Thời điểm hai người mới ở bên nhau, có lần An Yến đặc biệt muốn đi du lịch nước ngoài, đúng dịp đến kỳ nghỉ đông, cậu phấn khởi nhắn tin cho Tề Cảnh Bình, nói muốn cho hắn một bất ngờ.
Kết quả, chờ đến lúc đơn xin nghỉ phép của Tề Cảnh Bình được phê chuẩn, An Yến cúi đầu đứng dưới cổng tiểu khu, nhìn vẻ mặt mong đợi của Tề Cảnh Bình, ngập ngừng không dám mở miệng.
"Sao vậy? Sao còn chưa lên?"
"Cái kia...!Em có một tin tốt với một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"
"Tin xấu."
"Không được không được! Anh nghe tin tốt trước đi."
"Em nói đi, anh nghe."
"Lần trước không phải em muốn anh xin nghỉ phép sao..." An Yến cúi đầu xấu hổ nhìn Tề Cảnh Bình, ngón tay cái xoay 3 vòng theo kim đồng hồ rồi lại xoay 3 vòng ngược chiều kim đồng hồ, cố gắng làm cho giọng điệu trở nên bất ngờ, "Ban đầu em dự định cùng anh đi tới Pháp chơi, em có thời gian nghỉ đông, cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch."
Tề Cảnh Bình sờ sờ khuôn mặt nhỏ đầy vẻ mất mát kia, "Thế tin xấu là gì?"
"Tin xấu chính là...!Tháng trước em có mua một căn nhà tân hôn...!Có vẻ như thẻ tín dụng đã xài quá mức...."
"Cho nên không thể đi?"
"Ừm."
An Yến nhào vào trong lồng ngực Tề Cảnh Bình, nói đầy tủi thân.
"Anh mắng em đi, làm hại anh xin nghỉ không đâu."
Tâm trạng cậu rất không tốt, muốn tạo bất ngờ là cậu, giờ nói không đi cũng là cậu, An Yến có chút tức giận với bản thân, chôn mặt trong ngực Tề Cảnh Bình mãi không chịu ngẩng đầu lên.
Đợi hồi lâu cũng không nghe thấy lời trách cứ nào, chỉ cảm thấy Tề Cảnh Bình đang nhắn tin, tiếng bong bóng chat với tiếng nhập bàn phím vang lên liên tục.
"Được rồi, em cứ lên nhà trước đi, anh cũng có tin tốt cho em."
"Hiện tại không nói được sao?"
"Không được, em lên trước đi rồi anh nhắn tin wechat sau."
Cuối cùng, An Yến lưu luyến tạm biệt Tề Cảnh Bình trước cửa tiểu khu.
[Tề Cảnh Bình: Kiểm tra Alipay.]
!
[Chuyển khoản 200000 tệ, xác nhận.]
!
An Yến thoát ra rồi ấn vào, thoát ra rồi ấn vào, liên tục xác nhận lại, nhưng đúng là Tề Cảnh Bình chuyển cho cậu, không sai!
Không phải nói cảnh sát đều rất nghèo sao?
Cho nên? Đây là biển thủ công quỹ!
[Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?]
[Tề Cảnh Bình: Trước đây không phải anh đã đưa cho em một cái thẻ sao, anh tưởng em dùng tiền đó mua nhà.]
[Anh..
Chẳng lẽ anh...!Pháp luật mấy năm này rất xiết chặt, anh đừng trị pháp mà lại đi phạm pháp đấy.]
[Tề Cảnh Bình: Đầu óc em toàn nghĩ linh tinh cái gì vậy?]
[Thì anh đó! Em không ngờ bạn trai mình lại giàu có vậy, daddy, em muốn ôm đùi được hông!]
[Tề Cảnh Bình: Nhanh thu dọn hành lý đi, anh đã đặt chuyến bay sáng ngày mai, sáng mai anh tới đón em.]
Giờ ai mà chờ nổi nữa!
An Yến nhanh chóng thu dọn xong đồ, tối đó ấn chuông cửa nhà Tề Cảnh Bình, cửa vừa mở liền xông vào nhiệt tình hôn lên mặt người nào đó.
"Em đúng là yêu anh muốn chết mà, sao anh lại tốt vậy chứ, em phải làm lắc chân của anh, loại lắc chân không thể tháo rời."
"Loại trang sức không thể tháo rời trên người anh khả năng chỉ có một."
Lời editor: Mọi người thử đoán thứ không thể tháo rời trên người Tề Cảnh Bình là cái gì?.
Kết quả, chờ đến lúc đơn xin nghỉ phép của Tề Cảnh Bình được phê chuẩn, An Yến cúi đầu đứng dưới cổng tiểu khu, nhìn vẻ mặt mong đợi của Tề Cảnh Bình, ngập ngừng không dám mở miệng.
"Sao vậy? Sao còn chưa lên?"
"Cái kia...!Em có một tin tốt với một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"
"Tin xấu."
"Không được không được! Anh nghe tin tốt trước đi."
"Em nói đi, anh nghe."
"Lần trước không phải em muốn anh xin nghỉ phép sao..." An Yến cúi đầu xấu hổ nhìn Tề Cảnh Bình, ngón tay cái xoay 3 vòng theo kim đồng hồ rồi lại xoay 3 vòng ngược chiều kim đồng hồ, cố gắng làm cho giọng điệu trở nên bất ngờ, "Ban đầu em dự định cùng anh đi tới Pháp chơi, em có thời gian nghỉ đông, cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch."
Tề Cảnh Bình sờ sờ khuôn mặt nhỏ đầy vẻ mất mát kia, "Thế tin xấu là gì?"
"Tin xấu chính là...!Tháng trước em có mua một căn nhà tân hôn...!Có vẻ như thẻ tín dụng đã xài quá mức...."
"Cho nên không thể đi?"
"Ừm."
An Yến nhào vào trong lồng ngực Tề Cảnh Bình, nói đầy tủi thân.
"Anh mắng em đi, làm hại anh xin nghỉ không đâu."
Tâm trạng cậu rất không tốt, muốn tạo bất ngờ là cậu, giờ nói không đi cũng là cậu, An Yến có chút tức giận với bản thân, chôn mặt trong ngực Tề Cảnh Bình mãi không chịu ngẩng đầu lên.
Đợi hồi lâu cũng không nghe thấy lời trách cứ nào, chỉ cảm thấy Tề Cảnh Bình đang nhắn tin, tiếng bong bóng chat với tiếng nhập bàn phím vang lên liên tục.
"Được rồi, em cứ lên nhà trước đi, anh cũng có tin tốt cho em."
"Hiện tại không nói được sao?"
"Không được, em lên trước đi rồi anh nhắn tin wechat sau."
Cuối cùng, An Yến lưu luyến tạm biệt Tề Cảnh Bình trước cửa tiểu khu.
[Tề Cảnh Bình: Kiểm tra Alipay.]
!
[Chuyển khoản 200000 tệ, xác nhận.]
!
An Yến thoát ra rồi ấn vào, thoát ra rồi ấn vào, liên tục xác nhận lại, nhưng đúng là Tề Cảnh Bình chuyển cho cậu, không sai!
Không phải nói cảnh sát đều rất nghèo sao?
Cho nên? Đây là biển thủ công quỹ!
[Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?]
[Tề Cảnh Bình: Trước đây không phải anh đã đưa cho em một cái thẻ sao, anh tưởng em dùng tiền đó mua nhà.]
[Anh..
Chẳng lẽ anh...!Pháp luật mấy năm này rất xiết chặt, anh đừng trị pháp mà lại đi phạm pháp đấy.]
[Tề Cảnh Bình: Đầu óc em toàn nghĩ linh tinh cái gì vậy?]
[Thì anh đó! Em không ngờ bạn trai mình lại giàu có vậy, daddy, em muốn ôm đùi được hông!]
[Tề Cảnh Bình: Nhanh thu dọn hành lý đi, anh đã đặt chuyến bay sáng ngày mai, sáng mai anh tới đón em.]
Giờ ai mà chờ nổi nữa!
An Yến nhanh chóng thu dọn xong đồ, tối đó ấn chuông cửa nhà Tề Cảnh Bình, cửa vừa mở liền xông vào nhiệt tình hôn lên mặt người nào đó.
"Em đúng là yêu anh muốn chết mà, sao anh lại tốt vậy chứ, em phải làm lắc chân của anh, loại lắc chân không thể tháo rời."
"Loại trang sức không thể tháo rời trên người anh khả năng chỉ có một."
Lời editor: Mọi người thử đoán thứ không thể tháo rời trên người Tề Cảnh Bình là cái gì?.
Danh sách chương