Hoàng thượng tự nhiên thẳng thừng như thế, Đổng Khanh có hơi chút ngượng ngùng.

Đây không phải là biểu lộ hắn muốn làm người đàn ông của nàng sao? Việc này sao có thể chứ ?!

Đậu Nguyên Nguyên nét mặt trong phút chốc biến sắc.

"Ninh vương cũng là đàn ông đấy! Hoàng thượng mặc dù là chàng trai tuổi trẻ anh tuấn, khí vũ hiên ngang, nhưng luận dung nhan khí độ, Ninh vương cũng là không phân cao thấp với hoàng thượng đâu." - Đậu Nguyên Nguyên thấy hoàng thượng vẫn để ý tới Đổng Khanh, trong lòng tràn ngập không vui, bĩu môi nói: "Hừ, thật là tuyệt đó, Ninh vương với điều kiện tốt như thế lại không đi tìm duyên đẹp, sắc lập chính phi, ngược lại tựa hồ như rất để ý tới Đổng đại nhân của hoàng thượng."

Lưu Lăng nghe được, sắc mặt lập tức tối sầm.

Ninh vương quả thực đối với Đổng Khanh rất không bình thường.

Lưu Hâm cười nói: "Ninh vương đến nay chưa cưới hỏi, chính là đang truy tìm hôn phối tương xứng, mà Đổng Tư mã dù một thân quần áo nam giới, nhưng lại là dung nhan tuyệt lệ, nếu thay vào váy la, thêm vào hoa cài đầu, quay về hình dạng cô gái, đúng là đủ để làm khuynh đảo đàn ông trong thiên hạ đi ?"

Lưu Hâm thầm nghĩ, Đổng Khanh cực thông minh, lại đang hoài nghi gã, người này không thể để ở bên cạnh hoàng thượng hàng ngày được, nhất thiết phải phân hoá sự tín nhiệm giữa nàng và hoàng thượng. Gã quan sát Lưu Lăng một cái, thấy mặt hắn tràn đầy nét không vui, cho nên tiếp tục nói: "Cho dù Ninh vương vì Đổng Tư mã mà khuynh đảo cũng là đương nhiên đi, Ninh vương anh tuấn phóng khoáng, vừa phong lưu đa tình, Đổng Tư mã nếu quay trở về hình dạng người nữ cũng là một đại mỹ nhân, cái gọi là anh hùng phối người đẹp, mỹ nhân mến anh hùng, nói không chừng ở chung lâu, hai người liền sinh tình rồi."

Lưu Lăng càng nghe sắc mặt càng khó coi, nhớ tới tên Ninh vương kia đã từng dẫn Đổng Khanh của hắn đơn độc đi chơi hai ngày, hắn liền nổi giận trong bụng, nghe nói còn cùng cưỡi ngựa, thân mật như thế. . . Tên đáng chết đó, ngang nhiên như vậy nhúng chàm ái khanh của hắn!

Tay của hắn chặt chẽ chế trụ bàn cờ, cố chịu đựng mới không hất tung.

Đậu Nguyên Nguyên mím môi, cười nói, thêm mắm thêm muối: "Âm thầm nảy sinh tình cảm? Ngài không nhìn thấy, hai người này xứng đôi như thế nào sao? Nói không chừng người ta đã sớm vừa gặp đã yêu đấy?"

Lần này, lời nói vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Đổng Khanh.

Đổng Khanh đối với sự châm ngòi của hai người kia, lại có thái độ thong dong, cười trừ nói: "Đổng Khanh thừa kế nghiệp của cha, làm quan trong triều, toàn tâm toàn ý chỉ muốn phụ tá hoàng thượng, ở đâu nói đến anh hùng mỹ nhân vừa gặp đã yêu? Anh vương cùng Đậu cô nương suy nghĩ nhiều rồi."

Về chuyện nam nữ, càng giải thích, càng có vẻ chột dạ, chỉ biết càng tô càng đen, ngược lại rơi vào miệng của bọn họ, dẫn tới lòng nghi ngờ của hoàng thượng, còn không bằng thái độ thản nhiên.

Giữa nàng và Ninh vương, có hay không có mập mờ, phương thức tốt nhất, chính là lấy hành động để chứng minh.

Nàng không thân cận với Ninh vương, thầm không gặp mặt, còn có thể nói ra cái quái gì chứ ? Hai ngày này, thân thể Thái phu nhân bị bệnh nhẹ, cộng thêm chuyện của Tào Mộng Bình, Ninh vương thực sự bận bịu, tiểu thư nhà họ Tào si tâm như vậy, vì y không tiếc tổn hại dung nhan, Ninh vương là chàng trai trọng tình nghĩa, có trách nhiệm, tất nhiên hẳn là không thể không cưới nàng ấy, vương phủ hiện đang bề bộn nảy sinh nhiều việc, Ninh vương cũng chưa từng lén đến tìm nàng.

Nàng tiếp tục nói: "Đổng Khanh chính là trọng thần của hoàng thượng. Không phải là thần tử của Ninh vương, Đổng Khanh đương nhiên duy trì tuân thủ đúng mực, nhắc tới chuyện hôn phối của Ninh vương…, ta dường như nghe nói qua, Ninh vương từng nhiều lần hỏi chuyện Đậu Thừa tướng xin cưới nhỉ?"

Nói xong, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Đậu Nguyên Nguyên.

Nàng khéo léo đem lời đồn thổi dẫn về phía Đậu Nguyên Nguyên.

Đậu Nguyên Nguyên trong nháy mắt thoáng qua một chút chột dạ, rồi ngay lập tức sắc mặt đỏ lên, sẵng giọng: "Đổng Tư mã nói câu này sai rồi, Nguyên Nguyên xinh đẹp đa tài, bị danh tiếng làm phiền, Ninh vương mộ danh mà đến, mối hôn sự đó chẳng phải đã bị cha ta quuyết đoán từ chối rồi sao?" - Nói đến đây, nàng ta quay đầu về phía Lưu Lăng, mỉm cười duyên dáng, nói: "Đậu Thừa tướng cha ta trung thành với hoàng thượng, trời đất kia chứng giám!"

Lưu lăng nhẹ nhàng nếm hớp trà, không phát ra một từ.

Đổng Khanh cười nói: "Điều này là đương nhiên, Đậu tiểu thư là hoàng hậu tương lai mà."

Lúc này, một gã sai vặt đi đến, hướng về phía Đổng Khanh, cúi khom người nói: "Cố công tử có được một bức danh họa, đang ở trong phòng mô phỏng lại, ngài ấy mời Đổng công tử đi qua một chuyến, đến nhìn qua kỹ năng hội họa của ngài ấy có tiến bộ hay không."

Đổng Khanh vốn đã muốn cáo lui, trùng hợp là Cố Tử Khâm có ước hẹn, cho nên liền thuận thế mà hành động, lập tức quay ra nói: "Ta sẽ đến ngay lập tức."

Vừa nói, lại hướng về phía hoàng thượng chắp tay thi lễ nói: "Đổng Khanh cáo từ."

Lưu Lăng để xuống ly trà nhỏ, ngước mắt lên nói: "Trẫm cũng đi cùng khanh một chuyến xem sao."

Đậu Nguyên Nguyên nghe thấy, vội vàng chen miệng nói: "Ban đêm trời giá rét, hoàng thượng mới vừa lành bệnh, thân thể còn hư nhược, đến nay vẫn chưa điều dưỡng đủ, ra khỏi cửa không tránh khỏi gió lạnh, nếu như lại nhiễm bệnh vậy đâu có tốt? Vương phủ dù tốt, nhưng vẫn không thể so với hoàng cung, nơi đó có thái y y thuật cao minh tùy thời chăm sóc."

Trò hay đang muốn bắt đầu, sao có thể nào để hoàng thượng phá hoại cho đặng?

Đổng Khanh nói: "Lời ấy của Đậu cô nương thật có lý, long thể của hoàng thượng trọng yếu, không nên để trúng gió lạnh, nếu hoàng thượng có thích thú thưởng tranh, như vậy thần bảo Cố Tử Khâm đem danh họa mang đến đây cùng hoàng thượng đánh giá, có thể được hay không ?"

Đậu Nguyên Nguyên nói: "Bệnh của hoàng thượng mới tốt một chút, không thích hợp mệt mỏi quá mức, vẫn nên đi nghỉ sớm thì hơn."

Lưu Lăng giơ tay lên nói: "Vậy cũng được, trẫm cũng mệt mỏi, bây giờ là thời điểm dùng thuốc rồi, tranh vẽ để chờ ngày mai đánh giá cũng được, tất cả các người lui đi."

"Vâng." - Mọi người hành lễ, rồi lui ra.

Đổng Khanh sau khi rời khỏi sương phòng của hoàng thượng, liền trực tiếp đi đến sương phòng của Cố Tử Khâm. Trong phòng chỉ có một mình gã, ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối nhảy múa lay động trong phòng, chỉ thấy Cố Tử Khâm chấp bút vẽ, cầm lấy tay áo dài rộng, đang chăm chú mô phỏng lại bức tranh treo trên tường.

Nàng từ từ tiến vào, rồi khép lại cánh cửa phòng, phụ lấy tay, đưa tay ra sau lưng, lững thững đi tới trước bức tranh, tỉ mỉ nhìn chăm chú, nhìn một lúc, rồi cười nói: "Huynh nói xem, bức tranh này đến tột cùng là xuất từ tay vị danh gia nào, mà khiến ta nhìn không ra?"

Cố Tử Khâm ngẩng đầu cười nói: "Trên bức tranh không có lạc khoản, cũng không biết xuất từ tay người phương nào, người vẽ tranh vận dụng bút pháp cứng cáp mạnh mẽ, lại hết sức thoải mái, phác họa nhìn như rời rạc, tinh tế nhìn lại hết sức thú vị, ta nhìn thấy bức tranh này, dù không tính là tác phẩm của đại gia, phong cách lại hết sức đặc thù, cho nên liền cầm đến để mô phỏng theo."

"Bức tranh này phong cách quả thật là không giống với người thường . . ." - Đổng Khanh nheo nửa con mắt, chăm chú nhìn kỹ bức tranh, đồng thời lên tiếng hỏi: "Từ nơi nào mà huynh có được bức tranh này ?"

Cố Tử Khâm để bút vào bên trong ống rửa, cười nói: "Là Tào cô nương trong lúc vô ý nhìn thấy ở trong thư phòng của Ninh vương đấy, nàng ấy thấy này bức tranh nét vẽ đặc thù, biết ta luôn luôn yêu thích tranh vẽ, cho nên liền đặc biệt cầm lại đây cho ta đánh giá, ta nhàn rỗi không có việc gì, nghĩ đến phỏng tác cũng không có gì ngại, cho nên bảo ngươi cùng lại đây thôi."

Đổng khanh để tay sau lưng, đứng ở bên cạnh bức tranh, chăm chú nhìn, nghĩ thầm, bức tranh này, nhìn xa xa, xuất trần thoát tục, nhìn gần gần, bút pháp lại rõ ràng lộn xộn, người vẽ tranh này đến tột cùng là có tính cách mâu thuẫn như thế nào đây?

Ngọn nến theo gió nhảy múa, chập tắt chập sáng, nguồn sáng khiến cái bong của Đổng Khanh nửa chiếu vào trên bức tranh, che ở hơn phân nửa bức tranh, Cố Tử Khâm thấy tình trạng đó, liền cầm lấy cây nến trắng ở trên án do Tào Mộng Bình đem tới, đưa tới gần đế nến, cười nói: "Trong nhà quá tối rồi, phải châm thêm ngọn nến nữa."

Gã châm lên cây nến màu trắng, để vài giọt sáp nến chảy ở trên án, rồi cố định cây nến, trong nhà tức khắc trở nên sáng hơn.

Ngay lập tức, gã tiếp tục cầm lấy bút vẽ, phỏng tác lại bức tranh. Đổng Khanh thì đi đến gần, đứng ở bên cạnh người gã, nhìn gã vẽ tranh, vừa cười nói: "Mô phỏng lại toàn bộ nhưng lại không có ý tứ, sao huynh không tự vẽ một bức hả?"

Cố Tử Khâm cười nói: "Mô phỏng tự có điểm tốt của mô phỏng, hấp thụ sở trường của người khác, lấy dài bù ngắn, chỉ cần không mất phong cách của bản thân, cuối cùng sẽ có thể luyện tập thành các đại gia rồi."

Đổng Khanh cười nói: "Cố huynh trong lĩnh vực hội họa đã rất có thành tựu rồi, một nét bút một bức vẽ của huynh, đều khiến Đổng Khanh tự than thở không sánh bằng, so với thơ dâm thì cái này của huynh được xưng là dâm mà không lộ, tốt hơn rất nhiều đó."

"Luận thơ ta so ra kém ngươi, luận tranh, Cố Tử Khâm ta tuyệt sẽ không thua Đổng Khanh ngươi." - Cố Tử Khâm đưa bút long trong tay cho nàng, cười nói: "Đã đến đây, ngươi cũng cầm lấy bút vẽ một bức tranh đi, hãy lấy núi sông trong bức tranh trên tường làm đề, chúng ta đấu họa, thấy thế nào?"

Đổng Khanh cười nói: "Đổng Khanh cung kính không bằng tuân mệnh."

Vừa nói, hai người lập tức từng người một trải giấy Tuyên lên trên án, tập trung vẽ tranh.

Ánh nến đung đưa mãnh liệt, ánh nến hơi sáng cùng với từng làn khói trắng, thuận theo gió nhẹ nhảy nhót, màn che bên giường hơi hơi phiêu động.

Không lâu sau, Đổng Khanh đột nhiên cảm thấy một cơn choáng váng hoa mắt, kèm theo là toàn thân một trận tê dại, không biết là chuyện gì xảy ra, mà cả người nôn nao nóng bức khó hiểu, trong trí óc có một sự ham muốn nói không nên lời, vùn vụt muốn trào ra, sắp lao ra bên ngoài cơ thể.

Trong khi nàng phát hiện ra sự bất ổn, đang muốn rời đi, thì đã hoa mắt thần mê, tâm động thần dao động, thấy bóng dáng chàng trai bên cạnh, hình bóng xinh xắn, nàng lại nổi lên tà niệm, ý nghĩ muốn cùng hoan hảo đáng sợ thôi thúc không ngừng xông thẳng lên não, phút chốc, Cố Tử Khâm lại hai mắt mê mang bất ngờ xông về phía nàng, gắt gao đè nàng ở trên bàn, rên rỉ nói: "Đổng khanh à, Cố Tử Khâm ta không phải là một kẻ đồng tính, nhưng bây giờ đối với ngươi lại thật sự là không nhịn được, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đột nhiên tình dục sôi sục, đói khát khó chịu, chúng ta đều là nam cả, cho dù thật sự làm ra chuyện xấu hổ kia cũng không tổn hại đến danh dự đi. . ."

"Ngươi đang nói bậy cái gì đấy?" - Hơi thở của đàn ông như đòi mạng đánh úp về phía nàng, cả người nàng run rẩy, da gà trên toàn thân nổi lên, run run nói: "Đừng làm bậy. Mau! Mau cút!" - Nàng khắp người đổ mồ hôi lạnh, cắn chặt răng, dùng sức khước từ lực hấp dẫn cực lớn từ phía phái nam kia.

Bên trong thân thể, cảm giác kỳ quái lại như thủy triều vỗ vào bờ đá, từng đợt sóng cuộn trào, một khắc cũng không chịu bỏ qua cho nàng, nàng cắn chặt răng, liều chết chống đỡ.

"Ta, ta bây giờ thật sự không nhịn được nữa.. . , ta nghĩ muốn một cô gái, ngươi là nam, mà ta thì không nhịn nổi kích tình, đồng tính thì đồng tính đi! Ta phải hoan hảo với ngươi!"

Hắn chặt chẽ đè ở trên người nàng, lồng ngực rắn chắc cùng với hơi thở nam tính nồng đậm, cơ hồ đánh nàng vỡ tan, nàng cả người run rẩy, cắn răng, chịu đựng ham muốn sôi sục bên trong thân thể đang trào dâng, nói: "Đừng làm loạn ! Đừng . . ."

"Phía dưới thân của ta cứng rồi, cả người cũng sắp nổ tung, không tin ngươi sờ sờ đi!" - Gã tự tay nắm lấy tay nàng, hướng vào bên trong đũng quần dò xét, phái nam rất cứng, rốt cuộc khiến cho sự ẩn nhẫn dục vọng của nàng triệt để vỡ đê, như vạn con ngựa phi nhanh, ở trong thân thể của nàng kích động lật chuyển khuấy đảo, cuối cùng là phá kén mà ra, nàng phát ra tiếng ngâm, đói khát gặm cắn lồng ngực của gã.

Cố Tử Khâm không chịu được kích tình, rên rỉ một tiếng, nói: "Ngươi phải lật người lại đi, nam với nam đều là dùng phía sau để làm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện