"Không sai!" Lão già nói: "Năm đó ta và ông ngươi hợp tác cùng nhau, đã làm rất nhiều đại sự kinh thiên động địa, nhưng ông nội ngươi không biết điểm dừng, cho nên đã sớm bỏ mạng. Ta có thể sống đến bây giờ, toàn bộ dựa vào căn nhà nhỏ này. Haiz, chỉ có điều bây giờ cũng là sống không bằng chết."
Tôi chợt nhớ ra, ông nội tôi có để lại cho tôi một di vật, đó là một album ảnh, bên trong chiếm gần hết là ông tôi chụp chung với một người trẻ tuổi.
Lúc đó ông tôi đang tuổi thanh xuân, thần khí hăng hái, nhìn quần áo trên người xem ra là kẻ có tiền.
Mà người trẻ tuổi kia ăn mặc so với ông tôi còn sang trọng hơn, nhìn kỹ một chút, mặt mũi rất giống với lãi già này. Chẳng lẽ lão chính là người trẻ tuổi năm đó.
Tôi không thể tin được, hai người tương phản quá lớn. Lão già cười cười: "Thế nào có phải nhìn ta rất quen mắt không?"
Lão nói ra cây này, tôi quan sát lại một lần, mặt mũi này, lão già chính xác là người trẻ tuổi trong album ảnh. Tôi không thể tưởng tượng được, trân trân nhìn lão, một lúc lâu chưa nên lời.
"Không có gì đáng ngạc nhiên đâu." Lão già nói: "Tài sản của ta, thực chất có thể mua được mười thị trấn này, chỉ tiếc là số tiền đó ta có số kiếm được nhưng không có số tiêu nó. Làm nghề này cần phải giác ngộ, càng thu tay sớm càng tốt."
Tôi nuốt nước bọt, nhìn lão già: "Lão tiền bối, vậy ngài tìm tôi có việc gì?"
"Đơn giản là cho ngươi một cơ hội." Lão nói.
"Cháu của ta chết rồi, ngươi phải giúp ta báo thù." Lão xúc động nói tiếp.
Tôi giật nảy mình: "Báo thù cho cháu của ngài? Một trong hai người chết ở bãi tha ma là cháu ngài?"
"Không sai." Lão già nói: "Tiểu tử chết đầu tiên chính là cháu ta, hắn bị thứ vật tà âm kia hại chết."
Tôi thật khó có thể tin: "Ngài nói đùa à tên tiểu tử kia nhìn qua cũng biết là kẻ giàu có, hắn có thể ở căn phòng rách nát này của ngài sao?"
Lão già cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi quên lời ta vừa nói sao? Tiền của ta đủ để mua mười cái thị trấn kế bên, sở dĩ ta ở đây là vì bảo toàn tính mạng mà thôi."
Tôi hít sâu một hơi, xem ra lão già này không phải đang khoác lác. Nhưng lão trốn ở đây, rốt cuộc là vì sợ cái gì? Tôi kìm nén kích động, cố làm cho bản thân tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ lời của lão già.
"Đi" Lão già thở dài: "Cháu của ta chết, chắc chắn có liên quan tới ta. Nhưng hiện tại ta không thể ra mặt, một khi xuất thủ, mạng già này khó giữ, chỉ có ngươi mới giúp được ta."
Tôi liên tục hỏi, lão già mới đem hết đầu đuôi kể cho tôi.
Vốn dĩ gia đình tiểu tử giàu có kia, là dựa vào khối tài sản của lão, ở mấy thành thị xung quanh đặt chỗ làm ăn, mà làm ăn lại chính là buôn đồ cổ.
Lão già rõ hơn ái hết, nghề của lão không có kết cục tốt, cho nên không cho con gái lão dây vào vật tà âm. Nhưng có thể là truyền nhân cách đời, cháu ngoại của lão lại đặc biệt hứng thú với mấy vật tà âm này, thậm chí còn có thiên phú hơn người. Hắn rất ngưỡng mộ chuyện cũ của ông ngoại, một lòng muốn trở thành thương nhân âm phủ.
Lão già không thể khuyên bảo, chỉ còn cách đáp ứng hắn. Hắn còn nói cho lão, trong bãi tha ma của thị trấn này có một vật tà âm. Lão già biết rõ vật tà âm bồi táng này rất hung, cho nên liên tục cảnh báo cháu trai, tuyệt đối không nên mạo hiểm đào lên, trước tiên cùng lão học đủ bản lĩnh rồi tính.
Có điều, tuổi trẻ bồng bột, lại vì ưa mạo hiểm, hắn liền trực tiếp chạy tới đào trộm mộ phần. Hậu quả có thể thấy, hắn trêu chọc vật tà âm này cho nên mới bị chết cóng.
Lúc lão già ra hiện trường xem xét, bắt gặp ba người chúng tôi. Lão liền nhận ra tôi, dù sao giới thương nhân âm phủ này nói lớn thì không lớn, nhỏ không ngỏ, nhưng tra ra mấy đời, cũng sẽ tra về tổ phụ.
Lão không thể ra tay, nên tìm tôi giúp lão. Bởi vậy lão theo dõi chúng tôi về tận nhà nghỉ, để lại số điện thoai của lão.
Tôi hít một hơi, trong lòng cũng xem như đã rõ: "Nhưng, tại sao nhất quyết phải giải trừ món đồ kia? Chôn nó lại lòng đất không được sao? Ngài sao lại muốn người khác báo thù thay cháu ngài? Xin lỗi, tôi học nghệ chưa thông, thù này tôi không báo được."
Lão đầu cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ ta muốn ngươi báo thù? Dù có mười người như ngươi cũng không tiêu diệt được cái chăn kia đâu. Ta chỉ là muốn ngươi độ hóa vong linh ám vào cái chăn thôi. Cả đời làm việc xấu, trước khi chết ta cũng muốn tích chút công đức, khỏi phải chịu vạc dầu dưới địa phủ."
"Còn nữa, ngươi nói chôn chăn bông tơ vàng xuống đất sẽ không xảy ra chuyện gì ư? Quá ngây thơ rồi. Vong linh trên cái chăn đã bị thức tỉnh, chắc chắn sẽ còn hại người, người chết thứ hai là một ví dụ." Lão già giải thích.
Tôi tặc lưỡi nói đã hiểu. Tôi lại hỏi lão có biết gì về chăn bông kia không? Biết càng nhiều tôi càng dễ hành động.
Lão bất đắc dĩ lắc đầu, nói bởi vì lão không trực tiếp giao phong với cái chăn, nên không hiểu rõ về nó. Có điều, từ triệu chứng của người chết, lão đoán rằng, cái chăn này có thể là do một kỹ nữ thời xưa lưu lại.
Kỹ nữ? Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Người nào căm hận kẻ giàu sang quyền quý? Người nào cảm thấy dù chăn bông cũng không thể sưởi ấm trái tim lạnh buốt? Tất nhiên là kỹ nữ.
Nhất là ở thời kỳ đầu triều Thanh, tình huống như thế càng nghiêm trọng. Thời này quan phủ ủng hộ việc chơi gái ký nữ, nhà nào bị tội, sẽ khám xét, nữ nhân của cả nhà sẽ bị đưa vào lầu xanh; những nhà quá nghèo khổ, thường cũng đem con gái bán cho tú bà.
Việc này liền tạo ra một nơi ăn chơi trứ danh lịch sử: sông Tần Hoài.
Có thể nói, dọc sông Tần Hoài khắp nơi đều có lầu xanh, trên sông đều là du thuyền, nơi này gần như tụ tập ca kỹ xuất sắc nhất thiên hạ, cũng là nơi con ông cháu cha thích đi chơi nhất. Có thể tưởng tượng được nói này phát sinh không ít yêu hận tình thù.
Kỹ nữ cũng có tự trọng, do hoàn cảnh ép buộc các nàng mới lựa chọn bán thân (thời phong kiến thôi nhé các thím, giờ thì ít do hoàn cảnh lắm). Nhưng trong lòng các nàng luôn hướng tới một tình yêu viên mãn.
Rất nhiều nam nhân giả vờ thề non hẹn biển, lừa gạt chiếm đoạt thân thể các nàng, chơi chán rồi nửa đường mất tích. Trong lòng đau như cắt, những ca kỹ đó chỉ có thể nhìn cái giường đã cùng tình lang ân ân ái ái, chăn bông tơ vàng mà rửa mặt bằng nước mắt.
Lau khô nước mắt rồi, lại tiếp đón một nam nhân khác trên đó. Có thể nói, yêu, hận, tủi, nhục tất cả đều hội tụ trên chiếc chăn bông kia.
Chăn bông này, không biến thành vật tà âm mới là lạ.
Lão già giật mình nhìn tôi: "Tiểu tử, không phải ngươi đang đau lòng cho những ký nữ kia đấy chứ?"
Tôi bị lão nói trúng tâm sự, chợt thấy ngượng ngùng, liên tục khoát tay nói: "Không có, không có. Lão tiền bối, ngài nói cho tôi biết kế hoạch tiếp theo của ngài đi."
Tôi chợt nhớ ra, ông nội tôi có để lại cho tôi một di vật, đó là một album ảnh, bên trong chiếm gần hết là ông tôi chụp chung với một người trẻ tuổi.
Lúc đó ông tôi đang tuổi thanh xuân, thần khí hăng hái, nhìn quần áo trên người xem ra là kẻ có tiền.
Mà người trẻ tuổi kia ăn mặc so với ông tôi còn sang trọng hơn, nhìn kỹ một chút, mặt mũi rất giống với lãi già này. Chẳng lẽ lão chính là người trẻ tuổi năm đó.
Tôi không thể tin được, hai người tương phản quá lớn. Lão già cười cười: "Thế nào có phải nhìn ta rất quen mắt không?"
Lão nói ra cây này, tôi quan sát lại một lần, mặt mũi này, lão già chính xác là người trẻ tuổi trong album ảnh. Tôi không thể tưởng tượng được, trân trân nhìn lão, một lúc lâu chưa nên lời.
"Không có gì đáng ngạc nhiên đâu." Lão già nói: "Tài sản của ta, thực chất có thể mua được mười thị trấn này, chỉ tiếc là số tiền đó ta có số kiếm được nhưng không có số tiêu nó. Làm nghề này cần phải giác ngộ, càng thu tay sớm càng tốt."
Tôi nuốt nước bọt, nhìn lão già: "Lão tiền bối, vậy ngài tìm tôi có việc gì?"
"Đơn giản là cho ngươi một cơ hội." Lão nói.
"Cháu của ta chết rồi, ngươi phải giúp ta báo thù." Lão xúc động nói tiếp.
Tôi giật nảy mình: "Báo thù cho cháu của ngài? Một trong hai người chết ở bãi tha ma là cháu ngài?"
"Không sai." Lão già nói: "Tiểu tử chết đầu tiên chính là cháu ta, hắn bị thứ vật tà âm kia hại chết."
Tôi thật khó có thể tin: "Ngài nói đùa à tên tiểu tử kia nhìn qua cũng biết là kẻ giàu có, hắn có thể ở căn phòng rách nát này của ngài sao?"
Lão già cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi quên lời ta vừa nói sao? Tiền của ta đủ để mua mười cái thị trấn kế bên, sở dĩ ta ở đây là vì bảo toàn tính mạng mà thôi."
Tôi hít sâu một hơi, xem ra lão già này không phải đang khoác lác. Nhưng lão trốn ở đây, rốt cuộc là vì sợ cái gì? Tôi kìm nén kích động, cố làm cho bản thân tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ lời của lão già.
"Đi" Lão già thở dài: "Cháu của ta chết, chắc chắn có liên quan tới ta. Nhưng hiện tại ta không thể ra mặt, một khi xuất thủ, mạng già này khó giữ, chỉ có ngươi mới giúp được ta."
Tôi liên tục hỏi, lão già mới đem hết đầu đuôi kể cho tôi.
Vốn dĩ gia đình tiểu tử giàu có kia, là dựa vào khối tài sản của lão, ở mấy thành thị xung quanh đặt chỗ làm ăn, mà làm ăn lại chính là buôn đồ cổ.
Lão già rõ hơn ái hết, nghề của lão không có kết cục tốt, cho nên không cho con gái lão dây vào vật tà âm. Nhưng có thể là truyền nhân cách đời, cháu ngoại của lão lại đặc biệt hứng thú với mấy vật tà âm này, thậm chí còn có thiên phú hơn người. Hắn rất ngưỡng mộ chuyện cũ của ông ngoại, một lòng muốn trở thành thương nhân âm phủ.
Lão già không thể khuyên bảo, chỉ còn cách đáp ứng hắn. Hắn còn nói cho lão, trong bãi tha ma của thị trấn này có một vật tà âm. Lão già biết rõ vật tà âm bồi táng này rất hung, cho nên liên tục cảnh báo cháu trai, tuyệt đối không nên mạo hiểm đào lên, trước tiên cùng lão học đủ bản lĩnh rồi tính.
Có điều, tuổi trẻ bồng bột, lại vì ưa mạo hiểm, hắn liền trực tiếp chạy tới đào trộm mộ phần. Hậu quả có thể thấy, hắn trêu chọc vật tà âm này cho nên mới bị chết cóng.
Lúc lão già ra hiện trường xem xét, bắt gặp ba người chúng tôi. Lão liền nhận ra tôi, dù sao giới thương nhân âm phủ này nói lớn thì không lớn, nhỏ không ngỏ, nhưng tra ra mấy đời, cũng sẽ tra về tổ phụ.
Lão không thể ra tay, nên tìm tôi giúp lão. Bởi vậy lão theo dõi chúng tôi về tận nhà nghỉ, để lại số điện thoai của lão.
Tôi hít một hơi, trong lòng cũng xem như đã rõ: "Nhưng, tại sao nhất quyết phải giải trừ món đồ kia? Chôn nó lại lòng đất không được sao? Ngài sao lại muốn người khác báo thù thay cháu ngài? Xin lỗi, tôi học nghệ chưa thông, thù này tôi không báo được."
Lão đầu cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ ta muốn ngươi báo thù? Dù có mười người như ngươi cũng không tiêu diệt được cái chăn kia đâu. Ta chỉ là muốn ngươi độ hóa vong linh ám vào cái chăn thôi. Cả đời làm việc xấu, trước khi chết ta cũng muốn tích chút công đức, khỏi phải chịu vạc dầu dưới địa phủ."
"Còn nữa, ngươi nói chôn chăn bông tơ vàng xuống đất sẽ không xảy ra chuyện gì ư? Quá ngây thơ rồi. Vong linh trên cái chăn đã bị thức tỉnh, chắc chắn sẽ còn hại người, người chết thứ hai là một ví dụ." Lão già giải thích.
Tôi tặc lưỡi nói đã hiểu. Tôi lại hỏi lão có biết gì về chăn bông kia không? Biết càng nhiều tôi càng dễ hành động.
Lão bất đắc dĩ lắc đầu, nói bởi vì lão không trực tiếp giao phong với cái chăn, nên không hiểu rõ về nó. Có điều, từ triệu chứng của người chết, lão đoán rằng, cái chăn này có thể là do một kỹ nữ thời xưa lưu lại.
Kỹ nữ? Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Người nào căm hận kẻ giàu sang quyền quý? Người nào cảm thấy dù chăn bông cũng không thể sưởi ấm trái tim lạnh buốt? Tất nhiên là kỹ nữ.
Nhất là ở thời kỳ đầu triều Thanh, tình huống như thế càng nghiêm trọng. Thời này quan phủ ủng hộ việc chơi gái ký nữ, nhà nào bị tội, sẽ khám xét, nữ nhân của cả nhà sẽ bị đưa vào lầu xanh; những nhà quá nghèo khổ, thường cũng đem con gái bán cho tú bà.
Việc này liền tạo ra một nơi ăn chơi trứ danh lịch sử: sông Tần Hoài.
Có thể nói, dọc sông Tần Hoài khắp nơi đều có lầu xanh, trên sông đều là du thuyền, nơi này gần như tụ tập ca kỹ xuất sắc nhất thiên hạ, cũng là nơi con ông cháu cha thích đi chơi nhất. Có thể tưởng tượng được nói này phát sinh không ít yêu hận tình thù.
Kỹ nữ cũng có tự trọng, do hoàn cảnh ép buộc các nàng mới lựa chọn bán thân (thời phong kiến thôi nhé các thím, giờ thì ít do hoàn cảnh lắm). Nhưng trong lòng các nàng luôn hướng tới một tình yêu viên mãn.
Rất nhiều nam nhân giả vờ thề non hẹn biển, lừa gạt chiếm đoạt thân thể các nàng, chơi chán rồi nửa đường mất tích. Trong lòng đau như cắt, những ca kỹ đó chỉ có thể nhìn cái giường đã cùng tình lang ân ân ái ái, chăn bông tơ vàng mà rửa mặt bằng nước mắt.
Lau khô nước mắt rồi, lại tiếp đón một nam nhân khác trên đó. Có thể nói, yêu, hận, tủi, nhục tất cả đều hội tụ trên chiếc chăn bông kia.
Chăn bông này, không biến thành vật tà âm mới là lạ.
Lão già giật mình nhìn tôi: "Tiểu tử, không phải ngươi đang đau lòng cho những ký nữ kia đấy chứ?"
Tôi bị lão nói trúng tâm sự, chợt thấy ngượng ngùng, liên tục khoát tay nói: "Không có, không có. Lão tiền bối, ngài nói cho tôi biết kế hoạch tiếp theo của ngài đi."
Danh sách chương