Tôi quá hoảng sợ, lập tức quay người đạp Lý mặt rỗ một cước, hắn ngã lộn sang một bên.

Thanh quỷ đầu đao xé gió, vạch trên đùi tôi một đường dài. Tôi bất giác đau thấu xương, lùi về phía sau.

Cái bóng người màu đỏ kia, mặc một bộ dao phủ thời xưa, trên cổ trống không, không có đầu. Dáng người cao lớn, trong tay cầm quỷ đầu đao, nặng nề từng bước lại gần tôi.

Tôi choáng váng, đao phủ không đầu, quả thật từ trong bức cổ họa mà ra? Cảnh này thật kinh dị.

Tôi đưa tay rút thiên lang roi, quất về phía đao phủ. Hắn không có đầu, nhưng giống như có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của tôi, dễ dàng lách sang một bên né tránh.

Sau đó hắn vọt lên, lần nữa nhằm đầu tôi bổ tới. Tốc độ của hắn vượt qua người thường có thể tưởng tượng. Trong nháy mắt, nỗi sợ của tôi dâng lên tới cực điểm, bởi bây giờ chân bị chém, chẳng còn đường lui, trong tay chỉ có thiên lang roi, nhưng thiên lang roi đối với hắn có vẻ vô dụng.

Quỷ đầu đao phản xạ ánh trăng, một luồng sáng chói lòa khiến tôi nhắm mắt, đứng im chờ chết.

Nhưng nói thì chậm, mà thực tế diễn ra rất nhanh, Lý mặt rỗ đã lấy lại tinh thần, hắn gầm lên, từ phía sau ôm lấy tên đao phủ, sau đó quật hắn xuống đất, đấm liên tục vào người.

Một chiêu này, đối phó với người sống rất hữu dụng. Nhưng đây lại là tiên trong tranh, căn bản không xi nhê. Đao phủ không đầu nháy mắt liền quật Lý mặt rỗ sang một bên.

Có điều, chỉ cần Lý mặt rỗ kéo dài thời gian như vậy là đủ, thiên lang roi trong tay tôi đã vút ra, quấn lấy chân đao phủ không đầu. Tôi dùng sức kéo mạnh, hắn không giữ được thăng bằng ngã ra đất.

Tôi lao lên, ôm lấy cánh tay của hắn, há miệng cắn mạnh. Nhát cắn này, tôi dùng hết sức bình sinh, cảm giác nếu không có quần áo ngăn trở, tôi có thể cắn nát thịt trên tay hắn.

Để cho tôi ngàn lần không thể ngờ tới, chính là, đao phủ hét lên một tiếng thảm thiết, âm thanh lại vô cùng quen thuộc. Nhưng bây giờ làm gì có thời gian suy nghĩ, tôi xoay người, nhặt quủ đầu đao rơi trên mặt đất, đâm thẳng vào tay hắn.

Đại đao lại dùng để đâm nên hiệu quả cũng không lớn, nhưng cũng làm tay hắn rách một vệt sâu.

Tên đao phủ ngã trên đất, lăn lộn la to, tôi thì cầm quỷ đầu đao thở hồng hộc ngồi cạnh Lý mặt rỗ.

Lão Lý kinh ngạc nhìn tôi: "Trương gia tiểu ca, ngươi có cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc không?"

Tôi mắng một câu: "Quen thuộc con mẹ ngươi, nhanh đi cứu tiểu Nguyệt, ta ở đây chặn đường hắn."

Lý mặt rỗ nhìn thoáng qua một bên đùi nhuộm đỏ máu của tôi: "Nhưng vết thương của ngươi..."

Không nhắc đến thì thôi, Lý mặt rỗ nói như vậy, tôi lập tức cảm giác đau tới tê liệt thần kinh. Đáng chết, hắn thật đúng là hết chuyện để nói.

Tôi gào: "Ai cần ngươi lo." Sau đó đẩy hắn sang một bên, cắn răng, vịn vào thân cây đứng lên, dự định cầm quỷ đầu đao kết liễu tên đao phủ.

Nhưng tôi còn chưa kịp bước tới, đao phủ kia, trên cổ bỗng nhiên mọc ra một cái đầu. Cảnh quỷ dị này thật quá dọa người. Có điều, nhìn rõ dung mạo của hắn, tôi lập tức trợn tròn mắt.

Hắn, chính là Lý Vân Thiên.

Không sai, chính xác là Lý Vân Thiên. Hắn thống khổ thở phì phò, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng, đừng động thủ... là ta."

Lý mặt rỗ hét lên: "Ta đã nói rồi, âm thanh này rất quen thuộc mà."

Tôi tức giận mắng một câu: "Là ngươi, cảnh sát Lý?"

Lý Vân Thiên toàn thân run lên, lập tức tỏ ra không hay biết gì: "A, sao ta lại ở đây? Chẳng lẽ là bị ma nhập?"

Tôi cười lạnh, đã đến nước này rồi, còn giả vờ.

Tôi trực tiếp hỏi: "Ngươi dấu tiểu Nguyệt ở đâu, mau nói."

Lý Vân Thiên nói: "Cái gì tiểu Nguyệt? Ta không rõ."

"Đừng giả vờ nữa cảnh sát Lý." Tôi dứt khoát nói: "Vương Hàn là do ngươi giết. Có phải vì tiểu Nguyệt biết sự tình, nên ngươi định giết nàng diệt khẩu?"

Lý mặt rỗ há hốc mồm nhìn tôi, sau đó lại quay qua Lý Vân Thiên, vẻ mặt mơ hồ.

Lý Vân Thiên sững sờ một chút, cuối cùng cố nén đau, ngồi dậy: "Các ngươi đều biết hết rồi, để ta nói cho các ngươi biết sự thật. Vương Hàn không phải là ta giết, là hung linh bên trong cổ họa giết, giống như lần này, ta cũng bị hung linh nhập thể."

Tôi bất đắc dĩ cười khổ: "Ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba chắc? Cái lý do của ngươi lừa ai chứ làm sao lừa được ta. Doãn Tiểu Nguyệt đâu, mau nói cho ta."

Lý Vân Thiên chưa mở miệng, trên đầu chúng tôi chợt nghe một tiếng rên rỉ yếu ớt. Tôi giật mình ngẩng đầu chiếu đèn pin lên nhìn.

Tiểu Nguyệt, là tiểu Nguyệt. Nàng bị trói trên thân cây, miêng bị nhét một đống vải, mặt khổ sở nhìn chúng tôi.

Tên khốn kiếp này! Tôi mắng một câu, liền muốn leo lên cây đưa nàng xuống. Nhưng chân tôi bị thương nặng, không thể trèo, đành để Lý mặt rỗ cứu nàng xuống.

Tôi lo lắng Lý Vân Thiên sẽ thừa cơ tập kích, mắt luôn chằm chằm quan sát hắn.

Lý Vân Thiên biết sự tình đã không thể cứu vãn, ngược lại cũng không có ý bỏ chạy, bởi vì trong lòng hắn rõ, cho dù hắn bỏ chạy, với thương thế của hắn cũng sớm bị chúng tôi bắt được.

Tiểu Nguyệt được đưa xuống, sắc mặt nhợt nhạt, nghiến răng nhìn Lý Vân Thiên nói: "Để tôi nói cho mọi người biết, tại sao rên Lý Vân Thiên này lại sát hại Vương Hàn. Bởi vì hắn vô tình biết được, trong nhà mình có một tòa cổ mộ, chính là mộ của Đường triều thái tử, vật bồi táng bên trong có giá trị liên thành, thế là hắn âm thầm sai Vương Hàn đi đào mộ. Ha ha là một cảnh sát nhân dân mà ngươi lại cùng người khác đào mộ tổ của mình lên, Lý Vân Thiên, ngươi thật là có hiếu."

Nghe tiểu Nguyệt nói, Lý Vân Thiên sắc mặt biến đổi liên tục, biểu hiện rất khó xử.

Tôi và Lý mặt rỗ cũng bị kinh động, mặc dù biết Lý Vân Thiên không phải người tốt gì, nhưng chẳng thể nghĩ tới, hắn lại cả gan đào cả mộ tổ nhà mình lên.

Doãn Tiểu Nguyệt tiếp tục nói: "Về sau hai người chia tài sản, Lý Vân Thiên lại tham phần của Vương Hàn, thế là liền động tâm giết người. Còn bạn thân của tôi chết đơn thuần là do không may, mua phải một vật âm tà, mà vật này với tổ tuên của nàng lại có thù. Thảm án xảy ra, Lý Vân Thiên liền tương kế tựu kế, đem tất cả đổ lên bức cổ họa kia."

Tôi hít sâu một hơi, nhìn nét mặt của Lý Vân Thiên, tôi biết tiểu Nguyệt đã nói đúng.

Lý Vân Thiên buồn bã nói: "Tốt, tốt, hôm nay xem như ta chịu thua, thế nhưng, các ngươi có chứng cứ không? Không có chứng cứ sao có thể kết tội ta? Giờ ta cho các ngươi một giao kèo, chuyện lần này dừng ở đây, ta cho các ngươi một trăm vạn bịt miệng, thế nào?"

Lý mặt rỗ một mặt đại nghĩa nói: "Ngươi cho là chúng ta thiếu tiền? Sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi? Hừ, muốn dùng tiền hối lộ chúng ta, ít nhất cũng phải một trăm năm mươi vạn."

Lý Vân Thiên cắn răng gật đầu: "Được, ta đáp ứng các ngươi."

Lòng tôi lạnh như băng, thật sự không nghĩ một đội trưởng đội cảnh sát hình sự lại có nhiều tiền như vậy. Xem ra những hành động mờ ám hắn làm không ít.

"Giờ ngươi dùng internet banking chuyển khoản ngay cho ta, nếu không ta không thể tin ngươi. Ngộ nhỡ ngươi nuốt lời, chúng ta biết đòi ai?" Lý mặt rỗ nói.

Lý Vân Thiên cười lớn: "Ha ha, sảng khoái. Ta cũng thích giao dịch cùng người sảng khoái. Có điều ta chỉ có thể đặt cọc cho ngươi một phần, internet banking một ngày giới hạn số tiền chuyển khoản, ta sẽ chuyển trước cho ngươi mười vạn, số còn lại đợi ta về nhà an toàn sẽ đưa tận tay ngươi sau."

"Bớt nói nhảm, mười vạn thì mười vạn." Lý mặt rỗ lườm Lý Vân Thiên.

Doãn Tiểu Nguyệt thì nhịn không nổi nữa, định mắng Lý mặt rỗ, lại bị tôi cản lại, nhìn nàng nháy mắt liên tục.

Mười vạn tệ rất nhanh đã chuyển tới tài khoản Lý mặt rỗ, chuyển xong Lý Vân Thiên khập khiễng rời đi.

Tiểu Nguyệt rất phẫn nộ, vành mắt nổi gân máu nhìn tôi: "Các ngươi vì chút tiền lẻ này mà..."

Tôi ngắt lời nàng: "Chân ruồi thì cũng là thịt, không cần thì uổng phí lắm."

Vừa dứt lời, phía xa vọng lại tiếng hú xe cảnh sát. Tiểu Nguyệt ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra: "Các ngươi đúng là âm gian."

"Không âm gian, làm sao làm thương nhân âm phủ?" Tôi cười nhạt nói.

Lý Vân Thiên bị bắt quy án, tiểu Nguyệt cùng cô gái tàn tật làm nhân chứng. Hắn rất nhanh bị định tội: "Cố ý giết người, tội ác tày trời."

Sau đó, có hai vị lão nhân đi tới tiệm đồ cổ của tôi, tự xưng là cha mẹ của Lý Vân Thiên. Hai người tóc đã bạc trắng, vừa nhìn thấy tôi liền quỳ xuống, nước mắt ngắn dài, cầu xin tôi bán lại bức cổ họa cho họ, còn đưa tôi một tấm chi phiếu ngân hàng.

Đây là số tiền tích cóp cả đời để dưỡng lão. Tôi pha một bình trà, nghe hai cụ kể lại chuyện xưa.

Tổ tiên của họ là Ý Đức thái tử, coi trọng bách tính, nhưng vì đắc tội với Võ Tắc Thiên, bị tham quan vu oan giá họa, giết chết.

Từ đó về sau, họ Lý đời đời đều lấy hai chữ thanh liêm làm đầu, hận nhất là tham quan.

Đến đời này cũng không ngoại lệ. Lý Vân Thiên từ nhỏ sống trong nghèo khó, bữa no bữa đói, nhưng hắn vẫn có nghị lực hơn người, thi đỗ vào trường cảnh sát, cho tới nay cũng gọi là có chút thành tựu.

Mà cuốn theo xã hội vật chất ô nhiễm, hắn từ một cảnh sát nhân dân liêm chính, cũng dần dần bị nhúng chàm. Đến cuối cùng, chỉ muốn vơ vét của cải, thăng quan, đặt chân vào con đường không có lối về.

Tôi thở dài, tiền tài quyền thế chỉ là vật ngoài thân, chết cũng chẳng mang theo được, vậy mà có những người như hắn, xông pha khói lửa, bước vào lôi đài chính trị, tiền tài.

Trong xã hội này, không quên nhân chi sơ tính bản thiện mới là khó, vậy nên mấy ai có thể chân chính làm được điều này.

Tôi cũng không nhận thẻ ngân hàng, mà còn trực tiếp trao trả bức tranh cho hai cụ. Hy vọng hậu bối của Lý gia xem đây như một bài học.

Hết phần 7.

P/s: Đôi lời với những bạn đang theo dõi bộ này, truyện nghe có vẻ rùng rợn, nhưng thực chất dùng yếu tố tâm linh để lồng vào những bài học cho cuộc sống con người. Vì vậy các bạn thích truyện ma có thể sẽ thấy hụt hẫng. Nhưng chính mình đọc tới phần này bắt đầu cảm ra và thấy hay. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện