi."
"Láo xược!" - Đậu Nguyên Nguyên cả giận nói: "Ngươi tới báo cho biết, theo tự ta biết được, là hai chuyện khác nhau!"
“Vâng.”
Nàng ta đơn giản là muốn ở trước mọi người, nhất là ở trước mặt Đổng Khanh, khoe khoang thân là hoàng hậu uy phong, Tiểu An Tử cung kính khom khom lưng, nói: "Khởi bẩm nương nương, hoàng thượng bệnh tình đột nhiên nặng, đại phu nói là phong hàn, đã dùng xong thuốc, vừa mới nằm ngủ."
Chẳng qua là khoe khoang oai phong của hoàng hậu tương lai, mục đích là vì nhắc nhở Đổng Khanh, nàng ta mới là người phụ nữ của hoàng thượng.
Đậu Nguyên Nguyên phất phất tay để Tiểu An Tử thối lui qua một bên, ngay sau đó một đôi mắt sắc lạnh lùng liếc mắt xẹt qua Cố Tử Khâm một cái, rồi sau đó hướng tới Đổng Khanh trách cứ nói: "Tuy là gia đình làm nghề y, nghe nói nhà họ Cố đã qua ba đời không làm nghề y, nhớ năm đó Cố thái y là bị biếm xuất cung, Cố gia cũng không sáng rọi, ngươi lại tự tiện làm chủ, để người họ Cố đến xem bệnh của hoàng thượng, dám cả gan mạo phạm long thể, tự ý làm càn, Đổng Tư mã chẳng lẽ là chán sống, ngươi là muốn chết sao?"
Đổng Khanh suy tư một lát, cắn răng nói: "Như vậy, hoàng thượng là thật sự bị phong hàn, còn có người thuận tiện lợi dụng chứng bệnh của Người để che dấu, dứt khoát để cho Người trúng độc có chứng bệnh giống như phong hàn, khó trách bệnh tình hoàng thượng càng lúc càng trầm trọng, lại không đại phu nào có thể chẩn đoán ra!"
Cố Tử Khâm nói: "Hai ngày trước nhìn thấy hoàng thượng, mặc dù bị ốm, nhưng thần khí còn tốt, lúc đó ta cho rằng Người chỉ bị phong hàn rất nhỏ, hiện tại xem ra kì thực nguyên nhân chính là trúng độc có chứng bệnh đồng dạng với phong hàn, mới làm cho bệnh tình của Người tăng thêm."
Có thể thấy được người hạ độc tâm tư kín đáo, nếu hoàng thượng thực sự xảy ra cái ngộ nhỡ, mọi người đều sẽ cho rằng là phong hàn gây ra.
Kế ác độc tỉ mỉ như thế, khiến Đổng Khanh không khỏi vừa run vừa sợ.
Tiểu An Tử nghe thấy hoàng thượng đúng là bị trúng độc, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói: "Như vậy, rốt cuộc là hoàng thượng trúng cái độc chết tiệt gì hả?"
"Trong nhật ký, tổ tiên ghi lại phản ứng trúng độc tương tự chứng bệnh phong hàn gây ra bởi đất nung!" - Cố Tử Khâm êm tai nói tiếp: "Ở cao nguyên hoàng thổ nào đó có một chỗ trong đất chứa đựng chút ít Thủy ngân, dân bản xứ đem đất lấy ra nung lò làm sành, dùng để đun nấu đồ ăn, trong khi ninh nấu đồ ăn, sẽ khiến độc Thủy ngân trong đất nung thoát ra, nhập vào trong đồ ăn, bởi vậy người địa phương trong lúc bất tri bất giác chậm rãi trúng độc, ngay từ đầu dân bản xứ cũng tưởng phong hàn gây ra. Chứng bệnh giống phong hàn của Hoàng thượng xác nhận là trúng độc Thủy ngân rồi."
Tiểu An Tử nghe vậy, lập tức cầm lấy tay Đổng Khanh, muốn xông ra ngoài, gã tức giận nói: "Nơi này là phủ Ninh vương, người dám hạ độc hoàng thượng, không thể nghi ngờ chính là vai phản diện Ninh vương đó rồi. Bộ dạng anh tuấn chính là thuật che mắt, tận tình hào phóng chính là ngụy trang, y kỳ thực là một kẻ gian tà tiểu nhân, chúng ta đi đá văng đại môn của y, nhân lúc y chưa chuẩn bị, ép y mau lấy ra giải dược !"
Đổng Khanh hất tay gã ra, cáu giận nói: "Ngươi lại đang nói bậy bạ cái gì thế hả ?"
Tiểu An Tử vừa nóng vừa giận: "Dã đài (*) diễn đều diễn như vậy thôi, trên người kẻ hạ độc nhất định sẽ có thuốc giải!"
(*) Sân khấu dân gian, thôn quê
Đổng Khanh không để ý tới Tiểu An Tử nữa, quay đầu sang Cố Tử Khâm, vội vàng hỏi: "Như vậy nên giải độc Thủy ngân như thế nào?"
Cố Tử Khâm nói: "Kỳ thực rất đơn giản, đem cà rốt nghiền nát để vào trong bát thuốc, ăn vào, là có thể chậm rãi giảm bớt độc tố trong cơ thể, còn có đậu xanh cũng có thể giải độc Thủy ngân, sắp tới đừng để hoàng thượng ăn những thứ khác, thuốc thang tạm dừng. Chỉ cần chịu khó nấu cháo đậu xanh cho Người dùng, rất nhanh liền có thể khỏi hẳn, đợi sau khi thân thể Người lành, lại sắc thuốc bổ ăn uống bổ dưỡng là được."
Nghe vậy, Tiểu An Tử kinh ngạc há hốc mồm: "Giải độc vậy mà đơn giản như thế sao? Không cần phải có cửu chuyển hồi hồn đan rất khó điều phối sao? Cũng không cần thiết trăm phương nghìn kế tìm kiếm sừng hươu trăm năm ninh nấu với sương tuyết ngàn năm, còn phải thêm cái Tuyết Liên Thiên Sơn một trăm năm mới nở một lần sao? Chỉ cần tùy tiện dùng cà rốt và đậu xanh?"
Đổng Khanh liếc xéo gã một cái, nói: "Ngươi xem nhiều tiểu thuyết quá rồi!"
Tiểu An Tử biết vậy nên an tâm không ít, không nghĩ tới độc này thế mà giải dễ dàng như vậy, ít nhất tạm thời không cần trở mặt với chủ nhà Ninh vương. Ép hỏi giải dược, hắn mở miệng nói: "Đợi ta đi làm nhuyễn cà rốt tươi cho hoàng thượng dùng, nhưng rốt cuộc hoàng thượng bị trúng độc như thế nào nhỉ? Cũng không thể lại để Người tiếp xúc đến đồ độc được !"
"Đây mới là chỗ khó nhất, người hạ độc tương đối chu đáo chặt chẽ, chỉ sợ không dễ tra được a." - Đổng Khanh cau chặt lông mày, cầm lấy ấm sắc thuốc, nhìn xem. Bỗng cặp mắt sáng lên, nhìn chằm chằm, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, nói: "Ấm sắc thuốc này có vấn đề không?"
Cố Tử Khâm lấy ra ngân châm, từ từ đâm vào thân ấm, khi thu hồi châm, nhìn màu trắng bạc như lúc ban đầu, liền lắc lắc đầu nói: "Không có phản ứng có độc, ấm này chưa từng ngâm qua độc tố."
Đổng Khanh nhớ tới hôm qua, Tiểu An Tử pha trà ở trong phòng, vì thế vội vàng nói: "Tiểu An Tử, ngươi dùng cái gì nấu trà cho hoàng thượng?"
Tiểu An Tử nói: "Hoàng thượng rất coi trọng uống trà, Người chỉ dùng bằng chén Thố hào, nước dùng nước suối sạch (**), cho nên Tiểu An Tử đều mang ly trà theo bên người, khi mới tới vương phủ, vốn trong phủ có chuẩn bị nồi chõ, hoàng thượng há đồng ý uống bằng nồi sắt để nấu trà, vì thế sai tổng quản đổi lại, sau này liền đưa tới ấm hoa sen Phàn hồng miêu kim (***), mỗi ngày ta bảo tổng quản đưa tới nước suối sạch, sau đó dùng cái ấm kia pha trà cho hoàng thượng." - Nói chuyện đồng thời, đã đem ấm hoa sen phàn hồng miêu kim lấy đến.
(**) Nguyên văn là hoạt tuyền thủy: tức là nước suối chảy thông không phải là nước tù đọng. nước tù đọng thường khong được trong sạch lắm
(***) Ấm hoa sen Phàn hồng miêu kim (dịch nghĩa: Ấm hoa sen phèn đỏ mạ vàng) là bộ ấm trà nổi tiếng đời Thanh (Càn Long). Ngày 25 tháng 10 năm 1753 (Càn Long năm thứ 18), theo chiếu chỉ của vua, lò quan gốm Đường Anh tại trấn Cảnh Đức đốt chế, đến tháng 10 năm sau mới thành công. Bộ trà cụ gồm 1 ấm và 2 bát nhỏ. Ấm trà có 2 mặt chính : 1 mặt vẽ hoa sen, 1 mặt viết chữ đề thơ do Càn Long sáng tác, viền xung quanh được trang trí hoa lá nhỏ. Trên 2 bát cũng có chung bài thơ tương tự. Tất cả họa tiết trang trí bằng màu hồng đỏ đặc biệt có ánh vàng trên nền trắng, bề mặt sáng bóng. Bài thơ được viết trên bộ ấm trà là bài “Hãm trà giữa hoa sen” của Càn Long. Bài thơ như sau:
Thu hà diệp thượng lộ châu lưu, bính bính khuynh lai áng áng thu.
Bạch đế tinh linh thanh nữ khí, huệ sơn trúc đỉnh việt diêu âu.
Học tiên tiếu bỉ kim bàn vọng, nghi vịnh hân tư ngọc nhũ phù.
Lý tương nhược tằng kinh thức thử, để tu trí dịch viễn trì cầu
Cố Tử Khâm cũng dùng ngân châm dò dò xét xét, lại lắc đầu... . Không thu hoạch được gì.
Đổng Khanh trừng mắt nhìn ấm sắc thuốc, cau mày nói: "Sau khi đun nóng đồ đất nung chứa Thủy Ngân, tiết ra chất độc, làm cho đồ ăn bị nhiễm độc Thủy ngân, cho nên người ăn đồ ăn trúng độc mạn tính, nếu vậy không chỉ có ở đồ ăn chăng ? Đất nung chế thành khí cụ khi đun nóng tỏa độc, trên thực tế đó là Thủy ngân gặp nóng bốc hơi lên, độc khí sẽ phát tán ở trong không khí đi?"
Nàng bất ngờ nghĩ ra, bước nhanh tới bên giường hoàng thượng, trong lòng sốt ruột liền không để ý đến trong lò sưởi có nhiều đốm lửa nhỏ, đưa tay chạm vào...
"Đừng nóng vội! Bên trong còn đốt than đấy." - Cố Tử Khâm lập tức nhắc nhở, vừa dứt lời, đã không còn kịp rồi, trong khoảnh khắc thời gian, truyền đến tiếng rên "Hừm a" của Đổng Khanh.
Gã lập tức chạy vội qua, đưa tay kéo lấy tay ngọc của nàng lật lên, mắt thấy lòng bàn tay đã sưng đỏ, nhịn không được nhướng mày nói: "Nhìn cô đi, bị bỏng rồi!"
"Ta không quan trọng, huynh mau nhìn cái lò sưởi này có vấn đề hay không?!" – So với bản thân, nàng tương đối lo lắng cho hoàng thượng hơn.
Cố Tử Khâm lập tức dùng ngân châm thử lò sưởi bên cạnh giường của hoàng thượng, liếc thấy ngân châm nhưng lại biến thành màu đen đến ghê người.
Nét mặt của Đổng Khanh chợt biến đổi, nhanh chóng cầm lấy ấm nước trên bàn tưới vào lò sưởi, dập tắt những đốm lửa nhỏ trong lò, dập tắt độc khí tiếp tục tỏa ra nhàn nhạt, ngay sau đó quay đầu hỏi Tiểu An Tử, nói: "Chiếc lò sưởi này từ nơi nào tới?"
Tiểu An Tử kinh hãi nhìn lò sưởi, nói: "Mấy ngày hôm trước hoàng thượng bị bệnh, cô đã vào trong phòng rồi dặn mang cái lò sưởi đến, ta đi tìm tổng quản để hỏi, vào ban đêm thì đồng thời cùng đưa tới với cả than đốt."
Đổng Khanh cúi đầu tinh tế trầm ngâm, chính là ngày đó Anh vương Lưu Hâm đi đến phủ Ninh vương.
Đúng lúc cũng thật khả nghi, dám độc hại hoàng thượng, nàng phải dạy gã không thể không lộ ra chân tướng, xem gã còn có thể nói cái gì?
Đổng Khanh lập tức có chủ ý, căn dặn nói: "Việc hoàng thượng trúng độc vạn lần không thể truyền ra, lò sưởi này không thể dùng tiếp, trước tiên cứ bày ở trong phòng, cũng đừng để cho người ta chuyển đi. Ngươi giả bộ dường như không có việc gì, vẫn cứ mỗi ngày sắc thuốc, rồi lặng lẽ đổ thuốc vào đó, cần phải giữ bí mật, việc này ngàn vạn lần đừng bảo cho người khac biết."
Mặt Tiểu An Tử hiện vẻ lúng túng, nói: "Cần phải mau chóng cho hoàng thượng ăn cà rốt và cháo đậu xanh, giấu sao được? Mấy thứ đó đều phải nói với phủ Ninh vương, một khi đã hỏi rồi. . . vậy không phải sẽ bị phát hiện sao?"
Cố Tử Khâm xung phong nhận việc nói: "Việc này dễ dàng, ta dưới chiêu bài đi dạo trên đường, hàng ngày xuất phủ, rồi sau đó lén mang về là có thể ứng phó được rồi."
"Cứ làm như vậy đi!" - Đổng Khanh vỗ vỗ vai của gã, nói: "Đi thôi, đừng quấy nhiễu sự thanh tĩnh của hoàng thượng, ta còn có chuyện muốn mời huynh hỗ trợ đấy, mời huynh giúp ta làm ra vạn đóa hoa, màu sắc càng tươi đẹp, mùi càng nồng ngào ngạt càng tốt, tốt nhất là có thể chế thành một loại son."
Cố Tử Khâm vẫn không yên lòng quay đầu xem hoàng thượng trên giường bệnh, nhíu mày, như có đăm chiêu nói: "Trước kia, hoàng thượng nhất định đã từng trúng độc, nhất định là... . ."
“Hả?" - Đổng Khanh nghe xong lời ấy, giật mình sợ hãi, vội vàng hỏi: "Lời này giải thích thế nào?"
Cố Tử Khâm nói: "Cho dù là mắc phong hàn, thân hư thể yếu, tại đây tức thời bị độc Thủy ngân xâm hại, bệnh tình quả thật sẽ bởi vậy mà tăng thêm, nhưng không có khả năng trong thời gian ngắn vậy mà bệnh lại nặng như thế, chẳng qua chỉ có vài ngày, thời gian thực sự quá ngắn, hoàng thượng lại bệnh rất nặng, vậy không quá hợp lý... Khẳng định là hoàng thượng trước kia từng trúng độc, làm cho Người vô cùng mẫn cảm với chất độc, thân thể không chỉ nhanh chóng có phản ứng trúng độc, bệnh tình cũng rõ ràng nghiêm trọng dị thường."
Đây chính là chuyện lớn động trời!
Nét mặt Đổng Khanh hơi biến đổi, lập tức lôi kéo tay áo của gã, thần sắc nghiêm nghị thấp giọng hỏi."Như vậy, trước kia hoàng thượng trúng độc gì? Vì sao nhóm thái y trong cung không người nào có thể phát hiện ra?"
Cố Tử Khâm nói: "Có lẽ là độc tố đã hết, có lẽ là độc đó quá mức nhỏ nhoi đến nỗi kiểm tra thực hư không ra, có lẽ là không có người biết kỳ độc, có lẽ là phía trên cố gắng ẩn giấu, có lẽ là tương tự như lần này đều bị chứng bệnh mê hoặc, có lẽ chính là ta nhàm chán mà phỏng đoán, tóm lại, ta cũng không có cách xác định... . ."
Lời tuy nói như vậy, nhưng Đổng Khanh không khỏi hoài nghi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của một giọng nữ mảnh mai: "Hoàng thượng, Nguyên Nguyên cầu kiến!"
Đổng Khanh liếc mắt lườm Tiểu An Tử một cái.
Tiểu An Tử lập tức hiểu ý đi lên, rất cơ trí hướng ra ngoài, đáp: "Hoàng thượng đã ngủ, mời Đậu cô nương muộn chút nữa lại đến."
Lời nói vừa mới rơi ra, cửa lại trực tiếp bị đẩy mở ra.
Đậu Nguyên Nguyên rõ ràng hoàn toàn không để ý sẽ bởi vậy mà làm hoàng thượng tức giận hay không, cứ thế thản nhiên đi tới, Như Họa đi bên cạnh người, thị nữ Bảo Châu thì ở sau lưng nàng ta.
Nàng ta đảo đôi mắt sắc lạnh lùng qua gian phòng một lượt, phòng trong một nửa màn đã buông xuống, phía sau bức rèm che mơ hồ có thể thấy được bóng dáng trên giường, hoàng thượng quả thực đang ngủ, Đổng Khanh cùng Cố Tử Khâm lại không cáo lui, ngược lại chờ đợi bên ngoài thì thào nói nhỏ. Không biết là hai người đang mưu đồ bí mật cái gì? Nàng ta quay sang Tiểu An Tử, cười lạnh nói: "Hoàng thượng đang ngủ, sao Đổng Tư mã còn ở trong phòng? Hôm nay bệnh tình hoàng thượng lại nặng, ngươi vậy mà không có tới cho ta biết, lại chạy tới nói cho Đổng đại nhân hả ? Xem ra ở trong lòng của nội thị nho nhỏ nhà ngươi, Đổng Tư mã có thể còn hơn hẳn so với hoàng hậu nương nương như ta nhỉ?"
Tiểu An Tử nghe xong, lập tức ấm ấm ức ức nói, "Nương nương à, buổi sáng ngài không phải mới đến bái kiến hoàng thượng à? Bệnh tình hoàng thượng nặng, ngài đã biết đến rồi mà? Lúc đó ngài còn cùng đại phu nói chuyện đấy thôi."
"Láo xược!" - Đậu Nguyên Nguyên cả giận nói: "Ngươi tới báo cho biết, theo tự ta biết được, là hai chuyện khác nhau!"
“Vâng.”
Nàng ta đơn giản là muốn ở trước mọi người, nhất là ở trước mặt Đổng Khanh, khoe khoang thân là hoàng hậu uy phong, Tiểu An Tử cung kính khom khom lưng, nói: "Khởi bẩm nương nương, hoàng thượng bệnh tình đột nhiên nặng, đại phu nói là phong hàn, đã dùng xong thuốc, vừa mới nằm ngủ."
Chẳng qua là khoe khoang oai phong của hoàng hậu tương lai, mục đích là vì nhắc nhở Đổng Khanh, nàng ta mới là người phụ nữ của hoàng thượng.
Đậu Nguyên Nguyên phất phất tay để Tiểu An Tử thối lui qua một bên, ngay sau đó một đôi mắt sắc lạnh lùng liếc mắt xẹt qua Cố Tử Khâm một cái, rồi sau đó hướng tới Đổng Khanh trách cứ nói: "Tuy là gia đình làm nghề y, nghe nói nhà họ Cố đã qua ba đời không làm nghề y, nhớ năm đó Cố thái y là bị biếm xuất cung, Cố gia cũng không sáng rọi, ngươi lại tự tiện làm chủ, để người họ Cố đến xem bệnh của hoàng thượng, dám cả gan mạo phạm long thể, tự ý làm càn, Đổng Tư mã chẳng lẽ là chán sống, ngươi là muốn chết sao?"
Danh sách chương