Ánh mặt trời bên ngoài len qua khung cửa sổ, chiếu thẳng lên giường.

An Yến bị ánh nắng quấy rầy làm phát cáu, quay đầu rụt người vào trong chăn bông tiếp tục ngủ.

Tề Cảnh Bình làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, đúng 7 giờ rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt thì xuống lầu chạy bộ xung quanh tiểu khu thuận tiện chơi đùa với mấy chú cún mà các ông bà trong tiểu khu nuôi.

Lúc trở về nhà thì mang theo đồ ăn sáng có bánh quẩy, bánh bao hấp,...!8 giờ rưỡi sáng, cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt.

Giống hệt như lúc Tề Cảnh Bình đi ra ngoài.

Anh đành đi nấu một chén trà giải rượu, anh đã trải qua cảm giác sau khi say rượu rồi, cả người nôn nao, cực kỳ khó chịu.

Đáng lẽ trà giải rượu nên uống hôm qua, không biết bây giờ uống có chút tác dụng nào không.

Tề Cảnh Bình nấu xong trà, lại để cho nó nguội, trên bàn bày đầy đồ ăn sáng, nhưng An Yến vẫn chưa dậy.


Cứ tới cuối tuần đồng hồ sinh học của An Yến lại đình công, tối hôm qua còn uống rượu say, tới giờ chưa dậy là điều bình thường, nhưng đối với Tề Cảnh Bình mà nói cuối tuần cũng phải sinh hoạt như ngày thường, không thể nằm lỳ trên giường hết cả ngày được, ít nhất cũng phải dậy ăn sáng.

Tề Cảnh Bình từ nhỏ đã được dạy thời gian là vàng bạc, ở nhà bố mẹ còn dậy sớm hơn cả anh, từ trước tới giờ ngoại trừ dì nhỏ ra anh chưa từng gặp người thứ hai ngủ nướng, hơn nữa dì nhỏ anh lúc nào có người gọi dậy, Tề Cảnh Bình không cần phải nhọc lòng.

Nhưng An Yến đang ở nhà anh, đẩy cửa ra là có thể thấy người.

Bàn tay Tề Cảnh Bình giơ lên lại hạ xuống, sau 3 giây chần chờ, Tề Cảnh Bình tay phải gõ cửa tay trái mở cửa xông vào phòng ngủ.

Tối hôm qua anh đặt người lên giường như nào thì giờ vẫn y nguyên như vậy, cả người quần áo chỉnh tề, không có hở hang dụ hoặc, cũng không có chuyện nửa tỉnh nửa mê cởi sạch quần áo.

Tề Cảnh Bình cảm thấy có chút thất vọng, lại xấu hổ với suy nghĩ đó của bản thân, người vẫn chưa bắt được mà đã có những suy nghĩ không đứng đắn rồi.

"An Yến, dậy nào."
An Yến cuộn tròn trong chăn đôi mắt sưng to không mở nổi, vẫn còn đang đấu tranh giữa việc thức dậy hay ngủ tiếp, chưa được hai giây lại ậm ừ mấy tiếng vùi sâu vào trong hơn.

Mẹ Tề nói rất đúng, không thể để ngủ nướng thành thói quen.

Tề Cảnh Bình dứt khoát kéo chăn ra vứt xuống giường.

Điều hòa tối qua mở hơi thấp nằm đắp chăn là thích hợp nhất, nhưng không còn chăn nữa, An Yến bị lạnh cả người nổi da gà, run rẩy giật mình tỉnh giấc.

Nếu là học viên của trường quân đội, ai dám ngủ nướng, Tề Cảnh Bình thân là trưởng ký túc sẽ bị phạt đầu tiên.

Nhưng giờ không phải là năm đó, không phải ở trường quân đội, anh cũng không còn là trưởng phòng ký túc, người đang đối mặt càng không phải là đám con trai lông lá ngang ngược kia.

Người trước mặt bây giờ là người anh thích.

Tình yêu sẽ làm cho con người bó tay, lời bài hát thật sự rất đúng.


Tề Cảnh Bình cầm chăn bông kiên nhẫn đứng bên giường ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của An Yến suốt mấy phút, người trên giường mới chậm rãi mở mắt ra.

An Yến tỉnh lại, ngồi phắt dậy khỏi giường, mở to mắt, Tề Cảnh Bình, nhắm mắt, vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, lại mở mắt, vẫn là Tề Cảnh Bình.

Cái đầu nho nhỏ của cậu chứa đầy những câu hỏi to to.

Tề Cảnh Bình sao lại ở trong phòng cậu? Ơ, đây không phải phòng cậu! Cậu làm sao lại ở trong nhà Tề Cảnh Bình? À, tối qua cậu uống say!
An Yến ngơ ngác, cậu hoàn toàn không nhớ sau khi say đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẻ mặt Tề Cảnh Bình nhìn rất thỏa mãn, nếu không phải vẫn đang mặc bộ đồ hôm qua, An Yến còn tưởng mình đã cưỡng ép làm chuyện xấu hổ với anh rồi.

"Cuối cùng cũng dậy?" Quả nhiên người trong lòng làm cái gì cũng nhìn thật thích, ngay cả lúc mơ màng ngủ dậy cũng khiến người ta động lòng, "Dậy rồi thì ra ăn sáng, anh nấu trà giải rượu cho em, cũng không biết em thích ăn gì, nên anh có mua mấy thứ."
An Yến máy móc xuống giường, máy móc sửa sang lại nếp nhăn trên áo quần, máy móc đi ra ngoài phòng khách.

Nhìn Tề Cảnh Bình bận rộn trong bếp, cậu ngập ngừng muốn nói lại thôi, cậu sợ lỡ như mình hôm qua say quá nói ra lời không nên nói, làm ra hành động không nên làm, thì quan hệ giữa hai người sẽ không còn như trước nữa.

An Yến vẫn rất kén ăn, nhìn mấy món trên bàn cùng với trà giải rượu nếu là bình thường cậu sẽ có cả ngàn lý do để từ chối ăn, nhưng hôm nay có chút xâu hổ, cậu ngượng ngùng ngồi đối diện vùi đầu cố ăn.

"Có muốn ra ngoài đi dạo chút không?" Chờ sau khi An Yến ngừng đũa, Tề Cảnh Bình bắt đầu thu dọn bàn ăn, hai người vẫn luôn ăn vạ trong nhà cũng không phải ý hay, ai mà có thể chịu được cái cảm giác người mình thích ở trong nhà mình, chỉ được nhìn mà không thể ăn được, đi ra ngoài để giải phóng hormone tích trữ lâu ngày một chút.

An Yến lơ đãng, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, lúc phụ dọn bàn lại không để ý, làm chén đĩa rơi xuống sàn kêu loảng xoảng.


"Sao vậy?" Tề Cảnh Bình lao ra khỏi phòng bếp nhìn thấy An Yến đứng ngơ ngác một chỗ, mảnh sứ vỡ đầy dưới chân, anh còn tưởng cậu bị đâm trúng tay, sốt ruột chạy lại.

"Tề Cảnh Bình..." An Yến bị lòng hiếu kỳ làm cho cả người ngứa ngáy, nhìn Tề Cảnh Bình vẫn đối xử với cậu như bình thường lại càng thêm tò mò, "Tối hôm qua.."
"Tối hôm qua?" Tề Cảnh Bình hiểu rõ, hóa ra An Yến lo lắng tối qua xảy ra chuyện gì, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ chơi đóng vai nhân vật cả đêm còn lại chẳng có chuyện gì hết, "Tối hôm qua anh nhận được điện thoại của đồng nghiệp em gọi thì chạy tới, lúc trên xe em ngủ quên nên anh đưa em về nhà anh, em không ngại chứ?"
"Không..

không sao, em tối qua có làm gì phiền đến anh không?"
"Em ngủ như heo ấy, ngủ từ lúc anh tới đón, làm gì cũng không tỉnh nổi, em lúc nãy mà không dậy anh còn tưởng em ngất rồi chứ, may mà chưa gọi xe cứu thương."
Nghe thấy mình say không gây sự cũng không quậy phá, An Yến cuối cùng cũng yên tâm, cậu nhặt mảnh vỡ cùng Tề Cảnh Bình, phàn nàn giám đốc của mình với anh: "Em vốn không uống đâu, nhưng giám đốc cứ một hai bắt em phải uống, mấy người đồng nghiệp khác cũng tìm em uống, em trốn ở trong góc rồi mà vẫn bị phát hiện."
An Yến quả nhiên rất dễ lữa, mới lúc nãy còn mấy đen đầy mặt, bây giờ đã thành mặt trời rạng rỡ.

"Lần sau đừng uống rượu."
"Vâng, không uống." An Yến ghé lại gần Tề Cảnh Bình, nhỏ giọng nói tham vọng của mình cho anh nghe, "Em phải chăm chỉ làm việc, sau đó thay thế giám đốc hiện tại."
"Vậy tới ngày đó nhớ mời anh ăn bữa tiệc lớn."
"Vâng.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện