Editor: Thơ Thơ
Lâm Dương nhi ngước mắt nói: "Giao hoàng thượng ra sao?"
Phù lão bản nói: "Nghe Tề đại phu nói, rõ ràng là Đổng Tư Mã tìm người ở trên đường cái, nếu nàng tính toán vào thành, trong lòng nhất định sẽ có châm chước, tự nhiên có bản lãnh trở ra, đây chính là cơ hội, ngươi giao hoàng thượng cho Đổng Tư Mã, chuyện cứu hoàng thượng ra khỏi thành nên để nàng tự mình tìm cách, dựa vào việc ngươi nỗ lực mấy ngày nay, ngươi là người có công cứu giá, tương lai hoàng thượng trở lại đế đô, sẽ không quên ngươi."
Trong lòng Lâm Dương nhi sớm đã có chủ kiến, nàng chân thành nói: "Nếu như ngươi nghĩ Phong Hầu, ngồi vững vị trí quốc trượng, cũng đừng giao hoàng thượng cho Đổng Tư Mã, Thành Cô Tô bị phong tỏa, sẽ không đóng vĩnh viễn, hàng hóa được ra vào, dù sao Ninh Vương cũng sẽ không để dân chúng đói chết........"
"Nhưng, hiện tại ra vào quản rất nghiêm, không có Ninh Vương đặc biệt cho phép, thì không cách nào ra vào cổng thành, chúng ta phải đem hoàng thượng ra khỏi Thành Cô Tô chứ? Hoàng thượng không về được hoàng cung, hắn còn có thể là hoàng thượng sao? Rất nhanh giang sơn thuận tiện chủ, không phải Ninh Vương, cũng sẽ là Anh vương ngồi lên ngôi vị hoàng đế." thotho_
Sắc mặt Lâm Dương nhi trầm xuống, nhỏ giọng phân phó: "Bá phụ đi lấy mấy con chuột bị bệnh chết, thừa dịp đêm khuya, ném vào trong giếng nước trước chợ bán thức ăn........"
Nghe vậy, Phù lão bản hít vào một hơi, sắc mặt chợt biến, rung giọng nói: "Như vậy sao được? Thủ đoạn như vậy, quá mức ác độc rồi, đem con chuột bị bệnh chết ném vào trong giếng nước, sẽ khiến xảy ra đại dịch đó!"
Lâm Dương nhi cắn răng nói: "Chỉ có cách này thôi, hoàng thượng còn không ra khỏi thành, đợi đến lúc giang sơn đổi chủ, tất cả không còn kịp rồi, hoàng thượng không còn là hoàng thượng nữa. Ngươi cho rằng dựa vào cái được gọi là thiên mệnh, ta có thể lên làm hoàng hậu sao? Ta chờ đợi nhiều năm, rốt cuộc hiểu rõ một đạo lý, Thiên Mệnh sẽ bởi vì người mà thay đổi, ý tiên đế và hoàng thượng muốn là Đổng Uyển, ta dựa vào Thiên Mệnh, hiển nhiên ông trời định sẳn. Cũng không có thể một bước vào cửa cung, lên làm hoàng hậu sao? Thay vì dựa vào những thứ thiên mệnh xa vời không lường trước được, còn không bằng dựa vào chính mình........"
"Nhưng......., sẽ chết rất nhiều người vô tội......." Phù lão bản vẫn do dự.
Lâm Dương nhi trầm mặt nói: "Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chưa rõ sao? Lâm Dương nhi ta tuyệt đối không phải là ác nhân, sẽ vô tâm hại người, tất cả đều là bất đắc dĩ. Cha ta vì ta có thiên mệnh, ngày ngày tựa ở cánh cửa, mỗi ngày mong đợi người trong cung tới, nhận ta vào trong hoàng cung......... Mong cả đời, chờ đến khi hắn nhắm mắt, trong cung thủy chung không có bóng người tới. Cuối cùng ôm hận mà chết......... Cha ta chết, thay đổi ý nghĩ của ta, ngồi chờ, không bằng nói là làm, chuyện gì cũng không cần người ban cho. Ngay cả trời cao cũng sẽ không giúp ngươi. thotho_ Hôm nay, nếu ta đạt được mục đích, dùng thủ đoạn, ngày sau nếu ta thật may mắn, leo lên địa vị cao, chắc chắn sẽ vì chuyện hôm nay mà chuộc tội. Ta tự mình cần kiệm, yêu dân như con, lịch máu gõ tâm vì bách tính thiên hạ mưu cầu hạnh phúc và lợi ích........ chuyện tương lai ta làm, cần phải gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần, để đền bù tội lỗi hôm nay......."
Khi đang nói chuyện, trong nhà truyền đến mấy tiếng ho nhẹ. Lâm Dương nhi không cần phải nhiều lời nữa, nàng nhỏ giọng phân phó nói: "Trước khi bệnh dịch lan tràn. Ngươi đừng trở lại nơi này, sợ bị theo dõi." Dứt lời, nhanh chóng kéo Hồng Ngọc trong vạt áo ra, để cho dễ thấy nó một chút, sau đó đổ chỗ thuốc nấu xong vào trong chén, ngay sau đó bưng đi vào.
"Hoàng thượng, nên uống thuốc rồi."
Lưu Lăng ho nhẹ mấy tiếng, thấy nàng bưng chén thuốc đi vào, liền từ trên giường bò dậy, thò tay mà tiếp nhận chén thuốc, lúc này lại phát hiện trên tay Lâm Dương nhi vốn mịn màng lại tràn đầy vết thương, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng đặt chén thuốc xuống, bắt lấy tay của nàng, suy nghĩ chốc lát, sắc mặt đột nhiên đông lại nói: "Ngươi, sao bị thương thành như vậy?"
Lâm Dương nhi rũ con mắt, nhỏ giọng nói: "Là chân tay Dương nhi vụng về, một chút chuyện nhỏ cũng không làm xong, làm kinh sợ hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội."
Vì nấu thuốc, nấu cháo và nấu nước nóng cho hoàng thượng rửa mặt, nàng phải mang theo dao đi vào rừng cây sau nhà bổ củi nhóm lửa, phải đi tới dòng suối lấy nước, giặt quần áo....... Những công việc này đối với nàng mà nói, quả thật vô cùng nặng nề. Coi như Lâm gia suy tàn, cuối cùng so với nhà nghèo bình thường vẫn tốt hơn, bên cạnh nàng vẫn có tiểu nha hoàn cùng lão ma ma hầu hạ, đến nỗi chưa bao giờ lao động chân chính, về sau lại đi theo bên cạnh Phù lão bản, càng thêm hưởng phú quý. thotho_
Từ lúc nàng chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên lao tâm lao lực như thế, tự thân tự lực hầu hạ một người, thật chịu không ít khổ.
"Là trẫm liên lụy ngươi........, một tiểu thư được nuông chiều, sao làm được nhiều việc nặng như vậy?" Khuôn mặt Lưu Lăng đầy tự trách.
Ngày đó Phủ Ninh Vương gặp đại loạn, vừa bốc cháy, vừa đấu đá, tiếng đao kiếm hỗn tạp ầm ỹ, tiếng vang bên tai không dứt, hắn đang định đi tới trước ngăn cản tình thế tiếp tục chuyển biến xấu, lại đột nhiên nghe có người hô to, Thái phu nhân bị kiếm đâm trúng rồi, lập tức trong lòng hắn run lên, quả nhiên chuyện lớn ở vương phủ không thể vãn hồi, lúc này Lâm Dương nhi lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nàng tức giận thở hổn hển chạy tới nói với hắn, Anh vương nhìn thấy ánh lửa ở Phủ Ninh Vương, liền bỏ lại nàng, mang theo nhóm lớn hộ vệ, vội vã trở về phủ, nàng lo lắng an nguy của hắn, liền đi theo phía sau Anh vương, lặng lẽ trở lại vương phủ, đặc biệt chạy tới thông báo cho hắn.
Tình thế đã rõ, tất cả đều là quỷ kế của Anh vương.
Vì để tránh cho huynh đệ tương tàn, vì duy trì một ít tình nghĩa huynh đệ ruột, hắn lấy danh nghĩa hộ tống dương nữ xuất gia, ra lệnh Anh vương trở về đất phong, muôn vàn không ngờ tới, hắn (Anh vương) còn động thủ, hỏa hoạn ở Phủ Ninh Vương, không chỉ vì dẫn tới phân loạn, còn là ám hiệu thông báo hắn (Anh vương) trở về vương phủ. thotho_
Khi hắn nhìn thấy dương nữ xuất hiện trước mặt của hắn thì trong lòng đã hiểu tất cả, Anh vương mang binh vào phủ, chắc chắn sẽ thừa dịp hỗn loạn giết hắn, giá họa cho Ninh Vương, thay mình cướp lấy đế vị. Việc cấp bách, hắn phải rời khỏi vương phủ, vì vậy liền nổi lửa đốt đông sương phòng, thừa dịp loạn lạc rời khỏi.
Vì ngôi vị hoàng đế, huynh đệ tương tàn, huynh đệ ruột ác độc như thế, sao không để cho hắn thất vọng, vô cùng đau đớn sao? "Hoàng thượng, ngài đừng đau lòng, sẽ tổn hại sức khoẻ, độc trong người ngài chưa thanh lọc, trước tiên cần phải dưỡng tốt thân thể."
Nàng cầm khăn lụa, đưa tới, lúc này hắn mới hồi phục tinh thần lại, phát giác mình rơi lệ đầy áo rồi.
Lưu Lăng đau lòng lau nước mắt, chốc lát trì hoãn, sau đó uống một hơi hết chén thuốc.
Lập tức Lâm Dương nhi ân cần đi lên, cầm đi chén không.
Đột nhiên Lưu Lăng kéo tay của nàng, ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng vốn nở nang, bởi vì vất vả, đã gầy gò không ít, trong nháy mắt tròng mắt đen của hắn xẹt qua tia sáng, hồi lâu, hắn chậm rãi mở miệng cam kết: "trong mấy ngày nay trẫm gặp rủi ro, ngươi vất vả chăm sóc, nếu trẫm có đượcmay mắn trở lại đế đô, chắc chắn sẽ đền ơn cho ngươi." thotho_
Dương nhi nghe vậy, mắt ngấn lệ, lập tức điềm đạm đáng yêu quỳ xuống, cầu khẩn nói: "Xin hoàng thượng chớ ép Dương nhi xuất gia, thần thiếp có giận, si, yêu, ác, muốn, chỉ là người bình thường, lòng phàm chưa tịnh, thần thiếp thích trần thế náo nhiệt, thích tất cả trong cõi đời này, cũng không muốn đợi trong chùa miếu lạnh lùng........"
Vốn là hạ quyết tâm, vì bảo vệ tánh mạng, không thể làm gì khác hơn là phụng hoàng mệnh xuất gia, không ngờ, chuyện lại xuất hiện chuyển biến, vạn lần không ngờ tới nàng lại có thể cứu hoàng thượng, còn phải thân cận chăm sóc hắn.
Giữa nàng và hoàng thượng, hình như thật có chút duyên phận dẫn dắt.
Trong cơ thể Hoàng thượng trúng độc, nhìn ngoài mặt hình như không có chuyện gì, tình trạng thân thể lại vô cùng không được, hiện nay Ninh Vương hoàn toàn trở mặt với triều đình, hôm nay hoàng thượng đang gặp rủi ro, bị vây ở bên trong thành Cô Tô, thân ở trong hiểm cảnh, tứ cố vô thân, chỉ có thể lệ thuộc vào nàng tới chăm sóc, nàng cực nhọc ngày đêm hầu hạ trước giường, tận tâm chăm sóc, thân thể bị nhánh cây chà xát tràn đầy vết thương, đôi tay bởi vì lao động mà đầy vết chai, chịu nhiều đau nhức, nàng vẫn cắn răng, gượng chống, khổ cực cuối cùng có thành quả, hoàng thượng đối với nàng hình như sinh ra chút tình cảm, nếu nói cùng chung hoạn nạn là như thế thôi.
Ở trong hoạn nạn thành lập tình cảm, là đặc biệt khắc sâu.
Đánh vào lòng là thượng sách. Không có gì tốt hơn so với nắm thật chặc lòng của hoàng thượng, đạt được tin cậy của hắn. thotho_
Nàng muốn hắn cảm thấy áy náy với nàng, cảm kích với nàng.
Thật vất vả mới có cơ hội ngàn năm một thuở này, cho nên nàng càng không thể giao hoàng thượng cho Đổng Tư Mã vào lúc này.
Nàng suy nghĩ biện pháp, cùng hoàng thượng gắn bó trên đường, giúp đỡ lẫn nhau trở lại đế đô, ngày càng khắc phục khó khăn, tình cảm hắn đối với nàng sẽ càng khắc sâu, coi như không phải tình yêu, cũng sẽ là tình cảm hoạn nạn có nhau.
Từ xưa tới nay, chuyện hôn nhân là thiên định nhân duyên cũng tốt, là lệnh của cha mẹ cũng được, là lời của mối mai cũng được, hai người không quen nhau kết làm vợ chồng, nói xem tình yêu ở đâu tới? Nếu nói tình yêu chỉ là một loại cảm giác nông cạn, giữa nàng và hoàng thượng, không cần triền miên đắm chìm trong tình yêu, chỉ cần nâng đỡ lẫn nhau, không xa không rời, như vậy chính là vượt qua tình yêu, cử án tề mi tình cảm phu thê, đều là vượt qua tình yêu.
"Trẫm bức bách ngươi xuất gia, ngươi cũng không ghi hận trong lòng, ngược lại còn liều chết chạy về thông báo cho trẫm, tiếp đó lại đem hết tâm lực chăm sóc cho trẫm, trong lòng trẫm đã xốn xang, sao còn có thể nhẫn tâm ép ngươi đoạn tuyệt hồng trần? Yên tâm đi, trẫm không ép ngươi xuất gia nữa, sau khi hồi cung chắc chắn an trí chỗ tốt cho ngươi, bảo vệ cả đời ngươi được vinh hoa tôn quý."
Lâm Dương nhi cúi đầu nói: "Tạ ơn hoàng thượng."
Lưu Lăng đưa tay nâng nàng dậy, phút chốc, lại liếc thấy trên cái cổ trắng như tuyết của nàng đeo một miếng Ngọc màu đỏ như máu, hắn sững sờ một chút, không tự chủ mở miệng nói: "Nghe nói, khi ngươi sinh ra ngậm Hồng Ngọc, chuyện này là thật sao?"
Sắc mặt Lâm Dương nhi đột nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Người nào có thể sinh ra ngậm Hồng Ngọc, nói chuyện hoang đường như vậy? Khối Hồng Ngọc này thật ra là bảo vật gia truyền của Lâm gia, vốn là nên truyền lại cho ca ca thần thiếp, vào ngày thần thiếp sanh ra, tình cờ gặp mệnh dương, cộng thêm mây đỏ đầy trời, xa xa nhìn dinh thự Lâm gia, tựa như bị lửa đốt, còn là hiện ra đại cát, vì vậy cha thần thiếp liền bày ra, truyền nó cho thần thiếp, tự mình mang khối Hồng Ngọc này trên cổ của thần thiếp, về sau, rất nhiều thuật sĩ tới nhà xem tướng cho thần thiếp, chuyện『sinh ra ngậm Hồng Ngọc』này, không biết chuyện gì xảy ra, lại truyền ra........" thotho_
"Vốn là ngày thường ngươi kỳ lạ, cho nên miễn cưỡng giải thích gán ghép chuyện thì thoải mái ghép lại thôi. Thật ra thì giống với Hồng Ngọc của ngươi, trẫm vốn cũng có một khối........." Đột nhiên thấy được Hồng Ngọc của dương nữ, lại để cho hắn hồi tưởng lại một ít chuyện, nhớ mang máng lúc hoàng nãi nãi còn tại thế đã từng cho hắn một khối Hồng Ngọc, bà dắt tay của hắn, tha thiết dặn dò, số mạng đã định hoàng hậu của hắn, lưu lạc ở dân gian, để cho hắn cầm Hồng Ngọc đi đón nàng về hoàng cung, hắn nghe xong, liền ném Hồng Ngọc trong tay vào trong ao sen, sau đó xoay người đi Đổng phủ........
Tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy hẳn là mình cô phụ nàng, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác áy náy.
Lâm Dương nhi ngước mắt nói: "Giao hoàng thượng ra sao?"
Phù lão bản nói: "Nghe Tề đại phu nói, rõ ràng là Đổng Tư Mã tìm người ở trên đường cái, nếu nàng tính toán vào thành, trong lòng nhất định sẽ có châm chước, tự nhiên có bản lãnh trở ra, đây chính là cơ hội, ngươi giao hoàng thượng cho Đổng Tư Mã, chuyện cứu hoàng thượng ra khỏi thành nên để nàng tự mình tìm cách, dựa vào việc ngươi nỗ lực mấy ngày nay, ngươi là người có công cứu giá, tương lai hoàng thượng trở lại đế đô, sẽ không quên ngươi."
Trong lòng Lâm Dương nhi sớm đã có chủ kiến, nàng chân thành nói: "Nếu như ngươi nghĩ Phong Hầu, ngồi vững vị trí quốc trượng, cũng đừng giao hoàng thượng cho Đổng Tư Mã, Thành Cô Tô bị phong tỏa, sẽ không đóng vĩnh viễn, hàng hóa được ra vào, dù sao Ninh Vương cũng sẽ không để dân chúng đói chết........"
"Nhưng, hiện tại ra vào quản rất nghiêm, không có Ninh Vương đặc biệt cho phép, thì không cách nào ra vào cổng thành, chúng ta phải đem hoàng thượng ra khỏi Thành Cô Tô chứ? Hoàng thượng không về được hoàng cung, hắn còn có thể là hoàng thượng sao? Rất nhanh giang sơn thuận tiện chủ, không phải Ninh Vương, cũng sẽ là Anh vương ngồi lên ngôi vị hoàng đế." thotho_
Sắc mặt Lâm Dương nhi trầm xuống, nhỏ giọng phân phó: "Bá phụ đi lấy mấy con chuột bị bệnh chết, thừa dịp đêm khuya, ném vào trong giếng nước trước chợ bán thức ăn........"
Nghe vậy, Phù lão bản hít vào một hơi, sắc mặt chợt biến, rung giọng nói: "Như vậy sao được? Thủ đoạn như vậy, quá mức ác độc rồi, đem con chuột bị bệnh chết ném vào trong giếng nước, sẽ khiến xảy ra đại dịch đó!"
Lâm Dương nhi cắn răng nói: "Chỉ có cách này thôi, hoàng thượng còn không ra khỏi thành, đợi đến lúc giang sơn đổi chủ, tất cả không còn kịp rồi, hoàng thượng không còn là hoàng thượng nữa. Ngươi cho rằng dựa vào cái được gọi là thiên mệnh, ta có thể lên làm hoàng hậu sao? Ta chờ đợi nhiều năm, rốt cuộc hiểu rõ một đạo lý, Thiên Mệnh sẽ bởi vì người mà thay đổi, ý tiên đế và hoàng thượng muốn là Đổng Uyển, ta dựa vào Thiên Mệnh, hiển nhiên ông trời định sẳn. Cũng không có thể một bước vào cửa cung, lên làm hoàng hậu sao? Thay vì dựa vào những thứ thiên mệnh xa vời không lường trước được, còn không bằng dựa vào chính mình........"
"Nhưng......., sẽ chết rất nhiều người vô tội......." Phù lão bản vẫn do dự.
Lâm Dương nhi trầm mặt nói: "Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chưa rõ sao? Lâm Dương nhi ta tuyệt đối không phải là ác nhân, sẽ vô tâm hại người, tất cả đều là bất đắc dĩ. Cha ta vì ta có thiên mệnh, ngày ngày tựa ở cánh cửa, mỗi ngày mong đợi người trong cung tới, nhận ta vào trong hoàng cung......... Mong cả đời, chờ đến khi hắn nhắm mắt, trong cung thủy chung không có bóng người tới. Cuối cùng ôm hận mà chết......... Cha ta chết, thay đổi ý nghĩ của ta, ngồi chờ, không bằng nói là làm, chuyện gì cũng không cần người ban cho. Ngay cả trời cao cũng sẽ không giúp ngươi. thotho_ Hôm nay, nếu ta đạt được mục đích, dùng thủ đoạn, ngày sau nếu ta thật may mắn, leo lên địa vị cao, chắc chắn sẽ vì chuyện hôm nay mà chuộc tội. Ta tự mình cần kiệm, yêu dân như con, lịch máu gõ tâm vì bách tính thiên hạ mưu cầu hạnh phúc và lợi ích........ chuyện tương lai ta làm, cần phải gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần, để đền bù tội lỗi hôm nay......."
Khi đang nói chuyện, trong nhà truyền đến mấy tiếng ho nhẹ. Lâm Dương nhi không cần phải nhiều lời nữa, nàng nhỏ giọng phân phó nói: "Trước khi bệnh dịch lan tràn. Ngươi đừng trở lại nơi này, sợ bị theo dõi." Dứt lời, nhanh chóng kéo Hồng Ngọc trong vạt áo ra, để cho dễ thấy nó một chút, sau đó đổ chỗ thuốc nấu xong vào trong chén, ngay sau đó bưng đi vào.
"Hoàng thượng, nên uống thuốc rồi."
Lưu Lăng ho nhẹ mấy tiếng, thấy nàng bưng chén thuốc đi vào, liền từ trên giường bò dậy, thò tay mà tiếp nhận chén thuốc, lúc này lại phát hiện trên tay Lâm Dương nhi vốn mịn màng lại tràn đầy vết thương, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng đặt chén thuốc xuống, bắt lấy tay của nàng, suy nghĩ chốc lát, sắc mặt đột nhiên đông lại nói: "Ngươi, sao bị thương thành như vậy?"
Lâm Dương nhi rũ con mắt, nhỏ giọng nói: "Là chân tay Dương nhi vụng về, một chút chuyện nhỏ cũng không làm xong, làm kinh sợ hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội."
Vì nấu thuốc, nấu cháo và nấu nước nóng cho hoàng thượng rửa mặt, nàng phải mang theo dao đi vào rừng cây sau nhà bổ củi nhóm lửa, phải đi tới dòng suối lấy nước, giặt quần áo....... Những công việc này đối với nàng mà nói, quả thật vô cùng nặng nề. Coi như Lâm gia suy tàn, cuối cùng so với nhà nghèo bình thường vẫn tốt hơn, bên cạnh nàng vẫn có tiểu nha hoàn cùng lão ma ma hầu hạ, đến nỗi chưa bao giờ lao động chân chính, về sau lại đi theo bên cạnh Phù lão bản, càng thêm hưởng phú quý. thotho_
Từ lúc nàng chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên lao tâm lao lực như thế, tự thân tự lực hầu hạ một người, thật chịu không ít khổ.
"Là trẫm liên lụy ngươi........, một tiểu thư được nuông chiều, sao làm được nhiều việc nặng như vậy?" Khuôn mặt Lưu Lăng đầy tự trách.
Ngày đó Phủ Ninh Vương gặp đại loạn, vừa bốc cháy, vừa đấu đá, tiếng đao kiếm hỗn tạp ầm ỹ, tiếng vang bên tai không dứt, hắn đang định đi tới trước ngăn cản tình thế tiếp tục chuyển biến xấu, lại đột nhiên nghe có người hô to, Thái phu nhân bị kiếm đâm trúng rồi, lập tức trong lòng hắn run lên, quả nhiên chuyện lớn ở vương phủ không thể vãn hồi, lúc này Lâm Dương nhi lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nàng tức giận thở hổn hển chạy tới nói với hắn, Anh vương nhìn thấy ánh lửa ở Phủ Ninh Vương, liền bỏ lại nàng, mang theo nhóm lớn hộ vệ, vội vã trở về phủ, nàng lo lắng an nguy của hắn, liền đi theo phía sau Anh vương, lặng lẽ trở lại vương phủ, đặc biệt chạy tới thông báo cho hắn.
Tình thế đã rõ, tất cả đều là quỷ kế của Anh vương.
Vì để tránh cho huynh đệ tương tàn, vì duy trì một ít tình nghĩa huynh đệ ruột, hắn lấy danh nghĩa hộ tống dương nữ xuất gia, ra lệnh Anh vương trở về đất phong, muôn vàn không ngờ tới, hắn (Anh vương) còn động thủ, hỏa hoạn ở Phủ Ninh Vương, không chỉ vì dẫn tới phân loạn, còn là ám hiệu thông báo hắn (Anh vương) trở về vương phủ. thotho_
Khi hắn nhìn thấy dương nữ xuất hiện trước mặt của hắn thì trong lòng đã hiểu tất cả, Anh vương mang binh vào phủ, chắc chắn sẽ thừa dịp hỗn loạn giết hắn, giá họa cho Ninh Vương, thay mình cướp lấy đế vị. Việc cấp bách, hắn phải rời khỏi vương phủ, vì vậy liền nổi lửa đốt đông sương phòng, thừa dịp loạn lạc rời khỏi.
Vì ngôi vị hoàng đế, huynh đệ tương tàn, huynh đệ ruột ác độc như thế, sao không để cho hắn thất vọng, vô cùng đau đớn sao? "Hoàng thượng, ngài đừng đau lòng, sẽ tổn hại sức khoẻ, độc trong người ngài chưa thanh lọc, trước tiên cần phải dưỡng tốt thân thể."
Nàng cầm khăn lụa, đưa tới, lúc này hắn mới hồi phục tinh thần lại, phát giác mình rơi lệ đầy áo rồi.
Lưu Lăng đau lòng lau nước mắt, chốc lát trì hoãn, sau đó uống một hơi hết chén thuốc.
Lập tức Lâm Dương nhi ân cần đi lên, cầm đi chén không.
Đột nhiên Lưu Lăng kéo tay của nàng, ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng vốn nở nang, bởi vì vất vả, đã gầy gò không ít, trong nháy mắt tròng mắt đen của hắn xẹt qua tia sáng, hồi lâu, hắn chậm rãi mở miệng cam kết: "trong mấy ngày nay trẫm gặp rủi ro, ngươi vất vả chăm sóc, nếu trẫm có đượcmay mắn trở lại đế đô, chắc chắn sẽ đền ơn cho ngươi." thotho_
Dương nhi nghe vậy, mắt ngấn lệ, lập tức điềm đạm đáng yêu quỳ xuống, cầu khẩn nói: "Xin hoàng thượng chớ ép Dương nhi xuất gia, thần thiếp có giận, si, yêu, ác, muốn, chỉ là người bình thường, lòng phàm chưa tịnh, thần thiếp thích trần thế náo nhiệt, thích tất cả trong cõi đời này, cũng không muốn đợi trong chùa miếu lạnh lùng........"
Vốn là hạ quyết tâm, vì bảo vệ tánh mạng, không thể làm gì khác hơn là phụng hoàng mệnh xuất gia, không ngờ, chuyện lại xuất hiện chuyển biến, vạn lần không ngờ tới nàng lại có thể cứu hoàng thượng, còn phải thân cận chăm sóc hắn.
Giữa nàng và hoàng thượng, hình như thật có chút duyên phận dẫn dắt.
Trong cơ thể Hoàng thượng trúng độc, nhìn ngoài mặt hình như không có chuyện gì, tình trạng thân thể lại vô cùng không được, hiện nay Ninh Vương hoàn toàn trở mặt với triều đình, hôm nay hoàng thượng đang gặp rủi ro, bị vây ở bên trong thành Cô Tô, thân ở trong hiểm cảnh, tứ cố vô thân, chỉ có thể lệ thuộc vào nàng tới chăm sóc, nàng cực nhọc ngày đêm hầu hạ trước giường, tận tâm chăm sóc, thân thể bị nhánh cây chà xát tràn đầy vết thương, đôi tay bởi vì lao động mà đầy vết chai, chịu nhiều đau nhức, nàng vẫn cắn răng, gượng chống, khổ cực cuối cùng có thành quả, hoàng thượng đối với nàng hình như sinh ra chút tình cảm, nếu nói cùng chung hoạn nạn là như thế thôi.
Ở trong hoạn nạn thành lập tình cảm, là đặc biệt khắc sâu.
Đánh vào lòng là thượng sách. Không có gì tốt hơn so với nắm thật chặc lòng của hoàng thượng, đạt được tin cậy của hắn. thotho_
Nàng muốn hắn cảm thấy áy náy với nàng, cảm kích với nàng.
Thật vất vả mới có cơ hội ngàn năm một thuở này, cho nên nàng càng không thể giao hoàng thượng cho Đổng Tư Mã vào lúc này.
Nàng suy nghĩ biện pháp, cùng hoàng thượng gắn bó trên đường, giúp đỡ lẫn nhau trở lại đế đô, ngày càng khắc phục khó khăn, tình cảm hắn đối với nàng sẽ càng khắc sâu, coi như không phải tình yêu, cũng sẽ là tình cảm hoạn nạn có nhau.
Từ xưa tới nay, chuyện hôn nhân là thiên định nhân duyên cũng tốt, là lệnh của cha mẹ cũng được, là lời của mối mai cũng được, hai người không quen nhau kết làm vợ chồng, nói xem tình yêu ở đâu tới? Nếu nói tình yêu chỉ là một loại cảm giác nông cạn, giữa nàng và hoàng thượng, không cần triền miên đắm chìm trong tình yêu, chỉ cần nâng đỡ lẫn nhau, không xa không rời, như vậy chính là vượt qua tình yêu, cử án tề mi tình cảm phu thê, đều là vượt qua tình yêu.
"Trẫm bức bách ngươi xuất gia, ngươi cũng không ghi hận trong lòng, ngược lại còn liều chết chạy về thông báo cho trẫm, tiếp đó lại đem hết tâm lực chăm sóc cho trẫm, trong lòng trẫm đã xốn xang, sao còn có thể nhẫn tâm ép ngươi đoạn tuyệt hồng trần? Yên tâm đi, trẫm không ép ngươi xuất gia nữa, sau khi hồi cung chắc chắn an trí chỗ tốt cho ngươi, bảo vệ cả đời ngươi được vinh hoa tôn quý."
Lâm Dương nhi cúi đầu nói: "Tạ ơn hoàng thượng."
Lưu Lăng đưa tay nâng nàng dậy, phút chốc, lại liếc thấy trên cái cổ trắng như tuyết của nàng đeo một miếng Ngọc màu đỏ như máu, hắn sững sờ một chút, không tự chủ mở miệng nói: "Nghe nói, khi ngươi sinh ra ngậm Hồng Ngọc, chuyện này là thật sao?"
Sắc mặt Lâm Dương nhi đột nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Người nào có thể sinh ra ngậm Hồng Ngọc, nói chuyện hoang đường như vậy? Khối Hồng Ngọc này thật ra là bảo vật gia truyền của Lâm gia, vốn là nên truyền lại cho ca ca thần thiếp, vào ngày thần thiếp sanh ra, tình cờ gặp mệnh dương, cộng thêm mây đỏ đầy trời, xa xa nhìn dinh thự Lâm gia, tựa như bị lửa đốt, còn là hiện ra đại cát, vì vậy cha thần thiếp liền bày ra, truyền nó cho thần thiếp, tự mình mang khối Hồng Ngọc này trên cổ của thần thiếp, về sau, rất nhiều thuật sĩ tới nhà xem tướng cho thần thiếp, chuyện『sinh ra ngậm Hồng Ngọc』này, không biết chuyện gì xảy ra, lại truyền ra........" thotho_
"Vốn là ngày thường ngươi kỳ lạ, cho nên miễn cưỡng giải thích gán ghép chuyện thì thoải mái ghép lại thôi. Thật ra thì giống với Hồng Ngọc của ngươi, trẫm vốn cũng có một khối........." Đột nhiên thấy được Hồng Ngọc của dương nữ, lại để cho hắn hồi tưởng lại một ít chuyện, nhớ mang máng lúc hoàng nãi nãi còn tại thế đã từng cho hắn một khối Hồng Ngọc, bà dắt tay của hắn, tha thiết dặn dò, số mạng đã định hoàng hậu của hắn, lưu lạc ở dân gian, để cho hắn cầm Hồng Ngọc đi đón nàng về hoàng cung, hắn nghe xong, liền ném Hồng Ngọc trong tay vào trong ao sen, sau đó xoay người đi Đổng phủ........
Tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy hẳn là mình cô phụ nàng, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác áy náy.
Danh sách chương